Chương 3: Độ hảo cảm tăng lên
Cố Lãng Sâm liếc nhìn điện thoại.
Thật ra tâm trạng hắn hôm nay không tốt lắm, nên muốn tìm một nhà hàng yêu thích để ăn trưa nghỉ ngơi một chút. Nhà hàng này lại gần trường của Tô Phức. Tô Phức và Vĩnh Hương Tạ là bạn học, đương nhiên cũng rất gần Vĩnh Hương Tạ.
Thật ra Cố Lãng Sâm đã nhắn tin mời Vĩnh Hương Tạ ăn trưa từ sáng sớm, nhưng Vĩnh Hương Tạ từ chối hắn, nói rằng cậu ta có việc phải về nhà, chiều cũng không đi học.
Vĩnh Hương Tạ thực sự rất áy náy vì đã từ chối.
Nhưng dù cậu ta nói gì, cũng không thể thay đổi sự thật là Cố Lãng Sâm không có ai bầu bạn.
Đúng lúc đó, Cố Lãng Sâm như bị ma xui quỷ khiến gửi một tin nhắn cho Tô Phức.
Hắn có thể chắc chắn một điều rằng là Tô Phức nhất định sẽ đáp lại hắn.
Bởi vì tên tiểu thiếu gia biến thái này, thích hắn.
Được người ta thích, cũng là một loại vốn liếng.
Sự thật chứng minh Tô Phức quả thực đã đến.
Tuy vẫn khiến hắn không vừa mắt như trước, nhưng quả thực đã đến.
【Độ hảo cảm của Cố Lãng Sâm tăng lên, 10】
Vừa ném chiếc túi đeo chéo một cách tùy ý, Tô Phức đang luống cuống chỉnh trang lại váy bỗng sững người.
【Phương pháp nụ cười mà tôi nghiên cứu đã có hiệu quả】
Hệ thống rất đắc ý.
Tô Phức mỉm cười.
Có lẽ vì bình thường cậu hay cố ý cười kiểu quyến rũ, hoặc là mặt mày cau có, nên Cố Lãng Sâm cảm thấy mới mẻ trước nụ cười tươi tắn tự nhiên như này.
Giống như trong một vũng bùn đen bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ.
Vừa mới xuất hiện đã thu hút toàn bộ sự chú ý của người khác.
"Em cứ tưởng lời mời ăn trưa của em sẽ bị từ chối." Tô Phức nhanh chóng nhập vai, nũng nịu nói với hắn.
"Dù sao tôi cũng phải ăn cơm." Cố Lãng Sâm tỏ vẻ thờ ơ.
"Lãng Sâm ~" Tô Phức gọi hắn.
Cố Lãng Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.
"Em vui lắm." Tô Phất cong mắt cười.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua ô cửa kính, nhẹ nhàng đáp lên khuôn mặt Tô Phức, hàng mi dài khẽ run. Khi cậu cười lên, cả gương mặt dường như đang tỏa sáng.
Tâm trạng của Cố Lãng Sâm bỗng nhiên tốt hơn không ít.
Những loại trái cây có vẻ ngoài bắt mắt, dù cho bên trong có thối rữa đến đâu vẫn sẽ có ma lực khiến người ta chọn nó.
Còn cắn một miếng, hay ném vào thùng rác, vậy thì phải xem ai mới là người có quyền lựa chọn.
"Tôi mời, cứ gọi đồ thoải mái." Cố Lãng Sâm đưa thực đơn trên bàn cho Tô Phức.
"Bữa cơm này cũng coi như để tôi tạ lỗi với cậu."
"Gì cơ?" Tô Phức hỏi.
"Móc khoá của tôi..." Cố Lãng Sâm nhắc lại chuyện hôm trước.
"Rõ ràng là cậu đã nhặt được đồ giúp tôi, nhưng thái độ của tôi với cậu lại quá tệ."
Tô Phức mở thực đơn, khẽ gật đầu.
"Vì đó là thứ rất quan trọng đối với tôi nên tôi hơi nóng nảy một chút, xin lỗi."
Quả nhiên là ứng cử viên chính cung của cuốn sách này, vẫn có điểm sáng. Ít nhất cũng biết mình sai rồi chủ động xin lỗi.
"Ngày 1 tháng 1 là sinh nhật của cậu phải không?" Cố Lãng Sâm tình cờ biết được thông tin này từ đối tác hợp đồng vào sáng nay, lần trước họ gặp nhau, chính là sinh nhật của Tô Phức.
Tô Phức nghe vậy thì cười một tiếng, bắt đầu giả vờ đáng thương, nói: "Em chưa từng được ai đối xử tốt bao giờ nên cũng quen rồi."
Theo thiết lập, cậu chính là nhân vật cha không thương mẹ không yêu.
Tuy nhiên, vào hôm sinh nhật 1 tháng 1 đó, hệ thống đã tốn rất nhiều công sức để tổ chức một bữa tiệc cho cậu, toàn bộ người hầu trong biệt thự đều hát chúc mừng sinh nhật, hệ thống còn đặt một chiếc bánh kem để cậu ăn một mình.
Bữa tiệc náo nhiệt vô cùng, Tô Phức vốn rất vui vẻ. Ai ngờ đâu, Cố Lãng Sâm lại gửi một tin nhắn đến.
Cậu vốn định giả vờ như không thấy.
Nhưng hệ thống đã nhìn thấy và giục cậu đi tìm Cố Lãng Sâm. Vì vậy, Tô Phức đành phải ăn bánh kem ở trên xe. Lúc xuống xe, hệ thống không cho cậu cầm theo bánh kem, bắt để lại.
Sau đó, tài xế lái xe quá nhanh, làm bánh kem của cậu bị đổ mất.
Nghĩ đến đây, Tô Phức rưng rưng như sắp khóc.
Cố Lãng Sâm nhìn Tô Phức với ánh mắt có chút thương hại. Nhà họ Tô nổi tiếng trong giới của họ. Cha mẹ Tô Phức kết hôn vì lợi ích thương mại, một thời gian sau mỗi người đều có tình nhân bên ngoài, chẳng ai ngó ngang quan tâm đến đứa con Tô Phức này. Bị ghẻ lạnh, Tô Phức trưởng thành thì tinh thần cũng bắt đầu có vấn đề.
Tuy nhiên, bạn bè của Cố Lãng Sâm lại cho rằng, thật ra Tô Phức chỉ muốn dùng những hành vi khác thường này để thu hút sự chú ý của cha mẹ. Chỉ là lâu dần, chính cậu cũng quên mất bản tâm của mình, mới trở nên như vậy.
Thực ra Cố Lãng Sâm không giỏi ứng phó với Tô Phức, nhưng vì gia đình hắn và nhà họ Tô có quan hệ làm ăn lâu dài, nên dù thế nào hắn cũng không thể thẳng thừng trở mặt.
Hai người gọi món, đợi phục vụ vừa đi khỏi, Tô Phức liền chống tay lên bàn, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mặt.
Vừa giây trước còn giả vờ đáng thương, giây sau đã có thể quên hết phiền não.
"Sau đó thì sao?" Tô Phức hỏi.
"Sao là sao?" Cố Lãng Sâm không hiểu cậu đang nói gì.
"Vì sao anh lại mời em ăn cơm mà không phải Vĩnh Hương Tạ?" Tô Phức cười, đừng hòng giả ngu với cậu.
"Cậu đừng tự ti như vậy." Cố Lãng Sâm rất giỏi lảng tránh vấn đề. Cái tôi của hắn rất cao, hắn không muốn chuyện mình bị một thiếu niên từ chối hết lần này đến lần khác bị người khác biết.
Đương nhiên Tô Phức biết lý do Vĩnh Hương Tạ từ chối hắn. Chẳng phải là vì chuyện làm ăn của nhà Vĩnh Hương Tạ có vấn đề, nên cậu ta vội về nhà cùng cha mẹ giải quyết sao?
Mạch truyện của cặp này vẫn chưa có tiến triển cho lắm.
【Vậy chúng ta phải nhanh chóng ngăn chặn họ】
Tô Phức ngoài cười nhưng trong không cười, bất lực nói trong đầu: Mi có thể im lặng một chút được không?
【Nhưng tôi lo cậu không biết xử lý vấn đề tình cảm này như thế nào】
Tô Phức ngoài cười ngọt ngào, nói với hệ thống trong đầu: Mi còn ồn ào nữa, ta sẽ nguyền rủa mi phải gả cho Cố Lãng Sâm.
Hệ thống im bặt.
Tô Phức đang cố gắng làm ra vẻ đáng yêu, kết quả bị hệ thống làm gián đoạn, thoáng chốc lộ ra vẻ mặt âm u.
Cố Lãng Sâm hơi khó hiểu .
Mà sự nghi hoặc của hắn chỉ thoáng qua, bởi vì Tô Phức nhanh chóng lại bày ra vẻ giả tạo quen thuộc kia.
"Em rất tự tin." Tô Phức cười khẽ, ngón tay điểm nhẹ lên má, nghiêng đầu cười, "Tại sao Cố Lãng Sâm lại nghĩ đến em đầu tiên khi muốn tìm người đi ăn cùng vậy?"
Khi gọi đầy đủ tên Cố Lãng Sâm, cậu không còn vẻ nũng nịu chảy nước thường ngày, mà thay vào đó là giọng điệu dứt khoát, thậm chí còn có chút khiêu khích.
Trong tiểu thuyết, những tổng tài bá đạo đều có chút máu sĩ trong người.
"Nói cho rõ ràng." Cố Lãng Sâm bị Tô Phức đeo bám bấy lâu nay, lần đầu tiên nở một nụ cười có chút chân thành.
"Là cậu hẹn tôi đi ăn, tôi chỉ đồng ý thôi."
"Thật không?" Tô Phức giả vờ tò mò.
"Thật." Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn còn trong điện thoại, Tô Phức đừng tưởng rằng giả ngu như vậy sẽ có tác dụng.
"Em đùa thôi, khi thấy tin nhắn của anh, em rất muốn đi ăn với anh, nên mới ôm tâm lý may mắn nhắn thử với anh xem sao."
"Vậy là cậu chỉ nói suông thôi, chứ không thực sự muốn đi ăn với tôi đúng không." Cố Lãng Sâm nhanh chóng phản bác lại.
"Em luôn sẵn lòng nếu anh muốn đi ăn cùng với em." Cuối cùng Tô Phức cũng tìm được cơ hội đọc những câu thoại sến súa mà hệ thống bắt cậu học thuộc lòng.
Sau khi trêu chọc Tô Phức xong, Cố Lãng Sâm nhanh chóng nhận ra hành vi của mình không ổn, hắn không muốn cho Tô Phức những suy nghĩ không thực tế. Tuy nhiên, Tô Phức hôm nay khiến hắn rất hài lòng. Nhận ra điều này, Cố Lãng Sâm tỉnh táo lại, có lẽ dạo này hắn thực sự quá cô đơn.
Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, nhân viên phục vụ đã mang món ăn lên.
Tô Phức liếc mắt một cái liền nhận ra sắc mặt Cố Lãng Thâm trở nên rối rắm, cậu đại khái cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, nên không tiếp tục tấn công nữa, mà im lặng ăn.
Cố Lãng Sâm cũng bắt đầu ăn, nhưng trong lúc ăn, hắn không nhịn được mà thi thoảng lại lén nhìn Tô Phức. Nói cho cùng, hắn quen biết Tô Phức cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng vì chưa bao giờ thực sự để ý đến cậu ấm này, nên khi đột nhiên phát hiện Tô Phức có chút thay đổi, hắn cũng không thể nào nói được là thay đổi ở đâu.
【Giữ vững thiết lập nhân vật】
Mặc dù vừa nãy Tô Phức đã dọa hệ thống rằng nếu nó còn lên tiếng nữa thì sẽ gả nó cho Cố Lãng Sâm, nhưng nhìn thấy điểm thiết lập nhân vật của Tô Phức đang không ổn định, hệ thống vẫn bất chấp nguy cơ lời nguyền ứng nghiệm mà nhắc nhở cậu.
Tô Phức đang định đưa một thìa thức ăn lớn vào miệng thì khựng lại. Rõ ràng đã há miệng, thức ăn cũng sắp đưa vào miệng, cậu lại cố tình kéo thìa ra xa một chút, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm thử vị, sau đó cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Cố Lãng Sâm: "..."
Bộ thứ này khó ăn lắm sao, hay là trong thức ăn có độc?
"Ghét quá đi, trôi hết son rồi." Tô Phức vờ vịt thở dài.
Cố Lãng Sâm hơi quay đầu đi, thở dài một hơi.
Nhân lúc Cố Lãng Sâm không để ý đến mình, Tô Phức vội vàng đưa thìa thức ăn vào miệng.
Bữa ăn này, Cố Lãng Sâm chỉ tập trung ăn phần của mình, không còn chú ý đến Tô Phức nữa.
Nhưng Tô Phức chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Ăn xong, sau khi lau sạch tay bằng khăn ướt, Tô Phức chìa hai tay về phía Cố Lãng Sâm, nũng nịu hỏi: "Đây là bộ móng em mới làm hôm qua đó, đẹp không? Bên trên còn vẽ con quạ nhỏ nữa nè."
Cố Lãng Sâm vốn không muốn để ý đến cậu, nhưng nghe Tô Phức nói, hắn không nhịn được liếc một cái, hỏi: "Cậu thấy quạ đáng yêu lắm à?"
"Đương nhiên là đáng yêu rồi." Tô Phức nhếch mép, lập tức đáp lại bằng giọng vui vẻ.
"Quạ là loài động vật cực kỳ thông minh, lại còn thù dai. Quan trọng nhất là, nhìn thấy quạ sẽ gặp xui xẻo, rất hợp với em."
"Cậu muốn ai gặp xui xẻo?" Cố Lãng Sâm đang chỉnh trang lại quần áo, hình như hắn chuẩn bị rời đi.
Tô Phức cười ha ha hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Nếu cậu trả lời, Cố Lãng Sâm chắc chắn chỉ nghe cho có, nhưng cậu lại không nói ra tên của bất kỳ người nào, ngược lại khiến Cố Lãng Sâm cảm thấy tò mò.
"Là anh đấy." Tô Phức ôm mặt, say mê nhìn hắn.
"Có lẽ chỉ những người đủ bất hạnh mới có thể ở bên em."
"Vậy thì tiếc thật, tôi chính là người siêu may mắn." Cố Lãng Sâm nhếch miệng cười.
"Tôi đi thanh toán, cậu muốn làm gì thì làm, chiều nay còn phải đi học nên về sớm đi."
"Sao anh biết chiều nay em có tiết, anh quan tâm em đến vậy sao ~" Tô Phức hăng hái hẳn lên.
Cố Lãng Sâm không trả lời, hắn phất tay một cái rồi rời đi.
Bữa ăn này khiến tâm trạng hắn khá tốt, thái độ với Tô Phức cũng tốt hơn một chút.
Tô Phức nói với hệ thống trong đầu: Chắc chắn anh ta đi điều tra lịch học của Vĩnh Hương Các nên mới biết.
Kể từ lúc hệ thống này xuất hiện trong đầu Tô Phức, ngoại trừ khoảng thời gian giữa bảy giờ tối đến chín giờ sáng , đây là lần đầu tiên hệ thống không trả lời Tô Phức.
Tô Phức: ?
【......】
Tô Phức nói: Đừng có gõ ba chấm trong đầu của ta.
【Cậu phải rút lại lời nguyền đó trước thì tôi mới nói chuyện bình thường với cậu】
Tô Phức thấy buồn cười, nói với nó: Ở bên Cố Lãng Sâm cũng tốt mà, trước đây không phải mi nói với ta, anh ta là tổng tài giàu có, câu được là không lỗ sao.
【......】
Tô Phức: Thôi được rồi, ta rút lại.
【Chúc mừng cậu, kí chủ, trong khoảng thời gian vừa rồi, độ hảo cảm của Cố Lãng Sâm với cậu đã tăng lên 15】
Tô Phức cầm ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, không tỏ ra quá vui mừng.
Bản thân cậu không có chút hứng thú nào với Cố Lãng Sâm, độ hảo cảm của Cố Lãng Sâm với cậu nhiều hay ít, cậu cũng chẳng quan tâm. Trừ khi con số đạt đến 100, tức là hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn, đó mới là khoảnh khắc có ý nghĩa.
【Nhưng vừa rồi điểm thiết lập nhân vật của cậu thấp nhất đã xuống đến 30, xin cậu hãy chú ý】
"Cố Lãng Sâm là người sẽ loại bỏ ta nếu phát hiện ra ta là người ngoài sao?" Tô Phức có chút tò mò về lý do hệ thống bắt cậu phải duy trì thiết lập nhân vật trước mặt Cố Lãng Sâm. Bởi vì nói thật, cậu cảm thấy Cố Lãng Sâm không thích thiết lập nhân vật của nguyên chủ.
【Chắc chắn không phải cậu ta, nhưng có thể sau khi cậu ta phát hiện ra cậu không ổn, người duy trì thế giới này cũng sẽ phát hiện ra. Để tránh những sự cố như vậy, chúng ta phải giữ bí mật với tất cả mọi người】
Tô Phức không cho là vậy, nếu cậu thực sự làm nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phát hiện.
【À đúng rồi, còn một chuyện nữa phải chúc mừng cậu】
Thái độ của Tô Phức vẫn lười biếng tùy ý.
【Cậu đã nhận được 15 điểm hảo cảm từ Cố Lãng Thâm, tức là cậu đã nhận được một nghìn năm trăm vạn】
Cơ thể Tô Phức đang trượt xuống ghế đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó bắt đầu chỉnh trang quần áo và tóc tai, làm ra vẻ xinh đẹp, cố ý đưa tay ra ngắm nghía bộ móng của mình.
"A, lấp lánh quá, mình thích quá đi."
Bây giờ điểm thiết lập nhân vật của cậu là 100, nhưng thật sự không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro