Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Không thể kìm chế bản thân

Chương 9::

Lý Hàn Phong cười nhạt, sau đó sải bước chân đi về phía phòng tắm, quay đầu lại nhìn cậu, "Tôi đi tắm, xuống bếp kêu người hầu pha cho tôi tách trà, rồi đợi đem lên đây cho tôi."

Vương Tịnh Hy nghe được theo bản năng gật đầu, "Vâng." - Rồi chạy xuống dưới nhà.

Tịnh Hy không biết bếp ở đâu, ngôi biệt thự rất lớn. Cậu đi một hồi mới tìm được phòng bếp, thấy một nữ hầu liền vộ chạy đến, "Chị ơi, cậu chủ kêu tôi xuống đây dặn mọi người pha cho cậu một tách trà."

Nữ hầu nghe xong liền đáp, " Được, phiền cậu chờ tôi một lát. "

Nói xong cô đi pha trà bỏ lại Tịnh Hy một mình đằng sau. Một lúc sau cô bưng lại một ly trà đưa cho Tịnh Hy dặn cậu cẩn thận. Tịnh Hy nhẹ nhàng cầm tách trà đi lên lầu.

Vừa gõ cửa vào phòng đã thấy Lý Hàn Phong đứng trước đó nhìn thẳng vào cậu. Trên người anh lúc này chỉ có một cái khăn tắm vắt ngang bụng lộ ra cơ thể rắn chắc. Nhìn thấy viễn cảnh này khiến cho Tịnh Hy vô thức gương mặt phiếm hồng lan ra cả vành tai, cậu cuối mặt lắp bắp nói, "Trà đây thưa cậu chủ."

Lý Hàn Phong nghe câu nói xong gương mặt bắt đầu đen lại, vơ tay cầm tách trà đi qua bỏ xuống mặt bàn rồi vươn tay kéo Tịnh Hy lại nâng cằm cậu lên, "Tôi kêu cậu gọi tôi bằng gì?"

Tịnh Hy run rẩy, " Cậu...cậu chủ. Ách..."

Lý Hàn Phong đôi mắt trầm xuống khí lạnh toả ra kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa, "Là gì?"

"Là...Ph...Phong." - Vương Tịnh Hy cảm thấy lạnh cả sống lưng đôi mắt đã chứa một màng nước mỏng trả lời.

Lý Hàn Phong gương mặt trầm lại, kéo Tịnh Hy vào lòng. Tịnh Hy bối rối không biết chuyện gì, "Cậu...ách...Phong. Sao lại ôm tôi?"

"Vì tôi thích thế, cậu nên nhớ bây giờ cậu đã là của tôi. Tôi làm gì cậu cũng phải chấp nhận. Hiểu không?" ( Phong ảnh gian gì đâu .-. )

' Cạch '. Tiếng mở cửa phá tan không khí, là Lý Hàn Dương. Vừa mở cửa thấy anh hai mình ôm một cậu con trai khiến hắn giật mình, " Anh, đây là ai? "

Lý Hàn Phong trầm mặt, "Vô phòng người khác không biết gõ cửa à!"

Lý Hàn Dương cười hì hì xin lỗi, "Em xin lỗi."

Vương Tịnh Hy vốn vẫn đang còn trong lòng Lý Hàn Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc của ai kia liền đẩy anh ra quay lại. Cậu không thể tin vào mắt mình, là Lý Hàn Dương. Sao cậu ấy lại ở đây? Lúc nãy nghe cậu ấy gọi cậu chủ là anh hai. Chẳng lẽ,...

Lý Hàn Dương cũng ngây ngốc nhìn Vương Tịnh Hy, "Sao...sao cậu lại ở đây?"

Lý Hàn Phong biết Tịnh Hy và em trai hắn biết nhau nên cũng lường trước tình huống này, "Hy, cậu về phòng đi. Dương, em vào đây. Anh sẽ giải thích."

Tịnh Hy không dám cãi lời Hàn Phong liền tức tốc về phòng với mớ suy nghĩ hỗn độn.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Hàn Phong là Lý Hàn Dương. Hàn Phong không đợi Hàn Dương hỏi cũng nói, "Anh yêu cậu ấy...từ rất lâu rồi."

Hàn Dương nhìn Hàn Phong với ánh mắt kinh ngạc, "Sao anh lại biết cậu ấy? Sao cậu ấy lại ở đây? Sao lúc nãy anh và cậu ấy...?"

Hàn Phong nghe một loạt câu hỏi của em trai mình liền nhăn mặt nhưng cũng kiên nhẫn trả lời từng câu,  Anh biết cậu ấy từ 2 năm trước, trước khi đi du học anh đã yêu cậu ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Mẹ cậu ấy mất từ lúc còn nhỏ, cậu ấy sống với dì. Mà dì của cậu ấy rất ghét cậu ấy nên hay đánh đập, xúc phạm cậu ấy. Nên khi anh về có quyền hành của công ty nên anh đã đến nhà họ mua cậu ấy về để cho cậu ấy thoát khỏi gia đình đó. Lúc nãy anh ôm cậu ấy chỉ là một khắc anh không kìm chế được..."

Hàn Dương nghe lời anh hai mình nói mà sững sờ một chút rồi nở một nụ cười rạng rỡ, "A~~ em không ngờ nha. Anh hai cũng biết yêu cơ. Ưm...em cũng biết hoàn cảnh của Tiểu Hy. Ừ thì anh thích gì thì cứ làm. Miễn là tốt cho Tiểu Hy."

"Em đừng nói với cậu ấy rằng anh yêu cậu ấy. Hiện giờ cậu ấy chỉ biết mình là người hầu riêng của anh thôi." - Hàn Phong ấp úng nói.

Hàn Dương nhìn biểu tình của Hàn Phong mà bật cười. Thật sự không biết anh hai mình lại có những biểu cảm này nha. Hàn Dương lấy tay đánh vào vai Hàn Phong vài cái, "Anh hai là đang định theo đuổi người ta sao? Nhìn anh bây giờ rất là dễ thương nha, chúc anh thành công." - Nói xong Hàn Dương cười ha hả đi ra ngoài bỏ lại Hàn Phong gương mặt đen thui nhìn Hàn Dương.

Về mặt bên Tịnh Hy, tâm cậu đang rất rối tự đặt cho bản thân mình nhiều câu hỏi. Tại sao Hàn Dương lại ở đây? Lúc nãy cậu ấy gọi cậu chủ là anh hai. Chẵng lẻ sau này mình sẽ chung một mái nhà với cậu ấy sao? Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, "Tiểu Hy là tớ Hàn Dương đây."

Tịnh Hy lính quýnh chạy ra mở cửa cho Hàn Dương. Hàn Dương vẫn đang tươi cười thấy Tịnh Hy mở cửa liền choàng cổ Tịnh Hy đi vào phòng. Hàn Dương không đợi Tịnh Hy nói liền nói trước, "Tớ biết cậu bị gì rồi. Hàn Phong là anh hai tớ, sau này cậu sẽ sống ở đây, nên sau này chúng mình sẽ đi học cùng nhau đó nha~~"

Tịnh Hy nghe Hàn Dương nói xong, tâm nhẹ đi, thở dài một hơi, "Tớ không ngờ luôn á."

Hàn Dương nhìn Tịnh Hy như gỡ bỏ khúc mắc trong lòng liền tươi cười, "Thôi, tớ đi về phòng. Mai xuống nhà đợi tớ."

Hàn Dương nói xong liền đi ra ngoài. Tịnh Hy cảm thấy lão thiên rất thích trêu đùa cậu. Vốn định sau này vào đại học sẽ không còn gặp cậu ấy nữa thì mình sẽ nhanh quên cậu ấy thôi. Haha ai mà ngờ được bây giờ còn chung một mái nhà với cậu ấy. Thật tàn nhẫn...Tịnh Hy đưa tay lên ngực, cảm giác đau nhói lại ùa về.

.

Những ngày hôm sau, cuộc sống của Tịnh Hy vẫn như cũ, chỉ có điều là lúc nào cũng gặp Hàn Dương. Cậu sợ...sợ một ngày nào đó sẽ không thể khống chế tình cảm của mình rồi sẽ nói ra mất. Hàn Phong từ ngày hôm đó gặp Tịnh Hy một lần xong qua ngày hôm sau cũng phải đột suất đi công tác đến nay cũng đã 4 ngày.

.

Đến lúc trở về cũng là buổi tối ngày thứ 5. Hàn Phong Mệt mỏi đi vào phòng nhưng cũng không quên gọi Tịnh Hy đi vào, "Cậu chủ...ách...Ph...Phong, cậu có gì cần căn dặn không?"

Hàn Phong nhìn Tịnh Hy đứng đó liền kêu cậu lại chỗ mình. Thấy cậu lại gần anh đang ngồi trên giường từ phía dưới nhìn cậu. Anh lấy tay gỡ cặp mắt kính của cậu ra khiến Tịnh Hy phút chốc bối rối, "Ph...Phong..."

Hàn Phong đứng dậy nâng cằm cậu lên nhìn mình, "Đôi mắt của em thật đẹp."

Tịnh Hy không biết chuyện gì trong lòng rất bối rối nhưng cũng không dám đẩy cậu chủ ra. Sau khi nghe câu nói lúc nãy gương mặt cứng đờ. Đột nhiên Hàn Phong đặt một nụ hôn lên trên môi cậu, lợi dụng khoảng hé của đôi môi anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu.

Tịnh Hy nhận ra được sự việc, cậu đưa tay muốn đẩy Hàn Phong ra, cố sức giãy dụa nhưng cũng không được. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khoé mắt.

Hàn Phong cảm nhận được cậu đã khóc nên buông cậu ra. Gương mặt anh cứng đờ nhìn đôi mắt màu xanh biển của cậu đã có một tầng nước mỏng, thấy cậu vẫn còn thở hỗn hển, "Anh xin lỗi, em về phòng đi."

Nghe xong câu nói Tịnh Hy lấy lại mắt kính của mình chạy về phòng bỏ lại Hàn Phong.

Tâm trạng của Hàn Phong đang rất rối, anh lại không kìm chế được bản thân nữa rồi. Vốn anh muốn sẽ từ từ theo đuổi cậu nhưng lúc nãy anh đã hành động không đúng thật rồi. Hazz phải nghĩ cách mới được, không sau này cậu nhìn thấy anh sẽ rất sợ anh mất.

-------------------------------

Tác giả: Phong em không ngờ anh như vậy luôn á.

Phong: * Không để ý tác giả nhìn về phía góc phòng * Hy a~~ anh xin lỗi.

Hy: * Gương mặt ngấn nước * Sao anh lại đối xử với em như vậy.

Phong: Anh xin lỗi mà sau này không dám nữa.

Hy: Sau này mình làm một cặp ha?

Phong: * Hớn hở * Ừm chúng ta sau này sẽ là một cặp.

Phong và Hy đồng loạt nhìn về phía sau tác giả đang đứng tủi thân. Hiểu được ý của họ tác giả đứng cười hì hì:

" Tôi không biết a~~. Tùy hứng thôi nha~~ " * nói xong chạy mất dạng. Thật khổ thân mà :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro