Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

377_378_379

Chương 377: Lời mời cùng xông vào Thiên Quật

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi tinh thuyền quay về tộc Cổ Hùng.

Hai người vừa về đến, Hùng Minh lập tức đến nhà: “Hai vị tiền bối, cuối cùng hai vị đã về.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta rời đi có bao lâu đâu.”

Đối với phàm nhân, thời gian mấy năm rất dài, nhưng với người tu luyện thì chỉ như cái búng tay mà thôi.

Hùng Minh nhíu mày, phàn nàn nói: “Nhiều năm rồi, hai người đi đã rất lâu.”

Y đã xem đi xem lại nhiều lần mấy bộ ảnh huyền ảo mà Đa Đa để lại, xem nhiều đến thuộc lòng luôn.

Hùng Minh nhìn Giang Thiếu Bạch, ngạc nhiên không thể tin nổi nói: “Giang tiền bối, ngươi đã tiến giai trung kỳ Hư Tiên rồi.”

Y hơi xấu hổ gãi gãi đầu, năm đó khi Giang Thiếu Bạch vừa đến đây chỉ là tu sĩ Bách Kiếp giống y, thế mà tu vi của đối phương tăng cực nhanh, mà mấy năm qua y không hề tiến bộ, Hùng Minh không khỏi xấu hổ.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Mấy năm nay ngươi không tu luyện đàng hoàng phải không, sao vẫn còn ở tu vi này?”

Hùng Minh cười gượng: “Tu vi không phải chỉ tu luyện là xong, ta khác ngươi, tư chất của ta có hạn, không còn cách nào khác.”

Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ quở trách: “Không cố gắng tu luyện chính là không cố gắng tu luyện, làm gì đổ thừa tư chất.”

Hùng Minh cười hề hề, chuyển đề tài nói: “Không nói chuyện này nữa. Giang đạo hữu, ta nghe nói ngươi cứu tiểu trưởng lão của Đan Đỉnh Các, ngươi thật lợi hại. Mà tiểu trưởng lão cũng không phải dạng vừa, dám lên phá vân thoa của ngươi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tình hình lúc đó rất nguy cấp, có thể tiểu trưởng lão chỉ chọn bừa mà thôi.”

“Xem ra vận may của tiểu trưởng lão không tồi.”

“Có thể xem là vậy.” Giang Thiếu Bạch gật gù.

“Đúng rồi, Diệp tiền bối, Linh Vi Tiên Vương rất vừa ý linh dược trong viện của ngươi đó.” Hùng Minh quay qua Diệp Đình Vân nói.

Cậu nhíu mày hỏi lại: “Linh thảo trong viện của ta?”

Y gật đầu đáp: “Đúng vậy. Viện của ngươi có mấy mẫu linh điền, sau khi hai người rời đi đã phong bế. Một thời gian trước, linh dược hồ của Linh Vi Tiên Vương không biết sao mà mò được vào trong dược viên của ngươi.”

“Dược viên của ta?”

Hùng Minh khẽ gật đầu: “Diệp tiền bối chưa đi xem dược viên phải không? Thay đổi hoàn toàn rồi đó nha.”

Diệp Đình Vân đứng lên nói: “Ta vừa về, vẫn chưa kịp đi xem thế nào, hiện giờ đi luôn đi.”

Hùng Minh gật đầu: “Cũng được.”

Giang Thiếu Bạch đi đến dược viên, không khỏi ngạc nhiên phát hiện thực vật bên trong chết rất nhiều, vài loại còn sống sót thì đã tiến hóa thành tiên dược, linh khí từng cây tỏa ra bốn phía. Trong dược viên đầy sức sống, linh hoa nở rực rỡ, vô cùng đẹp mắt, làn gió mang theo hương linh thảo nhàn nhạt.

Diệp Đình Vân nhìn Hùng Minh nói: “Trong thời gian ta không ở đây, có ai quản lý dược viên này không?”

Y lắc đầu: “Không có.”

Diệp Đình Vân chớp mắt, cậu đi rồi, linh thảo trong vườn sinh trưởng còn tốt hơn khi được cậu chăm sóc. Quả nhiên, đôi khi một số việc thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn.

“Ngươi nói Linh Vi Tiên Vương vừa ý linh dược trong dược viên của ta? Nàng nhìn trúng cây nào?”

Hùng Minh nghĩ nghĩ rồi nói: “Linh Vi Tiên Vương đặc biệt thích gốc Thất Sắc Liên, đồng thời còn có hứng thú với các linh dược khác.”

Diệp Đình Vân cau mày: “Tiên Vương đại nhân không trực tiếp lấy đi?”

“Linh Vi Tiên Vương có danh tiếng rất tốt, không phải hạng người ép mua ép bán. Vì biết hai ngươi không có ở đây đành nhờ tộc Cổ Hùng chúng ta truyền lời. Có điều các ngươi đi rồi, chúng ta không biết phải đưa tin thế nào, cũng may hai vị đã về.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ra là vậy.”

Cậu thầm nghĩ Tiên Vương biết phân rõ phải trái như vậy rất hiếm thấy, mặc dù Thất Sắc Liên không tồi nhưng bán được thì cứ bán.

Hùng Minh nhìn cậu nói tiếp: “Diệp tiền bối, nghe nói ngươi đã thành đan sư cấp hai.”

“Tin tức của ngươi rất nhanh nhạy đó.”

Y cười cười: “Ta nào có tin tức nhanh nhạy, là do tiếng tăm của ngươi vang xa.”

Năm đó chuyện Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cứu tiểu trưởng lão của Đan Đỉnh Các được lan truyền rất rộng, về sau nhiều người có hứng thú với chuyện của hai người, thuật luyện đan của Diệp Đình Vân còn tiến bộ thần tốc, được coi như ngựa ô của Đan Đỉnh Các, vì thế cậu có chút tiếng tăm, do đó Hùng Minh dễ dàng biết được tin tức của hai người.

***

Biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã về tộc Cổ Hùng, Linh Vi Tiên Vương nhanh chóng phái người đến, mua tất cả tiên linh dược trong viện với gia năm mươi vạn nguyên thạch.

Tuy Giang Thiếu Bạch có không ít nguyên thạch nhưng không ai lại chê có nhiều nguyên thạch, hắn vui vẻ đồng ý.

Bán linh dược xong tài sản của hắn lại tăng lên không ít.

Thu được lợi lộc, Giang Thiếu Bạch lại lấy một số linh dược từ không gian ra trồng trong vườn.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch ở lại tộc Cổ Hùng một thời gian, thử thăm dò tin tức của Lạc Kỳ nhưng không thu hoạch được nhiều.

Tuy tộc Cổ Hùng phụ thuộc Long tộc, nhưng lại không có liên quan nhiều đến Long tộc.

Giang Thiếu Bạch đi nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng chỉ thăm dò được tin tức của Ngao Dạ, y rất được Long tộc coi trọng, còn về Lạc Kỳ thì không hề có tin tức. Hắn đành chịu, tự an ủi bản thân không có tin tức chính là tin tốt.

Rất nhanh đã đến hội giao dịch Yêu tộc, Giang Thiếu Bạch rất có hứng thú với hội giao dịch này, từ sớm đã kéo Diệp Đình Vân cùng đi dạo chợ phiên.

Trên phiên chợ bán đủ thứ, cần gì cũng có, hắn dắt Diệp Đình Vân càn quét mấy quầy hàng, mua được không ít thứ.

Trước kia những khi đi dạo chợ phiên, phần lớn thời gian hắn chỉ có thể nhìn, hiện tại trong túi có tiền bạc rủng rỉnh lập tức khác biệt.

Các quầy hàng bán nhiều đồ tốt, hắn vừa ý thứ gì, chỉ cần giá cả không quá đáng là sẽ lập tức mua, giống như nghiện làm đại gia vậy.

“Giang đạo hữu, ngươi đi ra ngoài một chuyến quả nhiên phát tài.” Yến Lâm đi tới nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nào có.”

Yến Lâm là người quen của hắn, nhưng quan hệ của hai người không thân thiết lắm.

“Giang đạo hữu, tu vi của ngươi tiến bộ thật nhanh.”

Hắn cười đáp: “Ta gặp vài cơ duyên ở Nhật Diệu Toái Tinh Đái, do đó tu vi tăng nhanh.”

Yến Lâm ước ao nói: “Vận may của ngươi thật tốt.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tàm tạm thôi.”

Hai người nói chuyện một lúc rồi tạm biệt nhau.

“Kia là Giang đạo hữu phải không? Đi ra ngoài một chuyến mà đã lên trung kỳ Hư Tiên, tốc độ tu luyện này quá nhanh.”

“Tu sĩ phi tăng đều tu luyện tương đối nhanh.”

“Giang đạo hữu từng cứu tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các, có lẽ nhận được không ít thứ tốt, đại khái nhờ vậy nên tu vi mới tăng nhanh.”

Yến Lâm lắc đầu, lúc mới gặp Giang Thiếu Bạch, đối phương chỉ có tu vi Bách Kiếp, vậy mà bây giờ đã cùng cấp với hắn, có lẽ không bao lâu nữa sẽ vượt qua hắn luôn. Tu sĩ phi thăng tu luyện rất nhanh, quả nhiên danh bất hư truyền.

***

Giang Thiếu Bạch càn quét phiên chợ xong mới quay lại trạch viện.

Tu vi hắn đang bị kẹt ở đỉnh trung kỳ Hư Tiên, tấm chắn hậu kỳ bị vỡ ra không ít, chỉ thiếu một bước là có thể tiến giai. Lần này hắn mua được nhiều thứ tốt, càng nắm chắc sẽ thành công tiến giai hậu kỳ Hư Tiên.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi vui lắm hả?”

Hắn cười cười: “Ừ.”

Những người hắn từng tiếp xúc ở tộc Cổ Hùng đều có tu vi cao hơn hắn một chút, lần này quay về, tu vi của họ lại thấp hơn hắn. Giang Thiếu Bạch đã đuổi kịp tu vi của những người cao hơn, không thể nghi ngờ gì đây là chuyện vô cùng hãnh diện.

Diệp Đình Vân: “Tuy tốc độ tu luyện của ngươi nhanh hơn tu sĩ tộc Cổ Hùng, nhưng có thể do bọn họ tu luyện bình thường. Ngao Dạ đã được nhận vào Long tộc, lần sau gặp mặt, không biết tu vi đối phương đã lên đến mức nào.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế, thầm nghĩ hắn phải tranh thủ thời gian tu luyện mới được. Nếu gặp lại Ngao Dạ mà bị y vượt mặt quá xa thì quê lắm.

Hắn lên tiếng: “Lần này thu hoạch được không ít thứ tốt trên phố chợ, ta cố gắng tu luyện một thời gian, chắc hẳn sẽ đột phá hậu kỳ Hư Tiên.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Cứ theo tốc độ này, có lẽ ngươi sẽ nhanh tu luyện đến Tiên Vương.”

“Nói chuyện này bây giờ còn sớm lắm, nhưng rất đáng mong chờ.”

Thời gian ở tộc Cổ Hùng trôi qua rất yên ả, thỉnh thoảng Giang Thiếu Bạch sẽ đến hội giao dịch mua vật phẩm, hấp thu nhiều thứ tốt, cuối cùng hắn thuận lợi đột phá lằn ranh đang mắc kẹt.

Diệp Đình Vân thấy Giang Thiếu Bạch bế quan đi ra bèn cười nói: “Đột phá rồi sao?”

Hắn khẽ gật đầu: “Ừ.”

Tinh Không Diễm bay ra, đắc ý xoay một vòng tròn.

Không Không từng gặp kỳ ngộ không nhỏ ở Nhật Diệu Toái Tinh Đái, Giang Thiếu Bạch còn mua không ít khoáng thạch thuộc tính hỏa trên phố chợ cho nó, có được số lượng lớn tài nguyên bồi bổ, khí tức của Tinh Không Diễm trở nên cực kỳ mạnh.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Mấy ngày trước ta gặp được Linh Vi Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch kinh ngạc: “Linh Vi Tiên Vương? Là người mua tất cả linh thảo của chúng ta đó sao?”

Cậu gật đầu: “Ừ. Ta trồng thêm một số linh thảo, có vẻ lại bị nhìn trúng.”

“Linh thảo kia có vấn đề gì sao?”

“Linh thảo trong không gian biến dị thành tiên dược, dường như cũng thuộc linh thảo biến dị, dùng để luyện đan thì tỷ lệ thành công sẽ tăng cao, đồng thời chất lượng đan dược sẽ được cải thiện.”

“Có chuyện như vậy nữa sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Không chỉ vậy thôi đâu, nhiều loại dược thảo mang theo từ Tu Chân giới trở nên quý giá ở Tiên giới, không bàn đến hiệu quả, cứ hiếm là quý.”

Giang Thiếu Bạch: “Thì ra là vậy.”

Cậu chống cằm nói tiếp: “Linh Vi Tiên Vương đến đây không chỉ vì linh thảo mà còn một lý do, nàng muốn đi thăm dò Thiên Quật, có ý mời ngươi cùng đi.”

Hắn cau mày: “Thiên Quật? Ta nghe nói đó là cấm địa đúng không?”

Cậu gật đầu: “Không sai.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Sao đột nhiên muốn xông vào Thiên Quật, ngay của tu sĩ Tiên Vương vào đó cũng sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”

“Đúng là có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trong Thiên Quật có rất nhiều thứ tốt, có thể hỗ trợ tu sĩ Tiên Vương tu luyện. Lần này không chỉ một mình Linh Vi Tiên Vương mà còn bốn tu sĩ Tiên Vương khác cùng đi, chắc hẳn sẽ dẫn theo không ít tùy tùng. Linh Vi Tiên Vương để ý đến ngươi, ta nghĩ là do ngươi có năng lực điều khiển tinh tú.”

Giang Thiếu Bạch từng đưa tiểu trưởng lão Đan Đỉnh Các chạy thoát ra khỏi Nhật Diệu Toái Tinh Đái, chuyện này gây tiếng vang rất lớn, từ đó năng lực khống chế tinh tú rất được công nhận.

Mà thời gian này, tu vi của Giang Thiếu Bạch đã tiến bộ rất nhiều, nếu lúc bị lạc trong Nhật Diệu Toái Tinh Đái mà hắn có tu vi như ngày nay thì việc thoát ra sẽ dễ như trở bàn tay.

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Vậy ngươi nghĩ sao, chúng ta có nên đi không?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Ta không biết, ta nghĩ nên cân nhắc thêm.”

“Ừm.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, hắn và Diệp Đình Vân càn quét phố chợ một trận, mua sắm thì sảng khoái đó, nhưng tài sản lại chịu không nổi. Hắn tiến giai hậu kỳ Hư Tiên, Diệp Đình Vân vì tiến giai trung kỳ Hư Tiên, hai người đã đốt không ít nguyên thạch, hiện tại hắn chỉ còn chừng một trăm vạn tiên nguyên thạch.

Đối với tu sĩ Hư Tiên bình thường thì hơn một trăm vạn tiên nguyên thạch không phải là con số nhỏ, nhưng hắn từng xa xỉ, hiện tại tài sản thu nhỏ khiến hắn có cảm giác bức bách.

“Cơ hội lần này khá tốt.”

Giang Thiếu Bạch từng nghe nói về Thiên Quật rồi, lời đồn rằng trong Thiên Quật có rất nhiều thứ tốt, đồng thời nguy hiểm không ít, đi theo tu sĩ Tiên Vương vẫn tốt hơn đơn thương độc mã xông vào.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Vậy ta sẽ đồng ý.”

“Được.”

***

Sau khi nhận lời mời của Linh Vi Tiên Vương, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên đường đến nơi tập trung.

Tiên giới dương thịnh âm suy, trong bốn Tiên Vương cùng đi lần này chỉ có mình Linh Vi Tiên Vương là nữ.

“Diệp đạo hữu đến rồi à.”

Diệp Đình Vân chắp tay cung kính nói: “Bái kiến Linh Lung tiên tử.”

Linh Lung là đồ đệ của Linh Vi Tiên Vương, những lần Linh Vi Tiên Vương muốn mua linh dược của Diệp Đình Vân đều giao cho Linh Lung đi làm.

“Đây là Giang đạo hữu phải không?” Linh Lung nói tiếp: “Diệp đạo hữu, đạo lữ của ngươi cũng bình thường thôi, ngươi tội gì một lòng một dạ với hắn như thế.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ cười cười: “Tiên tử nói đùa.”

Linh Lung dò xét Giang Thiếu Bạch vài lần: “Nghe nói ngươi có tinh võ hồn, xông vào gió lốc sao trời dư sức thoát ra.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Lúc ấy tình huống đặc biệt, đành liều chết cược một lần, có thể thoát ra là nhờ may mắn.”

Linh Lung thở dài nói: “Hi vọng lần này vận may của chúng ta không tệ, nếu gặp phải khu vực có tinh lực hỗn loạn còn phải nhờ vào người.”

Giang Thiếu Bạch: “Nếu gặp phải tình huống đó, ta nhất định sẽ cố hết sức.”

Hết chương 377

Chương 378: Hành trình Thiên Quật

Edit: OnlyU

Linh Lung tiên tử nói vài câu với Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rồi rời đi.

Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn Diệp Đình Vân, buồn bực hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cậu lắc đầu: “Không có gì.”

Linh Vi Tiên Vương là luyện đan sư, Linh Lung tiên tử cũng thế. Lần Linh Lung tiên tử đến mua linh dược trùng hợp gặp Diệp Đình Vân đang luyện đan, thế là cô nhìn trúng cậu.

Linh Lung tiên tử vô cùng tán thưởng bản lĩnh luyện đan của cậu, bèn hỏi cậu có đồng ý kết thành đạo lữ với cô không, cả hai sẽ cùng tìm hiểu đan thuật đại đạo.

Diệp Đình Vân nghe mà hết hồn, nói thẳng cậu đã có đạo lữ rồi, tình cảm giữa hai người rất tốt, không có ý kết đạo lữ với người khác. Linh Lung tiên tử vô cùng tiếc nuối nhưng không cưỡng cầu, chỉ nói khi nào cậu chia tay đạo lữ thì nên suy xét đề nghị của cô.

Giang Thiếu Bạch nghe Diệp Đình Vân đáp qua loa như vậy, hắn khó chịu nói: “Nói bậy, chắc chắn có chuyện gì đó.”

Đa Đa kêu lên chít chít, dùng truyền âm nói cho Giang Thiếu Bạch biết khi hắn bế quan, Linh Lung tiên tử để ý đến Diệp Đình Vân, còn muốn sinh con với cậu.

Hắn nghe xong mà trợn trắng mắt.

“Đình Vân, ngươi…” Chuyện quan trọng như vậy mà Đình Vân giấu diếm không nói với hắn.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, hắn phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới đúng, Diệp Đình Vân xuất sắc như vậy, bị người ta dòm ngó là chuyện bình thường, nhưng mấy năm nay không gặp tình huống này làm hắn hơi thiếu cảnh giác.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, Linh Lung tiên tử chỉ muốn tìm một luyện đan sư xuất sắc, mà trong thiên hạ có rất nhiều đan sư xuất sắc, Linh Lung tiên tử sẽ nhanh chóng tìm được lựa chọn tốt hơn.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Muốn tìm người tốt hơn Đình Vân không dễ đâu.

“Cô ta dám thừa dịp ta bế quan mà nạy góc tường của ta.”

Cậu lắc đầu: “Ta đã nói rõ với Linh Lung tiên tử, ngươi yên tâm đi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Yên tâm? Chuyện này sao hắn có thể yên tâm được?

Diệp Đình Vân đã tiếp xúc với Linh Lung tiên tử, không biết đầu óc vị tiên tử này đơn giản hay là chú tâm vào luyện đan đến tẩu hỏa nhập ma, cô ta coi trọng cậu đúng là vì thuật luyện đan của cậu, sau này sinh con, thiên phú luyện đan của đứa bé sẽ rất cao.

Tu Chân giới có vài tu sĩ như vậy, vì tu luyện mà có thể làm bất cứ chuyện gì, ví dụ như có tu sĩ vì truy cầu đại đạo mà giết vợ chứng đạo, thậm chí trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đồ sát người thân cả nhà.

So sánh với những người đó, Linh Lung tiên tử thẳng thắn như vậy không tính là gì quái lạ.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Biết vậy đã không nhận nhiệm vụ này.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ trừng hắn: “Nói bậy gì vậy?”

Theo cậu thấy thì tỷ suất hoàn vốn của nhiệm vụ lần này rất cao, vì vài lý do nhảm nhí mà bỏ thì rất đáng tiếc.

***

Các tu sĩ tập trung càng lúc càng đông, tu sĩ Tiên Vương dẫn theo rất đông tùy tùng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lẫn trong đám đông, không hề nổi bật.

Cuối cùng mọi người đi theo các Tiên Vương tiến vào Thiên Quật, bên trong dày đặc cấm chế, bốn Tiên Vương sắp xếp người dò đường. Mặc dù có Tiên Vương cường giả bảo vệ nhưng vận may của mọi người không tốt, trên đường đi có không ít tu sĩ rơi vào bẫy bỏ mạng.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi trong đội ngũ, vận may coi như không tồi, chưa bị phân công nhiệm vụ dò đường, chỉ tiếp tục đi cùng mọi người.

Dọc đường luôn có người tử vong, không khí trong đội ngũ khá căng thẳng. Tất cả tử khí của tu sĩ vừa chết đều bị Giang Thiếu Bạch hấp thu.

Nhờ hấp thu tử khí, thực lực của hắn tăng lên trình độ nhất định, vì những tu sĩ xui xẻo này tử vong lần lượt từng người nên thực lực của hắn tăng khá hòa hoãn, không khiến người khác chú ý.

Từ lúc lên đường, Giang Thiếu Bạch luôn bận tâm không biết Linh Lung tiên tử có đến gây rắc rối hay không, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi. Linh Lung tiên tử là cao đồ của Linh Vi Tiên Vương, có biết bao nhiêu người nguyện quỳ dưới váy cô, xung quanh cô luôn có mấy tu sĩ lấy lòng, căn bản không có thời gian để ý đến hắn và Diệp Đình Vân.

Trong đội ngũ có khá nhiều nhân vật quan trọng, mọi người đều chú ý đến các đồ đệ của Tiên Vương.

Tu sĩ cấp bậc Tiên Vương khi nhận đồ đệ thường thăm dò nghiên cứu rất kỹ, đồ đệ của bọn họ đều có tư chất cao, ai cũng tinh thần phấn chấn, khí khái dũng cảm.

Giang Thiếu Bạch không để tâm bản thân bị phớt lờ, còn vui sướng làm người vô hình, *im lặng phát tài.

*闷声发大财 im lặng phát tài: Có đôi khi không nói lời nào, không kiêu căng lại có thể bảo đảm lợi ích của mình. Đồng thời có thể giải thích là tránh cho người khác biết mình đang làm gì, tránh người khác thấy mình thu được lợi ích, khiến người ta ghen tỵ.

Dọc đường đi, Giang Thiếu Bạch hấp thu được rất nhiều tử khí, hắn nghĩ dù lần này không thu hoạch được gì, chỉ cần có tử khí hắn đã không lỗ rồi.

“Phía trước có một lôi hồ!” Một tu sĩ dò đường hô lên.

Lôi hồ xuất hiện khiến đội ngũ xôn xao một trận.

Khí tức lôi điện cạnh hồ vô cùng dày đặc, còn có không ít linh thảo lôi hệ sinh trưởng bên cạnh hồ. Linh thảo lôi hệ có yêu cầu cực kỳ cao về môi trường sinh trưởng, rất khó mọc ở những nơi bình thường. Vì linh thảo lôi hệ rất hiếm nên có giá trị cao hơn linh thảo bình thường không ít.

Giang Thiếu Bạch nhìn đám linh thảo mà nóng cả mắt, nếu chia linh thảo từ trên xuống dưới, đến lượt hắn chỉ còn vài cọng èo uột.

Hắn đi đến gần đó, nhìn thấy một lôi hồ rất to, dưới đáy hồ dường như còn lưu lại không ít lôi tinh thạch.

Lôi tinh thạch dưới đáy hồ là tiên lôi tinh, hoàn toàn khác với lôi tinh thạch mà hắn từng thấy, mỗi một viên chứa lôi lực dào dạt.

Tiên lôi tinh có giá trị cực cao, dù là giữ lại dùng hay bán đi đều là lựa chọn tốt.

Các tu sĩ lôi võ hồn không chống lại được sức hấp dẫn, tất cả nhao nhao đi thẳng xuống lôi hồ.

Tiên giới không giống với Tu Chân giới, nơi này có rất nhiều tu sĩ lôi võ hồn, đối với bọn họ thì lôi hồ có sức hấp dẫn trí mạng.

Lôi hồ trước mắt chứa lôi lực dồi dào nhất trong số những lôi hồ mà Giang Thiếu Bạch từng thấy.

Thình lình từng tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên, truyền đến tai Giang Thiếu Bạch. Mấy tu sĩ vừa lặn xuống lôi hồ lập tức không còn khí tức, từng luồng tử khí tiến vào người hắn.

Có hai tu sĩ Hư Tiên thoát lên được, thế nhưng trên người lại bị quấn một tia hắc khí.

“Nguyền rủa!” Phụng An Tiên Vương mở to hai mắt.

Hai mắt Giang Thiếu Bạch sáng lên, lôi hồ ẩn chứa nguyền rủa, đây quả thật là nơi dành cho hắn mà.

Linh Vi Tiên Vương đi đến cạnh hồ, lắc đầu nói: “Một cái hồ nhiều tác dụng như vậy mà lại ẩn chứa nguyền rủa, quá đáng tiếc.”

Mấy tu sĩ Hư Tiên thoát ra khỏi hồ đang miễn cưỡng đè nén phản phệ nguyền rủa, mặc dù giữ được tính mạng nhưng xem ra rất vất vả.

Bốn Tiên Vương quyết định lưu lại bên lôi hồ một thời gian, thử đủ mọi cách để lấy lôi tinh thạch dưới đáy hồ. Có điều chỉ cần đến gần lôi tinh thạch dưới đáy hồ là nguyền rủa sẽ bạo động. Trong số bốn Tiên Vương không ai có lôi võ hồn, thế nên bọn họ không quá chấp nhất với tiên lôi tinh, thử vài lần không được bèn dứt khoát từ bỏ.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy các Tiên Vương thất bại mà thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thất bại ở lôi hồ, đoàn người tiếp tục lên đường đi sâu vào Thiên Quật.

***

Hai ngày sau, bốn Tiên Vương dừng lại nghỉ ngơi, tùy ý các tu sĩ thuộc hạ đi thăm dò xung quanh. Cứ cách một thời gian là bọn họ sẽ dừng lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cho phép thuộc hạ dưới trướng tự do hoạt động.

Đương nhiên thăm dò Thiên Quật rất nguy hiểm, tuy nhiên nếu gặp may thì sẽ có thu hoạch không tồi. Trong quá trình tu sĩ tự khám phá Thiên Quật, nếu phát hiện dược viên hay linh trì thì sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.

Đội ngũ vừa dừng lại, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức rời đi, men theo đường cũ quay lại lôi hồ.

Cậu nhìn hắn nói: “Ngươi thật sự muốn xuống hồ sao? Có nắm chắc không?”

Hắn cười đáp: “Đương nhiên là có rồi, ngươi quên nguyền rủa là vật đại bổ đối với ta sao, không có việc gì đâu.”

“Dù thế nào ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.”

Hắn khẽ gật đầu: “Yên tâm đi.”

Giang Thiếu Bạch lao thẳng xuống lôi hồ, vừa xuống nước, hắn lập tức vận chuyển cùng lúc thôn phệ võ hồn và lôi võ hồn, hấp thu vô số lôi lực và lực nguyền rủa trong hồ.

Hắn nhắm mắt lại, cảm giác lỗ chân lông toàn thân đang nở ra, nguyên khí đậm đặc tuôn vào người, cảm giác thư thái khó diễn tả được. Hắn nhắm chặt mắt, chìm đắm trong đó.

Diệp Đình Vân đứng trên bờ hồ nhìn một lúc, thấy Giang Thiếu Bạch thật sự không gặp trở ngại, cậu bèn tìm một nơi ẩn nấp cạnh hồ.

Năng lượng trong lôi hồ rất dồi dào, vừa khéo đáp ứng nhu cầu tu luyện của hắn.

Giang Thiếu Bạch ở dưới lôi hồ suốt mười sáu ngày rồi mới đi lên.

Trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của hắn tiến bộ kinh người, nguyên khí trong cơ thể tăng lên một thành rưỡi.

Diệp Đình Vân đi ra khỏi chỗ nấp: “Thiên Quật đúng là nơi đầy kỳ ngộ.”

Cậu nghĩ Giang Thiếu Bạch ngâm mình dưới lôi hồ hơn mười ngày đã bằng mười mấy năm khổ tu bằng nguyên thạch.

Hắn cười nói: “Chỉ là củng cố vững chắc tu vi hậu kỳ Hư Tiên, muốn tiến giai đỉnh Hư Tiên còn thiếu nhiều lắm.”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Vậy là đủ rồi, tu luyện Hư Tiên không dễ mà.” Nếu không thì tu sĩ Tiên Vương đã không hiếm hoi như vậy.

“Tiên lôi tinh đâu? Vớt lên hết được không?” Cậu hỏi tiếp.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, đây này.”

Hắn lấy một chiếc nhẫn không gian ném cho Diệp Đình Vân, cậu lướt sơ trong nhẫn, quả nhiên trông thấy tiên lôi tinh chất thành đống.

“Tốt quá rồi.”

Có nhiều tiên lôi tinh như vậy, hai người sẽ để lại dùng một số, số còn lại có thể đổi được không ít nguyên thạch.

Diệp Đình Vân thầm nghĩ tuy luyện đan có thể kiếm được nguyên thạch, nhưng xem ra vẫn kém hơn cơ duyên, đống tiên lôi tinh này đủ để bù cho mười mấy năm cực cực khổ khổ luyện chế đan dược của cậu.

Giang Thiếu Bạch cười nhẹ: “Quả nhiên cảm giác ăn một mình mới tốt.” May là bốn Tiên Vương kia không cách nào lấy được tiên lôi tinh trong hồ, bằng không nào đến lượt hắn.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh đuổi theo mọi người đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Vì lý do an toàn, hai người vẫn nên đi cùng các Tiên Vương, có thể bảo đảm được sự an toàn.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, để lâu nữa e là bọn họ sẽ nghĩ chúng ta chết rồi.”

“Chúng ta đi đã khá lâu rồi, không biết bây giờ phải đuổi theo bọn họ cách nào đây.” Cậu lo lắng nói.

Mặc dù đội ngũ có để lại dấu hiệu trên đường đi, nhưng cậu không quá rành cách truy tung, mấy ngày trước còn có một trận mưa lớn, chỉ sợ dấu vết lưu lại đã bị rửa trôi ít nhiều.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Yên tâm đi, ta biết phải làm thế nào.”

Cứ đi theo hướng tử khí thổi đến là được, thăm dò Thiên Quật tử thương không ít, hắn có thể cảm nhận được gần trăm tia tử khí, có tử khí đã tiêu tan ít nhiều, hẳn là chết từ hơn mười ngày trước, có tử khí lại rất mới, chắc hẳn vừa tử vong. Mặc dù tử khí phân tán nhưng vẫn có thể đoán được lộ tuyến chung.

Diệp Đình Vân: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên đường, trên đường hai người gặp vài thi thể, đồ đạc trên thi thể đã không còn.

“Mấy tu sĩ này tựa hồ bị yêu thú kỳ quái lén tấn công giết chết.” Diệp Đình Vân kiểm tra thi thể rồi nói.

Thình lình có một cái bóng từ trên không trung đáp xuống, linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch đột nhiên nổ tung. Hắn không chút do dự lấy tinh thần lôi thương ra, đâm về phía bóng đen trên bầu trời. Bóng đen trúng lôi thương của hắn, nổ tung thành một đống máu.

Diệp Đình Vân thấy bóng đen bị giết mà thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Đó là yêu thú gì vậy? Nó bay nhanh quá.” Cậu cắn răng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Giang Thiếu Bạch cau mày, yêu thú này đúng là bay rất nhanh, nếu hắn không có linh hồn lực mạnh mẽ, lại có thể dùng tinh võ hồn kiềm chế hành động của yêu thú thì e là thật sự khó giải quyết.

“Không hay rồi, cẩn thận!”

Mấy yêu thú màu đen lại bay tới, Giang Thiếu Bạch không hề suy nghĩ dùng tinh thần lôi thương liên tục tấn công. Tinh quang và lôi quang cùng nổ tung, đám yêu thú rơi xuống lả tả. Đàn yêu thú vốn hùng hổ khí thế tấn công hai người, vừa thấy cảnh này lập tức kinh hoàng bỏ chạy.

Khi xuống lôi hồ, Giang Thiếu Bạch có mang theo tinh thần lôi thương xuống hồ hàm dưỡng, tinh thần lôi thương được lôi hồ tẩm bổ, uy lực đã tăng lên khá nhiều.

Giang Thiếu Bạch thấy bầy yêu thú bay đi mà thở phào một hơi.

Diệp Đình Vân kiểm tra thi thể vài con yêu thú màu đen, phát hiện mấy lông vũ bản mệnh trên người chúng rất cứng, chắc hẳn sẽ đổi được chút nguyên thạch.

“Yêu thú này có hình thù quái dị, có khả năng những thi thể chúng ta gặp trên đường đã bị yêu thú lén tấn công giết chết.”

Cậu bỏ chút thời gian thu thập hết lông vũ màu đen, sau đó nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ, đội ngũ đi không quá nhanh, có lẽ hai ngày nữa chúng ta có thể đuổi kịp.”

Diệp Đình Vân nghe hắn nói vậy nhíu mày, nét mặt không vui cho lắm.

“Sao vậy?”

Cậu lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là… đội ngũ luôn cần người dò đường.”

Mười mấy ngày đã trôi qua, chắc hẳn đã chết rất nhiều người dò đường, lúc này cậu và Giang Thiếu Bạch về đến, không chừng đến lượt hai người đi dò đường.

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Nếu đến lượt chúng ta dò đường thì đành chịu, không còn cách nào khác.”

Hắn đảo mắt, với thực lực hiện giờ của hắn có thể khiêu chiến với tu sĩ sơ kỳ Tiên Vương, do đó lỡ như bị an bài đi dò đường, nếu hắn cẩn thận một chút sẽ không gặp vấn đề gì.

Hết chương 378

Chương 379: Phong ấn và yêu thú

Edit: OnlyU

Không đến mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã đuổi kịp đội ngũ, hai người quay về không gây ảnh hưởng gì lớn.

Trong đội ngũ có rất nhiều tu sĩ Hư Tiên, mỗi ngày đều có người biến mất hay tụt lại phía sau, rồi lại lần nữa quay lại đội ngũ.

Linh Lung tiên tử nhìn thấy Diệp Đình Vân, hơi bất ngờ hỏi: “Hai ngươi đã đi đâu vậy? Sao lại biến mất nhiều ngày thế, ta còn tưởng…”

Diệp Đình Vân cười cười: “Tiên tử cho là chúng ta chết rồi?”

Linh Lung tiên tử chỉ cười mà không trả lời.

Linh Lung tiên tử quan sát hai người từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên người Giang Thiếu Bạch: “Thực của của Giang đạo hữu dường như tinh tiến không ít.”

“Gặp vài kỳ ngộ.”

Hắn vừa hấp thu lượng lớn nguyên khí, tu vi hơi phập phồng, nhìn kỹ là nhận ra ngay.

Linh Lung tiên tử ước ao nói: “Vận may của Giang đạo hữu đúng là không tồi. Đúng rồi, các ngươi đi từ hướng kia, có gặp U Ảnh Tựu không?”

Giang Thiếu Bạch ngờ vực: “U Ảnh Tựu? Đó là gì?”

Nét mặt Linh Lung tiên tử hơi khó coi: “U Ảnh Tựu là một loại yêu thú xảo trá, tốc độ bay cực kỳ nhanh, thích đánh lén, thích ăn tủy não người, khó lòng phòng bị, thích tấn công tu sĩ bị lạc nhóm. Trong đội ngũ đã có nhiều tu sĩ tử vong vì chúng.”

Lúc biến cố thình lình xảy ra, các Tiên Vương muốn cứu viện nhưng yêu thú quá xảo trá, một kích thành công, phát giác được khí tức tu sĩ Tiên Vương là lập tức bỏ chạy.

Diệp Đình Vân lấy một cái lông vũ ra: “Tiên tử nói đến yêu thú mọc lông vũ này phải không?”

Linh Lung tiên tử vô cùng ngạc nhiên nhìn lông vũ trong tay Diệp Đình Vân, cô trợn to mắt: “Đây là… Đây là lông vũ bản mệnh của U Ảnh Tựu! Các ngươi làm thế nào có được? Chẳng lẽ hai ngươi đã giết một con U Ảnh Tựu?”

Diệp Đình Vân: “…” Không phải một con, là rất nhiều con.

Cậu cười nói: “Trên đường gặp một con bị thương, may mắn giết được nó.”

Linh Lung tiên tử vô cùng tán thưởng: “Quả nhiên vận may của hai ngươi không gì sánh kịp! U Ảnh Tựu bay cực nhanh, muốn giết được chúng, quan trọng nhất chính là linh hồn lực. Có linh hồn lực cấp bậc Tiên Vương mới có thể giết được U Ảnh Tựu.”

Linh hồn lực không dễ tăng lên, trên đời này tu sĩ Hư Tiên có được linh hồn lực cấp bậc Tiên Vương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí tiến cấp, mà tử khí có tác dụng rất lớn bồi bổ linh hồn lực, do đó linh hồn lực của hắn vượt xa tu sĩ Hư Tiên bình thường, so với Tiên Vương không chút thua kém.

“May mắn hai ngươi gặp U Ảnh Tựu bị thương, nếu không phiền phức to.”

Diệp Đình Vân: “Đúng vậy.”

“Lông vũ của U Ảnh Tựu có thể đổi được chút nguyên thạch, Diệp đan sư nhớ cất kỹ.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đa tạ tiên tử nhắc nhở.”

“Linh Lung tiên tử, mấy ngày nay đội ngũ có phát hiện được gì không?”

Cô thở dài nói: “Đúng là có phát hiện vài thứ tốt, đáng tiếc sư nhiều cháo ít, căn bản không đủ chia.”

Linh Lung tiên tử lắc đầu, sư phụ có lòng chiếu cố cô, nhưng các Tiên Vương đều dẫn theo không ít thân tín, sư phụ không thể thiên vị quá mức.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy à.”

Hắn thầm lắc đầu, ở đây có bốn tu sĩ Tiên Vương, gặp được thứ tốt đương nhiên chia cho Tiên Vương trước, sau đó là người dò đường và những người liên quan, những người còn lại chỉ đành phải nhìn.

Linh Lung tiên tử nói tiếp: “Bản thân ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, mặc dù mức độ nguy hiểm khá cao nhưng thu hoạch rất phong phú.”

Cô nói đầy hàm ý rồi nhìn thoáng về phía Giang Thiếu Bạch. Hắn cong khóe miệng cười khẽ mà không nói gì thêm.

Mấy ngày nay đội ngũ đã mất hơn một phần tư thành viên, nếu không phải vì cơ duyên ở đây phong phú thì với tỷ lệ thương vong cao thế này, e là tất cả đã bỏ cuộc nửa đường.

Thiên Quật có không ít thứ tốt, trên đường đi, mọi người tìm được rất nhiều linh thảo. Tất cả đều là linh thảo quý hiếm mà bên ngoài hiếm khi gặp được. Nhưng khá đáng tiếc là phần lớn linh thảo đều thuộc về bốn Tiên Vương, những người còn lại chỉ được chia chút đồ thừa.

Các tu sĩ đến đây ít nhiều gì đều được chia chút thảo dược, Giang Thiếu Bạch phát giác bọn họ rất cao hứng. Hắn thầm nghĩ quả nhiên hắn bị món tạ lễ một ngàn vạn nguyên thạch của tiểu trưởng lão làm trở nên khó chiều, hắn đã không thèm chút cơ duyên nhỏ này.

Nhìn thấy các Tiên Vương lấy số lượng lớn linh thảo, Giang Thiếu Bạch hơi nóng mắt, thừa dịp mọi người tản ra nghỉ ngơi, hắn lặng lẽ thả bầy ong hoàng kim ra.

Năng lực tìm kiếm linh thảo của ong hoàng kim rất cao, chúng được thả ra tương đương hắn có thêm mấy trăm con mắt. Quả nhiên bầy ong không làm hắn thất vọng, bọn chúng lần lượt phát hiện linh thảo sinh trưởng ở mấy nơi kín đáo dọc đường.

Giang Thiếu Bạch còn thả Đa Đa ra, để chuột ngố âm thầm thu hoạch linh thảo.

Càng đi sâu vào Thiên Quật thì càng nguy hiểm, hắn không vội thu bầy ong hoàng kim lại, nhưng cũng không dám thả Đa Đa chạy loạn.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiếp tục lẫn trong đám đông cùng tiến lên.

Dọc đường đi, số người chết ngày càng nhiều, tuy hắn không được chia tài nguyên hữu dụng nhưng lại hấp thu được khá nhiều tử khí.

Giang Thiếu Bạch đi theo đội ngũ hơn mười ngày, thực lực lại tăng thêm một chút.

Ròng rã đi một tháng trời, mặc dù trên đường gặp không ít khó khăn nhưng tổn thất không phải quá lớn.

“Mọi người đang xôn xao, phát hiện được gì sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

“Hình như phát hiện một trận pháp phong ấn cỡ lớn, không biết phong ấn cái gì, các Tiên Vương đang bàn xem có nên mở phong ấn hay không?”

“Là phong ấn gì?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch: “Tựa hồ là phong ấn thượng cổ.”

“Phong ấn bảo vật gì?” Diệp Đình Vân khá hăng hái hỏi. Dù có tìm được bảo vật cũng không chia đến lượt hai người, nhưng có thể mở mang kiến thức một chút cũng tốt.

“Chưa chắc là bảo vật, có khi là yêu vật gì đó.”

Vì thứ được phong ấn có thể là quái vật đáng sợ nên bốn Tiên Vương mới do dự không biết có nên mở phong ấn hay không.

Mọi người xôn xao rộn rộn ràng ràng, Giang Thiếu Bạch chú ý thấy nét mặt ai cũng phấn chấn, tựa hồ đang thảo luận sau khi mở phong ấn sẽ gặp được cơ duyên gì.

Tuy các Tiên Vương còn đan bàn bạc với nhau nhưng Giang Thiếu Bạch đoán chừng cuối cùng họ sẽ mở phong ấn mà thôi. Dù sao thì đã đi đến tận đây, biết nơi này có khả năng tồn tại chí bảo, sao có thể không động lòng.

Cuối cùng mọi người đóng quân ngay tại chỗ, bốn Tiên Vương bàn bạc một lúc lâu, sau đó bắt đầu giải trừ phong ấn.

Dưới sự tấn công của bốn người, phong ấn bắt đầu xuất hiện khe hở.

Phong ấn vừa nứt ra một khe nhỏ, yêu khí nồng nặc đã tỏa ra, Giang Thiếu Bạch lập tức có linh cảm không lành.

“Không ổn, dưới phong ấn có ác thú, mau đóng phong ấn lại.” Giọng nói đầy hoảng loạn của Linh Vi Tiên Vương vang lên.

Ba Tiên Vương còn lại cũng nhận ra tình hình không ổn, vội vàng vận chuyển nguyên lực muốn đóng phong ấn lại lần nữa, thế nhưng đã muộn rồi.

Phong ấn nứt ra từng tấc từng tấc, rõ ràng yêu thú bên trong đang đánh vào phong ấn.

Giang Thiếu Bạch thăm dò sơ qua trận pháp, phát hiện đây là nội tỏa trận pháp. Với trận pháp này, muốn công phá từ bên trong khó hơn bên ngoài rất nhiều, có thể thấy được tu sĩ bố trí trận pháp này đã bỏ ra rất nhiều tâm tư sức lực, đáng tiếc…

mLúc này Một con rết cực to chạy ra, nó vừa ra ngoài, hai tu sĩ Hư Tiên đứng gần nó lập tức bị nó nuốt chửng.

Khí tức của con rết là hậu kỳ Tiên Vương, Giang Thiếu Bạch phỏng đoán nó bị phong ấn thời gian dài nên tu vi mới rớt xuống hậu kỳ Tiên Vương.

Hắn còn kinh hoàng phát hiện, yêu thú rết vừa nuốt vài tu sĩ, ăn được huyết thực, thực lực lập tức tăng nhanh, có lẽ không phải tăng hai ba phần công lực mà là khôi phục trình độ ban đầu.

Nó bị phong ấn nhiều năm, tu vi giảm xuống hậu kỳ Tiên Vương, không biết rốt cuộc tu vi ban đầu của nó cao đến cỡ nào, rất khó đánh giá chính xác được.

Bốn Tiên Vương đồng loạt phát động tấn công con rết, lực phòng ngự của nó rất đáng sợ, bốn người cùng tấn công mà không làm gì được nó.

Từ trong trận pháp phong ấn lại truyền đến một cơn chấn động, thêm một con rết tu vi Tiên Vương chạy ra, phía sau nó còn có một đống rết con.

“Đi mau!” Giang Thiếu Bạch thấy tình hình không ổn vội nắm lấy Diệp Đình Vân, dùng tinh thần lưu quang chi thuật nhanh chóng chạy trốn.

Hắn trợn mắt, không biết năm xưa tiền bối phong ấn con rết nghĩ thế nào mà lại phong ấn một cặp vợ chồng rết chung với nhau, sao không tách ra phong ấn? Xem ra tiền bối rất tốt bụng, còn quan tâm đến sinh hoạt vợ chồng của chúng.

“Có mấy con rết đuổi tới.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Phiền phức quá!”

Dường như đám rết đói bụng đã lâu, hiện giờ xuất hiện huyết thực dồi dào huyết khí ngay trước mắt, chúng không vui mừng mới là lạ. Mà hắn có huyết khí khá dồi dào, có sức hấp dẫn nhất định.

Giang Thiếu Bạch lấy Tinh Thần Lôi Thương ra, đâm về phía mấy con rết trăm chân đang đuổi tới.

Thực lực mấy con nhỏ này không quá mạnh, một mình hắn giết được tám con.

Diệp Đình Vân cau mày nói: “Nhanh lên, chúng đang liên lạc với hai con rết Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, liên tục phát động tấn công, không để con nào sống sót.

Một luồng tử khí dày đặc từ đằng xa bay tới, tiến vào người Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức trợn to hai mắt.

Diệp Đình Vân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hắn lắc đầu: “Không có gì, hình như một Tiên Vương vừa tử vong.”

Tử khí đậm đặc như vậy không phải là tu sĩ Hư Tiên, nhất định là tu sĩ Tiên Vương. Nhanh vậy đã có một Tiên Vương cường giả ngã xuống, quả nhiên hai con rết kia rất lợi hại.

Diệp Đình Vân hít một hơi lạnh, ngay cả Tiên Vương cường giả cũng tử vong, không biết tình hình chiến đấu đã kịch liệt đến cỡ nào.

“Đây là…”

Linh Lung tiên tử chạy tới, thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, cô ngạc nhiên và ngờ vực hỏi: “Đây là hai người làm sao?”

Lúc biến cố vừa xảy ra, Giang Thiếu Bạch nhìn ra tình hình nhanh nhất, coi như là người chạy trốn sớm nhất, nhưng nãy giờ hắn mất thời gian giết mấy con rết đuổi theo, lãng phí thời gian, thế nên Linh Lung tiên tử chạy theo kịp gặp được hắn.

Giang Thiếu Bạch không trả lời mà hỏi: “Linh Lung tiên tử, lệnh sư thế nào rồi?”

Cô thở dài nói: “Vừa rồi Huyền Minh Tiên Vương tự bạo, khiến hai con rết Tiên Vương bị trọng thương, sư phụ và hai vị Tiên Vương còn lại đang kịch chiến với chúng. Nhưng e là không cầm cự được lâu.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, một Tiên Vương bị ép đến nỗi tự bạo sao? Nhưng nếu vì vậy mà hai con rết Tiên Vương bị trọng thương thì coi như kết quả không tồi, ít nhất là đối với bọn hắn.

“Đi nhanh lên!” Giang Thiếu Bạch nắm lấy Diệp Đình Vân nhanh chóng rời đi.

Linh Lung tiên tử thấy thế vội vàng đi theo.

Giang Thiếu Bạch thấy cô ta chạy theo nhưng không giảm tốc độ.

Hắn chạy phía trước, Linh Lung tiên tử đuổi theo phía sau, cô ta cố hết sức chạy theo, ngại ngùng không mở miệng muốn đối phương chờ cô, chỉ thầm mắng trong lòng hai người này không có đạo nghĩa gì cả, chỉ lo chạy trốn một mình.

Một tiếng kêu quỷ dị truyền đến, một bóng đen che rợp bầu trời thình lình xuất hiện.

Trái tim Linh Lung tiên tử thắt lại, nét mặt kinh hoàng.

Giang Thiếu Bạch lấy Tinh Thần Lôi Thương ra, lôi quang phóng lên, mấy con U Ảnh Tựu ào ào rơi xuống đất. Mấy con U Ảnh Tựu còn lại thấy thế lập tức quay đầu vội vàng bay mất.

Linh Lung tiên tử chứng kiến một màn này mà ngạc nhiên sững sờ, sau đó cô ta lại cảm thấy phẫn nộ, thầm mắng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không một câu nói thật, dám nói cái gì mà gặp được U Ảnh Tựu bị thương mới may mắn đắc thủ, căn bản là gạt người.

“Đi mau!” Giang Thiếu Bạch hô lên.

Linh Lung tiên tử chợt cảm nhận được luồng uy áp mạnh đến không tả nổi, cô ta thử phóng linh hồn lực, phát hiện một con rết trăm chân cấp Tiên Vương đang đuổi theo.

Rết trăm chân đuổi tới, ánh mắt nó nhìn Giang Thiếu Bạch đầy phẫn nộ và sát ý.

Hắn hiểu ra đại khái, mấy con rết chết trong tay hắn đã kịp gửi tin tức về cho con rết này trước khi chết.

Hắn quay lại nhìn con rết đuổi tới, thầm cảm thấy may mắn đây là con yếu hơn trong hai con, nó chỉ có tu vi sơ kỳ Tiên Vương, mà xem ra nó còn đang bị thương. Nếu là con rết kia thì khó giải quyết hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch lấy Tinh Thần Lôi Thương đánh về phía con rết khổng lồ. Tinh thần lực và lôi lực ầm ầm giáng xuống, rõ ràng con rết không ngờ hắn dám phản kháng, nó giận dữ lao về phía hắn.

Giang Thiếu Bạch thả Tinh Không Diễm, Diệp Đình Vân cũng thả Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm ra, hai hỏa diễm đụng vào nhau, tỏa ra sóng lửa ngập trời.

Mấy năm nay Tinh Không Diễm phát triển mạnh mẽ, uy lực không tầm thường. Còn Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm, mặc dù uy lực kém Tinh Không Diễm một chút nhưng cũng không phải phàm phẩm.

Hai hỏa diễm quấn vào nhau thành một, sau đó xông tới đụng vào con rết, nó bị hỏa diễm tấn công rít lên một tiếng thảm thiết.

Linh Lung tiên tử thấy hai người thả hỏa diễm ra mà trong lòng hơi ước ao, không cần nói cũng biết hỏa diễm quan trọng đối với đan sư thế nào, hỏa diễm của Linh Lung tiên tử chỉ là Lam Băng Diễm, so với hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì kém hơn rất nhiều.

Linh Lung tiên tử không ngạc nhiên Diệp Đình Vân có hỏa diễm thượng thừa, vì cậu là luyện đan sư, các luyện đan sư đều nghĩ mọi cách tìm được hỏa diễm phù hợp với bản thân. Thế nhưng Giang Thiếu Bạch có Tinh Không Diễm thì đúng là ngoài dự đoán của Linh Lung tiên tử, cô đánh giá sơ qua, nhận ra Tinh Không Diễm có phẩm chất còn cao hơn hỏa diễm của sư phụ cô.

Hết chương 379

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro