Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32+33

Lâm Lang hơi giật mình, quay lại hỏi: "Anh không ngủ hả?"

Hàn Tuấn ngồi dậy, có thể do mới tỉnh nên giọng hơi khàn: "Cậu vừa mở cửa là tôi tỉnh luôn. Về hồi nào thế?"

"Về lâu rồi, mặt trời cũng sắp xuống núi tới nơi."

Hàn Tuấn tới trước cửa sổ kéo rèm, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất hắt vào, ánh sáng trong phòng êm dịu vừa đủ. Hắn khẽ nghiêng đầu, sườn mặt rất sâu, sóng mũi cao thẳng và môi mỏng sắc nét phác họa nên đường cong lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ tựa đao tước tỏa ra sức quyến rũ khó cưỡng của đàn ông trưởng thành. Lâm Lang hâm mộ không thôi, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, thầm nghĩ cùng lắm chỉ kém tám chín tuổi, ấy mà cứ như cách cả thế hệ.

"Cậu đói chưa?"

Lâm Lang tưởng hắn muốn cậu nấu cơm, đứng có chút mất tự nhiên: "Tôi chỉ biết nấu cháo, cái khác thì không biết đâu."

Hàn Tuấn cười ha ha, nâng cánh tay phải đeo băng vải lên: "Không định bắt tôi nấu đấy chứ?"

Lâm Lang đành chậm chạp lết vô phòng bếp. Nhà bếp rất rộng nhưng lại sạch sẽ, không có vẻ thường xuyên đỏ lửa. Lâm Lang nhìn nồi nia xoong chảo đầy đủ mà chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn ra phòng khách: "Lò... lò vi sóng với mấy thứ kia, tôi không biết xài."

Hàn Tuấn thoáng lộ ý cười, mặt Lâm Lang càng đỏ hơn. Nhà họ toàn nhóm củi nấu cơm, lần đầu tiên cậu tận mắt trông thấy những thứ hiện đại hoá này, nào dám tùy tiện chạm vào, lỡ làm nổ thì sao, không cẩn thận là tai nạn chết người như chơi!

Hai người cùng vào bếp, một nói chuyện, một ra tay, phối hợp tương đối ăn ý. Trời tối hẳn, cơm cũng nấu xong, ngoại trừ cháo, Lâm Lang còn làm cà chua xào trứng, đương nhiên là dưới sự chỉ đạo của chuyên gia.

Lần đầu chân chính xuống bếp nấu cơm, Lâm Lang cũng hưng phấn lắm, đưa đũa cho Hàn Tuấn: "Mau nếm thử xem!"

Hàn Tuấn cười cười, cầm đũa gắp miếng nhỏ cho vào miệng. Lâm Lang kích động vô cùng, mở to mắt dõi theo nhất cử nhất động của hắn: "Thế nào thế nào?"

Hàn Tuấn cau mày, trầm mặc một hồi: "Cậu lén thêm muối sau lưng tôi hả?"

"Phải... Tôi nếm chả thấy vị gì nên bỏ thêm tí muối."

Mới nấu ăn lần đầu đã bị một câu như vậy, Lâm Lang không khỏi chán nản, tuy cậu bình thường rất dễ bảo, nội tâm vẫn có vài phần thanh cao, nghe Hàn Tuấn hỏi thế, cậu cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Cậu cúi đầu mím môi: "Tôi đã bảo không biết nấu cơm mà anh cứ khăng khăng bắt tôi thử một lần, nếu anh không thích thì ra ngoài ăn đi, dù sao cũng đâu xa, ra cửa là có nhà hàng rồi."

Hàn Tuấn bật cười: "Tôi có bảo không ăn đâu, cậu tức tối thế làm gì? Người thì nhỏ mà tính tình lớn phết nhỉ."

"Đâu có, anh đừng nói lung tung." Như trước kia, nếu Hàn Tuấn dám dùng giọng điệu người lớn nói chuyện với cậu, Lâm Lang đã sớm khó chịu. Nhưng từ khi biết Hàn Tuấn lớn hơn mình nhiều, cậu cũng chấp nhận cách nói ấy. Cậu ngồi xuống, mặt ửng đỏ: "Tôi nấu khó ăn thật mà, anh cũng đâu nói dối, tôi giận anh làm gì. Thôi vậy đi, tôi nấu tôi ăn, rồi ra ngoài gọi thức ăn cho anh."

Nói xong đứng lên luôn, Hàn Tuấn cũng đứng theo, ngăn cậu lại: "Khỏi cần, cậu ăn ít cơm như vậy làm sao ăn hết từng này."

Đoạn, hắn híp mắt cười xấu xa: "Lâm thiếu gia lần đầu xuống bếp, tôi đương nhiên phải cho mặt mũi."

Lâm Lang bị hắn nói đến phát ngượng, cầm đũa gắp một miếng trứng nhét vào miệng, cẩn thận nếm thử, đúng là hơi mặn. Nhưng chiếu theo lẽ thường, với người lần đầu tiên xuống bếp, Hàn Tuấn nên khen cậu dăm câu mới phải. Nếu là cậu ấy hả, bất luận đối phương nấu dở cỡ nào cũng sẽ khen ngợi hoặc an ủi vài câu, làm gì có chuyện nói toạc móng heo như cái người đối diện này.

Cơ mà cháo nấu vừa tới, có cho ít đường nên vị hơi ngòn ngọt. Lâm Lang ăn cơm không nói chuyện, Hàn Tuấn cũng im lặng. Bàn thức ăn chả mấy chốc đã bị cả hai quét sạch, Hàn Tuấn bê cháo húp một ngụm, hít hà nói: "Nóng thế?"

Lâm Lang có chút sung sướng khi người gặp họa: "Tôi đưa muỗng cho anh rồi đó thôi?"

Hàn Tuấn đành cầm muỗng múc từng thìa nhỏ, tay trái chung quy không thuận bằng tay phải, Lâm Lang nhìn bộ dạng hắn thổi thổi, không kiềm được phải bật cười khe khẽ. Hàn Tuấn nâng mắt lên hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Lâm Lang vội dừng cười, lắc đầu: "Không có gì."

Hàn Tuấn quăng muỗng trong tay đi, đẩy chén đến trước mặt cậu: "Cậu cười nhạo tôi dùng tay trái ăn, vậy cậu đút tôi đi."

"Hả?" Lâm Lang đần mặt, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không được!"

Đường đường đàn ông con trai sao lại thốt ra loại lời buồn nôn thế kia chứ, cậu cũng đâu phải con gái, mà dù là con gái cũng không phải bạn gái hắn, ai làm nổi việc đó.

Hàn Tuấn lãnh đạm nhìn cậu, lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc. Lâm Lang kiên quyết không chịu thoái nhượng, cúi đầu tự ăn phần mình.

Đến tận khi cậu ăn hết, Hàn Tuấn vẫn ngồi im trên ghế. Lâm Lang thầm thấy buồn cười, mặt mũi lại ra vẻ tức giận: "Anh không ăn thì nguội ráng chịu."

Người nọ nhìn cậu chăm chú, trên mặt thoáng hiện ý cười bỡn cợt: "Cậu xung phong tới đây chăm sóc tôi, tí việc nhỏ ấy cũng không muốn làm là sao?"

"Chuyện anh làm không được, tôi có thể giúp anh, nhưng bây giờ chính anh cũng tự ăn được, sao tôi phải giúp?"

Dứt lời, Lâm Lang liền đứng lên dọn thức ăn vào bếp. Trong lúc rửa chén, cậu đột nhiên hối hận, cảm giác mình cự tuyệt quá trực tiếp, nói sao thì Hàn Tuấn vẫn là người bệnh, cậu có phản đối cũng nên uyển chuyển một chút mới đúng. Cậu lau tay, ra phòng khách nhìn thì chẳng thấy bóng dáng Hàn Tuấn đâu, chén cháo trên bàn vẫn còn nguyên xi. Cậu đi tìm quanh đó mới thấy hắn trước cửa phòng tắm. Hàn Tuấn đang cởi quần áo, Lâm Lang vội chạy tới: "Đừng lộn xộn."

Hàn Tuấn không biết ăn trúng thuốc gì mà hung dữ nói: "Tôi không cử động thì cởi đồ đi tắm kiểu gì."

Lâm Lang nghe mà dở khóc dở cười: "Anh còn muốn tắm á?"

"Chẳng lẽ tôi một tháng không gỡ bó bột thì khỏi tắm một tháng luôn hả?"

Nhìn giọng điệu với vẻ mặt kia mà xem, cứ y như con nít ấy, dáng dấp thành thục chững chạc ngày xưa nay còn đâu. Lâm Lang nhất thời á khẩu hết trả lời nổi, đè lại cánh tay hắn: "Tôi giúp anh."

Hàn Tuấn cũng không lên tiếng, Lâm Lang tức tốc cởi áo hộ hắn, hai người dựa vào nhau rất gần, cậu thậm chí thấy được phần lông quanh co trên bụng Hàn Tuấn. Thân thể Hàn Tuấn cao lớn rắn chắc, đã vậy còn nóng hôi hổi, mặt Lâm Lang bị hun đến nóng lên. Lâm Lang cố giả bộ bình tĩnh, tự an ủi mình rằng đều là đàn ông cả, chỉ là khác biệt giữa thành niên và chưa thành niên thôi mà, có gì đáng sợ đâu.

Nhưng giữa thành niên và chưa thành niên có nhiều chỗ chênh lệch một trời một vực. Lột quần xong, Lâm Lang bắt đầu khó xử, cậu nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy mình không chống đỡ nổi, đành nhỏ giọng nói: "Anh tắm đi, cần gì nhớ gọi tôi."

Vừa bước ra một bước đã bị Hàn Tuấn bắt được: "Cậu đừng đi, cậu đi rồi tôi biết tắm thế nào?"

Lâm Lang đỏ mặt, không cẩn thận liếc đến cái mông được bao chặt trong quần lót của Hàn Tuấn, vội ngoảnh đi: "Tôi không quen nhìn người khác tắm, anh tự tắm đi, chỉ cần không xối trúng cánh tay là được."

Người nọ lại dùng thân mình chặn cậu, nhìn cậu bảo: "Tôi muốn cậu giúp."

Đại não Lâm Lang thoáng cái chập mạch, đỉnh đầu cậu vừa tới cổ Hàn Tuấn, có cảm giác bị áp bách rất mãnh liệt. Đã nói đến nước này, cậu làm gì còn lý do từ chối nữa, chống đối mãi kể cũng hơi già mồm. Hàn Tuấn kéo quần lót xuống, lộ ra vật khổng lồ đang ngủ đông giữa háng. Lâm Lang thoáng thấy một lùm đen đen, tim đập liên hồi. Cậu cố hết sức không cúi đầu nhìn, ánh mắt lại rơi xuống cơ ngực nở nang của hắn. Nước từ vòi sen bắn tung tóe làm ướt quần áo Lâm Lang, Hàn Tuấn cất giọng trầm thấp: "Đừng chỉ xoa phía trên."

Trong đầu Lâm Lang nổ cái "bùm", đành phải từ từ nhắm mắt mò xuống. Mu bàn tay bỗng chạm phải một mảng lông rậm, Hàn Tuấn đột nhiên thở dốc, Lâm Lang sợ hết hồn, tưởng đụng trúng tay hắn, luống cuống mở mắt ra: "Sao vậy?"

Hô hấp Hàn Tuấn chưa ổn định, khàn giọng nói: "Cậu đừng sờ lung tung."

"Tôi đâu có..." Mặt Lâm Lang đỏ lên, mắt chợt nhìn thấy vật giữa háng Hàn Tuấn đã hơi hơi ngẩng đầu, tuy mới vùng dậy một nửa, song kích thước đã to lớn kinh người, màu sắc cũng đậm hơn cậu rất nhiều, trông vô cùng dữ tợn. Lòng cậu rối bời, chẳng dám thở mạnh. Hàn Tuấn lại thở gấp: "Tại cậu gây họa đấy."

Lâm Lang quên béng phản bác, đầu cậu trống rỗng. Thân thể trưởng thành mà mạnh mẽ của người nọ bất ngờ áp qua, Hàn Tuấn ôm lấy cậu, khàn tiếng gọi: "Lâm Lang!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro