Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

DM HG


Pansy Parkinson đang ngồi trong lớp Lịch sử ma thuật, xoắn lọn tóc vàng và bĩu đôi môi hồng đáng yêu. Áo choàng thời trang (và không hề hợp nội quy) của cô được treo trên lưng ghế. Mặc kệ giáo sư Binns, Pansy đang mơ về chàng bạn trai tưởng tượng Draco Malfoy và mối quan hệ cũng tưởng tượng không kém.

Pansy nhếch mép và tiếp tục xoay tóc quanh ngón tay út, chiêm ngưỡng những ánh tóc lấp lánh vàng của mình ánh lên trong lớp học buồn tẻ. Cô ngước lên nhìn Draco, nhận thấy mái tóc của anh giống hệt màu của cô. Họ sẽ thật hoàn hảo với nhau.

Draco gần đây khá ... kỳ lạ. Anh trở nên kì thị xã hội. Ờ thì, kì thị hơn trước. Anh cũng đã ngừng hẹn hò. Anh ngừng hẹn hò! Anh ấy đã không đi chơi với Pansy từ năm ngoái và đã ngừng hẹn hò hoàn toàn từ vài tháng trước.

Pansy đã tốn hàng giờ liên cố gắng tìm hiểu bí ẩn về thái độ không hào hứng của Draco. Cô tự hỏi có phải anh đã đính hôn và không còn được phép hẹn hò nữa. Ý nghĩ Draco đính hôn với bất cứ ai ngoài mình khiến Pansy cắn chặt môi bực bội.

Draco nhìn xung quanh, thấy Pansy và cô nhân cơ hội khoe bộ ngực cân đối hoàn hảo của mình. Hy vọng của cô biến thành thất vọng khi Draco đảo mắt và vục đầu xuống ngủ, không thèm nhìn lấy lần thứ hai bộ phận nữ tính của cô.

Ôi, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn! Anh ấy may mắn mình có thể mặc áo ngực. Khác với Sophie, Hannah, Taylor, Millicent, Granger....

Pansy nhanh chóng liếc nhìn sang Máu Bùn chỉ để thấy Hermione Granger không hề ghi ghi chép chép cật lực như phong cách thường thấy của cô.

Hay đúng hơn là không-hề-phong-cách. Hah, mình thật thông minh. Cuộc sống hẳn sẽ rất buồn tẻ nếu mình không phải là cô nàng tuyệt vời đến thế.

Pansy lại liếc về phía Granger.

Con bé ấy nó đang làm gì? Nhìn như bị say thuốc ấy.

Hermione Granger có một cái nhìn khá kì quái trên trên mặt, giống như cô chụp hình cho tấm áp phích, "Máu bùn phê thuốc." Granger mải mê với những nét vẽ tinh tế của mình với sự tập trung cao độ. Dù trông vô cùng tâp trung, cô trông vẫn.... bình tĩnh và vô cùng hài lòng.

Cô khiến Pansy nhớ tới mẹ khi bà ở trong vườn trồng hoa hồng và hoa tulip....nhưng không bao giờ trồng hoa Pansy (hoa Păng xê). Bà Parkinson căm ghét hoa Pansy.

Pansy nhanh chóng gạt suy nghĩ của mình ra khỏi mẹ và nghĩ về Hermione Granger không ghi chép; thật là không thể tin nổi.

Hermione, đã hoàn thành mấy ghi chú kì bí, đặt tờ giấy da trong cuốn sách, đóng nó lại và đặt đầu cô ấy ngay ngắn trên bàn. Điều này không ngăn được Pansy. Cô biết Granger đã cắm cúi với một mảnh giấy da không phải là bài tập về nhà của nó. Được rồi, cô không biết nhưng cô đang chán đến chết đi được. Tờ giấy đã bị nhét vào một cuốn sách không phải là sách giáo khoa Lịch sử ma thuật của Granger!

Mình biết đó không phải là cuốn sách Lịch sử ma thuật của nó. Cuốn sách phải màu xám, giống sách của mình này. Cuốn kia màu tím ... ôi màu tím hợp với mình lắm đấy. Khoan.....chờ đã Nó mặc áo ngực! Chả sao cả, Draco sẽ để ý tới nó khi nào anh để ý Weasley. Ôi nhìn kìa! Nó đang ngủ!

Và đúng như vậy. Pansy quan sát mí mắt của Hermione hạ xuống và cuối cùng khép lại.

Pansy nhận ra cơ hội của mình. Nếu chỉ cần phải giật lấy thì dễ dàng làm sao! Liệu cuốn sách có phải là nhật ký của Granger? Sự tò mò bùng cháy trong cô như ngọn lửa khi cô xem xét các hậu quả của hành động đang được lên kế hoạch của mình. Cô muốn biết những gì Granger đã vẽ thay vì ghi chú, cô muốn cho tất cả các lũ bạn gái của mình biết Granger không có gì tốt hơn để viết hơn là bài tập về nhà và việc nó đã nhớ mẹ nhiều như thế nào! Nhưng nếu Granger tỉnh dậy và bắt được cô thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong những thằng bạn ngu ngốc của nó nhìn thấy cô đang lấy cắp? Quan trọng hơn, làm sao có thể lấy cuốn sách đây?

Pansy nhìn quanh "bồn vệ sinh" và "con chồn"; cả hai thằng đều ngủ say như chết.

Chỉ mất chút thời gian để quyết định rằng cô có thể ăn cắp cuốn sách của Granger mà không bị bắt.

Pansy nhích bàn sang bên phải và từ từ, ồ... thật chậm, khẽ kéo cuốn sách ra. Sau đó, Pansy nhận ra lỗ hổng lớn trong kế hoạch của mình.

Nếu cô rút cuốn sách ra khỏi tay Granger, trán của Granger sẽ đâm sầm vào bàn! Pansy nhìn xuống bàn của mình. Chẳng có gì hết; cô phải tráo cuốn sách của mình với cuốn sách của con Máu Bùn. Rất nhanh, Pansy nâng cuốn sách màu tím của Hermione lên trên và trượt cuốn Lịch sử ma thuật của cô ngay bên dưới trong khi đồng thời trượt cuốn sách của Granger ra.

Pansy gần như cười to. Cô cảm thấy mình giống như một nhà thám hiểm vĩ đại. Cô vô cùng tự hào về bản thân khi đã đánh cắp thành công cuốn sách của máu bùn mà nó hay lũ bạn đần độn của nó không hề hay biết.

Ngoài ra, nếu Granger nhích người sang trái, nó sẽ ngã lăn ra sàn!

Pansy ngây ngất đến nỗi cô gần như quên mất tại sao mình lại lấy trộm cuốn sách. Cô mở sách một cách nhanh chóng, hy vọng sẽ tìm thấy những bản sonnet dành cho McGonagall và đọc trang nhất in nghiêng.

Lời nguyền, Tác giả: Claudio Valimar

Pansy nhếch mép. Thì ra, đây là thứ đã giúp Máu Bùn thực hiện được rất nhiều lời nguyền độc ác.

Pansy bỏ qua cái tựa ngu ngốc và lật trang, tiết lộ miếng giấy da mà Hermione đã viết. Ồ, con bé ấy sẽ cực kỳ tức giận nếu nó ấy biết mình đang làm gì!

Pansy Parkinson cười khúc khích khi cô nhìn xuống bức vẽ của Granger – mà cô phải thừa nhận – khá ổn. Ai có thể nghĩ Granger có thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoại trừ việc nổi bật trong tất cả các kì thi N.E.W.T.?

Cả bản vẽ và cuốn sách đều là một kho báu, bản vẽ vì thật vui khi biết một trong những bí mật của Granger và cuốn sách bởi vì thật tuyệt khi có thêm nhiều lời nguyền theo mà cô có thể sự dụng . Pansy lật cuốn sách và đọc về những lời nguyền tuyệt vời nhất cô từng đọc. Lời nguyền cô thích nhất là lời nguyền khiến quần áo của một người trở nên vô hình với mọi người trừ người mặc.

Pansy cười khúc khích khi nghĩ về một trong những kẻ thù của mình đi bộ trần truồng cả ngày và không biết điều đó!

Khi đọc đến chương bảy, cô thấy một lời nguyền thật hoàn hảo. Hoàn hảo để không chỉ tiết lộ ghi chú của Granger ra toàn thế giới, mà còn giúp Draco thoát khỏi ... tình trạng hiện giờ. Vì Pansy nghĩ rằng Draco đang ở trong trạng thái... trầm cảm. Điều anh ấy cần là một tiếng cười sảng khoái và việc ghi chép hư hỏng của Granger lan khắp trường chắc chắn sẽ làm được điều đó. Và nếu Pansy là người gây ra chuyện đó, anh ấy có thể nhận họ sinh ra là giành cho nhau.

Pansy nhếch mép và bắt đầu nhiệm vụ của mình trong khi Granger ngủ, không biết và không hề nghi ngờ cơn ác mộng mà mình sẽ phải nhận lấy vào ngày hôm sau.

Điều đầu tiên Hermione biết là cô đang nằm trên sàn. Cô cảm thấy sàn nhà cứng, dính vào lưng và nghe tiếng cả lớp cười òa.

Bài giảng của giáo sư ma còn chẳng mảy may gián đoạn khi Hermione hôn mặt đất. Ngay cả sau khi Hermione rên rỉ và mọi người cười khúc khích vì cú ngã đáng xấu hổ của cô bạn nhàm chán nhất của họ. Bài giảng của giáo sư tiếp tục đều đều như chết.

Hermione thoát khỏi trạng thái sốc và đỏ mặt khi cô nhìn sang trái và thấy Pansy Parkinson, trông có vẻ hài lòng và ... quỷ quyệt?

Hermione ngay lập tức cảnh giác; Cô biết ánh mắt đó. Đó là vẻ ngoài của một Slytherin đang âm mưu điều gì đó. Đằng sau vẻ mặt thích thú của Pansy là một thứ gì đó nham hiểm và Hermione, mặc dù cô và Pansy đã dính vào rất nhiều trò đùa, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cô có thể làm để khiến Pansy nhìn cô như vậy.

Hermione sau đó nhìn thẳng ra phía sau Pansy và bắt gặp ánh mắt của Draco Malfoy (người đã tỉnh giấc vì tiếng cô rơi xuống đất). Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu – hay cảm giác như vậy.

Đôi mắt anh, dường như, có thể đã đốt cháy một lỗ trên qua áo choàng của cô bây giờ. Thỉnh thoảng anh thực sự làm cho cô sợ khi anh rơi vào một trong những tâm trạng ấy, nơi cuộc sống của mọi người là trò chơi. Ý kiến ​​của cô về Malfoy sẽ luôn như vậy, và không ai có thể thay đổi điều đó, đặc biệt là anh ta.

Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc bài học, Hermione tự đẩy mình ra khỏi sàn, cầm lấy cuốn sách, lo lắng ra khỏi lớp và dẫn Harry và Ron như dẫn bầy cừu vào Đại sảnh ăn tối.

Cô lo lắng về Pansy, mặc dù cô từ chối chia sẻ nỗi sợ hãi của mình với Harry và Ron, chúng có thể tự biến mình thành lũ ngốc khi cố gắng giúp đỡ cô mặc dù trái tim của họ đã ở đúng chỗ. Cô quay lại và nhìn Ron, hai người đang phàn nàn về giáo sư Binns. Harry gật đầu, chán chường. Phải, Pansy là vấn đề của cô.

Nếu con nhỏ ấy âm mưu với điểm số của mình thì sao? Mình không thể đếm số nó và bạn bè đã cố gắng làm mình xấu hổ hay gặp rắc rối. Nhưng mình cho rằng con nhỏ đó vẫn có thể gây ra một số thiệt hại nghiêm trọng nếu nó tập trung làm. Nó có thể khiến Snape làm bất cứ điều gì mình muốn ... Mình có nên lo lắng về điểm Độc dược của mình không?

Những suy nghĩ này, cùng nhiều ý nghĩ khác về Pansy, trôi qua đầu Hermione cho đến khi cô đành bỏ cuộc và đẩy chúng về phía sau tâm trí mình. Ron đặt một vài củ khoai tây nhỏ lên đĩa cô và Harry thêm cà rốt và khoai tây nghiền. Bụng cô réo lên, và cô nhận ra mình khá đói. Mọi suy nghĩ biến mất trong núi khoai tây khi cô tham lam lao vào để thưởng thức bữa tối yên bình với Harry và Ron.

Ngày hôm sau Hermione biết có gì đó không ổn. Cô chỉ có thể nếm nó: sự thất vọng trong ngày. Cô luôn ghét đi đến lớp vào những ngày như thế này, những ngày cô biết điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Cô cho rằng đó chỉ là tâm lý. Cô nghĩ mình sẽ có một ngày tồi tệ, và cô sẽ có một ngày tồi tệ.

Giống như cỏ bốn lá, Hermione nghĩ rằng đó cũng là kiểu mê tín dị. Nếu mọi người nghĩ mình sẽ gặp may mắn thì họ sẽ gọi tất cả các việc tốt đẹp xảy ra trong ngày là may mắn. Tuy nhiên, không có gì có thể ngăn được sự thật rằng cô ấy sẽ có một ngày tồi tệ. Cô thậm chí còn tính ở trên giường.

Ôi, thật may mắn là cô không thể.

Rên rỉ, Hermione lật người ra khỏi giường và đi chuẩn bị cho cả ngày. Cô để lại những người bạn cùng phòng đang cố gắng mở mắt và đi về phía phòng tắm. Khi Hermione thức dậy, họ thức dậy. Cô có trách nhiệm đánh thức mọi người vào buổi sáng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Parvati và Lavender không chăm sóc Hermione. Ví dụ, họ tỏ ra vô cùng quan tâm và chăm sóc – sau khi họ tỉnh dậy khá lảo đảo – khi họ nghe thấy tiếng hét của Hermione từ phòng tắm. Cả hai cô gái bắn lên và lao ra cửa, xông vào nhà vệ sinh nhưng cánh cửa, thật may mắn, bị khóa.

Hermione hoàn toàn chết lặng. Cô có thể nhìn thấy nó trên gương. Nó. NÓ! Làm...làm thế nào mà nó có thể ở đây?

Nó giống hệt với những từ và hình cô đã vẽ hôm qua, nhưng giờ nó hiện ở trên gương viết bằng kem cạo màu hồng, hơi che đi cái nhìn hoảng hốt của cô. Cô sững sờ nhìn khuôn mặt: làn da nhợt nhạt, đôi mắt nâu mở to, mái tóc xoăn điên cuồng, đôi môi đầy đặn và một vệt tàn nhang trên chiếc mũi nhỏ nhắn của mình.

Cô đã vẽ ngày hôm qua trước khi ngủ quên, và trước khi cô ngã khỏi bàn. Trước khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Pansy,... KHÔNG!

"Hermione!" Parvati hét lên, đầy sợ hãi. "Cậu ổn chứ?"

"Ừ!" Hermione trả lời với một tiếng rên rỉ, cố gắng bình tĩnh.

"Mình ổn," cô nói khẽ, cố gắng thuyết phục bản thân. Cô lại một lần nữa vui mừng vì cánh cửa đã bị khóa. Cô chắc chắn không ổn. Khuôn mặt cô trắng bệch và cô bàng hoàng.

Cố gắng thoát khỏi cơn sốc, Hermione vội vàng lấy chiếc khăn đỏ và lau vệt kem màu hồng khỏi gương. Nếu Parvati và Lavender nhìn thấy nó, họ sẽ nghĩ rằng cô đã viết nó. Cô còn không hiểu vì sao mình đã vẽ chúng. Cô muốn bật khóc khi nghĩ rằng bí mật của mình sẽ được lan truyền xung quanh tất cả gương và tường ở Hogwarts. Hermione đỏ mặt vì xấu hổ nếu Ron hoặc Harry nhìn thấy nó. Nếu Malfoy nhìn thấy nó thì sao? Mặt cô càng đỏ hơn.

Sau khi lau, cô vội vã bước ra khỏi phòng tắm và đi thẳng đến cặp của mình và bắt đầu đào bới như một người phụ nữ điên loạn. Bạn cùng phòng của cô lại chẳng lấy gì làm lạ, đó chỉ là việc bình thường cô vẫn làm. Ký ức về Hermione lục lọi chiếc cặp vì cô tin rằng mình đã viết một từ không chính xác trong một bài luận về Flobberworms vẫn còn mới mẻ trong tâm trí họ. Do đó, họ không để tâm đến biểu hiện hoảng loạn của Hermione và đi làm việc riêng của mình. Họ thậm chí không nhận ra khi Hermione rút hai cuốn sách màu xám xấu xí ra khỏi túi.

Hermione suýt khóc. Nỗi sợ hãi của cô đã được xác nhận: Parkinson có cuốn sách của cô, và do đó có tấm giấy da. Trong một nỗ lực để đánh lạc hướng bản thân, cô vội vã lật các trang của cuốn Lịch sử ma thuật của Pansy và tìm thấy tất cả các loại ghi chú phù phiếm về những người bạn trai, bạn bè khác nhau của Pansy và những bài thơ nghèo nàn về Draco Malfoy và mái tóc của anh.

Ôi Draco, tình yêu duy nhất của em

Anh chắp cho em đôi cánh chim câu

Anh phải biết rằng em mãi bên anh

Đó là lý do cho vần thơ này

Ôi ngọt như mật!

Ôi mềm hơn một chú thỏ

Draco, Draco hãy là của em

Draco, Draco, mãi mãi

Draco, Draco, mãi mãi

Hermione khịt mũi ở dòng cuối cùng nhận ra rằng đọc những bài thơ thực sự có thể làm não của cô dừng hoạt động.

Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ở trên giường và cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô theo thời khóa biểu hàng ngày. Cô biết điều này bởi vì cô biết lời nguyền này. Đó là Ostendo Mundus et unus, nó sẽ khiến những hình vẽ và ghi chú bí mật của cô-mà đáng lẽ là bí mật, sẽ được viết trên mọi bề mặt phẳng không di chuyển!

Hermione không thể để điều này xảy ra. Nếu bất kỳ Slytherin nào, đặc biệt là Malfoy, thấy điều này họ sẽ ghét cô mãi mãi. Đó là những gì lời nguyền sẽ làm. Nó sẽ không dừng lại cho đến khi ngày kết thúc hoặc Malfoy nhìn thấy ..... và anh ta không thể nhìn thấy nó.

Cô sẽ không đầu hàng mà không chiến đấu. Cô biết rằng gần như không thể loại bỏ tất cả mọi thứ mà hình vẽ bí mật của cô sẽ được viết lên vì chúng sẽ xuất hiện tại thời điểm ngẫu nhiên ở những nơi ngẫu nhiên. Cô chỉ cần theo đuôi Malfoy, và phá hủy các bằng chứng khi nó xuất hiện xung quanh anh. Đúng vậy, kế hoạch của cô sẽ thành công. Nó phải thành công.

"Granger, tôi đánh giá cao sự chú ý của cậu," Draco Malfoy nói với giọng chế giễu. "Nhưng phiền cậu có thể rình rập theo đuôi tôi với tốc độ chậm hơn không? Tôi bắt đầu thấy hơi ngượng rồi đấy." Anh nhanh chóng dừng bước và gửi cho Hermione một cái nhìn chán ghét.

"Nếu cậu không để ý Malfoy," Hermione nói. "Chúng ta có cùng lịch học, vì vậy đừng tiếp tục. Tôi ghét ở gần cậu – hầu hết mọi người đều như vậy."

Cô khẽ nhếch mép cười khẽ rồi đi chậm lại, kiểm tra tất cả các bức tường của hành lang họ đang đi. Theo dõi anh và để mắt đến tất cả các bề mặt phẳng hóa ra khó khăn hơn Hermione nghĩ, thế quái nào mà anh đi nhanh như thế và cô vừa cố gắng để mắt tìm kiếm , vừa phải phải đối phó với những lời lăng mạ và khó chịu từ anh.

Ôi không...

Hermione vừa mới nhìn lên và nó ở đó, được viết trên một biểu ngữ treo ở bên trái hành lang. Thật là đáng chết...

Hermione ngay lập tức lao đến, giật biểu ngữ xuống và ném nó vào thùng rác gần đó. Mọi người đi qua nhìn chằm chằm, nhưng đối với Malfoy, cô đã gặp may. Anh đang bận rộn ra vẻ tự mãn và ấn tượng. Anh quay lại và thấy cô đang cầm tấm biểu ngữ.

"Có chút lên cơn điên à, Granger?" anh ngạo nghễ hỏi.

"Biểu ngữ đó treo một tháng rồi, Malfoy," cô nói dối. "Thực sự, nếu cậu muốn làm thủ lĩnh nam sinh năm tới, tôi khuyên cậu nên bắt đầu chú ý hơn một chút đến mọi thứ xung quanh."

Anh dường như không bận tâm chút nào.

"Vâng, nhưng tôi đã nhận thấy cậu đang theo sát tôi như thế nào. Thực sự, Granger, Trèo lên vai tôi luôn đây này," anh nói đầy ngụ ý. "Không vui hơn sao?"

"Chắc chắn rồi," Hermione nói và cảm thấy rùng mình. "Nếu cậu nghĩ rằng nó sẽ giúp chúng ta đến lớp nhanh hơn."

Mình thực sự có thể quen với điều này.

Draco Malfoy nhếch mép. Anh thực sự không phiền khi Granger theo dõi anh, cãi nhau với cô là một trong những trò tiêu khiển yêu thích của anh. Anh thậm chí còn có thể trả tiền cho cô để tranh luận với mình – giống như mấy tên hề – nhưng anh biết khi cô rời Hogwarts, có lẽ cô sẽ muốn tiếp tục với phong trào giải phóng gia tinh của mình. Anh khịt mũi. Cô ta sẽ thăng tiến nhanh hơn khi trở thành cô hề của anh hơn là đâm đầu vào S.P.U.G hoặc bất cứ điều gì cô luôn lảm nhảm. Cô ấy chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Mặc dù thi thoảng cô ấy lập dị, Draco nhận thấy hôm nay cô còn kì lạ hơn bình thường. Chạy về phía trước anh, đi theo anh, vẫy đũa phép, lẩm bẩm dưới hơi thở...thật kì quái.

Đột ngột dừng lại, Draco cảm thấy cô đâm sầm vào lưng mình. Anh quay lại, và thấy cô nằm bò trên sàn, xoa lưng với vẻ mặt nhăn nhó.

Anh bật cười và đưa tay giúp cô. Cô nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn nắm lấy. Khoảnh khắc ngón tay họ chạm nhau, Draco cảm thấy một tia lửa điện truyền khắp cơ thể. Granger cũng đã cảm thấy điều đó bởi ánh mắt ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt. Draco quyết định giả vờ rằng nó không bao giờ xảy ra và kéo cô lên.

Anh nhìn xuống cô. Anh nhận ra anh đã kéo cô lại quá gần khi anh giúp cô đứng dậy.

"Ôi Chúa ơi, Granger," Draco nhăn nhó nhìn xuống cô, cố gắng gạt bỏ khoảnh khắc. "Cậu yêu tôi!"

Khi khuôn mặt cô trở nên sốc, bối rối rồi tức giận, Draco bắt đầu cười khoái trá. Khi cô nhận ra rằng anh đang trêu chọc mình, anh cười lớn. Cô ấy thật thú vị.

"Malfoy, tôi ghét cậu. Ngày tôi yêu cậu là ngày Snape nhảy đầm với Hagrid!"

Nếu cô có ý định xúc phạm thì cô làm sai cách. Tất cả những gì anh làm là cười dữ dội hơn vì hình ảnh hai vị giáo sư đang khiêu vũ. Sự vui vẻ biến mất và anh trở nên nghiêm trọng hơn.

"Bây giờ, thực sự," anh nói. "Chuyện gì đang xảy ra vậy, Granger? Cậu ghét phải ở gần tôi và tôi, thì gần cậu. Sao cậu lại đi theo tôi?"

Hermione đã nhẫn nhịn tính khí thất thường của anh nhiều hơn mức cô có thể chịu được. Cô định nói với anh như vậy trước khi thấy miệng anh mím chặt. Malfoy muốn có một câu trả lời. Cô thấy đôi mắt bão tố của anh ngày càng tối hơn khi cô từ chối trả lời.

"Malfoy, thành thật mà nói, cậu thật mặt dày. Tôi không theo đi theo cậu," cô nói với một tiếng cười run rẩy. Sau đó, cô nhận thấy đang được khắc vào một cây nến gần đó. Một cây nến?! Cô chạy về phía đó, chộp lấy nó và nhét nó vào cặp, khiến cái cặp bốc cháy.

Trong khi đó, Malfoy đang ở giữa việc cố không nổi giận và ngưỡng vòng mông của cô. Khi rời mắt khỏi nó, anh nhận ra rằng cô đang rời xa anh và cơn giận giữ đã chiến thắng sự ngưỡng mộ. Anh đuổi theo cô. Không ai được quay lưng lại với anh; nó gần như là một luật tại Hogwarts.

Đừng hoảng sợ. Cặp của mình đang cháy. Chuyện này có thể xảy ra thể xảy ra bất cứ lúc nào thôi ấy mà.

Dù đã tự thầm trấn an, cô đã làm ngược lại với những gì mình muốn: hoảng loạn. Hermione run rẩy rút đũa phép ra và xịt nước vào túi. Quá nhiều nước. Hermione gần như hét lên khi nhìn thấy mực chảy ra từ góc của chiếc cặp ướt sũng. Có lẽ cô đã làm vỡ một trong những lọ mực khi vội vã lấy nến.

Ôi không. Có lẽ nó sẽ thấm lên hết các bài luận và mình sẽ phải kiếm một câu thần chú để xóa bớt mực! Parkinson chết tiệt! Tất cả là lỗi của con bé đó!

Hermione cảm thấy bực bội khi nhìn thấy mực chảy ra từ túi của mình, nhưng đó không là gì so với nỗi kinh hoàng mà cô cảm thấy khi nhìn hiện ra trên cái cặp bị cháy của mình.

Hermione đánh giá xem cô có nên xé quách nó ra khỏi túi hay vung túi qua mực trên sàn cho đến khi cô cảm thấy bàn tay lạnh như băng của Draco quanh khuỷu tay phải. Anh xoay cô và trừng mắt nhìn cô. Cô đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.

"Không bao giờ được rời bước trước tôi!" Anh gầm lên, trông như một thiên thần báo thù.

Bực bội, ghê tởm và giận dữ nổi lên trong Hermione. Cô ghét những người đàn ông như thế này.

"Cậu là ai mà nói tôi phải đi đâu và phải làm gì?" Cô rít lên cao giọng. "Tôi có thể đi bất cứ khi nào tôi muốn!"

Malfoy bước tới và nắm lấy cổ tay đang vung vẩy lên trời phẫn nộ và nghi ngờ nói: "Cậu đang bày trò gì, Granger?"

Hermione đã quên mất anh cao bao nhiêu. Cô cũng thấy rằng tính khí của anh chẳng có chút cải thiện gì so với năm ngoái.

"Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đó là một điều gì đó ngu ngốc", anh nói. "Nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghĩ rằng cậu và bạn bè của cậu lại giở trò gì đó!"

"Được rồi, không phải thế," cô nói ngước mặt lên trời, giật cánh tay đang cảm thấy râm ran ra khỏi tay anh. "Không có gì để nói."

Anh không tin cô. Cô không bao giờ là một kẻ nói dối tốt.

"Cậu đang nói dối."

"Còn cậu là tên đáng ghét," cô mắng. Ít nhất đó là sự thật.

"Cậu là con bé khó ưa!"

"Tôi đi đây!" Hermione rít lên

Anh đáp lại, "Tôi cũng vậy!"

Ồ không, cô nghĩ, sẽ không còn món chồn nào trong thực đơn nữa. "Không được cùng hướng với tôi."

"Chà, thiên tài thân mến, lớp tiếp theo của tôi tình cờ lại học cùng với cậu, vì vậy tôi phải đi với cậu."

"Tốt. Đừng tụt lại phía sau, chồn!"

"Tốt!" Anh ta nhếch mép cười như thể mình đã chiến thắng. "Chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, hải ly!"

"Tốt!"

"Tốt!"

Hermione nghĩ cuộc tranh cãi hẳn có chút ảnh hưởng nhiều hơn nếu cả hai bọn họ không xông vào cùng một hướng về phía lớp Biến hình. Tuy nhiên, sau vài phút, Hermione bắt đầu chạy vụt lên trước. Draco, tất nhiên, không biết rằng cô ấy đang chạy để cố xóa nó đang tự viết ra bằng mực mà cô đã làm đổ ra túi. Cô nhìn mực chậm chạp rơi xuống sảnh. Cô tăng tốc. Malfoy cũng tăng tốc và bắt đầu đuổi theo cô.

Tên ngốc đó, cô nghĩ, anh ta sẽ nhìn thấy nó hoặc đè mình xuống đất. Khoan đã....

Đúng rồi!

Cô bắt đầu chạy chậm lại khi họ đến gần vũng mực. Malfoy đâm sầm vào cô, cả hai trượt qua đám mực, khiến nó bắn tung tóe. Mặc dù thật kinh khủng khi bị dính mực đen, Hermione vui mừng vì tin nhắn đã bị phá hủy.

Vì vậy, họ ngồi đó, với Hermione úp mặt xuống mực và Draco nằm trên người cô.

"Malfoy," cô nói, một bong bóng mực xuất hiện từ miệng cô. "cậu tránh ra?"

"Ồ, phải rồi," anh nói, lật cô lại. "Xin-"

Anh bật cười khi thấy khuôn mặt của Hermione đầy mực. Anh nhận ra với một nỗi buồn rằng anh đã không cười nhiều như thế từ rất lâu rồi. Chắc chắn, anh có cười thầm mỗi ngày, nhưng đây là cười đến ôm bụng, và nó thật vô giá.

Mặc dù Hermione tức giận đến mức nào khi anh cười cô, thì đôi môi cô vẫn nhếch lên dù chỉ một chút. Tiếng cười của Malfoy rất dễ lây lan và ngay lúc này, nó gần như... thân thiện. Cô bối rối; Tâm trạng của anh thay đổi xoành xoạch còn hơn số lần thay anh quần lót. Cô kéo phần sạch duy nhất lên và lau các vùng quanh mắt và mũi.

Một khoảnh khắc anh ta kiêu ngạo và sau đó anh ta tức giận, và bây giờ, bây giờ anh ta đang cười với cô. Sự thân thiện hiện tại của anh sẽ đưa anh đi bao xa, cô tự hỏi? Bao lâu cho đến khi anh tức giận và phá hỏng mọi thứ? Hermione đủ can đảm để tìm hiểu.

"Đợi đã, cậu làm cái gì?" Anh nói, nụ cười thích thú của anh vẫn trên mặt, nhưng sự bối rối và hoảng loạn đã bao trùm lên toàn bộ. Hermione di chuyển khuôn mặt đẫm mực của mình lại gần anh."

"Cậu dám, "anh nói, nhận ra ý định của cô.

Thay vì chú ý đến lời cảnh báo của anh, cô lại gần hơn, một nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt dường như tỏa sáng khỏi đám mực đen thùi. Thật ra, cô ấy trông khá đáng yêu và hài hước. Hầu hết mực được lau khỏi mũi và mắt khiến cô trông giống như một con gấu trúc loạn trí. Malfoy cởi áo choàng ra và dùng áo sơ mi của mình để lau phần mực còn lại trên mặt cô. Tóc cô ấy thì không thể cứu vớt được. Tất nhiên, là không bao giờ.

"Sạch rồi đó, Granger", anh nói một cách hợm hĩnh, "ngoại trừ trên mái tóc của cậu. Đó có phải là thứ cậu dùng để chế ngự cái bờm ngựa của mình của mình trong năm thứ tư? Mực vô hình?"

Cô lườm anh rồi dừng lại. Bộ não ngu ngốc không suy nghĩ này.

Cô vén tóc về phía trước và bắt đầu vắt hết mực lên đôi ủng đắt tiền của anh và lật nó cho đến khi mặt cô ướt sũng. Một lần nữa cô lại tiến về phía trước, nhưng anh có cảm giác rằng cô không cố khiến anh sợ nữa. Sao cô lại như vậy? Gần như rất ít hoặc thậm chí không còn mực, ngoại trừ những vết trên trên má và môi cô.

Anh có cảm giác...cảm giác gì chứ? Ái mộ?

Cảm giác ấy không hoàn toàn toàn xa lạ. Anh nhớ nó từ khi cô tát anh vào năm thứ ba.

Dường như đã lâu rồi.

Từng giọt mực đen nhỏ xuống từ hàng mi dài của Hermione. Đôi môi đen của cô đang mỉm cười. Vì sao chúng lại xinh đẹp đến thế? Cô đang tiến gần hơn. Bụng anh thấy khác lạ. Mafloy nhận ra rằng anh thực sự muốn hôn cô nhiều như thế nào. Chiến tranh đã kết thúc. Cha anh đã chết và mẹ anh chỉ muốn sống tiếp. Tại sao không?

Malfoy đột nhiên bước lại gần cô.

"Woa!" cô nghĩ.

Anh có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trên khuôn mặt cô nhưng anh không quan tâm.

"Malfoy," cô nói, hoảng loạn. "Tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi-"

Anh đáp lại bằng cách bước thêm một bước nữa đến gần cô. Anh đặt tay lên hông cô và chạy dọc theo bụng, để lại những vết mực đen dài đến tận bên hông cô cho đến khi anh chạm đến cổ. Anh trượt tay trái quanh eo và kéo cô lại cho đến khi cô dán chặt lên người anh. Anh hôn cô.

Anh nghĩ cô sẽ là người bất ngờ trước nụ hôn! Dòng điện râm ran chạy dọc sống lưng và ý nghĩ duy nhất vuột qua đầu anh là "Granger còn mua mực có mùi thơm?" Căn phòng nóng lên khi cô hôn lại anh. Anh nghĩ mình có thể ngã về phía trước, hoặc chết vì sốc nhiệt, hoặc anh có thể hôn cô mãi mãi...

"Không!" Cô rời khỏi anh và vội vã rời đi, suýt trượt ngã vì vũng mực.

Hermione cầm cặp lên và vội vã bỏ đi. Malfoy theo sau, nhận ra rằng anh ta không thực sự quan tâm rằng cô vừa quay lưng lại với anh.

Điều đó thật ngu ngốc. Lẽ ra mình nên bỏ đi thay vì trêu hắn.

Đó là những suy nghĩ chiếm lấy Hermione Granger khi cô bước đến lớp Biến hình của với mực nhỏ từng giọt dài theo sau.

Draco Malfoy cũng đang theo dấu cô. Cô biết anh có cùng thời khóa biểu với cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy khó chịu khi anh đi theo mình

Cô gần như bật cười khi nhận ra rằng vị trí của họ đã được hoán đổi. Giờ anh đang theo đuôi cô.

Hermione nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình khi cô nghe thấy mọi người hít sâu. Cô vừa bước vào lớp của giáo sư McGonagall và nhận ra rằng cô và Malfoy vẫn còn dính mực, có lẽ trông khá đáng nghi. Ôi thật phiền, thậm chí còn có một hình bàn tay to trên cổ cô khi anh ấy túm lấy và hôn cô.

Hermione rên rỉ khi cô nhận ra mình không thể làm sạch đám mực này và phải tiếp tục lên lớp. Đây là mực ma thuật.

Sau khi hồi phục chút chấn động của mình, giáo sư McGonagall lập tức mắng. "Trò Granger, ngay lập tức giải thích vì sao trò và Malfoy dính đầy mực?"

Não Hermione trắng bóc. "Bọn con....à, cô thấy đấy , bọn con-"

"- đang đi bộ," Malfoy cắt ngang. Anh có thể nói dối cho bọn họ, vì anh đúng: cô là một kẻ dối trá dở tệ. "Peeves phun mực lên chúng tôi."

"Ngay cả như vậy, điều gì khiến hai trò nghĩ rằng tôi sẽ muốn hai trò trong lớp của tôi với tình trạng thế này?"

Trong khi Hermione hoàn toàn trống rỗng, Draco nhếch mép và trả lời: "Tôi muốn đi tắm, nhưng Granger suýt tè ra quần khi nghĩ cô ta – hoặc tôi- đến lớp trễ, chứ nói gì đến việc bỏ học."

Được rồi, lần sau khi mình sẽ là người nói, cô nghĩ khi gửi sang một ánh mắt giết người.

"Rất tốt," McGonagall "Đi dọn dẹp đi." Với vẻ mặt không tán thành, cô cho bọn họ đi, quay lại để bắt đầu bài giảng. Hermione liếc nhìn bảng đen. Họ sẽ biến hình chân của đồ đạc để chúng có thể tự đi. Đáng ghét!

Hermione và Draco rời khỏi lới, đi qua Đại sảnh. Hermione nhìn lên trần nhà, và cúi đầu xuống ngay lập tức. đang hiện ra trên trần nhà bị phù phép,trong những đám mây! Cô hy vọng Malfoy sẽ không nhìn lên.

Khi họ bước đi, Hermione nhận ra một điều còn tệ hại hơn: cô không thể để anh vào phòng tắm một mình nếu không anh sẽ nhìn thấy nó.

Cô nhìn theo khi anh đi thẳng vào phòng tắm của huynh trưởng, và ở đó.

Ở đó, trên tấm bảng "Không làm phiền", ở vị trí mà đáng lẽ ra phải là dòng chữ "Không làm phiền", là NÓ! Giống như nó đang chế nhạo cô, cảnh báo cô rằng nếu anh đi vào một mình, anh sẽ nhìn thấy.

Chết tiệt.....

Cô hành động ngay sau suy nghĩ đó, và rẽ trái.

"Tôi lấy phòng này, Malfoy," Hermione nói, ngay khi Draco bước lại gần cô với ánh nhìn giận dữ trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Thấy vậy, Hermione lợi dụng tư thế cơ thể của anh khi cô đứng đối mặt với anh, đưa hai tay ra sau lưng và lặng lẽ gỡ bỏ tấm "Không làm phiền" rất đáng quan ngại kia. Cô lén lút nhét nó vào lưng áo.

"Granger," anh nói, "Tôi không biết hôm nay cậu có vấn đề quái quỷ gì, nhưng tốt nhất là cậu nên làm một trong hai điều: nói với tôi, hoặc tránh xa ra cho tôi."

Hermione cảm thấy như mình bị dồn vào chân tường với tối hậu thư này. Nếu cô tránh ra, anh sẽ nhìn thấy nó trong phòng tắm, và nếu cô nói với anh rằng cô đang cố ngăn anh nhìn thấy nó, cô cũng có thể để anh nhìn thấy nó trong phòng tắm để khỏi phải có cuộc trò chuyện này cho xong. Mồ hôi vỡ khắp mặt cô, hòa lẫn với mực. Tay cô bắt đầu run rẩy.

Đợi đã, mình không phải chịu đựng điều này. Mình là thủ lĩnh nữ sinh! Mình có thể sử dụng phòng tắm chết tiệt của Huynh Trưởng nếu muốn!

Và cô ngay lập tức nói với anh điều đó.

"Cậu sẽ phải lên tầng tiếp theo, Malfoy."

Sau đó, cô vội vã quay người thật nhanh và đóng sầm cửa lại ngay lập tức trước khuôn mặt đang gầm gừ của Draco.

Phần còn lại của ngày Hermione bám đuôi Draco.

Sau khi tắm, Draco bối rối và khó chịu với Hermione. Cô nhanh chóng bắt kịp anh và bắt đầu theo sát anh trở lại lớp Biến hình.

Cô là cộng sự của anh trong môn Biến hình, và thi thoảng lại làm những thứ kì quái. Cô xóa bàn, xé một trong những bài luận của mình trong một cơn thịnh nộ và, tại một thời điểm, thậm chí đã xóa toàn bộ bảng phấn khi giáo sư McGonagall quay lưng.

Draco sớm hiểu ra rằng những hành vi này sẽ còn lập lại trong phần còn lại của ngày: kéo xuống biểu ngữ treo tường, cố tình đánh đổ thuốc và thậm chí vuốt ve con Grindylow trong văn phòng của giáo sư Lupin. Lúc đầu, anh cực kỳ thích trêu chọc, và nói với cô rằng 'hãy thừa nhận rằng mình đã mất trí đi', nhưng đến cuối ngày, cô ấy đã hành động kỳ lạ đến nỗi cô ấy khiến bọn họ bị cấm túc. Không cần phải nói, anh đã nghi ngờ và cáu kỉnh.

Tuy nhiên, sự cáu kỉnh của anh không là gì so với cảm giác của cô.

Đâu đâu cô đi, nó cũng quay sang đó chế giễu cô. Cho đến hiện tại, nó đã hiện lên trên năm biểu ngữ, bài luận Độc dược của cô, bảng của giáo sư McGonagall, một trong những cái vạc sủi bọt của giáo sư Snape, và thậm chí được đánh vần bằng những tảng đá trong bể Grindyglow của giáo sư Lupin. Hẳn là một phép nhiệm màu khi Draco thậm chí không nhìn thấy nó.

Cho đến nay, màn trình diễn đáng thương hại nhất là khi nó khắc vào đá trên hành lang tầng bốn. Chà, cô ấy có thể làm gì khác? Hermione nhanh chóng làm nổ tung hòn đá đó thành trăm mảnh trong hành lang đầy học sinh. Cô và Draco đều bị cấm túc.

Chép phạt.

Với Snape.

Tại sao, với tất cả những điều ngu ngốc và không may có thể xảy ra, vì sao họ lại phải chép phạt?

Hermione liếc nhanh vào tấm giấy da của Draco. Ít nhất là mấy dòng chữ trên giấy da của anh vẫn là những dòng yêu cầu được viết, cảm ơn Merlin. Còn của cô, thay vì viết là: 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái', dòng chữ trên giấy của cô đã tự biết thành NÓ!

Ông trời hẳn đang cười nhạo cô. Bản thân cô gần như sắp trên bờ vực phá ra những tiếng cười cuồng loạn, điên cuồng khi cô nhìn những dòng mình đang viết xuống không giữ hành dạng như ý định của mình, mà thay vào đó, biến thành NÓ.

'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái'. 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái'. 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái'. 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái'. 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái'. 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái'. 'Cãi nhau trên hành lang và phá hủy tài sản của trường là sai trái' 'Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó, Nó Nó

Nó, nó, nó, nó, nó, nó, nó,

Nó, nó, nó, nó, nó, nó, nó,

Nó, nó, nó, nó, nó, nó, nó,

Nó, nó, nó, nó, nó, nó, nó,

Nó, nó, nó, nó, nó, nó, nó,

Nó, nó, nó, nó, nó, nó, nó, ...

NÓ!

Cô chắc rằng nếu trước đây mình không điên, thì giờ cô đã điên rồi.

"Thế là đủ. Đến đây."

Hermione ngồi đợi, Malfoy đứng dậy trước và đưa cho lão giáo sư đáng ghét tờ giấy da của mình.

"Tốt," Snape nói khi nhìn Malfoy một cách nghiêm khắc, ông đưa lại cho anh ta tờ giấy. "Tôi tin điều này sẽ không xảy ra lần nữa, Draco?"

Malfoy gật đầu khi Hermione đi đến trước lớp và đưa cho Snape tờ giấy của mình. Đầu tiên, ông không chú ý đến vì mãi bận xem giấy tờ của mình.

Draco đã quay lại. Anh không thể nhìn thấy tấm giấy của cô nhưng anh vẫn thích xem Snape bắt nạt cô. Cô ấy luôn trả lời như một Skrewt bị bẫy.

Hermione quan sát với sự lo lắng và kích thích tột độ khi Snape kéo bài luận của cô về phía trước và tìm thấy . Snape trông bối rối trong giây lát, và sau đó trở nên tái mét.

Giá như thầy xem xét đống giấy tờ của mình lâu hơn một chút. Malfoy đã có thể rời khỏi phòng lúc đó.

Snape trông giống như vừa ngậm phải ruồi và Hermione biết thầy đang nghĩ gì. Rằng cô ấy đã viết NÓ để chọc tức ông.

Mặc dù Hermione rất biết Malfoy vẫn ở trong phòng, cô quyết định làm một điều rất dũng cảm. Hermione, thay vì thu nhỏ lại khi nhìn vào khuôn mặt của Snape như cô nên làm, mạnh dạn bước lên bàn của Snape và viết, 'Con đang bị lời nguyền ảnh hưởng" trên một mảnh giấy da ngẫu nhiên.

Snape trông hoàn toàn hoang mang và thậm chí tức giận. Lời nguyền gần như đáng giá khi có thể nhìn thấy khuôn mặt ông. Thông thường chỉ có Harry có thể làm cho ông tức giận đến thế.

Biểu hiện bối rối và tức giận của Snape nhanh chóng chuyển sang sửng sốt khi cả hai cùng xem câu nói, 'Con đang bị lời nguyền ảnh hưởng" biến thành . Sự hiểu ra hiện lên trên khuôn mặt của Snape khi ông kết luận rằng Granger đã không cố gắng chọc giận mình. Tất nhiên ông biết đó là lời nguyền nào, và chính Granger đã viết nó. Ông nhìn lên nhếch mép. Hermione thề rằng mình muốn đánh ông ta.

"Vì lí do này, trò sẽ bị cấm túc một tuần thay vì thêm một tháng nữa," Snape nói, dường như đang trên bờ vực bò lăn ra cười. "Trò vô cùng may mắn khi tôi khoan dung hơn các giáo viên khác. Các trò có thể đi."

Khi cô bắt đầu xoay đi, Snape ngăn cô lại, "Oh và Granger?"

Cô quay lại nhìn ông với ánh mắt tăm tối,

Ông nhếch mép và đưa cho cô bài luận, "Giữ lại cho đời sau."

Cô giật lấy tờ giấy, vội vã nhét nó vào túi và xông ra một cách giận dữ. Draco ngước nhìn cha đỡ đầu với ánh mắt dò hỏi, chỉ thấy Snape nháy mắt và chỉ anh đi theo cô thủ lĩnh nữ sinh đang tức giận.

Draco có vẻ bối rối, nhưng vẫn đi ra và thấy Granger đang hít thở sâu, rõ ràng là đang cố trấn tĩnh bản thân. Hermione quay lại khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa của văn phòng và thấy Malfoy đang đứng cạnh cửa.

Cô nhìn anh mong chờ điều tồi tệ nhất, và suy nghĩ của cô đã được chứng minh.

"Hãy để tôi xem bài luận của cậu."

"Không," cô trả lời một cách bướng bỉnh và bắt đầu xoay lưng đi.

"Granger, cho tôi xem nó."

"Không. Nó là của tôi và tôi sẽ chia sẻ nó với cậu nếu tôi muốn."

"Chết tiệt, Hermione! Hãy để tôi xem hoặc tôi sẽ xé cặp của cậu."

Hermione nao núng khi anh gọi tên cô và quyết định mình sẽ nghĩ về nó sau. Cô có nhiều thứ quan trọng hơn để lo lắng ngay bây giờ, như hoảng loạn chẳng hạn. Nếu anh nhìn thấy , anh sẽ nghĩ cô bị ám ảnh. Anh thậm chí sẽ không nhận ra cô đang bị lời nguyền ảnh hưởng. Anh sẽ nghĩ rằng cô đã viết đi viết lại nó nhiều lần trên một bài luận vì cô bị ám ảnh và điên rồ. Anh sẽ kể với tất cả mọi người và họ sẽ tin anh.

"Biến đi", cô nói một cách bướng bỉnh.

Anh có vẻ sốc trong giây lát nhưng nhanh chóng hùng hổ tiến về phía cô. Bàn tay dài của anh bắn ra để nắm lấy cái cặp vắt ngang lưng cô, kéo cô lại gần anh cho đến khi họ thở vào mặt nhau. Anh trông cực kỳ tức giận.

"Ôi" Cô run rẩy. Malfoy nhướn mày và nhanh chóng mở to mắt vì sốc. Anh đã kéo cái cặp thô bạo đến nỗi một trong những chiếc ghim Gryffindor đã cào vào gáy cô đủ sâu để làm chảy máu.

Cô đã kiệt sức. Đáng lẽ ra cô nên ở trên giường. Tại sao những điều như thế này lại xảy ra với cô? Nỗi đau từ vết cắt và ngày kinh hoàng của cô, không, năm khủng khiếp của cô ập đến khiến cô rơi nước mắt.

Draco nhìn xuống khuôn mặt đang hếch lên của cô gái. Rõ ràng có ai đó đã nói với Hermione rằng anh không thể chịu được nước mắt của phụ nữ, đó là gót chân Achilles của anh. Khi đôi mắt nâu của cô ngấn nước, cô trông như một cô gái tổn thương nhất anh từng thấy. Anh nhận ra điểm yếu của mình đối với cô gái này; Anh ghét làm cô khóc.

"Sao cũng được, Granger," cuối cùng anh nói, rồi bước vào Đại sảnh, theo sau là Hermione, vô cùng ngạc nhiên và cảm động vì anh đã lắng nghe cô khi cô ít ngờ tới nhất.

Hermione đã hướng mắt về bàn Slytherin suốt bữa ăn, theo dõi sự xuất hiện trở lại của NÓ. Điều này thật khó khăn, bởi vì anh ấy ngồi đó, Draco Malfoy.

Cô không thể nhìn vào mặt anh khi anh đã thấy cô khóc nức nở như thế. Cô chưa bao giờ thấy anh trông ... tốt bụng như vậy.

Hermione nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào Draco và dừng lại, quay mặt xuống nhìn vào thức ăn của mình. Khi cô nhìn vào đồ ăn của mình, cô trở hoảng hốt vì những gì có trong bát súp bảng chữ cái của mình: NÓ! Nó ở khắp mọi nơi! Không cách nào thoát khỏi nó. Cô dùng thìa khuấy bát súp nhưng nó vẫn trở lại trạng thái ban đầu để cho cả thế giới biết bí mật kinh khủng của cô.

Không! Nhưng sâu thẳm bên trong cô biết bí mật đã kết thúc. Anh sẽ biết được. Thế là hết, sau tất cả những gì đã xảy ra. Cô cảm thấy một cảm giác khó chịu trong ruột và nhìn sang bàn Slytherin nơi anh đang ngồi và nhìn thấy ...

Một con dao lơ lửng giữa không trung!

Mọi người cũng nhìn thấy vì cả đại sảnh lặng phắc khi con dao tiếp tục khắc những lời của chính cô ngay trước nơi Draco Malfoy đang ngồi. Nhưng có phải cô đã từng bảo mình sẽ không đầu hàng?

Mọi thứ như chuyển động chậm khi Hermione đứng dậy và chạy băng qua đại sảnh đường đến nơi Malfoy đang ngồi. Cô biết cô đang cố gắng chiến đấu một cuộc chiến mà mình chắc chắn sẽ thua, nhưng ít nhất cô đã cố gắng. Cô gạt con dao sang một bên và đặt bàn tay run rẩy của mình lên tin nhắn được khắc lên chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho quý ngài Draco Malfoy.

Zabini, Crabbe và Goyle đều nhìn như thể cô bị điên. Có lẽ cô thực sự điên. Pansy chỉ nhếch mép khó chịu. Draco nhìn tay cô rồi nhìn vào mắt cô và cô nhìn thấy sự hiểu ra lan rộng trên khuôn mặt của Malfoy. Anh biết cô đã giấu anh điều gì đó cả ngày.

Chỉ có một điều Hermione có thể nói về khoảnh khắc đó. Cảm giác như nó kéo dài mãi mãi, chỉ có đôi mắt cô và Draco dán chặt vào nhau, và mặc dù khoảng năm trăm học sinh và mười ba giáo viên đang theo dõi họ, cảm giác như họ một mình, một mình mãi mãi, nhưng kết thúc hơi sớm.

Không quá khó khăn cho Draco vì anh mạnh hơn cô rất nhiều, đẩy hai tay cô trượt sang trái. Tay cô phát ra một âm thanh chói tai kỳ lạ, cho thấy cô đã cố gắng giữ bàn tay của mình che giấu nó thế nào. Mọi người trên bàn Slytherin đều nghe thấy và rùng mình vì âm thanh này ngoại trừ Hermione và Draco.

đã bị lộ.

Khi Draco kiểm tra NÓ, khuôn mặt của anh hiện ra vẻ hiểu rõ, sau đó suy ngẫm, ngay sau đó là không có gì. Anh ta đang mang khuôn mặt nổi tiếng của mình, khuôn mặt vô cảm. Anh ngước nhìn Hermione. Cô không có cách nào để biết cô trông như thế nào. Cô hoàn toàn đông cứng. Cô thậm chí không cảm thấy sợ hãi, vì cô ở trong trạng thái sốc nhẹ.

Một bên lông mày của Draco nhếch lên gợi cảm. Anh nhếch mép cười và nháy mắt. Nếu nói Hermione hơi sốc sẽ là một cách nói nhẹ nhàng. Cô kinh ngạc trước tin nhắn không lời mà Malfoy đã gửi cho cô. Cô nhìn theo khi anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và giật đầu ám hiệu cô đi theo.

Họ rời khỏi bàn, và từ ngày đó hiếm khi nhìn thấy họ không ở bên nhau.

Blaise Zabini choáng váng cúi xuống và nhìn vào những từ được khắc trên bàn gỗ. Những từ còn khắc trên bàn Slytherin mãi mãi, cho đến khi thời gian mờ dần và không còn quan trọng. Những từ có ngôi sao nhỏ kỳ diệu và những trái Snitches bay lượn xung quanh.

"DM + HG"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro