Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15.3


Chương 15.3: Ngựa giống ghen.(H)

Lúc này trời đã tối, là thời điểm mà zombie hoạt động mạnh nhất, bọn họ chọn đúng thời điểm này để lao ra, đám người trong căn cứ chắc chắn không dám đuổi theo.

Em trai của Tống Mính là Tống Lam mới chín tuổi, có lẽ do hôm nay đã phải chịu quá nhiều sợ hãi, cho nên sau khi lên xe liền lâm vào hôn mê.

Còn những người còn lại thì tròn mắt nhìn nhau, họ đều may mắn thoát chết.

“Chính thức tự giới thiệu, tôi tên là Tống Mính, dị năng giả tinh thần cấp ba, ở vừa nãy tôi đã thể hiện năng lực của mình trước mặt các cậu, không biết chúng tôi có thể tham gia vào đội của mọi người hay không.”

Tống Mính nói ‘chúng tôi’, tất nhiên là cô và Tống Lam.

“Cô đang... Hỏi tôi?”

Nguyễn Thời Hành có chút nghi hoặc chỉ chỉ vào mình, không biết có phải bản thân cậu đang nghe nhầm không, Loan Ngọc đang ngồi bên cạnh cậu đó.

“Không, tôi không hỏi sai, tuy rằng cậu ấy là sức mạnh cốt lõi của đội, nhưng tôi biết cậu ấy rất nghe lời cậu, cậu mới là cốt lõi thực sự được ẩn giấu của đội này.”

Tống Mính nhướng mày, nở một nụ cười tươi.

Cô vốn đã cho người ta cảm giác là một người chị ôn nhu và trưởng thành, nhưng lúc này lại bỗng nhiên có thêm vài phần giảo hoạt.

“Tôi là dị năng giả tinh thần, cho nên tương đối mẫn cảm với cảm xúc của người khác. Theo quan sát mấy ngày nay của tôi, chỉ cần cậu ở bên cạnh cậu ấy, thì sự chú ý của cậu ấy không bao giờ rời khỏi cậu.”

Tống Mính ám chỉ Loan Ngọc, lại ám chỉ Nguyễn Thời Hành.

Nháy mắt mặt Loan Ngọc liền hơi đỏ lên, càng chứng minh cho khẳng định của Tống Mính.

Nguyễn Thời Hành bị lời nói của cô làm cho có chút mất tự nhiên, cậu né tránh đi ánh mắt chắc chắn là đang thẹn thùng của Loan Ngọc, vì thế Loan Ngọc cực kỳ vừa lòng để Tống Mính gia nhập.

Lư Tuyết ở một bên nắm chặt tay Tống Mính, hảo chị em, cùng nhau dọn đường nào!

Không khí trong xe thoải mái lên, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm đã dừng lại chỉ vì không có người truy đuổi.

Chiếc xe địa hình đã được cải trang lao vun vút trên đường cao tốc, những thây ma nghe được tiếng động cơ mới là mối đe dọa lớn nhất của họ.

Thây ma thực sự quá nhiều, bọn chúng giống như lũ kiến đánh hơi được mùi bánh ngọt thơm ngon, vừa mới đánh chết một lượng lớn, ngay sau đó liền bổ sung thêm một lượng lớn nữa.

Khi đến nơi có thể nghỉ ngơi, đám người Loan Ngọc đã kiệt sức, không dùng nổi dị năng nữa.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa có kết thúc, bên trong tòa nhà vẫn còn có thây ma, nhưng bọn họ không thể cứ lang thang ngoài đường được.

“Để tôi xử lý cho.”

Nguyễn Thời Hành cầm một vài khẩu súng nước trong xe và lấy con dao găm ra.

“Tôi vẫn có thể làm việc đó.”

Loan Ngọc cắn răng, cầm lấy tay Nguyễn Thời Hành.

“Đừng nháo.”

Nguyễn Thời Hành sờ sờ đầu Loan Ngọc như dỗ trẻ con, đưa Lư Tuyết cầm bình đựng nước của súng nước.

“Nguyễn ca...”

Lư Tuyết cầm lấy, nhưng vẻ mặt lại có chút nặng nề.

Thành viên mới Tống Kính không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất nhanh cô liền hiểu.

Máu trào ra từ da thịt mật sắc, chảy vào trong bình chứa nước của súng.

Tổng cộng có bốn khẩu súng nước, Nguyễn Thời Hành rót đầy chúng trong tiếng rống giận của Loan Ngọc.

“Cậu muốn chết vì mất quá nhiều máu sao!”

Loan Ngọc dùng chút sức lực cuối cùng để chữa khỏi miệng vết thương cho Nguyễn Thời Hành, mấy người cầm súng nước xuống xe.

Với sự uy hiếp từ máu của Nguyễn Thời Hành, bọn họ thành công tránh được thây ma trong phạm vi, sau đó đóng cửa lại.

Đây là một ngôi nhà hai tầng bình thường, sau khi tiêu diệt hết thây ma bên ngoài, bọn họ lại xử lý thêm hai thây ma trong nhà.

Nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết, tất cả mọi người dần thả lỏng xuống.

“Tôi sẽ đi xem có gì để ăn không.”

Nguyễn Thời Hành nhìn đồng đội đã kiệt sức nằm vật ra đất, đi về phía phòng bếp.

Cửa phòng bếp mở ra, mọi người đều đang chờ Nguyễn Thời Hành lấy gì đó để ăn, nhưng giây phút sau họ lại trừng lớn mắt.

“Nguyễn ca!”

Có một tang thi đang nấp sau cánh cửa, móng tay màu tím đen sắc nhọn lao về phía lưng cậu ta.

Nhưng không ai có thể dùng dị năng, ngay cả Nguyễn Thời Hành cũng chưa phản ứng kịp, phía sau lưng truyền tới cảm giác đau đớn.

“Không!!!”

Loan Ngọc đồng tử phóng đại, phát ra tiếng thét thê lương.

Màu đỏ nhanh chóng chiếm lấy đồng tử của hắn, dây leo rậm rạp điên cuồng chui lên từ mặt đất, đâm nát người tên thây ma kia rồi ném ra khỏi phòng.

Sau khi loại bỏ được nguy hiểm, những dây leo đó không có biến mất, mà lan ra khắp phòng.

Chúng nó bò lên trên cơ thể của Nguyễn Thời Hành, trói cổ tay cậu lại, xé rách quần áo cậu ta.

Nguyễn Thời Hành nhìn đôi mắt màu đỏ của Loan Ngọc, lại nhìn mấy dây leo có phần rất quen thuộc này, chợt cảm thấy đêm nay mông sẽ nở hoa.

Dị năng mới hệ mộc thức tỉnh, nếu không phải cậu đang bị trói buộc bởi mấy cái dây leo này thì có lẽ cậu cũng không thể tin nổi!

"Cái này......"

Tống Mính sững sờ, không phải nguy hiểm đã qua rồi sao, tai sao Loan Ngọc còn muốn trói Nguyễn Thời Hành?

Lư Tuyết nhìn cảnh tượng 18+ này, tay mắt lanh lẹ che đi đôi mắt của tên nhóc Tống Lam.

"Nào, chúng ta lên lầu đi, cảnh tượng lát nữa sẽ xảy ra chúng ta không thể xem! Nguyễn ca sẽ không sao đâu, hiện tại Ngọc ca đang ở trạng thái mất lý trí, nếu cứ lắc lư ở trước mặt anh ấy, sẽ rất dễ bị đánh nhầm đấy.”

Loan Ngọc thăng cấp, chính là một cái máy đóng cọc vô tình!

Lư Tuyết lặng lẽ thắp một ngọn nến cho cái mông của Nguyễn Thời Hành.

Dây leo màu xanh lục đã bao trùm cả tầng dưới, trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt nị kỳ lạ.

Nguyễn Thời Hành cảm nhận được những dây leo đó đang bò khắp cơ thể cậu, xé nát tươm quần áo của cậu.

Loan Ngọc si mê nhìn thiếu niên bị dây leo treo ở trước mặt, mấy mảnh vải tán loạn trên cơ thể cậu ta, làn da màu mật mơ hồ hiện ra, đống vải rách kia không thể che đi cặp vú đầy đặn quyến rũ, càng khơi thêm dục vọng của người xem.

Đầu vú bị một nhánh dây nhỏ siết chặt kéo dài ra, sưng to màu đỏ tím, nhìn như một quả nho tím căng mọng nhiều nước chờ người tới hái.

Hắn nghĩ là làm, quần Nguyễn Thời Hành bị lột sạch, lộ ra hai cái đùi trần như nhộng.

Cơ thể được rèn luyện cẩn thận hiện lên đường cong mê người, tuyến nhân ngư vô cùng khiêu gợi.

Những dây leo quấn lấy chân cậu ta, nâng chúng cao lên, bày ra một tư thế dâm đãng như mời gọi người xâm phạm.

Loan Ngọc liếm môi, tiến lên từng bước một, ánh mắt chuyên chú nhìn vật thuộc về mình.

Đầu Nguyễn Thời Hành có hơi choáng váng, dây leo tỏa ra mùi thơm lạ lùng quấn lấy đầu vú và bụng cậu bắt đầu tiết ra dịch nhầy dính nhớp, làm cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, dường như càng lúc càng mẫn cảm.

Nhưng những ma sát nhẹ nhàng của dây leo làm cho cậu cảm nhận được khoái cảm từ trong cơn tê ngứa, lửa dục ở bụng dưới càng bùng cháy dữ dội, côn thịt bắt đầu dựng đứng.

Xúc tua mềm mại uyển chuyển rất dễ chịu, quấn quanh dương vật của cậu, vừa kỳ lạ lại vừa sung sướng.

Trong cảm giác đê mê, cơ thể cậu càng ngày càng thả lỏng, một cái dây leo lén lút chui vào lỗ hậu của câu, lỗ thịt đã sớm bị dương vật lớn của đàn ông làm đến giãn ra, dễ dàng tiếp nhận nó.

Dây leo vặn vẹo bành trướng trong động thịt, chất lỏng tiết ra như chất kích dục tản mác trong không khí, khiến người ta càng thêm quay cuồng.

Hai dây leo như hiểu được ý muốn của chủ nhân, căng nhục huyệt sang hai bên, lộ ra thịt đỏ tươi bên trong, lỗ dâm bị mở rộng đến cực hạn, chất nhầy tích thành từng giọt chảy ra ngoài, men theo cặp mông đầy đặn trượt xuống.

“A a... Hức... Đâm đến điểm dâm... Ưm a! Thật thoải mái a...”

Bị dây leo ấn mạnh lên tuyến tiền liệt Nguyễn Thời Hành nức nở đung đưa hông về phía trước, khoái cảm trước sau ập tới, hơn nữa dịch nhầy kỳ lạ của dây leo khiến cậu mất đi lý trí, trở thành một con thú cái truy đuổi nhục dục theo bản năng, tản ra hương vị sắc tình thối nát.

Loan Ngọc hôn lên con thú cái của riêng hắn, vây cậu ở trong ngực, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy dục vọng chiếm hữu, rất giống một con ác quỷ.

Hắn xoa bóp thịt vú mềm mại, bàn tay bao lấy chúng nhào nặn thành đủ loại hình thù, hạ thân căng trướng thẳng tắp đâm vào hậu huyệt.

Dây leo đã sớm bị hắn cho ra ngoài, Nguyễn Thời Hành đột ngột bị dương vật thô to đâm xuyên, bụng nhỏ tê mỏi, dường như đã bị thao đến tận cùng.

Loan Ngọc mất ý thức chỉ hành động theo bản năng không có bất kỳ kỹ xảo nào, càng không nói đến cái gì mà chín nông một sâu, ôm lấy mông Nguyễn Thời Hành nện bừa bãi, không biết mệt mỏi liên tục thúc hông, như là muốn địt nát cái lỗ dâm đãng này.

Khoái cảm ập đến như thủy triều làm đầu óc Nguyễn Thời Hành trì độn, chỉ biết bật ra những tiếng nức nở từ trong cổ họng giống như mời mọc, làm Loan Ngọc càng thao càng hăng.

Nguyễn Thời Hành đã sướng đến không biết trời đất, ngón tay túm lấy tấm lưng của Loan Ngọc, lưu lại vô số vết cào.

Dâm huyệt đã bị thao thành một cái lỗ thịt không thể khép lại, trước khi nó kịp co rút liền bị con cặc to bự phá nát một cách đầy thô bạo.

Hai cơ thể va chạm không ngừng vang lên những tiếng "bạch bạch" khắp phòng, nhục huyệt bị thao đến nước chảy tứ tung, dịch nhầy và tinh dịch của Nguyễn Thời Hành bắn ra quyện vào nhau, chảy xuống cơ bụng Nguyễn Thời Hành.

Cơ thể đã được rèn giũa giống như một cái sex toys tuyệt vời, mỗi tấc da thịt đều bị Loan Ngọc chạm tới hoặc là liếm hôn qua, bên trên lưu lại những vết xanh tím rõ ràng, đánh dấu chủ quyền.

Ngoại trừ những dấu vết ở ngoài, núm vú cũng bị cắn tới trầy da, dấu hôn trải dọc cơ thể nhìn cực kỳ sắc tình.

Thiếu niên gương mặt nam tính giờ đây đỏ bừng, hốc mắt hồng hồng vì khóc quá nhiều, môi sưng to, còn lưu có dấu răng của đàn ông. Môi cậu khẽ nhếch, đầu lưỡi thò ra, nước dãi không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, khó mà kìm lòng nổi.

Điều này không những không gợi sự thương tiếc, ngược lại còn tăng thêm dục vọng muốn bạo ngược cậu.

Hận không thể tàn phá cậu nhiều hơn nữa, để cậu khóc kêu càng thảm thiết hơn, để cho khối thân thể này của cậu càng chìm trong sa đọa.

Giữa đùi Nguyễn Thời Hành đã thành một mảng hỗn độn, lông mu rậm rạp dính vào nhau, cùng cọ sát với Loan Ngọc.

Cậu lại bị thay đổi thành một tư thế khác, dây leo thả cậu xuống. Để cậu quỳ rạp trên mặt đất, mông nhếch cao lên, cái mông tròn trịa đã bị đánh thành quả đào căng mọng, lỗ đít hồng nộn sưng to, chảy ra tinh dịch của thiếu niên phía sau.

Bụng của cậu cũng hơi phồng lên, tạo thành một vòng cung gợi tình, như là phụ nữ mang thai ba tháng.

Cậu bất lực khóc lóc cầu xin, nhưng Loan Ngọc lại ghì chặt cậu lại, cậu giống như một con mồi bị bắt giữ, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng, vĩnh viễn không thể trốn thoát.

“Không được…… Không cần…… A…… Quá…… Quá nhanh! Quá sâu! Loan Ngọc…… A…… Ông xã…… Ông xã đừng mà…… Dừng lại…… Hức…… A a a...... Lại muốn…… Lại muốn bắn!”

Nguyễn Thời Hành phát ra những tiếng cầu xin đứt quãng, cậu sắp bị thao hỏng mất, nhưng kia cây dương vật thô dài kia vẫn đóng trong cơ thể cậu, miệng huyệt bị ma sát đến bỏng rát, ruột như bị cái dương vật này đâm thủng.

Khuôn mặt Loan Ngọc lộ ra biểu tình sung sướng không giống bình thường, hắn cúi đầu hôn cánh môi sưng to của Nguyễn Thời Hành, thả chậm tốc độ dưới thân.

Nguyễn Thời Hành cho rằng hắn muốn bắn nên sẽ phải lui ra ngoài, nhưng dương vật trong cơ thể lại như đóng cọc điên cuồng đâm chọc, đẩy cậu lên đến cao trào.

Nguyễn Thời Hành khóc lóc bắn ra, cậu không rõ đêm nay mình đã bắn bao nhiêu lần, bởi vì thể chất và sức lực của cậu được tăng cường, cho nên bị thao một đêm vẫn chưa bị ngất xỉu, nhưng ngay giây phút này, cậu cảm giác mình sắp chết ngất.

Tinh dịch loãng được bắn ra, sau đó một cột cất lỏng màu vàng không khống chế nổi cũng phóng thích.

“Đừng nhìn…… Không cần xem……”

Mùi vị nước tiểu làm Nguyễn Thời Hành thẹn tới cực điểm, cậu che mặt không muốn đối diện với bộ dạng lúc bài tiết của mình, mà Loan Ngọc hình như càng thêm hưng phấn.

Hắn bóp mặt Nguyễn Thời Hành, cưỡng ép cậu nhìn hắn, cùng hắn hôn môi.

Thịt huyệt thối nát nuốt lấy côn thịt trải đầy gân xanh, trước khi cậu bị ngất xỉu, đêm nay Nguyễn Thời Hành nghe thấy một câu nói đầu tiên khi Loan Ngọc bị mất lý trí.

“Cậu là của tôi.”

Giọng nói hắn nghẹn ngào, khiến lòng người nghe xót xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro