Chương 19
Kể từ sau sự cố mất điện lần trước, Sư Nam giảm hẳn tần suất đến quán trà sữa để giám sát công việc.
Cậu không muốn gặp lại tình huống mặt mũi lấm lem bụi đất về đến nhà, kết quả lại không thể tắm rửa được nữa.
Quý Tổng rất vui, Quý Tổng lại được sống những ngày tháng hạnh phúc đi làm thì nhớ vợ, tan làm thì ôm vợ.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, sắp đến Tết rồi, vậy mà lại có đạo diễn tìm đến Sư Nam, muốn mời cậu tham gia đóng phim.
Vị đạo diễn này không biết bằng cách nào mà có được số điện thoại của Sư Nam, đã vượt qua Stella trực tiếp liên hệ với cậu.
Sư Nam chưa từng gặp tình huống này bao giờ, căng thẳng quá liền nhận lời luôn.
"..." Quý Vãn Tu an ủi: "Không sao, em đừng lo lắng, anh sẽ hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."
Sư Nam ủ rũ nói: "Giọng anh ta dữ lắm, cũng không hỏi em có đồng ý hay không, cứ thế nói thẳng thời gian địa điểm, bảo em đến. Em... em... em chỉ nói, được. Em không thể đổi ý được nữa rồi phải không!"
Lo đến mức cuống cả lên.
Quý Vãn Tu nói: "Anh sẽ hỏi rõ ràng, em đừng lo."
Cúp điện thoại, Quý Vãn Tu có chút khó chịu. Anh gọi điện cho Stella hỏi tình hình trước, biết được Stella cũng không biết chuyện này, lại tự mình gọi điện cho vị đạo diễn kia.
Đạo diễn tên là Tần Tử Hiến, được coi là một ngôi sao sáng trong làng đạo diễn. Tần Tử Hiến sinh ra trong gia đình nghệ thuật, bố là diễn viên nổi tiếng, đã giải nghệ nhiều năm, hiện tại chuyển sang làm đạo diễn; mẹ là một nhiếp ảnh gia có tiếng.
Sinh ra trong gia đình như vậy, Tần Tử Hiến từ nhỏ đã được đắm chìm trong môi trường nghệ thuật, cũng tự nhiên bước vào con đường này.
Quý Vãn Tu gọi điện liên tục mấy cuộc, đối phương hoặc không nghe máy, hoặc trực tiếp tắt máy.
Tính nóng nảy của Quý Vãn Tu bùng lên ngay lập tức. Anh nhờ người liên hệ, tìm được nhà sản xuất của bộ phim mà Tần Tử Hiến đang quay, gọi một cuộc điện thoại sang mắng xối xả một trận.
"Tôi biết chuyện này, không phải, tôi không biết Tiểu Tần muốn tìm là bà chủ..." Nhà sản xuất trong lòng khổ sở, "Hắn ta chỉ nói với tôi là cuối cùng cũng tìm được người phù hợp nhất với vai diễn đó, tôi nghĩ, vậy thì tốt quá mà, liền để hắn ta đi liên hệ... Tôi thật sự không biết đó là vợ ngài!"
Quý Vãn Tu: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Bảo cái tên họ Tần đó liên lạc với tôi, cúp máy đây!"
Mấy ngày nay đủ phiền phức rồi. Quý Vãn Tu quay lại tìm Sư Nam, gọi hai cuộc điện thoại đều không ai nghe máy.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã 12 giờ trưa, chắc Sư Nam đang nấu cơm.
Một lúc sau, Tần Tử Hiến quả nhiên gọi điện lại.
Cùng lúc đó, Sư Nam cũng gọi điện.
Quý Vãn Tu tắt cuộc gọi của Tần Tử Hiến, nghe máy nói với Sư Nam: "Em đang nấu cơm à?"
"Dạ!"
Chỉ trong vài phút, giọng nói của Sư Nam đã khôi phục lại năng lượng: "Em vừa mới liên lạc với chị Stella, chị ấy nói đất diễn rất ít, có thể chỉ có một hoặc hai cảnh quay thôi. Nếu không được thì... thì nhận đại đi. Dù sao... dù sao em cũng đã đồng ý rồi, haizz."
Suy nghĩ của Sư Nam rất đơn giản, dù là Quý Vãn Tu hay Stella, muốn dàn xếp chuyện này cũng chỉ cần một câu nói.
Nhưng... đúng là cậu đã đồng ý với người ta trước mà, tuy là do bị giọng điệu của Tần Tử Hiến dọa sợ, nhưng làm người thì nên giữ lời hứa.
"Cũng nghĩ được nhiều đấy," Quý Vãn Tu cười nói, "Nhóc ngốc."
Sư Nam hừ một tiếng tỏ vẻ không phục.
***
Sau đó, Quý Vãn Tu có nhắc nhở vị đạo diễn kia một chút, nói chuyện khá uyển chuyển, đại ý là bảo là có việc gì thì tìm người đại diện và công ty, đừng trực tiếp tìm Sư Nam.
Tần Tử Hiến tỏ vẻ áy náy, nói: "Hôm đó tôi tình cờ xem được video cậu ấy uống trà sữa trên mạng, lúc đó tôi lập tức bị ấn tượng, cậu ấy chính là hình tượng mà tôi đang tìm kiếm.
Tần Tử Hiến mắc căn bệnh chung của tất cả những người làm nghệ thuật: cảm tính và bốc đồng. "Lúc đó quá kích động, chẳng suy nghĩ gì cả."
Mọi việc sau đó diễn ra theo đúng trình tự, Tần Tử Hiến liên hệ với công ty quản lý của Sư Nam, sau khi hai bên xác nhận lịch trình, đã kịp vào đoàn phim trong tháng cuối cùng trước Tết.
Đất diễn quả thật rất ít.
Bộ phim này kể về quá trình trưởng thành của một người phụ nữ, nhân vật mà Sư Nam đóng là mối tình đầu thanh mai trúc mã nhưng lại không may qua đời của nữ chính.
Tần Tử Hiến muốn xây dựng một hình tượng "bạch nguyệt quang" chân chính. Người này phải khiến nữ chính nhớ mãi cả đời nhưng lại không làm khán giả cảm thấy nữ chính là người lăng nhăng.
Loại tình tiết này khó thực hiện, cũng không dễ lấy lòng người xem. Nó vừa thử thách diễn xuất của nữ chính, vừa đòi hỏi vai diễn "bạch nguyệt quang" phải đạt yêu cầu cao: anh ta phải đẹp, phải trẻ trung; cái chết của anh ta phải là một bi kịch tan vỡ, nhưng không được cản trở chuyện tình của nam chính và nữ chính; anh ta phải để lại ấn tượng sâu sắc, mãi mãi sống trong lòng mọi người, nhưng không xuất hiện quá thường xuyên.
Kịch bản này đến Quý Vãn Tu xem còn thấy đau đầu, "... Yêu đương đàng hoàng không được sao, làm mấy cái trò này làm gì?"
"Tình yêu ngọt ngào thì chán lắm," Sư Nam, người rất rành những tình tiết máu chó, nói. "Phải là anh yêu em, em yêu anh, nhưng anh hành hạ em, em cũng hành hạ anh thì mới thú vị."
Nhưng phải thừa nhận rằng, vai diễn này thực sự rất hợp với Sư Nam.
Theo lời Tần Tử Hiến, anh tình cờ thấy được video quay cảnh Sư Nam uống trà sữa trên mạng.
Video đó quả thực từng gây ra một chút bàn tán.
Lúc đó đúng là thời điểm Sư Nam tâm huyết nhất với quán trà sữa của mình, mỗi ngày sáng sớm đã chạy đến quán, cũng không biết là đi phá hay đi giúp. Một hôm, shipper giao trái cây tươi đến, thùng carton đựng trái cây bị rách một lỗ, đồ đạc rơi vãi khắp nơi, Sư Nam tình cờ ở đó, liền ngồi xuống giúp nhặt lên.
Có vài fan biết Sư Nam mở quán trà sữa, thỉnh thoảng lại ghé qua xem cậu.
Trái cây rơi xuống đất được nhặt lên từng quả một, lúc Sư Nam đứng dậy thì được một fan nữ đưa cho một ly trà sữa. Cậu mỉm cười nói cảm ơn cô gái, rồi tiện tay cởi mũ ra.
Tĩnh điện làm tóc cậu dựng lên, vừa bồng bềnh vừa rối tung. Ánh nắng xuyên qua lớp kính, rọi xuống lưng cậu. Cậu mặc chiếc áo phao sáng màu, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu xám, mỉm cười dịu dàng với cô gái trước mặt.
Khoảnh khắc đó được một fan chụp lại và đăng lên mạng.
"Ánh nắng dường như không chỉ chiếu sáng lưng cậu ấy, mà còn chiếu sáng cả con người cậu ấy. Thấy cậu ấy cười, dù cách màn hình, tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro