Chương 15.1
Chương 15.1: Ngựa giống ghen.
Sau khi ra khỏi phía tây thành phố, ba người không có mục tiêu trong một thời gian, Loan Ngọc quyết định lang thang trong thành phố để rèn luyện khả năng sinh tồn và kiếm thêm tinh hạch, nâng cao năng lực cho toàn đội.
Hệ thống lưới điện của thành phố đã bị phá hủy và tê liệt, nhưng cũng may là nguồn nước vẫn còn.
Nguyễn Thời Hành và bọn họ cố gắng thử liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng màn hình TV chỉ có mấy bông tuyết xoay tròn, điều chỉnh tần số vô tuyến cũng không thể nhận được tín hiệu. Bọn họ lang thang khắp thành phố một tháng, gặp được nhiều người đang lẩn trốn, cứu khá nhiều người và cũng đụng độ với không ít người. Có người xin gia nhập đội Loan Ngọc đều từ chối, toàn đội vẫn ba người hoạt động như cũ, ngay cả dị năng không gian như Lư Tuyết cũng có thể mặt không đổi sắc dùng vũ khí đập đầu thây ma.
Trong trạng thái liên tục thu nhập tinh hạch như vầy, toàn bộ dị năng của Loan Ngọc đều đã lên bậc bốn.
Loan Ngọc vẫn luôn muốn tiến đến bậc năm, nhưng điều đó rất khó. Dựa theo lý giải của Nguyễn Thời Hành, nếu coi tinh hạch là vật dùng để thăng cấp kinh nghiệm trong trò chơi, thì giá trị kinh nghiệm cần cho mỗi lần nâng cấp sẽ được nhân lên. Lần đầu tiên là một trăm, lần thứ hai là một nghìn, lần thứ ba là một vạn*, lần thứ tư là mười vạn, vân vân.
(Một vạn = 10000)
Từ con số không, Loan Ngọc đã thăng cấp bốn lần, ngoại trừ lần đầu tiên là Nguyễn Thời Hành chủ động cưỡi dương vật, ba lần còn lại cậu đều bị Loan Ngọc làm chết.
Nhưng hình như chỉ có mỗi hắn ta mất ý thức khi thăng cấp, hai mắt biến đỏ, còn Lư Tuyết khi thăng cấp cực kỳ yên tĩnh, ngủ một giấc là được.
“Lão đại, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Lư Tuyết lau gậy bóng chày trên tay, bọn họ vừa mới đi càn quét một đợt vật tư, không gian của cô đã nhét đầy, cho dù không đủ để tiếp viện, nhưng cũng đủ để chống đỡ bọn họ hai ba tháng.
Loan Ngọc đứng bên cạnh bàn, nhìn bản đồ đất nước trải trên bàn, chạm nhẹ vào một điểm nào đó.
“Thành phố C? Tại sao anh lại muốn đến nơi này?”
Nguyễn Thời Hành hơi kinh ngạc, không chỉ vì thành phố C cách xa bọn họ một tỉnh, mà còn bởi vì hệ thống nói với cậu rằng vài ngày sau bọn họ sẽ gặp được một tiểu đội dị năng giả, mà tiểu đội kia nói là họ có căn cứ ở thành phố C.
Trong cốt truyện ban đầu, Loan Ngọc cảm thấy hứng thú với căn cứ đấy, cho nên mới đi đến nơi đó.
Nhưng hiện tại rõ ràng bọn họ chưa gặp cái tiểu đội kia, vì sao Loan Ngọc lại muốn tới đó?
“Hai ngày trước không phải cậu nói là đã nhìn chán cảnh vật ở đây rồi, muốn đi nhìn chút núi sông sao.”
Loan Ngọc nhìn Nguyễn Thời Hành, ánh mắt thâm thúy nói.
Ai cũng đều biết, thành phố C là một địa điểm du lịch nổi tiếng, có núi có sông.
Khi đó Nguyễn Thời Hành chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ tới Loan Ngọc lại để tâm.
Đã hơn một tháng kể từ khi tận thế bắt đầu, nhưng cậu thiếu niên trước mặt đã khác xưa rất nhiều.
Hắn đã sớm không còn vẻ ngoài u ám và nhút nhát, vóc người cao hơn rất nhiều, ngoại hình cũng xuất sắc hơn trước, gương mặt xinh đẹp tới mức khiến người ta nhìn thấy hắn ngay lập tức trong đám đông, hơn nữa còn khó có thể rời mắt.
Mà nội tâm của hắn cũng biến đổi cùng với ngoại hình, tốc độ hắn trưởng thành cực nhanh, làm Nguyễn Thời Hành đôi khi không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Lư Tuyết ở một bên tuy không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã sớm gào thét rồi.
Quá ngọt quá ngọt quá ngọt! Đây là thứ tình yêu thần tiên gì thế này!
Một cô gái xinh đẹp nào đó không biết rằng mình đã từng là nữ chính, ngày qua ngày nhìn hai người tú ân ái liền trở thành một fan cp luôn rồi.
“Được, vậy đi thôi.”
Nguyễn Thời Hành gật đầu, dù sao cũng giống với hướng cốt truyện, có thể đi đến nơi là được.
Loan Ngọc thấy phản ứng bình thường không có gì khác lạ của cậu, hơi cụp mắt xuống, che giấu sự thất vọng trong lòng.
Không biết từ khi nào, hắn càng ngày càng trở nên tham lam hơn.
Không chỉ muốn khống chế thân thể của Nguyễn Thời Hành, mà còn muốn chiếm cả trái tim của cậu ta.
Nhìn bên ngoài cậu đối xử với hắn toàn tâm toàn ý, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng Loan Ngọc biết rằng cậu không yêu hắn, ít nhất là cậu không thích hắn nhiều như hắn muốn. Có đôi khi hắn ôm cơ thể của Nguyễn Thời Hành, hắn cảm thấy cho dù mình có đứng cùng ai đi nữa, thì người kia cũng sẽ thờ ơ rời đi.
Rất nhiều lần Loan Ngọc muốn trực tiếp lúm lấy cậu hỏi, cậu có yêu tôi không, nhưng hắn lại không dám làm như vậy.
“Đi thôi.”
Nguyễn Thời Hành đảm nhận làm tài xế, bọn họ xuất phát đi về hướng thành phố C.
Không biết đây có gọi là cái bất khả kháng của cốt truyện hay không, rõ ràng bọn họ đã đến thành phố C trước mấy ngày, lúc đang đi trên đường, họ vẫn gặp tiểu đội dị năng giả, rồi biết được việc trong thành phố C có căn cứ.
Bọn họ đến căn cứ ở thành phố C khi trời đã tối, tiến hành xếp hàng kiểm tra đo lường.
Khuôn mặt của Loan Ngọc ở trong đám đông cực kỳ bắt mắt, khi vào phòng kiểm tra đo lường, không ít ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Nhưng vì đây là một thế giới của ngựa giống, nên không ai mơ ước đến mông của hắn ta, chỉ thầm phỏng đoán hắn là một minh tinh hay là một tiểu bạch kiểm* chỉ có vẻ bề ngoài.
(Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt.)
Nhưng khi bọn họ phát hiện hắn là một dị năng giả cấp bốn, thái độ của họ ngay lập tức trở nên cung kính.
Nhờ phúc của hắn ta, Nguyễn Thời Hành không bị kiểm tra dị năng cũng được phân đến khu ở của dị năng giả.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng kiểm tra, liền có người tới mời Loan Ngọc vào chính khu.
Loan Ngọc liếc mắt nhìn Nguyễn Thời Hành, người dị năng giả đến mời kia vội vàng nói: “Bạn của ngài chúng tôi sẽ giúp ngài an bài ổn thỏa.”
“Tôi ở lại cùng với Tiểu Tuyết, cậu đi đi.”
Nguyễn Thời Hành cảm thấy rằng ở trong căn cứ sẽ không có chuyện gì có thể xảy ra, dù sao cậu cũng không phải nhân vật chính, sẽ không thu hút sự rắc rối.
Loan Ngọc gật đầu, rời đi cùng người kia. Nguyễn Thời Hành và Lư Tuyết cũng đi theo người dẫn đường đến phòng đã được phân.
Nhưng mà sự thật chứng minh, Nguyễn Thời Hành đã yên tâm quá sớm.
Cách đó không xa có một ánh mắt như kim châm nhìn muốn đâm thủng người cậu, Nguyễn Thời Hành nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là một cậu thanh niên mặt mày thanh tú dáng người không cao, ước chừng hai mươi tuổi.
“Đây là người mới sao, tôi muốn cậu ta.”
Người thanh niên chỉ vào Nguyễn Thời Hành, làm người dẫn có chút khó xử.
“Hạ thiếu gia, đây là bằng hữu của vị dị năng giả cấp bốn mới gia nhập, e rằng không quá thích hợp.”
Không ai trong căn cứ không biết Hạ thiếu gia là gay, rất thích đàn ông đẹp trai.
“Vậy thì sao, tôi cũng đâu ăn thịt cậu ta, cậu về làm khách ở chỗ tôi đi? Nếu cậu không muốn, tôi đây liền đi nói cho ba tôi.”
Lần đầu tiên Hạ Dung nhìn thấy Nguyễn Thời Hành liền đi không nổi, hắn vốn dĩ thích loại đàn ông có dáng người cường tráng đầy nam tính như vậy, người trước mắt quả thực là cực phẩm.
Ba của Hạ Dung là lãnh đạo căn cứ, người dẫn đường liền im lặng đứng nhìn ở một bên.
Dị năng giả bảo vệ Hạ Dung từ phía sau đi lên, trên mặt đất mọc lên dây leo trói tay Nguyễn Thời Hành lại.
Nguyễn Thời Hành không phải dị năng giả, bất lực bị động đi về phía trước.
Cậu không hoảng hốt một chút nào, chỉ cảm thấy cái căn cứ này thật xui xẻo.
“Này! Các người muốn làm gì? Dựa vào cái gì mà bắt người đi! Trực tiếp cướp người cũng đừng có khinh người quá đáng!”
Lư Tuyết vừa lo lắng vừa tức giận, tiếc là dị năng của cô thuộc hệ phụ trợ, không thể đánh nhau cùng cái tên trước mặt, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên.
“Tiểu Tuyết, đi tìm Loan Ngọc, tôi sẽ không sao đâu.”
Nguyễn Thời Hành dùng ánh mắt trấn an Lư Tuyết, Hạ Dung ở một bên khinh thường cười.
Hạ Dung không biết đã bao lâu rồi chưa gặp được một người vừa ý, vô cùng nóng lòng muốn ném cậu ta lên giường.
“Tôi cảm giác được cậu và tôi là đồng loại, cậu chắc sẽ không cự tuyệt tôi nhỉ?”
Hạ Dung cười ha ha cởi quần áo của mình, trần truồng đứng trước mặt Nguyễn Thời Hành, muốn sờ dương vật của cậu ta.
Hai tay hai chân Nguyễn Thời Hành bị dây leo trói chặt, nhìn cái tên đang liếm môi trước mắt, nói:
“Cậu cảm giác không sai.”
Nguyễn Thời Hành lười nhác mở miệng, mắt Hạ Dung liền bừng sáng, nhìn hạ thân của cậu ta phình lên thành một cái bọc lớn, tay kéo khóa quần của hắn cũng run lên nhè nhẹ.
“Nhưng mà cậu muốn chơi kiểu cưỡng bức như vầy sao? Tôi lại không thích lắm, không bằng cậu thả tôi ra, chúng chơi trò gì đó thú vị hơn.”
Nguyễn Thời Hành thử trốn thoát, nhưng mấy dây leo này là mọc từ đất lên, dựa vào sức mạnh hiện tại, cậu căn bản không có cách nào cử động.
Hạ Dung có chút cảnh giác nói: “Ai biết cậu sẽ giở trò gì.”
“Nếu cậu không yên tâm, vậy chỉ cần cởi trói tay hoặc chân cho tôi là được.”
Nguyễn Thời Hành làm bộ không quan tâm đến lời nói của hắn, ung dung cười nói, trông giống như không hề bị cưỡng ép.
Cậu ta cực kỳ vạm vỡ, nụ cười này lại rất có lực sát thương, làm tâm can của Hạ Dung loạn run.
Hạ Dung cũng không muốn trói người, nếu người ta đã chủ động phối hợp, cớ sao lại không làm.
Nhưng hắn cũng không có hoàn toàn buông lỏng phòng bị, để vệ sĩ tiến vào cởi trói cho Nguyễn Thời Hành.
Cậu ta có thể dùng tay để bóp chẹt hắn, nhưng chân thì chắc không làm được gì.
Hạ Dung kết luận người này có lẽ là một người thường hoặc là một dị năng giả hệ phụ trợ, bằng không cậu ta đã sớm phản kháng rồi.
Khi cửa đóng lại, Nguyễn Thời Hành liền bật dậy đá Hạ Dung, Hạ Dung không kịp phản ứng bị cậu kẹp chặt cổ.
Hạ Dung muốn kêu nhưng kêu không được, bởi vì thiếu oxy nên mặt đỏ bừng.
“Cảm giác của cậu không sai, chúng ta đúng là đồng loại, đều cùng một số với nhau*, tôi đối với cậu không có hứng thú.”
(*Ý anh ấy là đều cùng là 0 giống nhau đó.)
Hai chân Nguyễn Thời Hành ra sức kẹp, nhưng trên mặt lại khoan khoái nhẹ nhàng.
Cậu không có cảm giác với thuần thụ, nam chính ngoại hình đẹp nhưng mà 0.5* cậu cũng chẳng thể tiếp thu nổi, loại ngựa giống như Loan Ngọc rất phù hợp với khẩu vị của cậu, thuần 1, vừa dương vật to lại vừa đẹp, tính dục mạnh mẽ, hoàn mỹ.
(0 là thụ, 1 là công nên 0.5 là gì chắc mọi người hiểu :)))))
Trước khi ngất xỉu Hạ Dung vẫn không thể tin nổi, có hương vị đàn ông như vậy nhưng lại là thụ?
Xác nhận rằng hắn ta đã ngất xong, Nguyễn Thời Hành mới buông lỏng chân, chiến đấu cùng với cái dây leo đang trói tay, nghĩ không biết bao giờ Loan Ngọc mới tới.
Ở bên kia Loan Ngọc đươc gặp thủ lĩnh của căn cứ, nghe hắn xong điều kiện ông ta đưa ra, trong lòng có chút dao động. Hắn vốn là một học sinh không tiếp xúc nhiều với xã hội, mưu kế tất nhiên là không bằng đám cáo già này, nhưng hắn cũng không có tùy tiện đồng ý.
Nguyễn Thời Hành đã từng dạy hắn, lúc nghe thấy mấy điều này, mặc kệ đối phương có khoác lác ba hoa chích chòe kiểu gì, trong lòng dù cảm thấy như thế nào cũng không được để lộ ra, ngoài mặt phải giả vờ bình tĩnh, không thể để người khác coi thường mình.
Trong thực tế, hắn thậm chí còn làm tốt hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro