Chương 14: Tiệc Gia Đình
Chương 14: Tiệc Gia Đình
◎Hai đứa khi nào thì làm đám cưới?◎
Sự xuất hiện kịp thời của Lương Tụng Thịnh đã giải quyết được khó khăn của Dư Niệm.
Người đàn ông đứng ở cửa phòng ngủ, "Tử Thần, đi thôi, chú dẫn con đi mua quà."
Lương Tử Thần không ngồi yên được, lại nhìn về phía Dư Niệm, "Anh Niệm Niệm, anh có thể đi cùng em không?"
"Được chứ." Dư Niệm đứng dậy, nắm tay cậu bé, "Đi thôi."
Lương Tụng Thịnh lái xe, đưa hai người đến trung tâm thương mại đồ chơi lớn gần đó.
Lương Tử Thần vừa vào đã biến mất dạng, Dư Niệm đi theo Lương Tụng Thịnh, chú ý đến hướng của Lương Tử Thần.
Lương Tụng Thịnh hỏi cậu: "Vừa nãy hai người đã nói gì?"
Trong đầu Dư Niệm hiện lên những chủ đề khó xử, "Có nói gì đâu, chỉ là kèm nó học toán thôi."
"Trước khi ra ngoài nó làm phép tính bốn quy tắc, độ khó đó thì cần gì phải kèm cặp."
Dư Niệm: "..."
Thế nhưng mình học toán rất kém,
Đồ cổ hình như cũng biết.
Hồi cấp hai, ông nội từng cầm bài thi toán điểm kém của cậu gọi điện cho Lương Tụng Thịnh. Theo ý của ông nội, là muốn nhờ anh kèm cặp cho cậu, nhưng khi đó Lương Tụng Thịnh đang ở nước ngoài, nên chuyện đành gác lại.
Dư Niệm không dám nghĩ, nếu lúc đó Lương Tụng Thịnh kèm cặp cho cậu, thì sẽ tức giận đến mức nào.
Lương Tụng Thịnh nhìn cháu trai đang tập trung lắp ghép mô hình, nói với Dư Niệm: "Sau khi nói chuyện với em, nó không còn quấy nữa, cũng không quấn lấy em nhiều như vậy, anh đang thay chị dâu học hỏi kinh nghiệm từ em đây."
"Không có gì đâu ạ." Dư Niệm có chút đắc ý, "Chỉ là dạy nó cách nhận biết chính xác việc thích một người thôi."
Lương Tụng Thịnh: "Cách gì?"
Dư Niệm há miệng, "Bí mật."
Nói xong, cậu quay đầu rời đi, đi về phía các kệ hàng khác.
Cửa hàng đồ chơi rất lớn, chủng loại phong phú đầy đủ.
Dư Niệm đến khu vực thú nhồi bông, đứng trước gấu Duffy không nhúc nhích được, "Wow, dễ thương quá—"
Gấu còn chưa ôm được, cậu đã phát hiện Lương Tụng Thịnh đang đứng ở kệ hàng đối diện, mặt căng ra nghiên cứu đồ chơi trí tuệ. Còn Lương Tử Thần thì đang bày biện lego cách đó hai mét.
Tình hình hiện tại là, một đứa trẻ năm tuổi học mẫu giáo thì chăm chú lắp mô hình, còn cậu, một sinh viên đại học mười tám tuổi, lại đang chìm đắm vào những chú gấu Duffy mềm mại trên kệ?
Lòng Dư Niệm như bị dầu rán, trong đầu toàn là [Cẩm nang mãnh nam] đã bị bỏ xó từ lâu.
Ánh mắt Lương Tụng Thịnh ở ngay gần, đã từ chỗ cậu rơi xuống người gấu Duffy.
Dư Niệm nhanh chóng chuyển hướng, cầm lấy khẩu súng đồ chơi ở tầng dưới, "Wow... wow má nó, trâu bò thật!"
Sắc mặt Lương Tụng Thịnh đột ngột thay đổi, nhận lấy khẩu súng đồ chơi trong tay cậu, "Chú ý cách nói chuyện."
Dư Niệm cắn môi, ấm ức gật đầu.
Cái gì mà cẩm nang mãnh nam chứ, căn bản là vô dụng.
Còn bị phê bình nữa chứ.
Dư Niệm ỉu xìu chạy ra xa, dẫn Lương Tử Thần đi mua bánh mochi ở bên cạnh.
Lương Tụng Thịnh sau khi thanh toán xong đi ra, tay trái xách hai hộp lego, tay phải cầm khẩu súng đồ chơi, trong lòng còn ôm một chú gấu Duffy.
Lương Tử Thần chọc chọc vào mông gấu, "Chú ơi, chú mua cái này làm gì?"
"Đồ trẻ con thế này, cháu không thèm ôm."
"Không phải để cho cháu ôm." Lương Tụng Thịnh nhận lấy túi mochi trong tay Dư Niệm, đưa gấu cho cậu, "Khuyến mãi đặc biệt, mua súng tặng gấu."
Dư Niệm đi ở phía sau, lén lút xoa mông gấu.
Sao mà mạnh tay vậy, nó sẽ đau đó~.
Lương Tụng Thịnh lái xe về, lego và súng đồ chơi được mang lên lầu suôn sẻ, chỉ có gấu Duffy là ở lại trong xe.
Người mở cửa đón họ là Lương Tụng Trạch, "Niệm Niệm, lâu rồi không gặp, có nhớ chú không?"
Lương Tụng Trạch ôm Dư Niệm lớn lên, khi còn nhỏ không ít lần trêu chọc cậu. Trong lòng hắn, Dư Niệm không khác gì con trai ruột của mình.
"Chào chú Lương ạ, cháu nhớ chú lắm luôn!"
"Xem này, sao vẫn còn gọi là chú thế." Chị dâu nghênh đón, "Bối phận nhà mình loạn hết cả lên rồi."
Lương Tụng Trạch lớn hơn Lương Tụng Thịnh mười một tuổi, ngang tuổi với bố mẹ của Dư Niệm, Dư Niệm từ nhỏ đã gọi hắn là chú.
Tình hình hiện tại, Dư Niệm gọi Lương Tụng Trạch là chú, gọi vợ của chú là chị dâu, nhưng con trai của chú lại gọi cậu là anh, cậu lại còn có hôn ước với em trai của chú.
Ôi chao, loạn quá, loạn hết cả lên rồi.
Lương Tụng Trạch xua tay, "Đều là người một nhà cả, thích gọi thế nào thì gọi, có gì mà phải câu nệ."
Chị dâu che miệng cười, "Được, anh nói là được. Đủ người rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."
Trong phòng ăn, năm người một nhà quây quần bên nhau, không khí ấm áp vui vẻ.
Chị dâu bóc tôm cho Lương Tử Thần, cũng không quên Dư Niệm. Trong bát Lương Tử Thần có một con, trong bát cậu nhanh chóng có thêm một con khác.
Chú cũng luôn miệng nói cậu gầy, không ngừng gắp thịt cho cậu. Đến cả Lương Tử Thần ăn được món mình thích, cũng đều chừa lại một phần cho cậu.
Dư Niệm đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được cảm giác được người thân vây quanh và một gia đình sum vầy náo nhiệt. Cậu từng nghĩ rằng không có ông nội thì cậu sẽ càng không cảm nhận được điều đó.
Lương Tử Thần ăn xong sớm vội vàng lên lầu chơi lego.
Lương Tụng Trạch cho người mang rượu đến, "Niệm Niệm cũng trưởng thành rồi, uống chút chứ?"
Ly rượu còn chưa giơ lên, đã bị Lương Tụng Thịnh chặn lại, "Em ấy không uống."
Dư Niệm thu tay về.
Đồ keo kiệt, không uống thì không uống.
Lương Tụng Trạch lại nói: "Nó không uống, thì em uống."
Lương Tụng Thịnh: "Em lái xe đến."
"Để tài xế đưa hai đứa về."
Không muốn làm hỏng bầu không khí, Lương Tụng Thịnh cụng ly với anh trai.
Uống mấy ly rượu vào, mặt Lương Tụng Trạch đỏ lên, nhìn hai đứa trẻ đối diện, "Hai đứa khi nào thì làm đám cưới?"
Dư Niệm đang ngậm nửa miệng nước trái cây, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, "Phụt, khụ khụ khụ..."
Chị dâu vội vàng đưa giấy cho cậu.
Lương Tụng Thịnh thì tỏ ra bình tĩnh, "Em ấy mới mười tám, vừa mới vào đại học năm nhất."
"Hôn lễ chính thức không tổ chức, thì cũng phải có lễ đính hôn chứ." Lương Tụng Trạch nói: "Di chúc của ông cụ Dư cũng đã công khai rồi, bây giờ cứ để mặc Niệm Niệm như vậy, em bảo người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Có phải cảm thấy nhà chúng ta không coi trọng hay sao?"
Thấy em trai cứng đầu, Lương Tụng Trạch chuyển sang phía bên kia, "Niệm Niệm, còn cháu thì sao?"
Dư Niệm không hề uống rượu, mà mặt đã nóng bừng, cậu cúi đầu nhét một miếng thịt vào miệng, "Cháu... cháu sao cũng được."
Chị dâu vội vàng hòa giải, "Ông xã à, bọn nhỏ cũng không còn là trẻ con nữa, tự biết chừng mực thôi. Niệm Niệm đã chuyển đến ở với Tiểu Thịnh rồi, chẳng phải là chuyện sớm muộn sao, cũng không cần phải vội làm gì."
Chị dâu lại nói: "Kết hôn là chuyện lớn, dù sao anh cũng nên cho hai người chút thời gian để thích ứng chứ."
"Được, anh không nhiều lời nữa." Lương Tụng Trạch có ý cảnh cáo, "Nhưng mà Tiểu Thịnh này, chuyện này anh chờ cũng không sao, nhưng phải nhớ kỹ, đừng để Niệm Niệm phải chờ."
Lương Tụng Thịnh giơ ly rượu, "Vâng, em biết rồi."
Dư Niệm gắp sạch cơm trong bát, lau miệng, "Cháu ăn no rồi, cháu lên lầu xem Tử Thần."
Những chủ đề của người lớn quá "long trọng", nghe thêm một câu cũng muốn bốc khói. Trốn tránh tuy đáng xấu hổ, nhưng lại có ích.
Dư Niệm đến phòng ngủ của Lương Tử Thần, cậu nhẹ nhàng gõ cửa, "Anh vào được không?"
Lương Tử Thần hoàn hảo thừa hưởng những gen tốt của gia đình, cho dù là làm bài toán hay nghiên cứu lắp ghép mô hình đều vô cùng tập trung và nghiêm túc, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một cậu nhóc tinh nghịch nữa.
Dư Niệm không làm phiền, chống cằm yên lặng ngồi bên cạnh.
Lương Tử Thần cúi đầu, các mảnh nhựa với kích thước khác nhau trong tay cậu nhanh chóng có hình dạng ban đầu.
Lắp được một lúc, cậu đột nhiên lên tiếng, "Anh Niệm Niệm."
"Ừ, sao thế?"
"Em nghĩ nãy giờ, theo cách anh nói, thì hình như em không thích anh. Nhưng, em vẫn cảm thấy em thích anh."
Dư Niệm tự kiểm điểm, là do phương pháp mình đưa ra gây ra hiểu lầm, cậu xoa đầu Lương Tử Thần, "Thật ra thích có rất nhiều loại, có thích tình yêu, cũng có thích tình thân và tình bạn."
"Tim đập thình thịch là thích tình yêu, còn chúng ta là người thân, nên em thích anh là thích tình thân, kiểu thích này vốn đã có từ khi sinh ra rồi."
Lương Tử Thần dừng tay, ngước mắt lên, "Anh Niệm Niệm ơi, vậy anh có thích tình thân với em không?"
"Đương nhiên là có rồi." Dư Niệm véo má cậu bé, "Anh không có bố mẹ, hơn một tháng trước thì đến cả ông nội cũng không còn. Còn em và gia đình của em chính là người thân của anh, là những người thân yêu nhất."
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện, Lương Tụng Thịnh nói với cậu: "Chị dâu gọi em, ở phòng bên cạnh."
Dư Niệm đứng dậy tạm biệt Lương Tử Thần.
Lương Tụng Thịnh đứng ở cửa, dưới chân là la liệt các mảnh ghép, "Có cần giúp không?"
Lương Tử Thần đẩy đồ chơi sang một bên, mở cuốn sách bài tập nâng cao trên giá sách, "Chú ơi, chú có thể giảng cho cháu về định lý đồng hồ cát không?"
Những vấn đề liên quan đến toán học, cho dù là bố hay là chú đều có thể giảng cho cậu. So với bố, Lương Tử Thần thích cách giảng bài của chú hơn.
Đơn giản nhanh gọn, mỗi lần đều chỉ nói đến những điểm chính, sẽ để cho cậu có thêm cơ hội suy nghĩ và mở rộng. Mỗi lần giảng xong, chú còn ra đề tương tự để củng cố.
Lương Tử Thần cúi đầu làm bài, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chú ơi."
Lương Tụng Thịnh tùy tiện giở sách giáo khoa, "Sao?"
"Nếu sau này cháu lớn lên nắm tay anh Niệm Niệm có cảm giác tim đập thình thịch thì chú có nhường anh Niệm Niệm cho cháu không?"
Phòng bên cạnh phòng của Lương Tử Thần là phòng trang điểm của chị dâu.
Dư Niệm nhảy múa và chơi cosplay, không ít lần tiếp xúc với đồ trang điểm và phụ kiện. Nhưng bình thường cậu không trang điểm cũng không có sở thích đặc biệt về lĩnh vực này. Cậu hơi tò mò vì sao chị dâu lại gọi cậu đến đây.
Chị dâu vẫy tay mở tủ khóa trước mặt cậu lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ sẫm hình chữ nhật dẹt.
Chất liệu này mang hơi hướng cổ điển nhưng hộp lại rất mới, được bảo quản tốt. Chị dâu đưa cho cậu, "Đây là quà bà nội nhờ chị trao lại cho em."
Hai chữ "bà nội" đối với Dư Niệm mà nói quá xa lạ, cậu thậm chí phải nghĩ một lúc mới nhận ra, danh xưng này là chỉ mẹ của Lương Tụng Thịnh.
Chị dâu cười hiền hòa, "Mở ra xem đi."
Trong hộp là một viên ngọc thạch màu trắng sữa trong mờ, hình giọt nước, được xâu bằng sợi dây đỏ, bề mặt nhẵn bóng, không chạm khắc bất kỳ hoa văn nào.
Nói nó là đồ thủ công mỹ nghệ, chi bằng nói nó là một khối bán thành phẩm chưa được chạm khắc thì hơn.
Dư Niệm từng nghe ông nội nhắc đến, ở nhà họ Lương tất cả mọi người đều thích ngọc thạch, bên ngoài còn có một lời đồn, những loại ngọc thạch thượng hạng quý hiếm trên thị trường đều được cất giữ ở nhà họ Lương.
Ông nội từng nói, ngọc thạch tốt thật sự có độ cứng cao, mật độ lớn, cầm trên tay nặng trịch, lại có độ bóng tốt, khi chạm vào thì có cảm giác ấm áp, là một kiểu cảm giác mềm mại, trơn tru.
Dư Niệm nắm ngọc thạch trong lòng bàn tay, tất cả những điều trên đều có.
Chị dâu rất mong chờ phản ứng của cậu, "Thích không?"
"Thích ạ." Dư Niệm cẩn thận nắm chặt, "Nhưng cái này có phải là quá quý giá rồi không?"
"Cho em thì cứ cầm lấy, đây là tâm ý cuối cùng của mẹ trước khi qua đời." Nói rồi, chị dâu kéo sợi dây trên cổ ra, nhấc lên một mặt dây chuyền chạm khắc hoa mộc lan, "Đây, chị cũng có một cái, cũng là mẹ cho."
Mặt dây chuyền của chị dâu có màu sắc hơi ấm, không giống với của Dư Niệm.
"Đáng tiếc mẹ đi sớm quá, không thể đích thân trao cho em."
Dư Niệm không biết phải trả lời thế nào, bị thu hút bởi kỹ thuật chạm khắc tinh xảo, "Cái này đẹp quá."
Chị dâu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt ngọc thạch, "Ừ, là anh trai của Tiểu Thịnh tự tay chạm khắc, đây là loài hoa chị thích nhất, cũng là loài hoa định tình của bọn chị."
"Oa, chú lãng mạn quá, thật là tốt."
Chị dâu cất dây chuyền vào trong áo, "Tiểu Thịnh cũng rất tốt. Theo chị biết, nó khắc còn giỏi hơn anh trai nó, em thích cái gì thì bảo nó khắc cho."
Dư Niệm nắm chặt ngọc thạch, cúi đầu xuống, "Ôi, bọn em... bọn em vẫn chưa đến bước đó mà."
Nói rồi, Dư Niệm nhét ngọc thạch trở lại, "Chị dâu, hay là chị cất giữ trước đi ạ."
"Thằng bé này, ngại ngùng thì chị hiểu, nhưng món đồ này không thể tùy tiện trả lại được." Chị dâu đeo dây chuyền lên cổ cậu, "Huống hồ, bây giờ cho hay là sau này cho thì có gì khác nhau?"
"Hay là, em không muốn kết hôn với Tiểu Thịnh?"
Tác giả có điều muốn nói:
Dư Niệm [ngại ngùng]: Tôi có nói gì đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro