Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34+35

Lâm Lang sợ đến mức đẩy mạnh Hàn Tuấn ra, Hàn Tuấn vướng cánh tay phải, lúc ôm cậu dĩ nhiên không dồn nhiều sức lắm, nên bị cậu đẩy lên tường phòng tắm. Hắn đau tới hít khí, đỡ tay nhíu chặt mày. Lâm Lang hốt hoảng nhìn hắn, vắt chân chạy biến ra ngoài, chạy đến cửa phòng ngủ mới hồi phục tinh thần, sợ quá lại chạy về, thấy Hàn Tuấn nhăn mày thì sốt ruột hỏi: "Anh không sao chứ?"

Hàn Tuấn đen mặt chẳng nói chẳng rằng, lấy khăn tắm trên giá quây lại rồi ra ngoài. Lâm Lang khẩn trương bám theo sau, vừa theo tới cửa phòng ngủ, Hàn Tuấn đã đóng sầm cửa nhốt cậu bên ngoài.

Trong lòng Lâm Lang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đứng trước cửa hồi lâu không thấy Hàn Tuấn mở cửa, đành phải trở lại phòng khách dọn sạch bàn, hâm nóng chén cháo rồi gọi to: "Cháo tôi để trên bàn đấy, anh nhớ ăn nha."

Trong phòng không có động tĩnh. Lâm Lang áp tai lên cửa nghe một lúc, thấy bên trong im lìm, buộc lòng phải về phòng mình.

Thời gian còn sớm, vẫn chưa đến chín giờ, Lâm Lang ngồi trước bàn đọc sách, ngẩng đầu nhìn đã thấy mười giờ, bèn chuẩn bị rửa mặt lên giường. Quần áo cởi được một nửa mới sực nhớ chưa nhắc Hàn Tuấn uống thuốc, liền khoác áo lông ra ngoài. Bật đèn hành lang, phát hiện chén cháo trên bàn đã biến mất, cửa phòng Hàn Tuấn khép hờ, tối đen như mực. Cậu lặng lẽ đẩy cửa ra, vừa tiến vào hai bước thì đèn trong phòng sáng lên, Hàn Tuấn tỉnh táo nhìn cậu, tóc hơi hỗn độn. Cậu cười cười gượng gạo: "Tôi qua nhắc anh đừng quên uống thuốc."

Hàn Tuấn thất thần nhìn cậu, đột nhiên nói: "Tôi kiềm chế không nổi."

Lâm Lang sửng sốt, không hiểu hắn có ý gì, thấy sắc mặt Hàn Tuấn kém hơn trước, bèn đi tới gần giường, cất giọng lo lắng: "Có chuyện gì thế?"

Hàn Tuấn vẫn bất động quan sát cậu, dáng vẻ tựa hồ rất khổ sở, cuối cùng thở dài một hơi, hỏi: "Cậu sợ tôi lắm đúng không?"

Lâm Lang lắc đầu: "Tôi mà sợ thì đã không chuyển qua đây chăm sóc anh."

Nói thật, mới đầu Lâm Lang sợ Hàn Tuấn lắm chứ. Mặt mũi Hàn Tuấn lạnh lùng, bình thường hiếm khi nói đùa, nhưng về sau, chẳng biết tự lúc nào lại trở nên mềm mỏng với cậu hơn rất nhiều, luôn mỉm cười nom rất dịu dàng, thậm chí có vài phần cưng chiều. Lâm Lang đâu phải đứa ngốc, đương nhiên nhìn ra Hàn Tuấn đối xử với cậu khá đặc biệt, tuy chưa tới mức thân cận, song lại quan tâm cậu như một người anh trai, thâm tâm cậu cũng hết sức biết ơn hắn.

Hàn Tuấn nhìn cậu, hỏi: "Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"

Lâm Lang cúi đầu suy nghĩ chốc lát, đáp: "Rất tốt." Có lẽ sợ Hàn Tuấn tưởng mình trả lời lấy lệ, cậu lập tức bồi thêm một câu: "Giống như anh trai ấy."

Nói xong liền đỏ mặt, cảm giác lời này quái đản quá thể.

Hàn Tuấn lắc đầu: "Cậu không hiểu tôi, tôi là kẻ rất đáng sợ, chuyện gì cũng làm được."

Lâm Lang mỉm cười: "Mấy người Cao Chí Kiệt cũng nói vậy."

Hàn Tuấn cũng cười, nét mặt có chút phờ phạc. Hắn im lặng nhìn Lâm Lang thật lâu, mãi đến khi Lâm Lang ngượng ngùng cúi xuống, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ đối với cậu thật tốt."

Lâm Lang nghe mà cười thành tiếng, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: "Anh ngủ sớm đi, sáng mai tôi nghỉ, nấu cháo cho anh ăn tiếp."

Lâm Lang nói là làm, rạng sáng hôm sau đã dậy. Cậu thừa dịp Hàn Tuấn chưa tỉnh, tranh thủ tắm rửa, nấu nướng xong xuôi với tâm trạng sảng khoái, rồi mới đi gọi Hàn Tuấn dậy ăn. Đứng trước cửa kêu vài tiếng không thấy Hàn Tuấn đáp lời, cậu mở cửa ra nhìn, chỉ thấy chăn xếp ngay ngắn bên trong, Hàn Tuấn đã ra ngoài từ bao giờ.

Cậu ngồi trên sofa phòng khách đợi mãi chẳng thấy Hàn Tuấn về, bèn ra cửa, đi dọc theo con đường tiểu khu một vòng. Nắng ban mai vàng óng rực rỡ, mấy cụ già tập thể dục sáng đang múa Thái Cực đằng kia, trẻ con ríu rít chạy tới chạy lui trên bãi cỏ. Lâm Lang dạo một vòng, tâm tình cực tốt, một mình ăn cháo, ngâm nga đầy vui sướng.

Đang ngâm nga hăng say thì Hàn Tuấn đột nhiên trở lại, Lâm Lang vội đứng lên hỏi: "Tôi đợi hoài không thấy anh nên ăn trước rồi."

Hàn Tuấn gật đầu, kéo khăn quàng trên cổ xuống, treo đại trên móc áo. Lâm Lang chỉ cháo trên bàn: "Anh ăn chưa, nếu chưa tôi múc cho anh một chén nha?"

Hàn Tuấn lại gật đầu, đoạn ngồi xuống ghế: "Múc nhiều nhiều chút."

Lâm Lang chạy lon ton vào bếp cầm chén ra. Chén bát thành phố nhỏ xíu, múc đầy cũng chả được bao nhiêu. Lâm Lang thấy sắc mặt hắn hồng hào, cười tủm tỉm hỏi: "Có gì vui mà cao hứng vậy?"

Hàn Tuấn lấy giấy ăn lau miệng, đáp hời hợt: "Tôi chia tay bạn gái rồi."
Lâm Lang giật mình không nhỏ: "Tại sao chứ, tôi nghe Cao Chí Kiệt nói hai người hợp lắm mà, anh ta còn bảo anh rốt cuộc cũng chịu chung tình rồi."

Hàn Tuấn mỉm cười nhìn cậu: "Còn vì sao nữa, tôi không thích nữa thì chia tay, vậy mới tốt cho cả hai."

"Sao anh lại như thế được?" Lâm Lang bất bình thay cô gái nọ: "Anh đã cùng người ta... Vậy mà còn bội tình bạc nghĩa!"

Hàn Tuấn bỗng bật cười: "Bội tình bạc nghĩa?"

Đã phạm sai lầm mà thái độ còn thế kia, Lâm Lang cảm thấy đây chính là tác phong sinh hoạt có vấn đề. Cậu đang tính lải nhải tiếp, chuông cửa chợt vang lên, bèn vội vàng đứng lên chạy ra mở cửa, là Cao Chí Kiệt, hắn lạnh đến run cầm cập: "Nhanh rót cho tôi tách trà nóng, mau lên mau lên!"

Lâm Lang "Ờ" một tiếng, chỉ cháo trên bàn: "Chúng tôi đang ăn, anh muốn ăn ít cháo không."

Cao Chí Kiệt kéo ghế ngồi xuống: "Còn không mau mang ra?"

Lâm Lang biết tính hắn nên không thèm chấp nhặt, chạy vào bếp bê một chén ra. Có người ngoài ở đây, Lâm Lang không tiện tiếp tục truy cứu vấn đề tác phong của Hàn Tuấn, chí ít cũng nên giữ mặt mũi cho hắn. Cao Chí Kiệt húp một ngụm, nhe răng hỏi: "Má, cháo gì đây, sao lại là cái vị này?"

"Cháo bát bảo đó." Lâm Lang liếc hắn: "Hầm hơi lâu tí, nhưng vị có tệ lắm đâu, Hàn Tuấn còn khen nữa kìa."

"Đó là ảnh giữ thể diện cho cậu, cơm tập thể trong căn tin trường còn ngon hơn cái vị này của cậu... Thôi thôi, uống đại vậy."

Lâm Lang chỉ hận không thể giật lại cái chén trong tay Cao Chí Kiệt, chê thì đừng ăn nữa, cậu vẫn chưa ăn đủ đâu!

Cao Chí Kiệt cau mày ăn hết một chén, thấy Hàn Tuấn lạnh mặt ngồi một bên, ngẩng đầu hỏi Lâm Lang: "Làm sao đây, lúc tôi mới vào thấy hai người đang tranh cãi cái gì mà?"

Lâm Lang đang dọn chén, đáp mà không ngẩng đầu: "Ai tranh cãi với anh ta, tôi nào dám."

Lâm Lang luôn nói năng nhẹ nhàng chậm rãi, dù tức giận, nhưng ngữ điệu chỉ biến hóa chút đỉnh, vẫn thong thả mà ôn hòa. Hàn Tuấn nhìn Lâm Lang, trong mắt có chút bất đắc dĩ: "Tôi nói tôi chia tay với Đồng Giai, thế là cậu ấy mắng tôi bội tình bạc nghĩa."

Lâm Lang đỏ mặt, thả đồ trong tay xuống: "Nếu anh không nghiêm túc thì đùa giỡn tình cảm của con gái người ta làm gì?"

Hàn Tuấn từ chối cho ý kiến, vẫn lãnh đạm như cũ. Ngược lại là Cao Chí Kiệt lên tiếng, hắn ngậm thuốc, nhìn Lâm Lang đầy bất mãn: "Bao năm qua ai chả vậy, cũng đâu phạm tội lớn gì? Tại cậu không có điều kiện đó thôi, bằng không chắc cũng chả khác chúng tôi đâu, dự là mấy tiểu cô nương xếp hàng chờ bò lên giường cậu ấy chứ."

Lâm Lang xấu hổ: "Tôi... Tôi không..." Vì đang ngượng nên giọng Lâm Lang nhỏ tới nỗi khó mà nghe thấy: "Nếu ngày nào đó người tôi yêu thật lòng xuất hiện, tôi nhất định sẽ đối xử với cổ thật tốt, trao trọn đời mình cho người ấy." Cậu ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói lớn: "Tôi không đời nào giũ bỏ trách nhiệm như thế đâu!"

Cao Chí Kiệt cười hắc hắc: "Tiểu Lâm Tử ngây thơ quá ta ơi."

Hàn Tuấn cong khóe miệng, đứng dậy cười bảo: "Sau này tôi chắc chắn sẽ sửa."

Lời của cái dạng lăng nhăng này tin được mới lạ đời, cậu cũng không phải mù tịt, nghe Cao Chí Kiệt kể, hắn một năm đổi bốn năm cô bồ, đã thế toàn là em gái lớp dưới thuần khiết vô hạn, còn chịu khó hơn cả thay quần áo. Trung Quốc đang mất cân bằng nam nữ mà, trai độc thân thiếu gì, sao tới lượt hắn lại thành một chồng nhiều vợ, rõ là không công bằng.

Hàn Tuấn đến trước mặt cậu, hỏi khẽ: "Không tin tôi à?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro