Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26.1

Chương 26.1: Tạm biệt Loan Ngọc.

Nguyễn Thời Hành ở trong phòng bảy ngày, ngày nào cũng mở mắt ra là làm tình, đói bụng thì ăn cơm, ăn xong lại làm tình, cho đến khi tác dụng phụ trên cơ thể biến mất.

Thật nực cười, thật điên rồ nhưng cũng thật cuồng nhiệt.

Hệ thống lo lắng: Ký chủ, ngài có khỏe không?

Nguyễn Thời Hành hồi tưởng lại: Khá tốt, nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy, nếu tất cả nam chủ đều có cái thể lực ngựa giống này mà chuyển sang 1v1, mấy nữ chủ kia thật sự có thể chịu nổi sao?

Nguyễn Thời Hành không có ý xúc phạm, chỉ là đơn thuần cảm thán một chút.

Sở dĩ cậu vẫn còn thoải mái như bây giờ là nhờ Loan Ngọc dùng dị năng chữa trị cho cậu, ngoại trừ những dấu vết sắc tình dày đặc trên cơ thể ra, thì cậu không có di chứng gì.

Hệ thống: Tôi cũng không biết nữa, cơ mà chúng ta phải trung thành với công cuộc 1v1!

Hệ thống còn ở lại tiếp tục nói chuyện cùng Nguyễn Thời Hành, nhưng phát hiện màn hình toàn là mosaic, liền biết điều im lặng.

Loan Ngọc nhìn Nguyễn Thời Hành, chờ đợi một lời giải thích.

Mấy hôm nay hắn cần cù ngày đêm cày cuốc "tưới nước trồng hoa", hắn cũng phải có quyền được biết chứ?

Nguyễn Thời Hành…… Nguyễn Thời Hành không biết giải thích như thế nào, chính cậu cũng sờ xuống phía dưới trong vô thức, cảm thấy có chút không quen.

“Nguyễn ca, không tính định giải thích với tôi sao?”

Ngón tay Loan Ngọc lướt trên cơ bụng Nguyễn Thời Hành, bàn tay dần dần trượt xuống dưới.

“Muốn nghe sự thật hay là nói dối?”

Nguyễn Thời Hành nhìn Loan Ngọc, khóe miệng hơi cong lên, bày ra vẻ mặt ngả ngớn.

Loan Ngọc gấp không đợi nổi trả lời: “Sự thật.”

“Sự thật là tôi không muốn nói.”

Nguyễn Thời Hành trả lời vô cùng bình tĩnh, như thể lời nói của cậu không hề có ý định trốn tránh.

Thật ra cũng không phải, chuyện này quá phức tạp, Nguyễn Thời Hành không có cách nào giải thích, cậu lại không muốn lừa dối Loan Ngọc, cho nên quyết định không nói.

Đôi mắt đen kịt của Loan Ngọc khóa chặt ánh mắt cậu, giống như một trận giằng co vô hình.

Nhưng hắn lại là người thua cuộc trước.

Ngón tay hắn dùng sức kéo mạnh lông mu của Nguyễn Thời Hành, coi như trừng phạt cậu.

Nguyễn Thời Hành muốn đứng dậy, nhưng lại bị Loan Ngọc kéo trở về đè ở dưới thân.

“Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cậu cam tâm tình nguyện nói cho tôi.”

Hô hấp của thiếu niên phả vào sau tai Nguyễn Thời Hành, mỗi một hành động đều tràn đầy bất mãn.

Nguyễn Thời Hành lại bị hắn thao một hồi, Loan Ngọc giống như tiến vào trạng thái mất lý trí khi thăng cấp, hệt như một con thú nhỏ không nghe lời, chỉ biết thô bạo đâm lỗ đít của cậu. Nguyễn Thời Hành chợt bị đâm vào hoảng hốt nhìn hắn rồi chìm vào ánh mắt u ám của hắn.

Suốt một tuần liềm bọn họ mới ra khỏi phòng.

Loan Ngọc ngồi ở trên giường nhìn bóng dáng Nguyễn Thời Hành mặc quần áo, tự nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác vi diệu khó tả.

Nữ huyệt kia chợt xuất hiện lại chợt biến mất, nhưng cuộc tình điên cuồng ướt át ấy lại là sự thật, giống như một mộng cảnh hoang đường tuyệt mỹ khiến thần hồn điên đảo, và rồi tất cả những gì hắn đã trải qua khi gặp được Nguyễn Thời Hành cũng giống như một giấc mộng đẹp.

Loan Ngọc lắc lắc đầu, xua đi ý nghĩ không thể giải thích được kia.

Mấy người Nguyễn Thời Hành vừa bước ra khỏi căn phòng nhỏ đã phải đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của tất cả các đội viên.

“Đại ca.”

Đội viên nhìn thấy những dấu hôn không che dấu được trên người Nguyễn Thời Hành cộng thêm thời gian bảy ngày vừa rồi, là đàn ông ai cũng không khỏi giơ ngón tay cái với Loan Ngọc, năng lực này mạnh mẽ này quả thật khiến tất cả những người đàn ông đang ở đây đều phải hâm mộ.

“Đội trưởng, chúc mừng anh thăng tiến!”

Hiện tại Loan Ngọc đã là dị năng giả cấp sáu, đứng đầu toàn lục địa.

Loan Ngọc chậm rãi bổ sung: “Không chỉ có vậy.”

Ánh mắt các đội viên sáng lên, trong lòng hiện lên một suy đoán, có người kích động nói: “Anh lại thức tỉnh dị năng mới rồi?”

Người bình thường đều là dị năng đơn, nhiều nhất là ba hệ, nhưng Loan Ngọc đã có phong, mộc, thủy và trị liệu.

Loan Ngọc giơ tay lên, lôi cầu nho nhỏ bay lên từ lòng bàn tay hắn.

“Hệ lôi!”

Mọi người cảm thán, đưa mắt nhìn nhau.

Mọi người đều biết, Hạ Minh cũng là dị năng giả hệ lôi.

Tống Mính có chút mông lung nói: “Đội trưởng, bây giờ hành động luôn sao?”

Bọn họ đã chờ ngoài căn cứ rất lâu rồi, các đội viên trong căn cứ cũng đã đợi rất lâu.

“Bây giờ hành động luôn, để cho những kẻ đó xem xem ai mới là vạn quân lôi đình chân chính.”

Khoé môi Loan Ngọc khẽ nhếch, ánh sáng lôi điện lập loè hắt lên gương mặt hắn, tràn đầy khí phách.

Hắn đi tới đâu, mọi người đều cúi đầu phục tùng tới đó, không có ai dám đối nghịch.

Tốc độ tan tác của Hạ Minh còn nhanh hơn tưởng tượng của bọn họ, chế độ quản lí của ông ta đã sớm làm cho nhiều người bất mãn. Dị năng hệ lôi của Loan Ngọc đối đầu với ông ta, trong lúc phân cao thấp đó, Hạ Minh trực tiếp bị giết.

Cái tên Chu Tứ dị năng giả cấp bốn mạnh nhất thành phố C mà Mạnh Linh Bội cấu kết kia là một người gió chiều nào xoay chiều đó, gã thấy Mạnh Linh Bội dáng người quyến rũ quay về đội ngũ của Loan Ngọc còn có ý đồ lôi kéo quan hệ.

Mạnh Linh Bội lấy tay làm súng, mỉm cười đầy quyến rũ nhìn gã.

“Bùm.”

Ở thời điểm cô hài hước kêu lên một tiếng này, viên đạn của Bạc xuyên qua đầu Chu Tứ, giết gã ngay tại chỗ.

Cho dù thể chất của dị năng giả có siêu phàm đến mấy, chung quy thì không không phải là thần.

Chu Tứ đã chết, Mạnh Linh Bội hoàn toàn thờ ơ, người đàn ông này là một tên cặn bã, mấy việc như đi cướp vợ của người khác gã ta đều không thiếu, năng lực của gã càng lớn, thì càng là tai họa.

Những "cục u ác tính" ẩn nấp trong căn cứ bị phát hiện sẽ bị giết ngay tại chỗ hoặc cho đi lao động cải tạo. Mọi người trong căn cứ không ai dám không phục tùng, căn cứ thành phố C được tẩy sạch hoàn toàn, thay đổi toàn cục.

Loan Ngọc giữ vị trí cao nhất, chỉ huy sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

Phong cách thống trị của hắn sắc bén vô cùng, không thể ngăn cản.

Hắn sửa tên căn cứ thành ‘Căn cứ Hành Ngọc’, bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình.

Nguồn gốc của cái tên này, mọi người trong căn cứ đều hiểu rõ ràng.

Bởi vì căn cứ đã đổi thủ lĩnh mới, hơn nữa Loan Ngọc vừa đẹp lại vừa mạnh, nên rất nhiều người muốn nhào vào lòng hắn, sau khi biết Loan Ngọc thích đàn ông, mấy cậu con trai cũng rung động không ít. Làm đội trưởng hậu cần Lư Tuyết và đội trưởng nhiệm vụ Tống Mính phải ngăn cản từng người.

Không phải họ sợ những người này thành công, mà là sợ những người này sẽ mất mạng, tránh làm mất danh tiếng của đại ca.

Hành Ngọc Hành Ngọc, Loan Ngọc đặt tên của Nguyễn Thời Hành lên phía trước, những người này còn không biết đường mà lui sao?

Thật đúng là mấy người không sợ chết.

Danh tiếng của Hành Ngọc truyền xa, người càng ngày càng nhiều, căn cứ cũng phát triển càng ngày càng lớn, mấy người muốn chết cũng ngày càng nhiều, liếc mắt đưa tình đủ kiểu với Loan Ngọc, còn muốn ngã nhào vào ngực hắn, thậm chí còn dùng sắc đẹp dụ dỗ, nhưng tiếc là không một ai thành công.

Nguyễn Thời Hành nhìn mấy màn này thật sự không biết nên khóc hay nên cười, không quan lắm những lời chửi rủa của những người đang tức hộc máu kia.

Nhưng Lư Tuyết nghe thấy lại tức muốn chết, nói với Nguyễn Thời Hành: “Nguyễn ca, anh cũng quá rộng lượng rồi đó, tức chết mất! Mấy người kia còn nói không biết Ngọc ca coi trọng anh điểm nào, chẳng lẽ bọn họ không biết soi gương xem bản thân mình là cái bộ dạng gì?”

Nguyễn Thời Hành nhìn chính cung của nam chủ tức giận hộ mình cảm thấy có chút vi diệu, nhẹ nhàng xoa dịu cô vài câu.

“Nguyễn ca, em không có nói đùa với anh! Anh phải chú ý một chút chứ, đàn ông rất dễ thay lòng, hiện tại Ngọc ca cũng được tính là một người công thành danh toại, về sau nhất định sẽ càng mạnh hơn, cám dỗ xung quanh cũng ngày càng nhiều.”

Lư Tuyết vô cùng đau đầu nghĩ Hành ca anh không hiểu nỗi khổ của fan girl đâu.

“Đừng lo lắng, tôi có cách.”

Tuy Nguyễn Thời Hành không có lo lắng, nhưng cậu cũng không phải là hoàn toàn vô cảm.

Nguyễn Thời Hành biết lực hấp dẫn và ảnh hưởng của mình đối với Loan Ngọc, cậu có thể dùng sức ảnh hưởng của mình để làm Loan Ngọc nao núng, nhưng cậu không có làm như vậy.

Một mối quan hệ tốt, không phải chỉ có việc làm đối phương khẩn trương lo lắng, mà trói thả hợp lý cũng là một kế hay.

Vì thế lúc mông Nguyễn Thời Hành ăn dương vật của Loan Ngọc, cậu không vội vã động, mà đè Loan Ngọc lại.

“Cậu bé nói chuyện với cậu hôm nay, lớn lên rất dễ nhìn phải không?”

Phần hông của Nguyễn Thời Hành lên xuống, giọng nói tràn đầy tình dục, cậu nhìn thẳng Loan Ngọc, trong giọng điệu còn mang theo ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro