Chương 49+50
Lâm Lang "a" một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, đỏ mặt ném găng tay cao su vào chậu. Đang tính mở miệng mắng thì chuông cửa vang lên. Cậu hậm hực chạy đi mở cửa, Cao Chí Kiệt với Quách Đông Dương nhấc chân vào: "Má ơi, nhà gì lạnh dữ vậy nè?"
"Máy sưởi hư rồi."
Lâm Lang thấy Quách Đông Dương, trên mặt lập tức nóng lên, xấu hổ cực kỳ. Cao Chí Kiệt xoa xoa tay đến cạnh Hàn Tuấn, hỏi: "Hai người lại cãi nhau hả?"
Lâm Lang không đợi Hàn Tuấn trả lời đã vội cướp lời: "Các anh tới đúng lúc lắm, vị này ở nhà đến phát ngán rồi, các anh dẫn anh ta ra ngoài chơi đi, mắc công cả ngày suy nghĩ nhảm nhí, rảnh rỗi sinh sự!"
Nói xong mới phát giác không ổn. Quả nhiên, cả Quách Đông Dương và Cao Chí Kiệt đều ngơ ngác nhìn về phía Hàn Tuấn im ỉm nãy giờ: "Mấy bữa không gặp mà đổi chủ hộ rồi hả?"
Quách Đông Dương mỉm cười ngồi xuống. Cao Chí Kiệt là vô duyên nhất, ngay lập tức chạy đến trước mặt Lâm Lang đánh giá từ trên xuống dưới một lượt. Lâm Lang bị nhìn đến mức da đầu tê dại, trừng hắn hỏi: "Anh làm trò khùng điên gì đấy?"
Cao Chí Kiệt "chậc chậc" hai tiếng: "Dạo này Lâm Lang to gan hơn trước nhiều nha. Ngày xưa tuy có chút càn rỡ với tôi, nhưng ngôn hành cử chỉ trước mặt anh Hàn thì luôn lộ vẻ kính sợ, trong bụng chưa chắc chịu phục, cơ mà vẫn cho đủ mặt mũi. Gần đây làm sao vậy, quan hệ hai người đã tốt đến mức này rồi á?"
Mặt Lâm Lang đỏ bừng, ngẩng đầu đáp: "Anh đừng nói hưu nói vượn, tôi hung dữ với anh ta thì tốt chỗ nào?"
"Bộ cậu không hiểu hả. Xa lạ thì tất nhiên phải nói chuyện khách sáo. Nhưng cậu chẳng thèm nể nang gì, chứng tỏ có vấn đề. Nếu không phải cậu biết chắc ảnh không dám động vào cậu, thì dựa vào tuổi tác và địa vị của anh Hàn, nhóc ranh cậu dám bố láo chắc?"
Tuôn một tràng khiến Lâm Lang á khẩu không trả lời được, trong lòng lại cảm giác Cao Chí Kiệt nói rất có lý, hồi tưởng khoảng thời gian sau khi trở về từ bệnh viện, hình như cậu quả thực tùy hứng với Hàn Tuấn hơn nhiều, chưa từng a dua nịnh hót, hở tý là châm chọc khiêu khích.
Thảo nào Hàn Tuấn vẫn chưa chịu xóa ảnh chụp, thì ra tại cậu biểu hiện không tốt!
Nhằm cảm ơn Cao Chí Kiệt một câu đập tỉnh người trong mộng, Lâm Lang phục vụ đặc biệt ân cần. Ngày thường bạn Hàn Tuấn đến đây, Lâm Lang toàn trốn biệt trong phòng mình không chịu ra, tính cậu im lặng dễ ngại ngùng, không thích gặp người lạ, Hàn Tuấn cũng chẳng khó xử cậu. Lần này thấy cậu chạy trước chạy sau, hớn hở như tiểu nô tài, Cao Chí Kiệt giật mình: "Anh cho cậu ta ăn cái gì vậy, rối loạn thần kinh rồi hả, ba hồi thế này ba hồi thế kia là sao?"
Hàn Tuấn mím môi, giữ nguyên biểu tình cá chết, ngữ khí lại dịu dàng hiếm thấy: "Cậu ta ấy hả, đầu nhỏ lanh trí phết đấy."
Cằm Cao Chí Kiệt cơ hồ rớt xuống đất. Quách Đông Dương chau mày vẫy Lâm Lang: "Cậu lại đây."
Lâm Lang lề rề đi tới, cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì?"
Quách Đông Dương quan sát cậu: "Hôm nay sao không dám nhìn tôi?"
Lâm Lang xấu hổ: "Đâu có."
Cao Chí Kiệt cười: "Mặt đỏ thế kia còn bảo không có, cậu không biết nói dối đâu."
Lâm Lang mất tự nhiên giật giật góc áo: "Không có thật mà, tôi chưa đọc sách xong nữa, các anh trò chuyện tiếp đi."
Quách Đông Dương đen mặt nhìn sang Hàn Tuấn. Người nọ ném một quyển tạp chí lên đùi hắn: "Về sau đừng mang linh tinh đến, tránh làm hư Lâm Lang."
Quách Đông Dương vừa thấy liền biến sắc, ngượng ngùng nửa ngày không nói chuyện. Cao Chí Kiệt sung sướng trên nỗi đau của người ta, vỗ tay cười nói: "Không phải làm hư, sợ rồi thì có, ha ha."
Khi trận tuyết đầu tiên của năm 2005 trút xuống, Lâm Lang vẫn đang trong lớp, giáo viên từ tốn giảng bài trên bục, sinh viên bên dưới lại nhốn nháo hết cả lên. Cậu ngắm bông tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, mỉm cười khe khẽ, bi ai trong mắt vụt qua rồi biến mất. Lý Yến bên cạnh sáp tới hỏi: "Tuyết đầu mùa đó."
Lâm Lang quay đầu cười, mặt Lý Yến lại đỏ lên, chớp chớp mắt to: "Mình nghe lớp trưởng nói bồ dọn ra ngoài hả?"
Lâm Lang lắc đầu: "Chỉ tạm thời thôi, ký túc xá có người bị thương, tôi tạm thời chuyển ra chăm sóc."
Từ ngày Lâm Lang cắt tóc, cậu phát giác thường xuyên có nữ sinh tiếp cận mình. Mới đầu chẳng chú ý mấy, dần dà rồi cũng nhìn ra, nam sinh trong lớp rất hay lôi chuyện này ra chọc cậu, lúc họp lớp cứ gọi "Lâm soái ca, Lâm soái ca" mãi. Lâm Lang dễ thẹn thùng, nhưng dù sao đang tuổi trọng hình thức, bụng dạ cũng có chút đắc ý, hiềm nỗi rất khó tránh ngại ngùng. Lý Yến là người địa phương, tính cách hoạt bát như con trai, trong đám nữ sinh, Lâm Lang quen thân với cô nhất, công việc gia sư lần trước cũng nhờ cô tìm giúp. Lâm Lang nhỏ tuổi nhất lớp, được cái không đến nỗi lùn, 1m7 xem như trung bình trong lớp, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai, nghe lớp trưởng bảo rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Dù Lâm Lang không định yêu đương trong trường đại học, nhưng trong lòng vẫn cao hứng. Tan học, Quan Bằng rủ cậu đi ăn, hai ngày này Hàn Tuấn đi công tác nên không có mặt ở thành phố F, Lâm Lang cũng vui vẻ đồng ý. Vả lại, lâu rồi cậu không đi ăn với Quan Bằng, hồi cấp ba hai người họ còn thường xuyên ăn chung cà mèn ấy chứ, Lâm Lang thật hoài niệm quãng ngày ấy.
Quan Bằng mới nhận phí sinh hoạt, hắn dẫn cậu đến tiệm cơm nhỏ dưới ký túc xá. Nhắc đến tiệm cơm này, Lâm Lang thực tình chả dám khen tặng, không phải tại nấu dở, tay nghề đầu bếp còn rất khá, mỗi tội giá mắc cắt cổ, bình thường chỉ có sinh viên lắm tiền đến ăn, hơn nữa đa số thường là tình nhân đi chung. Lâm Lang không nỡ lãng phí, bắt chước Quan Bằng chỉ gọi nửa phần. Kết quả khi món ăn bưng lên, Quan Bằng liền trộn hai đĩa làm một, cười hì hì bảo: "Cơm tập thể!"
Lâm Lang nhoẻn cười, cậu xem Quan Bằng như anh em ruột thịt, nên cũng không nhiều lời, hai người vừa ăn vừa tán dóc. Quan Bằng vẫn chọn hết thịt nạc cho cậu, còn mình tiêu diệt thịt mỡ. Cơm nước xong, Quan Bằng lau miệng, nhìn tuyết mỗi lúc mỗi lớn ngoài cửa kính: "Một tiếng nữa là chơi ném tuyết được rồi."
Lâm Lang nghe vậy cũng nhìn ra ngoài, nhưng đứng dậy ngay sau đó. Người nọ diện áo khoác đen, mặt mũi lạnh tanh, đang đứng ngoài nhìn cậu qua cửa kính. Quan Bằng cũng thấy, nhăn mày hỏi: "Việc gì phải sợ anh ta thế?"
Lâm Lang cười ngu: "Cậu nhìn kiểu gì vậy, đây không phải sợ, thôi không nói chuyện với cậu nữa, tớ về trước đây, mai bao cậu ăn cơm!"
Quan Bằng nhướng mày nhìn cậu, ra chiều được cưng mà hãi. Lâm Lang cười gian trá: "Màn thầu căn tin, ăn thỏa thích nhé!"
Lâm Lang chạy ra ngoài thì Hàn Tuấn đã đi xa. Cậu thở phì phò đuổi theo, gọi: "Anh về lúc nào vậy, sao không báo cho tôi biết, mà anh ăn chưa?"
Người nọ đến cạnh xe, mở cửa nói: "Đi vào."
Tình thế này, Lâm Lang nào dám nghe lời, dùng dằng đứng trên đường, nói quanh co: "Tôi... tôi còn tiết học."
Hàn Tuấn lại cười nhẹ: "Tôi thuộc lòng thời khóa biểu của em rồi. Lên xe, phía sau có người đang nhìn đấy."
Lâm Lang ngoảnh lại thấy Quan Bằng đang dòm sang đây, trong lòng căng thẳng, cuống quýt chui vào xe.
Hàn Tuấn im lặng suốt đường đi, Lâm Lang nghĩ cứ thế này không phải cách hay, song cậu ăn nói vụng về, lại chẳng rõ chuyện gì xảy ra, đành phải thành thật rúc một bên, liên tục đưa mắt nhìn lén. Xe dừng trước nhà, người nọ mở cửa xe: "Đi ra."
Lâm Lang vội tháo dây an toàn rồi xuống xe. Vừa vào nhà ngồi thì ngạc nhiên phát hiện trong phòng ấm áp lạ thường, mừng rỡ quay đầu hỏi: "Máy sưởi thông rồi hả?"
Hàn Tuấn cởi áo khoác: "Đi nấu cơm cho tôi."
Lâm Lang lập tức ngừng cười, tất tả chạy vào bếp. Cậu không tài nào hiểu nổi, tay nghề bếp núc của cậu nát như vậy, lăn qua lộn lại chỉ có từng đó, chính mình ăn còn thấy bối rối, sao hắn phải cố chấp thế chứ. Cậu nghĩ một hồi, sực nhớ Quách Đông Dương từng nói thần kinh Hàn Tuấn không bình thường, nhịn không được len lén bật cười. Mới đậy xong vung nồi, sau lưng đột nhiên vọng đến giọng nói lạnh lùng của người nọ: "Hôm nay trông em có vẻ vui nhỉ."
Lâm Lang hoảng sợ, quay lại thấy Hàn Tuấn đang dựa cửa, trên mặt nở nụ cười âm hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro