Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 09 (Phần 2)

Chương 9b

Dịch: Andrew Pastel

"Không được," Nora nói, nghiêng người qua ghế hành khách. "Cậu phải tôn trọng hệ thống đã đặt ra."

"Tôi không tin vào hệ thống khi đi chơi," June nói, ngả nửa người lên cánh tay Alex, cố gạt tay Nora ra.

"Đó là toán học," Nora nói.

"Toán học không có thẩm quyền ở đây," June nói với cô ấy.

"Toán ở khắp mọi nơi, June."

"Buông em ra," Alex nói, đẩy June ra khỏi vai.

"Đáng lẽ em phải ủng hộ chị chứ!" June hét lên, giật tóc cậu và nhận lại một khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

Nora nói với cậu: "Tôi cho cậu nhìn một bên ngực. Một bên hay ho."

"Cả hai bên đều hay ho," June nói.

"Tôi thấy hết luôn rồi. Tôi đang thật sự có thể nhìn thấy cả một cặp đây," Alex nói, chỉ vào bộ đồ mà Nora đang mặc hôm nay: một chiếc quần yếm ngắn cũn cỡn và một thứ áo ngực qua loa chiếu lệ nhất trần đời.

"Đi chơi mà, thả rông thì có làm sao." Cô ấy nói:"Làm ơn đi màaaaaa"

Alex thở dài. "Xin lỗi, Bug, nhưng Nora dày công mấy tiếng đồng hồ để soạn playlist, nên là cậu ấy có thể cắm loa."

Hai âm thanh của các cô gái đồng thời phát ra từ ghế sau, một phỉ nhổ một đắc thắng, Nora cắm điện thoại của mình vào, hứa hẹn đã phát triển một loại thuật toán hoàn hảo nào đó cho playlist nhạc cho chuyến đi trên đường. Những tiếng kèn đầu tiên của "Loco in Acapulco" của Four Tops vang lên, và Alex cuối cùng cũng ra khỏi trạm xăng.

Chiếc xe jeep đã được bố Alex tân trang lại khi cậu khoảng mười tuổi. Nó hiện ở California, nhưng ông lái nó đến Texas mỗi năm một lần vào cuối tuần này, để nó ở Austin cho Alex và June có thể lái nó đi. Alex đã học lái chiếc xe jeep này vào một mùa hè trong thung lũng, và bây giờ đang giữ ổn chân ga xếp thành đội hình với hai chiếc SUV màu đen của Sở Mật vụ và hướng đến xa lộ liên bang. Cậu hầu như không bao giờ tự lái xe một mình đi đâu nữa.

Bầu trời rộng mở và xanh biếc trải dài hàng dặm, mặt trời còn nặng trĩu ở dưới thấp khi khởi hành từ sáng sớm, Alex đeo kính râm, để tay trần, cửa sổ và mui xe được hạ xuống. Cậu bật dàn âm thanh lên và cảm thấy như mình có thể ném bất cứ thứ gì theo gió thổi qua tóc và nó sẽ bay đi như chưa từng có, như thể chẳng có gì quan trọng ngoài sự vội vã và nhảy vọt trong lồng ngực cậu.

Tất cả đều ổn khi nhòe đi trong dopamine: mất công việc vận động tranh cử, những ngày bồn chồn đi đi lại lại trong phòng của mình và "Con có muốn mãi mãi với cậu ấy không?"

Cậu hếch cằm lên không khí quê hương ấm áp và ẩm ướt, bắt gặp ánh mắt của chính mình trong gương chiếu hậu. Cậu rám nắng, trẻ trung, lanh mồm lẹ miệng, một cậu bé Texas, chính là đứa trẻ khi cậu rời DC. Cho nên là, không suy nghĩ chuyện người lớn hôm nay nữa.

Bên ngoài nhà đậu máy bay là một vài vệ sĩ và Henry trong chiếc áo sơ mi chambray ngắn tay, quần sooc và một cặp kính râm thời trang, chiếc túi trống Burberry vắt qua một bên vai - đẹp như một giấc mơ mùa hè chết tiệt. Danh sách phát của Nora đã chuyển thành "Here You Come Again" của Dolly Parton lúc Alex vung một cánh tay ra khỏi thành xe jeep.

"Chào, chào, rất vui được gặp hai cậu!" Henry ú ớ dưới cái ôm nghẹt thở của June và Nora. Alex cắn môi nhìn Henry siết chặt vòng eo của họ đáp lại, và rồi Alex chiếm lấy Henry, hít hà mùi thơm sạch sẽ, cười vào hõm vai cậu ấy.

"Chào tình yêu," Cậu nghe thấy Henry nói nhỏ, riêng tư, ngay phần tóc phía trên vành tai, và Alex như quên mất cách làm bất cứ điều gì ngoài việc cười cứng còng.

"Xin chút nhạc đê!" nhịp điệu dồn dập của "Summertime" vang lên từ dàn âm thanh nổi của xe jeep lên, Alex hú lên hưởng ứng. Họ tiếp tục hành trình khi đội an ninh của Henry đã bắt kịp những chiếc xe của Sở Mật vụ.

Henry cười toe toét bên cạnh cậu khi họ đi dọc theo con tàu số 45, vui vẻ lắc đầu theo điệu nhạc, Alex không thể không liếc nhìn Henry, choáng váng vì cậu ấy—hoàng tử Henry—đang ở đây, ở Texas, về nhà với cậu. June lôi bốn chai Mexico Coke ra khỏi thùng đá dưới ghế chuyền cho mọi người, Henry nhấp ngụm đầu tiên và gần như tan chảy. Alex với tới nắm lấy bàn tay rảnh rỗi của Henry, đan các ngón tay của họ vào nhau trên bảng điều khiển xe giữa họ.

Phải mất một tiếng rưỡi để đi từ Austin đến Hồ LBJ, và khi họ bắt đầu len lỏi về phía mặt nước, Henry hỏi, "Sao nó có tên là Hồ LBJ vậy?"

"Nora?" Alex gọi.

"Hồ LBJ," Nora nói, "hay Hồ Lyndon B. Johnson, là một trong sáu hồ Hồ Cao nguyên Texas - hồ chứa được hình thành bởi các con đập trên Sông Colorado. Nó được tạo ra nhờ LBJ ban hành Đạo luật Điện khí hóa Nông thôn khi ông ta còn là tổng thống. Thế nên ông ta có một nơi mang tên mình."

"Đúng vậy," Alex hùa.

"Ngoài ra, một sự thật thú vị: LBJ bị ám ảnh bởi con chim của chính mình," Nora nói thêm. "Ông ta gọi nó là size Jumbo và lôi nó ra mọi lúc mọi nơi. Kiểu, trước mặt đồng nghiệp, phóng viên, bất kỳ ai."

"Cũng đúng luôn."

"Chính trị Mỹ," Henry nói. "Thực sự hấp dẫn."

"Cậu muốn kể gì không, Henry đệ Bát?" Alex nói.

"Dù sao thì," Henry vui vẻ nói, "Cậu ra đây được mấy năm rồi?"

"Bố mua nó khi bố và mẹ chia tay, cho nên là khi tôi mười hai tuổi," Alex nói. "Ông muốn có một nơi gần chúng tôi sau khi chuyển đi. Hè nào chúng tôi cũng dành rất nhiều thời gian ở đây."

"Ồ, Alex, có nhớ lần đầu tiên em say xỉn ở đây không?" June nói.

"Uống cocktail dâu daiquiris cả ngày."

"Em nôn quá trời quá đất," chị đầy hào hứng nói.

Họ rẽ vào một con đường có hai bên là cây cối rậm rạp và lái xe lên ngôi nhà trên đỉnh đồi, vẫn ngôi nhà cũ màu cam rực rỡ và những mái vòm nhẵn nhụi, những cây xương rồng cao và cây lô hội. Mẹ Alex chưa bao giờ thích trường phái trang trí nhà cửa hacienda, nên bố cậu dốc hết lòng trang trí kiểu đấy cho thật thỏa thuê khi mua ngôi nhà bên hồ này, những cánh cửa cao màu xanh mòng két, dầm gỗ nặng nề và những điểm nhấn bằng gạch Tây Ban Nha màu hồng và đỏ. Một mái hiên lớn có mái che bao quanh và cầu thang dẫn xuống sườn đồi đến bến tàu, tất cả các cửa sổ hướng ra mặt nước đều được mở toang, những tấm rèm tung bay trong làn gió ấm.

Các nhóm bảo an lùi lại để kiểm tra xung quanh—họ đã thuê các địa điểm bên cạnh để vừa tăng thêm sự riêng tư vừa thực hiện bảo đảm an ninh bắt buộc. Henry dễ dàng nâng chiếc thùng đá của June lên một bên vai và Alex phải cố lắm để không ngất ngây vì cảnh đấy. Một tiếng gọi lớn của Oscar Diaz vọng đến, tiếng nước nhỏ giọt, có vẻ như ông vừa mới bơi xong. Ông đang xỏ đôi dép mây huarache màu nâu và một chiếc quần bơi có hình những con vẹt, dang rộng hai cánh tay và June nhanh chóng lao vào chúng.

"CJ!" ông vui mừng gọi khi xoay chị một vòng và đặt chị lên lan can bằng vữa. Tiếp theo là Nora, và sau đó là một cái ôm nghẹt thở dành cho Alex.

Henry bước tới, Oscar nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới - chiếc túi Burberry, chiếc thùng đá trên vai cậu, nụ cười tao nhã, bàn tay chìa ra. Lúc Alex hỏi cậu có thể dẫn theo một người bạn đến và người bạn này là Hoàng tử xứ Wale được không, bố cậu hơi bối rối nhưng cuối cùng cũng vui vẻ đồng ý. Ông chỉ không chắc chuyện này sẽ diễn ra như thế nào.

"Chào chú," Henry nói. "Rất vui được gặp chú. Cháu tên là Henry."

Oscar đập tay vào tay Henry. "Hy vọng cháu đã sẵn sàng để tận hưởng buổi tiệc."

____

Oscar có thể là đầu bếp của gia đình, nhưng mẹ của Alex mới là người nướng thịt. Không phải lúc nào người cha Mexico của cậu ở trong nhà cần mẫn ngâm một đống leches trong khi người mẹ tóc vàng của cậu thì đứng ngoài sân lật bánh mì kẹp thịt ở Pemberton Heights - nhưng nó đã xảy ra như thế. Alex quyết tâm chọn những thứ tốt nhất từ ​​cả hai người, và giờ cậu là người duy nhất ở đây có thể xử lý đám thịt sườn trong khi Oscar lo phần còn lại.

Nhà bếp của ngôi nhà bên hồ đối diện với mặt nước, luôn có mùi cam quýt, muối và thảo mộc, bố cậu luôn dự trữ cà chua căng mọng và mấy trái bơ dẻo như đất sét khi họ đến thăm. Bây giờ cậu đang đứng trước những ô cửa sổ lớn đang mở, ba tảng thịt sườn nằm trên chảo ở quầy bếp trước mặt cậu. Bố cậu đứng trước bồn rửa, đang cắt đôi bắp ngô và ngân nga theo một đĩa hát cũ của Chente.

Đường nâu. Ớt bột xông khói. Bột hành tây. Bột ớt. Tỏi bột. Ớt cayenne. Muối. Hạt tiêu. Lại thêm đường nâu. Alex dùng tay đo từng món và đổ chúng vào bát.

Dưới bến tàu, June và Nora như đang chơi đấu kiếm, lao vào nhau trên mấy cái phao bơi hình con vật. Henry ngà ngà say, không mặc áo sơ mi và đang cố gắng làm trọng tài phân xử, đứng trên bến tàu với một chân đặt trên cọc, tay vung vẩy một chai bia Shiner như một kẻ điên.

Alex mỉm cười một mình khi nhìn họ. Henry và các cô gái của cậu.

"Vậy, chừng nào con mới định nói?" giọng bố cậu vang lên, bằng tiếng Tây Ban Nha, từ một nơi nào đó bên trái. Alex giật mình nhảy lên một chút. Bố cậu đã chuyển đến quầy bếp cách cậu vài bước chân, trộn một mẻ lớn cotija, crema và gia vị cho món elotes(*).

(*Món bắp nướng của Mexico)

"Dạ?" Cậu lộ dữ vậy luôn rồi hả?

"Về Raf."

Alex thở phào, vai rũ xuống và hướng sự chú ý của mình vào đống ớt bột khô.

"À. Tên khốn đó," cậu nói. Từ khi có tin chính thức, họ chỉ trao đổi với nhau chuyện này bằng máy tin nhắn đầy tiếng chửi tục. Họ đều đồng cảm với nhau vì bị phản bội. "Bố có biết ông ta đang nghĩ gì không?"

"Bố không có gì tử tế hơn để nói, cũng không có lời giải thích. Nhưng..." Ông dừng lại trầm ngâm, tay vẫn đang trộn đều.

Alex có thể cảm nhận được ông đang cân nhắc nhiều suy nghĩ cùng một lúc, như ông vẫn thường làm.

"Bố không biết. Sau ngần ấy thời gian, bố muốn tin rằng có lý do để chú ấy đặt mình vào cùng một văn phòng với Jeffrey Richards. Chỉ là bố không thể tìm ra được gì."

Alex nhớ đến cuộc trò chuyện mình tình cờ nghe được trong văn phòng của quản gia, tự hỏi liệu bố cậu có bao giờ cho cậu biết toàn bộ sự việc hay không.

Cậu cũng không biết làm thế nào để hỏi mà không lộ chuyện mình đã trèo vào bụi rậm để nghe lén họ theo đúng nghĩa đen. Mối quan hệ của bố cậu với Luna luôn như vậy - chuyện của người lớn.

Alex đã ở buổi gây quỹ cho cuộc điều hành Thượng viện của Oscar, nơi họ gặp Luna lần đầu tiên, Alex mới mười lăm tuổi và đã có ý thức ghi chép học hỏi. Luna xuất hiện với một lá cờ tự hào cắm trong ve áo một cách không hối hận; Alex ghi chú nó lại.

"Tại sao bố lại chọn ông ta?" Alex hỏi. "Con nhớ chiến dịch đó. Chúng ta đã gặp rất nhiều người sẽ trở thành những chính trị gia vĩ đại. Sao bố không chọn ai đó dễ bầu hơn?"

"Ý con là tại sao bố lại tin tưởng vào một người đồng tính à?"

Alex tập trung vào việc giữ cho khuôn mặt mình không có biểu cảm gì quá mức.

"Con không định nói như vậy," cậu nói, "nhưng, đúng."

"Raf có bao giờ kể với con chú ấy bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà lúc mười sáu tuổi chưa?"

Alex nhăn mặt. "Con biết ông ta có một khoảng thời gian khó khăn trước khi học đại học, nhưng không nói rõ."

"Ừ, bố mẹ chú ấy không chấp nhận. Luna đã có một vài năm khó khăn, nhưng nó khiến chú ấy kiên cường hơn. Đêm chúng ta gặp Luna, đó là lần đầu tiên chú ấy trở lại California từ khi bị đuổi ra khỏi nhà. Chú ấy chắc chắn đến để hỗ trợ một người anh em ở Mexico City. Nó giống như khi Zahra xuất hiện tại văn phòng của mẹ con ở Austin và nói rằng mình muốn chứng minh rằng lũ khốn đó đã sai vậy. Con sẽ biết con gặp một chiến binh khi con nhìn thấy."

"Vâng," Alex nói.

Lại một khoảng lặng chỉ còn tiếng ca sĩ Chente ngâm nga và tiếng trộn gia vị của Oscar, trước khi ông nói tiếp.

"Mùa hè năm đó, bố cử con tham gia chiến dịch tranh cử của chú ấy vì con là người giỏi nhất mà bố có. Bố thực sự nghĩ con có thể học hỏi rất nhiều điều từ chú ấy. Hai người có rất nhiều điểm chung."

Alex không nói gì suốt một lúc lâu.

"Nói thật," bố cậu nói, và khi Alex nhìn lên lần nữa, ông đang nhìn ra cửa sổ. "Bô cứ nghĩ hoàng tử sẽ phải yếu nhớt lắm cơ."

Alex bật cười, liếc nhìn Henry và tấm lưng đung đưa dưới nắng chiều. "Cậu ấy cứng rắn hơn vẻ ngoài."

"Không tệ với một tên châu Âu," bố nói. "Tốt hơn một nửa số thằng ngốc mà June đã mang về nhà." Tay của Alex đông cứng lại, cậu quay đầu về phía bố mình, người vẫn đang khuấy bằng chiếc thìa gỗ nặng nề của mình với khuôn mặt vô tư. "Và một nửa số cô gái con dẫn về. Nhưng mà không tốt hơn Nora. Con bé luôn là người yêu thích của bố." Alex nhìn chằm chằm vào ông ấy, cho đến khi bố cậu cuối cùng cũng nhìn lên.

"Cái gì? Con không tinh tế như con nghĩ đâu."

"Con - con không biết," Alex lắp bắp. "Con nghĩ cũng phải có, kiểu như, khoảnh khắc Công giáo hay gì đó với tin này chứ?

Bố cậu dùng thìa tát vào bắp tay cậu, để lại một lớp kem và pho mát bắn tung tóe. "Tin tưởng ông già con hơn chút được không? Ít nhất cũng phải có một chút tôn trọng vị thánh bảo trợ của phòng vệ sinh không phân chia giới tính ở California chứ? Oắt con."

"Được rồi, được rồi, xin lỗi!" Alex nói, cười thành tiếng. "Chắc là bố thiên vị vì con là con bố thôi."

Bố cậu cũng cười, xoa tay lên chòm râu dê của ông. "Không phải đâu. Ít nhất là không phải với bố."

Alex lại cười. "Vâng."

"Mẹ con biết chưa?"

"Dạ rồi, con nói với mẹ mấy tuần trước."

"Phản ứng thế nào?"

"Mẹ không quan tâm đến chuyện con là bi. Bà chỉ hơi hoảng sợ vì đó là cậu ấy. Mẹ làm hẳn một bài PowerPoint."

"Rất giống bà ấy."

"Mẹ sa thải con. Và, ừm. Mẹ nói con nên tìm hiểu xem cảm xúc của con với cậu ấy có đáng để mạo hiểm hay không."

"Cũng đúng, đúng không?"

Alex rên rỉ. "Trời ơi, thôi đi mà đừng hỏi nữa. Con đang đi nghỉ. Con chỉ muốn nhậu xỉn và ăn thịt nướng trong yên bình thôi."

Bố cười buồn bã. "Xét theo góc độ nào đó, mẹ con và bố cũng là một ý tưởng ngu ngốc. Bố nghĩ cả bố và mẹ đều biết chuyện này không thể mãi mãi. Cả bố và mẹ đều có cái tôi quá lớn. Nhưng Chúa ơi, người phụ nữ đó. Mẹ con thật sự là tình yêu của đời bố. Bố sẽ không bao giờ yêu ai khác như thế. Rồi cháy rừng nổ ra. Bố phải giúp con và June thoát khỏi nó, điều tốt nhất mà một thằng già khốn nạn như bố có thể làm. Loại tình yêu đó rất hiếm, ngay cả khi đó là một thảm họa hoàn toàn." Ông cắn răng, cân nhắc. "Đôi khi con chỉ cần nhảy và hy vọng mình không nhảy từ một vách đá."

Alex nhắm mắt lại. "Bố độc thoại xong chưa?"

"Cái thằng này!" Bố nói, ném chiếc khăn bếp vào đầu cậu. "Nướng sườn đi. Hôm nay bố muốn ăn." Ông gọi sau lưng Alex, "Tối nay hai đứa ngủ giường tầng đi nhé! Santa Maria đang nhìn đấy!"

Tối đó họ ăn muộn, một đống lớn elote, tamales thịt lợn với salsa verde, một nồi đất sét charros frijoles, sườn nướng. Henry hào hứng từng món vào đĩa rồi nhìn chằm chằm vào nó như thể chờ nó tiết lộ bí mật cho mình, và Alex nhận ra rằng Henry chưa bao giờ ăn thịt nướng bằng tay trước đây.

Alex quan sát và thể hiện niềm hân hoan được che giấu tồi tệ khi Henry rón rén bốc một chiếc xương sườn bằng hai đầu ngón tay, cổ vũ khi Henry đưa vào miệng và dùng răng xé một miếng thịt. Cậu ấy nhai một cách đầy tự hào, một vệt nước sốt thịt nướng khổng lồ trên môi trên và chóp mũi.

Bố cậu giữ một cây đàn guitar cũ trong phòng khách, June mang nó ra ngoài hiên để hai người chuyền qua chuyền lại. Nora, khoác một cái áo sơ mi chambray của Alex bên ngoài bộ bikini của cô, đi chân trần ra vào, rót đầy ly của họ từ một bình sangria tràn ngập đào trắng và mâm xôi đen.

Họ ngồi quanh đống lửa, chơi những bài hát cũ của Johnny Cash, Selena, Fleetwood Mac. Alex ngồi lắng nghe tiếng ve sầu, tiếng nước và chất giọng ồ ồ của bố cậu, và khi bố cậu ngã xuống giường, tiếng hát như chim hót của June vang lên. Cậu cảm thấy được bao bọc và ấm áp, chầm chậm dưới ánh trăng.

Cậu và Henry trôi dạt đến một chiếc xích đu ở rìa hiên, cậu cuộn người vào bên cạnh Henry, vùi mặt vào cổ áo sơ mi của cậu ấy. Henry choàng tay qua người cậu, chạm vào quai hàm của Alex bằng những ngón tay có mùi khói.

June cất cao giọng hát "Annie's Song," em lấp đầy các giác quan của tôi như một đêm trong rừng, làn gió không ngừng xào xạc gặp gỡ những cành cây cao nhất, nước không ngừng dâng cao vỗ về những cọc ngăn. Henry cúi xuống để chạm vào miệng của Alex, và Alex đến chết trong tình yêu.

___

Alex thức dậy vào sáng hôm sau với cảm giác nôn nao khó chịu và một bộ đồ bơi của Henry quấn quanh khuỷu tay cậu. Họ đúng là đã ngủ trên hai giường tầng khác nhau. Họ chỉ không làm nhau ở đó.

Phía trên bồn rửa trong bếp, cậu rót một cốc nước và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang rực rỡ trên mặt hồ, và một viên đá nhỏ sáng chói dưới đáy ngực cậu.

Chính nơi này - sự tách biệt tuyệt đối khỏi DC, mùi xưa cũ quen thuộc của cây tuyết tùng và ớt khô, sự tỉnh thức của nó. Cội nguồn. Cậu có thể ra ngoài, đào ngón tay của mình vào mặt đất tơi xốp và hiểu bất cứ điều gì về bản thân mình.

Cậu hiểu, thực sự. Cậu yêu Henry, và điều đó không có gì mới.

Cậu đã yêu Henry suốt nhiều năm, có lẽ kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy được in bóng trên tạp chí J14, gần như chắc chắn là kể từ khi Henry đè cậu xuống sàn tủ đựng dụng cụ y tế và bảo cậu câm miệng lại. Lâu như thế. Nhiều như thế.

Cậu mỉm cười với lấy một cái chảo rán, bởi vì cậu biết đó chính xác là loại rủi ro điên rồ mà cậu không thể cưỡng lại.

Khi Henry lững thững vào bếp trong bộ đồ ngủ, cả bữa sáng đã được bày trên chiếc bàn dài màu xanh lá cây, Alex đang ở bên bếp, lật chiếc bánh kếp thứ mười hai của mình.

"Cậu mặc tạp dề à?"

Alex huênh hoang khoe mẽ cái tạp dề chấm bi quấn quanh quần boxer của mình bằng bàn tay còn lại như thể đang khoe một bộ vest may đo.

"Chào buổi sáng, dấu yêu."

"Xin lỗi," Henry nói. "Tôi đang tìm một người. Đẹp trai, nóng nảy, lùn, sẽ khó ở cho đến sau mười giờ sáng? Cậu có nhìn thấy cậu ấy không?"

"Biến đi, m75 là chiều cao trung bình."

Henry băng qua căn phòng với một tràng cười lớn và nhích lại gần bếp lò để hôn vào má cậu. "Tình yêu à, hai chúng ta đều biết cậu đang làm tròn."

Chỉ còn một bước nữa là đến chỗ máy pha cà phê, nhưng Alex đã lùi lại và luồn tay vào tóc Henry trước khi cậu ấy kịp di chuyển, lần này cậu kéo Henry vào một nụ hôn lên môi. Henry hơi giật mình ngạc nhiên nhưng vẫn đáp trả đầy đủ.

Trong khoảnh khắc, Alex quên mất món bánh kếp và mọi thứ khác xung quanh. Cậu muốn làm những điều bậy bạ vô cùng với Henry—ngay cả khi vẫn còn đeo chiếc tạp dề này— không phải đơn thuần là ham muốn thể xác mà bởi vì cậu yêu cậu ấy, và chợt nhận ra đó là điều làm cho những thứ bẩn thỉu trở nên tốt đẹp.

"Không ngờ có phim tình cảm sống để xem luôn đấy," giọng Nora đột ngột vang lên, Henry lùi lại nhanh đến mức suýt đặt mông vào bát bột. Cô rón rén đến bên chiếc máy pha cà phê bị bỏ quên, cười ranh mãnh với họ.

"Mà có vẻ hơi ngắn," June vừa nói vừa ngáp khi cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế ở bàn.

"Xin lỗi," Henry ngượng ngùng nói.

"Đừng thế," Nora nói với cậu.

"Tôi không," Alex nói.

"Chị đang vật vờ khó chịu quá," June nói khi với lấy bình đựng mimosas.

"Alex, cậu làm hết mấy món này đấy à?"

Alex nhún vai, June nheo mắt nhìn, tuy cái nhìn lờ mờ nhưng biết tỏng cậu.

Chiều hôm đó, trong tiếng động cơ của thuyền, Henry nói chuyện với bố của Alex về những chiếc thuyền buồm nhô lên từ đường chân trời, bắt đầu một cuộc thảo luận phức tạp về động cơ gắn ngoài mà Alex không hy vọng có thể hiểu được. Cậu dựa lưng vào mũi tàu quan sát, và thật dễ dàng để tưởng tượng ra: một Henry tương lai đến ngôi nhà bên hồ cùng cậu vào mỗi mùa hè, học cách làm elote và trở thành một mối nối gọn gàng vừa khít với gia đình kỳ lạ của cậu.

Họ đi bơi, la hét với nhau về chính trị, lại chuyền cây ghi-ta cho nhau. Henry chụp một bức ảnh của cậu ấy với June và Nora, mỗi người kẹp một bên cánh tay và cả hai đều mặc bikini. Nora chống cằm và liếm một bên mặt Henry, còn June thì luồn những ngón tay vào tóc, đầu chị dụi vào hõm cổ cậu ấy, mỉm cười như thiên thần trước ống kính. Henry gửi nó cho Pez và nhận được những cú đập phím đau đớn và một dề emoji khóc lóc ỉ ôi, tất cả họ gần như cười phá lên.

Rất vui. Thực sự rất rất vui.

Alex thức trắng đêm đó, say sưa với Shiner và quá nhiều marshmallow nướng, cậu nhìn chằm chằm vào những vòng tròn trên các tấm gỗ của giường trên cùng và nghĩ về việc trưởng thành ở đây. Cậu nhớ lại khi cậu còn là một đứa trẻ, lốm đốm tàn nhang và không hề sợ hãi, khi thế giới dường như là hạnh phúc vô tận và mọi thứ vẫn hoàn hảo. Cậu thường cởi hết quần áo, chất đống nó trên bến tàu và lao đầu xuống hồ. Mọi thứ giờ đã lại ở đúng vị trí của nó.

Cậu đeo chiếc chìa khóa của ngôi nhà thời thơ ấu quanh cổ, nhưng cậu không biết lần cuối cùng cậu thực sự nghĩ về cậu bé đã từng tra nó vào ổ khóa là khi nào.

Có lẽ mất việc không phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Cậu nghĩ về cội nguồn, về ngôn ngữ thứ nhất và thứ hai, về ước mơ khi còn là một đứa trẻ, mong muốn của cậu bây giờ và điểm giao nhau giữa chúng. Có thể nơi ấy, nơi gặp gỡ giữa chúng, là đâu đó ở đây, trong làn nước dịu dàng quanh chân cậu, những nét chữ thô sơ được khắc bằng một con dao bỏ túi cũ kỹ và nhịp mạch đập ổn định của ai đó gần kề bên cậu.

"H?" Cậu thì thầm. "Cậu còn thức không?"

Henry thở dài. "Nãy giờ."

Họ lén lút len lỏi qua bãi cỏ, lẻn qua một trong những mật vụ của Henry đang ngủ gật trên hiên, lao xuống cầu tàu, cạ vào vai nhau. Tiếng cười của Henry trong trẻo và rõ ràng, đôi vai rám nắng của cậu ấy sáng hồng trong bóng tối. Alex ngắm Henry, và có thứ gì đó căng phồng lấp đầy lồng ngực khiến cậu cảm thấy như mình có thể bơi hết chiều dài của hồ mà không cần dừng lại để hít thở không khí. Cậu ném chiếc áo phông của mình xuống cuối bến tàu, bắt đầu lột quần đùi, khi Henry nhướn mày nhìn cậu, Alex cười lớn nhảy xuống hồ.

"Cậu lắm trò thật đấy," Henry nói khi Alex trồi lên mặt nước.

Nhưng cậu ấy chỉ do dự một lúc trước khi cởi bỏ quần áo.

Cậu ấy đứng trần truồng ở mép cầu tàu, nhìn đầu và vai của Alex bồng bềnh trong nước. Những đường nét cơ thể của cậu ấy dài ra và lười nhác dưới ánh trăng, chỉ có làn da, làn da và làn da sáng lên mềm mại màu xanh lam, và cậu ấy đẹp như thế, đến nỗi Alex nghĩ rằng khoảnh khắc này, đường nét dịu dàng, cặp đùi nhợt màu với nụ cười nhếch mép, phải là bức chân dung đi vào lịch sử của Henry. Có đom đóm lượn quanh đầu, đậu trên tóc. Một chiếc vương miện.

Cú lặn của cậu ấy thật duyên dáng.

"Không có cái gì mà cậu không làm nó siêu tốt được à?" Alex nói, tóe nước Henry ngay khi cậu ấy nổi lên.

"Hiếm lắm mới nghe cậu khen đấy," Henry nói, cười toe toét như khi uống rượu trong một cuộc thách đấu, như thể không có gì trên đời làm cậu ấy hài lòng hơn là khuỷu tay chống đối của Alex ở bên cạnh mình.

"Nói gì chả hiểu," Alex nói, đá về phía cậu ấy.

Họ đuổi nhau quanh cầu tàu, lặn đua xuống lòng hồ cạn xuống dưới và lao ngược lên mặt nước dưới ánh trăng, khuỷu tay chạm khuỷu tay, đầu gối cạ đầu gối. Alex cuối cùng cũng tóm được eo Henry, cậu ghì chặt cậu ấy lại, trượt cái miệng ướt át của mình qua mạch đập thình thịch trên cổ của Henry. Cậu muốn quấn lấy đôi chân của Henry mãi mãi. Cậu muốn ghép những đốm tàn nhang mới trên mũi Henry với những ngôi sao trên đầu họ và bắt Hennry đặt tên cho chòm sao ấy.

"Này," cậu nói, miệng cậu chỉ cách Henry một hơi thở. Cậu nhìn một giọt nước lăn xuống chiếc mũi hoàn hảo của Henry và biến mất vào miệng cậu ấy.

"Chào," Henry đáp lại, còn Alex nghĩ, Trời ạ, mình yêu cậu ấy. Nó cứ lặp đi lặp lại trong cậu, và cậu càng ngày càng khó nhịn được phải nói ra khi nhìn vào nụ cười dịu dàng của Henry.

Cậu đá ra ngoài một chút để xoay vòng cả hai chầm chậm. "Cậu có vẻ thoải mái khi ở đây."

Nụ cười của Henry trở nên méo mó và có chút ngượng ngùng, cúi xuống chạm vào quai hàm của Alex. "Thế à?"

"Ừ," Alex nói. Cậu xoắn mái tóc ướt của Henry quanh ngón tay mình. "Tôi rất vui vì cậu đã đến" Alex nghe thấy chính mình nói. "Gần đây căng thẳng quá. Tôi... tôi thực sự cần hôm nay."

Những ngón tay của Henry chọc nhẹ vào xương sườn của cậu, nhẹ nhàng mắng mỏ. "Cậu ôm đồm quá nhiều."

Bản năng của cậu luôn là phản bác lại, Không, không có, hoặc, tôi tự muốn thế mà, nhưng cậu cắn lại và nói, "Tôi biết," và cậu chợt nhận ra đó là sự thật. "Cậu có biết giờ tôi đang nghĩ gì không?"

"Gì?"

"Tôi đang nghĩ, sau khi nhậm chức, chẳng hạn như năm sau, sẽ đưa cậu trở lại đây, chỉ hai chúng ta. Và chúng ta có thể ngồi dưới trăng và không bị stress về bất cứ điều gì."

"Ồ," Henry nói. "Nghe có vẻ hay, nhưng không chắc."

"Nào, nghĩ về nó đi, cưng à. Năm sau. Mẹ tôi sẽ lại nhậm chức và chúng tôi sẽ không phải lo lắng về việc giành chiến thắng trong bất kỳ cuộc bầu cử nào nữa. Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở được. Ugh, sẽ rất tuyệt vời. Tôi sẽ nấu món migas mỗi buổi sáng, chúng ta sẽ bơi lội cả ngày mà không bao giờ mặc quần áo và làm tình trên cầu tàu, thậm chí hàng xóm có nhìn thấy cũng chẳng sao cả."

"Ừm... nó có sao đấy. Sẽ luôn luôn có sao."

Cậu lùi lại và chợt không đọc được biểu cảm trên gương mặt của Henry.

"Cậu hiểu ý tôi không."

Henry chỉ nhìn rồi nhìn Alex, cậu không thể thoát khỏi cảm giác Henry thực sự nhìn thấu cậu lần đầu tiên. Cậu nhận ra rằng có lẽ đây là lần duy nhất cậu cố tình mời tình yêu vào cuộc trò chuyện với Henry, và điều đó chắc hẳn đang lộ rõ ​​trên khuôn mặt cậu.

Có thứ gì đó chuyển động sau mắt Henry. "Thế cậu định bắt đầu từ đâu?"

Alex cố gắng tìm cách chuyển tải mọi thứ cậu cần nói với Henry thành lời.

"June nói tôi cứ bận rộn điên lên mà chẳng vì lý do chính đáng nào cả," cậu nói. "Tôi không biết. Thì người ta hay nói hãy thực hiện nó từng ngày một đấy? Tôi nghĩ mình sẽ từ từ thực hiện nó trong mười năm tới. Lúc tôi còn học cấp ba, mọi thứ xoay quanh tôi chỉ là: bố mẹ tôi ghét nhau, còn chị gái tôi chuẩn bị vào đại học, và đôi khi tôi hay nhìn những chàng trai khác trong phòng tắm. Tôi cứ nghĩ nếu tôi phớt lờ nó đi, tham gia lớp học này, khóa thực tập kia, công việc nọ, những thứ đó sẽ không thể bắt kịp tôi. Tôi đã từng nghĩ, nếu tôi hình dung ra con người mà tôi muốn trở thành, rồi gom hết nỗi lo lắng điên cuồng trong đầu tập trung vào mục tiêu đó, tôi có thể chỉnh sửa lại cảm xúc của mình. Có vẻ như tôi chưa bao giờ học được cách sống ở hiện tại."

Alex hít một hơi. "Nhưng bây giờ tôi ở đây. Với cậu. Tôi nghĩ có lẽ tôi nên bắt đầu cố gắng thực hiện nó từng ngày. Và chỉ... cảm nhận những gì tôi cảm thấy."

Henry không nói gì cả.

"Cưng à." Làn nước lặng lẽ gợn sóng xung quanh khi cậu trượt tay lên để giữ khuôn mặt của Henry bằng cả hai lòng bàn tay, vuốt ve xương gò má của cậu ấy bằng ngón tay cái ướt đẫm.

Tiếng ve, tiếng gió và mặt hồ có lẽ vẫn còn đang phát ra âm thanh ở đâu đó, nhưng tất cả như phai nhạt đi. Alex không thể nghe thấy gì ngoài nhịp tim đập trong tai.

"Henry, tôi—"

Henry đột ngột dịch chuyển, cúi xuống thoát khỏi vòng tay cậu trước khi cậu kịp nói hết câu.

Cậu ấy ngoi lên trở lại gần bến tàu, tóc bết vào trán, Alex quay lại chăm chú nhìn cậu ấy, khó thở vì mất mát. Henry phun nước hồ ra và tóe nước về phía Alex, khiến cậu bật cười.

"Chúa ơi," Henry nói, vỗ vào con côn trùng đậu trên người mình, "Mấy sinh vật địa ngục này là gì vậy?"

"Muỗi," Alex đáp.

"Thật kinh khủng," Henry kiêu ngạo nói. "Tôi sẽ mắc phải một bệnh dịch kỳ lạ mất."

"Hả sao cơ?"

"Tôi chỉ muốn nói, Philip là người thừa kế còn tôi là trữ vương, và nếu tên thần kinh đó lên cơn đau tim ở tuổi ba mươi lăm và tôi bị sốt rét thì người thừa kế ở đâu ra nữa?"

Alex lại cười yếu ớt, nhưng cậu có cảm giác rõ ràng về thứ gì đó bị rút khỏi tay ngay trước khi kịp nắm lấy. Giọng điệu của Henry trở nên nhẹ bẫng, cụt lủn và hời hợt. Giọng mà cậu dùng để nói với báo chí. "Nhân tiện, tôi thấy hơi mệt rồi," Henry đang nói. Và Alex bất lực nhìn cậu ấy quay người, bắt đầu kéo mình lên khỏi mặt nước bước lên bến tàu, mặc lại quần đùi lên đôi chân run rẩy. "Tôi nghĩ tôi sẽ đi ngủ trước."

Alex không biết phải nói gì, cậu nhìn Henry đi dọc theo lối đi dài của bến tàu, biến mất trong bóng tối.

Một cảm giác ù ù, vỡ òa bắt đầu từ sau răng hàm của cậu, lăn xuống cổ họng, vào ngực, xuống tận dạ dày. Có gì đó không ổn, và cậu biết điều đó, nhưng cậu quá sợ để đối phó hoặc hỏi. Cậu chợt nhận ra đây là hiểm họa khi cậu để tình yêu len lỏi vào - đó là thừa nhận rằng nếu có chuyện gì xảy ra, cậu không biết mình sẽ chịu đựng như thế nào.

Từ lần đầu tiên ấy khi Henry nâng mặt cậu lên và cho cậu một nụ hôn chắc chắn đến thế trong vườn, ý nghĩ đó hiện lên trong đầu Alex: Nếu đây không phải là quyết định đến từ chính cậu thì sao? Nếu cậu quá mẩn mê vào mọi thứ của Henry - những lời cậu ấy viết, nỗi đau chân thành nhất của cậu ấy - mà quên mất suy xét xem đây có phải là cách cậu ấy luôn luôn giao tiếp với mọi người hay không thì sao? Nếu cậu làm điều mà cậu đã thề sẽ không bao giờ làm, điều mà cậu ghét, đó là yêu một hoàng tử chỉ vì nó nghe đẹp như một câu chuyện cổ tích thì sao?

Khi cậu về phòng, Henry đã ở trên giường của cậu ấy, im lặng, nằm quay lưng lại.

__

Đến sáng, Henry đã biến mất.

Alex tỉnh dậy, thấy giường của Henry trống rỗng, đã được dọn dẹp ngăn nắp, chiếc gối được nhét ngay dưới chăn. Cậu gần như ném cánh cửa ra khỏi bản lề và chạy ra sân, chỉ để thấy nó cũng trống rỗng. Sân vắng, bến vắng. Giống như cậu ấy thậm chí còn chưa bao giờ đến đây.

Cậu tìm thấy mảnh giấy trong bếp:

Alex,

Phải đi sớm vì một vấn đề gia đình. Đi với đội mật vụ. Không muốn đánh thức cậu.

Cảm ơn cậu vì tất cả.

X

Đó là tin nhắn cuối cùng Henry gửi cho cậu.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro