Chương 3: Hệ thống.
Hiển nhiên Liễu Linh Nhi rất có hứng thú với chồn tía mà Tần Khai Dịch bắt được.
Nàng ôm ấu tể* chồn tía vào ngực, ánh mắt khát vọng nhìn Tần Khai Dịch rồi làm nũng nói: "Sư huynh, huynh tặng nó cho muội được không? Nó đáng yêu quá à."
* Ấu tể: thú con
Tần Khai Dịch nhìn Liễu Linh Nhi, đang định nói gì thì bên tai vang lên âm thanh quen thuộc.
|Hệ thống: Trong vòng ba ngày phải đưa chồn tía cho Thẩm Phi Tiếu. Thưởng: 0.5%|
Nghe đến âm thanh của hệ thống, Tần Khai Dịch choáng váng. Đậu mợ cái thưởng 0.5% kia là cái quỷ gì vậy?
Hắn nghe không nhầm đúng không. Hệ thống này còn muốn hắn đưa bàn tay vàng đến tận tay Thẩm Phi Tiếu nữa sao. Đây không phải là muốn hắn làm nền sao? Sắc mặt Tần Khai Dịch bỗng cực kỳ khó coi, nhìn gương mặt tươi cười của Liễu Linh Nhi cũng trở nên không vừa mắt.
"Sư huynh? Sao vậy?" Thấy sắc mặt Tần Khai Dịch có chút không đúng, Liễu Linh Nhi nghi hoặc hỏi.
"Con chồn tía này không thể cho muội được." Tần Khai Dịch phiền não nói: "Linh Nhi hiện tại mới luyện khí trung kỳ, ta sợ muội không nuôi sống nó nổi."
"Nhưng..." Liễu Linh Nhi hiểu rõ thực lực bản thân, nhưng nàng vẫn có chút không cam lòng: "Sau này muội sẽ mạnh hơn mà."
"Thì chờ đến sau này đi." Không có kiên nhẫn, Tần Khai Dịch trực tiếp hạ lệnh tiễn khách: "Ta hơi mệt, muội muốn làm gì thì làm đi."
"Sư huynh..." Chưa từng thấy mặt lạnh nhạt của sư huynh như vậy, hốc mắt Liễu Linh Nhi đỏ lên: "Sao huynh có thể đối xử với muội như vậy chứ. Thật quá đáng." Nói xong liền nức nở chạy ra ngoài.
... Sao cái gì cũng phiền phức như vậy chứ. Ôm đầu ngã xuống giường, Tần Khai Dịch trợn mắt nhìn trần nhà suy nghĩ đối sách. Vừa rồi hắn có cảm giác là lạ chỗ nào đó, giờ ngẫm lại, đúng là có chỗ nào đó không đúng.
Nếu hệ thống tồn tại là vì để nội dung bộ truyện không thay đổi. Vậy thì khi Liễu Linh Nhi đề xuất muốn thu Thẩm Phi Tiếu mà hắn lại không phản đối. Lúc đó hắn nghĩ rằng sẽ nghe thấy âm thanh của hệ thống nhưng sự thật lại không phải như vậy. Còn chuyện chồn tía thì lại xuất hiện âm thanh, do đó...
Tần Khai Dịch rốt cục cũng nắm được một chút manh mối – chẳng lẽ hệ thống muốn kết quả, chứ không phải là quá trình. Chỉ cần Thẩm Phi Tiếu đạt được đồ vật giống như trong tiểu thuyết, phù hợp với hệ thống yêu cầu là ổn rồi. Về phần sao mà hắn đạt được, ai để hắn đạt được, hệ thống sẽ không hạn chế?
Nghĩ như thế, Tần Khai Dịch đã nắm được một đường sống. Nguyên tác viết chồn tía này sau khi bị hắn bắt được, thừa cơ hắn không để ý trốn ra ngoài bị Thẩm Phi Tiếu vô ý nhặt được, vì thế mới mở ra bàn tay vàng. Ai mà ngờ được con chồn tía này lại là thượng cổ tiên thú chứ? Đờ mờ... xác suất này còn khó hơn so với ngươi nhặt được vé số trúng một triệu ở ven đường. Ngoại trừ ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Phi Tiếu ra, ai còn có vận may tốt đến vậy chứ?
Tần Khai Dịch liếc nhìn chồn tía làm bộ điềm đạm đáng yêu ở trong lồng. Trừ cười khổ ra thì cũng chẳng biết nên làm cái gì, cũng không biết làm trái với yêu cầu của hệ thống sẽ bị trừng phạt gì. Tần Khai Dịch gõ gõ ngón tay lên thành giường, bây giờ hắn đang nghĩ cách để... đưa con chồn tía này cho Thẩm Phi Tiếu.
Đương nhiên, không có khả năng trực tiếp đưa cho Thẩm Phi Tiếu. Không nói đến khả năng Thẩm Phi Tiếu không nhận, cho dù hắn nhận nhưng nếu bị Liễu Linh Nhi nhìn thấy khẳng định sẽ lại xuất hiện một phen tinh phong huyết vũ*. Quỷ mới biết cái bàn tay vàng này có bị băm nát ngay lúc đó hay không. Lỡ như cái hệ thống ngạo kiều kia trừng phạt hắn, hắn nhất định có muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.
* Tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh
"Nên làm thế nào đây?" Miệng thì thào, Tần Khai Dịch đột nhiên nhớ đến điểm quan trọng. Không chỉ có một lần Thẩm Phi Tiếu nhặt đồ, mà là rất nhiều lần. Nếu cứ đưa trực tiếp như thế thì sẽ không xuất hiện điểm đột phá nào cả.
Hệ thống yêu cầu chính là trong vòng ba ngày đưa chồn tía cho Thẩm Phi Tiếu. Việc này không thể chậm trễ, Tần Khai Dịch xách lồng lên, đi ra ngoài.
Chồn tía là do Tần Thạch vô ý bắt được. Loại sủng vật này không được tính là quá trân quý, huống hồ lại chưa có trưởng thành. Ngoại trừ đưa cho các cô gái làm lễ vật, nó không còn tác dụng nào khác nữa. Vì nguyên nhân này nên Tần Thạch cũng không vội ném chồn tía đi. Không ngờ rằng thứ mình không để ý tới lại trở thành trợ lực lớn trên con đường tu tiên của Thẩm Phi Tiếu. Đây chính là chênh lệch của nhân vật pháo hôi với nhân vật chính. Tần Khai Dịch cảm thán, trong tay pháo hôi là sủng vật mà trong tay nhân vật chính lại biến thành tiên thú, á đù cái mệnh con cún.
Nơi Thẩm Phi Tiếu ở thực cũ nát. Chỉ là một gian nhà tranh rách nát không chút chắc chắn, đằng sau có một mảnh dược điền*, bên phải có một dòng suối nhỏ.
* Dược điền: ruộng trồng thuốc
Tần Khai Dịch không đến gần. Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi mở lồng sắt bế chồn tía ra ngoài.
Thật ra con chồn tía này rất đáng yêu. Vì chưa lớn nên nhìn khá giống con mèo nhỏ, da lông lại mềm mại bóng loáng. Còn có ánh mắt kia như hai quả nho tím ướt sũng hận không thể hôn hai cái lên nó.
Nhưng tiếc là Tần Khai Dịch không phải con gái, đối với loại tiểu manh vật này có sức chống cự rất mạnh. Hắn nhớ lại pháp quyết thích hợp, khẽ thì thầm điểm một pháp thuật lên chồn tía.
"Ngoan, đi đi." Thả chồn tía xuống mặt đất, Tần Khai Dịch khống chế nó chạy vào trong phòng Thẩm Phi Tiếu.
'Cạch'
Ngồi trên giường, Thẩm Phi Tiếu nghe tiếng đập cửa. Hắn buông quyển sách trên tay, chậm rãi đẩy cửa ra: "Ai đó?"
Tất nhiên không có ai trả lời hắn. Thẩm Phi Tiếu nghi hoặc cúi đầu liền thấy một con chồn tía biểu tình đáng thương ngồi trên mặt đất.
"... Đây là?" Ôm chồn tía lên, Thẩm Phi Tiếu nhìn xung quanh, không phát hiện thấy bóng dáng người khác.
"Là tự ngươi chạy đến sao?" Thẩm Phi Tiếu gãi cằm chồn tía, nhìn nó thoải mái mà híp mắt lại: "Ngươi sẽ đi sao?"
"Xèo xèo." Nhỏ giọng kêu một tiếng, chồn tía nghiêng đầu nhìn Thẩm Phi Tiếu, hiển nhiên không rõ hắn đang nói cái gì.
"Ngươi ở cùng ta có được không?" Đôi mắt vừa to vừa đen của Thẩm Phi Tiếu lộ ra một loại tịch mịch khó tả: "Một mình rất nhàm chán."
"Chi." Liếm ngón tay Thẩm Phi Tiếu, chồn tía cảm thấy nó rất thích khí vị người trước mắt... Khí vị này làm nó có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nó không nhớ rõ nó đã ngửi thấy ở đâu.
"Ngoan lắm." Hôn trán chồn tía một cái, chỉ lúc này Thẩm Phi Tiếu mới lộ ra biểu tình giống như một đứa trẻ: "Ta gọi ngươi là Cà Tím đi, cả người đều tím."
"..." Cũng không để ý bị đặt một cái tên 囧 như vậy, chồn tía tìm vị trí thoải mái trong lồng ngực Thẩm Phi Tiếu, an tĩnh cuộn mình ngủ.
Thẩm Phi Tiếu đứng trước cửa, ánh mắt sâu thẳm không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tần Khai Dịch thấy vậy liền đau lòng. Hắn dùng ẩn thân thuật đứng cách đó không xa nhìn Thẩm Phi Tiếu ôm chồn tía đi vào. Chỉ là một đứa bé 11 – 12 tuổi, đúng vào độ tuổi hoạt bát nhưng thiếu niên trước mắt lại quá trầm lặng. Tần Khai Dịch cười tự giễu, từ nhỏ đã bị ngược đãi, là người bình thường còn có thể hoạt bát vui vẻ được sao... Nói thật, khi viết thì không sao, nhưng khi tận mắt nhìn thấy... trong lòng hắn thật sự không thể thích ứng được.
Lại nghĩ tới sau này Thẩm Phi Tiếu còn phải chịu khổ nhiều hơn, Tần Khai Dịch thở dài. Ngay lúc hắn đang than ngắn thở dài thì đột nhiên nghe thấy âm thanh làm hắn không biết nói cái sao cho phải.
|Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ được thưởng 0.5%. Tiến độ trở về còn 99.5%. Xin kí chủ hãy luôn cố gắng|
Tiến độ trở về??? Ý là hắn còn có thể trở về???
Kinh hỉ bất thình lình ập tới làm Tần Khai Dịch muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Mẫu thân nó, hắn biết cái hệ thống này rất đặc biệt mà, không ngờ lại là đường về nhà!!!
Gánh nặng trong lòng Tần Khai Dịch buông xuống. Không phải là nhân vật phản diện cuối cùng cũng bị nhân vật chính xử lý hay sao! Cái này thì có gì đặc biệt! Hiện giờ hắn chỉ mong Thẩm Phi Tiếu mau mau tới xử lý hắn, càng nhanh càng sớm được trở về.
Quần chúng nhân dân của tôi ơi, hôm nay tuy là một ngày vui, nhưng đồng chí Thẩm Phi Tiếu, xin không cần sơ suất trên con đường trưởng thành của bản thân. Hòa bình thế giới này còn cần đồng chí đến cứu vớt!!!
Tảng đá trong lòng không còn, tâm tình Tần Khai Dịch tự nhiên sáng sủa lên. Hắn hừ hừ một bài hát quay về, trong đầu lại đang suy tính nội dung tiếp theo.
Có chồn tía, Thẩm Phi Tiếu sẽ được chồn tía dẫn đi tìm quyển công pháp kia. Sau đó bị Tần Thạch đánh một trận, được Liễu Linh Nhi chiếu cố, phát hiện Thẩm Phi Tiếu không giống người thường. Từ nay về sau càng không thể quay đầu lại... Ý? Từ từ.
Hình như có chỗ nào không đúng lắm, cái miệng tươi cười liền đọng lại. Tần Khai Dịch giật giật khóe miệng... Không nhớ sai đúng không? Hắn thật sự phải đánh Thẩm Phi Tiếu một trận hay sao??? Chân long giáng thế, cái này làm sao mà xuống tay được chứ!
Không đợi Tần Khai Dịch rối rắm xong, lại nghe đến một âm thanh ác độc.
|Hệ thống: Trong vòng 30 ngày, đánh Thẩm Phi Tiếu trọng thương. Nếu không trừ đi 5% tiến độ.|
Đệch, đại ca... có giỡn hay không vậy. Ta mới kiếm của ngươi có 0.5% mà ngươi lại trừ của ta đến 5%, muốn giỡn chơi sao!
Nghe đến đến âm thanh này, Tần Khai Dịch nghẹn một búng máu trong cổ họng, muốn hộc máu mà cũng hộc không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro