Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

380_381_382

Chương 380: Giết yêu vương

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch dốc toàn lực phát động Tinh Thần Lôi Thương, đánh về phía yêu thú đang bị thương.

Tinh Thần Lôi Thương từng được tế luyện trong lôi hồ, từ đó ít nhiều gì có thêm năng lực nguyền rủa, vết thương từ Tinh Thần Lôi Thương sẽ mang theo nguyền rủa, mà nguyền rủa sẽ theo dòng máu chảy khắp toàn thân.

Lúc con rết trăm chân đuổi tới, Linh Lung tiên tử có cảm giác bị uy áp bao phủ, cả người không thể cử động. Giờ nó đã bị thương, đây là cơ hội tốt để chạy trốn, vậy mà cô lại không nhúc nhích nổi hai chân.

Diệp Đình Vân thả Ma Huyết Đằng ra, vô số dây leo lập tức đâm vào thân mình con rết trăm chân, sau đó từng dây leo sinh trưởng trong huyết nhục của nó.

Linh Lung tiên tử chứng kiến cảnh này mà sợ nổi cả da gà.

Giang Thiếu Bạch liên tục huy động Tinh Thần Lôi Thương, mỗi lần phát động cây thương phải tốn rất nhiều nguyên khí, có điều trong Thiên Quật có quá nhiều người tử vong, lúc nào cũng có tử khí từ bốn phương tám hướng truyền vào người hắn, thế nên nguyên khí mất đi nhanh chóng được bổ sung.

Nguyên khí cả người hắn như vô cùng vô tận.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân liên thủ, cuối cùng thành công làm thịt được con rết trăm chân. Yêu thú vừa chết, tử khí đậm đặc lập tức truyền vào người Giang Thiếu Bạch, nhanh chóng bổ sung khí lực tiêu hao.

Linh Lung tiên tử trợn mắt hốc mồm chứng kiến một màn này.

Giang Thiếu Bạch giết chết con rết xong, hắn không hề do dự thu thi thể của nó vào nhẫn không gian. Tuy hình thể con rết quỷ dị nhưng một yêu thú cấp Tiên Vương hẳn là đổi được không ít nguyên thạch.

Khó khăn vất vả lắm mới giải quyết được một con yêu thú Tiên Vương, nhưng Giang Thiếu Bạch không kịp thả lỏng, hắn lại có cảm giác sợ hãi trống ngực đập thình thịch lần nữa.

“Không ổn, chạy mau!”

Giang Thiếu Bạch nắm lấy Diệp Đình Vân khởi động một lá bùa truyền tống, hai bóng người lóe lên, sau đó không thấy đâu nữa.

Linh Lung tiên tử thấy thế cũng không đuổi theo, chắc chắn con rết trăm chân đã kịp thông báo cho đạo lữ của nó trước khi chết, mà con rết còn lại phát hiện đạo lữ đã bỏ mạng, nó sẽ truy sát Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không chết không thôi. Dưới tình hình này, cô tách khỏi hai người chạy trốn một mình mới là lựa chọn sáng suốt.

Linh Lung tiên tử hít sâu một hơi, sau đó phi độn theo hướng ngược lại với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi.

Hai người liên tục sử dụng các độn thuật chạy trốn, con rết trăm chân phía sau bất chấp tất cả mà truy đuổi gắt gao.

Giang Thiếu Bạch vận dụng thuật tinh thần lưu quang liên tục, rút ngắn khoảng cách hai tiết điểm, dù vậy vẫn không thể kéo dài khoảng cách với con rết trăm chân, cả hai bị đuổi chạy đứt hơi.

***

Linh Lung tiên tử chạy thoát không lâu thì gặp được Linh Vi Tiên Vương.

Linh Vi Tiên Vương vừa thấy đồ đệ, lập tức thở phào một hơi: “Linh Lung, ngươi không sao chứ?”

Cô lắc đầu đáp: “Không sao. Sư phụ bị thương rồi?”

Nét  mặt Linh Vi Tiên Vương hơi khó coi: “Không đáng kể, chỉ là vết thương nhỏ. Huyền Minh Tiên Vương tự bạo, miễn cưỡng khiến hai con rết trăm chân bị trọng thương, sau đó không biết vì sao, con rết cái đột nhiên phát điên xông ra ngoài. Một con chạy đi, còn lại một con nên chúng ta ứng phó được, sau đó con đực cũng chạy đi. Thật là tà môn.”

Linh Lung tiên tử thầm nghĩ không hề tà môn chút nào, con cái đuổi giết Giang Thiếu Bạch, ai ngờ bị giết ngược lại, con đực biết đạo lữ đã bị giết chết, đương nhiên ngồi không yên.

“Sư phụ, con rết cái bị Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân liên thủ giết chết rồi.”

Linh Vi Tiên Vương nhìn qua Linh Lung: “Ngươi không lầm chứ?”

Mặc dù con rết bị trọng thương nhưng dù sao nó có tu vi Tiên Vương, muốn giải quyết nó không dễ đâu.

“Đệ tử tận mắt chứng kiến mà.”

Linh Vi Tiên Vương nhíu mày, có vẻ không tin nổi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Xem ra chúng ta đã xem thường họ. Giang Thiếu Bạch từng cứu tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các, có lẽ không phải là ngẫu nhiên.”

Linh Vi Tiên Vương lắc lắc đầu, mặc dù người mời Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cùng đi là cô, nhưng cô không quá để tâm đến họ. Bây giờ nghe đồ đệ nói hai người giết một con rết cấp Tiên Vương, Linh Vi Tiên Vương bỗng nhiên hơi hối hận trước đó đã xem nhẹ hai người quá mức.

Linh Lung tiên tử thấy sư phụ phản ứng như vậy cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì. Cô thầm nghĩ trước đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quá vô danh, rõ ràng thực lực cao như vậy nhưng lại che giấu không lộ chút tiếng gió, nếu không có biến cố thình lình xảy ra thì cô vẫn còn mơ mơ màng màng không biết gì.

Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Con rết đực hẳn là đang truy đuổi Giang Thiếu Bạch, không biết bọn họ có thoát được kiếp này không.”

Linh Vi Tiên Vương nhíu mày nói: “Nếu yêu thú không đuổi kịp thì hai người họ có thể giữ được tính mạng, còn nếu nó đuổi kịp, e là họ lành ít dữ nhiều.”

Linh Lung tiên tử đau đầu nói: “Đây là yêu thú hậu kỳ Tiên Vương.”

Dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có lợi hại cỡ nào đi nữa, muốn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của yêu thú Tiên Vương e là không dễ.

Linh Vi Tiên Vương lắc đầu: “Ngươi đi với sư phụ trước đi.”

Nét mặt Linh Vi Tiên Vương khá khó coi, lần này mọi người mạo hiểm tiến vào Thiên Quật, không thu hoạch được bao nhiêu thứ hữu dụng mà lại mất một vị đạo hữu, còn thả một con rết trăm chân hậu kỳ Tiên Vương ra. Chuyện sau này nên xử lý thế nào rất là phiền phức.

“Sư phụ có biết con rết kia có lai lịch gì không?”

Linh Vi Tiên Vương thở dài, cảm thấy hơi đau đầu, lúc mới đầu cô không ngờ trận pháp lại phong ấn yêu thú, nhưng khi vừa nhìn thấy con rết, cô lập tức nhớ ra.

Hơn vạn năm trước, từng có một con rết trăm chân tàn sát bừa bãi bốn phương, tu vi lên đến đỉnh Tiên Vương, sắp tiến giai Tiên Tôn.

Rết trăm chân có bản tính hung tàn, các tu sĩ Tiên Vương lo lắng nếu nó tiến giai Tiên Tôn thành công thì sẽ không kiêng dè gì nữa mà đồ sát tứ phương, thế là bọn họ liên thủ phong ấn nó lại.

Năm đó con rết trăm chân chỉ còn thiếu nửa bước là tiến giai Tiên Tôn, vì phong ấn được nó mà các Tiên Vương trả giá không nhỏ. Hiện tại nó chạy thoát ra ngoài, phải nhanh chóng giải quyết nó, nếu không… hậu hoạn vô tận.

Linh Vi Tiên Vương hít sâu một hơi, trong lòng hối hận không thôi, bọn họ chưa suy nghĩ kỹ càng đã vội giải trừ phong ấn.

***

Sau khi tách khỏi Linh Lung tiên tử, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chạy trối chết, khó khăn lắm mới thoát được sự truy sát của yêu thú Tiên Vương.

Một con yêu thú Tiên Vương chạy ra đã gây ra hỗn loạn khắp nơi, mấy thôn xóm bên ngoài Thiên Quật bị nó đồ sát không còn gì, nhưng tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch rời khỏi Thiên Quật, dùng trận truyền tống rời đi. Mặc dù hắn giết được một con yêu thú sơ kỳ Tiên Vương nhưng hắn không tự đại cho rằng bản thân có thể đối phó được yêu thú hậu kỳ Tiên Vương.

Thế là Giang Thiếu Bạch rời khỏi Thiên Quật, quay về tộc Cổ Hùng.

“Giang tiền bối, Diệp tiền bối, hai người về rồi. Nghe nói lần này các tu sĩ đi vào Thiên Quật bị một tổ rết truy đuổi đến nỗi lên trời không đường xuống đất không cửa, hai người không sao chứ?” Hùng Minh lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta rút lui sớm, không gặp chuyện gì.”

Hùng Minh thở phào: “Vậy thì may mắn quá.”

“Nghe nói có một con rết trăm chân chạy thoát ra, ăn thịt người khắp nơi, càng ăn thì tu vi càng tăng cao, e là sắp lên đỉnh Tiên Vương. Nếu nó tiến giai Tiên Tôn thì gay go.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, con rết bị phong ấn chắc là rất lâu rồi, có khi nó chính là yêu tôn, chỉ là bị phong ấn thời gian quá lâu nên tu vi bị giảm mạnh. Nếu nó là yêu thú Tiên Vương thì dễ rồi, còn nếu là yêu tôn bị giảm tu vi thì rắc rối to, hiện giờ nó chỉ cần hấp thu đủ huyết thực là có khả năng khôi phục tu vi.

Đương nhiên chuyện này không liên quan gì đến hắn, yêu thú này không phải do hắn thả ra, dù trời có sập thì đã có người cao hơn đỡ lấy.

Nhắc đến chuyện này, các Tiên Vương cũng có trách nhiệm, nếu không phải bọn họ quá khát khao tìm được cơ duyện thì sẽ không thả hung thần như thế ra ngoài, Huyền Minh Tiên Vương còn xui xẻo mất mạng.

Đi Thiên Quật chuyến này giúp thực lực của hắn tăng lên không ít, Giang Thiếu Bạch cho rằng thời gian tiếp theo nên củng cố tu vi vững chắc mới quan trọng, những chuyện khác không cần quản.

Trời sập đã có người cao đỡ, yêu thú cấp Tiên Vương làm loạn không đến lượt tu sĩ Hư Tiên như hắn nhọc lòng. Vả lại yêu thú kia cực kỳ hận hắn, nếu nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ nổi điên.

Với tình hình này, tốt nhất là hắn nên tránh đi.

Sau khi tiễn Hùng Minh ra về, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ngồi trong phòng nói chuyện với nhau.

Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi: “Tiếp theo ngươi có dự định gì? Tiếp tục ở lại tộc Cổ Hùng?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ta chưa biết nữa.”

Hắn thử vận chuyển nguyên lực, thực lực của hắn đã lên đến hậu kỳ Hư Tiên, sắp tiến giai đỉnh Hư Tiên, mà hoàn cảnh tu luyện ở tộc Cổ Hùng đã không còn thích hợp với hắn.

Giang Thiếu Bạch thầm lắc đầu, năm đó khi hắn vừa đến tộc Cổ Hùng đã kinh ngạc thán phục điều kiện tu luyện ở đây không thôi, thế mà bây giờ hắn bắt đầu chê rồi.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta có thể đến Đan Đỉnh Các tìm tiểu trưởng lão.”

Hoàn cảnh tu luyện ở Đan Đỉnh Các tốt hơn tộc Cổ Hùng rất nhiều. Năm đó bọn họ có thể đi theo tiểu trưởng lão đến tổng bộ Đan Đỉnh Các, chẳng qua khi đó tu vi của Giang Thiếu Bạch còn thấp, không muốn bị cuốn vào đấu đá nội bộ trong Đan Đỉnh Các. Hiện giờ đã qua nhiều năm, tu vi của hắn tiến bộ rất nhiều rồi, đã có thêm năng lực tự vệ.

Lệnh bài của tiểu trưởng lão rất hữu dụng, có điều đã nhận lệnh bài của người ta, đồng nghĩa với việc bị dán nhãn hiệu của người ta.

Lệnh bài này rất quý giá, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chiếm hai cái, nếu không làm chút việc cho đối phương thì đúng là không còn gì để nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Biện pháp này khả thi.”

Năm xưa tiểu trưởng lão có đưa cho cậu một ngọc giản đan thuật, trong mấy năm nay cậu đã lĩnh hội gần hết rồi. Nếu có thể đến Đan Đỉnh Các, có thêm ngọc giản đan thuật thì rất tốt.

Diệp Đình Vân thầm nghĩ bọn họ thu hoạch được không ít tiên lôi tinh trong Thiên Quật, tu sĩ bình thường không tiêu hóa nhiều tiên lôi tinh như vậy, nhưng Đan Đỉnh Các thì khác, nếu bọn họ bán tiên lôi tinh cho Đan Đỉnh Các, có thể đối phương sẽ ra giá không tồi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ngươi cũng nghĩ vậy thì chúng ta đi đến Đan Đỉnh Các thôi. Chúng ta có thể lập tức lên đường, muốn đến tổng bộ Đan Đỉnh Các sợ là phải đổi mấy chặng phi thuyền.”

Tộc Cổ Hùng cách Thiên Quật không gần mà cũng không xa, nếu con rết đuổi tới được đây thì phiền phức lắm. So sánh với tộc Cổ Hùng thì tổng bộ Đan Đỉnh Các an toàn hơn nhiều.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mất mấy tháng trời mới đến được tổng bộ Đan Đỉnh Các.

Đan Đỉnh Các hùng cứ một phương, thủ vệ nghiêm ngặt.

Cũng may cả hai người có lệnh bài của tiểu trưởng lão, nếu không sợ là ngay cả cửa Đan Đỉnh Các cũng không vào được.

“Hai vị đạo hữu đến rồi!” Mục Đông rất cao hứng ra gặp Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

“Bái kiến tiểu trưởng lão.”

Mục Đông nhìn Giang Thiếu Bạch vài lần, sau đó cười nói: “Quả nhiên thực lực của Giang đạo hữu tiến bộ rất nhanh, thảo nào ngay cả yêu thú cấp Tiên Vương mà ngươi cũng giết được.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Tiểu trưởng lão nói đùa, chút đạo hạnh của ta sao giết được yêu vương.”

Mục Đông bình thản nói: “Linh Lung tiên tử không đến mức nói láo.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, thầm oán tin tức của Đan Đỉnh Các quá nhanh nhạy, lại thầm hận Linh Lung tiên tử miệng rộng, chuyện gì cũng nói bô bô ra ngoài.

“Yêu vương vốn bị trọng thương, ta chỉ may mắn được lợi thôi.”

Mục Đông lắc đầu: “Tiên yêu vương chính là tiên yêu vương, dù bị trọng thương vẫn là yêu vương, tu sĩ Hư Tiên không thể đối phó được. Quả nhiên hai vị đạo hữu không phải người thương.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Quá khen, quá khen.”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Một con yêu thú hung tàn trong Thiên Quật chạy ra ngoài, không biết chuyện này xử lý thế nào rồi?”

Mục Đông lắc đầu: “Nghe nói đã có vài Tiên Vương đi xử lý, kết quả thế nào thì chưa biết.”

Y nhìn hai người nói tiếp: “Hoàn cảnh tu luyện ở Đan Đỉnh Các không tồi, hai vị ở lại đây đi.”

Giang Thiếu Bạch chắp tay: “Đa tạ tiểu trưởng lão, e là lần này phải quấy rầy một thời gian dài.”

Mục Đông cười cười: “Đừng khách sáo.”

Kế đó Giang Thiếu Bạch đến cửa hàng linh tài của Đan Đỉnh Các một chuyến, bán một phần tiên lôi tinh, thu được ba trăm vạn tiên nguyên thạch.

Đan Đỉnh Các có không ít phòng tu luyện, tu luyện ở trong phòng sẽ có tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng muốn sử dụng phải thuê, một tháng phải trả mười vạn nguyên thạch, thật đáng sợ.

Sau khi Giang Thiếu Bạch đến đây lập tức thuê phòng tu luyện cho Diệp Đình Vân trong ba năm.

Tuy Diệp Đình Vân cho rằng thời gian ba năm hơi dài nhưng không từ chối ý tốt của Giang Thiếu Bạch.

Hắn có võ hồn đặc biệt, phương thức tu luyện khác người thường, phòng tu luyện không có hiệu quả cao đối với hắn. Nhưng Diệp Đình Vân thì khác, thể chất của cậu hấp thu linh khí rất nhanh, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, thực lực sẽ tiến thêm một bước dài.

“Ta đi vào đây.” Cậu nhìn hắn nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ. Trong thời gian này, ngươi tập trung tu luyện cho tốt, không cần để ý những việc khác.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu rồi đi vào phòng tu luyện.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Đình Vân lão đại đi tu luyện rồi, ngươi không đi sao?”

Hắn lắc đầu: “Ta không đi.”

Giá thuê phòng tu luyện có hơi đắt, mấy năm nay Diệp Đình Vân đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi, trước đó còn đi vào chiến trường tiên yêu thú ác liệt với hắn, nhiều năm rồi, Diệp Đình Vân luôn cố gắng phối hợp với tiến độ tu luyện của hắn, thỉnh thoảng hắn phải nghĩ cho cậu.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Đình Vân đi tu luyện, sau này ngươi sẽ độc thủ phòng khuê, thảm quá.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Một mình trải qua đêm dài đằng đẵng khó tránh khỏi cô đơn, ngươi muốn xem phim không? Ta có thể bán rẻ cho ngươi.” Đa Đa nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hết chương 380

Chương 381: Diệp Đình Vân xuất quan

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân bế quan trong phòng tu luyện, Giang Thiếu Bạch một mình nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ nhận nhiệm vụ đi săn tiên yêu thú.

Hiện tại tiên yêu thú chạy loạn bốn phía, khắp nơi đều có thông báo nhiệm vụ săn tiên yêu thú.

Thực lực của Giang Thiếu Bạch mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, giết tiên yêu thú cùng cấp dễ như trở bàn tay, dần dần tạo được uy danh hiển hách.

Yêu đan của tiên yêu thú rất hữu dụng, bán cho Đan Đỉnh Các thu được một khoản không nhỏ.

Trong mấy năm này, Giang Thiếu Bạch say sưa săn giết tiên yêu thú, vừa tích góp tài sản vừa nhanh chóng bộc lộ tài năng trong số các tu sĩ Hư Tiên, tạo tiếng tăm hiển hách.

Không có Diệp Đình Vân bên cạnh, hắn luôn cảm thấy thiếu đi gì đó.

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã hơn hai năm.

Trong tửu lâu, Giang Thiếu Bạch đang uống rượu nói chuyện phiếm với vài tu sĩ.

“Giang đạo hữu, lần này lại đa tạ ngươi.” Lâu Cẩn nói.

Giang Thiếu Bạch xua tay nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”

Lâu Cẩn cũng là một trong những thân tín của tiểu trưởng lão, lúc Giang Thiếu Bạch làm nhiệm vụ bên ngoài đã cứu y một mạng, thế nên hai người dần dần thân thiết hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài nhiệm vụ mấy năm này, dần dần quen biết không ít tu sĩ Đan Đỉnh Các.

Diệp Đình Vân không có mặt, thỉnh thoảng hắn sẽ đi uống rượu với bạn bè mới quen, trao đổi tin tức và tâm đắc tu luyện.

Lâu Cẩn cười cười: “Khoảng thời gian này tu vi của Giang đạo hữu lại tiến bộ không ít. Xem ra có hy vọng tiến lên Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Lâu đạo hữu quá khen, muốn tiến giai Tiên Vương nào có dễ dàng như vậy.”

Lâu Cẩn thầm nghĩ đối với người khác thì tiến giai Tiên Vương không dễ, nhưng đối với Giang Thiếu Bạch thì không khó lắm. Năm xưa khi cứu tiểu trưởng lão, hắn mới có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, vậy mà giờ sắp lên đỉnh Hư Tiên luôn rồi. Trong thời gian ngắn như vậy mà thăng mấy cấp bậc nhỏ, rõ ràng tư chất vô cùng bất phàm.

Lâu Vũ cười nói với Giang Thiếu Bạch: “Giang thiếu quá khiêm tốn, với tư chất của huynh, muốn tiến giai Tiên Vương là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Mượn cát ngôn của Lâu tiểu thư.”

Lâu Cẩn nhìn Lâu Vũ mà thở dài trong lòng, cô em gái này của y từ nhỏ đã có mắt nhìn cao, lập chí muốn gả cho một thiên tài tuyệt thế, trong nhà giới thiệu đối tượng cho cô, thế mà cô không vừa ý một ai. Trước đó Lâu Vũ gặp được Giang Thiếu Bạch, vừa gặp đã hãm sâu, đáng tiếc người ta đã có đạo lữ rồi.

Lâu Cẩn không chịu nổi Lâu Vũ làm phiền, y thử ám chỉ với Giang Thiếu Bạch một lần, hắn không hề do dự từ chối, từ đó về sau y không nhắc lại chuyện này nữa.

Lâu Cẩn nhìn Giang Thiếu Bạch vài lần, có cảm giác đối phương không được yên lòng cho lắm.

“Giang đạo hữu là có chuyện gì sao?”

Hắn lắc đầu: “Không có gì.”

Giang Thiếu Bạch thầm suy tính thời gian Diệp Đình Vân bế quan, đã gần ba năm trôi qua, sắp đến thời điểm cậu xuất quan rồi, hắn luôn ghi nhớ việc này nên tinh thần không tập trung cho lắm

Giang Thiếu Bạch đang uống rượu thì thông tấn phù trong ngực chợt sáng lên một cái. Hắn vừa nhìn thấy tin tức thông tấn phù truyền đến, gương mặt lập tức hiện vẻ vui sướng không thôi.

Lâu Cẩn luôn thấy vẻ mặt không hề có cảm xúc của đối phương, hiện tại thấy mặt hắn hớn hở đầy vui sướng như vậy, y không kiềm được lòng hiếu kỳ bèn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vui sao?”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Xem như là chuyện vui, Đình Vân xuất quan.”

Lâu Cẩn hơi bất ngờ: “Diệp đạo hữu xuất quan? Nhắc đến chuyện này mới nhớ, hai vị đạo hữu đúng là đại gia giàu có, phòng tu luyện mà dám thuê ba năm.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Chỉ cần đáng giá là được. Ta đi trước đây.”

Lâu Vũ nhìn theo Giang Thiếu Bạch rời đi, cô há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra. Thấy bóng lưng hắn biến mất, ánh mắt cô lộ vẻ nuối tiếc.

“Giang đạo hữu đi gấp gáp quá.”

“Không còn cách nào khác, tiểu biệt thắng tân hôn mà. Diệp đạo hữu bế quan đã lâu, hai người không gặp nhau thời gian dài rồi.”

“Giang đạo hữu rất cao hứng, hiếm khi thấy hắn vui vẻ như vậy.”

Lâu Vũ nghe mấy tu sĩ nhao nhao bàn tán bèn đứng lên, không vui nói: “Muội no rồi, đi trước đây.”

Lâu Cẩn áy náy cười cười với mấy bằng hữu: “Ta cũng đi trước.”

Y sải bước đuổi theo Lâu Vũ, bất đắc dĩ nói: “Muội muội, Giang đạo hữu có đạo lữ, mà muội cũng nhìn ra rồi đó, Giang đạo hữu rất yêu thích đạo lữ của hắn. Muội thích người khác đi.”

Lâu Cẩn thầm thở dài trong lòng, Giang Thiếu Bạch có không ít người ái mộ. Nhiều nữ tu biết rõ hắn đã có đạo lữ, vậy mà có người vẫn to gan bày tỏ tình cảm với hắn, còn nguyện ý làm thiếp, nhưng hắn không hề có chút hứng thú, đối với những người ái mộ đều giữ thái độ kính trọng nhưng không gần gũi.

Giang Thiếu Bạch rất lạnh nhạt với Lâu Vũ, tiếp xúc qua loa có lệ, có lẽ là nể mặt tiểu trưởng lão và Lâu Cẩn.

Lâu Vũ nhìn anh trai nói: “Đại ca tìm cho muội một tu sĩ Hư Tiên có thể giết chết yêu thú Tiên Vương đi.”

Lâu Cẩn: “…” Tu sĩ trâu bò như vậy làm sao tìm được.

Y sống lâu như vậy mà chỉ gặp một mình Giang Thiếu Bạch là tu sĩ Hư Tiên giết được yêu thú Tiên Vương. Tu sĩ khiêu chiến vượt cấp là thiên tài hiếm có, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

“Tiểu Vũ, muội giảm yêu cầu xuống một chút đi.”

Lúc Giang Thiếu Bạch vừa đến tổng bộ Đan Đỉnh Các, Lâu Cẩn đã nghe kể sự tích đối phương giết chết yêu thú Tiên Vương, nhưng y nghe qua mà không để trong lòng, cho đến khi y tận mắt chứng kiến hắn đồ sát một con yêu thú Tiên Vương.

Lâu Cẩn hít sâu một hơi, mặc dù thực lực của Giang Thiếu Bạch còn ở hậu kỳ Hư Tiên, nhưng khi thực chiến lại không giống một tu sĩ Hư Tiên. Mấy con yêu thú Hư Tiên bình thường căn bản không đấu nổi một hiệp với hắn.

Năm xưa Lâu Cẩn cho rằng Giang Thiếu Bạch nhờ may mắn mới cứu được tiểu trưởng lão, nhưng sau khi tiếp xúc với đối phương vài lần, y không dám nghĩ như vậy nữa. Vì mấy năm nay Giang Thiếu Bạch luôn chạy đến chiến trường tiên yêu thú, chiến lực của một mình hắn bằng hơn mười tu sĩ Hư Tiên.

Năm đó tiểu trưởng lão vừa nhậm chức đã giao hai lệnh bài thân tín cho một cặp đạo lữ chỉ có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, Lâu Cẩn đã cho rằng tiểu trưởng lão làm việc hơi lỗ mãng, nhưng sau khi tận mắt thấy thực lực của Giang Thiếu Bạch, y không khỏi cảm thán tiểu trưởng lão mắt sáng như đuốc. Thì ra tiểu trưởng lão đã nhìn ra tiềm lực của Giang Thiếu Bạch từ sớm nên mới kéo người về dưới trướng.

Với tư chất của Giang Thiếu Bạch thì rất có khả năng sẽ tiến giai Tiên Vương.

Hắn đang là tu sĩ Hư Tiên đã có thể giết chết yêu thú Tiên Vương, một khi tiến giai Tiên Vương, có thể đoán được hắn sẽ lợi hại đến cỡ nào.

Nếu Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Vương, địa vị của tiểu trưởng lão sẽ càng thêm vững chắc.

Lâu Vũ cau mày nói: “Muội chỉ muốn người như vậy thôi.”

Lâu Cẩn bất đắc dĩ thở dài, hơi phiền muộn nói: “Muội muội, nếu muội muốn như vậy thì e là cả đời sẽ không gả đi được.”

Cô tức giận nhìn y, khó chịu nói: “Đại ca nói gì đó?”

Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại ca đang lo lắng cho muội. Ta nghĩ muội cũng nhìn ra được, trong lòng Giang Thiếu Bạch chỉ có đạo lữ của hắn mà thôi.”

Lâu Cẩn lắc đầu, ngày thường Giang Thiếu Bạch luôn nghiêm túc thận trọng, dù có giết yêu thú vương cấp, nét mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy mà vừa nghe tin đạo lữ xuất quan lại mừng rỡ như một đứa trẻ.

Lâu Vũ không cam tâm xoay người đi: “Đại ca biết đạo lữ của Giang Thiếu Bạch có dáng vẻ thế nào không?”

Y lắc đầu: “Nghe nói là luyện đan sư, rất có thiên phú, ngoại hình không tồi, nhưng ta chưa từng gặp mặt.”

Lâu Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại ca, vậy chúng ta đi xem một chút được không?”

Lâu Cẩn nhức đầu nhìn muội muội: “Đi xem một chút cũng được, nhưng muội đừng làm loạn.”

Lâu Vũ khẽ gật đầu, lại không nhịn được nói: “Biết rồi, muội chỉ muốn biết rốt cuộc đạo lữ của Giang Thiếu Bạch có dáng vẻ ra sao thôi.”.

***

Giang Thiếu Bạch quay về biệt viện, Diệp Đình Vân đã đi ra khỏi phòng tu luyện.

“Cuối cùng đã xuất quan!” Giang Thiếu Bạch nhìn thấy Diệp Đình Vân, tâm trạng rất phấn khởi.

“Kéo dài ba năm, quả thật hơi tốn kém.” Cậu cười nói.

Hắn không thèm để ý nói: “Có tác dụng là được. Ngươi yên tâm đi, chuyện nguyên thạch không cần ngươi nhọc lòng.” Mấy năm nay hắn kiếm được không ít nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch nhìn tiến độ tu luyện của Diệp Đình Vân, coi như hài lòng, tu vi của cậu đã lên đỉnh trung kỳ Hư Tiên, nguyên lực rất vững chắc.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, mấy năm nay cậu dốc sức cố gắng tu luyện, tốn nhiều nguyên thạch như vậy, nếu không tu luyện cho đủ vốn thì thật có lỗi với số nguyên thạch đã tiêu kia, cũng trách Giang Thiếu Bạch, một lúc nộp phí hết ba năm.

Diệp Đình Vân thấy hắn cứ nhìn mình chăm chú, cậu bất đắc dĩ hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

“Đã rất lâu rồi không gặp nhau, đương nhiên phải nhìn cho đủ. Đình Vân, hình như ngươi lại đẹp hơn rồi.”

Cậu cười cười: “Mấy năm không gặp, miệng lưỡi ngươi ngọt hơn nhiều rồi đó.”

“Có sao?”

“Ba năm nay ngươi sống thế nào?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta thường ra ngoài làm nhiệm vụ.”

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiếu Bạch đi săn giết không ít yêu thú, chinh chiến thời gian dài giúp nguyên khí của hắn vững chắc hơn. Mấy năm nay hắn sinh hoạt ở chiến trường yêu thú thời gian dài, cũng hấp thu được rất nhiều tử khí, khoảng cach tiến lên đỉnh Hư Tiên không còn xa.

“Rất vất vả phải không?” Diệp Đình Vân quan tâm hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Vẫn ổn.” Chẳng qua không có cậu bên cạnh, hắn luôn không an tâm.

Những khi đối mặt với hiểm cảnh, hắn đều nhớ tới Diệp Đình Vân, thực tế không dễ tìm được một người khiến hắn hoàn toàn yên tâm giao phó phía sau lưng khi đang đối địch.

Đa Đa bỗng nhảy lên nói: “Ba năm nay trừ những lúc làm vài nhiệm vụ thì hắn còn thuận tiện quyến rũ mấy cô gái nữa.”

Giang Thiếu Bạch không vui nhìn chuột ngố: “Nói bậy bạ gì đó?”

Đa Đa bực mình nói: “Ai nói bậy? Không nói những người khác, Lâu Vũ vừa nhìn là biết có ý với ngươi.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Diệp Đình Vân khá hứng thú nhìn hắn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Đều là người của tiểu trưởng lão, lúc làm nhiệm vụ có tiếp xúc vài lần.”

“Mấy lần?”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, lắc đầu nói: “Ngươi đừng nghe Đa Đa nói bậy, không đến mấy lần, mà chuyện này không thể trách ta.”

Hắn chưa từng chủ động dụ dỗ ai, chẳng qua do hắn có sức hấp dẫn quá lớn, không còn cách nào khác.

Tiên giới sùng bái cường giả, ba năm nay hắn giết không ít yêu thú, bắt đầu có danh tiếng, thế là có kha khá người hâm mộ.

Diệp Đình Vân cười cười: “Ta biết, không trách ngươi.”

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi: “Đình Vân, ngươi hiểu rõ là được, ngươi biết trong lòng ta chỉ có ngươi.”

“Được rồi, ta tin tưởng ngươi.”

“Vậy tốt rồi.”

Đa Đa quơ quơ móng vuốt: “Đình Vân, ngươi không biết mấy năm nay Giang lão đại làm anh hùng cứu mỹ nhân không ít lần đâu.”

Cậu nghe vậy hào hứng hỏi: “Thật không?”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Không có chuyện như vậy, chỉ tình cờ gặp hoạn nạn thì giúp một tay.”

Tại chiến trường yêu thú mà hắn chinh chiến có rất nhiều người thuộc các thế lực của Đan Đỉnh Các, thấy người ta cầu viện, hắn không thể thấy chết mà không cứu.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang trò chuyện thì một người hầu đi vào nói: “Giang trưởng lão, Diệp trưởng lão, có Lâu Vũ và Lâu Vũ đến chơi.”

Hắn thầm trợn mắt, đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

Đa Đa kêu lên chít chít, dường như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Diệp Đình Vân nghiêng đầu: “Có khách đến, ra gặp một chút đi, không nên lạnh nhạt.”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Đình Vân, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, chúng ta tâm sự tiếp đi, khách khứa gì đó đuổi đi là được.”

Cậu lắc đầu nói: “Ta đã xuất quan, sau này còn nhiều thời gian, tâm sự thì sau này hãy nói.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Đình Vân thật là, chẳng lẽ không nghe ra “tâm sự” là cách nói uyển chuyển của hắn sao? Hắn đã ăn chay ba năm rồi, hiện giờ phải cho hắn ăn mặn chút chứ.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch, chớp chớp mắt rồi chạy đi theo.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cùng đi ra phòng khách.

Lâu Vũ nhìn thấy cậu, ánh mắt hơi dao động một chút.

“Giang đạo hữu, vị này chính là đạo lữ của các hạ phải không? Quả nhiên quang phong tễ nguyệt, khiến người ta gặp một lần khó quên.” Lâu Cẩn lấy lòng nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đương nhiên Đình Vân là tốt nhất.”

Lâu Vũ quan sát Diệp Đình Vân, có cảm giác bầu không khí giữa hai người rất đặc biệt, người ngoài không thể xen vào.

Cô do dự một chút rồi hỏi: “Nghe nói Diệp đạo hữu là luyện đan sư phải không?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâu Vũ chần chừ nói: “Diệp đạo hữu có thể giúp ta luyện chế một lò Thanh Lộ Đan được không?”

Lâu Cẩn nghe vậy, theo bản năng trừng mắt nhìn em gái.

Y trách cứ nói: “Muội muội, Diệp đạo hữu vừa mới xuất quan, cần nghỉ ngơi một thời gian. Chuyện luyện đan thì muội tìm đan sư khác đi.”

Lâu Cẩn nhíu mày, Thanh Lộ Đan là tiên đan nhị phẩm, trong số các tiên đan nhị phẩm, đẳng cấp của Thanh Lộ Đan tương đối cao. Đan dược này có thuộc tính nhu hòa, trong quá trình luyện chế, một khi xảy ra chút sai sót sẽ khiến cả lô đan dược bị hủy trong chớp mắt. Người muốn luyện chế đan dược này phải có năng lực khống chế linh lực đầy đủ.

Đan sư cũng cần danh tiếng, xác suất thành công quá thấp, ảnh hưởng đến danh dự, nhiều đan sư không muốn mạo hiểm.

Diệp Đình Vân quay đầu nói: “Không sao, chỉ cần Lâu Vũ tiểu thư tin tưởng, ta bằng lòng luyện chế Thanh Lộ Đan cho tiểu thư.”

Lâu Vũ cười cười: “Vậy làm phiền.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, thấy Diệp Đình Vân đã đồng ý nên hắn không nói gì thêm.

Hết chương 381

Chương 382: Thay lòng

Edit: OnlyU

Lâu Cẩn ngồi một lúc rồi dẫn Lâu Vũ ra về.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân, nhíu mày nói: “Sao ngươi lại đồng ý với cô ta?”

Cậu cười cười: “Luyện đan thôi mà, có phải chuyện gì ghê gớm đâu.”

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, thầm nghĩ Lâu Vũ tựa hồ đang khảo giáo cậu, đối phương đã ra chiêu, nếu cậu không tiếp thì không khỏi bị mất mặt.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi thấy không phải chuyện gì to tát thì cứ nhận.”

“Yên tâm đi, Thanh Lộ Đan mà thôi, không phải vấn đề gì lớn.”

“Đương nhiên ta tin tưởng thuật luyện đan của ngươi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Tuy mấy năm nay ta chỉ tập trung tu luyện mà không luyện đan, nhưng căn bản vẫn còn đó. Huống hồ linh hồn lực tăng lên theo tu vi, đan thuật hẳn cũng tăng lên.”

Giang Thiếu Bạch: “Nếu vậy thì tốt rồi.”

Kế đó hai người ra ngoài đi dạo một vòng, mua được khá nhiều linh thảo. Nhờ đi ra ngoài mà Diệp Đình Vân phát hiện Giang Thiếu Bạch đã trở nên nổi tiếng trong Đan Đỉnh Các, đi ra ngoài có không ít người đến bắt chuyện.

Nhiều trưởng lão Đan Đỉnh Các còn muốn gả tiểu bối cho hắn, nhưng Giang Thiếu Bạch từ chối hết.

Cậu quay qua nhìn hắn nói: “Ngươi rất được hoan nghênh đó nha.”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Như nhau thôi, ta có gặp Linh Lung tiên tử, cô ta hỏi thăm ngươi đó.”

Diệp Đình Vân hiếu kỳ: “Linh Lung tiên tử? Ngươi gặp khi nào? Sao mà gặp được?”

“Lúc vây công con rết trăm chân, nhóm của Linh Vi Tiên Vương bị thương. Linh Lung tiên tử đến Đan Đỉnh Các cầu đan dược.”

Diệp Đình Vân khá bất ngờ: “Con rết kia thế nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Các Tiên Vương đồng loạt xuất quân, giết chết yêu thú rồi.”

Cậu nghe mà ngạc nhiên không thôi: “Xem ra có rất nhiều Tiên Vương nhiệt tình. Vậy là không cần phải lo lắng yêu thú gây hại khắp nơi nữa rồi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Làm gì có nhiều Tiên Vương nhiệt tình như vậy, tất cả là vì yêu đan.”

Tuy thực lực của yêu thú bị giảm mạnh, nhưng yêu đan vẫn là yêu đan đỉnh Tiên Vương, nếu dùng để luyện đan thì có thể luyện chế được đan dược hỗ trợ tiến giai Tiên Tôn, vì thế nên các Tiên Vương mới ra tay.

Diệp Đình Vân nói: “Dù vì lý do gì đi nữa thì có người xử lý yêu thú vẫn là chuyện tốt. Có điều Linh Vi Tiên Vương là luyện đan sư, thế mà còn đến Đan Đỉnh Các cầu đan dược.”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Linh Vi Tiên Vương có tu vi cao, nhưng nhắc đến đan thuật thì các đan sư của Đan Đỉnh Các vẫn lợi hại hơn. Linh Lung tiên tử nghe nói người bế quan đã rất thất vọng, cho rằng một đan sư nên đặt tinh lực vào việc luyện đan.”

Cậu lắc đầu nói: “Linh Lung tiên tử vẫn như xưa.” Vì đan thuật mà có thể không màng những chuyện khác.

Diệp Đình Vân cho rằng Linh Lung tiên tử đã nhầm lẫn gì đó, cứ theo đuổi đan thuật một cách mù quáng. Kỳ thật tu vi tăng cao thì khi nghiên cứu đan thuật sẽ có hiệu suất cao hơn.

***

Lâu Cẩn ra khỏi viện của Giang Thiếu Bạch, không vui nhìn Lâu Vũ nói: “Muội đang nghĩ cái gì vậy hả?”

Lâu Vũ không thèm để ý nói: “Đại ca, muội thật sự muốn Thanh Lộ Đan, mà tiểu trưởng lão đang bế quan, người khác không đồng ý luyện chế đan dược này cho muội.”

Y nhìn em gái nói: “Trong Đan Đỉnh Các không nhiều người có thể luyện chế được đan dược này. Muội đang làm khó người ta đúng không?”

“Đại ca, không phải Diệp Đình Vân sảng khoái đồng ý sao? Đại ca đừng xem thường hắn, hắn là đạo lữ của Giang đạo hữu mà.” Có thể lọt vào mắt của Giang Thiếu Bạch, hẳn phải có điểm hơn người.

Lâu Cẩn lắc đầu nói: “Muội đó, nếu Diệp đan sư làm hỏng hết linh thảo thì muội đừng có khóc, là chính muội tìm đến hắn, có luyện hỏng muội phải chịu.”

Lâu Vũ chợt nghĩ đến khả năng này, cô mím môi, lát sau lưỡng lự nói: “Nhưng mà…”

Y lắc đầu: “Quy củ của Đan Đỉnh Các, muội tự tìm đến luyện đan sư, nếu luyện hỏng cũng không liên quan đến đan sư.”

Đan sư có nhiều quy củ, nhưng có việc cầu người ta, còn biết làm thế nào? Đan dược luyện hỏng là hỏng, chỉ có thể nói do xui xẻo.

“Chuyện này…”

Lâu Cẩn nhìn cô nói: “Rốt cuộc muội hy vọng Diệp đan sư luyện chế thành công hay là thất bại hả?”

Lâu Vũ: “…”

Y lắc lắc đầu: “Đối với Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân vô cùng đặc biệt, chắc muội dễ dàng nhìn ra được. La Phong không tồi đúng không? Hắn cũng rất thích muội.”

Lâu Vũ bất mãn nói: “Đại ca đừng nhắc đến chuyện này nữa, La Phong còn đánh không lại muội.”

Lâu Cẩn: “…”

Sau khi Lâu Vũ giao ba phần linh thảo luyện chế Thanh Lộ Đan cho Diệp Đình Vân, cô bắt đầu không yên lòng.

Linh thảo dùng để luyện chế Thanh Lộ Đan có giá trị không nhỏ, nếu luyện chế hỏng thì cô sẽ bị tổn thất rất lớn. Cô thầm hối hận, nhất thời hờn dỗi mà giao ba phần linh thảo ra.

Có điều đã đưa linh thảo cho người ta, Lâu Vũ không tiện lấy lại, đành phải thấp thỏm chờ đợi.

Cô vốn tưởng phải chờ một hai tháng, không ngờ chưa đến hai ngày sau, Diệp Đình Vân đã liên lạc với cô.

Lâu Vũ nhận được thông báo từ Diệp Đình Vân mà vô cùng khẩn trưởng, lo lắng cậu sẽ báo linh thảo hỏng hết rồi, kết quả Diệp Đình Vân truyền tin là đan dược đã luyện chế xong cả rồi.

“Sao rồi? Nét mặt muội kỳ quái vậy?” Lâu Cẩn nhìn em gái nói.

Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Diệp Đình Vân nói luyện đan xong rồi.”

“Tốc độ rất nhanh. Mấy năm nay Diệp Đình Vân luôn bế quan tu luyện, không nghiên cứu luyện tập luyện đan, hiện giờ vội vội vàng vàng luyện chế đan dược, dù ra thành phẩm nhưng có lẽ chất lượng sẽ không quá tốt.”

“Có điều luyện chế được Thanh Lộ Đan đã không tồi rồi, dù Thanh Lộ Đan hạ phẩm thì muội cũng không lỗ.”

Lâu Vũ khẽ gật đầu, trong lòng không biết vui mừng hay là mất mát nữa.

Cô nhanh chóng đi đến phủ của Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân khách sáo giao ra một lọ Thanh Lộ Đan đã luyện chế xong.

“Diệp đan sư thật sự luyện chế xong rồi?” Lâu Vũ vẫn cảm thấy khó tin nói.

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ, giữa chừng xảy ra chút biến cố, may mắn là cuối cùng thuận lợi.”

“Quả nhiên Diệp đan sư có đan thuật cao minh, Thanh Lộ Đan không dễ luyện chế đâu.”

Lâu Vũ nhận lọ đan dược, thầm kiểm tra đan dược bên trong, phát hiện trên đan dược còn sót lại dao động linh hồn lực, rõ ràng vừa luyện chế xong. Hai viên đan dược trong lọ đều là thượng phẩm, không phải luyện đan sư bình thường có thể luyện chế ra được.

Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Tiện tay mà thôi, tiểu thư đừng quá khách sáo.”

Lâu Vũ cầm đan dược, vẻ mặt phức tạp rời đi.

Diệp Đình Vân nhìn theo bóng lưng đối phương, khóe miệng cười nhẹ.

Cậu quay qua Đa Đa nói: “Đa Đa, ngươi thấy có phải cô thấy khó mà lui không?”

Chuột ngố chớp mắt nói: “Có thể biết khó mà lui, nhưng hình như có ý tứ khác.”

Diệp Đình Vân không hiểu hỏi lại: “Ý tứ khác?”

Đa Đa lắc lắc đầu: “Không biết nữa.” Chuột ngố giơ móng vuốt gãi gãi mặt, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

***

Lâu Cẩn thấy em gái lấy đan dược ra, y hơi bất ngờ nói: “Không ngờ nhanh vậy đã luyện chế thành phẩm, còn là đan dược thượng phẩm quả nhiên thuật luyện đan của Diệp đan sư không tầm thường.”

“Nhiều đan sư còn không dám thử luyện chế Thanh Lộ Đan đâu.” Lâu Vũ tiếp lời.

Lâu Cẩn hít sâu một hơi: “Đại ca từng nghe tiểu trưởng lão nhắc qua, thiên phú luyện đan của Diệp Đình Vân không kém gì tiểu trưởng lão.”

Mới đầu y nghĩ tiểu trưởng lão chỉ khiêm tốn thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, tiểu trưởng lão rất ít khi khen người khác, có khả năng thiên phú luyện đan của Diệp Đình Vân đúng là rất hiếm có.

“Thoạt nhìn Diệp Đình Vân còn rất trẻ, vậy mà còn lợi hại hơn mấy người cậy già lên mặt trong Đan Đỉnh Các rất nhiều.”

Lâu Vũ nhớ tới bộ dạng cậy già lên mặt của những đan sư kia, lại nhớ đến dáng vẻ bình dị gần gũi của Diệp Đình Vân, trong lòng bắt đầu gợn sóng.

Lâu Cẩn gật đầu nói: “Đúng vậy. Muội đã biết năng lực của Diệp Đình Vân rồi đó, nên biết khó mà lui đi.”

Y hít sâu một hơi, Giang Thiếu Bạch không đơn giản, mà đạo lữ của hắn cũng không kém bao nhiêu.

Cô gật đầu nói: “Đại ca, muội từ bỏ Giang đạo hữu.”

Lâu Cẩn thở phào: “Vậy thì tốt.”

Lâu Vũ cười cười nói tiếp: “Muội thấy Diệp đan sư còn tốt hơn.”

Lâu Cẩn vừa mới thở phào một hơi, nghe vậy trái tim lập tức như bị treo lên lần nữa. Muội muội y để ý ai cũng được, thế mà hết lần này tới lần khác lại nhìn trúng một đôi đạo lữ.

“Giang đạo hữu không được, Diệp đan sư cũng không được. Muội không thể để ý một người bình thường sao?” Lâu Cẩn vô lực nói.

Cô bất mãn nhìn anh trai: “Người bình thường chẳng phải là tầm thường sao?”

Y lắc đầu, lặp lại lần nữa: “Giang đạo hữu không được, Diệp đan sư càng không được.”

“Đại ca, rõ ràng đại ca từng nói nếu muội gặp được người mình thích thì sẽ giúp muội, kết quả bây giờ đại ca không giúp muội.”

“Nhưng Diệp đan sư chướng mắt muội, Giang đạo hữu càng gai mắt muội.”

Lâu Vũ bất mãn trừng Lâu Cẩn, bực dọc bỏ đi.

Lâu Cẩn: “…”

***

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng luyện đan, trông thấy Diệp Đình Vân bèn hỏi: “Luyện chế đan dược xong rồi sao?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Ta nghe nói Lâu Vũ tới tìm người phải không?” Hắn bất an hỏi.

“Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, hơi đau đầu nói: “Cô ta không nói gì kỳ quái đó chứ?”

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn, trêu chọc nói: “Vậy phải xem ngươi nghĩ thế nào là kỳ quái.”

“Ví dụ như?”

Cậu cười cười: “Ví dụ như Lâu tiểu thư nói cô ta thích ta.”

Giang Thiếu Bạch: “… Ngươi xác định? Ngươi không nói sai?” Có phải Diệp Đình Vân lộn xưng hô rồi không?

“Không có.”

Hắn nghe vậy cười gượng, thầm nghĩ lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển. Mấy ngày trước Lâu Vũ còn có ý với hắn, kết quả chớp mắt đã đổi thành có ý với Diệp Đình Vân, tâm tư nữ tu này thay đổi thật nhanh.

Diệp Đình Vân chống cằm nói tiếp: “Được rồi, không phải đại sự gì, tâm tư Lâu tiểu thư đổi tới đổi lui, có thể hai ngày nữa sẽ thích thanh niên tuấn kiệt khác.”

Giang Thiếu Bạch: “Nói cũng đúng, nhưng sao đột nhiên cô ta lại thích ngươi?”

“Đại khái là vì thuật luyện đan của ta, ngươi biết đó, luyện đan sư rất được ngưỡng mộ.”

Hắn cười gượng: “Ừ, đúng là vậy.”

Đúng là đan sư rất dễ kiếm tiền, gần quan được ban lộc, gả cho một đan sư, sau này muốn có đan dược sẽ dễ hơn rất nhiều.

Đan Đỉnh Các có không ít đan sư tam thê tứ thiếp, ngoài ra còn có không ít các mối tình ngắn hạn.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn: “Được rồi, không nên nghĩ nhiều nữa, một tiểu cô nương mà thôi.”

“Ừ.” Tâm tư nữ tiểu cô nương, đến nhanh đi cũng nhanh.

“Mấy năm ngươi bế quan, ta có tranh thủ tìm vài ngọc giản đan thuật cho ngươi.” Giang Thiếu Bạch tiện tay đưa ngọc giản cho cậu.

Diệp Đình Vân xem từng ngọc giản, tất cả đều có giá trị cực cao, có thể dễ dàng nhận ra hắn đã tốn rất nhiều công sức mới thu thập được.

Cậu nhận ngọc giản, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Ngươi vất vả rồi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Hữu dụng thì tốt.”

Diệp Đình Vân nhìn mấy cái ngọc giản nói: “Lấy được mấy ngọc giản này không dễ đúng không?”

Ngọc giản đan thuật có giá trị không nhỏ, nhiều ngọc giản như vậy sẽ tốn rất nhiều nguyên thạch.

“Yên tâm đi, ba năm nay ta kiếm được không ít nguyên thạch.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Mấy ngày sắp tới có thể ta sẽ tốn chút thời gian để luyện thành thục đan thuật.”

Thời gian dài không luyên đan, rốt cuộc vẫn bị ngượng tay. Lúc luyện chế Thanh Lộ Đan, hai lô đầu tiên bị thất bại, may là lô cuối cùng thành công, bằng không coi như mất hết mặt mũi.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Thỉnh thoảng Đan Đỉnh Các sẽ tổ chức tụ hội đan sư, giao lưu các tâm đắc luyện đan, ngươi có thể đi nghe một chút.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Được.”

Tuy thiên phú luyện đan của cậu rất cao nhưng luôn bế môn không phải là chuyện tốt, nếu giao lưu cùng các đan sư khác thì cậu có thể lấy mạnh bù yếu.

“Hình như tiểu trưởng lão xuất quan rồi?” Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn gật đầu: “Ừ, nghe nói tiểu trưởng lão đã lên tu vi đỉnh Hư Tiên.”

Vị tiểu trưởng lão này chẳng những có thiên phú luyện đan rất cao mà tư chất tu luyện cũng không kém, thảo nào được thăng làm tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các.

Diệp Đình Vân cười cười: “Tu vi của tiểu trưởng lão vốn cao hơn chúng ta, lại được Đan Đỉnh Các dốc tài nguyên bồi dưỡng, đương nhiên thực lực sẽ tăng nhanh, tiến giai đỉnh Hư Tiên là chuyện bình thường thôi. Ngươi cũng sắp tiến giai đỉnh Hư Tiên phải không?”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Không vội.”

Nếu hắn muốn tiến giai đỉnh Hư Tiên thì không khó, mấy năm nay hắn đang tinh luyện linh lực trong người, không quá chấp nhất việc tăng tu vi.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng đúng, nhanh quá cũng không có gì hay, củng cố nền tảng vững chắc vẫn hơn.”

“Ngươi đã xuất quan, có thể thử đột phá hậu kỳ Hư Tiên.”

“Ừm.” Diệp Đình Vân đã cảm nhận được bình chướng hậu kỳ Hư Tiên, tiếp theo cậu sẽ chuẩn bị vài loại đan dược, sau đó có thể thử tiến giai.

Hết chương 382

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro