Chương 8.
Bị câu nói của Vĩ Anh làm cho kinh động, Trầm Ngưu tức giận, đấm thẳng vào gương mặt vô sỉ kia một cái rồi đứng dậy chạy đi khỏi. Vĩ Anh ngồi lại, cảm thấy khóe miệng ươn ướt nên vương lưỡi liến lấy, cảm thấy mùi vị tanh xộc vào miệng liền biết là máu mà đưa tay lên lau đi rồi cúi đầu bật cười.
Về đến nhà, Trầm Ngưu ngay lập tức bị con người đang ngồi trên sofa, đôi mắt vô hồn nhìn vào TV dọa sợ. Cậu quay đi vào trong phòng liền bị giọng nói trầm thấp kia làm nán lại, trong lòng không thể nào an ổn.
"Đứng lại."
Cảm nhận được phía sau một thân ảnh to lớn áp đến, vòng tay ôm lấy cậu. Thế Luân như kiệt sức, gục đầu trên vai cậu thì thầm:
"Rốt cuộc mày cũng về rồi."
Trầm Ngưu không thể không thương yêu con người này mà. Cậu xoay người lại, đưa tay chạm vào bên má của anh nói:
"Đừng để trong lòng. Tao về rồi mà. Vào phòng nghỉ ngơi đi."
"Đêm qua mày đã đi đâu...?"
"Tao..."
Trầm Ngưu ấp úng, cúi thấp đầu. Chẳng lẽ lại nói rằng đêm qua uống say đến mức bị nam nhân khác vác lên giường thay đồ cho rồi ngủ chung sao? Thế Luân nhìn bộ dạng khó xử của Trầm Ngưu liền biết có chuyện khó nói ngay lập tức cau mày gằng giọng:
"Đêm qua mày đi đâu?"
"Không liền quan đến mày!"
"Mày không muốn nói, có phải là đêm qua đã cùng nam nhân nào khác lên giường hay không?"
Trầm Ngưu nghe từng chữ trong câu nói của Thế Luân như từng mũi dao cứa vào tim. Hóa ra bao lâu nay anh đều nghĩ cậu là loại người đó, Trầm Ngưu nhìn anh, đôi mắt đã ngấn nước.
"Phải đó! Thì sao hả? Mày quan tâm làm gì?"
Sau câu nói đó, cậu nhanh chóng đi vào phòng, mặc kệ Thế Luân đứng đó đờ người. Anh tựa lưng vào tường, cúi đầu thở dài tự trách bản thân đã quá nóng giận mà lớn tiếng.
Ngồi bệt dưới sàn toilet, mặc dòng nước chảy xuống thấm ướt quần áo, tóc tai, mặt mũi. Lệ trên khóe mi cũng nương theo mà rơi xuống, lấy hai tay che đi gương mặt hốc hác khóc nấc lên trông đáng thương vô cùng.
Về phần Thế Luân, mãi đến gần trưa, anh định vào gọi cậu ra ăn rồi sẵn tiện xin lỗi cậu. Chỉ thấy cửa toilet sáng đèn đã khóa trái liền gõ cửa gọi vài tiếng:
"Trầm Ngưu, ra đây đi ăn trưa thôi."
Đứng hồi lâu không nhận được hồi âm, trong lòng nổi lên một cỗ bất an vô tận mà một lần nữa đưa tay gõ cửa. Nhưng dồn dập hơn, giọng nói mang theo sự lo lắng:
"Trầm Ngưu! Này! Trả lời tao đi! Trầm Ngưu!"
Thế Luân không kiềm chế được nữa, ngay lập tức tông cửa chạy vào. Thấy ngay trước mắt Trầm Ngưu đang ngồi gục mặt dưới sàn, tựa lưng vào tường cơ hồ sắp ngã. Anh giật mình, bước đến lay nhẹ, không thấy cậu có phản ứng liền khom người bế Trầm Ngưu lên chạy thật nhanh đến bệnh viện Veus - nơi để khám chữa bệnh của giới thượng lưu.
Mê mang suốt hai bốn giờ đồng hồ, rốt cục Trầm Ngưu cũng có thể nâng hàng mi nặng trĩu nhìn xung quanh. Chống tay gượng ngồi dậy mặc toàn thân ê ẩm cả, vô tình bắt gặp thân ảnh đang nằm co người trên ghế sofa phía cuối giường. Trầm Ngưu bất giác cảm thấy trong lòng được xoa dịu đi, không hiểu sao lại rời khỏi giường bước tới, đưa tay lay người anh nói:
"Thế Luân...tao đói quá! Thế Luân!"
Thế Luân đang ngủ, bị tác động liền hơi khó chịu mà nhăn mày, đưa tay kéo cậu ôm vào lòng, giọng nói mang theo sự mè nheo, nũng nịu:
"Một chút nữa sẽ dẫn mày đi ăn."
Trầm Ngưu bị thái độ của anh lầm ngây người một hồi. Sau đó liền cảm nhận được cái bụng đói meo bắt đầu phát ra tiếng làm cho sực tỉnh. Cậu ngước mắt nhìn anh, tay vỗ vỗ bên má nói:
"Thế Luân! Đói lắm rồi! Đói lắm rồi!"
Anh nắm lấy tay cậu, áp vào môi hôn nhẹ, buông cậu ra, ngồi dậy, cưng chiều xoa đầu cậu hỏi:
"Sủi cảo nữa đúng không?"
"Ừm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro