Chương 38+39
Chớp mắt đã đến cuối tuần, bí thư chi bộ đoàn Lý Yến giúp Lâm Lang tìm được công việc gia sư. Cậu vốn định từ chối, sau lại nghe nói chỉ dạy hai tiếng buổi trưa, một tuần hai buổi, không ảnh hưởng tới việc nấu cơm hay học tập, bấy giờ cậu mới cân nhắc rồi nhận lời. Trường họ tọa lạc tại khu mới của thành phố F, về cơ bản chẳng bao người sinh sống, đâu dễ tìm việc gia sư như khu lão thành. Huống hồ lúc cậu đi phỏng vấn, phụ huynh đều là phần tử trí thức hòa ái, đứa trẻ cũng ngoan ngoãn, cứ một tiếng hai tiếng "thầy Lâm". Đối với Lâm Lang mà nói, chương trình cấp hai không khó, ban đầu còn sợ không dạy nổi do học lâu rồi, cuối cùng đọc thử lại hiểu hết, tiếng Anh của cậu rất khá, dư sức ứng phó cấp hai.
Vốn lần này đi chỉ tính gặp mặt phụ huynh, ai dè ngay hôm ấy đã bắt đầu dạy. Lâm Lang về thì đã đến giờ cơm trưa. Trở lại chỗ ở, Hàn Tuấn đang ngồi chờ cậu trên sofa phòng khách, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc. Lâm Lang cười chột dạ: "Anh chưa ăn gì đúng không, tôi ra ngoài mua nhé."
"Khỏi, tôi kêu đồ ăn ngoài rồi." Hàn Tuấn đứng lên nhìn cậu: "Hôm nay là cuối tuần, lại không có giờ học, cậu đi đâu?"
Lâm Lang xắn tay áo vào toilet, vừa rửa tay vừa đáp: "Tôi đang muốn thương lượng với anh đây, chả là bạn học giới thiệu tôi đi làm gia sư, hai tiếng mỗi ngày vào thứ bảy và chủ nhật, anh thấy sao?"
Hàn Tuấn theo cậu đến cửa toilet, dựa cửa hỏi: "Cậu đồng ý chưa?"
"Rồi." Lâm Lang ngượng ngùng lau lau tay: "Tôi thấy không ảnh hưởng đến việc chăm sóc anh, với cả, một tiếng ba mươi đồng lận!"
Cậu nói có chút hưng phấn, hoàn toàn không phát hiện Hàn Tuấn nhăn mày. Lần đầu tiên trong đời kiếm tiền, dù cậu cố dằn nén đến đâu, thì nhất thời cũng khó mà ngăn cản niềm kích động lan tràn lên mặt. Cậu nhìn hai bộ bàn chải và ca nước đánh răng đặt ngay ngắn trên kệ, bèn cười hỏi: "Anh dọn hả?"
Hàn Tuấn lắc đầu: "Tôi thuê người giúp việc."
"À." Lâm Lang mỉm cười, đi đến trước bàn ăn, đoạn trừng to mắt: "Sao mua nhiều đồ ăn thế này?"
Hàn Tuấn ngồi sát bên Lâm Lang, đưa đũa cho cậu: "Vậy cậu ăn nhiều chút, đổ đi thì phí lắm."
Sáng giờ Lâm Lang chưa có gì vào bụng, đã sớm đói không chịu nổi, hơn nữa tâm trạng đang vui, ăn ngon miệng hơn bình thường nhiều. Hàn Tuấn thu hết vào mắt, cười nói: "Tôi không phản đối cậu tự kiếm tiền, nhưng không cho phép làm lỡ quá nhiều thời gian, cậu còn phải chăm sóc tôi, còn phải học tập, có bận bịu quá không?"
Lâm Lang những tưởng hắn sẽ không bằng lòng, đâm ra nghe xong có chút được cưng mà hãi, chùi miệng nói: "Tôi lên kế hoạch cả rồi, chỉ cần anh không phản đối thôi."
Từ khi Hàn Tuấn kể với cậu chuyện hắn chia tay Đồng Giai, cậu nhận thấy Hàn Tuấn thay đổi rất nhiều, thái độ trở nên ôn hòa chứ không hề lạnh lùng như xưa. Tuy rằng lúc gặp đám Cao Chí Kiệt vẫn lãnh đạm và ít cười, song thời điểm ở nhà lại dịu dàng hơn thấy rõ, nom ánh mắt kia xem, quá nửa là ý cười rồi. Lâm Lang nghĩ nát óc cũng chẳng ra, về sau ngẫm lại, cho rằng có lẽ Hàn Tuấn thực sự không thích cái cô Đồng Giai ấy, bằng không sao vừa chia tay đã hớn ha hớn hở thế chứ?
Ăn cơm xong, Lâm Lang rửa chén theo thường lệ. Hàn Tuấn không có nhiều thời gian nhàn rỗi ở nhà, cứ cách khoảng nửa tiếng sẽ nhận một cuộc gọi, toàn nói về chuyện công ty. Hiện tại hắn đã ngưng hẳn việc đến trường, bắt đầu chính thức gây dựng sự nghiệp. Nghe Cao Chí Kiệt bảo, hắn vào công ty dì út hắn hỗ trợ từ hai năm trước, tích lũy không ít kinh nghiệm, tiếp theo tự mở công ty, đến nay đã tương đối có quy mô. Lâm Lang thật lòng hâm mộ Hàn Tuấn, thiết nghĩ một ngày nào đó mình cũng trở thành người đàn ông tràn đầy quyến rũ như thế thì tốt biết mấy, diện mạo đẹp, sự nghiệp lại thành công, đúng là người đàn ông hoàn mỹ mà, hèn chi cứ đổi tiểu cô nương miết.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rạt, Lâm Lang vô thức nhớ tới sự kiện phòng tắm dạo trước, trên mặt lại nóng lên, bèn lắc lắc đầu bất đắc dĩ. Hàn Tuấn vô luận là thân hình hay chỗ ấy đều giống trai Tây, Lâm Lang đoán chắc là do hắn sang nước ngoài ăn cơm trong mấy năm trưởng thành. Lâm Lang dòm cơ thể bé xinh của mình, thầm nghĩ quả thực nên chú ý một chút, lỡ mà Hàn Tuấn sử dụng bạo lực gia đình với cậu, mạng nhỏ này chịu nổi vốn liếng nắm đấm của hắn mới lạ.
Khoảng thời gian này Lâm Lang học được khá nhiều, về cơ bản đã biết cách dùng đồ điện trong nhà. Rửa chén xong, Lâm Lang đem quần áo đã giặt sạch bằng máy lên ban công phơi, rồi về phòng mình đọc sách. Mở cửa mới phát hiện Hàn Tuấn cũng ở bên trong, đang nằm trên giường cậu gọi điện thoại. Cậu không dám quấy rầy hắn, bèn an vị trước giường xem sách. Từ nhỏ cậu đã có khả năng tĩnh tâm bất chấp hoàn cảnh huyên náo, một khi đã tập trung, mặc kệ ai nói gì cũng không làm phiền được cậu. Hàn Tuấn nói chuyện điện thoại xong, ngồi dậy từ trên giường, thấy Lâm Lang vẫn không nhúc nhích, liền vỗ vai cậu: "Lâm Lang."
Lâm Lang hồi thần, mở to mắt hỏi: "Sao?"
Hàn Tuấn bị vẻ mặt của cậu chọc cười, cầm một thứ trên giường đưa cậu: "Cho cậu cái này."
Lâm Lang nhận lấy rồi mở ra xem, vậy mà lại là một chiếc điện thoại di động, trông chẳng rẻ chút nào: "Đây là..."
"Cậu không có di động mà, tôi mua cho cậu một cái đấy."
Lâm Lang cuống quýt lắc đầu: "Không được, mắc lắm."
Hàn Tuấn cười hỏi: "Quên chuyện đồng hồ lần trước rồi hả?"
Lâm Lang rốt cuộc hiểu cái gì là nham hiểm, vội vàng rụt tay về. Hàn Tuấn cười nhẹ: "Tôi lưu số của tôi vào đó rồi, cậu biết cách gọi đúng không?"
Lâm Lang xấu hổ, lại chẳng dám chối từ, bứt ra bứt rứt không nói gì. Di động thực sự quá mắc tiền, cậu phải tìm lý do cự tuyệt mới được.
Hàn Tuấn nhìn thấu tâm tư cậu, ý cười nhạt đi, nói: "Di động là để tiện cho việc tìm cậu mới tặng, từ nay phải mở máy hai bốn giờ, gọi là phải nghe, biết chưa?"
Lúc Hàn Tuấn nhẹ nhàng cậu còn không dám cãi lời hắn, huống chi bây giờ hắn nghiêm túc như vậy, Lâm Lang tất nhiên đâu dám phản đối. Cậu nhìn bóng người trên màn hình di động, đành khẽ gật đầu, mím môi hỏi: "Vậy... cái này... xài làm sao?"
Lời vừa thốt ra, cậu liền đỏ mặt, cảm giác mình có chút ngu ngốc giả thanh cao.
May mà Hàn Tuấn không cười nhạo cậu, mà giảng giải tỉ mỉ cách sử dụng điện thoại di động cho cậu một lần. Năng lực bắt tay vào làm của Lâm Lang cực kém, mới học một chốc đã thấy đầu xoay mòng mòng, cậu lại không dám ấn lung tung, sợ nhỡ đâu làm hỏng, thế là Hàn Tuấn buộc phải cầm tay dạy cậu. Lâm Lang đột nhiên nhận ra mình bị Hàn Tuấn ôm lấy từ lúc nào chẳng hay, hơn nữa còn ôm trọn vào lòng, môi gần như muốn hôn lên tai cậu. Lâm Lang liên tưởng đến chuyện lần trước, trong lòng căng thẳng không thôi, nghe không nổi chữ nào nữa, quên béng luôn cả mấy cái vừa học. Hàn Tuấn cười vỗ đầu cậu: "Đầu nhỏ này sao mà ngốc thế chứ."
Lâm Lang mất hứng, mím môi tự mình hí hoáy. Quả nhiên vẫn là tự học nhanh hơn, tốn chừng nửa tiếng đã mày mò được kha khá. Hàn Tuấn nằm trên giường nhìn cậu, bỗng dưng cất tiếng hỏi: "Tối ngủ có lạnh không?"
Lâm Lang đang chơi vui, đáp mà không quay đầu lại: "Lạnh chứ, chăn mỏng thế mà!"
Hàn Tuấn cũng không nói thêm gì, vẫn bất động ngắm Lâm Lang. Tia sáng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt thiếu niên, khiến đôi môi càng có vẻ mềm mại tươi tắn, khóe miệng hơi nhếch mang theo niềm vui sướng và cao ngạo ẩn nhẫn. Hiềm nỗi mắt mi lại bị tóc trên trán che khuất, nhìn không tới vẻ trong trẻo khiến người ta mê đắm.
Lâm Lang phát giác Hàn Tuấn đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Anh nhìn cái gì?"
Ánh mắt Hàn Tuấn khẽ dịch chuyển, cuối cùng vẫn dừng trên mặt cậu: "Nhìn cậu."
Lâm Lang không ngờ hắn sẽ đáp vậy, trên mặt nóng lên, cúi đầu bảo: "Thế mà anh cũng nói được, thảo nào lắm bồ dữ vậy."
"Đàn ông bình thường đều có nhu cầu, cậu để ý à?"
Lâm Lang cười ngượng ngùng, nghe nhưng không trả lời, thấy hắn vẫn tiếp tục nhìn mình, mặt có chút nhịn hết nổi, đứng dậy nói: "Tôi đi toilet cái đã."
Hàn Tuấn cười ha ha, nhìn cậu hỏi: "Cậu sợ tôi lắm hả?"
Lần này Lâm Lang lại thành thật gật đầu: "Có hơi."
"Tôi sẽ không tổn thương đến cậu, cậu không cần sợ."
Lâm Lang chạy biến vào toilet không buồn ngoảnh lại: Mắc cười ghê, ai thèm sợ anh.
Có ng đợi ta ra truyện kìa vui ghê😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro