Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99. Ải 8(6 - Kết): Đi tìm linh hồn

Nếu ví Lục Thanh Gia lúc này như một món đồ sứ, thì chắc chắn nó đang vỡ tan thành từng mảnh, thậm chí có thể nghe thấy những tiếng rắc rắc rất nhỏ và giòn tan.

Cùng lúc cơ thể cậu tan vỡ, máu chảy ra từ vô số vết thương nhỏ ki ti nhưng lan khắp toàn thân.

Dù huyết thống Thiên Thần của Lục Thanh Gia có khả năng phục hồi kinh người, nhưng trước loại thương thế trải rộng song lại nhỏ và nông như thế này, cậu lại hoàn toàn lực bất tòng tâm.

Đồng tử Chung Lí Dữ co lại, vội vàng chữa trị cho Lục Thanh Gia, nhưng đáng kinh ngạc là ngay cả năng lực của anh vậy mà lại hầu như không có tác dụng.

Thấy vậy, Lục Thanh Gia, người vốn định sử dụng khả năng đảo ngược thời gian để điều chỉnh cơ thể trở lại trạng thái trước khi bị thương, thậm chí là trước khi đoạt lấy huyết thống Thần Sứ, cũng từ bỏ ý định.

Dù sao thì, ngay cả khi cậu có thể dứt khoát vứt bỏ khả năng khó khăn lắm mới nâng cao được, cậu cũng không tự tin rằng hiệu quả của việc đảo ngược thời gian cơ thể sẽ thực sự tốt hơn so với việc Chung Lí Dữ ra tay.

Vấn đề mà ngay cả quản trị viên cũng không thể giải quyết, xem ra không còn chỉ là vấn đề trọng thương đơn thuần nữa.

Giống như lúc này, Lục Khinh Châu cũng không dễ chịu gì, và trong thời gian ngắn không thể hồi phục hoàn toàn sức mạnh.

Đây chắc chắn là sự phản phệ liên quan đến quy tắc tối cao.

Lục Thanh Gia ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa câu nói đó của Lục Khinh Châu.

Cậu nhìn đối phương và nói: "Từ đầu đến cuối đều là ông dẫn dắt tôi sao? Việc tôi đụng phải Thần Sứ trong phó bản trao đổi sinh hoàn toàn không phải trùng hợp, đúng không?"

Điểm này Lục Thanh Gia từng nghi ngờ, nên giờ cũng không lấy làm lạ.

Lục Khinh Châu bật cười: "Sau khi dự đoán được rằng cậu sẽ là chướng ngại lớn nhất trên con đường của tôi, tôi liền biết đây là điều đã được định sẵn."

"Tôi thường xuyên thả tên ngốc đó vào cuộc đấu cạnh tranh, bởi vì tôi tin rằng vận mệnh sẽ cho phép cậu phát hiện ra điều gì đó thông qua nó. Ban đầu tôi nghĩ với trạng thái của cậu, việc cậu tiện tay giết chết tên ngốc đó thì thật là tốt."

Nếu Lục Thanh Gia là kẻ hành động bốc đồng, bị thù hận điều khiển, thì bất kể trong phó bản trao đổi hay trong Thành Vô Hạn ra tay giết Thần Sứ, đối với Kẻ Lừa Đảo mà nói đều là một mũi tên trúng hai đích.

Một là Thần Sứ ngu ngốc kia chết rồi, hắn bớt được một điểm yếu mà chẳng phải chịu chút trách nhiệm nào. Hai là Lục Thanh Gia chắc chắn sẽ thuận tay lấy luôn chiếc vòng tay có vật phẩm của cậu ruột cậu. Dù vì muốn thử nghiệm năng lực của vòng tay hay bị huyết thống Thiên Thần dụ hoặc, thì phần lớn khả năng là cậu sẽ bị nó hấp dẫn mà đoạt lấy.

Rốt cuộc, đó là một huyết thống đỉnh cao có thể khiến một kẻ vô dụng cũng thể hiện vượt xa mức bình thường, rất ít người có thể không động lòng. Và so với đạo cụ, huyết thống - ít nhất hiện tại - ngoại trừ những nguy cơ tiềm ẩn vốn có, thì chưa ai phát hiện được khả năng bị người khác động tay động chân vào.

Thế nhưng từ đầu đến cuối Lục Thanh Gia vốn chẳng đặt Thần Sứ vào mắt, loại nhân vật như vậy đến để cậu trút giận tạm thời còn chẳng đủ tư cách.

Đương nhiên, sau khi tiến vào Thành Vô Hạn, cậu nhanh chóng nhận ra manh mối, càng không thể động đến Thần Sứ nữa. Giữ lại một kẻ luôn có thể thuận tiện lộ điểm yếu như vậy, Lục Thanh Gia còn mong hắn ta sống tốt hơn bất kỳ ai trước khi mọi chuyện vỡ lở.

Chung Lí Dữ nhìn Lục Khinh Chu, thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Một tay anh bóp lấy cổ hắn, còn Lục Tập bên cạnh vì thấy Chung Lí Dữ tấn công Lục Khinh Châu, cũng hóa bàn tay thành lưỡi dao, chĩa vào sau lưng Chung Lí Dữ.

Ba người chơi kia thấy vậy định bắt Lục Thanh Gia uy hiếp Chung Lí Dữ, nhưng khí thế của Âu Dương Bạch vừa tỏa ra, họ liền không thể thực hiện bất kỳ hành động nào.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng khách hoàn toàn mất đi bầu không khí ấm áp giả tạo ban nãy, thay vào đó là sự căng thẳng và ngột ngạt đến cực điểm.

Chung Lí Dữ nói: "Giải trừ lời nguyền, nếu không thì ông chết."

Lục Khinh Châu khẽ cười: "Cậu xem, dù có trở thành quản trị viên rồi thì vẫn có chuyện bất lực không làm gì được."

"Giống như việc cậu luôn để Gia Gia làm bừa, chẳng qua là tin rằng mình có thể chống lưng cho nó. Nhưng sự thật là, chúng ta đều không toàn năng như mình tưởng."

Nói rồi, hắn xoa cánh tay Lục Tập, không làm gì cả, nhưng Lục Tập từ từ thu ngón tay đang chĩa vào sau lưng Chung Lí Dữ lại, rồi chậm rãi ngồi về chỗ cũ.

Lục Khinh Châu nói: "Yên tâm đi, trong thời gian ngắn Gia Gia sẽ không chết đâu, dù sao thì tôi cũng không muốn cuối cùng không thể kết thúc mọi chuyện."

"Tôi chỉ cần linh hồn của nó dẫn đường cho tôi mà thôi."

Chung Lí Dữ không giấu giếm sát ý: "Tôi nói rồi, ông nói nhảm."

Lục Khinh Châu nhún vai: "Đừng thấy tôi nói năng bình tĩnh thế này, nhưng tâm trạng hiện giờ của tôi và cậu giống nhau, đều bị dồn đến đường cùng, hoàn toàn bất lực."

"Cho nên hy vọng cậu hiểu, đây là lời đe dọa không còn đường lui, không có khả năng xoay chuyển nào hết, dù cậu có bẻ gãy cổ tôi đi nữa."

Chung Lí Dữ đã mấy lần suýt không kiểm soát được mà siết chặt tay. So với thể hình của anh, Lục Khinh Châu trông thực sự quá gầy yếu và mong manh.

Chỉ cần anh dùng sức một chút, kẻ này lập tức sẽ đầu lìa khỏi cổ.

Nhưng lúc này, Lục Thanh Gia lại mở lời: "Vậy việc ông để tên giả mạo gửi cho tôi nhiều đạo cụ cao cấp làm bồi thường, là để che giấu vấn đề của huyết thống Thiên Thần?"

Lục Khinh Châu không nói gì, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.

Lục Thanh Gia tỏ vẻ tiếc nuối: "Tôi còn chưa dùng lần nào, vứt hết ở chỗ Chung Dã rồi, thật đáng tiếc."

Lục Khinh Châu nói: "Cũng không trách cậu Chung đây kiểm tra không ra, đây là một trong những kỹ năng quy tắc của tôi, có thể đóng dấu quy tắc lên vật thể trong phạm vi hợp lý và công bằng."

Giống như khả năng nhòm ngó thiên cơ của Âu Dương Bạch, kỹ năng quy tắc mà quản trị viên sở hữu là độc nhất vô nhị, và ở một mức độ nào đó có thể tiếp cận được Thiên Đạo.

"Trước khi tôi ban huyết thống Thiên Thần cho Thần Sứ, tôi đã chỉnh sửa một quy tắc trên huyết thống đó."

"Người cướp đoạt huyết thống, không được làm tổn hại đến tính mạng của người sở hữu ban đầu. Nếu vi phạm, sẽ phải chịu sự phản phệ tương đương."

Quy tắc này không hề quá đáng, về mặt logic còn có thể xem là ôn hòa, thậm chí xét về kết quả là bảo toàn tính mạng người chơi, cướp của thì không được giết người, nên quy tắc rất dễ dàng được thông qua.

Vậy thì, ngay cả quản trị viên cũng không thể đảo ngược được.

Lục Thanh Gia cười: "Thảo nào từ đầu đến cuối ông chỉ phòng thủ, thì ra đã bố trí xong từ trước"

Kẻ Lừa Đảo không hề bị động, mà tất cả mọi việc đều nằm trong dự đoán của hắn.

Lục Khinh Châu gật đầu: "Vậy câu trả lời của cậu là gì? Đồng ý đi cùng tôi tìm a Tập chứ?"

Điều này chứng tỏ linh hồn của Lục Tập không hề biến mất, chỉ là đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, không muốn nhận bất kỳ sự cứu rỗi nào.

Sự tự tin ban đầu của Kẻ Lừa Đảo không phải là vô căn cứ.

Cầu sinh là bản năng của con người, Lục Tập cũng không phải là người có xu hướng tự hủy hoại bản thân. Vì vậy, sau khi linh hồn chết đi, dù ở bất cứ đâu, vẫn luôn có khát vọng sống. Đây là điều kiện cơ bản để hồi sinh một người.

Nếu linh hồn của người chết không gặp sự cố thì nó sẽ đi đến nơi cần đến. Nhưng nếu chỉ đơn thuần ở trong thế giới sau cái chết để chờ đợi xếp hàng đầu thai, thì với năng lực của Lục Khinh Châu, lúc này Lục Tập đã được hồi sinh rồi.

Tuy nhiên, hắn không tìm thấy linh hồn của Lục Tập. Sau khi loại trừ một vài khả năng khác, chỉ còn lại một khả năng.

Đó là Lục Tập đã chìm vào chốn Hỗn Độn Địa Ngục, hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân gian.

Cái chết khiến mọi người bình đẳng, tuy rằng thế giới sau cái chết cũng phân chia thứ bậc, nhưng nếu hoàn toàn chọn chìm vào tĩnh lặng rồi từ từ biến mất, ở chốn Hỗn Độn Địa Ngục ấy thì ngay cả quản trị viên cũng đành bó tay.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô phương cứu chữa.

Đó là dùng linh hồn của người thân ruột thịt nhất, người mà đối phương quan tâm nhất từ tận đáy lòng, để dò đường.

Làm như vậy có thể tăng đáng kể xác suất tìm thấy Lục Tập, chỉ có điều, Hỗn Độn Địa Ngục không phải là nơi bất kỳ linh hồn nào cũng có thể tự ý xâm nhập.

Ngay cả quản trị viên cũng không thể ở lâu trong đó, huống chi là người chơi bình thường.

Sau khi nghe xong, Lục Thanh Gia không chút do dự: "Tôi đi với ông."

"Gia Gia?" Chung Lí Dữ không thể tin được nhìn cậu: "Nếu em cũng lạc lối ở đó, tôi sẽ không tìm được hòn đá dò đường nào khác đâu."

Dù sao thì ngoài Lục Tập, cậu đã không còn người thân ruột thịt nào khác trên thế gian này.

Trên mặt Lục Khinh Châu xuất hiện vẻ nhẹ nhõm, hắn nói với bọn họ: "Yên tâm đi, tôi đảm bảo sự an toàn của Gia Gia sẽ không bị đe dọa."

"Dù sao thì tôi cũng đã xuống đó không chỉ một lần, và tôi cũng đã tìm ra cách để che chắn ảnh hưởng trong thời gian ngắn."

Chung Lí Dữ bật cười lạnh: "Bỏ đi, lòng tốt của ông không ai dám nhận đâu."

Anh lại nói: "Xuống dưới thì được, nhưng tôi và Âu Dương Bạch cũng sẽ đi cùng."

Lục Khinh Châu không phản đối: "Có hai quản trị viên cùng chia rủi ro thì tôi cầu còn không được. Hơn nữa, vận may của Âu Hoàng biết đâu lại giúp được chuyện này."

Sau khi thương lượng ổn thỏa, Lục Khinh Châu tạm thời phong ấn phản phệ của Lục Thanh Gia, Chung Lí Dữ lập tức chữa trị cho cậu. Không còn phản phệ từ quy tắc, những thương tổn này chẳng đáng lo, thậm chí huyết thống Thiên Thần còn có thể chữa lành trong chớp mắt.

"Hay rút cái thứ này ra trước?" Chung Lí Dữ đề nghị.

"Không cần, thứ này em cướp được từ Thần Sứ, cũng đã dùng vô số lần rồi, bây giờ rút ra e rằng cũng vô dụng. Ngược lại còn làm giảm ưu thế vốn có của em, không cần thiết."

Sau khi đạt được sự đồng thuận, mấy người đồng thời tuyên bố rút khỏi giải đấu.

Quản trị viên của trò chơi Kinh Dị và trò chơi Vô Hạn đều rút lui, năm nay bên trò chơi Cực Đoan cũng không có quản trị viên tham dự.

Trước khi đi, Lục Thanh Gia còn cố ý liếc qua tình hình hiện tại. Nếu không có gì bất ngờ, người  chiến thắng năm nay tám phần là Bạch Khỉ đến từ trò chơi Ngược Tra.

Là tân binh vừa trở lại sân chính, cô quả thực là hắc mã lớn nhất của mùa giải.

Xác nhận đăng xuất xong, khoảnh khắc tiếp theo cả nhóm liền xuất hiện ở âm gian.

Âm gian cũng giống dương gian, cũng là vô số mặt phẳng song song tương ứng.

Trước đây, khi Lục Thanh Gia thay Mập tham gia tuyển chọn, cậu đã thấy cảnh quan của nơi này. Khi đó không tự động gặp lại ba mẹ hay cậu mình, cậu cứ tưởng đây không phải âm gian ở chiều hiện thực của cậu.

Nhưng bây giờ xem ra, đúng là cậu đã phán đoán sai.

Trên con đường lớn nơi họ vừa xuất hiện, Lục Thanh Gia thậm chí còn thấy bà lão từng bị cậu lừa, đang mặc áo đồng phục vệ sinh, quét dọn một cách qua loa.

Đột nhiên xuất hiện vài sinh hồn, trong đó có một gương mặt mà bà ta nằm mơ cũng không quên.

Bà lão quỷ giật nảy mình, cả người đứng thẳng ngay tức khắc, quét đường cũng không dám lười nữa, chẳng dám buôn chuyện với người bên cạnh.

Bà ta hét toáng lên: "Cậu tới chi nữa? Tôi cải tà quy chính rồi! Tôi làm việc nghiêm túc, không lừa ai nữa đâu!"

Mấy người liếc nhìn Lục Thanh Gia, thầm nghĩ phong cách vượt ải của cậu bá đạo đến cỡ nào vậy?

Đến cả quỷ cũng phải sợ.

Lục Thanh Gia không để ý đến bà lão quỷ, mà hỏi Lục Khinh Châu: "Tiếp theo đi đâu?"

Sự chủ động này khiến Lục Khinh Châu rất hài lòng: "Sớm biết cậu nghe lời vậy, tôi đã chẳng cần phí tâm cơ ép cậu thuận theo."

"Phải rồi, so với tôi, chắc hẳn cậu càng muốn hồi sinh cậu mình hơn."

Chỉ là về quyền sở hữu sau đó, hai bên chắc chắn sẽ có ý kiến khác nhau thôi.

Lục Khinh Châu cũng không chần chừ nữa, hắn đã chờ khoảnh khắc này quá lâu rồi.

Hắn dùng một luồng linh lực đặc biệt bao lấy cả nhóm, sau đó lập tức xuất hiện cảm giác mất trọng lực giống như khi tiến vào trò chơi.

Mấy người như đang rơi xuống vô tận, rơi vào một vực sâu không đáy. Quang cảnh xung quanh vụt qua rồi biến mất, nhưng với thị lực của họ thì vẫn miễn cưỡng nhìn rõ được.

Chỉ thấy một vùng sương đen đặc quánh, thiên lý nhãn của Lục Thanh Gia cũng không nhìn xuyên qua được, linh lực không thể khuếch tán để cảm nhận xung quanh, ngay cả Chung Lí Dữ và Âu Dương Bạch nhìn xa cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Thảo nào Lục Khinh Châu không thể sàng lọc được, ở nơi này, mặc dù quản trị viên vẫn có ưu thế nhất định, nhưng khoảng cách sức mạnh giữa các linh hồn thật sự nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Khoảng nửa giờ sau, dưới lời nhắc của Lục Khinh Châu, mọi người mới cảm giác được mình đang đặt chân lên đất thật.

Nhưng cảm giác đó rất kỳ quái, không giống như đang đứng trên mặt đất, mà dưới chân mềm mềm, như đang giẫm lên thịt vậy.

Âu Dương Bạch nói: "Tôi chưa từng đến đây, thì ra nơi này lại không thân thiện với quản trị viên đến thế à? Tôi tưởng chỗ nguy hiểm nhất phải là các bí cảnh ma giới trong những phó bản tu chân cấp cao chứ."

Lục Khinh Châu mỉm cười: "Sao có thể? Phó bản dù cao cấp đến mấy, xét cho cùng cũng là thế giới thứ cấp. Hiện thực tưởng chừng bình thường, nhưng mới là căn cơ của trò chơi, người chơi, và thậm chí cả quy tắc."

Sau đó hắn nói tiếp: "Mọi người cẩn thận, bám sát nhau. Một khi khoảng cách giữa hai người vượt quá ba mét, rất có thể sẽ lạc mất nhau vĩnh viễn."

Thấy Chung Lí Dữ lấy ra một cuộn dây đỏ, nhìn là biết đạo cụ tu chân quý giá, nhưng Lục Khinh Châu lại nói: "Đừng phí sức, vô dụng cả thôi."

"Đạo cụ, ký hiệu, hay liên kết tinh thần đều vô ích, chỉ có thể dựa vào sự tập trung của thị giác."

Lời này khiến Lục Thanh Gia và mọi người ngầm hiểu rằng, xem ra Kẻ Lừa Đảo đã phải mất không ít thuộc hạ ở đây mới đúc kết được những quy tắc này.

Hắn nắm chặt tay Lục Tập, như thể xẻng sắt cũng không thể tách ra được. Hắn dặn dò lặp đi lặp lại: "A Tập, bám sát em, em không muốn tìm được linh hồn rồi lại đánh mất cái xác của anh đâu."

Chung Lí Dữ nửa ngồi xổm xuống, bảo Lục Thanh Gia: "Gia Gia, để tôi cõng em nhé?"

Âu Dương Bạch lập tức gật đầu: "Được đấy được đấy! Anh khỏe, cõng luôn cả hai tụi tôi, khỏi lo lạc nhau."

Chung Lí Dữ: "Cút đi!"

Nhưng Lục Thanh Gia cũng không leo lên lưng Chung Lí Dữ, bởi ngay lúc đó một cảnh tượng lóe lên trước mắt cậu.

Đó là hình ảnh cậu khi còn bé.

Lúc đó, cậu sống cùng cha mẹ trong khu phố ổ chuột hỗn loạn.

Hàng xóm xung quanh toàn là trộm cắp, gái điếm, nghiện ngập, hoặc mấy kẻ vô công rỗi nghề chuyên bài bạc hay làm mấy chuyện mờ ám, cùng với con cái của bọn họ.

Khi ấy Lục Thanh Gia chẳng ai quản, dù trời sinh đã biết cách lấy lòng phụ nữ, nhưng rõ ràng tất cả bọn trẻ ở đó đều là dạng có cha nhưng chẳng có mẹ quản, vậy mà việc cậu được yêu thích hơn lại luôn khiến người ta ngứa mắt.

Lúc nào cũng có mấy đứa rình rập bắt nạt cậu.

Khi đó cậu còn nhỏ, tuy biết mách lẻo, biết giả đáng thương, biết giở trò để người lớn xử chúng nó, nhưng bản thân cậu vốn dĩ bị cha mẹ bỏ mặc, chẳng ai quản cho đến nơi đến chốn. Vì thế chỉ cần có ngày cậu lạc đàn, kiểu gì cũng bị tóm.

Nhớ có lần cậu bị đánh thê thảm đến mức đầu chảy đầy máu.

Vẫn là bà chủ tiệm bán đồ chơi người lớn gần đó đã đuổi bọn trẻ đi, rồi dẫn cậu vào phòng khám tồi tàn lân cận để khâu lại vết thương và băng bó.

Khi trở về nhà, thuốc tê hết tác dụng, đầu cậu đau nhức, vừa choáng vừa buồn nôn, khó chịu đến mức như sắp chết.

Dù đã quen với cuộc sống nghèo túng và hỗn loạn, cậu bé Lục Thanh Gia thuở ấy vẫn là lần đầu rơi vào một nỗi sợ vô tận.

Cậu sợ mình sẽ cứ thế mà chết đi.

Thậm chí cậu còn hiểu rất rõ rằng dù cậu có chết, có lẽ phải đến khi xác bắt đầu bốc mùi thì cha mẹ cậu mới phát hiện, dù họ sống chung trong một căn nhà.

Cũng giống như ông lão liệt giường ở đối diện, chết mấy ngày liền, thối rữa rồi mới bị phát hiện.

Con trai ông ta bảo mình bận đi làm, sáng đi tối về nên không chú ý, con dâu thì bảo mình từ sáng đến tối bận bịu chuyện nhà, ai cũng có lý do, dù rõ ràng là người thân sống cùng một mái nhà.

Khoảnh khắc đó, dường như có một sợi dây nào đó trong tim Lục Thanh Gia đã đứt.

Mãi về sau, khi cha mẹ qua đời và cậu được cậu ruột nhận nuôi, năm tháng dài dằng dặc trong ấm áp mới từ từ nối lại được sợi dây ấy.

Hình ảnh đó chỉ lóe lên chốc lát, nhưng lại là một ký ức khắc sâu trong cuộc đời Lục Thanh Gia.

Sắc mặt Chung Lí Dữ lập tức thay đổi, anh biết Lục Thanh Gia được cậu ruột nuôi dưỡng sau khi cha mẹ mất, cũng biết cha mẹ cậu chẳng ra gì nên quãng thời gian thời thơ ấu rất tệ.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng đó, anh lại thấy ngay cả việc hít thở cũng đau đớn.

Anh nắm chặt tay Lục Thanh Gia, giọng hơi run: "Gia Gia!"

Lục Thanh Gia thì không có phản ứng gì mấy, cậu đã sớm trở nên mạnh mẽ, không còn là đứa trẻ đơn độc run rẩy sợ cái chết như thuở ấy.

Nhưng hình như cậu cũng vừa hiểu ra một điều.

Lục Thanh Gia quay đầu nhìn Lục Khinh Châu.

Quả nhiên, Lục Khinh Châu mỉm cười: "Thật ra muốn biết điểm yếu trong tính cách của tôi, căn bản chẳng cần phải tốn công. Chỉ cần đi cùng tôi đến đây, mọi thứ đều không còn là bí mật."

Xung quanh thỉnh thoảng lại nhấp nháy những hình ảnh ký ức của đoàn người họ, nhưng tất cả đều là những hồi ức tồi tệ, thậm chí những ký ức đó, đối với họ ở thời điểm đó, đủ sức để thay đổi cả một con người.

Ký ức của Chung Lí Dữ thì không nhiều, chủ yếu là giai đoạn chia tay với Lục Thanh Gia năm xưa và lần đầu anh bị từ chối khi muốn làm hòa.

Còn Âu Dương Bạch thì lại vô cùng thuần khiết, khiến người khác không khỏi ghen tỵ với cuộc đời của cậu ta.

Sau đó, Lục Thanh Gia nhìn thấy vài cảnh trong ký ức của Lục Khinh Châu. Ghép các mảnh lại, kết hợp với những suy đoán trước đó, cậu tái hiện được gần như toàn bộ quãng đời của hắn.

Sinh ra trong gia đình giàu có, cha mẹ tuy bằng mặt không bằng lòng, mỗi người chơi một kiểu, nhưng với đứa con trai thừa kế gia nghiệp thì vẫn xem trọng.

Trên hắn còn có một người chị gái dịu dàng thương yêu hắn, lấy chồng sớm, tuổi tác chênh lệch lớn nên luôn cưng hắn như con ruột.

Tình cảm cha mẹ hỗn loạn, trong nhà cũng không ít chuyện trò cười đầy tai tiếng, nhưng vẫn tạm gọi là ổn.

Từ nhỏ thông minh, tài giỏi, sau khi du học về chuẩn bị kế thừa gia nghiệp, nhưng chỉ sau một đêm gia đình suy tàn.

Hắn cố gắng gây dựng sự nghiệp, muốn dẫn cả nhà thoát khỏi cảnh sa sút, nhưng cha mẹ lại không hài lòng với những 'thành tựu nhỏ bé' của hắn.

Lúc ấy, một người bạn cũ trong giới của cha mẹ hắn, một con heo mập gần bằng tuổi họ, thích chơi đùa với những cậu trai trẻ đã đưa ra một cành ô liu.

Chỉ cần đưa con trai lên giường ông ta, ông ta sẽ đầu tư vào dự án mà họ đang cố dùng để vực dậy gia đình.

Lục Khinh Châu không hề xa lạ với người này, là bạn chí cốt của cha mẹ hắn, ông ta đã tới nhà vô số lần, lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu, khích lệ hắn như một bậc trưởng bối.

Không ngờ sau khi tháo bỏ mặt nạ, lại là bộ dạng bẩn thỉu và ghê tởm đến như vậy.

Và cha mẹ hắn, không hề do dự trong việc lựa chọn, lập tức đồng ý với điều kiện của đối phương.

Trong khoảnh khắc ấy, hình tượng cha mẹ trong mắt hắn cũng méo mó, dữ tợn đến đáng sợ, hắn phản đối dữ dội, la lối om sòm. May mà chị gái hắn kịp trở về, nghiêm khắc quát mắng cha mẹ, như rót một chút lý trí vào hai kẻ đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhờ vậy họ mới chịu dẹp ý định kia.

Lục Khinh Châu thất vọng tột độ với cha mẹ, nhưng nhờ có chị gái, hắn vẫn chưa tuyệt vọng hoàn toàn về tình thân.

Hắn vốn nhạy cảm và đa nghi, tư duy quá sắc bén và khả năng phân tích sự việc khiến trực giác hắn cảm thấy chuyện này chưa kết thúc.

Quả nhiên, tối hôm đó, khi thức dậy lấy nước, hắn nghe thấy trong phòng cha mẹ vẫn chưa tắt đèn, ba người đang bàn bạc kế hoạch. Hoàn toàn không cần sự đồng ý của hắn, chỉ cần một chút thuốc, có thể khiến hắn bất tỉnh nhân sự, đưa lên giường đối phương, vậy là họ đã hoàn thành việc giao hàng.

Hắn thậm chí còn nghe thấy người chị gái ban ngày còn lớn tiếng quát nạt cha mẹ, giờ lại lẩm bẩm với giọng điệu u buồn: "Haiz! Nếu không phải nhà chồng sắp không trụ nổi nữa thì cũng đâu đến mức để Khinh Châu phải chịu uất ức."

"Nhưng Khinh Châu tỉnh lại, e rằng sẽ không chịu nổi. Cha mẹ đừng bán đứng con, dù sao cũng cần một người an ủi nó. Đứa bé đó từ nhỏ đã thông minh, nếu làm ầm lên, chẳng có lợi gì cho tất cả chúng ta."

Cha mẹ đáp: "Được được được, biết rồi, từ nhỏ con đã thích làm người tốt. Nhưng nghe nói lão X chơi rất tàn bạo, trong số người bị hắn làm tàn phế, chỉ tính mấy người chúng ta biết thôi cũng không ít, Khinh Châu e là——"

"Cũng không còn cách nào khác, gia đình nuôi nó bấy nhiêu năm, đây cũng là trách nhiệm nó nên gánh vác."

"Nếu Khinh Châu bị phế rồi, vậy thì nhân lúc còn có thể sinh——"

Lục Khinh Châu không nhớ mình đã quay về phòng như thế nào.

Hắn nhìn trần nhà suốt đêm không ngủ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những cảnh tượng của hơn  hai mươi năm đời mình.

Những khoảnh khắc gia đình ấm áp, những yêu thương tưởng như chân thành, những lời dạy dỗ tận tình, những kỳ vọng như thể hắn đang gánh vác hy vọng của cả gia tộc.

Hóa ra, ngay cả khi hắn quan trọng đến thế, thì cũng là thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sao.

Con người hy sinh người khác để bảo vệ mình, đó là bản năng. Với một kẻ vốn biết mình ích kỷ như hắn, lẽ ra hắn phải hiểu điều đó từ lâu mới đúng.

Hắn cười phá lên, thầm lặng nhưng vui vẻ, đôi mắt trong màn đêm sáng rực đến kinh người.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn chủ động nói với cha mẹ rằng mình đồng ý thực hiện giao dịch, chỉ cần cho hắn vài ngày chuẩn bị.

Cha mẹ hắn vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, ba ngày sau, trên báo chí đưa tin về việc người bạn thân chí cốt đó đã chết, và gia đình ông ta rơi vào cảnh tranh chấp tài sản.

Nguyên nhân cái chết là bị sát hại, nhưng cảnh sát lại hoàn toàn không tìm ra manh mối.

Người đã chết, giao dịch đương nhiên bị hủy bỏ, nhưng việc này lại khiến cha mẹ hắn nảy ra một suy nghĩ.

Con trai họ quá đẹp, lại thông minh, ưu tú, mang phong thái kiêu hãnh của kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ, cộng thêm sự sa sút của một công tử nhà giàu càng khiến người ta muốn lăng nhục.

Thực ra, không chỉ có một người sẵn sàng trả tiền để có được hắn. Đặc biệt là cha mẹ hắn vốn là những kẻ chơi bời có nghề trong cái giới đó, rất rõ khẩu vị và thú vui bệnh hoạn của một số người.

Bề ngoài Lục Khinh Châu cái gì cũng nói được, nhưng khi nhìn cha mẹ mình - những kẻ đem con trai ra để cân ký bán - nụ cười của hắn lại càng trở nên thâm sâu khó đoán.

Lục Khinh Châu từng nói Lục Thanh Gia rất giống hắn. Quả thật, từ những mảnh ký ức vừa rồi có thể thấy, dù hắn đã sống hơn hai mươi năm đường hoàng, trong sáng.

Nhưng một khi đã từ bỏ một số thứ, nhiều chuyện đều trở nên tự thông suốt mà không cần ai dạy bảo.

Những người như hắn bẩm sinh đã có trí tuệ phạm tội cực cao, kết cục sau đó cũng không ngoài dự đoán, cha mẹ, chị gái và anh rể hắn đều lần lượt chết thảm. 

Trong thế giới này, người duy nhất còn chung huyết thống với hắn chỉ còn là đứa con mà chị gái và chồng cũ đã ly hôn sinh ra, đứa trẻ mà hắn đã không gặp mặt nhiều năm.

Thậm chí trước khi chết, những người đó còn mua bảo hiểm với số tiền khổng lồ, người thụ hưởng đều là hắn.

Vụ án đầy rẫy nghi vấn gian lận bảo hiểm này, cuối cùng điều tra tới điều tra lui, chẳng có bằng chứng nào chỉ thẳng vào hắn.

Lục Khinh Châu dùng trí thông minh của mình, thậm chí không cần phải tự mình động tay, đã trừ khử hết những người thân khiến hắn thất vọng và trở thành kẻ hưởng lợi cuối cùng.

Công ty bảo hiểm đã cử vô số điều tra viên đến, nhưng tất cả đều thất vọng ra về.

Có thể nói, nếu không có cơ chế sàng lọc của trò chơi Vô Hạn, hắn thậm chí sẽ không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào cho hành vi tàn ác của mình.

Lục Thanh Gia cười nói: "Thản nhiên như vậy không sao chứ? Bây giờ có tôi và hai quản trị viên đều biết nguồn gốc khiếm khuyết tính cách của ông rồi đấy."

"Chúng tôi có thể dễ dàng tạo ra những tâm ma dành riêng cho ông, tấn công ông hết lần này đến lần khác không biết mệt, cho đến khi ông chết chẳng được yên."

Lục Khinh Châu lại bật cười: "Không sao cả, có a Tập ở đây, tâm ma của tôi yếu ớt đến mức không chịu nổi một cú chạm."

Sắc mặt Lục Thanh Gia lập tức trầm xuống.

Thành thật mà nói, rất dễ hiểu logic tư duy của Lục Khinh Châu, đặc biệt là sau khi biết nguyên nhân dẫn đến sự bệnh hoạn hiện tại của hắn.

Kẻ biến thái này đã từ bỏ hy vọng, một khi xảy ra xung đột lợi ích, hắn mặc định rằng mình sẽ bị phản bội.

Lúc đó, hắn và cậu ruột cậu có lẽ cũng đang đứng trước lựa chọn sống còn.

Dựa vào những thông tin mà Lục Thanh Gia nắm được, cậu gần như có thể tái dựng hoàn cảnh lúc đó.

Theo quan điểm của Lục Khinh Châu, chỉ có xác sống hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn mới không phản bội hắn. Lúc đó, hắn chỉ có thể khống chế thể xác.

Nhưng bây giờ, hắn đã mạnh đến mức có thể thao túng cả linh hồn.

Vì vậy, cuối cùng hắn đã có thể xây dựng gia đình lý tưởng của riêng mình, một gia đình tuyệt đối không có sự phản bội và lừa dối, và các thành viên trong gia đình không cần có nhân cách và suy nghĩ của riêng họ.

Lục Thanh Gia chậm rãi dừng bước.

Cậu vừa ngừng lại, Lục Khinh Châu lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt đầy vui mừng và trông đợi: "Sao thế? Cảm giác nó ngay gần đây đúng không?"

Lục Thanh Gia gật đầu: "Cảm giác rất mạnh mẽ, chắc là ở khu vực này, nếu từ từ tìm kiếm thì sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Sự vui mừng bộc lộ ra ngoài của Lục Khinh Châu cực kỳ mãnh liệt, cả người có thể dùng từ nhảy cẫng lên để hình dung.

Nhưng Lục Thanh Gia lại đột ngột nói một câu: "Có một chuyện tôi muốn nói với ông."

Ánh mắt Lục Khinh Châu lóe lên: "Chuyện gì?"

Lục Thanh Gia: "Thật ra, tôi đã dự liệu được ông có thể thành công ép buộc tôi đạt được mục đích của mình."

___

Bót: Còn 2 chương nữa, 1 chương truyện chính và 1 chương ngoại truyện!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro