Chương 19
Mặc dù việc quay phim đã kết thúc, ánh đèn cũng đã tối đi, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn ngồi im không nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, mặc dù nước mắt không rơi xuống nữa, nhưng cậu vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật và rất khó để tự thoát ra.
"Vết thương" trên tay Dương Du Minh đã được rửa sạch, Lý Vân đưa cho hắn một cái khăn lông mềm mại sạch sẽ, bảo hắn lau nước trên tay đi. Hắn cúi đầu, sau khi lau khô tay thì đưa khăn trong tay cho Lý Vân, rồi nói: "Có khăn ướt không?"
Lý Vân ngớ người, rồi lại từ trong túi lớn bên cạnh lấy ra mấy cái khăn giấy ướt đưa cho hắn.
Thật ra bên cạnh Hạ Tinh Trình cũng có người, Tiểu Đường cầm khăn ướt đang đợi cậu, nhưng Hạ Tinh Trình không nhận lấy, Tiểu Đường cũng không dám lau mặt giúp cậu.
Lúc Dương Du Minh cầm khăn ướt đi tới chỗ Hạ Tinh Trình, Hà Chinh nắm lấy cánh tay hắn, lắc lắc đầu.
Dương Du Minh không nói gì, hất tay Hà Chinh vẫn muốn đi qua, kết quà Hà Chinh lại kéo hắn lại, lúc này dùng sức không nhỏ, ông nói: "Đừng tới, cậu tới cậu ấy càng không thoát vai được."
Lúc này, nữ diễn viên Thẩm Nghiên đóng vai Từ Giai trong phim đi tới, mỉm cười chào hỏi Dương Du Minh.
Dương Du Minh nắm chặt khăn ướt trong tay, không khăng khăng đi tới bên cạnh Hạ Tinh Trình nữa.
Hạ Tinh Trình cuối cùng cũng mở mắt ra, cậu nhận lấy khăn ướt Tiểu Đường đưa tới, đứng lên quay về gương đạo cụ lau mặt, cậu lau rất tỉ mỉ, lau sạch toàn bộ những vết máu và vệt nước mắt ở trên mặt.
Hôm sau vẫn chưa tới bốn giờ sáng, Hạ Tinh Trình thức giấc không ngủ lại được nữa. Cậu kéo một cái đèn sàn tới gần giường rồi bật lên, vén chăn ngồi dậy, hai chân xỏ dép lê, sau đó rời khỏi giường.
Cậu chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa cao hơn một chút, chỉ mặc một cái quần lót đi tới bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, cậu giơ tay kéo rèm cửa sổ che sáng đang đóng kín thành một cái khe, rồi ngồi nhìn ra bên ngoài.
Phim trường cách khách sạn rất gần, thật ra vùng phụ cận cũng chẳng sầm uất, nhìn ra ngoài cũng chẳng có bao nhiêu nhà cao tầng, cũng chẳng có bao nhiêu ánh đèn đang sáng.
Lúc Hạ Tinh Trình thoáng lùi ra sau kéo dài khoảng cách với cửa sổ, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng mình in trên cửa kính, thân thể nhợt nhạt đơn bạc, đã không còn giống bản thân cậu nữa rồi.
Hạ Tinh Trình châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay chậm rãi hút, cậu rất ít khi hút thuốc, nếu như có thể lựa chọn, cậu càng muốn uống một ly rượu hơn. Nhưng còn một tiếng nữa là cậu phải rời giường để quay phim, cậu không thể để mình mang theo men say vào ống kính được, nên cậu chỉ có thể dựa vào việc hút thuốc để giảm bớt áp lực ở trong lòng thôi.
Đây không phải là ngày đầu tiên cậu mất ngủ, cậu đã mất ngủ liên tục mấy ngày rồi, bắt đầu từ lúc cậu và Dương Du Minh quay xong cảnh giường chiếu.
Buổi tối hôm đó cậu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu và Dương Du Minh lên giường, địa điểm ngay ở trường quay, xung quanh chẳng có bất cứ ai, cậu cởi hết quần áo bị đè ở bên dưới, hai người họ hôn nhau, vuốt ve an ủi nhau, nhưng trong lòng cậu rất luống cuống, cậu nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên ở bên ngoài, cậu nói với Dương Du Minh là có người đến, sau đó tiếng bước chân kia càng đến gần hơn.
Lúc sau Hạ Tinh Trình bị dọa tỉnh, lúc cậu nằm trên giường nhận ra mình đang nằm mơ thì thở phào một hơi, nhưng không ngủ lại được.
Những ngày tiếp theo cậu không mơ tiếp giấc mơ kia nữa, mà cứ ngủ đến nửa đêm là tỉnh lại, mở mắt ra hoàn toàn tỉnh táo chẳng ngủ lại được. Mãi đến hôm nay, cậu lại mơ thấy giấc mơ kia, hơn nữa lần này còn thật sự bị người khác nhìn thấy, người nhìn thấy bọn họ chính là vợ của Dương Du Minh. Ở trong giấc mơ của Hạ Tinh Trình, mặt của vợ Dương Du Minh rất mơ hồ, dường như là Thẩm Nghiên đóng vai Từ Giai, lại dường như là Viên Thiển, mà người lên giường với cậu cũng chẳng thể phân biệt được rốt cục là Dương Du Minh hay Dư Hải Dương.
Cho dù là mộng cảnh cùng hiện thực, hay phim cùng hiện thực, cậu đều hoàn toàn lẫn lộn.
Mấy ngày tiếp theo, những cảnh mà Hạ Tinh Trình phải quay đều là những cảnh có tâm trạng không ổn định.
Dư Hải Dương bị Phương Tiệm Viễn cắn bị thương, ngày đó sau khi Dư Hải Dương đi bệnh viện về, trên tay quấn một lớp băng gạc rất dày, hắn không có cơ hội để nói chuyện tiếp với Phương Tiệm Viễn. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, lúc Phương Tiệm Viễn vẫn chưa rời giường, Dư Hải Dương lén lút đến phòng của cậu.
Trên người Hạ Tinh Trình chỉ mặc áo ba lỗ và quần lót, quấn một cái chăn mỏng nằm trên giường, cậu nhắm mắt lại, nhưng cậu biết lát nữa Dương Du Minh sẽ đi vào.
Dương Du Minh nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi xổm xuống bên giường, khẽ gọi: "Tiểu Viễn." Hắn mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt và quần dài vải lanh, vì lát nữa Dư Hải Dương phải đi làm.
Hạ Tinh Trình chậm rãi mở mắt ra giống như vừa ngủ dậy, lúc nhìn thấy người bên giường, có một lúc tim hơi loạn nhịp, sau đó ánh mắt cậu lập tức trở nên rõ ràng, tràn đầy phẫn nộ, cậu vén chăn lên nhảy xuống giường, cậu không lo mặc quần áo, thậm chí còn chẳng mang cả dép lê, im lặng đẩy Dương Du Minh ra ngoài.
Cả trường quay rất yên tĩnh, Thẩm Nghiên cũng ngồi phía sau Hà Chinh, xem bọn họ quay phim. Thẩm Nghiên năm nay ba mươi tuổi, đóng phim cũng gần được mười năm, diễn xuất không tệ, danh tiếng cũng không nhỏ, nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh, hai năm gần đây diễn nữ hai trong phim truyền hình tương đối nhiều.
Dương Du Minh ôm lấy Hạ Tinh Trình, hắn không muốn tách ra, cũng không thể phát ra tiếng động quá lớn, hắn ghé vào tai cậu nói: "Anh muốn nói với em hai câu, chỉ hai câu thôi, Tiểu Viễn."
Hạ Tinh Trình không nói một lời mà chỉ giãy dụa, cậu thật sự dùng sức rất lớn, thậm chí còn kéo rơi một hạt nút trên cổ áo Dương Du Minh.
Mà chỗ quấn băng gạc trên tay Dương Du Minh cũng từ từ rướm màu đỏ, đó là hiệu quả của bao máu đạo cụ.
Lúc bọn họ dùng sức vật lộn với nhau, ngón chân Hạ Tinh Trình không cẩn thận đá phải chân giường, cơn đau lập tức ập đến, cậu không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, sau đó nới lỏng sức đang giãy dụa ra, ngồi xổm trên sàn nhà giơ tay nắm lấy ngón chân của mình.
Đây là tai nạn không có trong kịch bản, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn diễn tiếp, Dương Du Minh cũng nhanh chóng phối hợp với cậu, cúi người bế người đặt cậu ngồi lên giường.
Hạ Tinh Trình không chống cự nữa.
Dương Du Minh nửa ngồi nửa quỳ, cầm chân Hạ Tinh Trình, nhìn kỹ ngón chân cậu, nói: "Không chảy máu."
Hạ Tinh Trình dùng sức rụt chân về, lòng bàn chân giẫm lên giường, cánh tay ôm lấy đôi chân đang gập lại.
Dương Du Minh vẫn như cũ ngồi xổm ở bên giường, hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: "Có thể nghe tôi nói không?"
Mắt Hạ Tinh Trình không nhìn hắn, cậu dùng giọng nói khàn khàn không có cảm xúc của mình nói: "Muốn nói gì?"
Kỹ năng đọc lời thoại của Dương Du Minh rất tốt, giọng nói dịu dàng nhả chữ rõ ràng, tình cảm tinh tế giọng điệu lại tự nhiên.
Hắn nhìn Hạ Tinh Trình, nói: "Sau khi hai mươi lăm tuổi tôi bắt đầu bị cha mẹ giục kết hôn, mãi cho đến năm ngoái mẹ tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, hai lần bệnh tình nguy kịch đều được bác sĩ cứu chữa kịp thời, lúc ở trên giường bệnh bà nói với tôi rằng, nếu như không nhìn thấy tôi kết hôn, bà sẽ chết không nhắm mắt."
Hạ Tinh Trình bình tĩnh nói: "Nên anh liền kết hôn?"
"Sau này bệnh tình của bà có chuyển biến tốt, còn chưa xuất viện đã giới thiệu Từ Giai bảo tôi đi xem mắt, chúng tôi quen nhau chưa được ba tháng thì kết hôn." Dương Du Minh vẫn ngồi xổm ở trước giường, ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh Trình.
Nhưng Hạ Tinh Trình từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn, chỉ bực mình nói: "Tôi không biết anh muốn nói gì?"
Dương Du Minh muốn nắm lấy bàn tay đang đặt ở bên chân của Hạ Tinh Trình, nhưng Hạ Tinh Trình lại tránh đi, vì vậy hắn nói tiếp: "Chưa được ba tháng đã kết hôn, em có biết vì sao không? Vì tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi, chúng tôi đều chỉ muốn tìm một người để kết hôn mà thôi. Có thể em không nhìn ra, thật ra Từ Giai lớn hơn tôi một tuổi, cô ấy chẳng qua cũng không chịu nổi áp lực trong nhà, phải tìm một người đàn ông để kết hôn vào cái tuổi này mà thôi, yêu hay không yêu cũng chẳng quan trọng."
Hạ Tinh Trình cuối cùng cũng nhìn vào mắt hắn: "Anh dựa vào cái gì mà nói chị ấy không yêu anh?"
Dương Du Minh nói: "Một người có yêu em hay không, em sẽ cảm nhận được."
Hạ Tinh Trình lại nói: "Anh và chị ấy từng lên giường chưa?"
Dương Du Minh chậm rãi đứng lên, dựa lưng vào tường, hơi cúi đầu không hề trả lời.
Tốc độ nói của Hạ Tinh Trình nhanh hơn, giọng nói còn mang theo chút cảm xúc căm hận: "Anh không yêu chị ấy, chị ấy cũng không yêu anh, vậy hai người muốn ly hôn không?"
Dương Du Minh im lặng một lát, hắn nói: "Tiểu Viễn, đời người có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình, đến tuổi anh rồi em sẽ hiểu."
Hạ Tinh Trình cầm đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường lên, nhắm vào Dương Du Minh ném tới, vừa vặn nện lên bụng dưới Dương Du Minh, sau đó rơi xuống đất lăn hai vòng.
Dương Du Minh hơi nhíu mày, theo bản năng giơ tay che lên chỗ bị nện trúng ở bụng dưới.
Hạ Tinh Trình ngẩn người, lời thoại vốn phải nói ra khỏi miệng lại chẳng thể nói thành lời, cậu hốt hoảng, không biết là đang nói với Dương Du Minh hay là nó với Hà Chinh: "Em xin lỗi." Tiếp đó xuống khỏi giường đi tới trước mặt Dương Du Minh, hỏi: "Anh Minh, anh không sao chứ?"
Ban nãy cậu biết mình ra tay nặng bao nhiêu, mặc dù chỉ là đạo cụ đặc chế, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn sợ ném trúng Dương Du Minh.
Dương Du Minh lắc đầu nói: "Không sao."
Hà Chinh đứng dậy khỏi ghế, ló đầu sang bên này xem thử, hỏi: "Không bị thương chứ?"
Dương Du Minh nói với ông: "Không có gì, tiếp tục đi."
Hà Chinh nhìn Hạ Tinh Trình, rồi nói với Dương Du Minh: "Thôi cứ nghỉ ngơi một lát đi, cậu xem thử có bị thương không."
Chờ Hà Chinh nói xong ngồi xuống, Thẩm Nghiên xáp lại gần Hà Chinh, nói: "Hạ Tinh Trình diễn không tệ ha, trong số những diên viên cùng lứa với cậu ấy, lần đầu tiên em thấy có người diễn đúng cảm xúc như vậy đó."
Hà Chinh xem lại cảnh vừa quay trong màn hình, nghe Thẩm Nghiên nói thế, chỉ gãi tóc thở dài.
Thẩm Nghiên lại nói: "Hơn nữa giữa thằng bé và Dương Du Minh rất ăn ý với nhau."
Lúc này Hà Chinh mới nói: "Tiểu Hạ không tệ, hơn nữa Du Minh có thể dẫn dắt cậu ấy nhập vai, cực kỳ tốt."
Hạ Tinh Trình vẫn đang nhìn Dương Du Minh, sự quan tâm trên mặt hoàn toàn không giấu được.
Dương Du Minh mỉm cười, nói với cậu: "Không sao thật mà, cái đồng hồ báo thức đó nhẹ lắm, ném sẽ không bị thương đâu."
Hạ Tinh Trình "Vâng" một tiếng, cậu nói: "Em xin lỗi."
Nụ cười trên mặt Dương Du Minh dần dần trở nên hơi phức tạp, hắn nói: "Mấy ngày nay sắc mặt cậu không tốt lắm."
Hạ Tinh Trình theo bản năng giơ tay lên sờ mặt, nói: "Gần đây giấc ngủ của em không tốt lắm."
"Mất ngủ hả?" Dương Du Minh hỏi cậu.
Hạ Tinh Trình không nói có phải hay không, cậu nhận lấy ly nước Tiểu Đường đưa tới, bên trong là cà phê, nhưng cậu lại không vội mở ra uống, chỉ đi tới bên giường ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi Dương Du Minh: "Anh Minh, anh có bị nhân vật do mình diễn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình không?"
Dương Du Minh không chút nghĩ ngợi, mà nói: "Đương nhiên là có."
Hạ Tinh Trình im lặng dùng ngón tay vuốt đáy ly.
Dương Du Minh nói với cậu: "Nhưng quay phim xong tôi sẽ tự điều chỉnh, cậu không thể cứ nghĩ về nó mãi được, nghĩ càng nhiều, càng dễ dàng làm bản thân mình hãm sâu vào." Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Mất ngủ cũng vậy."
Hạ Tinh Trình cúi đầu, chậm rãi uống một ngụm cà phê trong ly.
Dương Du Minh im lặng nhìn Hạ Tinh Trình, qua chừng nửa phút, hắn ngẩng đầu lên lớn tiếng nói với người xung quanh: "Thế này đi, chiều nay tôi sẽ mời trà chiều, cà phê trà sữa bánh ngọt đều ok, mọi người đặt đồ ăn ngoài rồi tìm tôi thanh toán nhé."
Hà Chinh trước tiên huýt sáo một tiếng, những staff khác hoan hô theo.
Hạ Tinh Trình vẫn không ngẩng đầu lên, cậu uống từng ngụm cà phê, mãi cho đến khi ly cà phê cạn, cậu mới đứng lên nói với Hà Chinh: "Đạo diễn Hà, em có thể bắt đầu vào bất cứ lúc nào."
___
Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương tan rã trong không vui.
Cho dù Dư Hải Dương có giải thích cảm xúc của mình như thế nào, có bày tỏ tình cảm của mình dành cho Phương Tiệm Viễn ra sao đi chăng nữa, thì Phương Tiệm Viễn đều không thể tha thứ.
Phần cuối của cảnh này, Hạ Tinh Trình đỏ mắt nói với Dương Du Minh: "Cút đi! Anh là tên lừa đảo! Cút ra khỏi nhà tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Dương Du Minh gật đầu liên tục, ánh mắt hắn đầy bất lực và mệt mỏi, lúc đi ra ngoài, hắn nói: "Tôi yêu em, Tiểu Viễn."
____
Buổi chiều, lúc trợ lý sinh hoạt cầm điện thoại tới hỏi Hạ Tinh Trình muốn trà chiều gì, cậu nói chẳng muốn gì cả, kết quả sau khi trà chiều đưa tới, trợ lý vẫn cầm tới cho cậu một cái bánh ngọt vị chocolate.
Hạ Tinh Trình nói: "Không phải tôi nói không cần rồi sao?"
Trợ lý hiển nhiên không hiểu đang xảy ra chuyện gì, lúc cô đang định tìm người hỏi thử, thì Dương Du Minh cầm lấy bánh trong tay cô, nói với Hạ Tinh Trình: "Tôi bảo bọn họ mua cho cậu."
Hạ Tinh Trình lập tức định đứng lên.
Dương Du Minh ấn vai cậu lại không cho đứng lên, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, mở hộp bánh ngọt, lấy thìa nhựa bên trong ra đưa cho Hạ Tinh Trình: "Ăn chút đồ ngọt có thể làm người ta thả lỏng. Với cả cậu mất ngủ, tốt nhất đừng uống cà phê."
Hạ Tinh Trình giơ tay nhận lấy thìa, nhưng bánh ngọt vẫn nằm trên tay Dương Du Minh.
Dương Du Minh nói: "Cậu gầy quá."
Hạ Tinh Trình mỉm cười, cậu nói: "Yêu cầu của vai diễn mà." Cậu không chịu đựng được việc đối diện với Dương Du Minh, bèn cúi đầu, múc một thìa bánh ngọt, do dự một lát, rồi đưa thìa bánh ngọt tới trước mặt Dương Du Minh, trước tiên hỏi: "Anh muốn ăn không?"
Dương Du Minh há miệng ngậm lấy bánh ngọt, nhưng cẩn thận không đụng vào thìa, sau khi ăn hết bánh ngọt, hắn nói: "Vị không tệ, cậu ăn nhiều một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro