Chương 13
Hạ Tinh Trình rót ly rượu thứ ba.
Trên mặt cậu hiện ra nét ửng hồng do tác dụng của cồn, nhìn ly rượu trắng không tính là nhỏ ở trong tay, lại một lần nữa cúi người xuống tiến sát đến trước người Dương Du Minh, thái độ cung kính giọng điệu chân thành nói: "Em xin lỗi, anh Minh."
Dương Du Minh lần thứ hai nắm chặt cổ tay cậu.
Hạ Tinh Trình muốn rút tay ra, nhưng lại phát hiện lần này Dương Du Minh dùng sức nắm tay mình, cậu chẳng thể nào giãy ra được.
Vẻ mặt Dương Du Minh rất nghiêm túc, hình như thật sự hơi mất hứng.
Một đống cảm xúc tủi thân khó mà nói rõ bỗng chốc nổi lên, mang theo chua xót khổ sở từ trong lòng một đường lan đến mũi, đôi mắt cậu lập tức ầng ậng nước, chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ rơi ra.
Hạ Tinh Trình không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy, nên cố gắng kìm nén. Nhưng người khác có lẽ không thấy, còn Dương Du Minh cách cậu gần như vậy chắc chắn sẽ thấy.
Dương Du Minh bỗng nhiên đứng dậy, một tay khác lấy ly rượu khỏi tay cậu, giơ lên uống một hơi cạn sạch, rồi để ly rượu xuống mặt bàn.
Tiếp đó, hắn giơ tay vỗ vai Hạ Tinh Trình, sau đó bàn tay dán vào lưng cậu đẩy nhẹ một cái: "Ra đây với tôi, tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Hạ Tinh Trình cúi đầu, im lặng không lên tiếng theo sức Dương Du Minh đẩy cậu mà đi ra ngoài.
Hoàng Kế Tân thấy Hạ Tinh Trình đi theo Dương Du Minh ra khỏi phòng riêng, sốt sắng đứng lên định đi ra ngoài, kết quả Thái Mỹ Đình giơ tay lên ngăn anh lại.
Thái Mỹ Đình nhìn anh lắc đầu.
Hoàng Kế Tân đành phải bất an ngồi xuống.
Lý Vân vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Dương Du Minh là người từ trước đến giờ không thích làm khó dễ người khác, yên tâm đi."
Hoàng Kế Tân cười gượng gật đầu với cô: "Tôi đương nhiên không lo anh Minh, chỉ sợ Tinh Trình không hiểu chuyện."
Lúc này Thái Mỹ Đình nói: "Để cậu ấy tự xử lý."
Ra khỏi phòng riêng, Dương Du Minh hỏi nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa, có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện hay không.
Hạ Tinh Trình đi theo sau lưng Dương Du Minh, cúi đầu không nói lời nào.
Nhân viên phục vụ lập tức dẫn bọn họ tới căn phòng bên cạnh, đó là một phòng trà nhỏ yên tĩnh, bên trong chẳng có ai.
Sau khi mở cửa đi vào, nhân viên phục vụ định bật đèn, Dương Du Minh lại nói: "Không cần, để tôi."
Nhân viên phục vụ nghe vậy, cúi chào rồi im lặng lui ra, chỉ để lại Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình ở bên trong, còn chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
Hạ Tinh Trình ngồi xuống cạnh bàn trà bằng gỗ lim ở trong phòng trà, lúc ngẩng đầu lên nước mắt không dằn lại được mà chảy xuống, cậu cảm thấy mình rất ngu ngốc, điều duy nhất có thể an ủi bản thân là trong này không có ánh sáng, Dương Du Minh sẽ không thấy rõ mặt mình.
Nhưng đợi thời gian trôi qua, cậu dần thích ứng với bóng tối trong phòng trà, dựa vào tia sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, cậu có thể từ từ nhìn thấy rõ khuôn mặt của Dương Du Minh.
Dương Du Minh đứng dựa lưng vào ghế gỗ, đang nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hạ Tinh Trình giơ tay qua loa lau nước mắt.
Tác dụng của cồn trong não cậu càng trở nên rõ ràng hơn, cậu mang một khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt, nhìn chằm chằm Dương Du Minh mỉm cười. Cậu vừa cảm thấy hưng vừa cảm thấy bi ai.
Dương Du Minh nói: "Có gì đáng khóc đâu."
Hạ Tinh Trình cười nói: "Vâng, em thật sự xin lỗi, anh Minh."
Giọng Dương Du Minh vừa trầm thấp vừa bình tĩnh: "Tôi nói không cần phải làm vậy là thật sự không cần, tôi sẽ không vì chuyện này mà tức giận."
"Anh giận rồi," Hạ Tinh Trình nói.
Tiếp đó nhân lúc Dương Du Minh chưa kịp nói gì, cậu lại khăng khăng nói lại lần nữa: "Anh giận rồi." Cậu cảm nhận được, ít nhất vào lúc đó Dương Du Minh đã giận rồi.
Dương Du Minh nhìn cậu, bỗng dưng mỉm cười.
Hai chân Hạ Tinh Trình đạp trên bàn trà, hai chân cong lại mãi cho đến khi đùi dính sát vào bụng, sau đó ôm chân tựa đầu lên đầu gối.
Đây không phải là hành động mà cậu thường làm, hơi trẻ con, dưới cái nhìn của cậu cũng không đủ nam tính, cậu giống như là Phương Tiệm Viễn đang nói chuyện với Dư Hải Dương: "Em không cố ý, trong đầu em rất loạn, sao lúc ấy anh lại hôn em?"
Dương Du Minh hơi đứng thẳng dậy, nhíu mày nhìn cậu.
Hạ Tinh Trình nhỏ giọng nói: "Có lúc em sẽ cảm thấy anh cách em thật xa."
Dương Du Minh từ từ đi tới bên cạnh cậu, một tay cắm trong túi quần, một tay khác đặt lên đầu cậu: "Tinh Trình, cậu tỉnh lại đi."
Hạ Tinh Trình nghiêng đầu qua, dán sát mặt vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt vừa khóc xong lấp lánh nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh thở dài: "Cậu thật sự phải tỉnh lại đi."
Hạ Tinh Trình nhắm mắt lại, dường như cậu vô cùng mệt mỏi.
Dương Du Minh hết cách đành phải nói: "Cậu say rồi."
Hạ Tinh Trình nhắm mắt lại nói: "Em không say, nếu như anh còn giận, em có thể uống tiếp."
Uống đến lúc Dương Du Minh nguôi giận mới thôi.
Dương Du Minh khẽ nói: "Không cần nhắc lại chuyện này nữa, cũng không cần ở trước mặt những người khác xin lỗi tôi nữa."
Kiểu xin lỗi này sẽ khiến hai người đều khó xử.
Hạ Tinh Trình không lên tiếng.
Dương Du Minh cúi đầu nhìn cậu: "Không khóc nữa đúng không? Không khóc nữa thì quay lại."
Lúc này Hạ Tinh Trình mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Dương Du Minh kéo một miếng giấy ăn để trên bàn trà đưa cho cậu.
Hạ Tinh Trình ngơ ngác không đưa tay nhận lấy, giống như không hiểu được ý của Dương Du Minh.
Dương Du Minh chỉ có thể gấp giấy ăn trong tay lại, cúi đầu lau nước mắt trên mặt cho cậu.
Hạ Tinh Trình ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn .
Cuối cùng, hắn ném tờ giấy ăn kia vào trong thùng rác, nói: "Nên quay lại thôi."
Bọn họ quay lại phòng riêng ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Không biết có phải tinh thần đột ngột thả lỏng hay không, Hạ Tinh Trình quay về bên bàn cơm chưa được bao lâu đã nằm nhoài lên bàn ngủ thiếp đi.
Dương Du Minh nói với Thái Mỹ Đình: "Chị Đình, gọi người đưa cậu ấy về trước đi."
Thái Mỹ Đình gật đầu, bảo Hoàng Kế Tân đưa Hạ Tinh Trình về khách sạn.
Hoàng Kế Tân vỗ vỗ mặt Hạ Tinh Trình nhưng cũng chẳng thể đánh thức cậu, nên chỉ có thể bắt lấy cánh tay cậu vòng qua vai mình rồi nhấc cậu lên, dìu cậu đi ra ngoài.
_______
Hạ Tinh Trình ngủ một giấc rất sâu, dường như chưa kịp mơ một giấc, thì sáng sớm hôm sau đã bị Hoàng Kế Tân đánh thức rồi.
Cậu mở mắt ra, đầu tiên là thích ứng với ánh đèn trong căn phòng, rồi mới hỏi Hoàng Kế Tân: "Sao lại là anh?"
Hoàng Kế Tân nói: "Anh lấy thẻ phòng từ chỗ Tiểu Đường, sợ cậu sẽ ngủ chết ở đây luôn."
Hạ Tinh Trình thở ra một hơi, thậm chí còn mang theo chút mùi rượu chưa tan hết, cậu ngồi dậy, phát hiện ra mình vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, tối qua mới cởi áo khoác ra đã nằm xuống ngủ rồi.
Hoàng Kế Tân hỏi cậu: "Tối qua Dương Du Minh nói gì với cậu?"
Hạ Tinh Trình giơ tay che mặt, dáng vẻ rất đau khổ: "Em không nhớ nữa." Một lát sau cậu lại nói: "Em chỉ nhớ đã kính rượu ảnh thôi."
Hoàng Kế Tân dựa vào tường, rút một điếu thuốc ra châm lửa: "Vậy không biết anh ta nói gì, anh thấy chuyện này cứ vậy mà trôi qua đi."
Hạ Tinh Trình không trả lời, cậu vén chăn lên trèo xuống giường, vừa đi tới phòng vệ sinh vừa cởi sơ mi và quần tây nhăn nhúm trên người mình ném xuống đất.
Cậu mở vòi sen ra, bước vào trong bồn tắm lớn, không kịp đợi nước nóng hết đã chui vào dưới cột nước, giơ tay dùng sức lau mặt, một tay khác thì chống lên tường thở hổn hển.
Thật ra cậu vẫn còn nhớ những lời tối qua Dương Du Minh nói với mình, từng chữ đều nhớ rất rõ ràng, bao gồm cả câu "Cậu tỉnh lại đi" chói tai kia nữa.
Nước nóng tràn vào mũi và tai cậu, cậu khó chịu bị sặc bắt đầu ho, thân thể nằm nhoài lên mép bồn tắm, Hạ Tinh Trình nghe thấy Hoàng Kế Tân ở bên ngoài hỏi cậu bị sao vậy, nhưng cậu chẳng có sức để trả lời.
Cảm giác say rượu rất khó chịu, lần này càng thống khổ hơn nữa.
Cảnh đó lúc sau có quay lại một lần, dựa theo yêu cầu của Hà Chinh, nhưng lúc thành phim Hà Chinh sẽ chọn cái nào, giờ Hạ Tinh Trình vẫn chưa biết.
___
Phương Tiệm Viễn tỏ ra khó chịu với Dư Hải Dương, có gặp nhau cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Lúc này bạn học cấp 3 của cậu tổ chức tụ hội, gọi cậu cùng ra ngoài chơi, ngày đó cậu ra khỏi nhà từ buổi sáng, tiệm tạp hóa trong nhà đổi thành mẹ Phương trông coi.
Phương Tiệm Viễn chơi đến chiều mới về, ở trên cầu thang gặp được Dư Hải Dương, bị Dư Hải Dương nửa dỗ dành nửa ép buộc mang lên giường, cảnh này chính là cảnh đầu tiên mà bọn họ quay lúc mới vào đoàn phim.
Sau đó, mối quan hệ giữa Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương được xoa dịu. Có thêm nhiều thứ bắt đầu mọc rễ nảy mầm, rồi mạnh mẽ lớn lên trong lòng Phương Tiệm Viễn.
Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra một chuyện làm Phương Tiệm Viễn hoàn toàn tiếp nhận Dư Hải Dương từ tận đáy lòng.
Ngày đó lúc Dư Hải Dương về, Phương Tiệm Viễn ăn xong cơm tối đang ngồi trong phòng mình đọc sách.
Cậu ngồi phía trước bàn học, cửa sổ mở rộng, sau lưng là cái quạt sàn mà Dư Hải Dương đã sửa lại giúp cậu, cánh quạt đang vù vù thổi gió.
Phương Tiệm Viễn giẫm một chân trên ghế, một lát sau lại chê không thoải mái nên đổi tư thế khác, hai chân giẫm lên ngồi xổm trên ghế.
Dưới lầu vang lên một tiếng đóng cửa rất nhẹ.
Phương Tiệm Viễn lập tức thẳng lưng dậy, bản thân vô thức cố nắm bắt động tĩnh từ dưới lầu truyền tới.
Nhưng cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của Dư Hải Dương, mãi cho đến khi có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Phương Tiệm Viễn nhảy xuống ghế, lúc chân giẫm lên dép lê, lập tức thả nhẹ động tác, cố gắng không gây ra tiếng động đi tới mở cửa ra.
Cậu biết Dư Hải Dương không muốn quấy rầy đến mẹ mình, nên cậu cũng cố gắng yên tĩnh, vừa mở ra nhìn thấy quả nhiên là Dư Hải Dương đang đứng ở cửa.
Trong tay Dư Hải Dương xách theo một cái túi nhựa, lúc giơ cao lên cho cậu nhìn, ngón trỏ của một tay khác đặt bên môi, ra hiệu cho cậu đừng gây ra tiếng động.
Phương Tiệm Viễn bảo hắn đi vào, giơ tay đóng cửa phòng, tiếp đó nhận lấy túi trong tay Dư Hải Dương, mở ra xem, phát hiện ra là một túi đồ nướng. Trong đó có sườn và cánh gà Phương Tiệm Viễn thích ăn nhất.
Lúc Phương Tiệm Viễn ngồi bên cạnh bàn học ăn đồ nướng, Dư Hải Dương ngồi bên giường cậu, hơi lười biếng hút thuốc.
Phương Tiệm Viễn nhìn trộm Dư Hải Dương, hỏi hắn: "Đêm nay uống rượu hả?"
Dư Hải Dương mỉm cười: "Uống một chút, không nhiều."
Phương Tiệm Viễn ngồi xếp bằng trên ghế, cúi đầu ăn đồ ăn, một lúc sau lại nói: "Đừng ngồi hút thuốc trên giường tôi, coi chừng đốt cháy ra giường của tôi đó." Thật ra cậu cũng chẳng để ý lắm, chỉ là muốn nói chuyện với Dư Hải Dương mà thôi.
Dư Hải Dương nghe vậy nói: "Xin lỗi," tiếp đó trực tiếp dụi tắt thuốc, tàn thuốc thì để trên tủ đầu giường, ngoắc ngoắc tay với Phương Tiệm Viễn: "Tiểu Viễn, lại đây."
Phương Tiệm Viễn thả que tre trong tay xuống, liếm liếm môi, nói: "Làm gì?" Cậu đứng lên, đi tới bên cạnh Dư Hải Dương. Lúc cậu đi tới gần giường, Dư Hải Dương nắm lấy tay cậu kéo cậu ngồi lên đùi mình, hai cánh tay ôm chặt lấy eo cậu, tiếp đó, Dư Hải Dương gục đầu vào lồng ngực cậu.
Dư Hải Dương ra ngoài từ sáng sớm, ở bên ngoài bận rộn cả một ngày, quần áo và tóc đều mang theo mùi mồ hôi và mùi thuốc lá.
Phương Tiệm Viễn buổi tối tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng ngồi quạt, toàn thân từ trên xuống dưới nhẹ nhàng khoan khoái chỉ có hương thơm của sữa tắm.
Nhưng Dư Hải Dương dán vào người cậu như vậy, cậu lại chẳng cảm thấy ghét bỏ, một lúc sau giơ tay ôm lấy đầu Dư Hải Dương đang vùi trước ngực mình.
Bàn tay Dư Hải Dương nhẹ nhàng vuốt ve eo Phương Tiệm Viễn.
Phương Tiệm Viễn hơi ngớ ra, sau đó cảm giác được cái tay kia vén áo ba lỗ của cậu lên rồi luồn vào, vuốt ve từng tấc da thịt cậu.
Áo ba lỗ màu trắng rộng rãi cách màn hình, vẫn có thể nhìn ra phạm vi hoạt động của cái tay kia, nó dọc theo eo của Phương Tiệm Viễn đi lên trên, ngón tay mơn trớn xương sườn, vạt áo ba lỗ bị kéo lên trên một đoạn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, da thịt trắng nõn cũng nhuốm một tầng màu sắc mềm mại.
Tiếp đó cái tay kia vuốt ve sau lưng Phương Tiệm Viễn.
Toàn thân Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên nổi da gà, ngay cả ngón chân cũng kéo căng. Cậu không biết lưng mình lại nhạy cảm như vậy, lúc bàn tay Dư Hải Dương nhẹ nhàng mơn trớn, một trận rùng mình dọc theo sống lưng bỗng chốc lan ra, làm toàn thân cậu bắt đầu ngứa ngáy.
Cậu muốn giãy dụa, nhưng Dư Hải Dương lại dùng cánh tay siết chặt lấy eo cậu, rồi ngẩng đầu hôn lên cằm và cổ cậu.
"Không," Phương Tiệm Viễn nhỏ giọng nói, còn dùng sức đẩy Phương Tiệm Viễn ra.
Dư Hải Dương dừng hành động của mình lại, hạ giọng an ủi cậu: "Được, được, tôi chỉ ôm em thôi."
Phương Tiệm Viễn không giãy dụa nữa, chỉ đỏ mặt thở hổn hển.
Dư Hải Dương ôm cậu ngồi một lúc, vuốt ve gáy cậu, hôn lên trán cậu, rồi buông cậu ra đứng dậy: "Tôi lên đây, em nghỉ ngơi sớm một chút."
Phương Tiệm Viễn đứng dậy theo.
Dư Hải Dương mỉm cười với cậu, rồi đi tới cửa phòng.
Tối hôm đó Phương Tiệm Viễn nằm trên giường rất lâu nhưng vẫn không ngủ được, xúc cảm của tay Dư Hải Dương giống như vẫn còn ở lại trên lưng cậu, tiếp tục làm cậu ngứa ngáy.
Không biết qua bao lâu, Phương Tiệm Viễn mơ hồ nghe thấy mẹ Phương đang gọi mình.
Ban đầu cậu tưởng là ảo giác, từ trên giường bật dậy, lắng nghe cẩn thận một lúc mới nhận ra mẹ đang ở phòng bên cạnh gọi mình thật, bèn vội vàng bò xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro