Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.1

Chương 19.1: Yêu hay không yêu ngựa giống.

Suy nghĩ này của Loan Ngọc, mọi người ở đây đều không kinh ngạc, hệ thống thì càng bình tĩnh hơn.

Đã không còn hào quang của cốt truyện ban đầu, nam chủ không phải là ngựa giống gặp ai cũng quất nữa, khi đối mặt với sinh tử sắc đẹp cũng trở nên tầm thường.

Đối phương muốn giết bọn họ trước, tuy rằng cũng không tính là thù địch sống chết gì, nhưng nếu cứ thả đi như vậy, thật sự là một tai hoạ ngầm.

Tống Mính và những người khác đều nghĩ như vậy, nhưng lông mày Nguyễn Thời Hành lại nhếch lên.

Không phải đột nhiên cậu rủ lòng "thánh mẫu", mà là nếu muốn Loan Ngọc đi trên con đường sự nghiệp, khai phá những lãnh địa thuộc về hắn, thì những người bại dưới tay hắn không thể dễ dàng giết như vậy.

Nguyễn Thời Hành nhìn người đàn ông trung niên đang căng thẳng vì lời nói của Loan Ngọc, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói với bọn họ: “Các người có mười phút để suy nghĩ, cho chúng tôi một cái lý do không giết các người.”

Người đàn ông kinh ngạc cảm kích nhìn cậu, lúc này có ai là không muốn sống đâu, bây giờ bị đánh bại đã là sự thật, con người ta phải nghĩ cách sống sót.

Nguyễn Thời Hành thấy bộ dáng suy nghĩ của anh ta, lại liếc nhìn vợ tư, ra hiệu với Loan Ngọc.

Loan Ngọc biết cậu có chuyện muốn nói với mình, dùng dây leo khống chế hành động của hai người này, để cho mấy người Tống Mính trông chừng bọn họ, đi theo Nguyễn Thời Hành sang một chỗ khác.

Hắn mở đầu hỏi: “Tại sao tự nhiên lại muốn tha cho bọn họ, bọn họ đã đánh chúng ta, biết thông tin của chúng ta, nếu bọn họ nói cho người khác hoặc cho người khác biết nơi ở của chúng ta, chúng ta sẽ càng bị động hơn.”

Nguyễn Thời Hành nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, trầm ngâm một lát rồi trả lời: “A Ngọc, nếu chúng ta muốn tiếp tục đi về phía trước, thì phải mở rộng đội ngũ.”

Mục tiêu kế tiếp của bọn họ là thành phố S, nơi đó có căn cứ lớn nhất từ trước đến nay, quy tụ những chuyên gia y học và chuyên gia nghiên cứu khoa học hàng đầu, là một điểm đến không tồi chút nào.

“Tôi biết trong lòng cậu có ý tưởng đó, nếu đã nghĩ, vì sao lại không làm?”

Nguyễn Thời Hành biết trong lòng Loan Ngọc có tham vọng cao cả của nhân vật chính, nhưng không biết có phải là vì cậu đã thay đổi quỹ đạo của nhân vật chính hay không, mà hắn lại không dã tâm bừng bừng như trong cốt truyện cũ, ngược lại trở thành một con chó trung thành suốt ngày chỉ nghĩ dính lấy cậu.

Hệ thống: Ký chủ, ngài muốn yêu cầu nam chủ đi theo đường cốt truyện sao? Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ mở ra con đường 1v1 cả đời với nam chủ, không lội vào vũng nước đục nào đó. Cơ mà như vậy cũng tốt, tuy rằng như vậy cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là cốt truyện vẫn luôn là bất khả kháng.

Nguyễn Thời Hành: Tôi hiểu rõ.

Nguyễn Thời Hành đã nảy ra một ý tưởng trong đầu, nhưng không muốn nhiều lời cùng hệ thống.

Cốt truyện có cái gì mà bất khả kháng, chính cậu ôm Loan Ngọc bỏ chạy khỏi sân vận động nhưng vẫn gặp lại Lư Tuyết, tùy tiện vào một trung tâm mua sắm cũng gặp được vợ hai, vào căn cứ cậu bị Hạ Dung để ý, Hạ Dung vẫn bị Loan Ngọc giết, trời xui đất khiến thế nào mà vẫn gặp được Tống Mính, ngay cả pháo hôi Phương Nhạc Sinh, Loan Ngọc cũng vì cậu tiến về phía trước.

Cốt truyện nhìn như đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, nhưng thật ra rẽ trái rẽ phải thế nào thì vẫn về vị trí ban đầu, ngoại trừ việc mấy hậu cung đó, pháo hôi giữ vị trí khác trong tổ đội. Nếu những lần gặp gỡ và đụng độ này là cần thiết, thì không cần phải hao công tổn sức né tránh nó nữa.

Hơn nữa Nguyễn Thời Hành có thể cảm nhận được khát vọng chiến thắng và dã tâm của Loan Ngọc, mặc dù hắn chưa từng nói ra, nhưng nó lại hiện lên trong ánh mắt và hành động của hắn.

Có thiếu niên nào là không có khát vọng và lý tưởng cao cả giải cứu thế giới?

Loan Ngọc nghe thấy Nguyễn Thời Hành nói vậy, mặt hơi ngẩn ra. Ánh mắt Nguyễn Thời Hành nhìn chằm chằm vào hắn, như là đang nhìn thấu lòng hắn.

Tham vọng và dục vọng trong lòng hắn ngay lúc này đang bàn trướng nổ tung ra bên ngoài, mang theo sự vui sướng tan chảy vào xương máu, lan khắp toàn thân.

Cậu ấy biết mình nghĩ gì.

Cậu ấy biết hết!

Nhất thời Loan Ngọc mấy đi khả năng sắp xếp từ ngữ trong một thời gian, không biết nên nói hết những cảm xúc đang trào dâng trong tim hiện tại như thể nào, sự phấn khích làm hai mắt hắn sáng ngời như Mặt Trời rực rỡ, khiến khuôn mặt kia càng trở nên tràn ngập sức sống.

Hắn hơi hé môi, nhưng lại nói là……

“Tôi có thể chứ?”

Cái này không phải là hắn tự hạ thấp mình, mà là do có người ủng hộ giấc mộng anh hùng thầm kín của hắn nên tâm sinh hoảng loạn, cùng với mong muốn sẽ được người kia công nhận.

Nguyễn Thời Hành rõ ràng nhận ra được, cậu có ảnh hưởng đến Loan Ngọc.

Trước tận thế, Loan Ngọc lớn lên trong sự ghét bỏ. Phải chịu những ánh mắt lạnh lùng chế nhạo, ở nhà bị cha kế đánh đập, ở trường học thì bị bạo lực học đường, nhẹ thì là cô lập xa lánh, nặng thì là bị đánh hội đồng. Nếu cứ ở con đường ban đầu, hắn sẽ không khuất phục trước hoàn cảnh của bản thân mà càng ngày càng leo lên cao, đứng trên đỉnh cao thế giới trong ánh mắt tôn sùng ngưỡng mộ của người đời.

Trong cốt truyện, Lư Tuyết sẽ là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời hắn, nhưng hắn không hề ỷ lại và phụ thuộc vào đó.

Chính cậu đã làm Loan Ngọc càng thêm mềm yếu, dễ bị tổn thương.

Vì vậy cậu nói: "Tất nhiên."

Được người trong lòng đồng ý, Loan Ngọc kích động như đạt được cái thành công gì đó rất lớn lao, ôm eo Nguyễn Thời Hành.

Rõ ràng biết Nguyễn Thời Hành ủng hộ mình, nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại: “Thật sao?”

Thiếu niên không che giấu nổi phấn khích muốn nghe thêm nhiều lời vui sướng hơn, Nguyễn Thời Hành thỏa mãn hắn, tiến đền gần khẽ cắn vào tai hắn nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên, chủ nhân thiên hạ của tôi."

Vết cắn của cậu rất rõ, nhưng lời nói phát ra lại cực kỳ ái muội.

Rõ ràng Loan Ngọc không uống rượu, hơi thở và lời nói của Nguyễn Thời Hành xông qua màng nhĩ cùng khứu giác len lỏi vào trái tim hắn, khiên hắn có chút say.

Bùm.

Bùm.

Trái tim hắn như muốn nổ tung, tỏ rõ niềm vui sướng của chủ nhân nó.

Loan Ngọc đỏ mặt nghĩ, cậu nói loại lời này, thật đúng là thiếu chịch.

Hắn thực muốn đụ chết cậu.

Cánh tay đang ôm Nguyễn Thời Hành siết chăm hơn, ho nhẹ nói: “Vậy thì đợi lát nữa xem bọn họ có tài cán gì, nếu được sẽ giữ lại.”

“Nếu bọn họ có suy nghĩ gì khác thường,” ánh mắt đang ngọt ngào thâm tình của Loan Ngọc liền trở nên lạnh nhạt, “Để Tống Mính tẩy não bọn họ cũng được.”

Nguyễn Thời Hành cười khẽ: “Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Loan Ngọc lập tức cảnh giác nói: “Thương ai tiếc ai? Ông chú kia còn không đẹp bằng một nửa tôi!”

Nguyễn Thời Hành sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ý của hắn, ‘ phụt ’ một tiếng cười ha ha.

Loan Ngọc xấu hổ buồn bực nói: “Không cho cười!”

Nguyễn Thời Hành lại bị chọc cười, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, nhịn cười nói: "Tôi không phải kiểu bụng đói ăn quàng đâu.”

Loan Ngọc khẽ hừ một tiếng nói: “Tôi biết.”

Không phải hắn không biết Nguyễn Thời Hành không có ý gì với tên kia, chỉ là bản năng chiếm hữu của đàn ông bộc phát mà thôi.

Nguyễn Thời Hành xoa xoa tóc của hắn, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là một đứa trẻ con.

Thiếu niên đầy cuồng ngạo, nhung lại dễ tức giận vì tình.

Chờ đến khi bọn họ quay lại, người đàn ông trung niên kia đã tìm cách nói chuyện, trước tiên gã ta báo cáo.

“Chúng tôi không có ý muốn hại mọi người, hơn nữa chúng tôi còn đánh không lại các người, đã đánh cược thì phải chịu thua, các người muốn giết chúng tôi cũng sẽ không hận, nhưng tôi dám cam đoan chúng tôi rất có giá trị nếu để chúng tôi làm việc cho cậu.”

“Các ngươdi có thể gọi tôi là gấu nâu, còn đây là bạc, trước lúc tận thế chúng tôi là lính đánh thuê, cô ấy là đồng đội của tôi, cô ấy không giỏi việc diễn đạt, cho nên đều là tôi phụ trách về giao tiếp.”

Bạc ở một bên lạnh lùng gật đầu, tỏ ý tán đồng.

“Tôi am hiểu cận chiến, vũ khí lạnh và vũ khí nóng đều có thể sử dụng, là dị năng giả hệ thổ, cô ấy am hiểu súng ống với chế tạo vũ khí, là dị năng giả không gian... Tôi tạm gọi như vậy.”

“Giống tôi sao?”

Lư Tuyết chỉ vào mình, Tống Mính lắc đầu với cô.

“Không giống nhau, dị năng của cô ấy có thể chế tạo bức tường không khí vô hình, có thể ngăn cách người ở trong đó, thời điểm đánh nhau chúng ta đã bị vây lại, chính đội trưởng đã phá vỡ nó.”

Gấu nâu lại nói một ít thứ nữa cho họ biết, cho dù là đánh thây ma hay những việc khác đều không có vấn đề gì.

“Chúng tôi đi theo cường giả.”

Bạc kết lại bằng một câu, nhìn chằm chằm vào Loan Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro