Chương 7-8
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad & Wordpress)
Chương 7.
Lần đầu Nhạc Điềm được trải nghiệm súc ruột, cảm thấy thẹn và đau đớn, ở trước mặt người trong lòng bài tiết đã đánh vỡ tâm lý phòng tuyến của cậu, bây giờ đây nội tâm cậu yếu ớt mẫn cảm, tay nhỏ run rẩy nắm lấy ống tay áo Huyền Ngọc, không cho hắn rời đi.
Huyền Ngọc vốn tưởng rằng cậu kêu thê thảm như vậy, sẽ sợ hãi việc thân cận hắn, không nghĩ tới thế mà càng thêm dính người, không ngờ thu được hiện tượng tốt như vậy.
"Ta đi lấy chén nước, ngươi kêu đến giọng cũng khàn rồi kìa."
Nhạc Điềm khô khốc nuốt một chút nước miếng, cổ họng thật sự có chút đau. Nhưng tay nhỏ không có ý muốn thả lỏng.
Nhỏ giọng nỉ non nói: "...... Đừng rời khỏi ta."
Huyền Ngọc chỉ có thể bế cậu đang trần truồng lên, đi tới trước bàn, để người ngồi lên trên đùi mình.
Cặp mông sưng đỏ ngồi lên trên đùi trang chủ, làm cậu nhỏ giọng kêu một chút, nhớ tới vừa nãy trang chủ đánh mông mình, mặt đỏ bừng dúi đầu vào ngực trang chủ.
Huyền Ngọc sợ cậu lạnh, thế là dùng hai tay ôm Nhạc Điềm sát hơn. Quanh thân Nhạc Điềm tràn đầy hơi thở của trang chủ, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cách một tầng vải dệt mỏng truyền qua, làm thân mình cậu ấm áp, cũng trấn an cảm xúc hoảng sợ bất lực của cậu.
Cái miệng nhỏ uống nước trà do trang chủ rót, Nhạc Điềm chậm rãi bình phục lại.
"Ta không có cố ý nhục nhã ngươi" Huyền Ngọc mở miệng giải thích "Chỉ là giữa hai nam nhân hành phòng (quan hệ), cực dễ bị thương, ngươi lại thật nhỏ yếu, chuẩn bị tốt một chút sẽ ổn hơn."
"Đến nỗi đánh ngươi" Huyền Ngọc dừng một chút, "Là ta tức ngươi lần trước không tuân thủ lời hứa, làm ta hôn mê rồi chạy trốn, hơn nữa, theo ta hiểu biết, đánh nơi này cũng là chuyện tình thú giữa phu thê thôi."
Nhạc Điềm bất an hoạt động mông, lại cảm nhận một trận đau đớn. Kỳ thật cậu biết trang chủ đã kiềm bớt sức lực, nếu không lấy năng lực võ công của trang chủ, một cái tát cũng có thể đem cậu đánh chết. Huống hồ...... huống hồ......
Nhạc Điềm cọ cọ chân, nơi riêng tư vừa mới bị đánh sớm đã không còn đau, so với đau đớn thì vẫn là kinh ngạc hơn nhiều, cậu thậm chí còn cảm giác được...... Nơi đó......chảy nước ......
Huyền Ngọc nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Nhạc Điềm, đến những cái động tác nhỏ hắn cũng không buông tha, hạ thân vốn là bị trêu chọc đến sưng to, hiện nay càng thêm cứng lên.
Nhạc Điềm cảm giác được cái thứ đồ vật đỉnh dưới mông càng to cứng hơn, lấy hết can đảm vòng tay ôm cổ trang chủ, nhắm mắt hôn lên.
"Chụt~"
Chỉ có nụ hôn môi lần trước, là trang chủ chủ động, Nhạc Điềm không biết hôn môi, nhắm lại hai mắt dán môi lên rồi bắt đầu mút, phát ra thanh âm buồn cười.
Nhưng Huyền Ngọc lại cực kỳ hưởng thụ hành động này, đảo khách thành chủ cạy ra hàm răng Nhạc Điềm, khẽ cắn bờ môi cậu. Cánh môi mềm mềm nộn nôn giống như điểm tâm, làm hắn muốn ngừng mà không được.
Ôm Nhạc Điềm ném lên giường, Huyền Ngọc nằm ở trên người Nhạc Điềm, nhìn cậu ngượng ngùng mời dụ hắn.
Sao lại có người đáng yêu đến như thế, thật muốn hoàn toàn chiếm lấy cậu, làm cậu chỗ nào cũng đi không được, bị khóa ở trên giường, mỗi ngày chỉ có thể nhìn hắn, thừa nhận hắn.
Dục vọng sưng to chống ở cửa cúc huyệt chưa nơi chưa từng có thứ gì thăm qua, thong thả mà thẳng tiến đâm vào.
"Ô......"
Tuy rằng hậu huyệt đã được dùng nước khuếch trương, nhưng cũng không chịu nổi cự vật lớn hơn rất nhiều người bình thường.
Huyền Ngọc dừng một chút, chung quy vẫn là không muốn thẳng đâm vào, đứng dậy đi tới rương gỗ lấy một món đồ.
Nhạc Điềm tò mò mà thăm dò liếc mắt nhìn một cái, bên trong đều là vài món khí cụ kỳ quái cùng bình sứ, chỉ nhận ra được một cái ngọc trụ bị khắc thành hình dạng dương vật.
"Trang chủ......" Nhạc Điềm đỏ mặt hơi hơi sợ hãi kêu, trong giọng nói mang theo chút ý xin tha.
"Mấy thứ này đối với ngươi mà nói là quá sớm, không cần dùng mấy thứ này, ta cũng có cho ngươi nếm đủ trừng phạt."
Nhạc Điềm yên tâm nhưng lại nghe đến trừng phạt mà có chút sợ hãi, dứt khoát nằm thẳng mặc kệ, tất cả đều giao cho trang chủ, tóm lại không chết là được.
Nhưng cậu không biết chính là, đêm nay còn rất nhiều thời điểm cậu khóc la xin tha.
Huyền Ngọc lấy một hộp thuốc mỡ, bôi thuốc mỡ lên hậu huyệt nhẹ nhàng xoa nắn, nếp uốn hậu huyệt bị mỡ hòa tan làm mềm thấm vào sáng bóng, Huyền Ngọc mới chậm rãi cắm vào một ngón tay.
Nhạc Điềm bất an đến co rút hậu huyệt, nơi này nhỏ như vậy, làm thế nào có thể đi vào được? Rõ ràng là cậu có......
Ngón trỏ thon dài mang theo vết chai mỏng liền tiến vào cả căn, đem thuốc mỡ tinh tế xoa đều, tìm kiếm điểm làm người hưng phấn trong hậu huyệt.
***
Chương 8.
Huyền Ngọc bỏ thêm một ngón tay, bị hậu huyệt nhỏ hẹp cắn gắt gao, cho dù đã được rửa sạch, lại có mỡ bôi trơn, cúc huyệt nhỏ hẹp vẫn như cũ khó có thể tiến vào hai ngón tay.
"Thả lỏng." Thanh âm Huyền Ngọc khàn khàn vang lên ở bên tai, hô hấp ấm áp đánh vào tai cậu, làm cậu chịu không được run rẩy lên.
Huyền Ngọc cười khẽ, lại phát hiện điểm mẫn cảm kia.
Ngậm lấy vành tai nhỏ xinh no đủ nhẹ nhàng mút vào, một tay vê trụ đầu vú mềm mại dùng sức xoa ngắt, cái tay còn lại từ từ tăng nhanh lực độ thọc vào rút ra.
Nhiều điểm mẫn cảm trên người bị kích thích cùng lúc, Nhạc Điềm không khống chế tiếng rên rỉ được, tiếng rên càng ngày càng ngọt nị.
"A!" Nhạc Điềm đột nhiên kêu to, khoái cảm từ hậu huyệt truyền đến đại não, trên người giống như bị dòng điện đánh trúng tê dại rùng mình, tiểu côn thịt bắn ra, chậm rãi đứng lên.
"Là nơi này." Một lần nữa ấn nơi vừa mới nhô lên, hai ngón tay thay phiên ấn xoa đánh vòng, kích thích Nhạc Điềm một tiếng lại một tiếng rên rỉ cao vút.
Buông tha vành tai bị mút đến đỏ bừng, môi lưỡi chuyển dời đến lồng ngực trắng nõn nhưng cố ý tránh đi hai điểm nhỏ đang đứng thẳng kia, tại trên bộ ngực không lớn hút ra một đám dâu tây.
Đầu vú bị bỏ qua, tê ngứa khó nhịn làm Nhạc Điềm chịu không được ưỡn ngực, đem đầu vú của mình dâng lên.
Huyền Ngọc cuối cùng cũng thỏa mãn nguyện vọng của cậu, miệng mở to một chút ngậm lấy toàn bộ bộ ngực nhỏ, giống như trẻ con bú sữa mạnh mẽ mút vào, dùng răng cắn cắn thịt nhũ trắng nõn, đầu lưỡi khảy đầu vú nhỏ từ trên xuống dưới.
"A! Không......" Phía dưới Nhạc Điềm nháy mắt trào ra một cổ dịch hoa, chảy xuống thấm ướt hậu huyệt. Huyền Ngọc nương theo việc cậu động tình dùng dịch hoa bôi trơn, mạnh mẽ thọc vào rút ra tại hậu huyệt, sờ soạng ấn bóp khắp nơi, tiếng nước 'lép nhép' kịch liệt vang lên.
Khoang miệng ấm áp phun ra đầu vú, đổi qua đầu vú bên kia đã chịu cô đơn rất lâu, cắn đầu vú nho nhỏ, đầu vú còn chưa dựng thẳng mềm như là một bãi nước, lẳng lặng khảm trên ngực tuyết trắng, đầu vú một mạt phấn nộn lấp lánh ánh nước.
Huyền Ngọc bị gợi lên hứng thú, đầu lưỡi dùng sức hút vào bên trong dày vò, hung hăng liếm hút, thế mà làm toàn bộ đầu vú lún xuống thịt nhũ, lại đè nặng xoay vòng cắn kéo ra. Một bên đầu vú kia cũng không có buông tha, dùng ngón tay xoa bóp, ấn ngắt, còn bên này bị môi lưỡi khiêu khích xoay quanh.
Nhạc Điềm bị đùa bỡn không ngừng rên rỉ, hoa huyệt như dòng suối, hoa dịch trào ra làm ướt hết cả tay Huyền Ngọc.
Hậu huyệt được đâm vào ba ngón tay bị thọc vào rút ra kịch liệt, mà hoa huyệt lại không được coi trọng một chút nào, cảm giác hư không làm hoa huyệt vốn đã thực tủy biết vị vừa co vừa rút, như muốn nuốt ăn cái gì.
Thấy Nhạc Điềm đã động tình, hậu huyệt bị khai thác đến mềm xốp ướt át, liền rút ngón tay ra, dùng cự vật chống ở ngay cửa.
Nhạc Điềm nằm ở trên giường thở dốc, hai chân bị tách ra đến mức tận cùng, cẳng chân đầu gối cùng lồng ngực đều bị đùa bỡn đến đỏ bừng, phần eo treo trên không, hoàn toàn dựa vào bàn tay kéo mông ra kia chống đỡ.
Tư thế này chỉ cần Nhạc Điềm cúi đầu liền có thể thấy hạ thể mình chảy nước đầy vùng mông, cùng với cự vật dữ tợn ngo ngoe rục rịch để ngay hậu huyệt.
Nhạc điềm sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng, rồi lại vì hạ thể cảm thấy hư không tác động, muốn có đồ vật to bự gì đó lấp đầy hoa huyệt và cúc huyệt của mình.
Chen chân để lên trên cánh tay cường tráng của Huyền Ngọc, mở rộng hai chân ra nhẹ nhàng dùng sức kéo trang chủ áp người về phía mình, mặt Nhạc Điềm đỏ bừng.
Dục vọng Huyền bị nổ Ngọc nháy mắt, mười ngón nắm chặt lấy cặp mông tròn xoe mạnh mẽ tách ra, giữ phần eo dùng sức đâm thẳng vào!
Hai tiếng rên rỉ hoàn toàn bất đồng vang lên, một tiếng mang theo âm khóc nức nở kêu to, một tiếng kia là âm thanh than thở đầy thỏa mãn.
Hiển nhiên hậu huyệt nhỏ hẹp này chỉ khuếch trương ba ngón tay là không đủ, lúc này cúc huyệt nho nhỏ bị căng mở đến cực độ, mỗi một nếp uốn đều bị căng phẳng, một tầng da thịt huyệt khẩu hơi mỏng bị kéo căng đến trong suốt, như muốn bị xé rách.
Cự vật dữ tợn sớm ở lúc làm tiền diễn bị trêu chọc mà trướng lớn đến mức tận cùng, dù là hoa huyệt từng có kinh nghiệm làm qua rồi, cũng chưa chắc thừa nhận hết được.
Cự vật tiến vào được phân nửa liền không vào tiếp được, hậu huyệt còn nhỏ hẹp hơn so với hoa huyệt xử nữ, hút cự vật có chút đau đớn, Huyền Ngọc cố nén dục vọng hoàn toàn đâm vào điên cuồng trừu động, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhạc Điềm trợn mắt, thấy cự vật thô tráng cắm ở hậu huyệt mình, còn có một đoạn lớn chưa tiến vào, thậm chí có thể nói là chỉ cắm vào quy đầu và một vài tấc sau đó mà thôi. Không nhịn được co rúm lại xin tha.
"Trang chủ cầu xin ngươi...... Vào không được...... Ngài có thể...... Có thể dùng phía trước......" Nhạc Điềm khóc lóc dâng hoa huyệt lên.
Huyền Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, quyết tâm phải khai bao cho cúc huyệt, còn hoa huyệt ở phía trước ...... Hắn nhưng không cảm thấy chỉ mỗi hoa huyệt mới có thể thừa nhận cự vật của hắn, lại trào lên phẫn nộ cùng dục vọng.
Cự vật lui ra một chút, lại đâm tiến vào nhiều hơn, không cho phép cự tuyệt mà thọc vào rút ra. Phân ra một bàn tay nắm lấy tiểu côn thịt, người song tính có côn thịt nhỏ hơn so với người bình thường, hắn chỉ dùng một tay là có thể nắm giữ, ngón cái ấn ở lỗ nhỏ trên quy đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
Tay cậu đang chống đỡ hai đùi, Nhạc Điềm sợ tới mức muốn buông tay để tránh cự vật xỏ xuyên qua, chân ở trên cánh tay Huyền Ngọc dùng lực lui ra mấy tấc. Giây tiếp theo lại bị người nắm lấy tiểu côn thịt vuốt xoa, chưa bao giờ thể ngiệm được cảm giác này khoái cảm từ bụng nhỏ dâng lên, Nhạc Điềm nháy mắt mềm chân, tự mình nuốt trở vào một mảng lớn cự vật, tức khắc hét lên!
Trông cứ như là tự chui đầu vô lưới. Huyền Ngọc bị động tác này của cậu chọc cười liên tục, tiểu tặc này thật là đáng yêu muốn chết.
Hậu huyệt không mềm mại so với hoa huyệt, lại không có tử cung cách trở, phần lớn nhất tiến hết vào, những chuyện sau đó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Huyền Ngọc một bên vuốt xoa tiểu côn thịt, một bên tăng lớn lực độ thẳng tiến, không đến vài cái liền toàn căn đâm vào!
Nguyên cây cự vật nặng trĩu thẳng đâm vào Hậu huyệt, đâm đến Nhạc Điềm eo đau chân mỏi, đường đi nhỏ hẹp bị căng phình đến cực đại, bụng nhỏ của Nhạc Điềm đều ẩn ẩn nhô lên một ít.
Côn thịt ở phía trước truyền đến một trận khoái cảm cùng hậu huyệt bị căng đến đau đớn, làm Nhạc Điềm không biết nên khóc la hay rên rỉ vì vui sướng, hai loại cảm xúc kịch liệt hoàn toàn bất đồng khiến cậu như chịu tra tấn.
Cự vật chậm rãi rời khỏi, tràng đạo bị bắt căng ra vừa mới thu lại, liền bị cự vật thẳng tiến đâm mạnh nháy mắt phá vỡ!
"A! Trang chủ! Trang chủ!"
"Kêu tên của ta." Động tác của Huyền Ngọc không ngừng nhanh hơn, cự vật mang theo thịt ruột đỏ tươi kéo ra tới, lại bị hung hăng thao trở về!
"A! Ô ưm ưm! Trang chủ......"
"Tên!" Huyền Ngọc đem cả phần rễ cự vật chen vào, Nhạc Điềm bị xoay người lại, quy đầu to bự ở trong tràng đạo xoay chuyển một vòng tròn, mạch máu cùng gân xanh phấn khởi cọ qua huyệt thịt non mềm.
"A! A a a a...... Huyền......"
Hai đầu gối mở rộng ra, Nhạc Điềm nằm sấp ở trên giường bị người đỉnh lộng không chạy đi đâu được, đầu vú đứng thẳng bị khăn trải giường đè ép cọ xát, Nhạc Điềm khống chế không được, nước mắt từng chút từng chút nhiễm ướt khăn trải giường, vết ướt càng lúc càng đậm hơn.
Mông cao cao nhếch lên, eo thon sụp xuống, tư thế này làm động tác của Huyền Ngọc đặc biệt thuận lợi, kéo mở cặp mông mà mạnh mẽ thao, mỗi lần đều cả căn hoàn toàn đi vào, cặp trứng trứng (tinh hoàn) đập vào hoa huyệt trơn bóng, phát ra tiếng vang 'bạch bạch'. Hoa huyệt chảy ra dịch nhầy dính đầy trên cặp trứng trứng kia, theo động tác kịch liệt thọc vào rút ra dâm dịch bị kéo thành sợi mỏng.
"A a a! Huyền Ngọc! Huyền Ngọc! Ta chịu không nổi......"
Huyền Ngọc nghe xong, động tác lại càng tàn nhẫn hơn nữa, tựa như muốn đem cả tinh hoàn nhét vào tiểu huyệt! Động tác trên tay càng không ngừng, thô bạo xoa bóp loát động lên xuống, ngón cái dùng sức xoay vòng ấn trên mã mắt!
"A a a! Chậm...... Chậm một chút......" Nhạc Điềm khóc đến thê thảm, hai chân chịu không được co rút.
"Ưm a!!!"
Lần này Huyền Ngọc tiến vào vô cùng sâu, thao đến chiều sâu xưa nay chưa từng có, tràng thịt uốn lượn đột nhiên bị thao thẳng!
Nhạc Điềm khóc lóc dùng cánh tay vô lực chống đở, nỗ lực thẳng eo, thừa nhận luật động thô bạo hung ác ở phía sau.
Một tư thế này thao mấy chục cái, thao thẳng đến khi giọng nói Nhạc Điềm đều khàn đi. Huyền Ngọc vẫn chậm chạp không chịu xuất tinh, dùng cự vật dưới háng trừng phạt tiểu tặc chạy trốn.
"A a a!" Ngón cái đang đè tiểu côn thịt lấy ra, Nhạc Điềm tức khắc co rút rồi bắn ra, tinh dịch đặc sệt bắn từng đợt lên giường đệm.
Hậu huyệt vì cao trào mà co chặt hút lấy hút để cự vật, Huyền Ngọc hung hăng chụp đánh lên cặp mông đầy đặn của Nhạc Điềm, nhẫn nhịn xúc động bắn tinh.
"Hô...... Hô......" Mới vừa trải qua lần bắn tinh đầu đầy sung sướng, Nhạc Điềm thở dốc liên tục, đại não trống rỗng, chỉ có tứ chi vì dư vị khoái cảm mà còn đang run rẩy.
Hậu huyệt hưởng thụ cao trào nên cái miệng nhỏ mút vào, Huyền Ngọc chậm rãi bắt đầu trừu động lần nữa.
Sau khi cao trào vừa qua đi thân thể mẫn cảm nào có thể chịu được loại kích thích này, Nhạc Điềm run rẩy kêu rên, tiểu côn thịt mới vừa bắn qua không đứng dậy nổi, hoa huyệt trào ra một lượng lớn dịch nhầy.
"Quên mất, đêm nay ngươi tới đây cũng là vì muốn mượn giống nhỉ, bắn tới nơi này, chẳng phải là lãng phí rồi sao." Huyền Ngọc rút ra cự vật dữ tợn đỏ tím, bỗng dưng cắm vào hoa huyệt!
"A!!!" Nhạc Điềm thét chói tai, hoa huyệt tịch mịch cả đêm không màng đau đớn, vội vàng mà quấn chặt lấy côn thịt to bự hút vào trong!
Hoa huyệt không nhỏ hẹp căng chặt giống cúc huyệt, nhưng lại ngập nước, mềm mại quấn chặt, tàn nhẫn thao vài cái vào hoa tâm, liền trào ra một lượng lớn hoa dịch, giống như ngâm mình ở suối nước nóng ấm áp.
Hoa huyệt thời gian dài không được yêu thương đột nhiên bị thao, đau đớn là không thể tránh khỏi, nhưng lúc trước hoa huyệt vắng vẻ lại cực kỳ cơ khát, Nhạc Điềm vừa đau đớn vừa sung sướng mà mềm mại kêu to rên rỉ.
Huyền Ngọc kịch liệt thọc vào rút ra vài cái, liền mở rộng tinh quan ra bắn vào trong tử cung! Tử cung nhỏ bé lại lần nữa uống đầy tinh dịch nóng bỏng, tử cung chướng đến bụng cũng nhô lên!
.
P/s: bối rối với cách chia chương của tác giả thiệt mà @@ edit chương này t muốn tiền đình luôn á :)))))) mà như vậy vẫn chưa xong đâu...chương sau còn tiếp tục chịt nữa cơ. Ụ^U
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro