Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 - 34 - 35 (Hoàn)

Chương 33:

Tiêu Manh Á thấy Ngụy Cốc xuất hiện trên TV, cả người đều thấy hồi hộp. Đồ ăn vặt trên tay cũng không buồn ăn, duỗi cổ như muốn dán vào màn hình TV mà xem.

Ngụy Cốc vốn là một danh nhân tài chính, bình thường hiếm khi xuất hiện trước mặt truyền thông.

Đây là lần đầu tiên anh nhận phỏng vấn trên truyền hình, đẹp trai, giàu có, trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong độ, làm bao nhiêu cô gái say mê.

Người dẫn chương trình giới thiệu đơn giản về Ngụy Cốc, nói chuyện với anh về tình hình kinh tế và tài chính.

Tiêu Manh Á nhìn không chớp mắt, anh ấy thật sự rất tốt, rất tốt. Dù có không hiểu anh nói gì nhưng trong lòng vịt nhỏ anh luôn có một vầng hào quang long lanh mê người làm cậu mê mẩn không thôi.

Lúc này người dẫn chương trình đổi đề tài, như đang muốn bàn chuyện tư hỏi: "Ngụy tiên sinh đẹp trai lại giàu có như vậy, không nói đâu xa, mọi người ở đây đều tò mò muốn biết xung quanh có rất nhiều người theo đuổi ngài phải không?"

"Không có, tôi bình thường không hay lộ diện, bình thường đều tập trung vào công việc, trừ ở công ty hiếm có ai thấy được tôi."

Người dẫn chương trình cười: "Ý là bây giờ anh vẫn độc thân sao?"

Ngụy Cốc quay đầu, hơi đắc ý nói: "Tôi đã có người yêu rồi."

Tiêu Manh Á ôm cún lớn cười ngây ngốc, câu nói "Tôi đã có người yêu rồi" của Ngụy Cốc như một cây búa đập vào lòng cậu. Tiêu Manh Á thả Tiểu Bạch ra, chạy về phòng ngủ, nhào lên giường, cậu chìm đắm trong mùi hương của Ngụy Cốc.

Ngửi được mùi thơm trên người Ngụy Cốc, trong lòng Tiêu Manh Á nảy sinh vài ý nghĩ.

Tiêu Manh Á nhìn đồng hồ trên tường, chưa đến 3 giờ, nếu cậu gọi xe đi ra ngoài chắc là có thể về nhà trước Ngụy Cốc.

Ngụy Cốc vừa mở cửa vào nhà vậy mà lại thấy phòng khách tối om. Anh vừa muốn bật đèn thì có người nhào vào lòng anh, Ngụy Cốc đưa tay ra chạm vào chỗ mềm mại bóng loáng.

"Tiểu Á?"

Tiêu Manh Á tủm tỉm cười với anh. Ngụy Cốc cau mày nói: "Sao lại không mặc quần áo mà ra đây? Trời lạnh thế này..."

Mắt Ngụy Cốc dần dần thích ứng với bóng tối, anh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tiêu Manh Á, anh thấy người yêu mình hôm nay hơi khác.

"Anh ơi..." vịt nhỏ kéo đầu anh xuống, thì thầm bên tai anh: "Em muốn làm tình với anh."

Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, một câu nói đầy bất ngờ, trêu chọc Ngụy Cốc đền không kìm được cảm xúc. Ngụy Cốc cắn răng, bế người kia vào trong ngực, cảm giác trơn mịn làm anh không nhịn được mà vuốt ve.

"Em đang đùa với lửa biết không hả? Đến cả làm tình cũng nói ra luôn, tại anh không thỏa mãn được em phải không? Đêm nay khong thỏa mãn được em thì không đi ngủ."

Mặt Tiêu Manh Á đỏ bừng, cũng may cậu đã tắt đèn phòng khách. Cậu tự cổ vũ cho mình rồi hừ hừ rên rỉ, hôn lung tung trên người Ngụy Cốc. Ngụy Cốc bị Tiêu Manh Á hôn loạn khắp nơi, toàn thân nóng bừng, anh đoạt lấy quyền chủ động, hôn trả cậu thật sâu.

Ngụy Cốc ôm người về phòng, bật đèn tưởng, ánh sáng mờ ảo vừa đủ để Ngụy Cốc thấy được người trong lòng mình đang mặc gì.

Ngụy Cốc hít sâu một hơi, không khó bỏng rát chảy xuống.

Tiêu Manh Á mặc đồ tình thú meo con, miếng vải mỏng manh trên người khó khăn lắm mới che được những chỗ quan trọng, ở phía sau có một cái đuôi dài xù xù ngoe nguẩy, vịt nhỏ bị hôn đến mê man, cặp mắt trong suốt đã sớm phủ một tầng nước mênh mang, đáng yêu đến không tả được.

Ngụy Cốc đè cậu lên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào vịt nhỏ: "Đêm nay anh sẽ không tha cho em."

Tiêu Manh Á cười tủm tỉm mà không nói lời nào, quấn chân lên eo Ngụy Cốc, dùng hành động chứng minh.

1 giờ sáng, Tiêu Manh Á khóc thút thít cầu xin anh dừng lại.

Ngụy Cốc thỏa mãn hôn lên cánh môi sưng đỏ của cậu, rồi lại liếm liêm mấy cái: "Lần sau em còn dám câu dẫn anh vậy không hả?" Anh sờ cái bụng xẹp lép của vịt nhỏ: "Có đói không? Ngủ một lát đi anh làm bữa khuya cho em."

Tiêu Manh Á hừ hừ mấy tiếng, cắn nhẹ vào cơ bắp của người kia.

Ngụy Cốc cười cười, xoa đầu vịt nhỏ: "Đói thật rồi này, đợi anh một chút.", nói rồi tùy ý khoác áo ngủ, đi vào phòng bếp.

Chương 34

Tiêu Manh Á đang mơ màng thì thấy thân thể mình nổi lên những đợt nóng kỳ lạ. Cậu gian nan mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong ngực Ngụy Cốc.

"Anh..." Tiêu Manh Á mềm mại kêu thành tiếng, người kia hôn lên vành tai cậu.

"Một lát nữa là ổn rồi, còn sớm đó, em ngủ tiếp đi anh sẽ nhẹ nhàng mà."

Tiêu Manh Á hừ hừ không nói nên lời, để mặc Ngụy Cốc ở trên người mình tạo ra từng đợt sóng khó cưỡng. Động tác của anh cũng thật dịu dàng, dịu dàng đến nỗi không biết anh đã dừng lại từ khi nào, sau đó cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Khi Tiêu Manh Á tỉnh lại mặt trời đã chiếu rọi muôn nơi.

Đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ 50, lúc này hẳn là Ngụy Cốc đã làm việc cả một buổi sáng rồi.

Cậu cuộn chăn lên, lười biếng dựa vào thành giường, cả người cậu vô lực, phía sau còn thấy cảm giác kỳ lạ.

Tiêu Manh Á nhớ lại tối qua đã cùng Ngụy Cốc phát sinh chuyện đó, hơn nữa sáng nay hai người còn quấn lấy nhau một hồi...

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Tiêu Manh Á đứng dậy mở cừa, thấy người ở bên ngoài cậu ngẩn cả ra.

"Ồ... Xin chào, mọi người tới tìm ai vậy?"

Người đàn ông uy nghiêm lạnh lùng không nói một lời, nhưng người phụ nữ thanh tú nhã nhặn bên cạnh đã nói chuyện trước.

"Chào con, bọn ta là ba mẹ của Ngụy Cốc, con là ai? Sao con lại ở cùng với nó?"

Tiêu Manh Á ngơ ngác, thế mà bọn họ là ba mẹ của anh ấy...

"Chú, dì, mời vào. Con.... Ngụy Cốc bây giờ không ở nhà, để con gọi điện cho anh ấy."

Nói như vậy nhưng cậu đã hoảng loạn rồi, đối mặt với ba mẹ Ngụy Cốc mà cậu cứng đơ cả người.

Tiểu Bạch ngửi được mùi của người lạ, đến bên chân cậu ngồi xổm xuống, hướng về phía Ngụy phu nhân mà sủa.

Tiêu Manh Á cúi người, sờ vào đầu cún lớn khe khẽ nói: "Đây là ba mẹ của Ngụy Cốc, cậu đừng sủa nha."

Tiêu Bạch không kêu nữa, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.

Ngụy Cốc vừa thấy tin nhắn Tiêu Manh Á gửi đến thì bỏ dở công việc đang làm, lập tức cầm lấy chìa khóa xe về nhà.

Anh an ủi người yêu mình không phải hoảng loạn, chờ anh về là được.

Tiêu Manh Á giống như đứa trẻ mắc lỗi ngồi trên sô pha, Tiểu Bạch ngồi xổm bên chân cậu, làm cậu yên tâm hơn phần nào.

Ba người ngồi trong phòng khách, bầu không khí yên lặng đáng sợ.

Ngụy Cốc xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Ba, mẹ"

Anh kéo Tiêu Manh Á lại gần, xem xét cậu, chắc chắn không có gì lạ mới yên lòng.

Ngụy phu nhân với ba Ngụy nhìn con trai mình đối xử như vậy với Tiêu Manh Á, những suy đoán trong lòng đã được xác nhận.

Cậu trai này hẳn là người yêu mà Ngụy Cốc nói, tuy rằng bọn họ không ý kiến gì với xu hướng tính dục của con trai mình nhưng họ cũng không ngờ được lại là một cậu trai.

"Ba, mẹ, mình vào thư phòng nói chuyện." Ngụy Cốc không màng đến ba mẹ cũng ở đây, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Manh Á, hôn lên trán cậu.

"Ngoan ngoãn ở đây đợi anh, mọi việc để anh lo, đừng sợ, không sao cả."

Tiêu Manh Á gật đầu, ôm Tiểu Bạch ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng.

Chương 35

Tiêu Manh Á ôm Tiểu Bạch ngồi trên sô pha gần một tiếng đồng hồ, cậu thấy cũng muộn, đành đi chuẩn bị cơm tối.

Tiêu Manh Á làm cơm vô cùng cẩn thận, cậu sợ nấu dở sẽ làm ba mẹ Ngụy Cốc ghét bỏ.

Ngụy phu nhân và ba Ngụy nói chuyện xong thì thấy Tiêu Manh Á đang nghiêm túc nấu cơm trong bếp.

Nếu như trước đây bọn họ còn có chút thành kiến với Tiêu Manh Á thì giờ cũng không nói được gì nữa.

Dù là nam hay nữ cũng không quan trọng, ở bên nhau sống chung mới là quan trọng nhất.

Bốn người cùng nhau ăn tối, dù có Ngụy Cốc ngồi bên cạnh Tiêu Manh Á vẫn thấy căng thẳng.

Tiêu Manh Á không dám nói gì, chỉ đợi Ngụy phu nhân hỏi gì đạp nấy, giống y như học sinh tiểu học trả bài. Bên dưới bàn ăn, Ngụy Cốc nắm tay cậu.

Cơm nước xong xuôi, trước khi rời đi Ngụy phu nhân cho cậu một cái hộp. Tiêu Manh Á khó xử nhìn Ngụy Cốc, anh gật đầu rồi cậu mới dám nhận, nói cảm ơn bác.

Ngụy Cốc đột nhiên lên tiếng: "Sau này gọi là mẹ, từ nay mẹ anh cũng là mẹ em."

Tiêu Manh Á ngơ ngác, sau đó ngại ngùng sửa lời: "Cảm ơn mẹ."

Ngụy phu nhân cười hiền từ rồi đi với ba Ngụy.

Tiêu Manh Á mở cái hộp Ngụy phu nhân cho cậu, bên trong có một miếng ngọc bội, cậu đưa hộp cho Ngụy Cốc xem, anh cầm lấy ngọc bội đeo lên cổ cậu.

"Anh?" Tiêu Manh Á ngạc nhiên, anh ấy đeo ngọc bội cho cậu.

Ngụy Cốc hôn Tiêu Manh Á, nói: "Cái này chính là cho em, ngọc bội này là cho con dâu họ Ngụy."

Tiêu Manh Á ngốc ngốc a lên một tiếng, nắm chặt ngọc bội nói: "Vậy... vậy ý là em là.... Anh...."

"Em là vợ anh."

Tiêu Manh Á xẩu hổ đỏ bừng mặt, không biết nhìn đi đâu. Cậu vùi mặt vào hõm cổ Ngụy Cốc, quấn lấy eo anh.

"Anh ơi, anh ơi, em yêu anh."

Ngụy Cốc cúi đầu hôn cậu.

Ngụy Cốc cho mình một tháng nghỉ đông, đón tết âm lịch xong sẽ đưa Tiêu Manh Á đi Maldives. Đây là lần đầu tiên Tiêu Manh Á đi máy bay, cậu ghé vào bên cửa sổ ngắm mây, vẫn không dám tin mình đang ở trên trời.

Ngụy Cốc kéo em bé tò mò của mình về, kéo rèm nói: "Em xem lâu lắm rồi, ngủ một chút đi, đêm qua còn chưa ngủ đủ, sau này có thời gian anh đưa em đi chơi."

Tiêu Manh Á ngoan ngoãn về chỗ, nhìn Ngụy Cốc nói: "Anh cũng ngủ nha."

Ngụy Cốc hôn cậu, nói: "Lát nữa anh ngủ, em ngủ trước đi. Người em còn đau không?"

"Không đau, anh ơi em ngủ đây."

Ngụy Cốc thấy người yêu mình xấu hổ không dám nhìn anh, trong lòng hơi buồn cười.

Tiêu Manh Á ở trên máy bay ngủ đủ rồi, xuống máy bay cả người đều nhức mỏi.

Trên hòn đảo ánh nắng tươi sáng, cái trải dài tít tắp, trời xanh mấy trắng cùng sóng biển giao hòa. Tiêu Manh Á nhìn sóng biển ở phía xa, cậu ngạc nhiên không nói nên lời. Cậu chỉ là một con vịt chưa trải sự đời.

Tiêu Manh Á chạy đến bên Ngụy Cốc, kéo kéo tay áo anh.

"Anh ơi... nơi này đẹp quá."

Ngụy Cốc hôn lên trán cậu: "Em ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đi, lát nữa đưa em ra ngoài chơi."

"Ò~"

Hai người ôm nhau ngủ trưa, lúc tỉnh lại đã gần 5 giờ chiều. Tiêu Manh Á rời giường đến bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn biển rộng bên ngoài, Ngụy Cốc nhìn theo ánh mắt cậu, hỏi: "Cùng ra bờ biển chơi không?"

Tiêu Manh Á ngạc nhiên: "Bây giờ được không anh?"

Ngụy Cốc mỉm cười: "Có anh ở đây, không gì là không thể."

Tiêu Manh Á nắm tay Ngụy Cốc chầm chậm dạo bước bên bờ biển, cậu vô cùng lo lắng hỏi Ngụy Cốc: "Mọi người thấy chúng ta thế này họ có thấy kỳ lạ không?"

Ngụy Cốc dùng bàn tay còn lại, vuốt ve khuôn mặt phúng phính mịn màng của người yêu, nói: "Không sao hết, ở đây chúng ta có thế nào người khác cũng sẽ không nhìn bằng ánh mắt kỳ thị."

Vừa dứt lời, Tiêu Manh Á bị người kia ôm eo, một tay anh túm lấy cái gáy của cậu, một cái hôn vừa dịu dàng vừa nóng bỏng. Đầu lưỡi hai người quấn quýt, kỹ thuật hôn môi của Tiêu Manh Á cũng tăng lên không ít.

Tay Tiêu Manh Á giữ chặt cổ Ngụy Cốc, cậu nhón chân để càng thân mật với anh hơn, đôi khi cậu còn cố ý trốn tránh đầu lưỡi người kia, sau đó lại bị Ngụy Cốc mạnh mẽ hôn càng sâu hơn.

Nhìn bọn họ hôn môi, mỗi người qua đường đều tặng cho họ một ánh mắt chúc phúc.

Lúc hai người tách ra hơi thở đều gấp áp, Tiêu Manh Á mở to đôi mắt ngập nước ngước nhìn Ngụy Cốc cười thật rươi, ánh mắt ngây thơ thánh khiết của cậu làm Ngụy Cốc động lòng.

"Em muốn xuống nghịch nước một chút được không?"

"Đi thôi, nhưng không được bơi quá xa đó."

Tiêu Manh Á vui mừng, cảm xúc của cậu như truyền tới chỗ Ngụy Cốc, anh hiếm khi luôn miem cười như bây giờ, thậm chỉ còn vỗ vỗ mông người yêu bé nhỏ của anh.

Tiêu Manh Á mặc quần bơi, để trần thân trên vui vẻ đùa nghịch trong nước, làn da trắng muốt nhuốm màu hoàng hôn trông đến là mê người.

Ngụy Cốc vốn chỉ ở một bên đơn thuần ngắm nhìn cậu, kết quả là ngắm thân hình trắng nõn mảnh khảnh kia lâu, bên dưới anh thấy có gì đó là lạ, thầm nuốt nước bọt một cái, Ngụy Cốc cảm thấy như người khác cũng đang nhìn chằm chằm Tiêu Manh Á. Anh kéo tay người đâng nghịch nước kia, cảm giá mềm mại mát lạnh làm Ngụy Cốc nhộn nhạo trong lòng.

"Anh?" Ngụy Cốc mải chơi đến ướt cả tóc, mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngụy Cốc kéo cậu đến bên mình, giọng nói anh khàn khàn: "Anh cũng muốn chơi, nhưng chỉ muốn chơi cùng em."

Tiêu Manh Á tủm tỉm cười: "Anh muốn cùng em chơi gì?"

"Ngoan, lát nữa em sẽ biết."

Trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở.

Tiêu Manh Á trần trụi, cơ thể mềm nhũn nằm trên giường, cơ thể cậu bị kích thích, khóe mắt cậu không ngừng chảy nước mắt. Tiêu Manh Á không nhịn được rên rỉ, lại bị âm thanh của mình làm cho xấu hổ, cậu giữ lấy tóc người kia, theo bản năng quấn chặt lấy anh. Cuối cùng cậu bị cơn sóng đánh gục, ôm lấy Ngụy Cốc đón nhận tất cả.

Đến quá nửa đêm Ngụy Cốc mới dừng lại, anh lau dọn sạch sẽ mọi thứ sau đó ôm lấy người yêu vào lòng. Ngụy Cốc thành kính hôn lên trán người yêu anh, thì thầm chúc ngủ ngon.

Bóng đêm yên tĩnh, đón chờ bọn họ sẽ là một ngày mới tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro