Chương 40
Chương 40: Mang thai giả.
Trong nháy mắt nhiệt độ không khí như khiến hình ảnh trong phòng học bắt đầu trở nên vặn vẹo biến hình.
Triệu Đồng thân là NPC dẫn đường lại chạy nhanh nhất, camera rơi trên mặt đất, Nguyễn Thời Hành nhìn ảnh chụp trên màn hình, cũng bị làm cho lạnh sống lưng.
Phòng học trống trải vang lên tiếng khóc quỷ quái, tấm kính trong suốt sạch sẽ dần hiện lên những vết bàn tay đen đỏ ghê rợn.
Rất nhiều quỷ chen chúc chui ra, bọn chúng như đàn kiến ngửi thấy mùi bánh kem thơm ngọt, gương mặt tham lam đến vặn vẹo.
Ông chú trung niên đã sớm sợ hãi chạy đi, Lam tỷ hét lên một tiếng kinh hãi chạy ra bên ngoài, nhưng chân lại bị quỷ bắt lại, một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra, quanh người Lam tỷ hiện lên một cái vòng bảo vệ.
Cô đã sử dụng thẻ kỹ năng, nhưng không phải ai cũng không do dự sử dụng thẻ kỹ năng bảo vệ bản thân như cô, Nguyễn Thời Hành cũng không muốn lãng phí, túm Dư Tuế chạy ngay ra ngoài.
Cái hành lang này như kéo dài vô tận, ngọn lửa phía sau đang điên cuồng tràn ra, như muốn nuốt trọn họ ở nơi này.
"Lần này chủ yếu chúng nhắm vào tôi và A Tống, anh đi trước đi."
Dư Tuế khom lưng động tác nhanh nhẹn tránh một con quỷ tấn công, thúc giục Nguyễn Thời Hành rời đi.
Nguyễn Thời Hành không để ý đến hắn, A Tống đã bị quỷ ép đến lan can không thể nhúc nhích, Nguyễn Thời Hành đưa tay ra túm cậu ta lên, đồng thời đá văng con quỷ lao về phía mình.
Lúc còn sống những con quỷ này có lẽ đã bị thiêu đến chết, thậm chí có những con còn do nhiều bộ phận khác nhau ghép vào, giống như sinh vật dị dạng muốn lao tới cắn xé người khác, hoàn toàn muốn dồn người ta vào đường chết.
Đúng như Dư Tuế nói, mục tiêu của đàn quỷ này là hắn và A Tống.
Ở cái trong cái không gian bị kéo dài vô hạn này chỉ có đúng một con đường thẳng, những cầu thang hình như đã bị ngăn cách với một không gian khác.
Một con quỷ túm được chân Dư Tuế, để lại trên cổ trân hắn một dấu tay tím đen, rồi sau đó mấy chục con quỷ lao về phía lưng hắn, kéo hắn về phía sau.
Dư Tuế chủ động buông tay Nguyễn Thời Hành ra, nhìn anh lắc đầu, dùng khẩu hình miệng biểu đạt.
Hắn nói, không sao đâu.
Khung cảnh kia thật sự quá đáng sợ, Nguyễn Thời Hành biết hắn nhất định đã có biện pháp, nhưng vẫn không kìm nổi sự căng thẳng trong lòng, anh không chút do dự véo mạnh đùi mình, ép ra hai giọt nước mắt để kích hoạt thẻ kỹ năng, dùng nó ở trên người Dư Tuế.
Kỹ năng của tấm thẻ này là miễn nhiễm với mọi sát thương, cùng lúc đó A Tống cũng dùng thẻ kỹ năng, hàng loạt quả cầu lửa rơi xuống người lũ quỷ, gây ra một vụ nổ hàng loạt.
Thấy vậy, Dư Tuế thu lại thẻ kỹ năng đang định sử dụng , rời khỏi đàn quỷ, thời điểm hắn định nắm lấy cánh tay của Nguyễn Thời Hành thì một con qur nhảy lên, nổ tung giữa hắn và Nguyễn Thời Hành.
Ngay sau đó, Nguyễn Thời Hành bị một thứ gì đó kéo đi, ngã rẽ đột nhiên hiện ra bậc thang, biến mất trong nháy mắt.
"Đâu rồi...... Nguyễn ca, anh đâu rồi?"
A Tống hoang mang nhìn xuống dưới lầu, không nhìn thấy tung tích của Nguyễn Thời Hành.
Cậu ta quay đầu lại, thì phát hiện sắc mặt Dư Tuế âm trầm đến mức đáng sợ, cậu không khỏi rùng mình, chợt cảm thấy lúc nãy đánh nhau với quỷ cũng không đáng sợ bằng bây giờ.
"Anh ấy vẫn chưa rời đi."
Vẻ mặt Dư Tuế lạnh lùng, chắc chắn nói.
Hắn nhất định phải biết rõ đó là cái thứ gì, hiện tại hắn có thể khẳng định Nguyễn Thời Hành sẽ không gặp nguy hiểm, thậm chí còn biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
A Tống thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khủng bố, hận không thể lập tức cuốn xéo khỏi nơi này, thẻ kỹ năng của cậu ta có giới hạn, những con quỷ không bị dính đòn lại lao lên, A Tống vốn dĩ muốn kêu đại ca chạy đi, nhưng lại thấy Dư Tuế xoay người.
Một vũ khí như tia chớp xuất hiện trong tay hắn, đem những con quỷ đó cắt làm hai mảnh.
A Tống muốn khen hắn quá ngầu nhưng lại không dám, bởi vì oán khí sau lưng đại ca càng lúc càng nặng, so với lũ quỷ kia khéo còn nhiều hơn, hắn giống như phát tiết điên cuồng chém giết bọn quỷ.
......
Nguyễn Thời Hành nhìn Dư Tuế biến mất ngay trước mắt mình, sức mạnh quen thuộc làm anh biết rõ đối phương là ai, anh cũng không hoảng loạn, chỉ lặng lẽ nhìn tên lệ quỷ ở trước mặt.
Mái tóc dài khiến hắn trở nên ma mị, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người ta không thể chê vào đâu được.
Nguyễn Thời Hành vốn đang rất bất mãn trong lòng, thấy gương mặt này liền dịu đi bảy phần.
"Điều này hẳn là không phù hợp quy tắc trò chơi, rốt cuộc là ngươi là cái gì?"
Nguyễn Thời Hành thậm chí còn phỏng đoán liệu hắn có phải là Chủ Thần củ trò chơi này, hay là một quy tắc, hoặc là một BUG.
"Không phải quy tắc sinh ra là để phá vỡ sao," Kiến Lăng cười nhạo một tiếng, lảng tránh câu hỏi của Nguyễn Thời Hành, nắm lấy cằm anh, "Ta đến để đưa ngươi một lễ vật, tối hôm qua suýt chút nữa quên mất."
Nguyễn Thời Hành còn chưa kịp hỏi là cái gì, đôi môi lạnh lẽo đã đặt lên môi anh.
Có thứ gì đó chui tọt vào yết hầu, trong phút chốc Nguyễn Thời Hành đã mất đi ý thức.
Hệ thống trợn tròn mắt.
Hiện tại cốt truyện đâu chỉ bị đảo lộn, mà nó đã rẽ sang hướng khác luôn rồi.
Đồ vật Kiến Lăng đút cho Nguyễn Thời Hành, là đồ hắn sẽ cho Dư Tuế ăn trong cốt truyện cũ.
Nó giống như một cái máy định vị, có thể cho Kiến Lăng biết được vị trí của Dư Tuế bất cứ lúc nào, để tránh việc Chủ Thần phát hiện mối quan hệ của bọn họ mà gặp nguy hiểm, Dư Tuế sẽ không biết vị trí của Kiến Lăng.
Đạo cụ quan trọng như vậy, lại bị Kiến Lăng đút cho ký chủ.
Quan trọng hơn là, thứ kia cũng chính là BOSS, là đồ giúp Dư Tuế và Kiến Lăng dung hợp thành một, cho Kiến Lăng và Dư Tuế dùng tất nhiên không có vấn đề gì vì họ có cùng một linh hồn, nhưng mà ký chủ và Kiến Lăng có cùng một linh hồn đâu hả!
"Hử......"
Kiến Lăng cũng phát hiện vấn đề này, hắn ôm Nguyễn Thời Hành đang hôn mê, đầu ngón tay vuốt ve từ yết hầu đến bụng anh.
"Chỉ cần quá trình hấp thụ hoàn thành sẽ bóc ra, chắc là không sao đâu," Kiến Lăng lẩm bẩm, rồi sau đó rất hứng thú nhìn bụng Nguyễn Thời Hành, "Coi như là ngươi mang thai con ta."
Nguyễn Thời Hành đang hôn mê hoàn toàn không biết gì.
Lúc anh tỉnh dậy một lần nữa, cách đó không xa chính là cửa qua ải đang phát ra ánh sáng màu trắng.
Có người đẩy anh một cái, anh theo quán tính đi qua cánh cổng đó.
"Nguyễn ca! Mấy ngày nay anh đi đâu, bọn em đi khắp nơi cũng không tìm được anh, anh không biết Dư Tuế lo lắng như thế nào......"
A Tống mừng rỡ nói, ngày đó bỗng nhiên Nguyễn Thời Hành biến mất, vài ngày sau cũng không thấy bóng dáng.
Dư Tuế ngày nào cũng cáu kỉnh, rõ ràng ban đầu hắn là một người rất trầm ổn, mà bây giờ oán khí trên người như bùng nổ, NPC thấy hắn liền chạy mất dép.
Bọn họ tổn thất rất nhiều, ngoại trừ cậu ta và Dư Tuế, thì chỉ có đầu đinh còn sống.
Tay Nguyễn Thời Hành bị Dư Tuế nắm chặt, anh há miệng thở dốc, lại hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa đã thấy mình nằm trong phòng nghỉ màu trắng, Dư Tuế ngồi ở bên cạnh, anh dựa vào lồng ngực Dư Tuế.
"Tỉnh rồi?"
"Ừ."
Nguyễn Thời Hành đè lại cái đầu đang đau nhức.
"Tên kia đưa anh đi đâu?"
"Tôi không biết, tôi bị ngất, lúc mở mắt ra thì đã thấy cậu."
Nguyễn Thời Hành yếu ớt giải thích, sắc mặt của anh tái nhợt, khuôn mặt không có chút huyết sắc nào.
Bỗng dưng một cơn buồn nôn trào lên, Nguyễn Thời Hành che miệng khom lưng nôn khan.
Hệ thống: Ký chủ, cơ thể ngài bị gieo một thứ giống như hạt giống, ở trong cơ thể ngài lưu lại dấu vết, cho Kiến Lăng có thể biết vị trí của ngài đang ở, nhưng cái này không tương thích với cơ thể ngài, cho nên không thể dung hợp.
Hệ thống: Nó sẽ ở trong cơ thể ngài nảy mầm, chờ đến khi hoàn thành, nó sẽ chui ra khỏi cơ thể ngài, trong quá trình này sẽ xảy ra phản ứng bài xích nghiêm trọng.
Hệ thống: Hiện tượng này gần giống với mang thai.
Sắc mặt Nguyễn Thời Hành càng trở nên khó coi, anh nhìn chằm chằm bụng mình, như muốn khoét ra một cái lỗ.
"Làm sao vậy?"
Dư Tuế theo ánh mắt Nguyễn Thời Hành nhìn xuống bụng anh, đặt tay lên trên.
Nguyễn Thời Hành lắc đầu, cau mày nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.
Kiến Lăng!
Anh cam đoan nếu Kiến Lăng xuất hiện trước mắt anh một lần nữa, gương mặt kia cũng không cứu nổi hắn đâu!
Dư Tuế nhìn sắc mặt khó chịu của anh, tay kia liền nắm chặt, đôi mắt giống như một hồ nước sâu thẳm, sâu không thấy đáy, tràn đầy hung ác muốn cắn xé con mồi.
Bọn họ ấn xuống nút bắt đầu trò chơi, sau đó được truyền tống đến một hội trường.
Nơi này cũng giống sảnh khách sạn, người ngồi khắp nơi, đang đánh giá cho nhau.
【 Trò chơi thăng cấp từ cấp D lên cấp C chính thức bắt đầu, số lượng người: 30 】
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu mọi người, sảnh lớn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt.
【 Có một trăm hộp bí mật ở trong hội trường này, mỗi người chơi cần phải mở năm hộp để qua ải suôn sẻ, mở ít hơn năm hộp lập tức bị loại 】
【 Trong hộp cất giấu những điều bất ngờ, nhưng vận may và xui xẻo luôn song song cùng nhau, để vượt qua ải cần cả sự may mắn và sức mạnh 】
【 Thời gian hoàn thành: 15 ngày. Chúc mọi người may mắn 】
Câu chúc cuối của máy móc như mang theo hàm ý, thật khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhưng mọi người đã sớm nhận ra, 100 hộp chỉ đủ chia đều có 20 người, mà ở đây có tận 30 người.
Đây vốn dĩ là một cuộc cạnh tranh.
Nguyễn Thời Hành nhìn tấm thẻ kỹ còn lại trên tay, không khỏi trầm tư.
Lúc vượt cấp xong anh không nhận được thẻ kỹ năng mới, một cái đã dùng cho Dư Tuế rồi, hiện giờ chỉ còn lại một cái.
Hơn nữa Dư Tuế còn là nhân vật chính, tốc độ vượt cấp quá nhanh, từ F lên C chỉ cần ba ải là xong.
Nguyễn Thời Hành cảm thấy trong tất cả người chơi chỉ có duy nhất anh là còn một thẻ kỹ năng, anh lại còn đang mang... Haizz...
"Tôi sẽ giúp anh."
Giọng nói của Dư Tuế nhẹ nhàng vang lên như cơn mưa mùa hạ, hắn vòng tay qua ôm eo Nguyễn Thời Hành, dịu dàng tới mức khiến người ta rùng mình.
_____________
Lịch học y khá dày nên mình quên béng luôn truyện này 🥺 Dù biết truyện này có nhiều người làm nhưng mình vẫn sẽ cố edit xong, vì mình yêu anh Hành ( ˘ ³˘)♥
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro