
Chương 81. Ải 6(11 - Kết): Đánh nhau đi! Đánh đi nào!
Những lời này đã được Lục Thanh Gia nói ra rồi, những người khác tự nhiên cũng chẳng còn ý kiến gì để phản bác.
Lục Thanh Gia cũng không dây dưa, trực tiếp nói với ba người có trạng thái tinh thần bất ổn nhất: "Ba người trước."
Ba người liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt đầy khó hiểu rồi bước vào cánh cửa kia. Những người chơi đứng bên trong thậm chí còn nhìn thấy được một giây cảnh tượng họ trở lại hiện thực.
Như vậy coi như đã xác nhận thông quan.
Lục Thanh Gia lại nói với nữ người chơi còn lại và người điều khiển lửa kia: "Hai người cũng đi đi."
Nữ người chơi hơi ngại ngùng, nói với Lục Thanh Gia: "Vậy tôi đi trước nhé."
Lục Thanh Gia mỉm cười gật đầu, rồi đưa mắt nhìn theo khi họ rời đi.
Cuối cùng tầm nhìn rơi xuống người nhà tài phiệt.
Nhà tài phiệt lúc này có chút băn khoăn: "Hay là... cậu đi trước đi? Dù sao toàn bộ câu đố trong phó bản đều bị phá rồi, cậu cũng mang theo chiếc đồng hồ vàng quan trọng nhất. Tuy đầu óc tôi không được lanh lợi lắm, nhưng đến bước này thì cũng không vô dụng đến thế đâu."
Lục Thanh Gia cười nói: "Không cần, cậu đi trước đi."
Nhà tài phiệt còn định nói gì đó, nhưng trong đầu lại vang lên một câu của Lục Thanh Gia.
Một câu khiến hắn lập tức hết làm bộ làm tịch, mà lấy từ trong balo ra một đạo cụ.
Hắn nói với Lục Thanh Gia: "Tôi lấy được cái này trong một phó bản trước. Nó có thể đặt tọa độ lên kẻ địch đang truy đuổi, tọa độ này thậm chí có thể cảm ứng xuyên không gian."
"Biết đâu chúng ta vốn ở cùng một thế giới thực. Cậu cứ đeo cái này vào, đến lúc đó tôi đi tìm cậu chơi."
Lục Thanh Gia nhận lấy đạo cụ, một thiết bị nhỏ bằng hạt gạo, tùy tiện dán lên quần áo đối phương, thậm chí tìm cách đưa vào trong cơ thể cũng được. Hình như là một đạo cụ truy vết cực mạnh và rất hữu dụng.
Sau giai đoạn phó bản trung cấp, cấp bậc càng cao, kinh nghiệm càng dày thì đạo cụ nhận được cũng càng nhiều. Từ đó muốn tụ tập, lập nhóm trong hiện thực cũng không còn khó nữa.
Những thủ đoạn phiền phức và kém hiệu quả như cố gắng tìm mọi cách né tránh sự sàng lọc của quy tắc để truyền đạt thông tin sau khi kết thúc phó bản sơ cấp, thì ngay cả các tổ chức thông thường cũng rất hiếm khi thành công. Hầu hết các nhóm và vòng tròn quan hệ vẫn được thành lập sau khi có được các đạo cụ hữu hiệu.
Lục Thanh Gia cất đạo cụ, mỉm cười nói: "Được, vậy hẹn gặp trong đời thực."
"Vậy cậu ra sớm một chút nhé." Nhà tài phiệt cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, sau đó bị Lục Thanh Gia đang mất kiên nhẫn dùng gần như một cú đá tống ra ngoài.
Mỗi người bước qua cánh cửa đăng xuất, con số bên cạnh cánh cửa, tức số người có thể thông qua cũng giảm dần từng người.
Đợi đến khi nhà tài phiệt đi ra, con số kia liền trở về 0.
Trong tai dường như còn vang lên một âm thanh vui mừng hả hê.
Lục Thanh Gia không vội bước ra khỏi cánh cửa ấy, mà lại khó hiểu nói: "Vui đến thế cơ à? Rõ ràng chưa đến ba ngày đã bị tao đâm thủng phó bản rồi cơ mà."
"Dựa theo quy tắc, cho đến khi tao rời khỏi đây, mày chỉ được phép vá lại những gì đã tồn tại, chứ không thể lập tức tạo ra một bộ quy tắc cao cấp hơn để đối phó tao, đúng chứ?"
"Khi chẳng biết gì tao vẫn có thể đến được đây, giờ thì tao đã gần như lột sạch cả quần lót của mày rồi, vậy mà mày vẫn còn cười được sao?"
Mỗi một chữ, đều như lưỡi dao đâm vào tim người ta.
Lục Thanh Gia lại lấy chiếc đồng hồ vàng ra, cười lạnh: "Hút linh lực người chơi là dựa vào cái đồng hồ này phải không? Bây giờ tuy nó chưa rời khỏi không gian, nhưng tất cả liên hệ với từng người chơi đều đã bị cắt đứt rồi. Ống hút máu đã bị tao bẻ gãy, vậy mà mày còn vui vì cái đồng hồ chưa rời khỏi phó bản ư?"
Cậu có thể cảm nhận được đối phương lại đang tỏa ra sát ý, nhưng Lục Thanh Gia hoàn toàn chẳng để tâm. Thậm chí kiểu "chỉ đánh tiếng sấm mà không dám mưa" này đã khiến cậu phát chán.
(*)Chỉ đánh tiếng sấm mà không dám mưa: Chỉ dám dọa, không dám làm.
Vậy nên cậu nở một nụ cười xấu xa, nói với thực thể kia: "À đúng rồi, chuỗi số trên cửa... chỉ giới hạn người thôi đúng không?"
Lời vừa dứt, bên kia lập tức sinh ra một dự cảm cực kỳ bất ổn.
Giây tiếp theo, chiếc đồng hồ vàng đã hòa nhập vào cơ thể Lục Thanh Gia lại một lần nữa xuất hiện trong tay cậu. Thứ này sở hữu năng lực hiếm có: Có thể hóa thành năng lực, cũng có thể trở về dạng đạo cụ.
Sở dĩ thực thể đó còn giữ được vẻ bình tĩnh khi Lục Thanh Gia chưa ra khỏi phó bản, chẳng qua vì nếu giết cậu thì chiếc đồng hồ sẽ tự động tách khỏi thi thể, rơi ra với tư cách là đạo cụ.
Người bình thường mà có được một vật mạnh như vậy, lại có thể trực tiếp dung nạp vào cơ thể để trở thành một phần năng lực, thì đó đúng là chuyện ổn định đến mức không thể ổn định hơn. Ai mà dám mạo hiểm biến nó lại thành đạo cụ, tự chuốc lấy nguy cơ bị cướp chứ?
Thế mà Lục Thanh Gia mới có nó chưa đầy nửa tiếng, đã thẳng thừng lấy ra không chút do dự.
Chiếc đồng hồ được cậu tung lên hai cái, rồi ném thẳng về phía cánh cửa.
"Vút" một tiếng, nền tảng mà không gian này dựa vào để tồn tại liền biến mất không còn dấu vết.
Trong đời thực, con người thường có phản ứng bản năng: Ví dụ như điện thoại mới mua rơi xuống nước, họ sẽ theo phản xạ nhào tới bắt lấy, rồi chính mình cũng ngã xuống theo.
Đã là vật làm nền tảng cho cả một thế giới phó bản, lại là đạo cụ mà thực thể kia dựa vào để hút linh lực không ngừng, đồng thời còn là vật thế chấp để thiết lập ra hàng loạt quy tắc hà khắc...
Bất kể nằm trong tay người ở cấp độ nào, nó cũng không phải là món bảo vật có thể dễ dàng vứt bỏ được.
Đối với người chơi dưới cấp quản trị viên, giá trị của chiếc đồng hồ này gần như tương đương với một nửa gia sản của chính họ.
Vì vậy, khi Lục Thanh Gia bất ngờ ném chiếc đồng hồ ra ngoài, đối phương lập tức hoảng loạn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, lý trí hoàn toàn không theo kịp bản năng.
Huống hồ, lý trí của hắn vốn đã bị những lần khiêu khích liên tiếp của Lục Thanh Gia làm cho lung lay đến mức nguy hiểm. Trong tình cảnh đó, hắn thậm chí không thể đưa ra đánh giá đúng đắn nào, trong đầu chỉ còn lại bản năng muốn giữ lấy bảo vật.
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, chộp lấy chiếc đồng hồ ngay trước khi nó biến mất hoàn toàn qua cánh cửa.
Cùng lúc đó, trên mặt Lục Thanh Gia hiện lên một nụ cười nham hiểm, âm mưu đã thành công——
"Đấy, chẳng phải ra rồi sao?"
Chủ nhân của bàn tay kia còn chưa kịp thở phào vì bắt được chiếc đồng hồ, thì cả người đã cứng đờ.
Đột nhiên, không gian bắt đầu sụp đổ. Thế giới phó bản vốn đã không vững chắc, giờ vì hành vi giẫm lên quy tắc mà bắt đầu tan vỡ hoàn toàn.
Đúng lúc ấy, giọng nói quen thuộc của trò chơi Kinh Dị - vốn đã im lặng rất lâu vang lên: "Chúc mừng người chơi Lục Thanh Gia hoàn thành nhiệm vụ ẩn của phó bản: Phá hủy phó bản trò chơi bất hợp pháp và bắt giữ người chơi phạm tội. Đã giải cứu 1356 người chơi mất tích. Vượt ải thành công. Xin hãy tự nguyện lựa chọn đăng xuất khỏi trò chơi."
Lục Thanh Gia gật đầu: "Ừ, không vội."
Nói xong, cậu bước đến trước bàn tay đang bị mắc kẹt trong không gian. Ngay khi bàn tay này vượt quy định mà xâm nhập vào thế giới phó bản, trò chơi đã tuyên bố hình phạt tử hình lên chủ nhân của nó. Hắn đã mất quyền đăng xuất khỏi trò chơi.
Lục Thanh Gia dễ dàng lấy lại chiếc đồng hồ từ trong tay đối phương, còn cười nói: "Cảm ơn vì đã giúp tôi bắt lại cái đồng hồ nhé. Thật lòng mà nói, nếu nó bị ném đúng vào hiện thực của tôi thì còn đỡ, vì tôi có đánh dấu nó. Chứ nếu rơi vào hiện thực khác thì mất toi rồi."
"Dù sao đạo cụ có năng lực quý giá như này, mất đi thì tôi cũng đau lòng lắm."
Chủ nhân bàn tay tức đến mức toàn thân run lên, lông tơ trên cánh tay dựng đứng từng sợi. Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, giờ hắn cũng không thể động đậy một ngón tay nào để nghiền chết Lục Thanh Gia - một người chơi trung cấp ngay trước mắt.
Lấy lại chiếc đồng hồ xong, Lục Thanh Gia liền chọn đăng xuất khỏi trò chơi, chẳng buồn quan tâm đến cái gọi là "giới hạn số lần đi qua cánh cửa".
Quay về hiện thực, nhìn thấy Chung Lí Dữ đang ngồi trên giường đợi mình, Lục Thanh Gia tâm trạng cực tốt, cúi xuống hôn anh một cái——
"Em về rồi."
Chung Lí Dữ vui mừng đến mức gần như phát điên. Lúc Lục Thanh Gia hôn mình thì còn ngẩn ra chưa kịp phản ứng, đến khi kịp nhận ra thì lập tức nhào lại định hôn tiếp.
Nhưng bị Lục Thanh Gia đẩy ra: "Đừng quậy, còn chuyện phải làm."
Vừa được trái ngọt xong liền bị hất ra, Chung Lí Dữ đang lâng lâng liền bất mãn: "Ra ngoài rồi thì còn chuyện gì nữa?"
"Không phải trước đó Dương Thiến nói có sự kiện người chơi mất tích sao? Lần này nơi em đến đến chính là chỗ đó."
Chung Lí Dữ cũng không hoảng hốt. Nếu Lục Thanh Gia không trở ra sau hai giây, anh nhất định sẽ đi tìm, tuyệt đối không để cậu mất tích.
Khi thấy Lục Thanh Gia ném chiếc đồng hồ cho mình, Chung Lí Dữ chỉ cần liếc qua là biết ngay công dụng.
"Thứ này cũng được đấy. Nhưng một số chức năng tốt nhất là hạn chế dùng. Linh lực hút được từ khắp nơi quá tạp, còn có tính bài xích nhau. Không thể so được với việc tự mình tu luyện từng chút, từng bước mà ngưng tụ cho vững chắc. Nếu muốn đi xa hơn, mấy thứ này không cần thiết đâu."
Đạo cụ mà cái thực thể kia xem là bảo vật vô giá, đến tay Chung Lí Dữ lại chỉ nhận được đánh giá: "Cũng chỉ đến thế mà thôi."
Nhưng đối với Lục Thanh Gia hiện tại, thứ này đúng là một đạo cụ vô cùng mạnh mẽ.
Anh tiếp tục nói: "Chiếc đồng hồ này có thể thao túng thời gian của cơ thể con người, mức hạn chế rất nhỏ, hơn nữa còn có hiệu quả với cơ thể sinh vật sống. Nó bù đắp hoàn hảo cho điểm yếu trong năng lực của cậu ruột em."
"Hai năng lực dung hợp lại, em đúng là có thể thách thức tầng cao hơn rồi."
Lục Thanh Gia gật đầu: "Có thể xem như một thu hoạch khá lớn."
Ngay sau đó, Lục Thanh Gia nhận được phản hồi tiếp theo từ trò chơi.
Phó bản bị phá vỡ, tất cả người chơi bị nhốt trong đó đương nhiên đều được trả tự do và quay về hiện thực. Những người đã bị biến thành NPC cũng lấy lại ký ức của mình.
Chỉ là, vì mất đạo cụ và năng lực, mất điểm tích lũy, ngay cả linh lực cũng bị hút cạn, họ không còn năng lực tự bảo vệ tương ứng với cấp độ trước đây.
Như vậy sẽ có hai lựa chọn——
Một là từ bỏ thân phận người chơi. Hệ thống sẽ điều chỉnh trạng thái cơ thể họ trở lại như lúc mới bước vào trò chơi, đồng thời xóa bỏ ký ức về trò chơi, để họ trở lại cuộc sống của một người bình thường.
Chuyện này vốn rất hiếm trong trò chơi, chỉ khi có ai đó lợi dụng kẽ hở khiến người chơi gặp tổn thất lớn quy mô lớn, thì hệ thống mới đưa ra kiểu phương án bồi thường này.
Cũng được xem là cơ hội hiếm hoi để thoát khỏi trò chơi.
Lựa chọn thứ hai là từ bỏ cấp độ trung cấp, quay lại sân sơ cấp, rồi lại thông quan từng bước từng bước leo lên.
Cả hai lựa chọn đều có người chọn.
Có người tự biết thực lực không đủ, mong muốn một cuộc sống bình yên. Có người thì quen với việc đặt trọng tâm cuộc sống vào trò chơi, còn ở hiện thực chỉ hưởng thụ ăn chơi.
Nói thật, nếu xem trò chơi như một công việc rủi ro cao, thì thù lao nó mang lại đúng là vượt xa phần lớn công việc trong đời thực.
Người chơi trung cấp cho dù nghèo nhất, lượng điểm tích lũy có thể đổi lấy để hưởng thụ cũng phải đến hàng ngàn. Đổi ra hiện thực thì tương đương một triệu phú.
Sau khi đã nếm trải sự xa hoa, chất lượng đời sống cao, rất nhiều người không muốn quay lại hiện thực để đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều nữa.
Về chân tướng của phó bản đó, đúng như Lục Thanh Gia đã đoán, nó là công trình do một người chơi cấp cao lợi dụng kẽ hở hệ thống để xây dựng, chuyên dùng làm nhà máy nuôi dưỡng linh lực cho riêng hắn.
Trong hàng ngũ người chơi cao cấp, thực lực của hắn thuộc dạng xuất sắc, nhưng dĩ nhiên vẫn không thể so với quản trị viên hoặc chuẩn quản trị viên.
Trải qua quá nhiều cạnh tranh, hắn hiểu rõ khoảng cách giữa bản thân và tầng lớp mà hắn hằng ao ước. Hắn nhận ra rằng muốn tiến vào cấp chuẩn quản trị viên trở lên thì chỉ dựa vào tư chất của mình là không đủ.
Vì vậy hắn nghĩ ra phương pháp này, chỉ cần giăng lưới đủ rộng, sớm muộn cũng sẽ bắt được vài người có tư chất cực tốt, cung cấp cho hắn nguồn linh lực chất lượng cao không ngừng nghỉ, cải thiện vận mệnh và năng lực của bản thân.
Trong hơn một nghìn người bị nhốt ở đó, chỉ riêng việc bắt được những người cấp độ như nhà tài phiệt và Lục Thanh Gia đã là một món hời lớn.
Tương đương với việc ghép khả năng và tương lai của họ lên chính bản thân hắn.
Nếu để hắn thành công, Lục Thanh Gia thì khỏi phải nói, ngay cả nhà tài phiệt cũng là người chơi ưu tú có tiềm lực vô hạn trong tương lai.
Hơn nữa, người này biết rằng, cho dù là ở giai đoạn đầu hay giai đoạn giữa của phó bản trò chơi, dù có đóng vai trò là chủ nhà thứ cấp, chỉ cần hắn không đích thân ra tay hãm hại người chơi, mà chỉ là thiết lập trước các quy tắc, thì trò chơi cũng không thể làm gì được hắn.
(*)Chủ nhà thứ cấp: thường chỉ người thuê nhà rồi cho thuê lại, hoặc ở đây có thể hiểu là người kiểm soát gián tiếp, người trung gian nắm quyền lực.
Dẫu sao những biến cố và âm mưu này cũng được xem như một phần thử thách dành cho người chơi. Dựa vào khe hở của quy tắc ấy, hắn bố trí vô số cái bẫy trong phó bản. Nói trắng ra, chỉ cần không ai phá được phó bản thì hắn không lỗ, chỉ cần hắn giữ nguyên nguyên tắc "không động thủ", hắn sẽ không bị trừng phạt.
Còn kết quả thế nào, mọi người đều biết rồi đấy.
Lục Thanh Gia còn hỏi Chung Lí Dữ xem có ấn tượng gì với người này không.
Chung Lí Dữ lập tức lắc đầu: "Loại hàng này không xứng để anh tốn chỗ trong góc ký ức."
Được rồi! Có lẽ sự kiêu ngạo của quản trị viên và chuẩn quản trị viên cũng là một trong những thứ khiến đối phương bị kích thích.
Nhưng bây giờ kết cục của hắn chẳng dễ chịu chút nào, nhiều tội cộng lại, bị trò chơi xử lý theo cách 'hủy diệt nhân đạo'.
Còn những người chơi cư trú trong phó bản ấy, vì trong môi trường phi cạnh tranh mà lại vi phạm nguyên tắc "không tấn công người chơi", nên họ cũng sẽ bị trừng phạt ở mức độ khác nhau.
Ngược lại, nhà tài phiệt thì không sao. Ngay từ đầu hắn đã nhìn đúng chuẩn vào lỗ hổng của phó bản thế giới, một bước nhảy vọt thành người giàu nhất, chỉ đảm nhiệm vai trò làm bên nhận hàng.
Mặc dù trong thực tế có một nguyên tắc là "không có mua bán thì sẽ không có sát hại", nhưng trong trò chơi thì lại không tin vào điều này, cái mà hệ thống chú trọng chính là "ai ra tay thì người đó chịu trách nhiệm".
Có lẽ ngay từ đầu nhà tài phiệt đã tính đến chuyện không muốn mang tội mà bị trò chơi tính sổ, nên mới sớm hoạch định đường lui. Bởi hắn chưa bao giờ tin mình sẽ bị nhốt mãi trong phó bản, tất nhiên sẽ phải nghĩ xa hơn hiện tại.
Lần thông quan này, thành tích thì khỏi bàn. Từ lúc Lục Thanh Gia bước vào trò chơi đến nay, có phó bản nào mà điểm đánh giá xuống dưới S chưa? Lần này cũng vậy, vẫn là mức tối đa trò chơi có thể chấm, vừa nhờ biểu hiện bản thân, vừa coi như phần thưởng cho việc giúp trò chơi quét sạch đại hoạ.
Lục Thanh Gia không nhịn được hỏi: "Nhưng nếu gặp trường hợp người chơi cùng cấp độ không giải quyết được thì sao? Các người cứ mặc kệ à?"
Trò chơi đáp: "Sao có thể? Đừng nhìn tôi thế này chứ, tôi rất biết nhìn người đấy."
Những người chơi mà nó đặc biệt để ý hiếm khi làm nó thất vọng.
"Hơn nữa, nếu xác nhận người chơi cùng cấp không giải quyết được, và phó bản đó chỉ tiếp tục gây tổn thất và phiền toái cho trò chơi, không còn ý nghĩa thử thách nào nữa, thì tất nhiên sẽ cử người đến dọn dẹp."
Người được phái đi, đương nhiên chính là quản trị viên và chuẩn quản trị viên, sự tồn tại của họ vốn để duy trì trật tự trong trò chơi.
Một người chơi mà cũng dám đào gốc hút máu trò chơi, chỉ vì trò chơi bị ràng buộc bởi quy tắc mà tưởng mình an toàn? Đúng là chuyện buồn cười.
Lần này Lục Thanh Gia nhận được lượng điểm rất lớn. Cậu gom tất cả vào kho điểm của mình, rồi lười biếng nói: "Cho nhiều thế mà chẳng có chỗ dùng. Hay là lần nào đó ông lại sắp xếp cho tôi đi làm trao đổi sinh nhé?"
"Lần trước chỉ là trò chơi Vô Hạn thôi, chẳng phải còn cái trò chơi Cực Đoan gì đấy nữa sao? Tôi cũng muốn đi xem thử."
Trò chơi Kinh Dị bật cười phì một tiếng: "Ha ha ha... mơ đẹp thật đấy? Cậu đã bị hai thằng ngốc kia cho vào danh sách đen rồi, người ta từ chối nhận cậu làm trao đổi sinh đấy biết không?"
Lục Thanh Gia: "Tôi không cắt được cỏ non thì tức là ông gián tiếp không chiếm được món hời, ông cười cái con gà gì?"
Trò chơi: "..."
Sao ai trong cái đám này cũng khó ưa thế nhỉ?
Dù sao thì điểm số cũng nhiều đến mức chỉ để bám bụi, nhưng riêng cái đồng hồ vàng trong lượt vượt ải này đã khiến Lục Thanh Gia cảm thấy không uổng công chút nào rồi.
Màn này vốn không rơi ra quá nhiều năng lực. Trước đó khi cậu thịt cả nhà chủ xưởng tượng sáp, cũng chỉ lấy được một năng lực ly hồn phụ thân, đồng thời còn thu thập được một ít sáp lỏng tiện dụng.
(*) Ly hồn phụ thân: tách linh hồn và nhập vào cơ thể khác.
Bởi vì phương hướng kinh doanh của gia đình chủ xưởng tượng sáp, vật phẩm có mặt tại đó chỉ có tượng sáp là không hề vi phạm quy tắc, nên phạm vi sử dụng của nó cũng chỉ giới hạn như vậy.
Nhưng trên thực tế, năng lực này có thể nhập vào bất kỳ đạo cụ hình người nào, và yêu cầu về độ tinh xảo của vật thể cũng không hề nghiêm ngặt.
Ngoài tượng sáp ra, các vật như tượng điêu khắc, búp bê vải, thú nhồi bông, tượng đất sét, về mặt lý thuyết đều có thể sử dụng được. Linh lực của Lục Thanh Gia vượt xa cả gia đình chủ xưởng tượng sáp, nên đương nhiên cậu có thể sử dụng năng lực này một cách linh hoạt hơn.
Sau khi thống kê xong phần thưởng, Lục Thanh Gia cất đồng hồ vào cơ thể mình, chuẩn bị thử kết hợp với năng lực của cậu mình để dùng.
Nhưng lại bị Chung Lí Dữ ngăn cản: "Mới ra khỏi phó bản, ít nhất cũng phải ăn cái gì đã."
Mặc dù chỉ rời khỏi thế giới thực có hai giây, nhưng cơ thể của Lục Thanh Gia đã an toàn trải qua ba ngày trong thế giới phó bản. Trò chơi sẽ không đặc biệt sửa chữa hay điều chỉnh tình huống này, vì vậy cảm giác cơ thể vẫn sẽ có sự thay đổi.
Được nhắc, Lục Thanh Gia mới đúng là thấy hơi đói thật.
Vừa định đứng lên vào bếp tìm chút gì ngon để lót bụng, thì đã thấy Chung Lí Dữ bưng ra một bát cơm trộn nóng hôi hổi.
Phải miêu tả thế nào nhỉ? Khoảnh khắc mở nắp bát, thật sự giống như cảnh trong mấy bộ anime ẩm thực thời thơ ấu vậy. Chỉ thấy một luồng kim quang chứa đầy linh lực bùng phát, xuyên thẳng lên trời.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm thuần khiết của linh lực, đến mức hai chậu hoa trong phòng ngủ của Lục Thanh Gia - vì gần đây bị bỏ bê mà trông héo úa cũng lập tức tươi tỉnh rực rỡ.
"Đây là——?"
"He he, mấy ngày trước anh về địa bàn của mình kiếm được đấy, nhiều lắm. Với thực lực hiện tại của em, hoàn toàn chịu được sự bổ dưỡng của loại linh lực mạnh thế này. Sau này ngày nào em cũng ăn như này đi."
Lục Thanh Gia vốn biết mỗi quản trị viên đều có vài thế giới tu chân cấp cao nằm trong phạm vi quản lý của mình.
Những thế giới đó có các phó bản tu chân riêng, thời gian thông quan thường tính bằng trăm năm hoặc ngàn năm. Người có thể đi tới bước đó, đương nhiên hiểu phải gây dựng thế lực và tài nguyên cho bản thân trong đó.
Giống như lần trước trong Thành Vô Hạn, vị Hoàng Đế kia vốn sinh ra trong hoàng thất cổ đại, mọi thứ dùng để phô trương địa vị đều là hàng thượng phẩm, đa phần lấy từ phó bản tu chân.
Còn Chung Lí Dữ - một quản trị viên - nếu muốn sống xa hoa như thế cũng được, nhưng chẳng cần thiết.
Dù sao người chơi của trò chơi Kinh Dị vẫn sống trong hiện thực, cùng chung môi trường với người bình thường. Việc đồ dùng, thức ăn, quần áo của bản thân lại là thứ mà người thân, người yêu của mình không thể sử dụng được, thì quả là quá khó chịu
Lục Thanh Gia nhìn bát cơm trộn trước mặt. Tuy không hoa lệ đa dạng như buổi yến tiệc của vị Hoàng Đế lần trước, xa xỉ đến tận cùng, nhưng sức lay động và vẻ đẹp của nó cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Những hạt gạo đó từng hạt từng hạt đều tách rời rõ ràng, mang sắc xanh nhạt trong suốt, trông đầy đặn và chứa linh khí nồng đậm, nhìn qua như thể được tạc từ ngọc thượng hạng.
Chưa cần đưa sát mũi đã có thể ngửi thấy hương thơm thanh khiết khiến tâm hồn sảng khoái, khiến người ta muốn ăn ngay lập tức và nước bọt cũng theo đó tiết ra.
Thật ra Lục Thanh Gia cũng không đói lắm. Từ lúc ăn sáng đến lúc thông quan xong, tính ra chưa đầy hai tiếng. Nhưng ngay lúc này, vừa ngửi thấy mùi thơm ấy, cậu ấy đã cảm thấy như thể mình đã bị bỏ đói suốt mấy ngày liền vậy.
Thịt và rau ăn kèm bên trên cũng là những loại mà trong thế giới thực không thể gọi tên được. Dù sao thì Lục Thanh Gia cũng không thể phân biệt được qua vẻ ngoài, nhưng theo Chung Lí Dữ nói, đó là thịt của Linh Thú và Linh Ngư có tính ôn hòa, linh lực dồi dào và không quá áp đảo.
Những phần thịt và rau này đều không bị nấu quá kỹ, bởi vì đối với các loại nguyên liệu này, vị nguyên bản của chúng đã là hương vị và chất lượng tuyệt vời nhất rồi, các phương pháp nấu nướng bình thường ngược lại sẽ làm giảm đi hương vị đặc sắc của chúng.
Tất nhiên, cũng có người thích hương vị đậm đà phức tạp hơn. Nhưng dù thế nào, cũng tuyệt đối không được dùng dụng cụ và gia vị bình thường. Tất cả đều phải là gia vị được nuôi dưỡng trong môi trường linh lực tương đương, nước sốt được luyện chế bài bản. Thành ra những món cao cấp từ những nguyên liệu tuyệt đỉnh như thế này, chỉ có các nhân vật nắm trong tay tài nguyên khổng lồ mới được nếm.
Chung Lí Dữ đưa đũa cho cậu: "Ăn đi, trước cứ xem em thích loại nguyên liệu nào, anh cho người trồng thêm."
"Lần sau sẽ cho em thử phiên bản nấu nướng cầu kỳ hơn, xem em hợp vị nào."
Lục Thanh Gia tất nhiên không từ chối ý tốt này. Ăn xong cậu chỉ cảm thán, tuy yến tiệc của Hoàng Đế lần đó gây chấn động thật, nhưng cuối cùng cũng không bằng bữa cơm chuẩn bị riêng cho khẩu vị và sở thích của cậu thế này.
Xơi hết bát cơm, Lục Thanh Gia vào phòng tắm rửa mặt, còn Chung Lí Dữ thì ngoan ngoãn đi rửa bát.
Chờ Lục Thanh Gia bước ra, anh liền thuận thế... ở lì lại không chịu đi.
Nhưng để tránh bị đuổi thẳng cổ như mấy lần trước, lần này anh học khôn rồi, nên khi Lục Thanh Gia đi ra đã thấy một con mèo to tướng nằm lù lù trên giường, giả vờ ngủ say như chết.
Bạn sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ đâu!!
Lục Thanh Gia nhìn cái bộ dạng làm trò kia cũng chẳng nỡ túm cổ lôi ra ngoài, tưởng tượng ra cảnh đó thì đúng là hơi mất nhân đạo thật.
Thế là cậu leo lên giường, vòng tay ôm lấy con mèo rồi tắt đèn.
Sau một đêm ngủ ngon, khi Lục Thanh Gia tỉnh dậy chỉ cảm thấy linh lực tràn đầy.
Chỉ có điều, con mèo trong lòng từ lúc nào đã biến lại thành người, quay sang ôm chặt lấy cậu, một bàn tay còn luồn hẳn vào trong áo cậu.
Đây là tư thế ngủ quen thuộc của Chung Lí Dữ khi cả hai ngủ chung, cứ như mắc chứng khao khát da thịt vậy, một tay nhất định phải chạm vào người cậu mới chịu yên.
(*)Hội chứng khao khát da thịt (touch starvation hay skin hunger): là tình trạng thiếu oxytocin khi không được tiếp xúc thân thể với người khác trong thời gian dài. Khi bị thiếu thốn sự tiếp xúc, chúng ta có thể bắt đầu cảm thấy lo lắng, căng thẳng, cô đơn, chán nản và uể oải.
Tất nhiên, đây cũng chính là dấu hiệu lộ tẩy rõ ràng nhất khi anh còn giả dạng làm mèo.
Lục Thanh Gia đá anh một cú: "Dậy làm việc."
Chung Lí Dữ thuận tay nắm lấy mắt cá chân cậu, cúi xuống hôn một cái rồi mới mở mắt.
Tên này đôi mắt sâu hút, đuôi mắt hơi nhếch, đường nét sắc bén. Lúc không phát bệnh ngốc thì đúng là mang khí chất đầy tính xâm lược.
Buổi sáng vừa dậy, giọng anh còn hơi khàn, nghiêng đầu nói với Lục Thanh Gia: "Chào buổi sáng."
Yết hầu Lục Thanh Gia khẽ trượt, nhất thời hơi khó giữ bình tĩnh.
Chung Lí Dữ đương nhiên cảm nhận được bầu không khí không bình thường, định nhân cơ hội tiến tới thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ông chủ, cậu dậy chưa?"
Lục Thanh Gia lập tức đá văng Chung Lí Dữ xuống, rồi cách cửa đáp: "Sao thế?"
Ngoài cửa Tiểu Vy nói: "Bên ngoài có khách tìm cậu, bảo là... đối tượng hẹn hò dự bị của cậu."
Câu này vừa dứt, cả căn phòng rơi vào im lặng chết chóc.
Sắc mặt Chung Lí Dữ đen sì, bật ngồi thẳng dậy, trong tay không biết từ đâu đã xuất hiện một con dao: "Mẹ nó, coi tôi chết rồi chắc?"
Lục Thanh Gia thay quần áo, anh cũng chỉnh lại quần áo trong một giây, rồi cùng cậu ra khỏi phòng.
Tiểu Vy thấy anh lại bước ra từ phòng ngủ của ông chủ thì biểu cảm mặt hơi méo méo, rõ là bị kích thích tinh thần.
Dẫn hai người đến đại sảnh, họ đã thấy nhà tài phiệt đang ngồi đó. Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại vẫy tay với Lục Thanh Gia.
Sau đó, còn cố ý nhìn Chung Lí Dữ một cái đầy khiêu khích, rồi cười tít mắt nói: "Gia Gia, theo như thỏa thuận, tôi đến tìm cậu rồi đây."
Chung Lí Dữ: "Thỏa thuận gì?"
Tiểu Vy đứng bên ngoài mặt vẫn giữ nụ cười chuẩn mực của lễ tân, nhưng trong lòng thì gào thét điên cuồng——
【Đánh nhau đi!! Đánh đi nào!!】
___
Bót: Có thể đổi tên truyện thành: "Chuỗi ngày ăn giấm của tên ngốc nhà Gia Gia" =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro