Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17.1

Chương 17.1: Tính độc chiếm của ngựa giống.

Đến khi trời sáng Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành mới trở lại xe, họ dậy tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó lên đường đến thành phố mới.

Bảng hiệu thành phố cách đó không xa, bọn họ lái xe tiến vào, trước tiên đi tìm nơi để thu thập vật tư.

Vừa mới đến một siêu thị ven đường, thì gặp ngay hai người ở đó.

Hai người kia liếc nhìn Loan Ngọc, xoay người bỏ đi.

“Quen biết sao?”

Nguyễn Thời Hành hỏi Loan Ngọc, Loan Ngọc lắc đầu.

“Có thể là nghĩ chúng ta định cướp vật tư, dù gì người của chúng ta cũng tương đối nhiều.”

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Tống Mính nói xong tất cả liền đồng tình.

Bởi vì ngành công nghiệp đã dừng sản xuất, nên vật tư cũng càng ngày càng khan hiếm hơn. Nhiều nơi bọn họ đến đều đã bị lấy sạch, cái siêu thị này cũng không ngoại lệ, nhưng thi thoảng cũng có thể nhặt được của hời.

“Có một kệ để băng vệ sinh chưa bị ai lấy đi, tốt quá!”

Lư Tuyết không kìm được mà hô lên, thu thập khăn giấy, băng vệ sinh và những thứ linh tinh khác.

Cô vung tay lên, kệ hàng trước mắt liền trống không.

“Chắc là không có người phụ nữ nào ở đây, hoặc là không có phụ nữ nào có thể mang chúng đi.”

Tống Mính có phần lo lắng hơi cau mày lại, dùng âm lượng rất nhỏ khẽ nói một câu.

Lư Tuyết cũng chợt bừng tỉnh, nét cười trên mặt cũng dần nhạt xuống, Nguyễn Thời Hành biết Tống Mính đang lo lắng, liền vỗ bả vai cô.

“Chỉ cần nơi nào có người, trật tự nhất định sẽ thiết lập, mà tình hình càng hỗn loạn, thì những người thông minh và có năng lực càng có quyền lên tiếng. Nếu muốn thay đổi tương lai về sau, cần phải cố gắng tạo vị thế cao hơn cho bản thân.”

Tống Mính kinh ngạc nhìn cậu, hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu với cậu ta.

Trong những ngày tận thế như thảm họa này, mối đe dọa của phụ nữ lớn hơn nam giới. Bọn họ đi một đường dài, số lượng nam giới đều nhiều hơn nữ giới, và còn rất trẻ. Khi mọi thứ tạm thời ổn định, sinh sản nhất định là ưu tiên hàng đầu của nhân loại, mà người gánh vác việc này lại là nữ giới. Dưới tình huống như vậy họ sẽ bị coi như một món hàng hóa để khống chế, bề ngoài thì là được hưởng phúc lợi và quyền lực, nhưng bản chất lại là công cụ sinh dục.

Tống Mính kinh ngạc, không ngờ Nguyễn Thời Hành lại có thể hiểu được suy nghĩ của cô, mà Nguyễn Thời Hành cũng rất kinh ngạc hậu cung của nam chủ mà lại có người suy nghĩ như vậy, nhưng mà cậu cũng khá ủng hộ.

Từ ngày cậu nhận ra tính hướng của mình, cậu đã không tính toán đến việc sinh con nữa, nhưng tiếc rằng không phải người gay nào cũng có ý thức như vậy.

Trên thực tế đồng tính nam có rất nhiều người suy nghĩ lệch lạc, bọn họ khinh thường nữ giới, nhưng lại muốn con, mà Nguyễn Thời Hành lại coi thường những kẻ như vậy, cái cậu theo đuổi chính là sự bình đẳng.

Nữ giới có tử cung, nên họ có quyền được tự chủ về sinh sản. Các cô ấy muốn sinh thì sinh, đó là tự do của họ, nhưng nếu đã không muốn sinh, cậu hy vọng sẽ không có ai ép buộc họ.

Thật ra Loan Ngọc không hiểu hết ý trong lời nói của hai người, nhưng hắn vẫn đem từng câu từng chữ của Nguyễn Thời Hành ghi tạc trong lòng.

Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Hắn nhất định phải trở nên mạnh hơn nữa, như vậy mới có thể giữ lại được người quan trọng đối với mình.

Sau khi càn quét xong siêu thị, bọn họ tiếp tục lái xe về phía trước.

Bây giờ vẫn đang là ban ngày, thây ma đi lang thang không nhiều, ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, cho nên bọn họ muốn tìm nơi để dừng chân trước khi trời tối, dọn dẹp nguy hiểm.

Đã hơn ba tháng trôi qua, loài người không ngừng tiến hóa, mà zombie cũng đang tiến hóa tương tự.

Tuy chúng vẫn ghét ánh Mặt Trời như cũ, nhưng đa số thây ma không còn chậm chạp nữa, đã có thể chạy, thậm chí còn có thể leo trèo.

Nguyễn Thời Hành gọi loại thây ma này là thây ma cấp 2, so với cấp 1, sức mạnh trong tinh hạch của chúng mạnh mẽ hơn.

Hôm nay bọn họ định ở lại một khách sạn nhỏ, có nhiều phòng và có nhà bếp, chưa bị hư hại gì, là một điểm dừng chân tương đối tốt.

Trong không khí có nhiều bụi mịn, bọn họ dọn dẹp đại khái một chút, đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ.

Nhà bếp sử dụng khí gas, đây cũng chính là lý do mà bọn họ chọn nơi này.

Tống Mính là người phụ trách, những người khác không nấu được.

Tuy rằng vật tư dự trữ có bánh mì và các đồ ăn nhanh khác, nhưng những lúc có điều kiện, mọi người thường thích ăn đồ ăn được nấu trực tiếp hơn.

Lư Tuyết lấy rau và thịt từ trong không gian ra, sau khi lên đến bậc hai, không gian của cô còn có chức năng làm đông, thời điểm cho vào như thế nào thì lúc lấy ra cũng như thế vậy, không cần lo lắng đồ ăn để trong không gian bị thối rữa.

Tống Mính làm thịt heo xé sợi với ớt cay, trần qua cải ngồng, sườn heo chua ngọt, và làm thêm bát canh trứng, ba lớn một bé vây quanh bàn ăn no nê.

Sau khi ăn xong, Lư Tuyết đi rửa chén, Loan Ngọc ra cửa bố trí thực vật trông coi bên ngoài, Tống Mính và Nguyễn Thời Hành đi trải ga giường.

Để tránh tách lẻ mà gặp nguy hiểm, bọn họ chỉ luôn ở trong hai căn phòng, Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc một phòng; Lư Tuyết, Tống Mính và Tống Lam một phòng.

Nguyễn Thời Hành giũ khăn trải giường sạch sẽ và sửa lại các góc, khi cậu chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng động.

“Có người!”

Tống Mính lập tức chạy ra, tinh thần lực đọng thành những tia màu xanh lam xung quanh cô, phân tán trong không khí.

Loan Ngọc cau mày xông vào cửa, đưa tay chữa khỏi vết trầy xước trên da.

“Có người muốn tấn công ta, dùng súng bắn tỉa, may mà tôi trốn kịp.”

“Ở hướng 9 giờ, có hai người.”

Tống Mính mở mắt ra, thu hồi lại tinh thần lực của mình.

“Chẳng lẽ là hai người gặp vào ban ngày? Thế nào bọn họ lại biết chúng ta ở đây, theo dõi sao?”

Lư Tuyết đặt câu hỏi, nắm chặt tay Tống Lam.

“Dựa vào vũ khí đối phương sử dụng, có khả năng là một người chuyên nghiệp trước tận thế, chắc cũng là dị năng giả, bằng không đã không dám làm như vậy, chúng ta phải cẩn thận hơn.”

Tống Mính gật đầu, đôi khi người còn nguy hiểm hơn thây ma nhiều.

Hiếm khi bọn họ nhìn thấy vũ khí nóng trên đường đi,đa số đều là vũ khí lạnh hoặc là dị năng, cho dù có vũ khí thì cũng chỉ là súng lục, bọn họ chưa thấy súng bắn tỉa bao giờ.

“Trước tiên đừng đi ra ngoài, chờ trời sáng rồi nói tiếp. Bọn họ không ra tay vào ban ngày, nói rõ hơn là ban đêm bọn họ mới chiếm được ưu thế.”

Nguyễn Thời Hành lên tiếng, Loan Ngọc liền bỏ suy nghĩ muốn đi ra ngoài dạy dỗ lũ người kia.

“Vậy trước hết phải thủ đã, ngày mai sẽ xem xét tình hình, đêm nay đề phòng thôi.”

Loan Ngọc giơ tay, dây leo từ nền đất chui lên, nhanh chóng bò đầy vách tường, đan thành một cái lưới.

Trước mắt toàn là một màu xanh, cành lá kéo dài đến chỗ Nguyễn Thời Hành, mọc ra một bông hoa nhỏ màu đỏ.

Nguyễn Thời Hành cẩn thận quan sát Loan Ngọc, hái đóa hoa kia xuống, mỉm cười với Loan Ngọc.

Loan Ngọc nhìn ngẩn ngơ, khi ánh mắt đưa đến những thành viên khác trong đội lại khôi phục thần sắc bình thường.

“Tống Mính, đêm nay phiền cô trực đêm.”

“Không thành vấn đề.”

Trực đêm là thay phiên nhau, Lư Tuyết không phải làm, cô là một cái kho hàng di động, không có sức lực cũng như không có dị năng tấn công, làm công tác hậu cần, Tống Lam thì càng không phải nói, vẫn là một đứa trẻ.

Khi những người khác chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên Tống Mính gọi bọn họ lại.

“Đội trưởng, hình như có gì đó không ổn, hai người kia đang tới gần. Ngoại trừ bọn họ ra, tôi cảm giác còn có người khác, nhưng chỉ cảm thấy thoáng qua, lúc tìm lại không thấy nữa, trực giác mách bảo tôi là có quỷ.”

Trong tình huống nguy hiểm, Tống Mính không bao giờ dám nơi lỏng cảnh giác, hơn nữa với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cảm thấy chuyện này rất quỷ quái.

“Không phải đâu, tận thế còn mang theo A Phiêu* sao?”

(*Hiểu đơn giản là ma.)
Đôi mắt Lư Tuyết trừng lớn, bị Tống Mính gõ một cái vào đầu.

Nguyễn Thời Hành call cho tiểu tinh linh, muốn hỏi tình tiết này có phải cũng ở trong cốt truyện không, nhưng hệ thống trong đầu hình như đang ở ngoại tuyến, gọi mấy tiếng mà không thấy trả lời.

“Phương hướng cụ thể ở đâu?”

Tống Mính chỉ tay về một hướng, Loan Ngọc đi tới mép giường, những cành lá vướng víu tản ra, ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, để lại một cái bóng trong phòng.

Từng dòng khó dâng trào trong không khí, tạo thành gió lốc. Chúng tản ra khắp nơi, nơi nào gió chạm vào Loan Ngọc cũng có thể cảm nhận được nơi đó.

Khi đụng phải một vật thể, Loan Ngọc không chút do dự quay đầu lại, phóng đao gió về phía cầu thang.

Một người đàn ông bỗng xuất hiện ở cầu thang, vươn tay lưu loát tránh thoát, lúc bắt gặp tầm mắt của những người khác liền giơ lên tay.

“Sorry, tôi không có ý xấu, tôi chỉ là tò mò về mấy người thôi.”

Anh ta ngồi trên lan can bằng gỗ, nhìn rất trẻ trung ngây thơ, khi cười lên đặc biệt đáng yêu.

Tống Mính kinh hãi, rõ ràng cô là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của một người ở khoảng cách gần như vậy, nếu anh ta muốn ra tay, mọi người sẽ không phòng bị kịp.

Cô vội vàng nắm tay Tống Lam và Lư Tuyết, để cho hai người đứng phía sau cô.

“Anh là ai?”

Sắc mặt Loan Ngọc không vui, hắn cực kỳ không thích loại người như vầy.

Cửa sổ bị đóng lại, cành lá đan vào như cũ, trong không gian chỉ còn lại mỗi ánh sáng nhân tạo.

“Tôi tên Phương Nhạc Sinh, các cậu có thể gọi tôi là Nhạc Nhạc hoặc Đậu Phộng cũng được, dị năng giả ẩn hình. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết dị năng của mình rất ngầu nhưng cũng có chút ờm…… Đáng khinh?”

Phương Nhạc Sinh rất tự nhiên pha trò cười, muốn làm cho bầu không khí bớt khó xử.

“Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Mặc dù anh ta đang cố tỏ ra mình vô hại, nhưng mấy người Nguyễn Thời Hành không hề quan tâm, tiếp tục dò hỏi.

"Có hai người giống tôi ở ngoài kia, tôi đi theo mọi người một ngày, cảm thấy đội của các cậu rất mạnh."

Đầu tiên tầm mắt của Phương Nhạc Sinh dừng trên người Loan Ngọc, lại dừng ở trên người Lư Tuyết.

Những đồ cái đội này cướp đều ở trong người cô gái này, là một công cụ trữ đồ.

"Vì sao các người lại đi theo chúng tôi?"

Đồng tử của Tống Mính biến thành màu lam nhạt, cô nhìn Phương Nhạc Sinh, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa.

“Chị gái xinh đẹp, chiêu này vô dụng đối với tôi nha.”

Phương Nhạc Sinh phẩy tay trong không khí, như là đang xua đuổi thứ gì đó, cười tủm tỉm nói với Tống Mính.

Tống Mính như bị ai đó đánh trúng, đôi mắt khôi phục lại màu nâu, cau mày nhìn Phương Nhạc Sinh, lắc đầu nhè nhẹ với Loan Ngọc, ý thức của cô không thể xâm nhập vào được.

Nguyễn Thời Hành chợt nghĩ tới nhân vật hệ thống nói lúc trước, một vai phản diện sẽ xuất hiện, tuy không có gì chứng minh người kia là Phương Nhạc Sinh, nhưng Nguyễn Thời Hành cảm thấy, chắc chắn chính là hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro