Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Vết Sữa

Chương 15: Vết Sữa

◎Đợi em lớn lên, sẽ gả cho anh.◎

"Chị dâu, em không có ý đó."

"Vậy thì cứ cất cho cẩn thận, đừng có nói chuyện trả lại cho chị nữa."

Dư Niệm cất ngọc vào trong cổ áo, bàn tay ấn lên vùng lạnh lẽo, "Vâng, cảm ơn chị dâu."

"Đồ ngốc, cảm ơn cái gì chứ, món đồ này vốn dĩ là của em mà."

Cùng lúc đó, tiếng khóc của Lương Tử Thần vang lên inh ỏi, cả nhà trên dưới đều chạy tới.

"Hiện trường vụ án" có một lớn một nhỏ đang ngồi, Lương Tụng Thịnh thì mặt không biểu cảm, Lương Tử Thần thì khóc đến không thở nổi.

Mọi người hỏi han tình hình, bé thì chỉ lo khóc, lớn thì lại không chịu nói. Người giúp việc và chị dâu xem khắp người cậu bé một lượt, cũng không thấy bị thương ở đâu. Nhưng tiếng khóc thì không ngừng, cứ như thể vừa phải chịu một nỗi oan ức rất lớn.

Dư Niệm nóng ruột, mời tất cả mọi người ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại cậu và Lương Tử Thần.

Dỗ dành mãi, tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại, Dư Niệm giúp cậu bé lau sạch vết nước mắt, thăm dò hỏi: "Tử Thần, em với chú rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lương Tử Thần không để ý, tức giận khép cuốn bài tập, quay sang phía bên kia nghịch đồ chơi.

Dư Niệm không ép nữa, cùng cậu bé chơi đùa.

Hơn chín giờ tối, người giúp việc bưng sữa đến gõ cửa.

Cậu chủ nhỏ trong khoản uống sữa thì vô cùng nổi loạn, đặc biệt là hôm nay có Dư Niệm ở đây, cậu bé ôm mô hình bĩu môi, "Sữa là dành cho trẻ con uống, con là đàn ông, con không thèm uống, trẻ con!"

Người giúp việc vừa dỗ dành vừa đuổi theo đút, Lương Tử Thần không để ý tới.

Điều này khiến Dư Niệm nhớ lại mình hồi bé, lúc đó cậu cũng không thích uống sữa, dì Hiền và ông nội cũng giống như vậy, đuổi theo sau đút, nói hết lời ngon ngọt, cũng khó mà chủ động uống một ngụm.

Dư Niệm nhận lấy cốc sữa, "Ai nói sữa chỉ dành cho trẻ con uống chứ, anh trước khi ngủ cũng phải uống sữa đó."

Lương Tử Thần chống nạnh, mũi hếch lên trời, "Nói dối, em không tin."

"Không có nói dối em, tối nào anh cũng phải uống một cốc, nếu không ngủ không ngon."

Người giúp việc nhanh chóng bưng đến một cốc sữa khác.

Dư Niệm nhận lấy, nâng cốc sữa nóng hổi, "Trong này chứa rất nhiều protein, axit amin và khoáng chất. Uống sữa trước khi ngủ không chỉ giúp ngủ ngon hơn, mà còn có thể bổ sung canxi, giúp em cao lớn và khỏe mạnh hơn."

"Phải uống nhiều sữa vào, mới có thể sớm cao hơn chú em, còn thông minh và giỏi giang hơn chú nữa đó!"

Dứt lời, Dư Niệm ngửa cổ, uống một hơi hết sạch cốc sữa.

Thấy Dư Niệm uống, Lương Tử Thần đương nhiên không chịu thua kém. Nghe nói sẽ giỏi hơn cả chú, cậu bé lại càng hăng hái, còn uống xong trước cả Dư Niệm.

Dư Niệm đưa cốc sữa đã cạn cho người giúp việc, ghé vào tai Lương Tử Thần, "Nhưng mà, lần sau bảo dì pha sữa yến mạch đi, sữa tươi vị chán thật."

Vừa không có trà mật ong, vừa không có khoai môn miếng.

Dư Niệm ngửi thấy mùi rượu ở cửa trước, mới phát hiện Lương Tụng Thịnh đang đứng ở đó.

Không một tiếng động, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.

Dư Niệm đứng dậy, "Chúng ta phải về rồi sao?"

Lương Tụng Thịnh "ừ" một tiếng, rồi biến mất ở cửa.

Dư Niệm tạm biệt Lương Tử Thần, vội vàng đi ra ngoài, vừa ra cửa đã bị người đàn ông túm lấy.

Lương Tụng Thịnh buông cậu ra, "Điện thoại."

"À, đúng rồi." Dư Niệm quay vào lấy, tìm mãi, mới tìm thấy ở dưới gầm giường.

Cậu vội vã đi ra, Lương Tụng Thịnh vẫn còn đứng ở cửa.

"Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi."

"Không lâu." Lương Tụng Thịnh quay người xuống lầu, mùi rượu theo cầu thang mà lan ra phía sau.

Lương Tụng Thịnh đi ở phía trước, bước đi lơ lửng, không vững, chắc là đã uống không ít.

Phía trước có bậc thềm hơi cao, Dư Niệm nhanh chân bước lên, đỡ lấy anh, "Cẩn thận."

Cảm nhận được ánh mắt "đe dọa", Dư Niệm hoảng hốt buông tay, "Xin... xin lỗi."

Cổ tay bị người khác giữ chặt ngược lại, nắm rất chặt, nắm đến có hơi đau. Dư Niệm không dám giãy giụa, bị đưa vào trong xe.

Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, đây là lần đầu tiên.

Đêm tối mịt mù, trong xe có tiếng nhạc radio.

Bên trái Dư Niệm là gấu Duffy, bên phải là Lương Tụng Thịnh.

Cậu lưng thẳng đứng không biết phải thả lỏng thế nào, không khí ngượng ngùng đến kỳ dị, đặc biệt là trong không gian chật hẹp này, rõ ràng nhất là ánh mắt của Lương Tụng Thịnh.

Từ khi lên xe, anh ấy cứ nhìn cậu mãi.

Miệng thì không động, mắt thì như muốn giết người.

Huống hồ, nửa tiếng trước anh vừa làm cháu trai ruột khóc nhè, Tử Thần sợ đến mức không dám nói thật.

Xong rồi, đáng sợ quá.

Dư Niệm vắt óc suy nghĩ mới tìm được chủ đề, cậu nhắc đến sợi dây đỏ trên cổ, "Chị dâu vừa nãy cho em cái này."

"Ừ." Ánh mắt Lương Tụng Thịnh thu lại từ cổ cậu, cuối cùng cũng không nhìn cậu nữa.

Dư Niệm: "..."

Mình đã nói tám chữ,

Mà anh ấy chỉ đáp một,

Có hợp lý không vậy?

Phải làm sao đây? Hình như càng ngượng hơn rồi.

Ôi chao, căng thẳng chết mất.

Dư Niệm lại nói: "Em thấy cái này có vẻ quý giá, hay là... anh giữ trước đi ạ?"

"Cho em rồi thì cứ cầm lấy."

Không gian kín, mùi rượu càng nồng nặc, đầu Dư Niệm muốn nổ tung, hơi rượu còn đáng sợ hơn khói thuốc lá.

Cậu nắm viên ngọc thạch trơn nhẵn, nghĩ đến đóa hoa mộc lan tinh xảo xinh đẹp của chị dâu, "Nhưng mà... cái này trơn tuột, không có gì hết."

Xe chạy ra ngoài được mấy chục mét, lòng bàn tay và cổ Dư Niệm đều trống rỗng. Từ lúc Lương Tụng Thịnh ra tay, đến lúc mặt dây chuyền biến mất không quá ba giây.

Anh ấy cứ như vậy "trắng trợn" lấy đi ngọc thạch của chị dâu cho mình, nửa câu cũng không nói.

Dư Niệm buồn bực giận dỗi, không tìm chủ đề nói chuyện nữa.

Yên tĩnh được mấy phút, Lương Tụng Thịnh hỏi cậu, "Em gọi anh là gì?"

"Hả? Gì cơ ạ?"

"Em gọi anh hai là chú, gọi chị dâu là chị dâu, gọi cháu trai là em. Còn anh, em gọi anh là gì?"

Chủ đề có hơi kỳ lạ, nhưng Dư Niệm nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu hiện lên phần ghi chú trong điện thoại.

Cậu nói: "Tiên sinh."

Lương tiên sinh.

Lương Tụng Thịnh ngập ngừng một chút, "Tiên sinh?"

"Vâng." Cảm nhận được ánh mắt, Dư Niệm hỏi: "Không được ạ?"

Rất lịch sự mà, chắc là không vấn đề gì đâu nhỉ.

Trong khoảnh khắc, trong lòng Dư Niệm vang lên một tiếng "ong".

Oaaaaa không đúng không đúng!

Sai rồi sai rồi! Không được không được!

"Tiên sinh" có hai tầng nghĩa, có thể là cách xưng hô lịch sự theo kiểu chính thống, cũng có thể chỉ...

"Không đúng! Không phải, em, em, em..." Nhờ ánh đèn đường vừa rọi qua, Dư Niệm bụm miệng lại.

Lương Tụng Thịnh dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là say rất nặng rồi. Chắc là tửu lượng tốt, nên mới yên tĩnh như vậy, nếu là người tính khí kém hơn, có khi sẽ nổi điên lên ấy chứ.

Thảo nào lại nhìn mình như nhìn đồ ngốc, mắt cũng không chớp, còn cướp đồ của mình, hỏi những câu hỏi kỳ quặc.

Dư Niệm lập tức thoải mái hơn không ít.

Cậu che mắt Lương Tụng Thịnh lại, nghiêng người về phía gấu Duffy, "Ngủ một lát đi, đến nhà em gọi anh."

Cứ nhìn như vậy, mắt sẽ mỏi lắm đó.

Trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, vai trái Lương Tụng Thịnh nghiêng xuống, mùi sữa tươi nhạt tràn vào.

Người nói sẽ gọi anh dậy đã ngủ thiếp đi mất rồi, đầu lắc lư, có lúc lại chạm vào vai anh.

Lương Tụng Thịnh hơi cúi xuống, cánh tay nâng lên trên, ấn đầu Dư Niệm vào vai.

Tài xế tắt radio, xe chạy êm hơn.

Theo mùi hương, Lương Tụng Thịnh tìm đến môi Dư Niệm.

Sữa đã uống đầy miệng, môi trên đọng lại một lớp trắng mềm mại. Lương Tụng Thịnh đưa tay lên, ngón tay cái lơ lửng ở trên.

Vai dịch chuyển, Dư Niệm cũng theo đó mà đổi hướng.

Môi trượt vào trong, hơi thở ấm nóng phả vào động mạch chủ.

Trong xe không có gió, chỉ còn một vùng nóng ở hõm cổ, cùng với sự mát lạnh khi vết sữa chạm vào da.

Lương Tụng Thịnh hạ tay xuống, ngồi lại ở tư thế dễ cho Dư Niệm tựa vào. Ánh mắt anh chậm rãi dời xuống dưới, đột nhiên nghĩ đến chuyện đã làm cháu trai khóc nhè.

Tay Dư Niệm ở trên đùi anh, không biết đã đặt lên từ lúc nào.

Xe dừng trước cửa nhà, tài xế gật đầu với Lương Tụng Thịnh, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

Lương Tụng Thịnh nghiêng đầu, khẽ gọi cậu một tiếng, "Niệm Niệm, về nhà ngủ thôi."

Dư Niệm tựa vào vai anh, kéo vạt áo hừ hừ hai tiếng, "Niệm Niệm buồn ngủ quá, không nhúc nhích được~~."

Tai Lương Tụng Thịnh như bị nhét một cục bông, mềm mại, lại còn tê dại.

Hơn mười năm trước, Dư Niệm bé nhỏ cũng từng kéo vạt áo anh, nói chuyện với anh như vậy.

"Anh Thịnh Thịnh ơi, anh khóc sao? Anh đừng khóc mà, ông nội nói, người ngủ ở trong đó, đều là đi đến một nơi tốt đẹp hơn để sống rồi!"

Không biết từ lúc nào, cục bột nhỏ bắt đầu không còn bám người, cũng không còn kéo áo anh làm nũng nữa.

"Ông nội nói, bố của anh Thịnh Thịnh đi tìm bố mẹ của Niệm Niệm rồi, họ đang quây quần bên nhau ăn kẹo đó~~~!"

"Anh Thịnh Thịnh ơi, anh đợi em với, đừng đi nhanh như vậy mà~~~~"

"Anh Thịnh Thịnh ơi, bọn họ nói, nếu kết hôn thì có thể ở bên nhau mãi mãi đó~~~~."

"Vậy anh Thịnh Thịnh ơi, anh kết hôn với Niệm Niệm có được không? Niệm Niệm có thể tự ăn cơm mặc quần áo, Niệm Niệm dám tự ngủ một mình rồi, Niệm Niệm rất ngoan đó~~"

"Anh ơi, em đang uống sữa để cao lớn đó~~~"

"Anh Thịnh Thịnh ơi, em sẽ nhanh chóng lớn lên thôi~~~"

"Anh Thịnh Thịnh ơi, đợi em lớn lên..."

"Sẽ gả cho anh, có được không ạ~~~~"

Tác giả có điều muốn nói:

Được được được!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro