Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26+27: Tình yêu, Âm mưu và Lần đầu chung giường

Phòng bệnh lặng như tờ, Hàn Tuấn an tĩnh nằm trên giường bệnh trắng toát, trên mặt còn đọng máu. Lâm Lang đến trước giường bệnh, nghẹn ngào gọi: "Hàn Tuấn."

Lông mi Hàn Tuấn khẽ động đậy, nhưng không mở mắt. Lâm Lang rốt cuộc nhịn không được phải bật khóc, đứng bên giường khóc run cả người. Cao Chí Kiệt mở cửa, thấy cậu khóc thảm như vậy cũng sợ, bước nhanh đến gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!"

Hàn Tuấn mở to mắt, giọng hơi khàn: "Ồn quá."

Cao Chí Kiệt đập một phát lên mép giường, chỉ vào Lâm Lang mắng to: "Má nó, người còn chưa chết, cậu khóc cái gì mà khóc, tính hù chết tôi hả?!"

Lâm Lang đứng tại chỗ, trên mặt còn vương nước mắt, ngơ ngác nhìn Hàn Tuấn: "Anh... anh không sao chứ?"

Hàn Tuấn mỉm cười, đáp: "Tay phải gãy xương, nhưng không thành vấn đề."

Lâm Lang lại khóc òa: "Anh là đồ thần kinh, bày đặt vờ vịt cái gì, sao không đụng xe chết luôn đi, anh thấy trò này vui lắm hả, anh..."

Thoáng cái tuôn sạch mọi lời khó nghe. Cao Chí Kiệt thực sự nghe hết nổi, hung tợn lườm cậu: "Đủ rồi, người ta dù sao cũng đang bị thương, thái độ kiểu gì đấy?"

Lâm Lang nhất thời á khẩu không trả lời được, nín nhịn hồi lâu, đoạn xoay lưng ra ngoài. Cao Chí Kiệt vội hỏi: "Cậu đi đâu?"

"Đi toilet!"

Cao Chí Kiệt bỗng bật cười, nhìn Hàn Tuấn nói khẽ: "Xem ra bình thường nhóc con này không đáp lại, cũng chẳng thèm để ý tới anh, ai ngờ mặt lạnh tim nóng, mới nghe anh gặp tai nạn cái là, mẹ kiếp, mặt trắng bệch luôn, cả tư thế kia nữa, tình cảm với anh đúng là sâu sắc mà."

Hàn Tuấn cười đáp: "Ba mẹ cậu ấy qua đời do tai nạn, chắc có bóng ma tâm lý, hơn nữa tôi bị thương thế này nhiều ít gì cũng liên quan tới cậu ấy."

Cao Chí Kiệt ngớ ra: "Liên quan cái gì?"

Hàn Tuấn thuật lại mọi chuyện một lần. Cao Chí Kiệt nghe mà chẳng hiểu ra sao: "Cậu ta không cần thì thôi, anhcó đáng phải uống nhiều rượu thế không?"

Hàn Tuấn cười cười: "Cậu khỏi quan tâm, đóng tiền xong thì về đi."

"Hóa ra đại gia em là cái máy rút tiền. Em đi cũng không sao, nhưng ai trông anh? Chẳng lẽ để Lâm Lang ở lại?"

Hàn Tuấn không đáp. Cao Chí Kiệt "xì" một tiếng: "Với cái cơ thể tí tẹo kia của cậu ta á? Em thấy người khác hầu hạ cậu ta còn được, cậu ta mà hầu hạ người khác cái gì... hừ!"

Hàn Tuấn nhìn cái bình treo ngược: "Nhờ cậu chăm sóc tôi cũng được, chỉ là tay tôi mới gãy, có lẽ bất tiện đến mấy tháng, sợ quấy rầy thời gian của cậu thôi."

Cao Chí Kiệt lập tức nghẹn lời, cười hắc hắc: "Đi thì đi, nếu Lâm Lang hại anh bị thương, dĩ nhiên phải bắt cậu ta khắc phục hậu quả chứ. Anh chờ chút, em đi nói cậu ta."

Hàn Tuấn gọi hắn lại: "Thôi khỏi, cậu đi luôn đi, tôi nói cho."

Cao Chí Kiệt lấy di động ra xem giờ, đã mười một giờ khuya: "Em thấy tối nay anh khoan hãy về, ngủ lại đây một đêm đi, sáng mai em qua đón."

Hàn Tuấn gật đầu. Cao Chí Kiệt xem chừng Lâm Lang sắp quay lại rồi, dặn mấy câu liền đi.

Lâm Lang về không thấy Cao Chí Kiệt đâu, còn tưởng hắn có việc ra ngoài. Hàn Tuấn lại nhắm mắt nằm trên giường, cậu không dám làm phiền, đành im lặng ngồi một bên. Ai dè đợi mãi đến gần nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng Cao Chí Kiệt, cậu có chút đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng ghé sát tai Hàn Tuấn: "Anh ngủ chưa?"

Người nọ tức khắc mở mắt, đôi mắt đen hoàn toàn tỉnh táo, làm gì có vẻ buồn ngủ. Lâm Lang hoảng sợ, thế mới biết ban nãy hắn giả ngủ, song cũng không dám nổi đóa, chỉ thấp giọng hỏi: "Anh biết Cao Chí Kiệt đi đâu không?"

"Tôi bảo cậu ta về rồi."

"Hả?" Lâm Lang mờ mịt: "Vậy tôi làm sao đây?"

Mặt Hàn Tuấn không chút thay đổi: "Tôi vừa nói mấy tháng này cần người chăm sóc, thế là cậu ta bỏ chạy luôn."

Lâm Lang nghe thế, vội vàng ưỡn ngực: "Tôi có thể chăm sóc anh."

Vẻ mặt Hàn Tuấn rất thản nhiên, cũng không đáp lời. Lâm Lang vội bổ sung: "Tôi nói thật đó, chỉ cần không bận đi học, tôi sẽ giúp anh."

"Tôi không thích mang ơn người ta."

"Không... không phải giúp, vốn dĩ tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện anh bị thương... mà?"

Lâm Lang đỏ mặt, nơm nớp quan sát hắn. Người nọ suy tư một lúc, nói: "Vậy cậu dọn qua nhà tôi đi, đỡ mắc công chạy hai đầu, chăm sóc tôi cũng tiện."

Lâm Lang "A" một tiếng: "Anh không ở ký túc xá à?"

Hàn Tuấn nhìn cánh tay mình: "Hiện tại ở ký túc xá đâu có tiện đúng không?"

"Ờ nhỉ." Lâm Lang suy nghĩ, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Được... Được rồi. Mai tôi về ký túc xa thu dọn ít đồ."

Truyền nước xong, Lâm Lang gọi y tá tới rút kim. Hàn Tuấn nhịn đau dịch sang một bên, Lâm Lang luống cuống đè hắn xuống: "Anh đừng lộn xộn, muốn gì cứ nói với tôi."

"Tôi không dịch ra thì cậu ngủ ở đâu?"

"Hả?"

Suy cho cùng cánh tay đang gặp bất tiện, Hàn Tuấn mới cử động một tý đã đau đến khẽ thở dốc, hắn thở hổn hển, vỗ giường bảo: "Hơn mười một giờ rồi còn chưa ngủ?"

Lâm Lang chần chừ, đoạn lắc đầu: "Thôi, giường nhỏ quá, tôi lại ngủ không nề nếp, lỡ đè trúng anh thì không hay."

Hàn Tuấn cũng không ép cậu, chỉ cười cười rồi đắp chăn lên người. Vừa vào tháng mười một, phòng bệnh vẫn chưa cung cấp khí ấm. Lâm Lang mới ngồi trên ghế một lát đã lạnh đến phát run. Cậu nghe đồn phòng bệnh hạng sang nào cũng có giường phụ mà, sao giờ đến cái ghế dựa thoải mái chút cũng không có thế này? Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tối như mực nên khó mà thấy rõ, trong phòng tắt đèn, chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt vào từ hành lang. Lâm Lang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thiết nghĩ nếu thực sự phải ngồi chịu đựng như vầy cả đêm thì hơi đáng thương, cậu không dễ bị cảm cúm, nhưng một khi bệnh sẽ lây lất mười ngày nửa tháng, trời lạnh mà bị cóng chỉ mất nhiều hơn được. Cậu đứng lên suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn lặng lẽ xốc chăn chui vào.

Vừa nằm lên giường, một luồng hơi nóng liền ập vào mặt, mang theo mùi thuốc đắng thoang thoảng. Lâm Lang thở dài đánh thượt, cẩn trọng dịch vào trong, nửa người lộ ngoài chăn. Lúc sau, cậu phát hiện Hàn Tuấn chẳng có động tĩnh gì, bèn cả gan dựa sát Hàn Tuấn thêm chút. Đến gần quả nhiên ấm áp hơn nhiều, cậu dựng tai nghe ngóng hồi lâu, thấy Hàn Tuấn hít thở đều đặn như đã ngủ say, bèn nhích thêm tẹo nữa. Cứ liên tục như thế hơn nửa tiếng, rốt cuộc cả người cũng bao phủ trong chăn.

Giường bệnh viện vô cùng dễ chịu, Lâm Lang thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, vừa thở hắt được một hơi, Hàn Tuấn đột nhiên duỗi tay trái vòng qua dưới người cậu, ôm cậu vào lòng. Thân mình Lâm Lang cứng đờ, đang tính vươn đầu qua xem hắn cố tình hay vô ý thì Hàn Tuấn ghé sát tai cậu thì thầm: "Vậy ấm hơn."

Hơi nóng phả thẳng vào sau tai, Lâm Lang nhịn không được run nhè nhẹ, tim đập mãnh liệt. Hàn Tuấn không nói tiếp nữa, môi cứ thế như kề như không bên tai cậu, như thể muốn ngậm nó vào miệng bất cứ lúc nào. Lâm Lang đâu dám nhúc nhích mảy may, cậu vừa kích động vừa xấu hổ, lại sợ mình bất cẩn va phải hắn.

Vóc người Hàn Tuấn rất cường tráng, gần như bao trọn toàn thân cậu. Hai người nằm sát nhau, Lâm Lang thậm chí nghe thấy tiếng tim đập đầy sức sống của hắn, cậu bắt đầu phân tán tinh lực bằng cách lẩm nhẩm đếm thử, không bao lâu đã phát hiện chỗ kỳ lạ, cậu đã căng thẳng lắm rồi, nhưng nhịp tim Hàn Tuấn hình như còn gấp gáp hơn cậu. Cậu không cho rằng Hàn Tuấn là loại người dễ căng thẳng hay xấu hổ, huống hồ hắn còn chủ động ôm cậu, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh ngủ chưa?"

"Chưa."

"Kỳ ghê, sao tim anh đập nhanh hơn tim tôi nhiều vậy? Bộ lúc nào cũng thế à?"

Hàn Tuấn mãi không đáp. Lâm Lang nghiêng đầu nhìn hắn, tai thoáng lướt qua bờ môi nóng bỏng của ai kia, kích thích khiến cậu run lên. Hàn Tuấn trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."

Lâm Lang dịch ra ngoài, nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của Hàn Tuấn ôm lại, bên tai vang lên âm thanh trầm thấp mà khàn khàn: "Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi."

Tình huống kiểu này thì Lâm Lang biết ngủ thế nào. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà trắng tinh, chợt nhớ tới một đêm rất lâu trước kia. Đoạn, cậu khẽ nghiêng qua nhìn sườn mặt của Hàn Tuấn: "Ngày mai tôi có tiết, nhớ gọi tôi nhé."

Hàn Tuấn quay mặt về phía cậu, tựa hồ muốn áp lên trán cậu: "Bình thường cậu dậy sớm lắm mà?"

Lâm Lang cười ngượng ngùng: "Chả hiểu sao mấy bữa nay tôi dậy không nổi. Cứ sáng ra lại thấy uể oải muốn chết, đôi khi tắt đồng hồ báo thức lúc nào cũng không hay."

Hàn Tuấn mỉm cười, khoe hàm răng trắng bóc. Lâm Lang đỏ mặt, nhắm mắt nói: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì, ngủ đi."

Lâm Lang xê ra ngoài, Hàn Tuấn ghì chặt eo cậu: "Làm gì đấy?"

"Hồi nãy tôi không xạo anh đâu, tôi ngủ xấu nết lắm, suy xét đến an toàn của anh vẫn nên cách anh xa một chút."

"Không cần." Hàn Tuấn đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, nói khẽ: "Như vậy được rồi."

Hơi ấm dịu dàng vây lấy cậu, thật giống tình cảnh cả nhà cùng chen trên một chiếc giường ngày xưa. Mũi Lâm Lang hơi cay, cõi lòng như cũng trở nên mềm mại. Người nọ nhẹ nhàng gọi bên tai: "Lâm Lang."

Lâm Lang lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng trên đỉnh đầu, là giọng Hàn Tuấn: "Sinh nhật vui vẻ."

Lâm Lang cong môi cười như trẻ con: "Hiện tại mấy giờ rồi, đã sớm qua sinh nhật tôi."

"Mười một giờ năm mươi chín phút, lời chúc cuối cùng của hôm nay."

Lâm Lang nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."




Mấy bẹn You Don't Care Me 😢🖤👌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro