Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 01

Dịch: Andrew Pastel
-------

Trên nóc Nhà Trắng, giấu mình lọt thỏm trong một góc của Lối đi dạo, có một tấm ván che mỏng nằm ngay rìa của Phòng tắm nắng. Nếu cạy nó ra vừa đủ sẽ nhìn thấy một dòng chữ được khắc bên dưới, bằng đầu chìa khóa hoặc có thể là một dụng cụ mở thư ở Cánh Tây (*) bị đánh cắp.

(*) Cánh tây Nhà Trắng là nơi đặt văn phòng Tổng Thống

Trong lịch sử bí mật của các Đệ Nhất gia đình (*) — cái xưởng buôn chuyện tầm phào luôn phải thề sẽ giữ các bí mật nội bộ đến khi xuống mồ dù bất cứ chuyện gì xảy ra — cũng không có câu trả lời rõ ràng nào cho ai đã viết nó. Thứ duy nhất mà ai cũng ngầm chắc chắn là chỉ có đám con cháu của tổng thống mới đủ can đảm để làm mấy chuyện rạch phá lên Nhà Trắng thế này. Vài người đinh ninh đó là Jack Ford, với các bản thu nhạc Hendrix của anh ấy và căn phòng lệch tầng gắn liền với mái nhà để hút thuốc vào đêm khuya. Cũng có người nói là Luci Johnson lúc trẻ, với dải ruy băng to bản trên tóc. Nhưng chuyện này không quan trọng.

(*) Từ dùng để chỉ gia đình của các Tổng thống Hoa Kỳ

Dòng chữ ở lại, như một câu thần chú riêng dành cho những người đủ táy máy tay chân để tìm ra nó.

Alex phát hiện ra dòng chữ này ngay trong tuần đầu tiên cậu đến sống ở đây. Cậu chưa bao giờ nói cho ai biết sao cậu có thể tìm thấy.

Dòng chữ viết rằng:

QUY TẮC #1: ĐỪNG ĐỂ BỊ BẮT

Phòng ngủ phía Đông và phía Tây trên tầng hai thường được dành cho Đệ nhất Gia đình. Lúc đầu chúng là một phòng ngủ khổng lồ mà chính phủ dành cho các chuyến thăm của Hầu tước de Lafayette trong chính quyền Monroe, nhưng sau này được tách làm hai phòng riêng. Alex ở trong phòng ngủ hướng Đông, đối diện với Phòng Hiệp ước, còn June thì ở hướng Tây, cạnh thang máy.

Lúc còn ở quê nhà Texas, phòng của cả hai cùng được bày bố theo một kiểu, ở hai bên hành lang. Khi ấy, chỉ cần nhìn những gì dán trên tường phòng của June là biết được lý tưởng của chị. Năm mười hai tuổi là những bức tranh màu nước. Năm mười lăm, lịch âm và biểu đồ luân xa của các loại đá quý. Ở tuổi mười sáu, những đoạn trích từ The Atlantic, cờ hiệu của Đại học Texas ở Austin, ảnh của Gloria Steinem, Zora Neale Hurston (2 nhà hoạt động nữ quyền nổi tiếng), và những đoạn trích từ các bài báo của Dolores Huerta.(nhà hoạt động nhân quyền)

Phòng riêng của cậu thì mãi mãi không thay đổi, chỉ ngày càng chất đầy những chiếc cúp bóng vợt (*) và hàng đống các bài tập nâng cao. Tất cả trong ngôi nhà giờ đều còn nguyên, chỉ là đầy bụi bám. Alex lồng chìa khóa căn nhà vào một sợi dây chuyền đeo quanh cổ, nó luôn bị giấu dưới lớp áo, khuất khỏi tầm nhìn. Cậu đeo nó từ lúc rời nhà chuyển đến Thủ Đô.

(*) Một môn thể thao chơi bằng cách một cây gậy dài có lưới để bắt, đỡ và chuyền một quả bóng bằng cao su đặc.

Bây giờ, ngay bên kia sảnh, căn phòng của June trông sáng sủa với màu trắng, hồng nhạt và xanh bạc hà, còn được cả tạp chí Vogue chụp lại. Thiết kế căn phòng lấy cảm hứng từ những tạp chí thiết kế nội thất cũ của thập niên 60 mà chị tìm thấy ở một trong những phòng khách của Nhà Trắng. Phòng riêng của cậu thì từng dùng làm nhà trẻ cho Caroline Kennedy, và sau đó là văn phòng của Nancy Reagan. *đốt vài bó xô thơm của June*

Cậu đã để lại mấy tranh ảnh cánh đồng thiên nhiên xếp đối xứng gọn gàng phía trên ghế sofa, nhưng sơn lên những bức tường màu hồng của Sasha Obama bằng một màu xanh đậm.

Thông thường, con cái của tổng thống, ít nhất là trong vài thập kỷ qua, sau mười tám tuổi sẽ không sống ở Dinh thự nữa, nhưng khi Alex bắt đầu theo học ở Đại học Georgetown vào tháng Giêng, mẹ cậu đã tuyên thệ nhậm chức, và về mặt logic, việc cậu tiếp tục sống trong Nhà Trắng để tiết kiệm chi phí an ninh hoặc chi phí cho bất kỳ căn hộ một phòng ngủ nào mà cậu sẽ thuê là hợp lý.

June đến vào mùa thu năm đó, sau khi tốt nghiệp Đại học Texas. Mặc dù chị chưa bao giờ nói ra, nhưng Alex biết chị chuyển đến đây để để mắt đến cậu. Chị biết rõ hơn bất kỳ ai khác em trai mình thích tiếp xúc với các hoạt động chính trị như thế nào, thậm chí còn mấy lần lôi cậu ra khỏi Cánh Tây để ngăn cậu tham gia quá nhiều.

Đằng sau cánh cửa phòng riêng đóng kín, Alex có thể đặt đĩa nhạc Hall & Oates trên chiếc mâm đĩa than trong góc, và không ai nghe thấy cậu ngân nga bài "Rich Girl" hệt như cha của cậu. Cậu có thể đeo chiếc kính đọc sách mà cậu luôn miệng khẳng định là không cần. Cậu có thể viết bao nhiêu tờ ghi chú dán đủ các màu để phục vụ cho việc học tùy thích. Alex sẽ không trở thành nghị sĩ trẻ nhất được bầu chọn trẻ nhất trong lịch sử hiện đại nếu không học hành chăm chỉ, nhưng làm ơn, đừng ai biết cậu phải nỗ lực như thế nào phía sau, nếu không thì giá trị cổ phiếu biểu-tượng-sexy của cậu sẽ lao đầu xuống đáy mất.

"Này," một giọng nói ở cửa vang lên, cậu ngẩng đầu lên khỏi máy tính xách tay của mình, thấy June đang đi vào phòng, với hai chiếc iPhone và một chồng tạp chí kẹp dưới nách, tay thì cầm một chiếc đĩa. Chị đóng cánh cửa phía sau bằng chân của mình.

"Hôm nay chị lại trộm cái gì đấy?" Alex hỏi, đẩy đống giấy tờ trên giường ra cho June có chỗ ngồi.

"Donut các loại," June vừa nói vừa leo lên. Chị đang mặc một chiếc váy bút chì với đôi giày bệt mũi nhọn màu hồng, và cậu đã có thể nhìn thấy các chuyên mục thời trang của tuần tới ngay lúc này: một bức ảnh về trang phục của chị ngày hôm nay, làm tiền đề đầu cho chuỗi quảng cáo về giày bệt dành cho những cô gái thành đạt khi di chuyển.

Cậu tự hỏi chị làm gì cả ngày, tham gia một chuyên mục cho WaPo (*), hay một buổi chụp hình cho blog của chị? Hoặc cả hai? Cậu không bao giờ có thể theo kịp.

(*) Washington Post, tên một tờ báo.

Chị vứt chồng tạp chí của mình trên ga trải giường rồi bắt đầu cắm cúi đọc.

"Làm phần việc của mình để giữ cho ngành công nghiệp bà tám vĩ đại của Mỹ trường tồn à?"

"Mục đích cho cái bằng báo chí của chị đấy," June nói.

"Tuần này có gì hay không?" Alex hỏi, với lấy một chiếc bánh rán.

"Để coi," June nói. "Tờ In Touch nói chị đang... hẹn hò với một người mẫu Pháp?"

"Thật à?"

"Chỉ biết ước." Chị lật vài trang. "À, có người nói em đi trị thâm lỗ đít."

"Cái đó đúng đấy," Alex nói với đầy sô cô la rắc trong miệng.

"Chị cũng nghĩ vậy," June nói, không buồn nhìn lên. Sau khi đọc lướt qua hầu hết tạp chí, chị xếp nó nó xuống cuối chồng báo và chuyển sang People. Chị lơ đãng lướt qua — People chỉ viết những gì mà các nhà quản lý công chúng của họ yêu cầu họ viết. Nhạt nhẽo. "Tuần này chúng ta không có gì nhiều... U là trời, chị là gợi ý của của trò chơi ô chữ này."

Đọc tin lá cải về mình và gia đình là một sở thích nhàn rỗi của June, một điều khiến mẹ của họ vừa thích thú vừa khó chịu, và sự tự ái của Alex chỉ đủ để cho June đọc cậu nghe tiêu đề. Đa số thường là những lời bịa đặt vô căn cứ hoặc tin được cung cấp từ đội ngũ báo chí của họ, nhưng đôi khi cũng rất tấu hài.

Nếu được lựa chọn, cậu thà đọc một trong hàng trăm mẩu fan-fiction về cậu trên internet, phiên bản trên-cả-tuyệt-vời của chính cậu với sự quyến rũ tàn khốc và sức bền thể chất khó tin, nhưng June thẳng thừng từ chối đọc, dù cậu có cố gắng mua chuộc đến mức nào.

"Sang US Weekly (*) xem," Alex nói.

(*) Tờ báo chuyên buôn chuyện về ng nổi tiếng.

"Hmm..." June lôi nó ra khỏi chồng báo. "Ui, xem này, chúng ta lên trang bìa tuần này đấy."

Chị đưa tờ bìa cán bóng cho cậu xem, trong đó có một bức ảnh của hai người họ trên một góc, tóc của June được búi cao trên đỉnh đầu và Alex trông hơi bị rót quá nhiều rượu nhưng vẫn rất đẹp trai, với xương quai hàm triệu đô và những lọn tóc sẫm màu.

Bên dưới là dòng chữ in đậm màu vàng: ĐÊM NYC HOANG DẠI CỦA ĐỆ NHẤT CHỊ EM.

"Ồ đúng rồi, đúng là một đêm hoang dại," Alex nói, ngả người ra sau đầu giường bọc da cao và đẩy cặp kính lên sống mũi. "Có tận hai diễn giả chính. Không có gì hấp dẫn hơn cocktail tôm và một tiếng rưỡi thuyết trình về khí thải carbon."

"Báo nói em đang hẹn hò với một 'cô gái tóc nâu bí ẩn'," June đọc. "'Mặc dù Đệ nhất Tiểu thư được đưa đón bằng xe limousine đến một bữa tiệc toàn sao ngay sau buổi dạ tiệc, Alex, anh chàng điển trai 21 tuổi, đã bị bắt quả tang khi lẻn vào khách sạn W để gặp một cô gái tóc nâu bí ẩn trong phòng tổng thống và rời đi vào khoảng 4 giờ sáng. Các nguồn tin bên trong khách sạn cho biết đã nghe thấy những tiếng động ái tình từ căn phòng suốt đêm, và có tin đồn rằng cô gái tóc nâu không ai khác chính là... Nora Holleran, cháu gái 22 tuổi của Phó Tổng thống Mike Holleran và là thành viên thứ ba của Bộ ba Nhà Trắng. Liệu cả hai có đang nối lại tình xưa?'"

"De!" Alex reo lên, còn June thì rên rỉ. "Chưa đầy một tháng! Baby ơi chị nợ em năm mươi đô."

"Khoan đã, là Nora thật à?"

Alex nhớ lại tuần trước cậu xuất hiện tại phòng của Nora với một chai sâm panh. Công việc của họ trên con đường chiến dịch một triệu năm trước rất ngắn gọn, chủ yếu là để vượt qua những điều không thể tránh khỏi. Họ mới 17,18 tuổi và đã hỏng bét ngay từ ngày đầu mối quan hệ, cả hai đều cho rằng mình là kẻ thông minh nhất. Kể từ đó, Alex đã thừa nhận Nora thông minh hơn cậu 100% và chắc chắn là quá thông minh để từng hẹn hò với cậu.

Nhưng đó không phải là lỗi của cậu khi báo chí không chịu buông tha; cánh truyền thông mê mẩn về ý tưởng họ cặp bồ với nhau như thể họ là Kennedys thời hiện đại. Vì vậy, nếu cậu và Nora thỉnh thoảng say khướt trong phòng khách sạn, cùng nhau xem The West Wing và rên rỉ ầm ĩ vào bức tường cho những tờ báo lá cải tọc mạch có thứ để viết, thì thực sự không thể trách cậu được. Họ chỉ đơn giản là biến một tình huống không mong muốn thành trò giải trí cá nhân của riêng mình mà thôi.

Lừa đảo chị gái cũng là một đặc quyền.

"Chắc vậy," Cậu dài giọng.

June vung cuốn tạp chí vào người cậu như thể cậu là một con gián đặc biệt đáng ghét. "Chơi ăn gian!"

"Cá cược là cá cược," Alex nói với chị. "Chúng ta đã nói nếu ai có tin đồn mới trong vòng một tháng, người kia sẽ phải trả 50 đô. Em đi lấy Venmo (*) đây."

(*) Tên 1 hãng ví điện tử ở Mỹ

"Chị không trả đâu," June giận dữ. "Mai gặp Nora chị sẽ bóp chết nhỏ này. À mà, mai em định mặc gì?"

"Chi?"

"Đi đám cưới."

"Đám cưới ai?"

"Trời ơi, đám cưới hoàng gia," June nói. "Của nước Anh. Nó in đầy trên mọi trang bìa chị vừa cho em xem đấy."

Chị lại giơ tờ US Weekly lên, lần này Alex mới chú ý đến câu chuyện chính với dòng tít khổng lồ: HOÀNG TỬ PHILIP NÓI "ANH ĐỒNG Ý"! Cùng với một bức ảnh của một người thừa kế Hoàng gia Anh cực kỳ bình thường và vị hôn thê tóc vàng không kém phần bình thường của anh ta đang mỉm cười nhạt nhẽo.

Cậu sốc đến mức làm rơi cả cái bánh donut trên tay. "Cuối tuần này à?"

"Alex, chúng ta sẽ khởi hành vào buổi sáng," June nói với cậu. "Chúng ta có hai lần xuất hiện trước khi đến buổi lễ. Không ngờ Zahra không thúc đít em cái vụ này đấy."

"Chết rồi," cậu rên rỉ. "Em có note lại mà nhưng quên xừ mất."

"Vì mải lo lập mưu với đứa bạn thân nhất của chị để lên báo lá cải hòng ăn năm mươi đô la của chị à?"

"Không, với bài nghiên cứu của em, cô gái thông minh ạ," Alex nói, chỉ tay đầy kịch tính vào đống ghi chú của mình. "Em bận nghiên cứu cho lớp Tư tưởng chính trị La Mã cả tuần rồi. Với cả em tưởng chúng ta đã đồng ý rằng Nora là bạn thân nhất của cả hai rồi mà."

"Đó không phải là một môn học thực sự," June nói. "Có khi nào em cố tình quên mất sự kiện quốc tế lớn nhất trong năm vì em không muốn nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình không?"

"June, em là con trai của Tổng thống Hoa Kỳ. Hoàng tử Henry là một tên bù nhìn của Đế quốc Anh. Chị không thể chỉ gọi cậu ta là 'kẻ thù không đội trời chung' của em," Alex nói. Cậu quay trở lại với chiếc donut của mình, nhai một cách trầm ngâm rồi nói thêm, "'Kẻ thù không đội trời chung' ngụ ý rằng cậu ta thực sự là đối thủ của em ở mọi cấp độ chứ không phải, ờ chị cũng biết đấy, cậu ta chỉ là một sản phẩm mắc kẹt của kết hôn cận huyết, lại còn thích tự sướng với ảnh chụp của mình."

"Gâu gâu."

"Em chỉ nói thế thôi."

"Ừ thì, em không cần phải thích cậu ấy, chỉ cần tỏ ra vui vẻ và không gây ra sự cố quốc tế nào trong đám cưới của anh trai cậu ấy là được."

"Bug, có khi nào em không thể hiện vẻ mặt vui vẻ không?" Alex nói, bắt đầu nở một nụ cười không hề giả trân, và June trông có vẻ vừa tức vừa buồn cười.

"Ờ. Dù gì em cũng biết em phải mặc gì đúng không?"

"Vâng, em đã chọn và được Zahra đồng ý hồi tháng trước rồi. Em có phải động vật đâu."

"Chị vẫn không chắc cái váy chị chọn hợp không nữa," June nói. Chị nghiêng người giật lấy chiếc máy tính xách tay của Alex, phớt lờ tiếng phản đối của cậu. "Em nghĩ cái màu hạt dẻ hay cái có ren sẽ hợp hơn?"

"Dĩ nhiên là ren rồi. Nước Anh cơ mà. Và tại sao chị cứ cố gắng làm em tạch môn này vậy? "Cậu nói, với lấy máy tính xách tay của mình chỉ để bị hất tay ra. "Đi quản lý Instagram của chị hay gì đi."

"Im đi, chị đang cố chọn thứ gì đó để xem. Ew, em có Garden State trong danh sách theo dõi luôn à? Chà, trường điện ảnh năm 2005 thế nào rồi?"

"Em ghét chị."

"Biết thừa."

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi qua bãi cỏ, làm xào xạc những cây đoạn trong vườn. Đĩa hát trên chiếc mâm đĩa trong góc đã chạy hết, chỉ còn lại tiếng rè rè nho nhỏ. Cậu lăn ra khỏi giường, lật mặt đĩa bên kia lên rồi đặt lại kim, giai điệu bài "London Luck, & Love" cất lên.

_____

Nếu thành thật, thì trải nghiệm hàng không tư nhân đối với cậu không bao giờ chán, ít nhất là trong ba năm nhiệm kỳ của mẹ cậu.

Cậu không thường đi du lịch nhiều theo cách này, nhưng khi có dịp, thật khó để suy nghĩ này không xuất hiện trong đầu cậu. Cậu sinh ra ở vùng đồi núi Texas, là con của con gái một bà mẹ đơn thân và con trai của một người nhập cư Mexico, cả hai đều rất nghèo - du lịch xa xỉ đến giờ vẫn là một điều xa xỉ.

Mười lăm năm trước, khi mẹ cậu lần đầu tiên tranh cử vào Hạ viện, tờ báo Austin đã đặt cho bà biệt danh: Lometa Longshot. Bà trốn khỏi thị trấn quê hương nhỏ bé của mình trong cái bóng của Fort Hood (*), làm ca đêm tại các quán ăn để học trường luật, và tranh luận về các vụ phân biệt đối xử trước Tòa án Tối cao lúc ba mươi tuổi. Bà là điều cuối cùng mà bất kỳ ai mong đợi sẽ đứng lên từ Texas giữa Chiến tranh Iraq: một đảng viên Đảng Dân chủ tóc vàng dâu, thông minh lanh lợi đi giày cao gót, một giọng nói lè nhè đặc trưng của miền nam nước Mỹ nhưng vô cùng dứt khoát và một gia đình nhỏ mang hai dòng máu.

"Lometa Longshot". Biệt danh này làm nổi bật hành trình của bà từ một thị trấn nhỏ Lometa, nơi bị lu mờ bởi sự hiện diện của căn cứ quân sự Fort Hood.

Vì vậy, thật kỳ lạ khi Alex giờ đây đang du ngoạn ở đâu đó trên Đại Tây Dương, ngồi trên chiếc ghế da có lưng tựa cao và gác chân lên ăn hạt dẻ cười. Nora đang cúi xuống giải ô chữ của tờ New York Times đối diện với cậu, những lọn tóc nâu xõa xuống trán cô. Bên cạnh cô, nhân viên mật vụ Cassius – gọi tắt là Cash – đang cầm một bản sao ô chữ trong bàn tay khổng lồ, cố gắng hoàn thành nó trước. Trên máy tính xách tay, con trỏ chuột trên bài Tư tưởng Chính trị La Mã của Alex nhấp nháy chờ đợi cậu, nhưng có điều gì đó trong cậu không thể hoàn toàn tập trung vào việc học khi họ đang bay xuyên Đại Tây Dương.

Amy, nhân viên Mật vụ yêu thích của mẹ cậu, cựu Hải quân SEAL người được đồn đại khắp DC là đã tiễn rất nhiều người về miền cực lạc, ngồi đối diện lối đi. Cô ấy có một chiếc hộp titan chống đạn đựng đồ nghề đang mở trên chiếc ghế dài bên cạnh và đang thản nhiên thêu những bông hoa lên một chiếc khăn ăn. Alex đã nhìn thấy cô ấy đâm ai đó vào xương bánh chè bằng một cây kim thêu rất giống.

Còn lại June, ngồi bên cạnh cậu, đang chống một khuỷu tay, chúi mũi vào cuốn tạp chí People mà chị mang theo một cách khó hiểu. Chị luôn chọn những tài liệu kỳ lạ nhất để đọc cho các chuyến bay. Lần trước là một cuốn sách thành ngữ tiếng Quảng Đông cũ nát. Trước đó nữa thì là quyển Cái chết đến với Tổng giám mục. (*)

(*) Tên một cuốn sách của nữ tiểu thuyết gia Willa Cather

"Giờ chị lại đọc cái gì trong đấy vậy?" Alex hỏi.

Chị banh rộng tờ tạp chí để cậu có thể thấy hai trang đôi với tiêu đề: ĐÁM CƯỚI HOÀNG GIA ĐIÊN RỒ! Alex rên rỉ. Cái thứ này chắc chắn là tồi tệ hơn Willa Cather.

"Sao?" Chị nói. "Chị muốn được chuẩn bị cho đám cưới hoàng gia đầu tiên của mình."

"Chị đi vũ hội rồi đúng không?" Alex nói. "Chỉ cần tưởng tượng nó giống như vũ hội nhưng tổ chức ở địa ngục, và chúng ta phải tỏ ra thật "nai-xừ" là được."

"Em có tin họ đã chi 75.000 đô la chỉ cho chiếc bánh không?"

"Nghe tuyệt vọng vậy."

"Và rõ ràng là Hoàng tử Henry sẽ đi một mình đến đám cưới, không mang theo bạn gái," chị dùng giọng Anh hài hước, "'có tin đồn Hoàng tử hẹn hò với một nữ thừa kế người Bỉ vào tháng trước, nhưng giờ những người theo dõi cuộc sống hẹn hò của hoàng tử không biết phải nghĩ sao nữa.'"

Alex hừ mũi. Cậu thấy thật điên rồ khi có vô số người theo dõi cuộc sống hẹn hò nhạt như nước ốc của các thành viên hoàng tộc. Cậu hiểu lý do tại sao mọi người quan tâm đến việc cậu nói gì – ít nhất là vì cậu có cá tính.

Alex gợi ý: "Có lẽ phụ nữ ở châu Âu cuối cùng đã nhận ra rằng cậu ta hấp dẫn như cuộn len nhúng nước."

Nora đặt trò chơi ô chữ của mình xuống vì đã hoàn thành nó trước. Cassius liếc qua hỏi. "Vậy cậu định rủ cậu ấy khiêu vũ không?"

Alex đảo mắt, đột nhiên tưởng tượng ra cảnh mình đang quay vòng quanh phòng khiêu vũ trong khi Henry lải nhải những lời ngọt ngào về môn bóng vồ và săn cáo bên tai.

Ý nghĩ đó khiến cậu muốn bịt miệng Henry ngay tắp lự.

"Nằm mơ."

"Ôi," Nora nói, "Cậu đỏ mặt kìa."

"Nghe này," Alex nói với cô, "Đám cưới hoàng gia là rác rưởi, những hoàng tử tổ chức đám cưới hoàng gia là rác rưởi, chủ nghĩa đế quốc cho phép hoàng tử tồn tại là rác rưởi. Đó là một con rùa rác đang cắm đầu đi xuống."

"Em đang trình bày trên TED Talk đấy à?" June hỏi. "Em có thấy là nước Mỹ cũng là một đế chế diệt chủng không?"

"Đúng, June à, nhưng ít nhất chúng ta có phép lịch sự là không giữ chế độ quân chủ," Alex nói, ném một hạt dẻ cười về phía chị.

Có một vài điều về Alex và June mà những nhân viên mới của Nhà Trắng luôn được phổ cập kỹ lưỡng trước khi bắt đầu công việc: Bệnh dị ứng đậu phộng của June. Chuyện Alex thường xuyên yêu cầu cà phê lúc nửa đêm. Bạn trai thời đại học của June, cái thằng đã chia tay với chị khi hắn chuyển đến California nhưng vẫn gửi thư đều đặn cho chị. Và mối hận thù lâu đời của Alex với hoàng tử út.

Thực ra cũng không phải là hận thù, thật. Nó thậm chí không phải là cạnh tranh. Đó là một cái gai vô cùng phiền nhiễu. Nó làm lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi.

Các tờ báo lá cải—toàn thế giới—quyết định chọn Alex vào vai một người Mỹ có vai vế tương đương với Hoàng tử Henry từ ngày đầu tiên, vì Bộ ba Nhà Trắng là thứ giống nhất mà nước Mỹ có thể đem đi so với Hoàng gia. Chuyện này chưa bao giờ công bằng. Hình ảnh của Alex là tất cả sự lôi cuốn, thiên tài và nụ cười hóm hỉnh, những cuộc phỏng vấn chu đáo và trang bìa của GQ năm mười tám tuổi; Của Henry là những nụ cười điềm đạm, tinh thần hiệp sĩ nhẹ nhàng và những lần xuất hiện từ thiện chung chung, một bức tranh Hoàng tử Charming hoàn toàn rỗng tuếch. Vai của Henry, Alex nghĩ, dễ đóng hơn nhiều.

Có lẽ đây là cạnh tranh về mặt kỹ thuật. Sao cũng được.

"Được rồi, sinh viên MIT," Cậu nói, "Những con số trên cái này là gì?"

Nora cười toe toét. "Hừm." Cô giả vờ suy nghĩ kỹ về nó. "Đánh giá rủi ro: Đệ nhất Công tử Hoa Kỳ không biết kiềm chế bản thân dẫn đến thương vong hơn năm trăm dân thường. Xác suất 98% phần trăm là Hoàng tử Henry trông hoàn toàn giống như bạch mã hoàng tử. 78% khả năng Alex sẽ bị cấm cửa vĩnh viễn khỏi Vương quốc Anh."

"Xác suất đó nhỏ hơn tôi mong đợi đấy," June nhận xét.

Alex cười, và máy bay tiếp tục bay.

_____

London thật sự nhộn nhịp, đám đông chen chúc trên đường phố bên ngoài Điện Buckingham và khắp thành phố, khoác trên mình những chiếc áo cờ Liên hiệp Anh và vẫy những lá cờ nhỏ trên đầu. Quà lưu niệm đám cưới hoàng gia ở khắp mọi nơi; Mặt của Hoàng tử Philip và cô dâu của anh ta được dán lên mọi thứ, từ thanh socola cho đến quần xì. Alex thật sự không thể hiểu nổi tại sao nhiều người lại quan tâm một cách say mê đến thế về một thứ buồn tẻ toàn diện như vậy. Cậu chắc chắn rằng nếu ngày nào đó cậu hay June kết hôn, người ta cũng sẽ không tụ tập tham dự diễu hành trước Nhà Trắng như thế này, cậu thậm chí còn không muốn điều đó xảy ra.

Buổi lễ kéo dài lê thê, nhưng ít nhất nó cũng tốt đẹp theo một cách nào đó. Không phải Alex không thích tình yêu hay không trân trọng hôn nhân. Chỉ là Martha là một cô con gái quý tộc hoàn toàn đáng kính, và Philip là một hoàng tử. Nó gợi cảm như một giao dịch kinh doanh. Không có đam mê, không có kịch tính. Gu tình yêu của Alex là phải có drama, giống kiểu như các tác phẩm của Shakespeare ấy.

Cảm giác như đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cậu ngồi vào bàn tiệc chiêu đãi giữa June và Nora bên trong phòng khiêu vũ của Điện Buckingham vậy, đủ kích thích để cậu có hơi chút cáu kỉnh. Nora đưa cho cậu một ly rượu sâm panh, cậu vui vẻ nhận lấy.

"Hai người có biết tử tước là gì không?" June hỏi, trên tay là một chiếc bánh sandwich dưa chuột đang ăn dở. "Tôi gặp khoảng năm người có tước hiệu như vậy rồi, và phải luôn mỉm cười lịch sự như thể tôi biết ý nghĩa của cái chức tước này vậy. Alex, em hay so sánh những thứ liên quan đến chính phủ quốc tế hay gì đó mà. Họ là ai?"

"Em nghĩ đó đại khái như kiểu khi một ma cà rồng tạo ra một đội quân gồm những nô lệ tình dục điên cuồng và bắt đầu cơ quan cai trị của chính mình," Cậu nói.

"Nghe hợp lý đấy," Nora nói. Cô ấy đang gấp khăn ăn của mình thành một hình thù phức tạp trên bàn, bộ móng tay đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn chùm.

"Ước gì mình là một tử tước," June nói. "Mình có thể bắt các nô lệ tình dục trả lời email cho mình."

"Nô lệ tình dục có trả lời được mấy cái thư tín chuyên nghiệp không đấy?" Alex hỏi.

Khăn ăn của Nora đã bắt đầu giống một con chim. "Tôi nghĩ đó có thể là một cách tiếp cận thú vị. Email của họ sẽ đầy bi thảm và phóng đãng. Cô giả vờ với một giọng khàn khàn, khó thở. "'Ôi, làm ơn, cầu xin người, hãy đưa tôi đi—đưa tôi đi ăn trưa để thảo luận về các mẫu vải, đồ thú vật!'"

"Có thể hiệu quả một cách kỳ lạ," Alex thêm vào.

"Hai người dị thật đó," June dịu dàng nói.

Alex đang định mở miệng phản bác lại thì một người phục vụ hoàng gia xuất hiện ở bàn của họ, như một bóng ma nặng nề và u ám trong một cái kẹp tóc giả tồi tàn.

"Cô Claremont-Diaz," người đàn ông nói, có lẽ tên anh ta sẽ là Reginald hoặc Bartholomew hay gì đó đại loại thế. Anh ta cúi đầu, thật kỳ diệu là cái kẹp tóc giả của anh ta không rơi thẳng vào đĩa của June. Alex phóng một cái nhìn hoài nghi với chị gái sau lưng anh ta. "Hoàng tử Henry điện hạ tự hỏi không biết liệu cô có vinh dự khiêu vũ cùng ngài ấy hay không."

Miệng June há hốc ra nửa chừng, nhả ra một âm tiết nhỏ, còn Nora nở một nụ cười toe toét.

"Cô ấy rất thích," Nora nhanh nhảu cướp lời. "Cô ấy đã hy vọng ngài ấy sẽ hỏi cả buổi tối."

"Tôi—" June bắt đầu rồi dừng lại, miệng cô ấy mỉm cười ngay cả khi mắt cô ấy liếc Nora chằm chằm. "Tất nhiên rồi. Điều đó sẽ rất đáng yêu."

"Tuyệt vời," Reginald-Bartholomew nói, rồi anh ta quay lại và ra hiệu qua vai.

Và Henry ở đó, bằng xương bằng thịt, đẹp trai cổ điển hơn bao giờ hết trong bộ vest ba mảnh được đặt may riêng, mái tóc màu cát hơi rối, gò má cao và khuôn miệng nhỏ nhắn, thân thiện. Cậu ấy giữ mình với tư thế hoàn hảo bẩm sinh, như thể một ngày nào đó cậu sẽ xuất hiện với dáng đứng thẳng không chút tì vết này từ một khu vườn sang trọng xinh đẹp nào đó của Điện Buckingham.

Mắt cậu ấy dán chặt vào Alex, và một thứ gì đó giống như sự khó chịu hay adrenaline dâng lên trong lồng ngực Alex. Cậu đã không nói chuyện với Henry có lẽ được một năm rồi. Khuôn mặt của cậu ấy vẫn cân xứng một cách đáng kinh ngạc.

Henry miễn cưỡng gật đầu chiếu lệ với cậu, như thể cậu là bất kỳ vị khách ngẫu nhiên nào khác, không phải người mà cậu ấy đánh bại trong buổi ra mắt xã luận của tạp chí Vogue ở tuổi thiếu niên. Alex chớp mắt, sôi máu quan sát Henry hướng chiếc hàm như tạc ngu ngốc của cậu ấy về phía June.

"Xin chào, June," Henry nói, chìa tay một cách lịch thiệp về phía June lúc này đang đỏ mặt. Nora thì giả vờ ngất xỉu. "Chị có biết nhảy điệu valse không?"

"Tôi... chắc có thể nhảy được," Chị nói, và thận trọng nắm lấy tay cậu ấy, như thể chị nghĩ cậu ấy có thể đang chơi khăm chị, điều mà Alex nghĩ là quá hào phóng so với khiếu hài hước của Henry. Henry dẫn chị đến với đám đông quý tộc đang quay cuồng.

"Giờ là vậy đó hả?" Alex nói, nhìn chằm chằm vào con chim bằng khăn ăn của Nora. "Thế là cuối cùng cậu ta đã quyết định "tắt nguồn" tôi bằng cách tán tỉnh chị gái tôi à?"

"Ôi, cậu bạn nhỏ," Nora nói. Cô đưa tay ra và vỗ nhẹ vào tay cậu. "Thật dễ thương khi cậu nghĩ mọi thứ đều xoay quanh cậu."

"Chắc chắn là vậy mà."

"Niềm tin mãnh liệt đấy."

Cậu ngước nhìn đám đông, nơi June đang bị Henry xoay vòng trên sàn nhà. Chị nở một nụ cười trung lập, lịch sự trên khuôn mặt, còn cậu ấy thì cứ nhìn qua vai chị, điều này thậm chí còn khó chịu hơn. June thật tuyệt vời, và điều ít nhất Henry có thể làm là chú ý đến chị.

"Nhưng cậu có nghĩ rằng cậu ta thực sự thích chị ấy không?"

Nora nhún vai. "Ai biết? Hoàng gia thật kỳ lạ. Có thể là phép lịch sự, hoặc— À đây rồi."

Một nhiếp ảnh gia hoàng gia đã đột nhập và chụp một bức ảnh họ đang khiêu vũ, một bức ảnh mà Alex biết sẽ bị tiết lộ cho tờ báo Hello vào tuần tới. Là vậy đó hả? Dùng Đệ nhất Tiểu thư để tạo mấy cái tin đồn hẹn hò ngu ngốc gây chú ý? Ông trời cấm Philip thống trị tin tức trong một tuần đây mà.

"Cậu ấy khá giỏi việc này đấy," Nora nhận xét.

Alex vẫy một người phục vụ và quyết định dành phần còn lại của buổi lễ để say một cách có hệ thống.

Alex chưa bao giờ kể— và sẽ không bao giờ kể—với bất kỳ ai, rằng chuyện cậu gặp Henry lần đầu tiên khi cậu mười hai tuổi. Cậu chỉ nghĩ về nó khi cậu say.

Cậu chắc chắn rằng cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Henry trên báo chí trước đó, nhưng đó là lần đầu tiên cậu thực sự nhìn thấy cậu ấy. June vừa tròn mười lăm tuổi và đã dùng một phần tiền sinh nhật của mình để mua vài cuốn tạp chí dành cho tuổi teen sặc sỡ chói mắt. Tình yêu của chị với mấy tờ lá cải bắt đầu từ rất sớm. Ở giữa tạp chí là những tấm poster thu nhỏ mà người đọc có thể xé ra và dán vào ngăn tủ của mình. Nếu cẩn thận dùng móng tay cạy những chiếc ghim kim bấm, bạn có thể lấy chúng ra mà không làm rách chúng. Một trong số đó, ngay chính giữa, là hình một cậu bé.

Cậu bé có mái tóc dày, màu hung và đôi mắt to màu xanh lam, nụ cười ấm áp và một cây gậy cricket trên một bên vai. Đó hẳn là một bức ảnh chụp lén, bởi vì ở cậu ấy có một sự tự tin vui vẻ, rạng rỡ không thể giả tạo được. Ở góc dưới cùng của tấm ảnh có dòng chữ màu hồng và xanh lam: HOÀNG TỬ HENRY.

Alex vẫn không thực sự biết điều gì đã kéo cậu lại, chỉ biết rằng cậu sẽ lẻn vào phòng của June, tìm lại trang đó và chạm đầu ngón tay vào tóc cậu bé, như thể bằng cách nào đó cậu sẽ có thể cảm nhận được kết cấu của nó nếu cậu tưởng tượng đủ nhiều. Cha mẹ cậu càng leo cao lên hàng ngũ chính trị, cậu càng bắt đầu tính đến thực tế là thế giới sẽ sớm biết cậu là ai.

Sau đó, đôi khi, cậu nghĩ về bức ảnh và cố gắng khai thác sự tự tin dễ dàng của Hoàng tử Henry.

(Cậu cũng đã nghĩ đến việc dùng ngón tay cạy những chiếc ghim và lấy bức ảnh ra và cất nó trong phòng, nhưng cậu chưa bao giờ làm thế. Móng tay của cậu quá ngắn; chúng không được thiết kế để làm điều này như của June, như của các cô gái khác.)

Nhưng rồi đến lần đầu tiên cậu gặp Henry - những lời lạnh lùng, tách biệt đầu tiên mà Henry nói với cậu - và Alex đoán mình đã nhầm, rằng chàng trai xinh đẹp, cởi mở trong bức ảnh không có thật. Henry ngoài đời đẹp đẽ, xa cách, nhàm chán và khép kín. Cái người mà các báo lá cải cứ so sánh với Alex, cái người mà Alex cũng tự so sánh với bản thân cậu, nghĩ rằng mình giỏi hơn Alex, và mọi người đều thích mình. Alex không thể tin rằng cậu từng muốn trở thành một người như thế.

Alex tiếp tục uống rượu, liên tục xen kẽ giữa việc có nên tiếp tục suy nghĩ về điều đó hay không, hòa vào đám đông và khiêu vũ với những nữ thừa kế châu Âu xinh đẹp cũng vì điều đó.

Cậu đang lướt ra khỏi một bạn nhảy thì bắt gặp một bóng người đơn độc đang lảng vảng gần chiếc bánh cưới và tháp rượu sâm panh. Lại là Hoàng tử Henry, tay cầm ly, nhìn Hoàng tử Philip và cô dâu của anh ta xoay người trên sảnh phòng khiêu vũ. Cậu ấy lại có vẻ nửa quan tâm nửa không một cách lịch sự đáng ghét đó, như thể cậu ấy có nơi nào khác để đến vậy. Và Alex không thể cưỡng lại thôi thúc phải đi cà khịa của mình.

Cậu lách qua đám đông, chộp lấy một ly rượu từ một chiếc khay đi ngang qua và uống cạn một nửa.

"Nếu các cậu có thứ này," Alex nói, rón rén đến gần cậu ấy, "Các cậu nên làm hai tháp sâm panh thay vì một. Đi dự một đám cưới chỉ có một tháp sâm banh thật sự xấu hổ đó."

"Alex," Henry nói bằng cái giọng sang đến phát điên. Đến gần mới thấy, chiếc áo ghi lê bên dưới áo vest của cậu có màu vàng tươi, đính khoảng một triệu nút trên đó. Thật kinh khủng. "Tôi tự hỏi liệu mình có được hân hạnh này không."

"Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của cậu đấy," Alex mỉm cười nói.

"Thực sự là một dịp quan trọng," Henry đồng ý. Nụ cười của cậu ấy chói lóa tuyệt vời, được tạo ra để in trên tiền.

Điều khó chịu nhất là Alex biết Henry cũng ghét cậu - cậu ấy phải thế, họ vốn là đối thủ của nhau - nhưng cậu ấy từ chối thẳng thừng hành động như vậy. Alex nhận thức sâu sắc rằng chính trị liên quan rất nhiều đến việc hòa nhã với những người mà mình không ưa, nhưng cậu ước rằng một lần, chỉ một lần thôi, Henry sẽ hành động như một con người thực sự chứ không phải một món đồ chơi nhỏ bóng loáng bán trong cửa hàng quà tặng của cung điện.

Henry quá hoàn hảo. Alex chỉ muốn chọc chọc mấy phát.

"Cậu có bao giờ cảm thấy mệt mỏi," Alex nói, "khi giả vờ rằng cậu trên cơ tất cả không?"

Henry quay lại nhìn cậu chằm chằm. "Tôi không hiểu ý cậu."

"Ý tôi là, cậu loanh quanh ở ngoài này, làm các nhiếp ảnh gia đuổi theo cậu rồi tỏ ra như thể cậu ghét bị chú ý lắm, nhưng vừa nãy cậu khiêu vũ với chị tôi thì lại không thấy thế," Alex nói. "Cậu làm như thể cậu quá quan trọng để có mặt ở bất cứ đâu. Cậu không thấy mệt mỏi à?"

"Tôi... phức tạp hơn thế một chút," Henry biện giải.

"Ha."

"À," Henry nói, nheo mắt lại. "Cậu say rượu."

"Tôi chỉ nói vậy thôi," Alex nói, gác cùi chỏ thân thiện quá mức vào vai của Henry, động tác không dễ dàng như cậu nghĩ vì Henry cao hơn cậu khoảng 4 inch. "Cậu có thể cố gắng diễn như thể cậu đang vui vẻ. Thỉnh thoảng."

Henry cười đầy ẩn ý. "Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc đổi đồ uống sang nước lọc, Alex."

"Thế à?" Alex nói, gạt bỏ suy nghĩ rằng có thể rượu là thứ đã khiến cậu có can đảm bước đến gần Henry ngay từ đầu, giương mắt ngây thơ bắt đầu giả nai, "Tôi đang xúc phạm cậu sao? Xin lỗi tôi không có bị ám ảnh bởi cậu như những người khác. Tôi biết điều đó làm cậu bối rối lắm."

"Cậu biết gì không?" Henry nói. "Tôi nghĩ cậu có đấy."

Alex há hốc miệng, trong khi khóe mắt Henry trở nên tự mãn và gần như có chút ác ý.

"Tôi nghĩ," Henry nói, giọng lịch sự. "Cậu có bao giờ để ý rằng tôi chưa một lần tiếp cận cậu và luôn cư xử hết sức lịch sự trong mọi lúc chúng ta nói chuyện? Nhưng cậu ở đây, tìm kiếm tôi một lần nữa." Cậu ấy nhấp một ngụm sâm panh. "Tôi chỉ thấy vậy thôi."

"Cái gì? Tôi không..." Alex lắp bắp. "Cậu -"

"Buổi tối vui vẻ, Alex," Henry nói ngắn gọn rồi quay người bước đi.

Nghĩ đến việc Henry chuẩn bị chiến thắng cuộc tranh luận khiến Alex phát điên, không kịp suy nghĩ, cậu đưa tay ra kéo vai Henry lại.

Và rồi Henry đột ngột quay lại, lần này gần như đẩy Alex ra khỏi người cậu ấy, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Alex bị ấn tượng bởi ánh mắt lấp lánh của Henry, sự bùng nổ đột ngột của một nhân cách thực sự.

Điều tiếp theo mà cậu biết là cậu vấp phải chân của chính mình và loạng choạng ngã ngửa vào chiếc bàn gần mình nhất. Đã quá muộn để cậu nhận ra rằng chiếc bàn, trước sự kinh hoàng của cậu, là chiếc bàn có chiếc bánh cưới tám tầng khổng lồ. Cậu nắm lấy cánh tay của Henry hòng giữ thăng bằng, nhưng tất cả những gì cậu làm được là khiến cả hai cùng nhau mất thăng bằng rồi ngã thẳng vào quầy bánh.

Cậu quan sát, như thể trong một thước phim quay chậm, khi chiếc bánh nghiêng nghiêng, rung rinh, lắc lắc và cuối cùng là lật nhào. Cậu hoàn toàn không thể làm gì để cứu vãn. Nó rơi xuống sàn trong hình dạng một trận tuyết lở bằng kem bơ trắng, một cơn ác mộng ngọt ngào trị giá 75.000 đô la.

Căn phòng trở nên im lặng đến thót tim khi động lượng mang cậu và Henry ngã xuống, rơi xuống đống đổ nát của chiếc bánh trên tấm thảm trang trí công phu, tay áo của Henry vẫn được nắm chặt trong tay Alex. Ly rượu sâm panh của Henry đã đổ ra khắp người họ và vỡ tan, qua khóe mắt, Alex có thể thấy một vết cắt ngang qua đỉnh gò má của Henry bắt đầu rỉ máu.

Trong một giây, tất cả những gì cậu có thể nghĩ khi nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi phủ đầy kem và sâm panh là ít nhất thì màn khiêu vũ của Henry với June sẽ không phải là câu chuyện lớn nhất xảy ra trong đám cưới hoàng gia.

Suy nghĩ tiếp theo của cậu là cậu sắp sửa bị mẹ đấm không trượt phát nào.

Bên cạnh, cậu nghe thấy Henry chậm rãi lẩm bẩm, "Lạy con mẹ nó Chúa."

Cậu lờ mờ ghi nhận rằng đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy hoàng tử chửi thề, trước khi đèn flash từ máy ảnh của ai đó vụt tắt.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro