Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27


Dù sao cũng là ký túc xá sinh viên, Quý Vãn Tu không tiện ở lại quá muộn, sau khi ăn tối xong liền chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh đứng bên giường Sư Nam, sờ trán cậu, lại dặn dò cậu phải tự chăm sóc bản thân.

Sư Nam đưa tay móc lấy ngón tay anh, áp vào má, cọ cọ đầy lưu luyến.

Quý Vãn Tu mỉm cười, tay vuốt qua mắt cậu, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt và sống mũi một cách mập mờ, cuối cùng dừng lại ở đôi môi.

Không biết có phải ở bên nhau lâu ngày sẽ bị lây nhiễm thói quen của đối phương hay không, mà giờ đây, Sư Nam cũng bắt chước anh học cách cắn người. Ngón tay của Quý Vãn Tu bị hàm răng nhỏ nhắn cắn nhẹ, để lại một vết hằn mờ nhạt, nhưng anh chẳng thấy đau, chỉ cảm thấy ngứa, thậm chí còn muốn để Sư Nam cắn thêm vài cái.

Cứ thế, anh chạm vào cậu, cậu chạm vào anh, chạm qua chạm lại rồi nhen nhóm lên ngọn lửa. Quý Vãn Tu chui vào trong chăn của Sư Nam, hôn cậu thật sâu.

Anh ngậm lấy môi Sư Nam, lẩm bẩm hỏi: "Chân còn đau không? Vết thương lành chưa? Cho anh xem nào."

Sư Nam ngoan ngoãn dùng chân cọ vào eo anh như đang trả lời.

Quý Vãn Tu rất thích sự ngoan ngoãn và chủ động của Sư Nam ở giai đoạn này, anh buông Sư Nam ra, đang định khen ngợi cậu vài câu thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Mấy ngày trước còn ngại ngùng khi dán băng cá nhân, hôm nay sao lại đột nhiên...

***

"Ưm..."

Sư Nam khẽ kêu lên một tiếng, nhíu mày khó chịu, đẩy đẩy bàn tay Quý Vãn Tu đang đặt ngang hông mình.

Quý Vãn Tu mở mắt, nhìn người đang cuộn tròn trong vòng tay mình ngủ say sưa với khuôn mặt ửng đỏ, lúc này mới nhận ra mình vừa nằm mơ.

Hóa ra chỉ là giấc mơ, mà lại là giấc mơ về lần trước khi Sư Nam bị sốt.

Quý Vãn Tu chạm vào trán cậu, thấy nhiệt độ bình thường mới yên tâm, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Vì trận ốm nhẹ này, Quý Vãn Tu lại nảy ra ý định mua nhà.

Nơi họ đang ở hiện tại cách xa trung tâm thành phố. Yên tĩnh thì yên tĩnh thật, nhưng không tránh khỏi có phần hẻo lánh. Bình thường không sao, vì giao thông giờ rất tiện lợi, Sư Nam lại biết lái xe, đi đâu cũng không lo. Nhưng nếu gặp lúc đường tắc nghiêm trọng, thì đúng là phiền phức.

Nói cho cùng, nếu hôm đó không phải vì khu dân cư gần đó bị cháy, dì Trương và chồng không bắt được xe, thì đã không đến nhờ Sư Nam giúp đỡ, thì có lẽ cơn cảm sốt này đã không xảy ra.

Đã quyết định thì phải làm ngay.

Quý Vãn Tu xem qua thông tin cơ bản của mấy khu nhà, trong lòng cũng có vài lựa chọn.

Sư Nam thấy trên máy tính của anh toàn là hình ảnh thiết kế căn hộ, liền thắc mắc hỏi: "Gần đây có tin tức gì mới về thị trường bất động sản à...? Anh định đầu tư vào bất động sản sao?" Thật kỳ lạ, đối với người như Quý Vãn Tu, đầu tư bất động sản chắc chắn không phải là lựa chọn của anh.

Quý Vãn Tu bất đắc dĩ: "Đầu tư gì chứ, mua để chúng ta ở. Chỗ này xa quá, bất tiện."

"Dạ." Sư Nam không có ý kiến gì, hoàn toàn thuận theo ý anh.

Dù sao cũng là mua để ở, Quý Vãn Tu muốn làm sao cho thật ưng ý, từ vị trí đến tiện nghi, mọi thứ đều phải hoàn hảo. Ngoài việc chọn chỗ ở thuận tiện, anh còn cân nhắc thêm một việc khác.

Ba mẹ hai bên đều đã lớn tuổi, tốt nhất là nên ở gần nơi họ sống để tiện chăm sóc.

Sư Nam lúc này đang ôm máy tính chỉnh sửa video, không rảnh để quan tâm anh. Quý Vãn Tu liền gọi video cho ba mẹ anh, đang không biết là đang ở đâu chơi, giải thích ngắn gọn nguyên nhân, cuối cùng hỏi: "Sau này nhà mình sáu người ở gần nhau thì thế nào? Ba mẹ muốn ở cùng một khu, hay cùng một con phố, hoặc xa hơn một chút, cách nhau một con phố cũng được. À mà, hai người đang ở đâu vậy, ngủ à? Ở đây mới mười giờ sáng thôi!"

Bên kia màn hình, ba Quý vẫn ngái ngủ, mắt sưng húp vì vừa dậy. Ông dụi dụi mắt, trìu mến nói với con trai mình: "Con trai, lệch múi giờ, không nói nữa, tạm biệt."

Chỉ với chín chữ đó đã đuổi khéo được Quý Vãn Tu.

Quý Vãn Tu: ...

Sư Nam vừa lúc đi ra uống nước, nghe trọn vẹn toàn bộ câu chuyện. Cậu ôm cốc nước ngồi xuống bên cạnh Quý Vãn Tu, ôm bụng cười ngặt nghẽo, giọng điệu hả hê: "Ây da, tội nghiệp Quý Vãn Tu! Ba không thương, mẹ không yêu, nếu không có Tiểu Sư đáng yêu này yêu thương, anh biết sống sao đây!!"

Quý Vãn Tu mặt lạnh tanh xoa đầu cậu, làm cho tóc Sư Nam rối tung lên mới chịu dừng tay.

Sau đó, Sư Nam gọi điện thoại cho ba mẹ mình để nói về chuyện này.

Sư Nam: "Chuyện là thế này ạ! Bọn con muốn ở gần ba mẹ hơn, nếu muốn ở cùng một khu chung cư thì có thể chọn ba căn này trong khu xx; nếu muốn ở cùng một con phố thì có thể chọn..."

Mẹ Sư nghiêm túc nghe xong, giọng đầy vui mừng: "Ông xã ơi, mau lại đây! Con trai bảo bối của chúng ta thật biết quan tâm quá đi!"

Sư Nam cười hì hì.

Tiếp theo, mẹ Sư trình diễn một đoạn rap: "Nhưng mà mẹ nghĩ mọi người vẫn không nên ở cùng nhau thì hơn! Các con có cuộc sống của các con, ba mẹ cũng có cuộc sống của ba mẹ, tốt nhất là đừng can thiệp vào nhau! Thỉnh thoảng gặp mặt thì không sao, nhưng ngày nào cũng nhìn thấy các con mẹ cũng hơi chán, à không, phải là siêu chán!"

Bà cười tươi như hoa, ôm mặt hỏi chồng: "Ông xã, anh thấy sao?"

Bố Sư: "Ừ ừ, em nói đúng lắm!"

Nụ cười của Sư Nam đông cứng trên mặt.

Mẹ Sư coi như không thấy: "Vậy quyết định như thế nhé! Mua nhà mới nhớ cách xa ba mẹ một chút đấy! Yêu con, bảo bối của mẹ!"

Nói xong, không đợi Sư Nam trả lời, bà đã cúp máy.

"Ha ha ha ha ha!" Quý Vãn Tu cười nghiêng ngả trên ghế sofa, "Ôi trời ơi, tội nghiệp Sư Nam! Ba không thương, mẹ không yêu, nếu không có anh trai yêu em, em biết làm sao đây!"

Sư Nam cắn môi, mắt long lanh nước nhìn anh đầy uất ức.

***

Cuối cùng, họ chọn ba căn nhà ở ba khu chung cư khác nhau, cách nhau hai con phố. Nói xa thì không xa, mà gần thì cũng chẳng gần.

Khi ký hợp đồng, Sư Nam đau lòng đến nhảy dựng lên, "Đắt quá đắt quá!"

Quý Vãn Tu thấy buồn cười, đưa tay ôm eo cậu, "Nhà mình ở thì có gì mà đắt với không đắt, thích thì cứ mua!"

Câu nói này, vừa thật vừa giả.

Không biết có phải vì lớn tuổi hơn không, mà dạo gần đây Quý Vãn Tu thường suy nghĩ nhiều điều sâu xa hơn.

Mấy ngày Sư Nam bị ốm, anh cứ trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến những năm tháng ba anh mới khởi nghiệp.

Khi ba Quý khởi nghiệp, không một ai ủng hộ ông, ngoại trừ vợ ông.

Một người đàn ông ngoài ba mươi, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, đang ở giai đoạn gánh vác trách nhiệm gia đình. Vậy mà ông lại từ bỏ công việc ổn định, nhất quyết dấn thân vào thương trường.

Kinh doanh là một điều khó. Một người ba mươi năm chưa từng đụng đến lĩnh vực này, chẳng ai tin ông sẽ thành công.

Ông nội Quý hết lời khuyên con trai mình: "Nhà chúng ta chưa từng có ai làm kinh doanh, những ông chủ lớn kia đều được đào tạo từ nhỏ, con làm sao mà so sánh với họ được?"

Ba Quý cứng đầu, cứ muốn làm, ai khuyên cũng không nghe.

Sau đó, mẹ Quý bán nhà, gom góp cho ông số vốn khởi nghiệp đầu tiên, cả gia đình ba người chuyển từ căn nhà tương đối rộng rãi sang một căn hộ cũ nát, cuộc sống cũng trở nên eo hẹp.

Không biết ba Quý gặp vận may gì, mà làm ăn ngày càng phát đạt. Những người từng chế giễu ông giờ đây đều đến nịnh nọt, những người từng nghĩ ông sẽ thất bại giờ đây đều không dám ngẩng mặt lên nhìn ông.

Không ai biết ông đã phải chịu đựng bao nhiêu, gánh vác bao nhiêu.

Trước mặt vợ, ông luôn là một người chồng bận rộn nhưng đầy nghị lực, không biết mệt mỏi cũng không sợ khó khăn.

Nếu không phải tình cờ nhìn thấy ba hút thuốc trong nhà vệ sinh vào đêm khuya, Quý Vãn Tu cũng sẽ nghĩ rằng thành công của ba anh đến rất dễ dàng.

Khuôn mặt chìm trong khói thuốc mệt mỏi vô cùng, một người đàn ông chưa đến bốn mươi mà tóc đã bạc.

Nhưng sáng hôm sau, ông lại trở thành người chồng, người ba đáng tin cậy, tràn đầy năng lượng bắt đầu một ngày mới.

Trước đây chỉ cảm thấy ba vất vả, bây giờ, Quý Vãn Tu cuối cùng cũng hiểu được áp lực và sự day dứt mà mẹ đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian đó.

Sau khi bị ba cúp máy một cách phũ phàng, Quý Vãn Tu tranh thủ gọi điện cho mẹ.

"Con muốn mua thì cứ mua, cứ cân nhắc cuộc sống của con và Nam Nam là được, đừng bận tâm đến ba mẹ." Mẹ Quý dịu dàng nói, "Ba mẹ cũng giống như ba mẹ Nam Nam, không muốn can thiệp vào cuộc sống của các con, các con tự quyết định là được rồi."

Quý Vãn Tu đáp "Vâng".

Anh do dự một chút, rồi hỏi: "Mẹ, năm đó... lúc ba mới bắt đầu kinh doanh, tại sao mẹ lại quyết định bán nhà để ủng hộ ba? Nếu ba thất bại thì sao?"

Mẹ Quý cũng suy nghĩ rất lâu, đó là chuyện của rất lâu về trước, rõ ràng là một khoảng thời gian khó khăn như vậy, mà giờ đây bà lại chẳng nhớ được gì.

Mẹ Quý suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, mỉm cười nói: "Mẹ không nhớ rõ nữa, nhưng lúc đó đúng là rất vất vả, ngày nào mẹ cũng lo lắng không biết ông ấy có thua sạch cả tiền học của con không. Nếu phải nói lý do, có lẽ là tin tưởng ông ấy... tin rằng ông ấy có thể cho mẹ con mình một cuộc sống tốt hơn. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó mẹ cũng thật liều lĩnh, nhưng may mắn là mẹ đã không nhìn nhầm người."

***

"Hay là mình bỏ đi anh..." Sư Nam chọt chọt vào mặt Quý Vãn Tu, nói nhỏ, "Em thấy đắt quá, thực sự có đáng không?"

Quý Vãn Tu vẫn còn chìm trong cuộc trò chuyện với mẹ, nhất thời chưa kịp phản ứng, "Cái gì mà đáng với không đáng?"

Sư Nam dậm chân, "Nhà, nhà đó! Không cần thiết mà..."

Hai người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng giao dịch bất động sản. Quý Vãn Tu ngả hẳn vào ghế, còn Sư Nam ngồi cạnh anh, hơi cúi người về phía trước, chỉ vào bản hợp đồng mua nhà trên bàn trà.

"Ồ, cái này à." Quý Vãn Tu gãi đầu, "Cũng được, không đắt đâu."

Anh vỗ vỗ mu bàn tay của Sư Nam, trấn an: "Số tiền này không đáng là gì, nhà chúng ta có tiền, ngoài tiền ra cũng chẳng còn gì khác đâu."

Quý Vãn Tu nghiêm túc nhấn mạnh lại: "Anh, ngoài tiền, cũng không có gì khác cả."

"Thôi đi." Sư Nam lắc đầu chịu hết nổi, dùng ngón tay đẩy đầu Quý Vãn Tu ra.

Vừa nhớ lại những lời của mẹ, Quý Vãn Tu không khỏi cảm động, xúc động trước sự dũng cảm của mẹ, cũng may mắn vì ba mình là người chung thủy và tình cảm. Lúc này nhìn Sư Nam bên cạnh, trong lòng càng thêm xao xuyến.

Anh nắm lấy tay Sư Nam, nghiêm túc nói: "Ngoài tiền, anh còn một trái tim yêu em."

Sư Nam: ...?

Cậu nhìn Quý Vãn Tu với vẻ mặt kinh hãi.

"?" Quý Vãn Tu tức giận, "Em làm cái mặt gì đấy!"

Anh kéo cổ Sư Nam vào lòng mình, giọng điệu như đang đe dọa: "Sao nào, em làm cái mặt gì đấy? Hả?"

"Đây là biểu cảm nghi ngờ anh bị ma nhập đó!" Sư Nam không biết sợ là gì, trả lời đầy thách thức, "Aaaaa, tha mạng đi, Quý Tổng, hu hu hu!"

Moe: Tự nhiên cái sến ngang vậy cha=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro