CHƯƠNG 14
Chương 13
Dịch: Andrew Pastel
____
Jezebel @Jezebel
XEM: Dykes on Bikes Thủ Đô đuổi theo những người biểu tình từ Nhà thờ Baptist Westboro xuống Đại lộ Pennsylvania, và vâng, thật tuyệt vời đúng như tên gọi của nó.
bit.ly/2ySPeRj
21:15 · 29/09/2020
(*) Mô phỏng một tweet của trang Jezebel - chuyên đăng tin người nổi tiếng/chính trị - trên twitter
Dykes on Bikes là đội xe máy diễu hành của người đồng tính nữ.
____
Ngay lần đầu tiên Alex dừng xe ở Đại lộ Pennsylvania với tư cách là Đệ nhất Công tử Hoa Kỳ, câu đã suýt ngã vào một bụi cây.
Cậu có thể nhớ nó rất sống động, mặc dù cả ngày hôm đó thật kỳ lạ. Cậu nhớ lại nội thất của chiếc limo, cậu vẫn chưa quen với cảm giác da thuộc dưới lòng bàn tay đổ mồ hôi, vẫn còn non nớt và bồn chồn, áp sát vào cửa sổ để có thể nhìn thấy đám đông.
Cậu nhớ đến mẹ mình, mái tóc dài của bà được búi ra sau thành một búi thanh lịch, không hề vô nghĩa ở phía sau đầu. Bà từng xõa tóc trong ngày đầu tiên làm thị trưởng, ngày đầu tiên ở Hạ viện, ngày đầu tiên làm Chủ tịch Hạ viện, nhưng ngày hôm đó bà búi lên. Bà nói bà không muốn có bất kỳ phân tâm nào. Cậu nghĩ kiểu tóc này khiến bà trông cứng cỏi, như thể bà luôn sẵn sàng cho một cuộc ẩu đả nếu nó xảy ra, như thể bà lận một chiếc dao cạo trong giày. Bà ngồi đối diện cậu, xem lại những ghi chú cho bài phát biểu của mình, trên ve áo có một lá cờ Mỹ bằng vàng 24 karat, và Alex tự hào đến mức tưởng mình sắp nôn mửa.
Sau đó bắt đầu có thay đổi - Ellen và Leo được hộ tống đến lối vào phía bắc còn Alex và June đi theo hướng khác. Cậu nhớ rất cụ thể vài điều. Khuy măng sét của cậu, hàng tùy chỉnh hình con tàu cánh X trong Star Wars bằng bạc sterling. Một vết xước nhỏ trên lớp thạch cao trên bức tường phía Tây của Nhà Trắng mà lần đầu tiên cậu được nhìn thấy ở cự ly gần. Dây giày của chính cậu, bị tuột ra. Cậu nhớ mình đã cúi xuống buộc dây giày, mất thăng bằng vì quá căng thẳng, June túm lấy lưng áo khoác của cậu để giữ cậu không lao thẳng vào bụi hoa hồng đầy gai trước 75 máy quay.
Đó là thời điểm cậu quyết định sẽ không cho phép mình lo lắng nữa. Không phải như Alex Claremont-Diaz, Đệ nhất công tử Hoa Kỳ, cũng không phải như Alex Claremont-Diaz, ngôi sao chính trị đang lên.
Bây giờ, cậu là Alex Claremont-Diaz, trung tâm của một vụ bê bối tình dục chính trị quốc tế và là bạn trai của Hoàng tử Anh, cậu quay lại trên chiếc limo trên Đại lộ Pennsylvania, lại một đám đông khác, cảm giác buồn nôn cũng quay trở lại.
Khi cửa xe mở ra, June đứng đó trong chiếc áo phông màu vàng sáng có dòng chữ: LỊCH SỬ À?
"Thích không?" Chị nói. "Có người bán chúng ở cuối dãy nhà này. Chị có card visit của anh ta rồi. Chị sẽ đưa nó vào chuyên mục tiếp theo của chị trên tạp chí Vogue."
Alex phóng mình về phía chị, ôm chị vào lòng khiến chị nhấc chân lên xuống đất, chị hét lên và kéo tóc cậu. Họ ngã sang một bên vào một bụi cây, như định mệnh Alex luôn làm.
Mẹ họ đang tham gia nhiều cuộc họp nên họ lẻn ra Ban công Truman, cùng nhau thưởng thức sôcôla nóng và một đĩa donut. Pez cố gắng chuyển lời qua lại giữa hai nhóm, nhưng không hiệu quả lắm. Lần đầu tiên June khóc khi nghe kể về cuộc điện thoại trên máy bay, sau đó lại là lúc Henry chống lại Philip, và lần thứ ba là trước đám đông bên ngoài Cung điện Buckingham. Alex nhìn chị gửi cho Henry gần một trăm emoji trái tim và cậu ấy gửi lại cho chị một đoạn video ngắn quay cảnh cậu ấy và Catherine uống sâm panh trong khi Bea chơi bài "God Save the Queen" trên guitar điện.
"Được rồi, vấn đề là thế này," June nói sau đó. "Đã hai ngày rồi không ai nhìn thấy Nora cả."
Alex nhìn chằm chằm chị. "Là sao?"
"Ý là, chị đã gọi thử, Zahra, Mike và bố mẹ cậu ấy đều đã gọi thử, nhưng cậu ấy không trả lời ai cả. Bảo vệ tại căn hộ nói cô ấy đã không ra khỏi nhà suốt thời gian đó. Có vẻ như Nora 'ổn nhưng bận'. Chị đến nhà thử nhưng cậu ấy bảo người gác cửa không cho chị vào."
"Rất... đáng lo ngại. Và còn ..ừm..., thật là tệ hại."
"Ừa, chị biết."
Alex quay đi, bước tới lan can. Cậu đã rất cần cách tiếp cận bình tĩnh lý tính của Nora trong tình hình đó, hoặc thực sự, chỉ là sự hiện diện của người bạn thân nhất của cậu. Cậu cảm thấy hơi bị phản bội khi Nora bỏ rơi cậu lúc cậu cần cô ấy nhất - khi cả cậu và June đều cần cô ấy nhất. Nora có xu hướng cố tình vùi đầu vào những tính toán phức tạp khi những điều đặc biệt tồi tệ xảy ra xung quanh cô ấy.
"À, này," June nói. "Cái em nhờ chị đây."
Chị cho tay vào túi quần jean và đưa cho cậu một mảnh giấy gấp lại.
Cậu đọc lướt vài dòng đầu tiên.
"Ôi Chúa ơi, Bug," cậu nói. "Em—Ôi chúa ơi."
"Em thích không?" Chị trông có vẻ hơi lo lắng. "Chị đang cố gắng nắm bắt, kiểu như, em là ai, vị trí của em trong lịch sử cũng như vai trò của em có ý nghĩa như thế nào đối với en và-"
Chị bị cắt ngang vì cậu đã ôm chặt lấy chị, mắt đẫm lệ. "Nó rất hoàn hảo, June."
"Này, Đệ nhất Nhi đồng," một giọng nói đột ngột vang lên và khi Alex đặt June xuống, Amy đang đợi ở ngưỡng cửa nối ban công với Phòng Bầu dục. "Bà Tổng thống muốn gặp cô cậu tại văn phòng của bà." Sự chú ý của cô chuyển sang lắng nghe tai nghe. "Bà ấy bảo mang bánh donut tới."
"Sao gì mẹ cũng biết vậy" June lẩm bẩm, cầm đĩa lên.
"Tôi có Bluebonnet và Barracuda, đang di chuyển," Amy nói, chạm vào tai nghe của cô ấy.
"Chị vẫn không thể tin được là em lại chọn cái đó làm mật danh ngu ngốc của mình," June nói với cậu. Alex ngáng chân chị trên đường đi qua cửa.
__
Bánh donut đã hết sạch được hai tiếng rồi.
Một, trên ghế dài: June, buộc, cởi rồi lại buộc dây giày Keds của cô ấy, vì đôi tay cô ấy không có việc gì khác để làm. Hai, dựa vào bức tường phía xa: Zahra, đang gõ nhanh một email trên điện thoại, rồi một email khác. Thứ ba, tại Bàn Kiên quyết: Ellen, vùi đầu trong những dự đoán xác suất. Bốn, trên chiếc ghế bên kia: Alex, đang đếm.
Cánh cửa Phòng Bầu dục mở ra và Nora lắc lư bước vào.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo nỉ HOLLERAN FOR CONGRESS '72 nhuốm thuốc tẩy và vẻ mặt phấn khích cực độ, chói mắt vì ánh nắng của một người lần đầu tiên bước ra từ hầm trú ẩn cho ngày tận thế sau một thập kỷ. Cô suýt đâm vào tượng bán thân của Abraham Lincoln khi vội vã tới bàn làm việc của Ellen.
Alex đã trở lại bình thường. "Cậu vừa chui ở xó nào ra vậy?"
Cô ném một tập tài liệu dày xuống bàn và quay nửa người về phía Alex và June, thở hổn hển. "Được rồi, tôi biết cậu đang tức giận, và cậu có mọi quyền đều như vậy, nhưng"—cô tựa người vào bàn bằng cả hai tay, hất cằm về phía tập tài liệu—"Tôi đã nhốt mình trong căn hộ của mình suốt hai ngày để làm thứ này, cậu sẽ siêu không nổi điên nữa đâu khi cậu biết nó là gì."
Mẹ Alex chớp mắt nhìn cô, bối rối. "Nora, cháu yêu, chúng ta đang cố gắng tìm ra-"
"Ellen," Nora gần như hét lên. Căn phòng im lặng, Nora đứng hình và nhận ra điều đó. "À ừm.... Thưa bà. Mẹ chồng. Xin vui lòng. Cô cần đọc cái này."
Alex nhìn bà thở dài và đặt bút xuống trước khi kéo tập hồ sơ về phía mình. Nora trông như sắp ngất xỉu trên bàn. Cậu nhìn sang June trên chiếc ghế dài đối diện, người có vẻ cũng đang không hiểu gì giống cậu, và—
"Chúa ơi... chết tiệt," mẹ cậu nói, một sự pha trộn giữa giận dữ và thích thú. "Có phải đây là-?"
"Dìa dia," Nora nói.
"Và-?"
"Ờ-hớ."
Ellen che miệng bằng một tay. "Làm thế quái nào mà cháu có được thứ này? Đợi đã, để cô nhấn lại—làm thế quái nào mà cháu có được thứ này?"
"Được thôi, nếu vậy." Nora rời khỏi bàn và bước lùi lại.
Alex không biết chuyện quỷ gì đang xảy ra, nhưng nó là một điều gì đó, một điều gì đó rất lớn lao. Nora đang đi đi lại lại, cả hai tay ôm chặt trán. "Ngày thông tin bị rò rỉ, cháu nhận được một email nặc danh. Tài khoản sockpuppet rõ ràng, nhưng không thể theo dấu được. Cháu thử rồi. Họ gửi cho cháu một liên kết đến một kho lưu trữ tệp khổng lồ, nói họ là một hacker và đã lấy được toàn bộ nội dung của máy chủ email riêng của chiến dịch Richards."
Alex nhìn chằm chằm vào cô. "Cái gì?"
Nora quay lại nhìn cậu. "Tôi biết."
Zahra đang khoanh tay đứng sau bàn của Ellen, xen vào hỏi, "Và cô đã không báo cáo chuyện này với bất kỳ kênh thích hợp nào bởi vì?"
"Bởi vì lúc đầu tôi không chắc đó là gì cả. Cả lúc tôi không tin tưởng bất kỳ ai khác để xử lý nó. Họ nói họ đặc biệt gửi cho tôi vì họ biết cá nhân tôi quan tâm đến hoàn cảnh của Alex và sẽ làm việc nhanh nhất có thể để tìm ra những gì họ không có thời gian tìm."
"Tìm ra gì cơ?" Alex không thể tin được là cậu vẫn phải hỏi.
"Bằng chứng," Nora nói. Và giọng cô ấy bây giờ đang run rẩy. "Cái gã Richards đó đã gài bẫy cậu."
Cậu nghe thấy từ xa tiếng June chửi thề trong hơi thở và đứng dậy khỏi ghế, đi đến một góc xa của căn phòng. Đầu gối cậu khuỵu xuống nên cậu lại ngồi trở về.
"Chúng tôi... chúng tôi cũng nghi ngờ rằng có thể RNC có liên quan đến những chuyện đã xảy ra," mẹ cậu nói. Bà đang đi vòng qua bàn làm việc, quỳ trên sàn trước mặt cậu trong bộ váy màu xám sáng, tập tài liệu áp sát vào ngực. "Tôi đã nhờ người xem xét nó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra... toàn bộ sự việc, lại ngay từ chiến dịch tranh cử của Richards."
Bà lấy tập hồ sơ và trải nó ra trên bàn cà phê giữa phòng.
"Có—ý cháu là, có, hàng trăm nghìn email," Nora nói khi Alex trèo xuống ngồi trên tấm thảm và bắt đầu nhìn chằm chằm vào các trang giấy, "Cháu thề rằng tận một phần ba trong số đó là từ các tài khoản giả, nhưng cháu đã viết một mã đã thu hẹp nó xuống còn khoảng ba nghìn. Cháu lọc phần còn lại bằng tay. Đây là tất cả mọi thứ về Alex và Henry."
Alex để ý tới khuôn mặt của chính mình trước tiên. Đó là một bức ảnh: mờ, mất nét, được chụp bằng ống kính tầm xa, khó có thể nhận ra được. Thật khó để xác định vị trí cậu đang đứng cho đến khi cậu nhìn thấy những tấm rèm màu ngà thanh lịch ở rìa khung. Phòng ngủ của Henry.
Cậu nhìn phía trên bức ảnh và thấy nó được đính kèm với một email giữa hai người. Không được. Nilsen nói tấm ảnh chưa đủ rõ ràng. Anh cần nói với P rằng chúng tôi không trả tiền để nhìn thấy mấy dấu chân Bigfoot đâu. Nilsen. Nilsen, giống như tên người quản lý chiến dịch tranh cử của Richards.
"Richards đã nhắm đến cậu, Alex," Nora nói. "Ngay khi cậu rời khỏi chiến dịch gã đã bắt đầu. Gã ta thuê một công ty thuê những hacker lấy được băng giám sát từ Beekman."
Mẹ đứng cạnh cậu với chiếc nắp bút dạ đang kẹp giữa hai hàm răng, vạch những đường màu vàng sáng trên các trang giấy. Bên phải cậu, Zahra cũng ở đó, kéo một chồng giấy về phía cô ấy và bắt đầu bằng một cây bút đỏ.
"Tôi—tôi không có số tài khoản ngân hàng hay bất cứ thứ gì, nhưng nếu nhìn kỹ, có phiếu lương, hóa đơn và yêu cầu dịch vụ," Nora nói. "Mọi thứ, mọi người ạ. Tất cả đều thông qua các kênh sau, giữa các công ty và tên giả nhưng mọi thứ— mọi thứ đều có dấu vết trên giấy tờ kỹ thuật số. Tôi nghĩ là đủ cho một cuộc điều tra liên bang, có thể triệu tập các vấn đề tài chính. Về cơ bản, Richards đã thuê một công ty thuê các nhiếp ảnh gia theo dõi Alex và các hacker đã xâm nhập vào máy chủ của cậu, sau đó gã thuê một bên thứ ba khác để mua mọi thứ và bán lại cho Daily Mail. Ý tôi là, bên kia đã thuê các bên tư nhân theo dõi một thành viên của Đệ nhất Gia Đình và thâm nhập vào cơ quan an ninh Nhà Trắng nhằm cố gắng gây ra một vụ bê bối tình dục để giành chiến thắng trong cuộc đua tổng thống, đó là một thứ chết tiệt—"
"Nora, cậu có thể—?" June đột nhiên nói sau khi quay trở lại một trong những chiếc ghế dài. "Chỉ là, làm ơn."
"Xin lỗi," Nora nói. Cô nặng nề ngồi xuống. "Tôi đã uống chín lon Red Bulls để làm cho xong việc này và ăn kẹo dẻo cỏ dại để lấy lại cân bằng, vì vậy tôi đang bay bay và phải thắt dây an toàn ngay bây giờđây."
Alex nhắm mắt lại.
Có quá nhiều thứ ở trước mặt cậu, không thể xử lý ngay bây giờ, và cậu rất tức giận, phẫn nộ, nhưng cậu cũng có thể đặt tên cho nó. Cậu có thể làm gì đó. Cậu có thể đi ra ngoài. Cậu có thể bước ra khỏi văn phòng này và gọi cho Henry và nói với cậu ấy: "Chúng ta an toàn rồi. Điều tồi tệ nhất đã qua."
Cậu lại mở mắt ra, nhìn xuống trang giấy trên bàn.
"Chúng ta làm gì với cái này bây giờ?" June hỏi.
"Nếu chúng ta tiết lộ ra thì sao?" Alex đề nghị. "WikiLeaks-"
"Mẹ sẽ không gãi ngứa như thế đâu," Ellen ngắt lời cậu ngay lập tức, thậm chí không thèm nhìn lên, "đặc biệt là sau những gì họ đã làm với con. Các thông tin này rất gì và này nọ. Mẹ sẽ hạ gục tên khốn khiếp đó." Cuối cùng bà đặt bút đánh dấu của mình xuống. "Chúng ta sẽ đưa lên báo chí."
"Không tờ báo lớn nào chịu đăng bài này mà không có xác minh từ ai đó trong chiến dịch của Richards những email này là có thật đâu," June nói, "và những việc như vậy phải mất hàng tháng."
"Nora," Ellen nói, nhìn cô bằng ánh mắt đanh thép, "Cháu có thể truy tìm người đã gửi cái này cho cháu không?""
"Cháu thử rồi," Nora nói. "Họ làm mọi thứ để che giấu danh tính của mình." Cô thò tay vào trong áo và lấy ra chiếc điện thoại. "Cháu có thể cho cô xem email họ đã gửi."
Nora lướt qua một vài màn hình và đặt điện thoại ngửa lên bàn. Email đúng như cô mô tả, với chữ ký ở phía dưới dường như là sự kết hợp ngẫu nhiên giữa số và chữ cái: 2021 SCB.
BAC CHZ GR ON A1.
SCB 2021.
Mắt Alex dừng lại ở dòng cuối cùng. Cậu nhấc điện thoại lên. Nhìn chằm chằm vào nó.
"Chết tiệt."
Cậu cứ nhìn chằm chằm vào những ký tự ngu ngốc. SCB 2021.
Đại lộ Nam Colorado 2021.
Quán Five Guys gần nhất với văn phòng nơi cậu làm việc vào mùa hè năm đó ở Denver. Cậu vẫn nhớ order bánh cậu bị sai sử đi lấy ít nhất một lần một tuần. Burger thịt xông khói phô mai, hành nướng, sốt A1.
Alex đã thuộc làu order món chết tiệt ở Five Guys đó. Cậu cảm thấy mình bắt đầu cười.
Đó là mật mã, chỉ dành cho Alex và Alex: Cậu là người duy nhất tôi tin tưởng.
"Đây không phải là hacker," Alex nói. "Rafael Luna đã gửi cái này cho cậu. Đó là bài xác minh của cậu." Cậu nhìn mẹ mình. "Nếu mẹ có thể bảo vệ chú ấy, chú ấy sẽ đứng ra xác nhận"
__
[NHẠC GIỚI THIỆU: 15 GIÂY NHẠC DẠO TỪ BÀI HÁT "BILLS, BILLS, BILLS" CỦA DESTINY'S CHILD'S NĂM 1999]
VOICEOVER: Đây là podcast Range Audio. Bạn đang nghe "Bills, Bills, Bills," do Oliver Westbrook, Giáo sư Luật Hiến pháp tại đại học New York tổ chức.
[KẾT THÚC NHẠC GIỚI THIỆU]
WESTBROOK: Xin chào. Tôi là Oliver Westbrook, và cùng với tôi, như mọi khi, là nhà sản xuất cực kỳ kiên nhẫn, tài năng, nhân hậu và đáng yêu của tôi, Sufia, nếu không có người đó tôi sẽ lạc lối, bơ vơ, trôi nổi trên biển những suy nghĩ tồi tệ và uống nước tiểu của chính mình. Chúng ta yêu cô ấy. Chào mọi người đi, Sufia.
SUFIA JARWAR, NHÀ SẢN XUẤT, RANGE AUDIO: Xin chào, cứu tôi với.
WESTBROOK: Và đây là Bills, Bills, Bills, podcast mà tôi cố gắng hàng tuần để chia sẻ cho các bạn theo cách nói của người dân bình thường, điều gì đang xảy ra ở Quốc hội, tại sao bạn nên quan tâm và bạn có thể làm gì với chúng.
À. Tôi phải thú thật với các bạn, các bạn, tôi đã lên kế hoạch khác cho số ngày hôm nay đây vài ngày, nhưng tôi thực sự thấy nó không ích lợi gì cả.
Chúng ta chỉ..à, hãy dành một phút để xem lại câu chuyện mà tờ Washington Post đã đăng sáng nay. Chúng ta có những email, bị rò rỉ ẩn danh, được xác nhận bởi một nguồn ẩn danh trong chiến dịch của Richards, cho thấy rõ ràng Jeffrey Richards—hoặc ít nhất là các nhân viên cấp cao trong chiến dịch của ông ta—đã dàn dựng kế hoạch quỷ quái này để Alex Claremont-Diaz bị theo dõi, giám sát, bị Daily Mail tấn công, một phần trong nỗ lực hạ bệ Ellen Claremont nói chung. Và sau đó, về—ừ, chuyện gì thế, Suf? Bốn mươi phút?—chỉ bốn mươi phút trước khi chúng tôi bắt đầu ghi hình điều này, Thượng nghị sĩ Rafael Luna đã tweet rằng ông ấy sẽ rời khỏi chiến dịch tranh cử của Richards.
Nên là. Quao.
Tôi không nghĩ có ai khác thích hợp để thảo luận về thông tin rò rỉ từ chiến dịch đó ngoài Luna. Rõ ràng là anh ấy. Từ góc nhìn của tôi, đây giống như trường hợp của một người đàn ông—có thể ngay từ đầu anh ấy đã không thực sự muốn ở đó, có thể anh ấy đã có những suy nghĩ thứ hai. Có lẽ anh ấy thậm chí còn cố tình thâm nhập vào chiến dịch để làm vậy—Sufia, tôi có được phép nói thế không?
JARWAR: Nếu tôi bảo không anh có dừng lại không?
WESTBROOK: Chính xác. Dù gì thì Casper Mattresses đang trả cho tôi số tiền tài trợ lớn để cung cấp cho các bạn podcast phân tích của Washington, nên tôi cũng sẽ cố gắng làm tròn bổn phận, thậm chí mặc dù những gì đã xảy ra với Alex Claremont-Diaz—và cả Hoàng tử Henry nữa—trong vài ngày qua thật là tồi tệ, và thậm chí nhắc về nó như thế này tôi cũng cảm thấy rẻ tiền và thô thiển. Nhưng theo ý kiến của tôi, đây là ba điều quan trọng cần rút ra từ tin tức mà chúng ta nhận được ngày hôm nay.
Đầu tiên, Đệ nhất Công tử Hoa Kỳ thực sự không làm gì sai cả.
Thứ hai, Jeffrey Richards đã thực hiện hành động âm mưu thù địch chống lại một tổng thống đương nhiệm, và tôi đang háo hức chờ đợi cuộc điều tra liên bang sẽ đến với ông ta sau khi ông ta thua cuộc bầu cử này.
Thứ ba, Rafael Luna có lẽ là người hùng bất ngờ nhất trong cuộc đua tổng thống năm 2020.
__
Một bài phát biểu phải được thực hiện.
Không chỉ là tuyên bố. Một bài phát biểu.
"Con đã viết cái này?" mẹ họ nói, cầm tờ giấy gấp lại mà June đã đưa cho Alex trên ban công. "Alex bảo con bỏ bản tuyên bố mà thư ký báo chí soạn thảo và viết toàn bộ bài này?" June cắn môi và gật đầu. "Cái này—cái này hay đấy, June. Thế quái nào đó giờ con không viết tất cả các bài phát biểu của chúng ta vậy?"
Phòng họp báo ở Cánh Tây được coi là quá thiếu cá nhân, vì vậy họ đã gọi nhóm báo chí đến Phòng Tiếp tân Ngoại giao ở tầng trệt. Đó là căn phòng nơi Franklin D. Roosevelt từng ghi lại các cuộc trò chuyện bên lò sưởi của mình, Alex sẽ bước vào đó phát biểu và hy vọng đất nước không ghét cậu vì sự thật.
Họ đã đưa Henry từ London tới để tham gia chương trình truyền hình. Cậu ấy sẽ đứng sát bên vai Alex, vững vàng và chắc chắn, bạn đời của chính trị gia tiêu biểu. Bộ não của Alex không thể ngừng chạy vòng quanh suy nghĩ này. Cậu vẫn tiếp tục tưởng tượng: một giờ nữa, hàng triệu triệu TV trên khắp nước Mỹ đang phát sóng khuôn mặt cậu, giọng nói của cậu, những lời của June, Henry ở bên cạnh cậu.
Mọi người sẽ biết. Bây giờ ai cũng biết rồi, nhưng họ không không biết đúng cách.
Trong một giờ nữa, mọi người ở Mỹ sẽ có thể nhìn vào màn hình và nhìn thấy Đệ nhất Công tử của họ và bạn trai của cậu.
Và, bên kia Đại Tây Dương, cũng sẽ có kha khá những người sẽ nhìn lên màn hình TV bên ly bia ở quán rượu hoặc bữa tối cùng gia đình hoặc một đêm yên tĩnh ở nhà và nhìn hoàng tử út, người đẹp trai nhất của họ, Hoàng tử Charming.
Ngày này đã đến. Ngày 2 tháng 10 năm 2020, cả thế giới theo dõi và lịch sử ghi nhớ. Alex đợi ở Bãi cỏ phía Nam, trong tầm nhìn ra những cây đoạn của Vườn Kennedy, nơi họ hôn nhau lần đầu. Trực thăng Marine One hạ cánh trong một bản giao hưởng của tiếng ồn, gió và cánh quạt. Henry xuất hiện, mặc Burberry từ đầu đến chân, trông thật ấn tượng trong gió lộng, giống như một anh hùng bảnh bao đến đây để đắm chìm vào tình yêu cháy bỏng và hàn gắn những quốc gia bị chiến tranh tàn phá, suy nghĩ đó khiến Alex phải bật cười.
"Cái gì?" Henry hét lên át tiếng ồn khi nhìn thấy vẻ mặt của Alex.
"Cuộc sống của tôi là một trò đùa vũ trụ và cậu không phải loài người," Alex pha trò.
"Cái gì?" Henry lại hét lên.
"Tôi nói, cậu trông thật tuyệt, bé yêu!"
Họ lẻn ra ngoài cầu thang cho đến khi Zahra tìm thấy họ và kéo Henry đi sửa soạn, ngay sau đó họ được đưa đến Phòng Lễ tân Ngoại giao, và đã đến lúc.
Đến lúc rồi.
Đã một năm dài học hỏi Henry từ trong ra ngoài, học về chính mình, biết rằng cậu vẫn phải học bao nhiêu, và cứ như thế, đã đến lúc bước ra, đứng trên bục và tự tin tuyên bố tất cả là sự thật.
Cậu không sợ bất cứ điều gì cậu cảm thấy. Cậu không ngại nói điều đó. Cậu chỉ sợ những gì xảy ra khi cậu làm vậy.
Henry chạm nhẹ vào tay cậu, hai đầu ngón tay áp vào lòng bàn tay.
"Năm phút cho phần còn lại của cuộc đời chúng ta," cậu ấy nói, nở một nụ cười căng thẳng.
Alex vươn tay đáp lại, ấn một ngón tay cái vào hõm xương đòn của cậu ấy, luồn ngay dưới nút cà vạt. Chiếc cà vạt bằng lụa màu tím, còn Alex đang đếm từng hơi thở.
"Cậu đúng là," cậu ấy nói, "thứ tồi tệ nhất mà tôi từng có."
Miệng Henry nở một nụ cười chậm rãi và Alex hôn lên nó.
__
BÀI PHÁT BIỂU CỦA ĐỆ NHẤT CÔNG TỬ ALEXANDER CLAREMONT-DIAZ TỪ NHÀ TRẮNG, NGÀY 2 THÁNG 10 NĂM 2020
Chào buổi sáng.
Tôi là và đã – đầu tiên, cuối cùng và luôn luôn – là một đứa con của nước Mỹ.
Đất nước đã nuôi dạy tôi. Tôi lớn lên trên những đồng cỏ và những ngọn đồi ở Texas, nhưng tôi đã đến 34 tiểu bang trước khi học lái xe. Khi tôi bị viêm dạ dày ruột vào năm lớp 5, mẹ tôi đã gửi một bức thư đến trường viết ở mặt sau tờ giấy ghi nhớ các ngày nghỉ của Phó Tổng thống Joe Biden. Xin lỗi, thưa ông - chúng tôi đang vội và đó là tờ giấy duy nhất bà ấy có trong tay.
Tôi nói chuyện với các bạn lần đầu tiên khi tôi mười tám tuổi, trên sân khấu của Đại hội toàn quốc của đảng Dân chủ ở Philadelphia, khi tôi giới thiệu mẹ tôi là ứng cử viên cho chức tổng thống. Các bạn đã cổ vũ cho tôi. Tôi còn trẻ và tràn đầy hy vọng, và các bạn đã cho tôi thể hiện giấc mơ Mỹ: rằng một cậu bé lớn lên nói hai thứ tiếng, có một gia đình hòa hợp. xinh đẹp và bền vững, có thể tạo dựng một mái nhà cho mình trong Nhà Trắng.
Các bạn đã ghim lá cờ vào ve áo của tôi và nói, "Chúng tôi ủng hộ bạn." Khi tôi đứng trước các bạn ngày hôm nay, tôi hy vọng rằng tôi đã không làm các bạn thất vọng.
Nhiều năm trước, tôi đã gặp một hoàng tử. Và dù lúc đó tôi không nhận ra nhưng đất nước của cậu ấy cũng đã nuôi dạy nên cậu ấy.
Sự thật là tôi và Henry đã ở bên nhau từ đầu năm nay. Sự thật là, như các bạn đã đọc, cả hai chúng tôi đều phải vật lộn hàng ngày với ý nghĩa của điều này đối với gia đình, đất nước và tương lai của chúng tôi. Sự thật là, cả hai chúng tôi đều đã phải thỏa hiệp đến mức phải mất ngủ vào ban đêm để có đủ thời gian chia sẻ mối quan hệ của mình với thế giới theo cách riêng của mình.
Chúng tôi không có được sự tự do đó.
Nhưng sự thật cũng chỉ đơn giản thế này: tình yêu là bất diệt. Nước Mỹ luôn tin vào điều này. Và vì vậy, tôi không xấu hổ khi đứng đây hôm nay, nơi các tổng thống đã đứng và nói rằng tôi yêu cậu ấy, giống như Jack yêu Jackie, giống như Lyndon yêu Lady Bird. Mỗi người mang trong mình một di sản đều phải lựa chọn người bạn đời mà họ sẽ chia sẻ di sản đó, người mà người dân Mỹ sẽ giữ bên cạnh họ trong trái tim, ký ức và sử sách. Nước Mỹ à: Cậu ấy là sự lựa chọn của tôi.
Giống như vô số người Mỹ khác, tôi ngại nói ra điều này vì hậu quả có thể xảy ra. Đặc biệt với bạn, tôi nói: Tôi thấy các bạn. Tôi là một trong số các bạn. Chỉ cần tôi còn một vị trí trong Nhà Trắng này thì các bạn cũng vậy. Tôi là Đệ nhất Công tử của Hoa Kỳ và tôi là người song tính. Lịch sử sẽ ghi nhớ chúng ta.
Nếu tôi chỉ có thể yêu cầu một điều với người dân Mỹ thì đó là: Xin đừng để hành động của tôi ảnh hưởng đến quyết định của các bạn vào tháng 11. Quyết định mà các bạn đưa ra trong năm nay lớn hơn rất nhiều so với bất cứ điều gì tôi có thể nói hoặc làm, và nó sẽ quyết định số phận của đất nước này trong nhiều năm tới. Mẹ tôi, tổng thống của các bạn, là chiến binh và nhà vô địch mà mỗi người Mỹ chúng ta đều xứng đáng được cho thêm bốn năm tăng trưởng, tiến bộ và thịnh vượng. Xin, đừng để hành động của tôi khiến chúng ta thụt lùi. Tôi yêu cầu giới truyền thông không tập trung vào tôi hay Henry mà vào chiến dịch tranh cử, chính sách, cuộc sống và sinh kế của hàng triệu người Mỹ đang bị đe dọa trong cuộc bầu cử này.
Và cuối cùng, tôi mong nước Mỹ sẽ nhớ rằng tôi vẫn là đứa con mà các bạn đã nuôi dưỡng. Máu của tôi vẫn chảy từ Lometa, Texas, San Diego, California và Mexico City. Tôi vẫn nhớ giọng nói của các bạn trên sân khấu ở Philadelphia. Tôi thức dậy mỗi sáng và nghĩ về quê hương của các bạn, về những gia đình tôi đã gặp tại các cuộc biểu tình ở Idaho, Oregon và Nam Carolina. Tôi chưa bao giờ hy vọng trở thành bất cứ điều gì khác hơn những gì tôi đã từng là đối với các bạn lúc đó và những gì tôi là đối với các bạn bây giờ—Đệ nhất Công tử, hành động và lời nói của các bạn. Và tôi hy vọng khi Ngày nhậm chức lại đến vào tháng Giêng, tôi sẽ tiếp tục như vậy.
__
Hai mươi bốn giờ đầu tiên sau bài phát biểu là một khoảng thời gian mờ mịt nhưng một vài khoảnh khắc sẽ ở lại với cậu đến hết cuộc đời.
Khoảnh khắc: buổi sáng hôm sau, một đám đông mới tập trung tại Trung tâm thương mại, đông nhất từ trước đến nay. Cậu ở trong Dinh thự để đảm bảo an toàn, nhưng cậu cùng Henry, June và Nora cùng cả ba bố mẹ cậu ngồi trong phòng khách trên tầng hai xem trực tiếp trên CNN. Giữa buổi phát sóng: Amy đứng hàng đầu trước đám đông cổ vũ mặc áo LỊCH SỬ À? màu vàng của June và một chiếc ghim hình cờ chuyển giới. Bên cạnh cô ấy: Cash, với vợ của Amy trên vai, với chiếc áo khoác jean Amy thêu trên máy bay mà Alex bây giờ có thể nhận ra đó là cờ của người toàn tính luyến ái. Cậu phấn khích hét lên đến nỗi làm đổ cà phê của mình lên tấm thảm yêu thích của George Bush.
Khoảnh khắc: Khuôn mặt đại bàng Sam (*) ngu ngốc của Thượng nghị sĩ Jeffrey Richards trên CNN, nói về mối quan ngại sâu sắc của ông đối với khả năng của Tổng thống Claremont trong việc giữ thái độ khách quan với các vấn đề thuộc giá trị gia đình truyền thống do những hành động mà con trai bà thực hiện trên khu đất thiêng liêng của ngôi nhà mà tổ tiên chúng ta đã xây dựng.
(*) nhân vật trong The Muppet Show
Tiếp theo là: Thượng nghị sĩ Oscar Diaz, trả lời qua vệ tinh, rằng giá trị hàng đầu của Tổng thống Claremont là bảo vệ Hiến pháp, và Nhà Trắng được xây dựng bởi những người nô lệ, không phải tổ tiên của chúng ta.
Khoảnh khắc: biểu cảm trên khuôn mặt của Rafael Luna khi ông ngước lên từ đống giấy tờ và thấy Alex đang đứng ở ngưỡng cửa văn phòng của mình.
"Sao chú lại có nhân viên rồi?" Alex nói. "Nào giờ chưa có ai cản cháu đi thẳng vào đây cả."
Luna đang đeo kính đọc sách và trông như chưa cạo râu suốt nhiều tuần rồi. Ông ấy mỉm cười, có chút lo lắng.
Sau khi Alex giải mã tin nhắn trong email, mẹ cậu đã gọi điện trực tiếp cho Luna và nói với ông rằng, không cần hỏi câu nào, bà sẽ cấp cho ông sự bảo vệ hoàn toàn khỏi các cáo buộc hình sự nếu ông giúp bà hạ gục Richards. Cậu biết bố cậu cũng đã liên lạc. Luna biết cả cha mẹ cậu đều không có ác cảm gì. Nhưng đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau.
"Nếu cậu nghĩ cậu có thể tự tiện xông vào đây mà không cần chú nói với các nhân viên cậu được tự do ra vào," ông nói, "thì cậu đang bị ảo tưởng sức mạnh rồi đấy."
Alex cười toe toét, rồi thò tay vào túi và lấy ra một gói Skittles, ném chúng xuống bàn của Luna.
Luna nhìn xuống.
Mấy ngày này, chiếc ghế ở cạnh bàn làm việc của ông, ông đẩy nó ra.
Alex vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn ông và cậu cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu thậm chí còn không cảm thấy đó là ưu tiên hàng đầu. Cậu nhìn Luna xé gói và đổ kẹo ra giấy tờ của mình.
Có một câu hỏi lơ lửng trong không khí và cả hai đều có thể nhìn thấy nó. Alex không muốn hỏi. Họ chỉ vừa đưa Luna về. Cậu sợ mất ông một lần nữa khi nhận được câu trả lời. Nhưng cậu phải biết.
"Chú có biết không?" cuối cùng cậu nói. "Trước khi chuyện đó xảy ra, chú có biết gã ta định làm gì không?"
Luna tháo kính ra và đặt chúng xuống tờ giấy thấm một cách dứt khoát.
"Alex, chú biết chú... đã phá hủy hoàn toàn niềm tin của cậu dành cho chú, vì vậy chú sẽ không trách nếu cậu hỏi" ông nói, chống khuỷu tay chống người về phía trước, giao tiếp bằng mắt một cách cứng rắn và đầy chủ ý. "Nhưng chú cần cậu biết rằng chú sẽ không bao giờ cố ý để chuyện như thế xảy ra với cậu. Không bao giờ. Chú không hề đoán được cho đến khi nó xuất hiện. Cũng giống như cậu."
Alex thở dài một hơi.
"Được rồi," Cậu nói. Cậu nhìn Luna ngả người ra sau, nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt ông như hơn trước một chút. "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
Luna thở dài, một âm thanh khàn khàn, mệt mỏi vang lên trong cổ họng ông ấy. Đó là âm thanh khiến Alex nghĩ về những gì bố cậu đã nói với cậu ở bên hồ, về việc Luna vẫn còn ẩn giấu bao nhiêu phần nữa.
"Vậy, ông ấy nói, "Cậu có biết chú đã thực tập cho Richards không?"
Alex chớp mắt. "Cái gì cơ?"
Luna bật ra một tiếng cười hừ, thiếu hài hước. "Phải, cậu sẽ không nghe thấy đâu. Richards chắc chắn đã xóa hết bằng chứng. Nhưng, sự thật là vậy, năm 2000. Chú mới 19 tuổi. Chuyện xảy ra khi hắn còn ở AG ở Utah. Một trong những giáo sư của chú xin cho chú vào."
Luna giải thích rằng có những tin đồn từ các nhân viên cấp thấp. Thường là các nữ thực tập sinh, nhưng thỉnh thoảng lại có một chàng trai đặc biệt xinh đẹp - một chàng trai giống như ông ấy. Lời hứa hẹn từ Richards: sự hướng dẫn, các mối quan hệ, nếu "cậu đi uống nước với tôi sau giờ làm việc". Một hàm ý mạnh mẽ rằng nói "không" là không thể chấp nhận được.
"Hồi đó chú chẳng có gì cả," Luna nói. "Không tiền, không gia đình, không quan hệ, không kinh nghiệm. Chú nghĩ, 'Đây là cách duy nhất để mày đặt chân vào cửa. Có lẽ ông ta sẽ giúp được.'"
Luna dừng lại, hít một hơi. Bụng Alex quặn lên khó chịu.
"Hắn gửi xe đến, bắt chú gặp hắn ở khách sạn, chuốc say chú. Hắn muốn—hắn đã cố gắng làm thế—" Luna nhăn mặt khi chưa nói xong câu.
"Dù sao thì chú cũng đã thoát được. Chú nhớ tối hôm đó chú về nhà và anh chàng thuê phòng nhìn chú rồi đưa cho tôi một điếu thuốc. Nhân tiện, đó là lúc chú bắt đầu hút thuốc."
Luna đang nhìn xuống đống kẹo Skittles trên bàn của mình, phân loại màu đỏ và cam, nhưng nói đến đây ông nhìn lên Alex với một nụ cười đắng chát.
"Và chú quay lại làm việc vào ngày hôm sau như không có chuyện gì xảy ra. Chú đã nói chuyện nhỏ với hắn trong phòng nghỉ, vì chú muốn mọi chuyện yên ổn, và đó là điều chú ghét bản thân mình nhất. Vì vậy, lần tiếp theo hắn gửi email, chú bước vào văn phòng của hắn và nói với hắn là nếu hắn không để chúi yên, chú sẽ đưa chuyện lên báo. Và đó là lúc hắn lấy tập tin ra."
"Hắn gọi đó là một 'hợp đồng bảo hiểm'. Hắn biết những việc chú đã làm khi còn là một thiếu niên, việc chú bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà và phải ở một nơi tạm trú cho thanh thiếu niên ở Seattle như thế nào. Rằng gia đình chú không có giấy tờ. Hắn nói với chú nếu chú hé răng một lời về những gì đã xảy ra, chú không những không bao giờ có được sự nghiệp chính trị mà còn bị hủy hoại cuộc đời. Hắn sẽ hủy hoại cuộc sống của gia đình chú. Vì vậy, chú liệu mà im mồm đi."
Ánh mắt của Luna khi nhìn lại cậu lạnh lùng và sắc bén. Một cửa sổ đóng sầm.
"Nhưng chú chưa bao giờ quên. Chú gặp lại hắn trong phòng Thượng viện, và hắn nhìn chú như thể chú nợ hắn điều gì đó, bởi vì hắn đã không tiêu diệt chú khi hắn thừa sức làm thế. Chú biết hắn sẽ làm bất cứ điều gì mờ ám để giành được chức tổng thống, và chú không thể để một tên yêu râu xanh chết tiệt trở thành người đàn ông quyền lực nhất đất nước nếu chú có đủ khả năng để ngăn chặn nó."
Ông quay lại, lắc nhẹ vai như thể đang phủi bụi trong một trận tuyết rơi nhẹ, xoay ghế để lấy vài viên Skittles cho vào miệng, cố gắng tỏ ra mình ổn nhưng bàn tay lại run nhẹ.
Ông ấy kể thời điểm ông ấy quyết định là vào mùa hè này, khi ông thấy Richards trên TV nói về chương trình Đại hội Thanh niên. Rằng ông ấy biết, với khả năng tiếp cận nhiều hơn, ông ấy có thể tìm thấy và rò rỉ bằng chứng lạm dụng. Ngay cả khi ông đã quá già để Richards muốn làm tình với ông, ông vẫn có thể chơi hắn. Ông thuyết phục hắn bằng cách nói không tin Ellen sẽ thắng, rằng hắn sẽ nhận được phiếu bầu ôn hòa và phiếu gốc Tây Ban Nha để đổi lấy quyền lực.
"Chú cực kỳ ghét bản thân mình mỗi phút khi làm việc với chiến dịch đó, nhưng chú đã dành toàn bộ thời gian để tìm kiếm bằng chứng. Chú đã ở quá gần. Chú đã quá tập trung, quá tập trung vào điều đó, đến nỗi ... chú chưa bao giờ để ý liệu có những lời thì thầm về cháu hay không. Chú không hề ngờ đến. Nhưng khi mọi thứ lộ ra... chú biết. Chú không thể chứng minh điều đó. Nhưng chú đã có quyền truy cập vào máy chủ. Chú không biết nhiều, nhưng cũng đã ở đây đủ nhiều trong những ngày còn là thiếu niên theo chủ nghĩa vô chính phủ để quen biết những người biết cách kết xuất tập tin. Đừng nhìn chú như thế. Chú không già đến thế đâu."
Alex cười và Luna cũng cười, thật là nhẹ nhõm, giống như không khí quay trở lại phòng vậy.
"Dù sao thì, nói thẳng với cậu và mẹ cậu là cách nhanh nhất để vạch trần hắn, chú biết Nora có thể làm điều đó. Và chú... biết cậu sẽ hiểu."
Ông ấy dừng lại, mút một viên Skittle và Alex quyết định hỏi.
"Bố cháu có biết không?"
"Chuyện chú làm điệp viên ba mặt à? Không, không ai làm vậy. Một nửa nhân viên của chú bỏ việc vì họ không biết. Em gái chú cũng không nói chuyện với chú nhiều tháng rồi."
"Không, về những gì Richards đã làm với chú."
"Alex, cha của cậu là người duy nhất còn sống mà chú từng kể bất cứ thứ gì về điều này," ông ấy nói. "Bố cậu đã tự mình giúp đỡ chú khi chú không muốn ai khác giúp đỡ, và chú sẽ không bao giờ ngừng biết ơn ông ấy. Nhưng ông ấy muốn chú nói ra những gì Richards đã làm với chú, còn chú... không thể. Chú nói đó là một rủi ro chú không sẵn lòng chấp nhận đối với sự nghiệp của mình, nhưng thành thật mà nói, chú không nghĩ chuyện xảy ra với một đứa trẻ đồng tính Mexico hai mươi năm trước sẽ tạo nên sự khác biệt cho tiền đề của người đó. Chú không nghĩ có ai sẽ tin."
"Cháu tin chú," Alex sẵn sàng nói. "Cháu chỉ ước gì chú nói cho cháu biết chú đang định làm gì. Hoặc, bất kỳ ai."
"Cậu sẽ cố cản chú thôi" Luna nói. "Tất cả mọi người sẽ làm thế."
"Ý cháu là... Raf, tại vì đó là một kế hoạch điên rồ chết tiệt."
"Chú biết. Chú không biết liệu mình có thể khắc phục được những thiệt hại mà mình đã gây ra hay không, nhưng thực lòng chú không quan tâm. Chú đã làm những gì tôi phải làm. Không đời nào chú lại để Richards thắng. Cả cuộc đời chú là những cuộc chiến. Chú đã chiến đấu."
Alex suy nghĩ kỹ lại. Cậu có thể liên tưởng đến - nó lặp lại những suy nghĩ tương tự mà cậu đang có với chính mình. Cậu nghĩ đến một điều mà cậu không cho phép mình nghĩ đến kể từ khi mọi chuyện bắt đầu sau London: kết quả thi LSAT (bài thi vào trường Luật) của cậu, chưa mở và được giấu trong bàn làm việc trong phòng ngủ. Làm thế nào để làm tất cả những điều tốt có thể làm?
"Nhân tiện, chú xin lỗi," Luna nói. "Vì những gì chú đã nói với cậu." Ông ấy không cần phải nói cụ thể. "Chú đã... rất khốn nạn."
"Ngầu mà." Alex nói với ông ấy, và cậu có ý đó thật. Cậu đã tha thứ cho Luna trước khi bước vào văn phòng, nhưng vẫn rất trân trọng lời xin lỗi. "Cháu cũng xin lỗi. Nhưng mà, nếu chú còn gọi cháu là 'nhóc' sau tất cả những chuyện này, cháu thực sự sẽ đá vào mông chú đấy."
Luna cười thoải mái. "Cậu vừa có vụ bê bối tình dục lớn đầu tiên rồi. Không ngồi bàn trẻ em nữa".
Alex gật đầu tán thưởng, duỗi người trên ghế và khoanh tay đằng sau đầu. "Trời ạ, chuyện như thế này với Richards thật tệ. Ngay cả khi vạch trần gã bây giờ, mấy người straight sẽ luôn nghĩ những kẻ kỳ thị đồng tính khốn nạn là đồng tính ngầm để họ có thể phủi bỏ trách nhiệm. Làm như 99 trong số 100 tên đó không phải là những tên cố chấp cổ hủ đáng ghét vậy."
"Ừ, đặc biệt là vì chú là thực tập sinh nam duy nhất mà hắn từng đưa đến khách sạn. Giống như bất kỳ tên quấy rối tình dục chết tiệt nào - không liên quan gì đến tình dục mà chỉ liên quan đến quyền lực."
"Chú có nghĩ chú sẽ nói ra không?" Alex nói. "Tại thời điểm này?"
"Chú đã suy nghĩ rất nhiều." Ông ấy nghiêng người vào. "Hầu hết mọi người đều đã đoán ra chú là kẻ tiết lộ thông tin. Và chú nghĩ, sớm hay muộn, sẽ có người đến gặp chú với lời cáo buộc trong thời hiệu. Sau đó chúng ta có thể mở một cuộc điều tra của quốc hội. Thời điểm trọng đại. Và nó sẽ tạo nên sự khác biệt."
"Cháu nghe thấy từ 'chúng ta' đấy nhé," Alex nói.
"Chà," Luna nói. "Chú và một người khác có kinh nghiệm về luật."
"Đó có phải là một gợi ý không?"
"Đó là một gợi ý," Luna nói. "Nhưng chú sẽ không bảo cậu phải làm gì với cuộc sống của cậu. Chú đang bận cố gắng hoàn thiện công việc của mình. Nhìn này." Ông vén tay áo lên. "Miếng dán nicotine."
"Không thể nào," Alex nói. "Chú quyết tâm cai thuốc à?"
"Chú là một người đàn ông đã thay đổi, không còn gánh nặng trước những bóng ma trong quá khứ của mình," Luna nói một cách trang trọng, với một cử chỉ tay vụng về.
"Đồ đáng ghét, cháu tự hào về chú."
"Hola," một giọng nói vang lên ở cửa văn phòng.
Đó là bố cậu, mặc áo phông và quần jean, một tay cầm một lốc sáu lon bia.
"Oscar," Luna nói, cười toe toét. "Chúng tôi chỉ đang nói về việc tôi đã hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp chính trị của chính mình như thế nào."
"Ừ," bố cậu nói, kéo thêm một chiếc ghế tới bàn và đưa bia cho mọi người. "Nghe có vẻ như một công việc dành cho Los Bastardos."
Alex mở nắp lon của mình. "Chúng ta cũng có thể thảo luận về việc con khiến mẹ phải trả giá như thế nào vì con là một tên phá hoại song tính tiện tay vạch trần lỗ hổng của máy chủ email riêng của Nhà Trắng."
"Con nghĩ thế à?" bố cậu nói. "Không. Coi nào. Bố không nghĩ cuộc bầu cử này sẽ xoay quanh một máy chủ email."
Alex nhướng mày. "Bố chắc không?"
"Nghe này, nếu Richards có nhiều thời gian hơn để gieo mầm mống nghi ngờ đó, nếu là năm 2016, nếu nước Mỹ không từng bầu một phụ nữ vào chức vụ cao nhất một lần,n ếu tôi không ngồi trong phòng với ba gã khốn nạn bầu người đàn ông đồng tính công khai đầu tiên vào Thượng viện trong lịch sử Hoa Kỳ thì họa may có thể." Alex reo lên còn Luna nghiêng đầu nâng lon bia. "Nó sẽ chỉ làm cho mẹ con đau đầu trong nhiệm kỳ thứ hai của bà ấy thôi. Nhưng bà ấy sẽ giải quyết được, nhỉ."
"Nhìn anh kìa," Luna nói qua lon bia của mình. "Câu trả lời cho mọi thứ, hả?"
"Nghe này," bố cậu nói, "ai đó trong chiến dịch chết tiệt này phải giữ họ thật tuyệt vời trong khi những người khác lại trở nên thảm họa. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Bố tin thế."
"Còn con thì sao?" Alex nói. "Bố nghĩ con có cơ hội làm chính trị sau khi là ngôi sao mới nổi trên mọi tờ báo trên thế giới không?"
"Họ bắt được con," Oscar nhún vai nói. "Đã xảy ra rồi. Chờ một thời gian. Thử lại."
Alex bật cười, nhưng vẫn đưa tay vào và lấy thứ gì đó sâu trong ngực mình ra. Thứ gì đó có hình dạng không giống Claremont mà giống Diaz - không tốt hơn, không tệ hơn, chỉ khác thôi.
__
Henry có phòng riêng trong Nhà Trắng khi cậu ấy ở lại. Hoàng thất đã tha cho cậu ấy hai đêm trước khi cậu ấy trở về Anh để thực hiện tour kiểm soát thiệt hại của riêng mình. Một lần nữa, họ thật may mắn khi có Catherine trở lại cuộc chơi; Alex nghi ngờ nữ hoàng lại hào phóng đến vậy.
Điều đặc biệt khiến người ta hơi buồn cười đó là phòng của Henry - nơi ở thông thường dành cho các vị khách hoàng gia - lại được gọi là Phòng ngủ của Nữ hoàng.
"Nó khá... hồng đậm nhỉ?" Henry lẩm bẩm buồn ngủ.
Căn phòng thực sự có màu hồng đậm, được trang trí theo phong cách Liên bang với những bức tường màu hồng, thảm và ga trải giường phủ hoa hồng, mọi thứ bọc màu hồng từ ghế và trường kỷ trong khu vực tiếp khách cho đến màn che trên giường bốn cọc.
Henry đã đồng ý ngủ trong phòng riêng thay vì ngủ chung với Alex "bởi vì tôi tôn trọng mẹ của cậu," như thể những người chung tay nuôi dạy Alex đều chưa đọc chi tiết bằng hình ảnh về những việc họ phải làm khi ngủ chung giường.
Alex không hề khó chịu như vậy và thích thú với những lời càu nhàu nửa vời của Henry khi cậu lẻn vào từ Phòng ngủ phía Đông ngay dưới hành lang.
Họ thức dậy trong tình trạng bán khỏa thân và ấm áp, quấn chặt lấy nhau trong khi cái lạnh đầu mùa thu len lỏi dưới tấm rèm ren. Ậm ừ trong lồng ngực, Alex áp cả cơ thể mình vào Henry dưới tấm chăn, lưng cậu áp vào ngực Heny, cặp mông của cậu áp vào—
"Ủa. Alo," Henry lầm bầm, hông cậu ấy giật lên khi chạm vào cậu. Henry không thể nhìn thấy mặt cậu, nhưng Alex vẫn mỉm cười.
"Chào buổi sáng," Alex nói. Cậu lắc lắc mông một chút.
"Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ ba mươi hai."
"Hai giờ nữa sẽ lên máy bay."
Alex phát ra một âm thanh nhỏ trong cổ họng và quay lại, nhận thấy khuôn mặt của Henry dịu dàng và gần gũi, đôi mắt chỉ hé mở. "Cậu có chắc là không cần tôi đi cùng không?"
Henry lắc đầu mà không nhấc đầu lên khỏi gối, nên má cậu ấy áp vào đó. Thật dễ thương. "Cậu không phải là người chỉ trích Hoàng thất và gia đình của chính mình trong những email mà mọi người trên thế giới đã đọc. Tôi phải tự mình giải quyết việc đó trước khi cậu quay lại."
"Công bằng đấy," Alex nói. "Nhanh không?"
Khóe miệng Henry nhếch lên một nụ cười. "Chắc chắn rồi. Cậu phải chụp ảnh hẹn hò hoàng gia, ký tên vào thiệp Giáng sinh... Chà, tôi không biết liệu họ bắt cậu sản xuất một dòng sản phẩm chăm sóc da như Martha không—"
"Bớt giùm," Alex rên rỉ, thọc vào mạng sườn cậu ấy. "Cậu hơi bị thích chí mấy vụ này quá rồi đấy."
"Tôi đang tận hưởng nó một cách hoàn hảo." Henry nói:" Nhưng, nghiêm túc thì việc giải quyết kia ... hơi đáng sợ, mà cũng có chút dễ chịu. Tôi chưa bao giờ có cơ hội được tự mình làm một việc gì đó."
"Ừ," Alex nói. "Tôi tự hào về cậu."
"Eo ơi," Henry nói bằng giọng Mỹ đều đều rồi cười phá lên, Alex huých khuỷu tay vào cậu ấy.
Henry kéo cậu lại và hôn cậu, mái tóc màu cát trên tấm ga trải giường màu hồng, hàng mi dài, đôi chân dài và đôi mắt xanh, bàn tay thanh lịch ghì chặt cổ tay cậu vào tấm nệm. Nó giống như tất cả những gì cậu từng yêu ở Henry trong một khoảnh khắc, trong một tiếng cười, trong cách cậu ấy run rẩy, trong tư thế tự tin cuộn sống lưng của cậu ấy, trong những lần làm tình hạnh phúc, tự do ở một nơi yên bình tiện nghi giữa tâm bão.
Hôm nay, Henry quay lại London. Hôm nay, Alex quay trở lại chiến dịch. Họ phải tìm ra cách để yêu nhau công khai. Alex nghĩ họ đã sẵn sàng làm điều đó.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro