Chương 13
"Thật á? Làm gì quá đáng thế chứ!" Sư Nam vừa ăn món kem dẻo hạt phỉ mới ra gần đây, vừa phẫn nộ hỏi Lộ Thất, người đang ngồi đối diện.
Lộ Thất gật đầu, đáp: "Ừ, vốn đã vào đoàn phim rồi, giờ chỉ đành ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Nói rồi, đẩy phần kem của mình qua, "Tôi không thích ăn đồ ngọt, nếu cậu thích thì phần này cũng cho cậu."
Sư Nam ngậm thìa, chắp tay làm động tác cảm ơn, vui vẻ nhận lấy phần kem thứ hai.
Sau khi quay quảng cáo xong, Sư Nam và Lộ Thất trở thành bạn tốt của nhau.
Chỉ là dạo này Lộ Thất gặp khá nhiều xui xẻo.
Công ty mà y trực thuộc nổi tiếng là bóc lột, thấy lần hợp tác này với Sư Nam tạo được chút tiếng vang, liền nảy sinh ý định để hai người "đẩy thuyền" cặp đôi.
Dĩ nhiên, Lộ Thất kiên quyết từ chối. Đừng nói đến việc Sư Nam đã kết hôn, việc gán ghép kiểu này chẳng mang lại lợi ích gì cho cả hai. Hơn nữa, chỉ nói riêng việc Sư Nam có suy nghĩ đơn giản, chỉ một lần hợp tác quảng cáo đã xem y là bạn. Một người như vậy, làm sao có thể lợi dụng được chứ?
Nhưng công ty đã có khả năng nâng đỡ Lộ Thất nổi tiếng, thì tất nhiên cũng có cách "dìm" y.
Vai diễn trong bộ phim đã bàn bạc xong xuôi bị thu hồi lại, phá vỡ cơ hội chuyển mình từ ngôi sao lưu lượng sang diễn viên thực lực của Lộ Thất.
Cánh cửa vừa mở ra, liền bị đóng sập.
Lộ Thất lược bỏ việc công ty muốn gán ghép hắn với Sư Nam, chỉ kể những điều khác như trút nỗi lòng.
Sư Nam hỏi: "Vậy cậu tính làm gì tiếp theo? Công ty của cậu quá đáng thật đấy. Cậu không nghĩ đến chuyện rời đi sao?"
Lộ Thất cười khổ, lắc đầu, "Tôi lấy đâu ra tiền đền hợp đồng chứ."
Nhưng y rất giỏi tìm niềm vui trong gian khó, ngược lại còn an ủi Sư Nam, người đang nhăn nhó, "Thôi thì cũng tốt, mấy năm nay tôi chẳng được nghỉ ngơi gì mấy, coi như nhân cơ hội này để thư giãn một chút."
Sư Nam buồn bã tạm biệt Lộ Thất về nhà, rồi buồn bã nấu ăn, lại buồn bã cùng Quý Vãn Tu ăn tối.
Quý Vãn Tu: "? Ai lại chọc giận em thế này?"
Sư Nam tức tối đập bàn, "Cái giới giải trí này không thể ở được nữa!"
Cậu kể lể chuyện của Lộ Thất, thêm mắm thêm muối vào, còn tưởng tượng ra hàng loạt tình tiết sau đó, như việc Lộ Thất quyết đòi hủy hợp đồng nhưng lại không có tiền, đành phải nhận đóng những bộ phim mạng rác rưởi, dẫn đến việc hàng loạt fan hâm mộ rời bỏ y; sau đó gặp được người tốt bụng giúp y "chuộc thân," và Lộ Thất cảm động đến mức quyết định...
"Dừng, dừng lại." Quý Vãn Tu vội ngăn cản, "Không có mấy chuyện sau này đâu, đừng tự tưởng tượng bậy bạ nữa."
Sư Nam: "Ừm ừm."
Quý Vãn Tu thật sự bị năng lực tưởng tượng tuyệt vời của Sư Nam chọc cười, nhưng nhìn cậu cau có, anh vẫn an ủi vài câu, "Em đừng lo lắng quá, chuyện này anh cũng nghe nói rồi, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu."
Kỷ Vãn Tu không tham gia nhiều vào chuyện trong giới giải trí, nhưng mọi việc liên quan đến Sư Nam, anh luôn đích thân xử lý.
Ý định gán ghép của công ty Lộ Thất vừa mới lóe lên, anh đã nghe phong phanh.
Anh tìm người chặn vài hợp đồng đại diện của nghệ sĩ dưới trướng công ty đó để cảnh cáo, lại kín đáo nhắc khéo vài đối tác khác.
Nếu công ty dám lôi kéo Sư Nam vào chuyện này, thì mấy dự án lớn bên đó sẽ lập tức đứt nguồn vốn.
Chỉ là không ngờ cái tên Lộ Thất này... con người lại không tệ.
Quý Vãn Tu nghĩ, nếu Lộ Thất thực lòng coi Sư Nam là bạn, anh cũng có thể bù đắp cho y một chút. Anh rút điện thoại ra gửi vài tin nhắn, rồi tập trung ăn tối với Sư Nam.
Trưa hôm sau, Sư Nam gọi điện thoại đến, liến thoắng nói một tràng.
"Thần kỳ quá đi! Không phải trước đó Lộ Thất bị đoàn phim đuổi rồi sao, cậu ấy vừa gọi điện cho em, nói là có một đạo diễn lớn đích thân tìm đến, nói đang chuẩn bị quay một bộ phim, định ra mắt vào dịp quốc khánh năm sau, mời cậu ấy đóng đó!"
Quý Vãn Tu cười đáp một tiếng, nói: "Ừ, em lại vui rồi nhỉ?"
"Đương nhiên là em vui rồi!" Giọng Sư Nam xuyên qua đường dây điện vẫn ngọt ngào, "Người tốt thì sẽ có báo đáp mà."
"Ừ ừ ừ." Quý Vãn Tu nghĩ, vợ ngốc, sao mà dễ dỗ dành vậy chứ.
***
Cuối năm, ai cũng bận rộn, các công ty đều phải chạy KPI, công ty của Quý Vãn Tu cũng không ngoại lệ.
Từ khi bước vào tháng 12, thời gian tan làm mỗi ngày một muộn hơn, một vài lãnh đạo cấp cao thậm chí ngủ lại công ty.
Nhưng dù bận rộn thế nào, Quý Vãn Tu vẫn về nhà mỗi tối.
Một ngày, ít nhất cũng phải nhìn thấy Sư Nam một cái mới yên tâm, dù chỉ là gương mặt đang say ngủ.
Sư Nam có thói quen sinh hoạt rất lành mạnh và quy củ, 11 giờ tối mỗi ngày đều lên giường đi ngủ.
Trước kia cậu cũng từng đợi mấy lần, đợi Quý Vãn Tu tan làm về rồi mới ngủ, sau đó có một lần quá muộn, Sư Nam đợi đến ngủ quên mất.
Sau khi Quý Vãn Tu về đến nhà, nhìn thấy Sư Nam co ro ngủ trên sofa, đau lòng vô cùng.
Cẩn thận ôm cậu về phòng ngủ, giữa chừng Sư Nam còn tỉnh lại một lần, mơ mơ màng màng ghé lại hôn anh một cái.
Sau đó Quý Vãn Tu nói, cuối năm công việc nhiều, thời gian tan làm không thể cố định, nhưng nhất định sẽ về, để Sư Nam yên tâm nghỉ ngơi.
Mọi mệt mỏi trong ngày dài tan biến khi anh nhìn thấy gương mặt say ngủ của người mình yêu. Quý Vãn Tu nhẹ nhàng kéo chăn, lo làm cậu thức giấc.
Nằm xuống mới phát hiện trong chăn ấm áp – Sư Nam đã đặt một túi nước nóng ở bên phía anh, lại sợ lớp da không cách nhiệt sẽ bị bỏng, nên tự may cho túi sưởi một lớp áo lông mềm mại.
Hơi ấm từ túi nước nóng theo lớp chăn ấm áp lan tỏa vào tận trong tim Quý Vãn Tu, trong bóng tối anh nhìn gương mặt Sư Nam, không nhịn được đưa tay khẽ chạm vào.
Sư Nam thật sự là... không cách nào khiến anh ngừng rung động.
***
Khi Sư Nam thức dậy, Quý Vãn Tu đã ra ngoài đi làm.
Cậu sờ vào vị trí bên cạnh mình, trên ga giường vẫn còn chút hơi ấm, xem ra anh ấy cũng chỉ vừa rời đi không lâu.
Cậu vươn vai, từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bên cạnh vai mình có một thứ gì đó.
Cậu nhấc lên xem, hóa ra là một con búp bê nhỏ vừa lòng bàn tay.
"Đây là..." Sư Nam khẽ vuốt đầu búp bê, sau đó ôm nó vào lòng, mỉm cười.
Con búp bê này là món quà nhỏ được đặt làm khi họ kết hôn, một đôi, một con là của cậu, một con là của Quý Vãn Tu.
Lúc Quý Vãn Tu ra ngoài, Sư Nam vẫn đang ngủ. Nhìn dáng vẻ cậu nằm một mình trong chăn trông thật đáng thương, nên anh đã lấy con búp bê này đặt bên má cậu, để nó tiếp tục cùng cậu chìm vào giấc mơ đẹp.
Chín giờ sáng, ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng. Mái tóc dài ngang vai của Sư Nam rối bời, cậu ôm con búp bê trong lòng, khóe mắt cong cong, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro