Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Người của anh

Nhà cũ nhà họ Thiệu cách nhà họ Tô không xa. Biết mối quan hệ giữa Tô Đường và Tô Mịch, vợ chồng Thiệu gia cố ý đến chỗ con trai để gặp Cố Ngôn.

Biệt thự của Thiệu Thiên Vũ tuy không sánh bằng nhà Cố Ngôn nhưng cũng nằm ở khu vực tốt nhất Bắc Thành. Khi chiếc Phantom vừa dừng trong sân, Thiệu Thiên Vũ đã dẫn theo bố mẹ mình ra đón tiếp. Bên cạnh anh còn có hai gương mặt lạ lẫm, là em trai của anh.

Tô Đường chống cằm nhìn ra cửa xe, không thấy anh trai ra ngoài đón. Cậu chưa từng mang thai, nghĩ đến chuyện anh trai phải trải qua, lòng không khỏi xót xa.

Cố Ngôn nắm tay Tô Đường bước xuống xe, sau khi chào hỏi vài câu liền được mời vào trong.

Anh hiểu tâm trạng háo hức muốn gặp anh trai của Tô Đường, liền lễ phép nói với bố mẹ Thiệu Thiên Vũ: "Chủ tịch Thiệu, phu nhân Thiệu, vợ tôi nhớ anh trai, tôi thất lễ trước, xin phép đưa em ấy lên gặp trước rồi quay lại trò chuyện với hai người sau."

Thiệu gia hai ông bà cười tươi: "Đi đi, A Mịch cũng nhớ em trai lắm, mấy hôm nay cứ nhắc mãi."

Tô Đường bị Cố Ngôn nắm tay dẫn đi, trái tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, Alpha gọi cậu là "vợ". Với một Omega, cách gọi này không chỉ thân mật mà còn đầy sự tôn trọng, không hề coi thường giới tính của cậu.

Cố Ngôn xem cậu như người bạn đời ngang hàng với mình.

Người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt như thế, làm sao cậu không xiêu lòng.

Nhớ lại cách anh gọi, thật sự... quá quyến rũ.

Tô Đường chìm trong mộng mị, tay mười ngón đan chặt vào người đàn ông bên cạnh. Vừa rẽ lên tầng hai, cậu đã thấy anh trai đứng đợi ở hành lang.

Cậu lập tức buông tay Cố Ngôn, giang rộng tay chạy về phía anh trai với vẻ phấn khích. Thiệu Thiên Vũ đứng cạnh sợ Tô Đường làm vợ mình ngã, vội đưa tay ra định đỡ, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của cả Cố Ngôn và vợ.

Cái nhìn như muốn cảnh cáo rằng, chỉ cần hắn dám chạm vào Tô Đường, họ sẵn sàng xử lý hắn ngay tại chỗ.

Tô Đường nhìn thấy bụng anh trai hơi nhô lên, liền phanh gấp trước khi ôm chặt lấy anh, giọng nói mang theo sự yêu chiều vô hạn: "Tô Mịch Mịch, anh có phải rất rất rất nhớ em không?"

"Đúng vậy, Đường Đường của anh đẹp trai hơn rồi." Tô Mịch vừa trả lời vừa quan sát người đàn ông vừa nắm tay em trai mình. Trên tầng, anh đã nghe thấy đoạn đối thoại dưới lầu, nên đối với Cố Ngôn – người nắm quyền ở tập đoàn Cố thị – anh cũng đã có chút ấn tượng.

Tô Đường như một đứa trẻ tò mò, cậu sờ lên bụng anh trai, ánh mắt sáng rực: "Em sắp được làm chú rồi phải không?"

Tô Mịch mỉm cười, xoa đầu em trai đầy yêu thương: "Đúng vậy. Đường Đường lớn rồi, không giới thiệu bạn trai cho anh biết sao?"

Đột nhiên bị chuyển chủ đề, Tô Đường ngại ngùng nhìn về phía Alpha. Cố Ngôn bước tới bên cạnh cậu, lịch sự cúi đầu với Tô Mịch: "Chào anh, tôi là bạn trai của Tô Đường."

Thật ra, câu "vợ tôi" lúc ở dưới lầu không chỉ khiến Tô Đường rung động, mà còn khiến Tô Mịch thay đổi cách nhìn về người đàn ông này.

So với em trai, Tô Mịch cao hơn một chút. Cả hai đều rất đẹp, là những Omega xuất sắc nhất trong cộng đồng. Nhưng nếu Tô Mịch toát lên vẻ cương nghị, thì Tô Đường lại mang nét linh hoạt, sống động.

Dĩ nhiên, trong mắt Cố Ngôn, vợ anh là đẹp nhất.

Tô Mịch nở nụ cười nhẹ: "Nhờ anh chăm sóc Đường Đường, em ấy tính trẻ con, lại bị tôi chiều hư."

"Không đâu, Đường Đường rất ngoan." Cố Ngôn không tiếc lời khen ngợi, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nhóc đang đỏ mặt bên cạnh.

Thiệu Thiên Vũ đứng bên nhìn ba người trò chuyện vui vẻ mà cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Hắn đáng thương nhìn về phía vợ như một chú chó lớn đang mong mỏi được chú ý, nhưng vợ hắn vẫn mải nói chuyện với em trai, không thèm liếc hắn một cái.

Cố Ngôn khéo léo rút lui: "Đường Đường, em nói chuyện với anh trai đi, anh xuống dưới trước."

Tô Đường gật đầu, nắm tay anh trai đi xem phòng dành cho em bé.

Thiệu Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng, cố gắng tạo sự hiện diện: "Vợ ơi, đến giờ uống dưỡng chất rồi."

Tô Mịch ngoảnh lại, nụ cười lập tức biến mất: "Để lát nữa cũng được. Anh xuống tiếp khách đi."

"Nhưng... nếu em cần gì thì cứ gọi anh." Thiệu Thiên Vũ cúi đầu ủ rũ, lẽo đẽo theo Cố Ngôn xuống lầu.

Tô Đường nhận thấy anh rể dường như đã thay đổi, chẳng còn vẻ kiêu ngạo của một Alpha như trước, quan hệ giữa hắn và anh trai cũng có gì đó hơi kỳ lạ.

Trong phòng dành cho trẻ sơ sinh, đồ chơi cho cả bé trai lẫn bé gái đều có đủ. Căn phòng là một mảng màu hồng xanh xen lẫn, khiến Tô Đường nhìn mà lòng mềm mại như bông.

Cậu từng rất ghét việc có thêm sinh mệnh mới, lo lắng rằng chúng sẽ chịu những đau khổ như mình và anh trai đã từng. Nhưng đây là con của anh trai, cậu nhất định sẽ cùng anh bảo vệ đứa bé này.

Hơn nữa, cậu còn có Cố Ngôn. Người đàn ông ấy sẽ bảo vệ cậu, cũng sẽ bảo vệ người mà cậu yêu thương.

Cầm một chiếc lục lạc hình sư tử, Tô Đường vừa bóp nhẹ vừa lo lắng hỏi: "Anh, anh và em bé vẫn ổn chứ?"

"Ừ." Tô Mịch mỉm cười, mỗi lần thấy em trai đều không kìm được cảm giác vui vẻ. "Em bé rất khỏe mạnh."

"Còn anh? Anh có vui không?" Tô Đường thận trọng hỏi dò.

"Em đó, chuyện gì cũng viết hết lên mặt." Tô Mịch nhìn em trai đang siết chặt món đồ chơi, thấy cậu lo lắng mà không dám nói thẳng ra.

Thực ra, hôm đó sau khi trở về, Thiệu Thiên Vũ đã kể lại với Tô Mịch, nhưng giấu đi phần mình lăng nhăng. Tuy nhiên, Tô Mịch từ lâu đã nhận ra, chỉ vì con cái nên không muốn làm to chuyện. Vốn dĩ anh định đợi sau khi đứa bé ra đời mới ly hôn, nào ngờ bị Tô Đường bắt gặp.

Tô Mịch và Thiệu Thiên Vũ đã nói chuyện rõ ràng, Thiệu Thiên Vũ sợ đến mức ôm lấy anh cầu xin. Thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị từ lâu, sự việc đã đến nước này cũng chẳng cần chờ đợi thêm nữa.

Nhưng tối hôm đó, người đàn ông quỳ xuống trước anh, nói nếu anh ly hôn, hắn sẽ không chịu đứng lên.

Alpha chưa từng làm vậy bao giờ. Thiệu Thiên Vũ nói rằng hắn đã biết lỗi, sau này sẽ sửa đổi, ở nhà chăm sóc anh và con.

Tô Mịch không tin Alpha có thể hồi tâm chuyển ý. Ngoại tình không bao giờ chỉ có một lần, hoặc sẽ là cả trăm lần. Nhưng dù gì hai người cũng là thanh mai trúc mã, hơn nữa Thiệu Thiên Vũ đã từng giúp đỡ anh trong lúc khó khăn nhất. Anh không nói đồng ý cũng không nói từ chối. Những ngày này, ngoài thời gian làm việc, người đàn ông kia luôn ở nhà, bên cạnh anh không rời nửa bước.

"Đường Đường, những chuyện Thiên Vũ làm, anh đều biết. Giữa anh và anh ta, anh sẽ tự mình xử lý, em không cần lo lắng. Bất kể kết cục thế nào, anh cũng có thể chăm sóc tốt cho mình và con. Còn em, dạo này anh không chăm sóc được em nhiều, em có phải chịu ấm ức gì không?" Giọng của Tô Mịch ấm áp, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác dựa dẫm và muốn tâm sự.

Uất ức trong lòng Tô Đường tràn ra, cậu ôm lấy anh trai không chịu buông, đôi mắt đỏ hoe.

Cậu thực sự rất tủi thân. Nếu không gặp được Cố Ngôn, không biết giờ đây cậu sẽ ra sao. Có lẽ là đói không có cơm ăn, có lẽ là bị bắt nạt khi làm thêm, thậm chí tệ hơn là dính líu đến những chuyện không tưởng tượng nổi... chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu sợ hãi.

Anh trai vỗ về, an ủi cậu: "Cậu ấy đối xử với em tốt chứ?"

Mỹ nhân nhỏ úp mặt vào hõm vai anh trai gật đầu, cảm thấy chưa đủ, lại khẳng định: "Rất tốt."

Tô Mịch vừa gặp đã thoáng thấy chiếc nhẫn trên tay cậu, bây giờ lại đến gần hơn, ngửi được cả mùi tin tức tố Alpha nhàn nhạt trên người Tô Đường. Đó là dấu hiệu của đánh dấu tạm thời, người đàn ông này hành xử rất có chừng mực.

Điều này khiến Tô Mịch yên tâm hơn khi giao em trai mình cho người kia.

"Đường Đường phải tự bảo vệ mình, Omega rất dễ bị tổn thương. Nếu chưa chắc chắn, đừng vội vàng trao đi mọi thứ." Anh nắm tay em trai, nhận ra trạng thái của cậu hiện tại còn tốt hơn cả lúc anh rời đi, rõ ràng là được Alpha kia chăm sóc rất chu đáo.

Hai anh em trò chuyện mãi không hết lời, nhưng người đang mang thai rất dễ mệt. Tô Đường ngồi bên cạnh nhìn anh trai uống thuốc, thấy anh không còn tinh thần lại càng đau lòng.

Mang thai chắc chắn vất vả lắm.

Về phần Cố Ngôn, anh hoàn toàn không có tâm trạng vòng vo với bố mẹ của Thiệu Thiên Vũ. Anh đến đây không phải để bàn chuyện làm ăn với nhà họ Thiệu, càng không phải để "tâm sự họ hàng".

Nhưng bố mẹ Thiệu lại không nghĩ vậy, họ đang cố hết sức níu kéo mối quan hệ này, sau này đối với Tô Mịch cũng muốn chăm sóc đặc biệt hơn. Chỉ có Thiệu Thiên Vũ là suốt buổi trông rất uể oải, luôn lo sợ rằng vợ sẽ không vui mà quyết định ly hôn ngay.

Nếu bé xinh đẹp nhờ Cố Ngôn giúp đỡ, Tô Mịch muốn rời khỏi hắn chắc chắn không thể ngăn được. Thiệu Thiên Vũ biết mình sẽ chẳng thể tìm được người vợ nào tốt hơn thế này.

Cố Ngôn lên lầu đón bé cưng, hứa với cậu rằng mỗi tháng đều sẽ đưa cậu về thăm anh trai. Tô Đường quyến luyến nói lời tạm biệt với Tô Mịch.

Trên đường về, không biết vì nhớ nhung anh trai hay vì lý do gì, Tô Đường cứ ủ rũ, tinh thần không phấn chấn. Hứa Thuần ngồi phía trước cũng tò mò, tại sao hàng ghế sau lại yên tĩnh như vậy.

Cố Ngôn nắm tay cậu, lúc đầu không quấy rầy, nhưng về sau cảm thấy có gì đó không ổn.

Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh ngày càng nóng ran. Anh lập tức bảo trợ lý tăng tốc, đồng thời kéo rèm chắn giữa ghế trước và ghế sau.

Bé yêu rơi vào kỳ động dục bị động, có lẽ là do tin tức tố của Tô Mịch không ổn định trong thời kỳ mang thai, mà Tô Đường lại đã quen thuộc với tin tức tố của anh trai nên không nhận ra điều bất thường. Cổ họng Tô Đường khô rát, lông mày nhíu chặt.

Tình trạng này còn khó chịu hơn nhiều so với kỳ động dục chủ động hàng tháng của Omega. Cảm xúc bất ổn của Tô Mịch là nguyên nhân khiến tin tức tố của anh dao động như vậy. Lẽ ra Cố Ngôn nên sớm nghĩ đến khả năng này.

Alpha tự trách bản thân, nắm chặt tay, các đường gân trên cánh tay nổi rõ.

Cơ thể Tô Đường dâng lên những cơn sóng nhiệt dữ dội. Cố Ngôn lập tức thả tin tức tố của mình để an ủi cậu, nhưng với Tô Đường điều đó chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Khi phát hiện chiếc quần màu xám nhạt đã bị thấm ướt một mảng, mỹ nhân nhỏ hoảng hốt đến phát khóc.

Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, quát lớn: "Chạy nhanh lên!"

Tô Đường vừa khát khao nhiều tin tức tố hơn, vừa xấu hổ vì sợ làm bẩn ghế da thật, dáng vẻ tủi thân khiến trái tim người đàn ông như tan vỡ. Cố Ngôn cuối cùng không thể kìm nén lý trí, ép cậu xuống ghế, đôi môi hai người chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, mỹ nhân nhỏ chủ động hé miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro