Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Đoàn Trạch Dương vừa đi vào cổng, chìa khóa xe cũng chưa kịp rút liền mở cửa phóng vào biệt thự.

Nhưng vừa bước vào cổng chính, anh đột nhiên khựng lại.

Cả căn biệt thự được bày trí tinh xảo, hoa tươi được cắm khắp mọi nơi, những dải ruy băng đủ màu uốn lượn đang phất phơ trong gió.

Đối diện anh, chính là một Vương Hân Hân tươi như hoa, thẹn thùng mà không mất đi vẻ duyên dáng của mười năm về trước.

...

Không hiểu sao, vừa nhìn những thứ này anh liền hiểu ra mọi chuyện.

Cho dù là anh đã chuẩn bị tâm lí từ sớm, vẫn không thể nào lừa dối qua được trái tim mình.

Không phải mày yêu Hân Hân sao, không phải mày bảo cho dù phải dùng mọi thủ đoạn cũng phải khiến em ấy trở nên khỏe mạnh sao, không phải hơn tháng trước mày đã biết sẽ có ngày này sao?

Tại sao, tại sao thứ ở lồng ngực trái vẫn đau đớn âm ỉ như vậy? Tại sao mày lại không thể vui vẻ nổi?

Tại sao cô ấy đã đứng trước mày rồi, mày lại do dự không muốn tiến về phía trước?

Đoàn Trạch Dương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tay cầm di động thoáng run rẩy, anh mất cả năm phút mới tìm được số điện thoại của thư kí Sở, bảo với hắn không cần tìm kiếm nữa.

Sở Thiên ban đầu còn không hiểu vì sao, chỉ nghe được trong điện thoại phát ra âm thanh khàn khàn của Đoàn tổng: "Hân Hân khỏe lại, thằng bé cũng đi rồi."

Đi? Đi đâu sao? Đoàn Trạch Dương khẽ cười, nhưng nụ cười này nhăm nhúm tựa như một cái áo nhàu nhĩ.

A Thác nhất định sẽ đến thiên đàng, bởi vì thằng bé xứng đáng được như vậy.

Còn bởi vì A Thác nhất định không muốn gặp anh nữa, loại người như anh sẽ phải xuống địa ngục.

...

Ngày A Thác đi, cả căn biệt thự lại được trang hoàng vui vẻ rực rỡ như vậy?

Nhưng sao trong lòng anh, cả một chút vui vẻ cũng không dậy nổi?

...

Vương Hân Hân nhìn người đàn ông gần như dùng tất cả của mình để yêu cô, nhưng cô lại không tìm đâu được tình yêu nồng cháy mười năm về trước.

Người đàn ông có thể vì cô mà rời Đoàn gia, cũng vì cô mà trở về chịu giam cầm.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn nhất, Vương Hân Hân dường như nhìn thấy được vẻ bi thương thất lạc bị che giấu kĩ càng trong đáy mắt của người đàn ông nọ.

Nhất định là mình nhìn nhầm, sao có thể như vậy được!!!

Không phải anh ấy yêu mình nhất sao...

...

Sau khi khỏi bệnh, Vương Hân Hân rời khỏi căn phòng cũ, lập tức dọn vào chung một phòng với anh.

Cô vui mừng không gì sánh được, sinh hoạt yên bình mười năm trước đây nhất định sẽ từ từ khôi phục.

Vương Hân Hân nhẹ nhàng nâng từng món đồ lên, muốn căn phòng này lây nhiễm hơi thở của mình.

Cuối cùng, nguyện vọng cũng thành sự thật.

...

Đoàn Trạch Dương đã gần mười ngày không về, anh ở lại căn nhà gần công ty, đồng tử đỏ tươi chằng chịt tơ máu, cả người gầy đi rõ rệt.

Vì cớ gì, lúc mọi thứ anh mong muốn trở thành sự thật, anh lại càng thêm thống khổ, càng thêm chán chường không muốn trở về.

Sự thật thật ra rất đơn giản, nhưng lại có người không muốn bản thân nhìn thấy, cho nên chính là không nhìn thấy.

Nhìn cái gạt tàn chất đầy đầu lọc cùng mớ công văn bên cạnh, anh quyết định dùng công việc khiến mình tê liệt.

Như vậy, anh mới thôi không nghĩ rốt cục điều mình mong muốn thật sự là gì.

Anh biết, bản thân mình đang tự giày vò, tự trừng phạt chính mình.

...

Đêm đến, anh lại không ngủ được.

Chỉ cần thoáng nhắm mắt lại, mười năm bên nhau cùng A Thác như một bộ phim cũ kĩ lập tức chiếu chậm trong đầu anh, từng nét cười, từng cử chỉ cẩn thận lại vụng về của thằng bé lại hiện ra.

Chỉ cần thấy A Thác tươi cười tín nhiệm mình, Đoàn Trạch Dương lập tức mở mắt ra, hô hấp dường như bị ứ đọng không thông.

Từng nhịp đập của trái tim như bị thít chặt, khiến hô hấp của anh cũng đình chỉ theo.

Đoàn Trạch Dương cố gắng vỗ về bản thân thôi không nhớ nữa, nhưng càng áp bức, nỗi đau của anh lại càng lan rộng khắp nơi.

Đến nỗi có lúc anh thật sự đã hối hận.

Nhưng lúc này hối hận có ích gì.

"A Thác à, em có phải đang trừng phạt anh không hả?"

"Chỉ một chút, một chút nữa thôi, anh sắp gặp được em rồi..."

...

Thư Hàng nhìn đống vỏ chai rượu tán loạn dưới đất, lại nhìn người đàn ông co mình lại một cục.

Hắn suy nghĩ thật lâu, lại giống như chỉ trong khoảng khắc, hắn đưa ra quyết định.

"Thật ra ta rất muốn để ngươi cứ như thế đau khổ đến chết, nhưng ta lại được một người ủy thác, muốn ngươi cùng thằng bé kia được sống hạnh phúc. Cơ mà ta sẽ không bao giờ miễn phí cho ai cái gì."

"Thù lao mà ta cần, chính là sự thống khổ của ngươi."

Miễn là các ngươi đau khổ là được.

Thư Hàng giương ra nụ cười sởn tóc gáy, hắn nhẹ tay để lại một chiếc bút ghi âm trên bàn.

"Mọithứ, chỉ mới bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro