
☆Chương 19: Nhập hội
"Cô ấy là Diêu Bạch Tương." Đường Minh vừa giới thiệu thành viên mới cho mọi người, vừa dặn dò Vương Viện: "Sau này cô ấy sẽ cùng làm ca sáng với cô. Cô hướng dẫn cho cô ấy vài hôm, nhắc nhở những việc cần chú ý trong công việc nữa nhé."
"Chào mọi người." Diêu Bạch Tương vội cất lời chào, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Theo như đã nói trước đó thì có bốn người làm công việc bảo vệ cho khu dân cư này, thế nhưng trong số đó chỉ có một người đàn ông trưởng thành, còn lại là hai cô gái và một cậu trai nhìn như con nít. Đây là cái tổ hợp kiểu gì không biết nữa? Lỡ như gặp chuyện thì làm được gì?
Cậu nhóc nhỏ nhất kia không biết đã thành niên hay chưa, chắc khôgn đến nỗi thuê cả trẻ vị thành niên đâu hả...
Diêu Bạch Tương bỗng nhiên rất muốn bật cười, cười chính mình đã nghĩ nhiều. Giờ đã là lúc nào rồi, cô ta còn dư tâm tư đi quản chuyện thuê hay không thuê trẻ vị thanh niên? Cho dù có là trẻ vị thành niên thật thì cũng đã sao? Cũng đâu có ai tìm anh gây sự? Thậm chí ngay cả trẻ con cũng sẽ thấy mình thật may mắn, bởi vì không ngờ lại có thể tìm được một công việc.
Diêu Bạch Tương hướng ánh mắt về phí người cuối cùng. Nghe nói là bạn của Đường Minh, một người mặt mũi trắng trẻo mềm mại, nhìn có vẻ còn rất trẻ, nhưng nhan sắc thực sự hơn người. Nếu như lúc này không phải tận thế, nói không chừng cô ta sẽ chủ động theo đuổi người ta luôn.
Tiếc là với thế đạo hiện giờ, càng xinh đẹp lại càng phiền phức, đặc biệt là những người trông yếu ớt trói gà không chặt. Không giống như Đường Minh, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng cả người rắn chắc, nhìn qua đã biết là một tay có thể đánh đấm.
Diêu Bạch Tương bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của mình.
Nhưng người này nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin. Cô ta theo Phổ Vịnh Xuân, đã từng gặp qua không ít đội ngũ, nào có đội ngũ không phải thanh niên tráng kiện là chính? Nhưng nhìn đám người trước mắt này xem, rõ ràng là phụ nữ và trẻ con chiếm đại đa số.
Nói thật lòng, ấn tượng ban đầu hiện lên trong đầu Diêu Bạch Tương chính là "một đám yếu thế".
Diêu Bạch Tương đã hơi hối hận, sớm biết là một đám người thế nàym cô ta chẳng thà đi theo Tần Xuyên về khu quân đội còn hơn.
Tuy rằng Đường Minh rất mạnh, tuy rằng Đường Minh có lương tri, nhưng nếu như cậu ta không nhận rõ được cực hạn năng lực của mình, để một người lo cho cả một đám người, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Đến lúc đó, những người theo sau tín nhiệm cậu đều sẽ chịu thiệt lớn.
Vương Viện do dự đôi chút: "Cô ấy sống cùng cậu à?"
Đường Minh ngẩn cả người, nhìn đi nhìn lại vẻ mặt khác nhau của đám người.
Một người phụ nữ xinh đẹp, tự cậu dẫn về đây, lại đặc biệt tập trung tất cả mọi người lại để giới thiệu.
Cậu giật mình phát hiện, thẳng thắn nghiêm túc nói: "Đương nhiên không sống cùng tôi. Đội ngũ ban đầu của cô ấy tan đàn xẻ nghé rồi, không biết đi đâu, con gái một thân một mình bên ngoài không an toàn nên tôi mới dẫn về. Bây giờ cô ấy không có chỗ ở, cô xem thử tòa nhà chỗ cô đang ở có căn nào thích hợp có thể giới thiệu cho cô ấ. Sống ở gần đây mộtt chút, chúng ta cũng tiện chú ý đến tình hình của nhau hơn. Cô ấy từng ăn thịt tinh thú, sức lực không yếu. Cô dạy thêm cho cô ấy một chút, để cô ấy nhanh chóng quen việc. Về phần đãi ngộ thì cũng giống như cô."
Đường Minh nhìn quanh một lượt tất cả mọi người: "Sau này mọi người là đồng nghiệp với nhau cả, có thời gian rảnh có thể làm quen với nhau một chút."
Vương Viện thầm đánh giá, sau khi hiểu được đại khái quan hệ giữa hai người này liền biết phải làm thế nào. Cô gọi Diêu Bạch Tương: "Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi xem một vòng xung quanh."
Diêu Bạch Tương sau khi cân nhắc, quyết định trước tiên cứ ở lại đây quan sát tình hình vài ngày, liền theo Vương Viện đi ra ngoài.
Vương Viện là người có giá trị vũ lực cao nhất khu dân cư Thiên Tứ này, thời gian làm quen với khu nhà cũng lâu nhất, cho nên Đường Minh đã giao chìa khóa của những căn hộ trống khác cho cô. Chỉ cần không có người ở, Diêu Bạch Tương có thể tùy ý chọn một căn hộ cô ta thích rồi dọn vào ở. Điều này thì giống với lúc ở khách sạn, phòng quá trời, tha hồ chọn.
Nhưng những việc xảy ra sau đó thì lại khiến Diêu Bạch Tương không khỏi bất ngờ.
Để chào đón Diêu Bạch Tương, Vương Viện đã dẫn cô ta tới phòng của mình, nhóm lửa, nướng mấy tảng thịt tinh thú lớn.
Diêu Bạch Tương hít hà, là mùi thịt nướng thơm ngon.
Ngay say đó, mấy miếng thịt đã được gắp bỏ vào bát Diêu Bạch Tương.
"Cho tôi sao?" Diêu Bạch Tương ngạc nhiên. Tuy rằng cô ta cũng từng ăn thịt tinh thú, nhưng hầu như đều ăn canh nấu từ thịt tinh thú là chính, hoặc không cũng chỉ ăn được vài miếng thịt nhỏ. Mặc dù chủng loại tinh thú nhiều vô số kể, cũng từng ăn không ít những loài động vật kỳ lạ, nhưng thịt heo thì thực sự đã lâu lắm rồi không được ăn.
"Ừ, ăn nhiều chút, thịt ở chỗ tôi nhiều quá." Vương Viện cẩn thận dặn dò.
Đây là thịt heo đen mà Hứa Ôn Lương ứng trước tiền công vài ngày cho cô.
Vương Viện đã có kinh nghiệm nấu nướng thịt tinh thú, sau khi thu thập xong thì phát hiện thịt của cả một con heo quá trời nhiều, một mình cô ăn không hết. Hứa Ôn Lương sau khi đưa thịt cho cô thì phủi tay mặc kệ, hết cách, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách giải quyết.
Trước tiên là dùng một ít thịt đổi lấy một ít đồ gia dụng cho Trương Cường, nhưng vẫn còn dư lại rất nhiều. Cô cũng từng hỏi Nhiếp Thắng, nhưng cậu nhóc đó sợ xảy ra vấn đề nên không chịu ăn, chỉ ăn thực phẩm bình thường.
Sau tận thế, lần đầu tiên Vương Viện gặp phải tình huống thịt nhiều quá ăn không hết, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chỉ hận bụng mình chỉ ăn được có bấy nhiêu. Cô nghĩ bụng, trữ thêm hai ngày nữa có khi thịt hỏng hết mất. Thế là trong tình huống không còn cách nào khác, cô đành dứt khoát lấy ra chiêu đãi người mới, cùng ăn một bữa no nê.
Thịt nhiều quá... Diêu Bạch Tương bị những lời này làm cho điếng người, đám người này đã giàu có xa hoa đến bước đường này rồi sao? Trước nay chỉ có chuyện thịt tinh thú không đủ ăn, nhưng họ lại chê quá nhiều!
Diêu Bạch Tương hoài nghi rằng mình đã nhìn lầm rồi, đã đánh giá sai về thực lực của đám người này, thế là hạ quyết tâm phải quan sát thật kỹ và đánh giá lại lần nữa. Dù sao thì lúc võ giả cấp hai Phổ Vịnh Xuân dẫn đội, cô ta cũng chưa từng thấy Phổ Vịnh Xuân chê thịt quá nhiều bao giờ.
Diêu Bạch Tương bỗng nhớ ra một chuyện, cô ta giả như lơ đãng hỏi: "Trong đội có mấy cô gái thế? Chính là những người hôm nay chúng ta đã gặp sao?"
"Cộng thêm cả cô nữa là ba người." Vương Viện ăn từng miếng thịt lớn, vừa ăn vừa đáp: "Cơ mà Trương Cường và Tưởng Thiến là vợ chồng, bình thường sẽ cùng hành động. May mà cô đã tới, nếu không cả một nhà toàn mấy gã đàn ông, có một mình tôi là nữ sinh độc thân, đôi khi không tránh được gượng gạo."
Một mình cô là nữ sinh độc thân!
Diêu Bạch Tương lén liếc Vương Viện vài cái, trong lòng thầm nghĩ, Đường Minh lợi hại như vậy, đáng lẽ ra phải dẫn vợ theo bên mình mới phải, người trong lòng cậu khả năng cao là cũng thuộc đội ngũ này, cộng thêm với việc nhìn cậu có vẻ rất nghĩa khí, chắc chắn sẽ không tìm phụ nữ đã có chồng. Nói như vậy thì lẽ nào Vương Viện chính là người trong lòng mà Đường Minh nói?
Diêu Bạch Tương thoáng nhớ lại chuyện trước đây, lập tức nhớ ra ĐƯờng Minh đã miêu tả vợ mình thế nào. Thực sự là lần đó cô ta đã bị đả kích quá lớn, không sao quên được.
Cậu ta nói vợ mình "ngoại hình xinh đẹp, tính tình lại tốt, còn biết nấu cơm làm việc nhà".
Diêu Bạch Tương so sánh từng điều kiện một với người con gái trước mắt mình.
Ngoại hình xinh đẹp... trong mắt Diêu Bạch Tương, cô cảm thấy dung mạo Vương Viện miễn cưỡng có thể tính là thanh tú tầm trung, phải cộng thêm bao nhiêu tình yêu vào mới có thể khen Vương Viện xinh đẹp? Nhưng nhìn từ góc nhìn khác, người tình trong mắt hóa Tây Thi, lỡ đâu trong mắt Đường Minh, Vương Viện lại đẹp như thiên tiên thì sao?
Tính cách tốt... cái này thì có khả năng. Diêu Bạch Tương hung hăng cắn một miếng thịt, thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Một người có thể vô tư lự mời cô ăn thịt trong tận thế chẳng phải là một người có tính cách tốt thì là gì?
Biết nấu cơm làm việc nhà... thịt heo được nước vỏ giòn thịt mềm, tảng thịt mọng nước chảy cả xuống, có thể thấy khả năng nấu nướng của Vương Viện thuộc hạng nhất. Việc nhà tạm thời chưa thấy được.
Tuy nhiên có nhiều điều kiện phù hợp như thế này, ngoại trừ Vương Viện ra còn có thể là ai?
Diêu Bạch Tương hạ quyết tâm nhất định phải ôm chặt đùi Vương Viện. Người này tương lai có khả năng sẽ trở thành bà chủ đấy!
Diêu Bạch Tương hoàn toàn không hay biết, Vương Viện có thể nướng thịt ngon như vậy, đó là bởi vì sau tận thế cô đã trải qua vô số lần nướng cháy, nướng chưa chín... mới luyện thành tay nghề như bây giờ. Còn nếu là trước tận thế, cô cũng chỉ biết úp mì tôm, đổ thêm gói gia vị vào khuấy đều mà ăn thôi...
Diêu Bạch Tương dám khẳng định Vương Viện chính là bà chủ tương lại, mấu chốt nằm ở việc trong nhóm người này chỉ có mình Vương Viện là nữ giới độc thân.
Cô ta không ngờ tới, Đường Minh lại là một tên đồng tính. Vợ yêu của anh không chỉ ngày ngày ở bên cạnh anh, mà anh còn được ôm vợ ngủ mỗi đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro