Chương 38
Note: Đôi khi có vài chương có H mà mình quên không note vào ấy (。•́︿•̀。) Nên mọi người chịu khó đọc từng chương để vừa ăn thịt, vừa hóng nội dung nhé!!! (●´⌓'●)
Chương 38: Bị ngựa giống trừng phạt.(H)
Nguyễn Thời Hành vẫn còn chìm đắm trong dư âm cao trào, bỗng nhiên có tiếng mở cửa truyền đến khiến anh tỉnh táo lại, anh chống tay ngồi dậy, nhìn Dư Tuế đang đi vào.
Hệ thống: A a a! Ký chủ phải làm sao bây giờ, có cần bỏ chạy không?
Hệ thống cũng rất căng thẳng, mặc dù nó biết Dư Tuế và Kiến Lăng là cùng một người, nhưng ký chủ và Dư Tuế đâu có biết đâu.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp u ám của Dư Tuế, hệ thống cảm thấy đang có chữ "nguy hiểm" to đùng treo trên đầu ký chủ.
Nguyễn Thời Hành không trả lời hắn, mà chỉ kéo vạt áo của mình lên.
Nguyễn Thời Hành mặc áo sơ mi bên trên, quần lót và quần dài bị vất lên bàn ở ngay bên cạnh.
Thật ra Nguyễn Thời Hành chưa nghĩ ra cách ứng phó, nhưng anh cũng không căng thẳng lắm.
"Kéo cái gì, dựa vào cái tính "tham ăn" của anh, chơi một hiệp là đủ rồi?"
Dư Tuế đè tay Nguyễn Thời Hành lại, bàn tay lạnh giá của hắn có thể sánh ngang với con quỷ kia, giống như một con thú máu lạnh.
Dư Tuế dùng sức trực tiếp xé phăng cái áo Nguyễn Thời Hành đã cài được hai nút, cúc áo màu trắng văng ra sàn nhà, phát ra tiếng động.
Làn da màu mật lộ rõ dấu vết bị chơi đùa, núm vú vẫn còn sưng đỏ nhô cao.
"Anh không muốn làm thêm hiệp nữa à?"
Kỳ thật Nguyễn Thời Hành không có ý kia, nhưng khi thấy biểu cảm này của Dư Tuế, anh cười nhẹ một tiếng, cơ thể của anh cũng theo đó mà khẽ run lên, thật giống một con thú cái ngon miệng, dụ dỗ con đực tới gặm cắn nó.
Chân Nguyễn Thời Hành vờ như vô tính đè phải đũng quần đang phình to của Dư Tuế, bàn chân dùng lực không nặng không nhẹ trêu đùa với con quái thú bên trong.
"Nhưng tôi không có hứng."
Nguyễn Thời Hành lười biếng đáp lại hắn, anh biết Dư Tuế đang tức giận, và cũng biết chính anh làm cậu ta tức giận.
Nhưng vậy thì sao?
Nguyễn Thời Hành móc bao thuốc lá trong túi quần ra, lúc vào đây anh đã phát hiện ra thứ này, nếu như người mà anh xuyên vào là một học sinh, thì chắc cũng là một học sinh hư hỏng.
Anh không chút hoang mang châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi phả ra một làn khói, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Nguyễn Thời Hành coi Dư Tuế đứng trước mặt như không khí, anh mở rộng hai đùi ra, dùng ngón tay đâm vào bên trong lỗ đít, moi tinh dịch ở trong đó ra.
Dưới tình huống như thế này, làm sao để khiến một người tâm cơ thâm trầm muốn yêu bạn, muốn chiếm hữu bạn?
Tất nhiên là phải lưu lại trong lòng hắn một "nét bút" thật là đậm, bất kể là phong tình quyến rũ hay hoang dại cuồng quá, thì cũng đều khiến hắn nằm trong lòng bàn tay của mình, làm cho hắn thần hồn điên đảo tìm đủ mọi cách chiếm hữu lấy bạn, như vậy trong mắt hắn còn có thể có thêm ai nữa?
Lỗ thịt mềm mại phun ra chất dịch màu trắng đục dưới động tác không mấy nhẹ nhàng của chủ nhân, miệng nó thi thoảng co rút xoắn chặt lại, như muốn bài xích dị vật đang tiến vào, nhưng lại giống như thèm khát muốn đẩy sâu vào bên trong.
Đầu óc của Dư Tuế bị nắm giữ hoàn toàn, không còn lấy một chút tức giận vừa nãy, mà chỉ còn lại cơn sóng dục vọng cao chọc trời, hắn không chớp mắt nhìn từng động tác của Nguyễn Thời Hành, ngắm dáng vẻ lười biếng mê hoặc của anh ta, dường như ngay cả linh hồn hắn cũng đã bị câu đi mất.
Điếu thuốc lập lòe ánh lừa, từng làn khói một bay lên, lưu lại phần đuôi màu trắng xám như thể sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.
Khi Nguyễn Thời Hành rít một hơi thuốc nữa, tàn thuốc kia lần lượt rơi xuống, đáp ngay trên lồng ngực Nguyễn Thời Hành.
Dư Tuế nhìn đến thất thần, cảm thấy linh hồn mình dường như cũng phá vỡ ràng buộc mà chìm vào mê loạn.
Nguyễn Thời Hành đột nhiên bị đẩy lên bàn, dương vật kia không một câu chào hỏi cứ như vậy đâm vào trong bụng, khiến Nguyễn Thời Hành cắn chặt điếu thuốc.
Nguyễn Thời Hành bị khéo lên trước một khoảng cho đến khi mông anh lộ ra ngoài bàn, hai cái đùi kẹp ở trên eo Dư Tuế, đung đưa theo động tác của hắn.
Dư Tuế nắm đùi Nguyễn Thời Hành, cắm dương vật sâu đến tận rễ, hai hòn dái nặng trĩu dán lên miệng lỗ thịt ướt át.
"Động tác tay của anh quá chậm, để tôi giúp anh thì hơn."
Giọng nói Dư Tuế mang theo chút nghẹn ngào của tình dục, không còn trong trẻo như trước kia.
Gậy thịt nóng bỏng liên tục đâm rút, mỗi một lần đều mang ra chút thịt ruột đỏ tươi, đem tất cả tinh dịch mà thằng khác bắn trong cơ thể này lôi hết ra ngoài.
Dư Tuế đụ vô cùng tàn nhẫn, tựa như muốn chơi nát cái lỗ này, để nó rộng tới mức không thể ăn thêm dương vật của đàn ông khác.
Nguyễn Thời Hành rít một ngụm thuốc vào phổi, cảm giác sung sướng khiến anh lâng lâng. Mắt Nguyễn Thời Hành tràn ngập ý cười, ném điếu thuốc còn đang hút dở kia đi, nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang dập hông điên cuồng như một con chó điên.
Nhưng Nguyễn Thời Hành sai rồi, Dư Tuế không phải con chó biết nghe lời, mà là một con sói.
Dư Tuế cắn tai Nguyễn Thời Hành hỏi: "Tên đó chơi anh sướng hơn hay tôi chơi anh sướng hơn?"
"Là cậu...... Ưm a...... A a a...... Là cậu...... Là cậu......"
Lỗ thịt bị ma sát đến tê dại, khoái cảm chồng chất biến thành một loại thống khổ vui sướng khác, tay Nguyễn Thời Hành bị trói lại nên không thể động đậy, chỉ có thể khóc lóc mặc người chơi đùa không hề giống anh của thường ngày, bụng bị đâm nhô lên hình dạng dương vật của đàn ông, giống như có thể bị đâm thủng bất cứ lúc nào.
Ngón tay Dư Tuế bóp dương vật của Nguyễn Thời Hành, gậy thịt sưng to tím lại không hề gợi lên chút thương tiếc nào.
"A a a...... Chết mất...... Sắp hỏng rồi...... Thật sự sắp hỏng rồi...... Hức......"
Trong cơn khoái cảm cao trào Nguyễn Thời Hành khóc lóc cầu xin, Dư Tuế nghe vậy thì cười nhẹ.
"Như vậy không phải càng tốt hơn sao, anh không quản được cái lỗ này thì để tôi quản, bị tôi chơi nát rồi sẽ không đi tìm đàn ông khác được nữa."
Dư Tuế cúi xuống ngâm lấy đầu vú Nguyễn Thời Hành, mạnh mẽ liếm mút gặm cắn, Nguyễn Thời Hành dâm đãng khóc kêu, cảm thấy núm vú như sắp bị người ta cắn đứt, sợ hãi và đau đớn đan xen nhau, anh kẹp chặt lỗ đít, run rẩy cao trào.
Dư Tuế từ bi buông lỏng dương vật trong tay ra, nhưng gậy thịt căng phồng không thể bắn ra thứ gì, giống như đã bị chơi hỏng rồi.
Nguyễn Thời Hành gần như gục ngã, anh điên cuồng cọ dương vật của mình lên mép bàn gỗ, chà đạp nó mong được bắn ra, nhưng dù thế nào cũng không thể ra được.
"Thật là khó chịu...... A a a muốn bắn...... Hưm ức sao lại không bắn được...... Bắn không ra...... Hức...... Khó chịu quá......"
Nguyễn Thời Hành lo lắng nhìn bản thân mình, bởi vì tình dục mà đầu óc đờ đẫn hoảng loạn, đôi mắt đẫm nước tan dã sợ hãi, khiến tim Dư Tuế khẽ run rẩy.
Hắn muốn đùa bỡn người này thành một con chó cái dâm tiện, nhìn bộ dạng nghẹn ngào đáng thương của Nguyễn Thời Hành, hắn giả vờ an ủi nói.
"Đừng sợ, tôi giúp anh."
Nguyễn Thời Hành bị hắn ôm đặt lên bàn một lần nữa, tay sờ lên dương vật của anh.
Nguyễn Thời Hành bất lực tin tưởng nhìn Dư Tuế, nếu giờ phút này Nguyễn Thời Hành tỉnh táo chắc chắn sẽ nhận ra hắn không có ý tốt, nhưng mà hiện tại Nguyễn Thời Hành đã ngờ nó đến mức coi tên đầu sỏ gây tội là hy vọng duy nhất để cứu anh.
"Vậy anh định dùng gì để cảm ơn tôi trước?"
Dư Tuế dụ dỗ nói, chờ Nguyễn Thời Hành nói ra lời hứa hẹn gì đó.
"Chồng à giúp em với, hức hức dương vật của chó cái rất khó chịu, muốn bắn...... Giúp giúp em......"
Nguyễn Thời Hành mê mang khóc cầu xin, hôn lung tung lên mặt Dư Tuế, muốn lấy lòng người trước mặt.
Gân xanh trên trán Dư Tuế bùng nổ, hắn nghiến răng nói: "Thật sự không biết anh đã ăn bao nhiêu dương vật của đàn ông mới thuần thục như vậy."
Nhưng hắn vẫn vì cái hành động lấy lòng này mà rung động, đầu ngón tay Dư Tuế cọ lên lỗ tiểu ở quy đầu, tàn nhẫn dùng sức véo mạnh.
Tinh dịch Nguyễn Thời Hành trực tiếp bắn ra ngoài, văng tung tóe khắp nơi, trên tóc, trên mặt, bụng nhỏ đều có.
Nguyễn Thời Hành được Dư Tuế ôm xuống khỏi bàn, đại não anh vẫn trống rỗng, chân mềm nhũn không đứng nổi, ngồi gục trên mặt đất.
"Anh nghĩ là đã kết thúc rồi sao? Thứ của anh bắn hết lên người tôi rồi, liếm sạch sẽ đi."
Dương vật thô dài đánh bộp bộp lên mặt Nguyễn Thời Hành, chất lỏng tanh mặt ngập tràn trong không khí.
Nguyễn Thời Hành nhìn chỗ tinh dịch trên bụng của Dư Tuế, anh vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm láp, sau đó di chuyển dần xuống, liếm đến phần lông mu.
Anh nức nở một tiếng, nước miếng chảy ra khỏi miệng, khiến lông mu thô cứng ướt nhẹp.
"Thật vô dụng, có vậy mà cũng không làm nên hồn."
Dư Tuế trào phúng, túm sau đầu Nguyễn Thời Hành bắt anh ngẩng đầu lên.
Hắn dùng ngón tay cái lau vệt nước bên khóe miệng Nguyễn Thời Hành, động tác vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro