
Chương 80. Ải 6(10): Nên tự biết rõ chỉ số thông minh của mình đi
Những chiếc đồng hồ bạc đó đều cùng cỡ lòng bàn tay, mỗi chiếc trông gần như giống nhau, hàng trăm, hàng nghìn chiếc rủ xuống từ bầu trời, chỗ kết nối là một sợi tơ vàng.
Sợi tơ từ trời rủ xuống, xuyên qua những tầng mây, với tầm nhìn của hai người, thậm chí cả thiên lý nhãn của Lục Thanh Gia cũng không thấy điểm kết thúc.
Nhà tài phiệt tùy ý lấy một chiếc, cau mày xem một lúc rồi nói: "Có chiếc còn chạy, có chiếc đã đứng, nhưng phân bố không có quy luật gì hết."
Hắn lật lại so sánh thân và mặt sau của các đồng hồ: "Cũng không có dấu hiệu đặc biệt nào."
Lục Thanh Gia nói: "Sao có thể không có được."
Đồng thời cậu kéo vài chiếc đồng hồ lại gần: "Nhìn vào mặt đồng hồ, vị trí ba giờ."
Ở đó thường hiển thị ngày tháng, nhưng trong những chiếc đồng hồ bạc này chỉ có một ô nhỏ bằng hạt gạo, bên trong đều hiện số "7", nên nói chính xác thì thật sự không có gì khác biệt.
Lục Thanh Gia hỏi: "Con số 7 này, khiến cậu nghĩ tới điều gì ở thế giới này?"
Nhà tài phiệt chợt hiểu ra: "Đây là số lần mua vé?"
Hắn vội vàng đối chiếu hàng chục chiếc: "Bởi sáng nay chúng ta đã điều chỉnh lại số lần mua vé của mọi người về bảy lần, nên trên mặt đồng hồ mới đều hiện số 7 hết?"
Nói xong, nhà tài phiệt hơi do dự: "Đoán vậy có hơi gượng ép không? Dù sao chúng ta cũng tìm không ra bằng chứng để chứng minh."
"Sao lại không có?" Lục Thanh Gia cười đáp: "Tôi đã cho người khôi phục lại số lượt chơi ban đầu cho người chơi, người chơi bị mắc kẹt, và cả những người chơi đã biến thành NPC."
"Bây giờ nhìn thì, mặc dù NPC không thể hồi phục ký ức hay kỹ năng, nhưng ở một vài phương diện nào đó vẫn có biểu hiện."
"Bằng chứng chính là——" Ánh mắt Lục Thanh Gia xuyên qua hàng nghìn chiếc đồng hồ, cậu đưa tay kéo một chiếc đang bị giấu ở góc tới.
Chiếc đó hiện con số khác hẳn, là '6'.
Lục Thanh Gia nói với nhà tài phiệt: "Cậu cũng thử tìm xem đồng hồ của chính mình đi, lúc đó tôi có cố ý không cho người điều chỉnh số lần của cậu."
"Tại sao?" Nhà tài phiệt vừa tìm vừa hỏi ý đồ của Lục Thanh Gia: "Sao cậu lúc đó có thể đoán được chuyện này chứ?"
Lục Thanh Gia đáp: "Sao có thể? Sau khi nhà ga sập tôi mới xác định được vấn đề ở xưởng đồng hồ thôi."
"Chỉ là lấy mình tôi làm mẫu thì quá ít, không loại trừ khả năng trùng hợp, nhưng cộng thêm đồng hồ của cậu nữa thì xác suất thấp đi. Hơn nữa việc trả lại số lần có rủi ro thế nào lúc đó tôi cũng chưa thể xác nhận."
Nhà tài phiệt nghe xong thấy ê ẩm trong lòng: "Vậy là tất cả mọi người, kể cả đồng đội của mình cũng đều bị cậu đưa ra làm chuột bạch sao?"
Lục Thanh Gia cười nói: "Ngay từ đầu tôi đã không phải là người có thể hoàn toàn tin tưởng, muốn đi cùng tôi, chấp nhận 'quá giang', thì đương nhiên phải có rủi ro rồi."
Nhà tài phiệt không ngờ cậu lại thoải mái thừa nhận như vậy, im lặng một lát rồi cuối cùng cũng cười: "Ừ, quả thật cậu không phải người có thể phát triển mối quan hệ tin cậy cùng người khác."
"Nhưng đồng thời cũng không phải kẻ vì lợi mà vứt bỏ người khác, hoặc khi nguy hiểm tới sẽ đẩy đồng đội ra làm bia đỡ đạn."
Nhà tài phiệt nhìn Lục Thanh Gia, mỉm cười: "Tuy phong cách vượt ải của tôi không được tỉ mỉ như cậu, nhưng nhờ được hưởng lợi từ môi trường gia đình, tôi vẫn có khả năng nhìn nhận và đánh giá người khác chuẩn xác."
"Người như cậu, tuy thiếu đi sự ràng buộc về đạo đức, nhưng lại có sự kiêu hãnh và thẩm mỹ cá nhân trong hành động của mình."
"Việc phải tự mình làm ra hành động hèn nhát, xấu xí còn khiến cậu khó chịu hơn cả cái chết."
Nói xong, người kia cũng không đợi Lục Thanh Gia trả lời, liền rút ra từ một chỗ một chiếc đồng hồ bạc: "Xem này, tìm được rồi."
Hắn chỉ vào con số hiển thị trên mặt đồng hồ, chỉ có số "1", chính là con số mà nhà tài phiệt còn lại khi thông quan đến tầng cuối cùng.
"Nếu những chiếc đồng hồ bạc này đại diện cho tất cả người chơi, vậy thì việc chúng chạy hay dừng đều có quy luật để lần theo."
Lục Thanh Gia nói: "Ví dụ, nếu trên đó hiển thị số '7' mà đã ngừng chạy, thì chắc chắn đó là người chơi đã bị biến thành NPC."
"Những chiếc đồng hồ khác trông có vẻ vẫn hoạt động bình thường, nhưng nếu thật sự đại diện cho người chơi, thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt giữa người chơi bị kẹt lại và người chơi bình thường."
Lục Thanh Gia tùy tiện lấy ra hai chiếc đồng hồ bạc, trong tay bỗng xuất hiện một bộ dụng cụ.
Nhà tài phiệt vội vàng nói: "Cậu định làm gì đấy?"
Lục Thanh Gia thản nhiên đáp: "Tất nhiên là tháo ra xem chứ, cậu từng nghe nói có loại đồng hồ nào không thể tháo chưa?"
Rồi cậu cười nói thêm: "Một người đàn ông chưa từng tháo đồng hồ, đồ chơi hay thiết bị điện, thì đời anh ta chưa thể gọi là trọn vẹn."
Nhà tài phiệt: "..."
Nói cũng quá có lý, khiến hắn nhất thời cứng họng không phản bác được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thanh Gia dùng bộ dụng cụ tinh xảo mở từng con ốc nhỏ như hạt vừng trên mặt đồng hồ bạc.
Chiếc đầu tiên không phát hiện gì bất thường, cậu lại lắp lại như cũ, đến chiếc thứ hai, thứ ba, vẫn chẳng có gì, nhưng cuối cùng, ở chiếc thứ tư đã thấy điểm khác biệt.
"Nhìn đi!" Lục Thanh Gia đưa đồng hồ cho hắn.
Nhà tài phiệt nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong lòng đồng hồ đã bị những sợi tơ vàng quấn kín, bề mặt vẫn quay bình thường, nhưng những sợi tơ đó nối thẳng lên tận trời, chỉ cần kẻ đứng sau muốn, bàn tay thao túng mọi thứ ấy có thể kiểm soát mọi thứ ngay lập tức.
Lục Thanh Gia nói: "Vậy thì vấn đề là đây, chúng ta - một người là người chơi bình thường, một người là người bị kẹt lại - hai mẫu đại diện cho hai phe. Có muốn tháo ra xem để xác nhận lần cuối không?"
Nhà tài phiệt nghiến răng: "Tháo!"
Nói xong, hai người liền nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ bạc của mình. Quả nhiên, chiếc đồng hồ của Lục Thanh Gia - với tư cách là người chơi bình thường - có cấu trúc hoàn toàn bình thường, sợi tơ vàng bên trong chỉ đơn giản đóng vai trò kết nối.
Còn bên trong đồng hồ của nhà tài phiệt thì khác hẳn, những sợi tơ vàng đan chằng chịt, như thể phản chiếu rõ ràng tình cảnh bị khống chế sâu sắc hơn nhiều so với những gì hắn tưởng, khiến hắn vừa phẫn nộ vừa nhục nhã.
Lục Thanh Gia nói: "Giờ thì tôi đã hiểu vì sao suốt ba năm qua, chưa từng có người chơi nào tích đủ điểm để đổi cơ hội trở lại thế giới thực."
"Bởi nếu thời gian của các người không thật sự thoát khỏi vòng lặp làm mới và xóa ký ức của luật chơi, thì tất cả điều này liền dễ hiểu rồi."
"Người chơi bị kẹt lại tưởng rằng mình đã thoát khỏi lời nguyền lặp lại và mất trí, nhưng thực ra lại hoàn toàn nằm trong tay một thực thể nào đó. Những ngày tháng tưởng chừng khác biệt với người chơi thường, với ký ức nguyên vẹn, đã khiến họ mất đi cảnh giác."
"Nhưng trên thực tế, họ chỉ bị kiểm soát ở cấp độ tinh vi hơn thôi. Người chơi bình thường chỉ bị giới hạn bởi quy tắc, miễn là số lượt chưa dùng hết thì vẫn chưa tính là thất bại, và thực thể kia cũng không có quyền điều khiển họ như con rối."
"Còn người chơi bị kẹt lại thì khác. Thực thể đó có toàn quyền thao túng, không cần tuân theo bất kỳ giới hạn hay quy tắc cân bằng nào. Nó muốn làm gì thì làm, thậm chí tôi còn nghi ngờ nó có thể trực tiếp sửa đổi ký ức của các người."
Nhà tài phiệt hừ lạnh: "Vậy nên bao nhiêu người mãi không hoàn thành được chỉ tiêu. Tôi từ đầu đã chẳng tin vào thứ đó, cũng chẳng trông mong dựa vào thành tích để thoát ra. Xem ra, lần này tôi lại tự cứu mình một mạng."
Cả hai đều cất đồng hồ của mình đi, chỉ là phần của nhà tài phiệt rắc rối hơn nhiều, cần gỡ bỏ đống tơ vàng quấn chặt bên trong.
Những sợi tơ ấy rất xảo trá, bản thân chiếc đồng hồ đã nhỏ, linh kiện bên trong lại càng tinh vi, những sợi tơ vàng thì quấn loạn khắp nơi. Khi nhà tài phiệt cố tháo gỡ, hắn chợt phát hiện chúng chuyển động linh hoạt như có linh tính.
"Hừ, đây là cảnh cáo à? Ý là trừ khi tôi muốn phá hủy đồng hồ của chính mình, còn không thì đừng hòng thoát?" Hắn nói với giọng trầm thấp.
"Cũng không cần cực đoan vậy đâu." Mái tóc Lục Thanh Gia bỗng dài ra, luồn vào trong đồng hồ, giao chiến với những sợi tơ vàng, đồng thời bảo vệ các linh kiện bên trong.
Trước đó họ chỉ cần khẽ kéo là có thể tách đồng hồ ra khỏi những sợi tơ kia, chứng tỏ độ dẻo dai của chúng thực ra không mạnh lắm. Dù đủ sức phá hủy đồng hồ của nhà tài phiệt, nhưng trước tóc của Lục Thanh Gia thì chẳng đáng là gì.
Dù sao, tóc của cậu ngay từ vòng đầu tiên đã đủ sắc bén để cắt đứt ống thép, đến giờ, trong các phó bản trung cấp, hiếm có thứ gì sánh được về độ bền và độ bén.
Sợi tơ vàng tuy đáng sợ, nhưng sức mạnh của chúng nằm ở một cấp độ khác mà thôi.
Sau khi tháo xong đồng hồ, Lục Thanh Gia nhận được tin nhắn từ nữ người chơi cùng đội, nói rằng họ đã đến nơi nhưng không thấy hai người đâu.
Lục Thanh Gia và nhà tài phiệt bước ra khỏi không gian, quả nhiên thấy mọi người đang đứng ở bên ngoài.
Cậu nói: "Qua đây đi."
Mọi người ngơ ngác bước lên đĩa bánh răng. Từ khi Lục Thanh Gia thâu tóm công ty đường sắt, hệ thống bán vé đã nằm trong điện thoại của cậu.
Lúc này cậu dễ dàng thao tác, giúp các thành viên trong đội mua vé cho từng người một.
Dù tiêu tốn không ít lượt mua, nhưng nhờ đó mà con số hiển thị trên đồng hồ bạc của họ lần lượt biến thành 6, 5, 4, 3, 2.
Ngay sau khi họ tháo đồng hồ ra, trong đầu liền vang lên âm thanh của hệ thống thông báo điều kiện vượt ải.
【Điều kiện thông quan của nhóm người chơi 213 đã hoàn thành. Xin hãy nhanh chóng đến cổng thoát. Thời gian có hạn, vui lòng di chuyển ngay.】
Giọng nói của hệ thống vừa dứt, không xa đó bỗng xuất hiện một cánh cửa cao chừng một người, cứ thế lơ lửng giữa không trung. Từ phía sau nhìn lại thì chẳng thấy gì khác biệt, tựa như nó chỉ là một vật trang trí đơn thuần.
Nhưng khi cánh cửa chậm rãi mở ra, nhìn từ phía trước, bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác.
Ngay sau đó, trên cửa hiện lên một bộ đếm ngược ba phút.
Mấy người chơi không ngờ rằng, mới chỉ ngày thứ ba kể từ khi vào trò chơi, một nơi tưởng chừng tràn ngập bẫy rập và độ khó nghịch thiên như vậy mà lại đến điểm thông quan sớm thế, thậm chí còn có thể đăng xuất ngay lập tức. Khuôn mặt ai nấy đều ánh lên niềm vui mừng khôn xiết.
Một người vội nói: "Anh Lục, chúng ta mau vào đi thôi!"
Nhưng Lục Thanh Gia chỉ mỉm cười: "Gấp gì chứ? Tôi còn có việc phải làm."
Mấy người đều ngẩn ra, như thường lệ, hôm nay họ vẫn chẳng theo nổi mạch suy nghĩ của cậu.
Một người chơi nam đã chịu đủ cảnh khốn khổ trong trò chơi liền hoảng hốt nói: "Không gấp sao được, chỉ có ba phút thôi đấy. À, nói mấy câu mà đã trôi qua mấy chục giây rồi!"
Lục Thanh Gia khẽ cười mỉa: "Muốn ở thì ở, muốn tôi đi là tôi phải đi à?"
"Ơ... lại cãi lý nữa rồi?" Mọi người đều cạn lời.
Thế nhưng nhà tài phiệt, người đã khá ăn ý với Lục Thanh Gia mấy ngày nay, lại hiểu ngay ý đồ của cậu.
Hắn cũng nhếch môi cười lạnh: "Thì ra là vậy, có vẻ không gian này thực sự còn nhiều thứ đáng để khai thác."
Lục Thanh Gia gật đầu, nói với năm người còn lại: "Đừng vội. Cái gọi là 'điều kiện đăng xuất' chẳng qua chỉ là tháo mấy cái đồng hồ nhỏ xíu, mà những đồng hồ đó cũng chỉ đại diện cho bản thân chúng ta thôi. Mất chúng, chẳng lẽ cả không gian hay cả trò chơi này đều sụp đổ chắc? Còn đặt cái bộ đếm ngược ba phút làm gì, trò trẻ con."
Nói rồi cậu ngẩng đầu, cất giọng lạnh lùng hướng vào khoảng không: "Đã nói rồi mà, mày chẳng có tí phản ứng linh hoạt nào để đối phó với tình huống bất ngờ cả, sao vẫn ngu thế? Càng vội đuổi tao đi, chẳng phải càng chứng minh chỗ này không chịu nổi việc bị điều tra sao?"
Nghe cậu nói vậy, mấy người chơi kia cũng dần bình tĩnh lại.
Dù sao, đường thông quan lần này quá bất thường, họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để kết thúc sớm thế. Nói thật, nếu phải chọn giữa phán đoán của mình và phán đoán của đại thần, họ tin Lục Thanh Gia hơn, nhất là khi nhà tài phiệt cũng đồng tình như vậy.
Thế là cả nhóm cùng phớt lờ bộ đếm ngược trên cánh cửa, và đúng như dự đoán, sau ba phút, đồng hồ đếm ngược biến mất, nhưng cánh cửa vẫn không đóng lại. Rõ ràng đây chỉ là một mánh khóe rẻ tiền nhằm dụ họ rời khỏi không gian này.
"Vậy ở đây có gì đặc biệt sao?" Có người hỏi.
Không gian chứa đồng hồ bạc này ngoài hàng nghìn chiếc đồng hồ đang lơ lửng trong không khí, thì xung quanh hoàn toàn trống rỗng, một màu trắng kéo dài vô tận, chẳng thấy điểm cuối. Nếu muốn tìm thứ gì đó trong nơi rộng lớn thế này, thì với chỉ bảy người của họ, đúng là một công việc khổng lồ.
Và khả năng lớn là, nếu họ tản ra tìm kiếm, rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Lục Thanh Gia lại không nghĩ vậy.
Cậu khẽ mỉm cười: "Có một câu tôi đã nhắc đi nhắc lại từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ, các người quên rồi à?"
Mấy người chơi ngẩn ra, vì cậu từng làm quá nhiều chuyện kỳ quái nên nhất thời chẳng nhớ ra điều nào mới là quan trọng nhất.
Chỉ có nhà tài phiệt lập tức phản ứng lại: "Thế giới này càng đặt nhiều giới hạn, càng muốn đạt được nhiều thứ, thì nhất định phải trả một cái giá tương đương, thậm chí cao hơn."
"Đúng vậy." Hắn nói tiếp: "Nếu hệ thống có thể đặt ra hàng đống quy tắc chi ly và khắt khe như vậy thì ngược lại, người chơi cũng có thể dễ dàng giành được những gì nó đem ra đặt cược."
"Chính xác." Lục Thanh Gia gật đầu.
"Một nơi mà mục đích chính là giữ chân người chơi, với luật lệ chi tiết và hà khắc hơn bất kỳ phó bản nào, nơi mọi thứ đều nghiêng về phía hệ thống, thì không thể nào có chuyện nó còn đặt bảo vật quý giá vào điều kiện đạt được có độ khó cao nữa. Cùng lắm, nó chỉ có thể giấu đi mà thôi."
"Và cái 'ẩn' đó, cũng không thể vượt quá tầm giải mã của người chơi cấp trung, bằng năng lực hay đạo cụ gì cả."
Vừa nói, trong tay Lục Thanh Gia đã xuất hiện một khẩu pháo chống tăng vác vai, và cậu không do dự mà bắn thẳng lên trời một phát.
Mọi người sững sờ, không ngờ cậu lại liều đến thế, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy bầu trời của không gian này không hề cao rộng như họ tưởng, mà sau một tiếng "ầm" dữ dội, nó vỡ tan tành.
"Là... một màn chiếu toàn ảnh sao?" Ai đó thốt lên, trố mắt nhìn trần nhà lộ ra.
Không gian này tuy rộng, nhưng chiều cao chưa đến mười mét. Khi bầu trời giả biến mất, bản chất thật của nó liền hiện ra.
"Không phải đâu." Nhà tài phiệt lên tiếng, ánh mắt sắc bén: "Thứ này tinh vi hơn chiếu toàn ảnh nhiều. Tôi vốn cũng giỏi về năng lực không gian, nếu chỉ là công nghệ, thì phạm vi và chiều cao của căn phòng đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi."
Dưới chân Lục Thanh Gia xuất hiện những tầng băng dày chồng lên nhau, nâng dần cậu lên cao cho đến khi chạm đến trần.
Ngay chính giữa trần nhà, treo một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng kim.
Những sợi tơ vàng kia đều lan tỏa ra từ chính chiếc đồng hồ này. Nhìn cái cách phó bản này điên cuồng tìm cách giữ chân người chơi, và toan tính tạo ra một thế giới con hoàn chỉnh, thì nếu toàn bộ sự kiểm soát đều dựa vào vật này, e rằng hàng nghìn chiếc đồng hồ bạc kia mới chỉ là khởi đầu.
Lục Thanh Gia đưa tay gỡ chiếc đồng hồ xuống, nhưng vừa chạm đến liền cảm nhận được một luồng sát ý rợn người.
Sát ý ấy dày đặc đến mức như sắp ngưng tụ thành hình, muốn xé cậu thành từng mảnh. Ngay cả nhà tài phiệt và những người chơi đứng phía dưới cũng cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp ấy.
Áp lực đó còn đáng sợ hơn cả khi họ từng đối mặt với con rồng phương Tây của thế giới cấp cao, khiến lưng lạnh toát, tóc gáy dựng đứng, máu dồn hết xuống chân, suýt nữa thì bỏ chạy.
Hai người chơi thậm chí thật sự làm vậy, theo bản năng mà lao thẳng vào cánh cửa thoát hiểm.
Nhưng Lục Thanh Gia dường như không hề để tâm đến sát khí kia, trái lại còn cười nhẹ: "Gì đây? Chỉ cho mình chiếm tiện nghi, còn người khác thì không được hả?"
"Đã dám đánh cược, thì phải chuẩn bị tâm lý mất trắng toàn bộ chứ, à không, bây giờ tao vẫn chưa thua mà, nên đừng có keo kiệt thế."
Nói rồi cậu dứt khoát gỡ lấy chiếc đồng hồ vàng.
Ngay khi vừa chạm vào người cậu, nó lập tức biến mất, trực tiếp hòa tan vào cơ thể cậu.
Hóa ra thứ đó không phải đạo cụ thật, mà chỉ là năng lực bị tách ra rồi hiển thị dưới dạng vật phẩm.
Khoảnh khắc năng lực ấy nhập vào cơ thể, Lục Thanh Gia ngay lập tức hiểu rõ bản chất của nó, và trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, đúng là phước lành của Âu Dương Bạch, người mang vận khí của một thần may mắn chính hiệu.
Lục Thanh Gia thu hồi lớp băng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Mọi người xung quanh đều hiểu rõ, món bảo vật mà cậu vừa lấy được chắc chắn không tầm thường, nếu không thì thực thể điều khiển phó bản đã chẳng bộc lộ sát ý mạnh đến vậy.
Một người chơi lo lắng hỏi: "Cậu... không sao chứ? Dù sao lúc đó——"
Chỉ nghĩ lại sát khí khi nãy thôi, anh ta cũng rùng mình ớn lạnh.
Lục Thanh Gia chỉ mỉm cười: "Tôi thì lại mong nó phá vỡ quy tắc mà đích thân ra tay cơ."
Nghe vậy, mọi người mới phần nào thở phào, họ đều tin rằng chỉ cần không phải chính thực thể kia xuất hiện, thì mọi thứ ở cấp độ này, Lục Thanh Gia đều có thể ứng phó được.
Dù trong lòng họ có chút ghen tị khi cậu tìm được bảo vật, nhưng chẳng ai dám nói gì, bởi lẽ trận này là do cậu dẫn cả nhóm vượt qua, còn bảo vật cũng là do chính cậu tự tìm được.
Còn họ, chẳng qua chỉ là bám đùi hưởng ké, thật chẳng có mặt mũi nào để đòi chia phần.
Mang theo suy nghĩ ấy, bầu không khí lúc này vẫn còn hòa thuận, vui vẻ.
Lục Thanh Gia nói: "Đi thôi, đến lúc đăng xuất khỏi trò chơi rồi."
Chiếc đồng hồ vàng - vật then chốt điều khiển người chơi và toàn bộ phó bản - đã nằm trong tay cậu. Nếu cậu thành công thoát ra khỏi trò chơi, nghĩa là phó bản này đã hoàn toàn bị phá đảo. Những người chơi bị kẹt lại khác cũng sẽ trở về thế giới thực, chỉ là không rõ NPC sẽ được xử lý ra sao.
Mọi người bước qua cánh cửa, tiến vào một căn phòng bằng đá. Ngay khi bảy người đặt chân vào, cánh cửa sau lưng liền khép lại.
Ở phía đối diện, một cánh cửa khác dần hiện ra, bên ngoài là khung cảnh muôn màu thay đổi liên tục, rõ ràng chính là thế giới hiện thực.
Có người chơi nhìn thấy vậy thì đã không kìm được sự háo hức.
Nhà tài phiệt cũng nói: "Đúng rồi, điểm kết thúc của đội chúng tôi lúc trước chính là chỗ này."
Lời còn chưa dứt, sau lưng Lục Thanh Gia bỗng hiện lên một lớp màng khí như bong bóng, ngay sau đó một vũng bùn đen ào ra, trùm kín phía sau cậu.
Nhà tài phiệt vì từng chịu thiệt ở đây nên vừa bước vào đã cảnh giác cao độ, nhưng những người khác thì không.
Hai người phản ứng chậm không kịp né, lập tức bị bùn đen hắt trúng, ướt đẫm từ đầu đến chân.
Chỉ thấy người chơi đứng sau lưng Lục Thanh Gia đang giữ tư thế vung chém. Ban đầu tay hắn ta trống trơn, nhưng khi lớp bùn phủ qua, mọi thứ ẩn giấu đều lộ ra, trong tay hắn ta rõ ràng đang cầm một thanh đao Nhật!
Trước đó thanh đao hoàn toàn vô hình, là một vũ khí cực kỳ thích hợp để đánh lén, vậy mà lại bị Lục Thanh Gia nhẹ nhàng hóa giải.
Lục Thanh Gia mỉm cười: "Quên mất là các người không có ký ức của ngày hôm qua rồi. Những gì các người biết đều do tôi nói lại, chứ không phải tự nhớ ra được, nên ký ức vẫn chưa được mở khóa. Đương nhiên cũng chẳng biết tôi có năng lực phòng thủ mạnh đến mức nào."
Sắc mặt người chơi kia sầm lại, hắn ta hét về phía xung quanh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Cùng xông lên đi! Sắp vượt phó bản này rồi, phần thưởng phải chia đều, sao để cậu ta độc chiếm hết được chứ hả?"
Nhà tài phiệt không thể tin nổi, chửi thẳng: "Mày điên rồi à?! Trong suốt trận mày giúp được cái quái gì? Trong đầu không có chút tự nhận thức nào sao? Có bảo vật thì liên quan gì đến mày hả?!"
Đối phương nhe răng cười dữ tợn: "Ha ha! Bọn tôi đâu có hào phóng như ngài tài phiệt đây. Ngài nhà cao cửa rộng, tự nhiên chẳng để mắt đến mấy thứ này. Nhưng anh em tôi liều mạng qua ải, cái gì đáng thuộc về mình thì dù chỉ một chút cũng không buông tay đâu."
Lời nói ấy khiến vài người chơi xung quanh bắt đầu dao động. Trớ trêu thay, người bình tĩnh nhất lại chính là nữ người chơi kia.
Cô nhíu mày: "Đủ rồi đấy! Bảo vật thì ai chẳng thèm, Lục ca giành được, các người tay trắng nên thấy ghen tị là chuyện dễ hiểu. Nhưng nếu còn chút lương tâm thì tốt nhất dẹp ngay mấy ý nghĩ không nên có đó đi."
"Không nhờ Lục ca dẫn đường, chắc giờ này chúng ta vẫn còn lạc ở nhà ga rồi. Trong số chúng ta, có mấy người đủ khả năng phát hiện ra bí mật làm mới nhiệm vụ? Nói thật, nếu không có anh ấy, năm đứa chúng ta sớm muộn gì cũng bị biến thành NPC cả thôi!"
Một người chơi nam nghe vậy thì cười khẩy: "Quả nhiên Lục ca đúng là có sức hút ghê gớm, mới bao lâu mà đã khiến phụ nữ vì cậu chết mê chết mệt rồi."
Hắn ta quay sang mỉa mai cô gái: "Phụ nữ các cô qua ải dù sao cũng nên có chút năng lực, đừng thấy đàn ông là liền mềm nhũn ra, háo hức nhào vào dâng hiến. Cô muốn từ bỏ là việc của cô, mắc mớ gì đến bọn tôi?"
Nữ người chơi tức giận đến nỗi mặt mũi vặn vẹo: "Mẹ kiếp, anh đang nói cái quái gì vậy? Trước khi phun ra mấy lời thối hoắc đó thì nhìn lại mình đi, cấp bậc của bà đây cao hơn anh đấy! Loại như anh mà cũng dám dạy tôi cách vượt ải à?"
Trong nháy mắt, bầu không khí trong căn phòng đá trở nên căng thẳng ngùn ngụt, sự hòa thuận trước đó lập tức tan biến.
Nhà tài phiệt nhíu mày, cười lạnh: "Xem ra căn phòng này thật quỷ quái. Dù thông qua chính đạo hay đi đường tắt, quan hệ bên ngoài có tốt thế nào, chỉ cần bước vào đây là ai nấy đều lộ nguyên hình, nghi kỵ và xé toạc mặt nạ với nhau."
Lục Thanh Gia nói: "Cũng chẳng cần nghi ngờ gì. Ở đây vốn có đặt một cấm chế khuếch đại cảm xúc tiêu cực của con người. Chắc cậu cũng đoán được rồi."
"Nhưng cậu cũng nên cẩn thận. Cậu tưởng mình không bị ảnh hưởng, nhưng thực tế, theo lý thuyết thì không ai có thể hoàn toàn tránh khỏi."
"Giờ cậu hẳn đang cảm thấy chán nản với đồng đội, thậm chí muốn giết sạch tất cả những người có mặt ở đây, đúng chứ?"
Nhà tài phiệt giật mình, vội ổn định lại tinh thần. Hắn vốn mạnh mẽ, sức kháng cự cũng cao, nghe Lục Thanh Gia nhắc liền hiểu cách để khống chế bản thân.
Năm người chơi còn lại, nữ người chơi và một người khác có tinh thần lực khá mạnh, nghe vậy cũng bắt đầu tự khiến bản thân tỉnh táo, cố gắng lấy lại bình tĩnh, không để bị dẫn dắt bởi dục vọng, tức giận hay lòng ghen ghét.
Nhưng ba người còn lại thì sức chịu đựng kém hơn nhiều.
Lục Thanh Gia thấy thế cũng chẳng bận tâm, chỉ nói: "Được rồi, dù các người có bị dục vọng che mờ đầu óc, thì cũng nên biết rõ, trong khi tôi đã phòng bị sẵn, các người tuyệt đối không thể đạt được điều mình muốn đâu."
Nói rồi, cậu nở một nụ cười lạnh, lần đầu tiên hoàn toàn phóng thích sát ý của mình.
Ngay tức khắc, cả căn phòng đá như chìm vào băng lạnh thấu xương. Khác với luồng sát ý vượt cấp trước đó - thứ từng khiến họ sợ hãi nhưng vẫn còn mơ hồ, lần này cảm giác lại chân thực đến rợn người, như thể chỉ cần chớp mắt là đầu họ sẽ lìa khỏi cổ.
Lục Thanh Gia nói: "Vẫn muốn tiếp tục liều lĩnh sao?"
Nỗi sợ hãi do sát khí mang lại khiến ba người kia dần tỉnh táo lại. So sánh thực lực của bản thân với Lục Thanh Gia và phe nhà tài phiệt, họ mới nhận ra hành động khi nãy của mình ngu ngốc đến mức nào.
Lục Thanh Gia thì chẳng hề xem chuyện này là vấn đề nghiêm trọng, chỉ quay sang nói với nhà tài phiệt: "Giờ thì tôi hiểu vì sao, dù có vượt qua hết các ải trước, đến bước cuối cùng vẫn luôn có người thất bại rồi."
"Quy tắc khi bước vào cổng thoát ra cực kỳ khắt khe. Ở đây còn bị đặt một cấm chế kích thích bản tính bốc đồng và tà niệm, hầu như chẳng ai thoát khỏi ảnh hưởng."
"Trong khi toàn bộ phó bản vốn đã đầy bẫy rập, khiến người chơi khó lòng xây dựng lòng tin tuyệt đối, một khi đã ra tay tấn công lẫn nhau, thì mọi cố gắng phía sau coi như uổng phí."
Nhà tài phiệt gật đầu. Thực ra trước đây hắn cũng giống như Lục Thanh Gia, đều có đủ thực lực để trấn áp toàn đội. Nhưng trong lúc vô thức phản kích, hắn đã ra tay quá mạnh, cộng thêm việc các người chơi khác cũng quay sang đấu đá lẫn nhau, kết quả có người chết, mà đội hình không còn nguyên vẹn thì đồng nghĩa mất đi tư cách thông quan.
Bởi vì ngay bên cạnh cánh cửa thoát ra, có dòng chữ rõ ràng:【Chỉ sáu người được phép qua】.
Điều đó có nghĩa là, trong căn phòng này, nhất định sẽ có một người phải ở lại.
Vậy thì ai sẽ là người ở lại? Ai sẵn lòng nhường cơ hội vượt ải khó khăn lắm mới giành được cho người khác? Những người chơi vốn đã bị mặt tối của thuật pháp làm cho lý trí bị lấn át, sau khi đã trải qua việc tấn công lén lút và đấu đá nội bộ, thì làm gì còn sự tin tưởng nào nữa? Làm sao họ lại cam tâm tình nguyện ở lại chỉ để xác minh nhỡ đâu câu nói này lại là một cái bẫy của trò chơi?
Nhà tài phiệt cười lạnh: "Cái thứ này đúng là biết xoay xở linh hoạt thật, khi chúng tôi đến đây, giới hạn cho phép đi qua là bốn người, trong khi nhóm chúng tôi lại có năm người."
Lục Thanh Gia bật cười: "Hóa ra mấy con chữ này còn biết tự đổi à?"
Ba người chơi vừa mới lấy lại được chút lý trí liền cười nhạt: "Dù dòng chữ kia có thay đổi theo số người hay không, thì ai dám chắc quy tắc này thật hay giả?"
"Cậu nói nghe hay lắm, giờ phải có một người ở lại, vậy cậu định chọn ai?"
Một câu thôi, bầu không khí vốn tạm yên ổn lại trở nên căng thẳng cực độ.
Với thực lực của Lục Thanh Gia và nhà tài phiệt, dĩ nhiên họ chẳng cần lo, dù có đánh nhau người sống sót cuối cùng chắc chắn vẫn là hai người đó.
Nhưng những người khác thì không, thực lực của họ tương đương, chênh lệch chẳng bao nhiêu, ai cũng có thể là kẻ bị bỏ lại.
Họ đâu có khả năng của Lục Thanh Gia, cũng chẳng có sức sống dai dẳng như nhà tài phiệt, nếu bị kẹt lại, đến ngày mai trí nhớ lại bị xóa, có khi họ còn chẳng biết mình từng đến gần cửa thông quan như thế.
Thế là mấy người chơi đưa mắt nhìn nhau, và trong nháy mắt, một người ra tay trước, hắn ta bất ngờ tấn công nữ người chơi.
"Dù sao cũng chỉ cần để lại một người, vậy thì ai mạnh hơn người đó sống!"
Chỉ cần một người trong số họ chết, thì không cần chọn lựa nữa, sáu người còn lại có thể rời đi.
Nữ người chơi cũng đã sớm có chuẩn bị, một người phụ nữ có thể lăn lộn đến đây, chắc chắn không phải là người mềm lòng, thấy vậy liền lập tức phản công, trong lòng trở nên tàn nhẫn, nếu thật sự phải có một người ở lại, vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình thôi.
Thế nhưng trận chiến chưa kịp bùng nổ, cả hai đã bị một vũng bùn đen bất ngờ trồi lên từ mặt đất kéo tuột xuống, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra ngoài.
Lục Thanh Gia thở dài bất đắc dĩ: "Các người cũng nên tự biết rõ chỉ số thông minh của mình đi, nếu không thích hợp để đưa ra quyết định, thì đừng có tự ý vượt qua người dẫn đầu mà hành động."
Nói rồi, cậu quay sang mọi người: "Các người đi ra trước, tôi đi cuối cùng."
"Cậu sao?" Những người khác vừa kinh ngạc vừa bán tín bán nghi.
Nhưng nhà tài phiệt lại miễn cưỡng có thể hiểu được, hắn nói: "Cậu nghi ngờ rằng, một khi trong đội có người chết, thì con số hiển thị phía trên có thay đổi không phải không?"
Ví dụ như bây giờ chỉ cho phép sáu người đi qua, nhưng nếu có một người chết, rất có thể con số đó sẽ biến thành năm.
"Hoặc là, một khi có người chết, thì hành động đó sẽ vi phạm quy định thoát khỏi trò chơi, khiến người đó tự động mất tư cách rời đi?"
Sở dĩ nhà tài phiệt có thể nghĩ đến điều đó, hoàn toàn là vì hiểu quá rõ cái kiểu tính nết của phó bản này.
Lục Thanh Gia nói: "Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn. Điều kiện để thoát khỏi phó bản này chính là tất cả những người bước vào căn phòng đá đều phải sống sót và cùng rời đi."
Nhà tài phiệt có chút lo lắng: "Nhỡ đâu... nhỡ đâu cậu bị kẹt lại thì sao?"
Câu nói mới nói được một nửa hắn liền im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thanh Gia.
Sự tự tin hiển nhiên đó, thái độ gần như là kiêu ngạo, cho thấy cậu tự tin rằng dù mình có bị bỏ lại thì bản thân vẫn có thể vượt qua. Đó là phong thái của người chiến thắng, người đã chắc chắn rằng phó bản này không thể giam cầm được mình.
___
Bót: Chúng sinh bình đẳng, bổn Gia Gia thượng đẳng😎
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro