Chương 15.2
Chương 15.2: Ngựa giống ghen.
Đột nhiên lúc này Lư Tuyết hoang mang hoảng sợ chạy vào, báo cho hắn biết Nguyễn Thời Hành đã bị bắt đi.
Loan Ngọc đứng dậy ngay lập tức, hơi đâu chú tâm đến việc khác nữa. Lư Tuyết còn ghé bên tai hắn nói thêm tên kia muốn giao cấu với Nguyễn Thời Hành, tức khắc Loan Ngọc liền bùng nổ.
Hạ Minh nghe thấy cô gái xông vào có nhắc đến Hạ thiếu gia, lòng thầm nghĩ không ổn. Tận thế đã xuất hiện hơn một tháng nhưng dị năng giả cấp bốn cực kỳ ít ỏi, ông ta rất muốn thiếu niên này làm việc dưới trướng của mình, kết quả con trai ông ta lại gây chuyện ngay lúc này.
“Người ở đâu?”
Loan Ngọc quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Minh, lửa giận đã không thể kiềm chế nổi.
Đồng tử của hắn dần đỏ lên, ánh mắt sắc bén hung ác nham hiểm như chim làm Hạ Minh kinh hãi, hắn tuổi còn nhỏ mà đã có loại khí chất này, về sau nhất định sẽ trở nên bất phàm.
“Để ta đưa cậu đi.”
Hạ Minh lập tức đứng dậy, lúc này cần thêm một đồng minh chứ không phải cần thêm một kẻ thù.
Cơ mà ông ta vẫn có chút khó hiểu, với đam mê đặc biệt của con trai, người bị bắt kia nhất định là đàn ông, sao thiếu niên này lại sốt ruột nóng nảy như vậy?
Khi Nguyễn Thời Hành còn đang chiến đấu cùng mấy cái dây leo, Hạ Dung bất ngờ tỉnh dậy.
Theo lý mà nói thì điều này là không thể, trừ phi người trước mặt này là một dị năng giả, nên cơ thể hắn ta đã được tiến hóa.
“Dám chống lại tôi, hôm nay cậu đừng mong xuống được giường của tôi.”
Mãnh nam ở ngay trước mắt, Hạ Dung muốn giận cũng không giận được, thèm nhỏ dãi nhìn cơ bắp ngon nghẻ của Nguyễn Thời Hành, thầm nghĩ nhốt cậu ta ở trong phòng như một cái sex toys cũng không tệ.
Hắn định gọi vệ sĩ vào để trói chân Nguyễn Thời Hành lại, nhưng vừa mới kịp thốt lên một chữ, một luồng khí lớn trực tiếp mở tung cánh cửa ra, vệ sĩ của hắn bị văng ra cùng với ván cửa.
Ngoài cửa một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp bước vào, khuôn mặt tinh xảo tới mức khiến người ta khó quên.
Hạ Dung cũng ngơ ngác nhìn vài giây, chợt thấy có một dòng khí quấn quanh cổ mình, làm hắn hô hấp khó khăn.
Cơ thể hắn bị nhấc từ trên giường lên, lơ lửng giữa không trung.
Như có bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng hắn, đối diện với đôi mắt đỏ tươi của người kia, cảm nhận được luồng sát khí lạnh thấu xương.
“Ba! Cứu con!”
Hạ Dung ở giữa không trung đá chân lung tung, vội vàng cầu cứu người cha bên dưới của mình.
Hạ Minh giơ tay lên, dùng dị năng đánh tan dòng khí kia, nhìn con trai trần truồng ngã nhào xuống đất, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Mất mặt! Nhục nhã!”
Hạ Dung không dám nói lời nào, hắn con rúm người về phía sau.
Loan Ngọc nhanh chóng đi đến mép giường, giơ tay dùng lưỡi đao gió chém đứt hết tất cả dây leo, lý trí gần như sụp đổ.
Khi hắn xông vào nhìn thấy bàn tay của tên kia đặt lên người Nguyễn Thời Hành, từng dây thần kinh trong đầu hắn đều muốn đứt ra.
Hắn hận không thể chặt mười đầu ngón tay của tên kia rồi băm nát, nghiền xương của gã thành tro.
Nguyễn Thời Hành thấy màu đỏ sắp bao phủ hết đồng tử của Loan Ngọc, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, lúc này không phải thời điểm để mất lý trí.
“Tiểu Ngọc, tôi không sao, hắn ta không có đụng vào tôi. Cậu xem, tôi vẫn còn nguyên vẹn.”
Nguyễn Thời Hành ôm mặt Loan Ngọc, để cho hắn nhìn rõ cậu, quần áo của cậu vẫn chỉnh tề, chưa bị động tới nơi nào.
Ờm...... Ngoại trừ việc khóa quần đã bị kéo xuống.
Xúc cảm ấm áp từ da thịt khiến Loan Ngọc tỉnh táo lại, kéo hắn ra khỏi cơn khát máu muốn tàn sát mọi thứ.
Tròng mắt của hắn khẽ chuyển động một chút để xác nhận rằng người trước mặt vẫn bình yên vô sự, sắc đỏ trong mắt hắn dần lui đi, hắn cầm tay cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những vệt đỏ do dây leo gây ra.
“Con trẻ có mắt mà không thấy Thái Sơn đã mạo phạm các vị. Ta nhất định sẽ phạt nó nghiêm khắc, hơn nữa cũng sẽ đền bù thật hậu hĩnh, coi như để đền bù chuyện phát sinh đột ngột ngày hôm nay.”
Hạ Minh cúi người thấp xuống, người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi này bề ngoài đôn hậu, biểu tình cực kỳ thành khẩn.
Nhưng Nguyễn Thời Hành và những người khác không tin, nếu thật sự là người tốt, có thể dạy ra được cái loại con trai khốn nạn như vậy sao?
“Tôi có thể đáp ứng những yêu cầu kia của ông, nhưng tôi muốn thêm một điều kiện.”
Loan Ngọc cũng không định phí lời nữa, liếc mắt về phía Hạ Dung đang che một nửa khuôn mặt đứng sau Hạ Minh.
Hạ Minh cau mày lại, nói: “Cái gì?”
Loan Ngọc nhìn Hạ Dung, lạnh lùng nói: “Tôi muốn mạng của hắn ta.”
Hạ Minh giận đến bật cười, nói: “Nhóc con, dù đòi hỏi thì cũng không nên quá phận.”
Hạ Dung là con trai độc nhất của Hạ Minh, là dị năng giả hệ chữa trị, Hạ Minh sẽ không bao giờ giao tính mạng của con trai mình cho người khác.
“Vậy thì không cần nói tiếp nữa,” vốn dĩ Loan Ngọc cũng không muốn nói, người này hắn nhất định sẽ giết, nhưng bây giờ chưa phải lúc, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Thời Hành, “Đi thôi.”
“Đây là nơi mà cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
Gương mặt Hạ Minh chuyển sang lạnh lẽo, nếu người này đã không nghe lời, vậy chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn.
“Lệnh cho tất cả các dị năng giả trong căn cứ ngăn cản bọn họ trốn thoát, gọi Tống Mính lại đây.”
Bản thân Hạ Minh chính là dị năng giả hệ sấm sét, ông ta tích tụ sấm sét trong lòng bàn tay, tấn công về phía bọn họ.
Mấy người Loan Ngọc cũng không tính đánh nhau cùng ông ta, ngay khi Hạ Minh hạ lệnh, bọn họ đã chạy ra bên ngoài.
Loan Ngọc kéo Nguyễn Thời Hành, Nguyễn Thời Hành kéo Lư Tuyết, ba người cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, lúc sấm sét và lưỡi gió giao nhau, phát ra một tiếng nổ to.
Cùng lúc đó căn cứ vang lên âm thanh báo động, cảnh báo có người tấn công thủ lĩnh và lệnh toàn căn cứ tiến hành bắt giữ.
“Bọn họ cũng quá vô sỉ đi!”
Lư Tuyết vừa chạy vừa mắng, đằng sau có rất nhiều người truy đuổi, phía trước cũng có người vây lại.
Số lượng mỗi lúc một tăng lên, mà Lư Tuyết chỉ có dị năng không gian hệ phụ trợ.
Quân địch vây khắp bốn phương tám hướng, đủ loại dị năng thi triển trước mắt bọn họ.
Đột nhiên đá trồi lên từ mặt đất khiến bước chân của Lư Tuyết loạng choạng, Nguyễn Thời Hành tay mắt lanh lẹ tóm lấy cô, ném cô lên lưng mình rồi tiếp tục chạy.
Nếu là bình thường, Lư Tuyết đã sớm bị ánh mắt của Loan Ngọc giết chết 100 lần, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, ai cũng sẽ không so đo vấn đề này.
Tuy Nguyễn Thời Hành không tính là một dị năng giả, nhưng bởi vì đã được cộng thêm điểm kỹ năng nên thể lực của cậu cũng tăng lên, thân thủ nhanh nhẹn tránh né các đòn tấn công của dị năng.
Loan Ngọc tạo nên một trận gió lốc, cuồng phong trên mặt đất bằng phẳng càng lúc càng lớn biến thành lốc xoáy, bọn họ ở giữa mắt bão, cho nên mấy người chung quanh không dám tới gần.
Lư Tuyết vất mấy vật tư trong không gian ra để hấp dẫn sự chú ý của những dị năng đó, quấy nhiễu bọn họ.
Trước khi dị năng cạn kiệt, Loan Ngọc dùng gió khiến nước bắn ra, khi nước chạm xuống đất lập tức biến thành những phiến băng nhọn, đưa ba người họ chạy thoát trong thời điểm bị quân địch áp đảo.
Mấy người Nguyễn Thời Hành cắm cổ chạy, một lúc sau không biết là bản thân đang chạy tới nơi nào.
Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một người con gái, cô mặc một chiếc váy màu trắng thướt tha, giữa mày có một nốt ruồi đỏ.
Loan Ngọc lập tức cảnh giác, tạo một cái đao gió trong tay.
Tình trạng của hắn hiện tại rất kém, mặt trắng đến dọa người, cánh tay trái có một viết thương dữ tợn, ngay cả mặt cũng bị thương. Nguyễn Thời Hành cũng bị thương tương tự, vết thương ở đùi còn lộ rõ xương trắng, sau lưng Lư Tuyết cũng không khá hơn. Ba người đều nhìn rất chật vật.
Hệ thống: Vợ ba xuất hiện, tuy rằng cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng nó lại quay về bằng một cách quái gở nào đó.
Trong cốt truyện ban đầu, Loan Ngọc ở cắn cứ cũng không tốt mấy, xảy ra xung đột cùng Hạ Dung. Hạ Dung mở miệng khiêu khích hắn, ngựa giống tức điên lên muốn lấy mạng chó của gã, Hạ Minh liền phái dị năng giả hệ tinh thần dưới trướng là Tống Mính tới khống chế ngựa giống, nhưng vợ ba lại lập tức phản chiến.
“Đừng lo lắng, tôi không có ý xấu với mấy người, tôi biết rõ nguyên nhân của mọi người là cái gì. Tôi cũng đã sớm ghê tởm Hạ Minh tới cực điểm, nhưng ông ta lại đang khống chế em trai tôi, nên tôi bất đắc dĩ phải làm việc cho ông ta, nếu các người đồng ý cứu em trai tôi, tôi sẽ giúp các người trốn thoát.”
Đây chính là dị năng giả cấp bốn, sau khi Tống Mính biết hắn xuất hiện, trong lòng liền có ý này.
Loan Ngọc có chút hoài nghi, hắn không quá tin tưởng lời nói của người phụ nữ đột nhiên nhảy từ đâu ra kia.
Nguyễn Thời Hành đứng bên cạnh nhéo nhéo tay hắn, Loan Ngọc nhìn cậu, thấy cậu gật đầu.
Loan Ngọc không tin tưởng người xa lạ, nhưng hắn tin tưởng Nguyễn Thời Hành. Chỉ cần là quyết định của cậu, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa hắn cũng nguyện ý đi xông vào một lần.
Tống Mính tạm thời giấu bọn họ đi trước, để cho bọn họ có thời gian hồi phục vết thương, sau đó mới nghĩ cách giải cứu em trai.
Bọn họ đã xác định được địa điểm em trai Tống Mính bị giam giữ, tính toán ba ngày sau sẽ hành động.
*
Nguyễn Thời Hành đem thuốc nổ làm náo loạn trước, cùng lúc đó Lư Tuyết cũng ném vật tư để loạn càng thêm loạn, còn Tống Mính đưa Loan Ngọc đến nơi em mình bị giam giữ, cô sẽ lấy cớ đến thăm em trai để họ mở cửa, sau đó Loan Ngọc mạnh mẽ công phá.
Nguyễn Thời Hành và Lư Tuyết gây hỗn loạn xong, lập tức lái xe đến nơi bọn họ đã hẹn, tập hợp đủ người rồi cùng nhau lao ra ngoài.
Kế hoạch thực hiện cực kỳ thuận lợi, tuy rằng quá trình có hơi mạo hiểm, nhưng cũng may không gặp nguy hiểm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro