C191---- 195
Edit: Huyết Vũ
C191: Dự định của Ám Dạ
Hài tử trong bụng Vân Khuynh, sau khi lăn qua lăn lại Vân Khuynh cuối cùng bình an xuất thế.
Cùng vào thời khắc hai hài tử được sinh ra, Huyết Trì trong ‘Vô Gian luyện ngục’ sôi trào không ngớt.
Pho tượng tổ tiên bên cạnh Huyết Trì phát sinh tiếng vang ầm ầm, bóng dáng màu tím từ trong mật đạo nhanh chóng trốn đi ra.
Nơi này là phần dưới cùng của ‘Vô Gian luyện ngục’, cũng là nơi bí ẩn nhất trong ‘Vô Gian luyện ngục’.
Thân ảnh màu tím toàn thân bọc trong y bào tím sậm, ngay cả mặt mũi cũng bị che lấp, chỉ có đôi mắt lộ ra dưới vành mũ, lóe lên tia sáng đỏ như máu.
Theo sát phía sau bóng dáng màu tím, là một nam tử hắc bào có trang phục giống hệt.
So với người trước, đôi mắt màu đen của hắc bào nam tử dung nhập trong màu sắc quần áo nhìn càng dọa người.
“Ngươi là nói, huyết đồng hiện thế?
Lần trước ngươi không phải nói dùng người có thân thể thuần âm là có thể chế tạo huyết đồng sao, vì sao hiện tại lại nói có huyết đồng trời sinh?
Hắc bào tế tự Ám Dạ, ngươi rốt cuộc là đang đùa giỡn mánh lới gì?”
Hai người kia chính là ‘vực chủ Vô Gian’ Ngụy Quang Hàn và ‘hắc bào tế tự’ Ám Dạ.
Ám Dạ hơi thở dài một tiếng: “Ta tự nhiên sẽ không lừa ngươi, ta từng đáp ứng hắn phải tận tâm giúp ngươi trợ hắn sống lại, liền nhất định sẽ làm được, chỉ là khi đó ta thật không ngờ huyết đồng sẽ xuất hiện ở đời này.
Dù sao, trước đó, trời giáng huyết đồng, chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
Lông mày bao phủ dưới y bào của Ngụy Quang Hàn gạt gạt: “Vậy ý của ngươi là?”
“Đem huyết đồng, cướp về.”
Trong con ngươi màu đen của Ám Dạ vắng lặng một mảnh, hờ hững nói.
Ngụy Quang Hàn hơi cong khóe môi: “Cũng tốt, dù sao vẫn tiện hơn nhiều bắt lấy nữ nhân kia lại lần nữa chế tạo huyết đồng...
Được rồi, Ám Dạ. Ngươi nói, huyết đồng ở nơi nào, còn chuyện ra tay, để ta.”
Ám Dạ hờ hững quay đầu lại nhìn hắn: “Còn nhớ rõ năm ngoái ở Giang thành phương bắc, lúc chúng ta gặp nhau, niên thiếu kia ở bên cạnh ngươi không?”
Ngụy Quang Hàn hô hấp cứng lại.
Lạc Minh, hắn có thể nào quên, sao có thể quên?
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đến yêu dị bao phủ dưới áo choàng tím hơi hơi vặn vẹo, lệ chí nơi khóe mắt dịu dàng muốn ngã.
Nếu không phải nam nhân kia vô cùng cường đại, ‘Vô Gian luyện ngục’ lại có dị biến, hắn đã sớm quay lại đi tìm Lạc Minh.
Thế nhưng, hiện tại không được.
Thân phận hiện tại, võ công hiện tại của hắn, cùng với trách nhiệm hắn gánh trên vai, đều không cho phép hắn đi tìm cái người rõ ràng là Lạc Minh, nhưng hết lần này tới lần khác muốn nói mình là cái gì Vân Khuynh kia.
Một đời này, thân phận của hắn khiến tình cảnh của hắn rất nguy hiểm, hắn không muốn người kia bị liên luỵ.
Chí ít, trước khi hắn chấm dứt tất cả công việc ở thế giới này, hắn sẽ không cho phép mình đi quấy rối y.
Trừ phi, lúc này đây, hắn tuyệt đối nắm chặt bảo hộ y an toàn, cho y hạnh phúc.
“Nhớ kỹ.”
Ngụy Quang Hàn bình tĩnh nói, một cỗ tình tự khó hiểu, chẳng lành, khiến hắn bất an nổi lên trong lòng.
Vì sao hắc bào tế tự Ám Dạ lại đột nhiên nhắc tới Lạc Minh, lẽ nào, huyết đồng có quan hệ gì đó với y?
Ngụy Quang Hàn còn đang suy đoán, hắc bào tế tự liền cho hắn đáp án: “Huyết đồng, chính là hài tử trong bụng niên thiếu kia.”
“...”
Bàn tay phía dưới y bào tím của Ngụy Quang Hàn, chậm rãi nắm chặt.
“Chúng ta... Vẫn là lần nữa chế tác huyết đồng đi.”
“Không!”
Hắc bào tế tự Ám Dạ cự tuyệt: “Ngụy Quang Hàn, đừng quên ngươi và ta, đã đáp ứng hắn cái gì, chúng ta muốn đánh thức hắn, muốn cho hắn sống lại, nhất định phải hi sinh huyết đồng, huyết đồng chế tạo ra, căn bản không lợi hại bằng huyết đồng trời sinh.”
Hắc bào tế tự Ám Dạ ngoài miệng nói, nhưng trong lòng lại là một mảnh mờ mịt.
Chính hắn cũng không biết hắn nói như vậy rốt cuộc là vì cứu người nọ, hay là vì không cho huyết đồng nguy hại đến thế giới này.
“Ám Dạ.”
Con ngươi đỏ tươi của Ngụy Quang Hàn lưu quang tràn đầy: “Chúng ta không cần huyết đồng quá lợi hại, chỉ cần đủ để cứu hắn là được, chỉ cần cứu sống hắn, lời hứa của chúng ta coi như đã thực hiện.”
“Ngươi...”
Ám dạ trăm tư không được kỳ giải, ý của Ngụy Quang Hàn là, đang che chở huyết đồng kia sao?
Vì sao?
“Huyết đồng trời sinh kia, sẽ mang đến cho thế giới này hủy diệt và chiến tranh, khiến thế giới này rung chuyển bất an, khiến rất nhiều người trôi giạt khắp nơi!
Ngụy Quang Hàn, bắt được hắn, vừa có thể dễ dàng cứu sống người kia, cũng có thể khiến cho thế giới này hòa bình yên ổn, chúng ta là một công đôi việc.”
Ngụy Quang Hàn lắc lắc y bào tím: “Vậy thì sao?
Mục đích tìm huyết đồng của chúng ta chỉ là vì cứu sống hắn, cũng không phải vì để cho thế giới này bình an hòa bình gì gì đó.
Huống hồ, không phải còn có chuyển thế linh sao?
Ngươi đi tìm chuyển thế linh đồng, ngăn chặn hắn, không phải là xong sao?”
“Ngụy Quang Hàn, nếu có thể đơn giản tìm được chuyển thế linh đồng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ động vào hậu duệ của Tần gia sao?
Ta nói cho ngươi, Ngụy Quang Hàn, ngươi muốn dồn tạo huyết, nhất định phải để nữ tử thuần âm kia vẫn bảo trì tấm thân xử nữ...
Nhưng nữ tử kia, là người của Huỳnh Quang nhiếp chính vương...
Huyết đồng, ngươi không thể chế tạo, ngoại trừ huyết đồng trời sinh, chúng ta không còn phương pháp khác để người nọ sống lại.”
Bước chân Ngụy Quang Hàn dừng lại, quay đầu: “Hắc bào tế tự Ám Dạ?
Ngươi nghĩ rằng Ngụy Quang Hàn ta là ai, dễ lừa như vậy sao, nữ nhân kia, rõ ràng còn chỉ là vị hôn thê của Hiên Viên Liệt Thiên, ngươi yên tâm, trước khi bọn họ thành thân, ta nhất định sẽ đem nữ nhân kia đưa đến ‘Vô Gian luyện ngục’.”
Nghe vậy thân thể hắc bào tế tự lung lay.
Huyết đồng, huyết đồng... Tìm không được chuyển thế linh đồng, cũng chỉ có thể mượn tay ‘Vô Gian luyện ngục’, hủy đi hắn.
Vô luận như thế nào, hắn nhất định phải làm Ngụy Quang Hàn đồng ý đem huyết đồng kia đưa đến ‘Vô Gian luyện ngục’.
Ngoại trừ chuyển thế linh đồng có thể khắc chế huyết đồng, Huyết Trì của ‘Vô Gian luyện ngục’, là nơi duy nhất có thể phong ấn huyết đồng, thậm chí, nếu người nọ sống lại còn rất có thể sẽ hủy được huyết đồng.
Tìm không được chuyển thế linh đồng, hắn chỉ có thể bức Ngụy Quang Hàn đồng ý đem huyết đồng đến ‘Vô Gian luyện ngục’.
Ngụy Quang Hàn không phải đang có ý muốn dồn tạo huyết đồng sao?
Nếu như hắn để Hiên Viên Liệt Thiên hủy đi tấm thân xử nữ của nữ nhân kia thì sao?
Hắc bào tế tự Ám Dạ sắc mặt âm trầm, đáy lòng hiện lên rậm rạp tình tự.
Hắn sau khi quyết định trong lòng mọi việc liền phi thân rời đi.
Ngụy Quang Hàn lập tức chiêu gọi: “Càn Khôn Âm Dương.”
Người ẩn dấu bốn phía bên Huyết Trì lập tức xuất hiện.
Ngụy Quang Hàn nhìn bọn họ, không khỏi nhớ tới thủ hạ Thiên Địa Huyền Hoàng của mình, toàn bộ thiệt hại trong tay người Tần gia, hôm nay nhớ tới, hắn vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thu lại tâm tư, hắn lập tức phân phó bốn người này, dẫn người đến Giang thành phương bắc, bắt nữ tử có tên Liên Phù về, có danh xưng là Bạch Liên thánh nữ kia.
Phân phó xong Ngụy Quang Hàn nhìn Huyết Trì sôi trào, có chút xuất thần.
Lạc Minh, lúc này chúng ta còn có thể gặp lại không?
Một đời này, ngươi có cơ duyên thế nào, vì sao huyết đồng lại là hài tử của ngươi?
Còn có nam nhân kia, Tần Vô Phong, lúc này đây, nhất định phải đòi lại sỉ nhục bại trận lần trước.
...
Tần phủ.
Tuy rằng quá trình có chút gian nan, thế nhưng hai nhi tử của Vân Khuynh, cuối cùng cũng là bình an sinh hạ.
Liên Cừ cũng không tiếp tục ngăn cản Tần Vô Song và Tần Vô Phong gặp Vân Khuynh.
Mà Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai người cũng rất ăn ý vào lúc ở bên Vân Khuynh cũng không có biểu hiện bất luận cái gì dị thường.
Hiện tại lực chú ý của bọn họ đều bị Vân Khuynh và hai người tiểu oa nhi hấp dẫn.
Hai người tiểu oa nhi qua hai ngày sau, quả nhiên là đẹp lên không ít.
Lão đại mặt mày có chút thô khỏe, da trắng nõn, mũi thẳng, mắt lớn, đôi mắt luôn luôn quay tròn chuyển chuyển, nhìn qua linh động khả ái cực kỳ.
Mà lão nhị, tuy rằng gầy yếu, thế nhưng nhìn qua ngũ quan so với ca ca còn tinh xảo hơn chút, con mắt hắn cũng rất lớn, nhưng luôn luôn ngập nước, mang theo hơi nước, nhìn qua rất văn tĩnh, chọc người trìu mến.
Tần Du Hàn và Liên Duyệt luôn luôn ôm tiểu oa nhi không buông tay, thích muốn chết, Vân Khuynh dù cho còn nằm ở trên giường không dậy nổi, Tần Vô Song và Tần Vô Phong vẫn luôn luôn muốn cùng Tần Du Hàn và Liên Duyệt đoạt lại hai oa oa.
Hiện nay, người Tần phủ chỉ biết bọn họ có tiểu thiếu gia, vẫn rất ít.
Người một nhà ầm ĩ đặt tên cho hai oa oa, nổi lên không ít tên nhưng chung quy vẫn nghĩ không tốt, cho nên hai tiểu oa nhi cho tới hôm nay vẫn chưa có tên.
Không còn cách nào khác, Liên Duyệt và Tần Du Hàn không thể làm gì khác hơn là quyết định để trưởng lão ở Cô Sa trấn ra tay, trước khi một đám trưởng lão ra quyết định, tất cả mọi người đều là ca ca đệ đệ xưng hô hai oa oa.
Lúc này Tần Vô Song đang ôm nhị nhi tử của hắn, không ngừng đùa ở trong ngực, không biết vì sao, hắn luôn luôn nghĩ nhị nhi tử con mắt cả ngày hàm chứa hơi nước này rất giống Vân Khuynh, cho nên hắn luôn luôn nhịn không được thiên vị sủng hơn một ít.
Lúc này tiểu gia hỏa như trước rất nhỏ, thân thể mềm mềm, Tần Vô Song mỗi lần ôm lấy hắn, đều giao cả tâm thần tập trung đến mức tận cùng, rất sợ không cẩn thận dùng sức làm hắn bị thương.
Tiểu gia hỏa bề ngoài rất giống hắn, rất an tĩnh, chỉ có một ham mê, chính là thích dùng cái miệng không có răng gặm cắn đồ đạc.
Vừa được Tần Vô Song ôm vào trong lòng, hắn liền quơ quơ cánh tay nhỏ bé, lung tung bắt lấy sợi tóc thỉnh thoảng rơi xuống từ trên vai Tần Vô Song, trong đôi mắt ngập nước lóe ra tia sánh trong suốt linh động, nắm lấy sợi tóc đưa vào trong cái miệng nhỏ đến không thể tin nổi kia.
Biết tử chi bằng phụ, huống hồ Tần Vô Song mấy ngày nay vẫn luôn ở cùng Vân Khuynh và hai tiểu gia hỏa.
Hắn cẩn thận đem sợi tóc từ trong tay tiểu tử kia lôi đi ra, vào lúc tiểu tử kia chu miệng liền đem ngón trỏ của mình đẩy tới.
Bàn tay nhỏ bé mềm mềm của tiểu gia hỏa lập tức bọc lấy ngón tay hắn, há cái miệng còn không có nửa cái răng gặm lên.
Trong lòng Tần Vô Song dâng lên một trận cảm động.
Tiểu gia hỏa còn không có răng, tuỳ ý để ngón trỏ của mình bị cắn, ngón cái nhẹ nhàng chà lên gò má non nớt không thể tin nổi của tiểu gia hỏa.
Hai hài tử này không giống với hài tử bình thường, sinh ra liền không có mẫu nhũ, chỉ có thể uống một ít sữa bò đến từ Liệt Phong quốc mà Liên Duyệt chuẩn bị từ rất sớm, ngay cả như vậy, hai đứa vẫn rất khỏe mạnh.
C192: Ngày rời đi
Đối với hai bảo bối nhi tử, Vân Khuynh là thích nhất.
Bởi vì từ dị thế mà đến, vốn là nghĩ cô đơn.
Lúc ở bên Tần Vô Song, bởi vì Tần Vô Phong mà xuất hiện một vết nứt, y liền càng khuyết thiếu một loại cảm giác thuộc về, nhưng hai nhi tử này sinh ra, lại cải biến loại tình huống này.
Hai tiểu sinh mệnh vừa mới giáng sinh này, cho y một phần cảm giác thuộc về.
Từ hiện nay đến xem, bất luận là trên huyết thống hay là trên là linh hồn chỉ có hai hài tử này, mới là thân thiết với y nhất.
Trong mấy ngày này, tên của hai bảo bảo cũng đã sơ bộ được xác định.
Tần Kính Huyền, Tần Kính.
Thế nhưng trước khi đến lễ đầy tháng, tên của hai đứa không được chính thức xưng hô, bởi vậy mọi người lại vì hai đứa lấy nhũ danh, phân biệt gọi hai đứa ——
Đại Bảo, tiểu Bảo.
Tần phủ hiện tại rất náo nhiệt, đám lão nhân của Cô Sa trấn trên cơ bản đều đã tới.
Liên Cừ còn đang chăm sóc Vân Khuynh vừa sinh xong hài tử chưa rời đi, về phần muội muội Liên Cừ, Liên Phù, còn lại là vào năm trước đã bị nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên nửa cứng nửa mềm mang trở lại kinh thành ăn mừng năm mới.
Sáng nay, Vân Khuynh tỉnh lại, bên người còn không có ai chăm sóc, thấy không có người trông giữ, y liền đứng dậy mặc quần áo xuống giường.
Thân thể y trên cơ bản đã khôi phục lại, thế nhưng lúc bước đi, còn có chút mơ hồ đau đớn.
Y chậm rãi dời bước đi đến bên giường nhỏ đặt tiểu oa nhi, có lẽ là vì mới sáng sớm, hai tiểu gia hỏa cũng chưa tỉnh lại.
Hai đứa nhìn qua đều ngủ rất trầm, Vân Khuynh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chúng, không tự chủ được vung lên khóe môi mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy ôn nhu sủng nịch.
Y cong xuống thắt lưng, vươn ngón tay thon dài hoàn mỹ, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của một trong hai nhi tử.
Cảm giác dưới tay rất nhẵn nhụi, rất non mềm.
Hài tử bị y chạm vào, dường như có trực giác rất nhạy, Vân Khuynh vừa đụng tới hắn, hắn liền bỗng nhiên mở một đôi mắt tròn sáng.
Con mắt thật to, cho dù vào loại thời gian này cũng có vẻ có chút thâm thúy, tròng mắt rất đen, mí mắt thật nhỏ chớp chớp, một đôi mắt to chăm chú nhìn thẳng vào Vân Khuynh không tha.
Ngón tay Vân Khuynh trượt lên gò má hắn một chút: “Đại Bảo? Là ba ba khiến ngươi tỉnh sao?”
Thanh âm Vân Khuynh rất thấp, mang theo vài phần ý cười, hàm chứa sủng nịch nồng đậm.
Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, mấy ngày nay y ở trên giường, không đoạt được với những người đó, chỉ được ôm hai oa oa hai ba lần, hiện tại xem bốn bề vắng lặng, y liền vươn tay, đem oa oa bị y làm tỉnh ôm vào trong lòng.
Hài tử trong lòng mềm mại, chặt chẽ dán lên ngực y, cảm giác mềm mại này dường như truyền tới đáy lòng.
“Ha hả... Bảo bảo...”
Mà phần mềm mại này, dường như cũng khiến Vân Khuynh yếu đuối hơn.
“Hài tử đáng yêu như thế... Ta sao có thể nhẫn tâm buông tay, nhẫn tâm rời đi...”
Thì thào tự nói, trong đầu y hiện lên nước mắt của Tần Vô Song và lời nói của hắn vào ngày sinh hạ hai nhi tử này.
Tần Vô Song tuy rằng thường ngày nhìn qua ôn hòa như ngọc, thế nhưng đáy lòng hắn vẫn rất kiêu ngạo, một người kiêu ngạo mà kiên cường như vậy, dĩ nhiên khóc...
Tần Vô Song như vậy khiến y ngoài cảm động ra còn càng thêm tự trách, cho nên y vẫn lựa chọn rời đi như trước.
Thế nhưng, hai hài tử này...
Y bỏ xuống được sao?
Y thực sự có thể để bọn chúng ở lại Tần gia, sau đó rời đi một mình, có thể trọn kiếp này cũng không gặp lại sao?
Chỉ cần vừa nghĩ như thế. Vân Khuynh liền cảm thấy tâm của mình níu lại với nhau...
Nhìn chăm chú vào hài tử trong lòng, trên khuôn mặt y chậm rãi nhuộm lên đau thương nhàn nhạt, thân thể đơn bạc nhìn vào trong mắt người khác cũng càng trở nên gầy gò.
Ở trong mắt người đứng cạnh cửa cũng vậy.
Đáy mắt người cạnh cửa hiện lên một tia sáng, hắn thu lại phức tạp tâm tình trên nét mặt, thay bằng vẻ mặt mỉm cười: “Khuynh nhi.”
Bàn tay Vân Khuynh run lên, quay đầu lại, trông thấy Tần Vô Song vẻ mặt ôn hòa cười cười.
“Vô Song, ta...”
Nghĩ lại tự mình không nghe mọi người nói phải nghỉ ngơi nhiều, một mình xuống giường, Vân Khuynh không khỏi có chút chột dạ, đôi mắt nhìn Tần Vô Song càng trở nên tối tăm, y không tự chủ được dời đi đôi mắt.
Tần Vô Song thấy y như vậy, đáy mắt không khỏi chậm rãi nảy lên vài tia ấm áp và ý cười, nhấc chân đi về phía Vân Khuynh.
Hắn vươn tay ôm lấy hài tử trong lòng Vân Khuynh: “Sao lại xuống giường, biểu ca cho phép sao?”
Sắc mặt Vân Khuynh trắng đi, lắc đầu, thành thật nói: “Không có... Ta chỉ là nằm quá lâu... Có chút khó chịu.”
Tần Vô Song nhíu mày, một bên chơi đùa với tiểu oa nhi không phải rất ngoan ở trong lòng, một bên đánh giá Vân Khuynh: “Như vậy thân thể ngươi đã tốt chưa, không có vấn đề gì chứ?”
Vân Khuynh đỏ mắt trông mong nhìn một đôi tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn của tiểu oa nhi vẫy đi vẫy lại, cái miệng nhỏ nhắn non hồng chu lên, y rất muốn đoạt về tiểu oa nhi, thế nhưng lúc này lại chột dạ lợi hại.
“... Hẳn là... Được rồi...”
Cảm nhận được hơi hơi đau đớn, Vân Khuynh chần chờ mở miệng.
“Hẳn là sao... Đó chính là không được rồi...”
Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Tần Vô Song trầm xuống, cẩn thận đem tiểu oa nhi đặt xuống giường, cười như không cười nhìn Vân Khuynh: “Khuynh nhi, ngoan, lên giường nghỉ ngơi đi, chờ đến khi nào ngươi đem hẳn là biến thành khẳng định liền xuống giường sau.”
Vân Khuynh không muốn quay về giường, vừa nâng mi muốn phản bác vài câu, liền thấy mặt mày Tần Vô Song nhìn như ôn hòa nhưng lại hàm chứa vài tia sắc bén.
Trong lòng run lên, y liền ngoan ngoãn nghe theo Tần Vô Song.
Một lần nữa nằm về trên giường, Vân Khuynh mới phát hiện Tần Vô Song dường như thay đổi...
Hoặc là chính y thay đổi?
Vì sao hiện tại nhìn Tần Vô Song mỉm cười, y lại nghĩ nó mang theo hàm nghĩa khác, cười như không cười hàm chứa uy nghiêm, y dĩ nhiên... Không dám phản bác lời của hắn?
Vì sao?
Lẽ nào là vì Vô Song làm đa đa của hai oa oa, cho nên càng thêm có quyết đoán, thế nhưng y cũng làm ba ba của hai oa oa, cũng không thấy tăng uy nghiêm gì đó... Hình như còn trở nên có chút nhát gan?
Lúc này, Tần Vô Song ngồi ở bên giường, ôn hòa nói với Vân Khuynh: “Một hồi biểu ca tới kêu hắn bắt mạch cho ngươi, nếu như có thể, ngươi liền xuống giường.”
Vân Khuynh gật đầu.
Tần Vô Song nhìn y nói: “Lúc trước để tránh tai mắt của người khác, Khuynh nhi đưa đến ‘Vô’ viện, hiện tại đại Bảo và tiểu Bảo đều đã sinh ra, nếu như Khuynh nhi có thể xuống giường, chúng ta liền dọn về ‘Phù phong các’.”
Vân Khuynh giật mình, trên khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, gật đầu nói: “Được.”
Tần Vô Song lắc đầu nhìn y thấp thỏm, sợ y ngồi khó chịu, lại giúp y độn thêm đệm mềm ở phía sau.
“Đại Bảo và tiểu Bảo cũng sắp đầy tháng, chúng ta phải bắt tay vào làm chuẩn bị tiệc đầy tháng cho hai đứa...”
Vân Khuynh như trước là yên lặng gật đầu.
Khi còn bé y cũng chỉ ở trong Thiên viện với nương y, cũng không làm qua cái gì tiệc đầy tháng, cũng chưa từng có trảo chu...
Nhớ tới chuyện cũ, Vân Khuynh không khỏi thở dài một tiếng.
Tần Vô Song nhìn vẻ mặt có chút bi thương của y, không khỏi vươn tay ôm lấy vai y: “Khuynh nhi, đại ca hắn...”
Tần Vô Song đắn đo mở miệng.
Ngày ấy Vân Khuynh sinh đại Bảo tiểu Bảo, thực sự là dọa sợ hắn.
Lúc ấy hắn biết, chỉ cần Vân Khuynh sống tốt, luôn luôn ở bên hắn mới là quan trọng nhất.
Nếu như, Vân Khuynh và Tần Vô Phong, có thể cho hắn một lời giải thích hợp lý, có thể chứng minh bọn họ thực sự không phải phản bội...
Nếu như Vân Khuynh thực sự yêu Tần Vô Phong...
Bàn tay ôm vai Vân Khuynh của Tần Vô Song siết chặt, đáy lòng cay đắng cực kỳ, hắn... Vẫn khó có thể buông tay...
Vẫn, khó có thể coi như không có việc gì mà thỏa hiệp.
Hắn không qua được cửa tình đối với Vân Khuynh, cũng không qua được tâm của mình.
Hắn rất khó chịu, cho dù biết cái gì là quan trọng nhất, hắn cũng không thể lựa chọn thứ hắn muốn...
“Vô Song!!!”
Nghe thấy Tần Vô Song nhắc tới Tần Vô Phong, Vân Khuynh có chút kinh hoảng, sợ hòa bình giả tạo ba người bọn họ duy trì trong mấy ngày nay, sẽ vỡ tan.
Y mong muốn trước khi y đi, còn có thể ở chung thật tốt với Tần Vô Song, Tần Vô Phong hai người.
Trước khi sinh hài tử, hai người thay phiên chăm sóc y không cần phải nói, sau khi sinh xong hài tử, hai người tuy rằng thường thường hay đến thăm y, thế nhưng, hai người lại như đã giao ước sẵn, rất có ăn ý không hề chạm mặt.
Vân Khuynh lớn tiếng cắt đứt Tần Vô Song, vào lúc nói chuyện cũng không kìm được nắm chặt quần áo trước ngực Tần Vô Song, chờ tới khi y nhận thấy mình quá kích động, lập tức trầm tĩnh lại, miễn cưỡng cười cười.
“Tam đệ đâu, ta nhiều ngày đã không nhìn thấy hắn?”
Trong lòng có chút loạn, Vân Khuynh lung tung hỏi.
Thấy y không muốn nói, Tần Vô Song cũng không muốn ép y, liếc mắt nhìn y: “Vô Hạ hắn ra ngoài...”
Vân Khuynh nhắm mắt lại, quả thực là không có tâm tình xen vào việc khác, hài tử đã sinh hạ, nhưng y lại càng ngày càng sâu sắc không muốn xa rời nơi đây, xem ra, y vẫn là đi sớm một chút mới tốt.
Không bằng vào ngày tham gia lễ đầy tháng của đại Bảo và tiểu Bảo.
Khi đó thân thể y cũng tốt hơn nhiều, ngày đó cũng có thể sẽ rất náo nhiệt, càng là náo nhiệt, càng có ít người chú ý đến y, mọi người cũng càng khó phát hiện hành tung của y...
Đến lúc đó, liền rời đi đi!!!
Dưới đáy lòng Vân Khuynh đã không muốn nghĩ về Tần Vô Song và Tần Vô Phong.
Đối với hai người này, tâm tư của y thật là phức tạp đến mức tận cùng, ngay cả chính y cũng không rõ tâm của mình, ngay cả chính y cũng không biết mình rốt cuộc muốn có kết quả như thế nào, vậy cần gì phải lưu lại khiến mọi người thống khổ...
Rời đi là trốn tránh, trốn tránh, là biểu hiện của yếu mềm.
Nhưng, y hiện tại, không thể gánh vác hai phần tình này, cũng không thể bình yên tiếp thu, y lưu lại, vẫn luôn dây dưa với Tần Vô Song Tần Vô Phong, sẽ chỉ làm ba người càng ngày càng loạn, sau đó hài tử lớn lên cũng không dễ ăn nói.
Cho nên trốn tránh cũng tốt, mềm yếu cũng được, đau lòng cũng chẳng sao, hối hận cũng không hề gì, y đều phải rời đi.
Nơi này có quá nhiều ký ức, y không buông dược quá nhiều thứ, trong đó đại Bảo tiểu Bảo là khiến y khó buông nhất...
Thế nhưng, y đành có lỗi với chúng, vì Tần Vô Song vì Tần Vô Phong, vì Tần gia, cũng vì đại Bảo tiểu Bảo sau khi lớn lên không cần khó xử bởi quan hệ giữa các trưởng bối của bọn họ.
Trong lòng đã quyết định, nhưng Vân Khuynh vẫn nhịn không được mâu thuẫn nghi vấn dưới đáy lòng...
Y cứ như vậy rời đi, đem toàn bộ vấn đề và bi thương lưu cho Tần Vô Song và Tần Vô Phong, còn lưu lại hai oa nhi mới sinh ra chưa được bao lâu.
Vân Khuynh a Vân Khuynh... Chẳng lẽ ngươi trời sinh là một người bạc tình?
Vân Khuynh trào phúng chính mình, nửa bi thương nửa giải thoát quyết định rời đi vào tiệc đầy tháng của đại Bảo và tiểu Bảo.
C193: Huỳnh Quang hoàng đế
Huỳnh Quang, kinh thành, hoàng cung, Chiêu Minh điện.
Ban đêm, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống mặt đất có chút dọa người.
Bầu không khí trong cung cũng không phải tốt, bệnh của hoàng đế lúc tốt lúc xấu, nhân tâm toàn bộ triều đình bị hung hăng treo cao, khó có thể rơi xuống đất...
Bọn họ hoặc là lo lắng bệnh của hoàng đế, hoặc là đang ưu sầu mình nên đứng phía sau vị hoàng tử nào.
Huỳnh Quang nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên, là bào đệ nhỏ nhất của đương kim thánh thượng, nắm trong tay hơn nửa binh quyền, có thể nói là quyền khuynh vua dân.
Nhưng khó có được là hắn không có bất cứ ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế, bởi vậy hắn hiện tại là người được thánh thượng tín nhiệm sủng ái nhất, so với nhi tử của mình còn sủng ái hơn.
Vạt áo đen huyền của Hiên Viên Liệt Thiên lay động theo bước đi của hắn, phập phập phồng phồng, phiêu dật vô song, ở trong đêm đen nhìn qua có vài phần tịch mịch.
“Vương gia.”
Vừa nhìn thấy Hiên Viên Liệt Thiên, đệ nhất tâm phúc canh giữ ở trong Chiêu Minh điện của đương kim hoàng đế, đại nội tổng quản Lý Đức Hải liền lập tức đón hắn đi vào: “Thánh thượng vừa rồi còn đang nhắc tới ngài, sợ vương gia bị cái gì trì hoãn.”
Lý Đức Hải dẫn Hiên Viên Liệt Thiên đi vào nội thất.
Đương kim hoàng đế kỳ thực cũng không phải quá già nua, mới gần tới năm mươi, sợi tóc trên đầu màu đen vẫn chiếm đa số, bởi vì sống an nhàn sung sướng và bảo dưỡng rất tốt, trên khuôn mặt hắn cũng nhìn không ra một tia nếp nhăn, chỉ là sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần bệnh trạng.
Lúc này hắn tựa trên long sàng, giống như một thư sinh gầy yếu, nhưng chính là một người như thế, vào lúc còn trẻ, cùng với gia gia hắn và tổ tiên Tần gia, gây dựng nền móng giang sơn hôm nay.
Khi đó hắn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, tuổi tác còn nhỏ, nhưng đã dũng mãnh thiện chiến, kế thừa phụ mẫu dũng cảm xông pha nơi sa trường, sau khi cùng lão nhân có được giang sơn sau liền trực tiếp được lập làm thái tử.
Thẳng đến khi tiên đế tạ thế, sau khi hắn đăng cơ chăm lo việc nước, vì dân suy nghĩ, cùng với Tần gia, dùng chưa đến mười năm thời gian, để quốc gia chiến loạn lúc trước khôi phục một mảnh yên ổn.
Hiện nay Huỳnh Quang đã ổn định đứng đầu tứ đại quốc gia, dưới sự dẫn dắt của hắn trở nên cực kỳ hưng thịnh, không nghĩ tới, tới tuổi về già đột nhiên lại bệnh nặng quấn thân.
“Thiên nhi...”
Hoàng đế Huỳnh Quang nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trông thấy Hiên Viên Liệt Thiên, vẻ mặt buông lỏng mở miệng kêu lên.
Tựa ở trên giường, trên người hoàng đế Huỳnh Quang trong tay cầm lấy một quyển sách, có một cỗ khí tức nho nhã.
Hắn cả đời này, có thể nói là chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì sai, nửa cuộc đời trước ở chiến trường, tuổi già ở triều đình, đã từng là tướng quân dũng mãnh thiện chiến, hôm nay là một minh quân nhân hậu nghiêm từ.
Bởi vì hắn và Hiên Viên Liệt Thiên tuổi tác cách nhau quá xa, hắn vẫn luôn thích đem Hiên Viên Liệt Thiên đặt ở vị trí ngang với hài tử của mình mà đối đãi.
Đối với hoàng đế ca ca một tay nuôi lớn mình này, Hiên Viên Liệt Thiên là tương đương ngưỡng mộ và bội phục.
“Nhị ca.”
Hiên Viên Liệt Thiên sải mấy bước lớn, đi tới bên giường, nửa ngồi xổm xuống, đánh giá vị hoàng đế Huỳnh Quang.
Hoàng đế Huỳnh Quang tướng mạo nhã nhặn, ôn văn nho nhã, chỉ có sắc bén trong mắt khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, mới là kiêu ngạo và tôn quý bễ nghễ thiên hạ thuộc về vương giả.
“Sắc mặt của ngài rất tái nhợt, là đám cung nhân ngu xuẩn không hầu hạ tốt???”
Tuy rằng hắn không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế, không thích tiến cung, nhưng Hiên Viên Liệt Thiên vẫn rất lo lắng thân thể của hoàng đế.
Huỳnh Quang hoàng đế vỗ vỗ tay hắn: “Ngồi xuống, thân thể trẫm bởi vì nhiều năm trước bị thương nhiều, đến hiện tại, toàn bộ bệnh tật đều phát ra, liên miên không dứt, thế nhưng cũng may không có chuyển biến xấu.”
Hiên Viên Liệt Thiên lúc này từ lâu đã thu liễm khí phách bên ngoài của mình, thuận theo gật đầu: “Nhị ca đêm khuya triệu ta tới đây, là vì chuyện gì???”
Đôi mắt lợi hại của Huỳnh Quang hoàng đế lóe lóe, đôi mắt đen kịt có vẻ càng thêm sâu thẳm, hắn mở mở miệng, vừa định nói chuyện, lại bắt đầu kịch liệt ho khan.
Huỳnh Quang hoàng đế nắm tay thành đấm, đặt ở bên môi ho khan không ngớt.
Lý Đức Hải đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng ho khan của hắn mà đầy mặt lo lắng, bất chấp mệnh lệnh, trực tiếp tiến nhập trong phòng, đưa lên khăn tay cho Huỳnh Quang hoàng đế: “Thánh thượng, thân thể ngài không được tốt lắm, không bằng nghỉ ngơi trước đi???”
Mạo hiểm đại bất kính, Lý Đức Hải mở miệng nói.
Huỳnh Quang hoàng đế ho khan rốt cục cũng ngừng lại, hắn xoa xoa môi, đem khăn tay nắm trong lòng bàn tay lắc đầu.
“Đức Hải, ngươi lui ra đi.”
Trên khuôn mặt tái nhợt nho nhã của hắn bởi vì vừa rồi ho khan mà nhuộm lên vài phần uể oải.
Chờ sau khi Lý Đức Hải ra ngoài, hắn hơi hơi nhắm mắt, đem toàn bộ uể oải của mình hiện ra trước mặt Hiên Viên Liệt Thiên: “Vị trí này, trẫm đã sớm chán... Thiên nhi ngươi lại không chịu nhận...
Một đám hài tử kia, lão nhị có tâm trung nghĩa, nhưng dễ xung động.
Lão tam lại khiến người ta nhìn không ra bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nhưng dã tâm quá lớn, Huỳnh Quang ở trong tay hắn sợ là an ổn không được...
Lão tứ, còn lại là quá độc ác, những năm gần đây, không chỉ dựa hơi triều thần, còn nhiều lần ra tay với tiểu ngũ... Ngôi vị hoàng đế nếu là cho hắn, sợ rằng Huỳnh Quang ta sẽ tuyệt hậu...
Về phần tiểu ngũ... Tiểu ngũ tuy rằng quý vi thái tử, nhưng là có chút mềm yếu, không chịu nổi gánh nặng quá lớn, hắn nếu đăng cơ, tối đa cũng chỉ có thể bảo vệ quốc gia, mà khó có thể đẩy nó lên đến đỉnh núi mới...
Còn lão bát... Xuất thân thấp kém, năng lực bình thường, khó làm kẻ dưới phục tùng...”
Huỳnh Quang hoàng đế nói, sắc mặt càng trở nên xấu xí.
Nhi tử của hắn, đều không thể coi là không ưu tú, thế nhưng đều không thích hợp.
Dưới đáy lòng Hiên Viên Liệt Thiên hơi kinh ngạc một chút, đương kim hoàng đế triệu hắn đến, thực là thương lượng chọn người làm hoàng đế tương lai sao???
Hiên Viên Liệt Thiên giơ giơ lên mi: “Nhị ca ngài... Lẽ nào muốn nhường ngôi???”
Huỳnh Quang hoàng đế lắc đầu: “Nhường ngôi thì chưa, thế nhưng đối với việc trong triều, thân thể trẫm đích xác ăn không tiêu, lòng có dư mà lực không đủ.”
Hiên Viên Liệt Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt không giấu đi uể oải của Huỳnh Quang hoàng đế, vì ca ca này đau lòng một trận xong mở miệng nói: “Bình thường lập thái tử, đều là lập lớn không lập nhỏ, đại hoàng tử niên thiếu rời nhà, ngũ hoàng tử tử bằng mẫu quý ngồi lên thái tử vị, nhị tam tứ hoàng tử lại không phục...
Thế nhưng thần đệ xem ra, nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều đối với ngũ hoàng tử vô cùng tốt, nếu ngũ hoàng tử đăng cơ, để nhị tam hoàng tử đến giúp đỡ cũng không tệ.”
Huỳnh Quang hoàng đế gật đầu: “Là không tệ, chỉ là, Thiên nhi, dã tâm của lão tam, đã không phải ngày một ngày hai, từ xưa có bao nhiêu người vì vị trí này mà tranh nhau đầu rơi máu chảy, không chừng lão tam sẽ vì vị trí này, mà hi sinh lão ngũ...”
Huỳnh Quang hoàng đế nói đến thương cảm.
Năm xưa trước khi hắn làm hoàng đế, ca ca đệ đệ của hắn đối đãi hắn như thế nào, hắn vẫn nhớ rất kỹ.
Quyền lợi mê hoặc có thể che mất lương tâm của bất cứ kẻ nào.
Hiên Viên Liệt Thiên im lặng một chút, trong lòng suy nghĩ kỹ càng.
“Như vậy, nhị ca, ngươi trực tiếp đem ngôi vị hoàng đế cho lão tam, biết đâu bởi vì có lão ngũ, lão tam sẽ thu liễm.”
Huỳnh Quang hoàng đế ngơ ngác, lắc đầu, thở dài một tiếng: “Trước kia... Lão đại văn thao vũ lược, mọi thứ đều tốt... Cũng là trẫm tự mình dạy dỗ từ nhỏ... Đáng tiếc...”
Trên khuôn mặt Huỳnh Quang hoàng đế dâng lên một cỗ bi thương.
Trong toàn bộ nhi tử, hắn yêu thương nhất chính là đại hoàng tử, thế nhưng người hận hắn nhất, hết lần này tới lần khác lại chính là hài tử tự tay hắn giáo dục.
Biết hắn nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt Hiên Viên Liệt Thiên cũng khẽ động: “Đúng vậy... Nhị ca, nếu không, chúng ta triệu hắn trở về đi, hiện nay xem ra, hắn là thích hợp với vị trí này nhất...”
Ngón tay hoàng đế Huỳnh Quang run rẩy: “Thế nhưng... Hắn nguyện ý trở về sao... Hắn còn nguyện ý nhận thức phụ thân là trẫm này sao???”
Nói rồi tình tự của hắn kích động lên, ho khan không ngớt, hắn lập tức đem khăn nắm trong tay che miệng lại.
Lúc này Hiên Viên Liệt Thiên thấy rõ, trên chiếc khăn trắng noãn đã nhuộm lên một chút vệt đỏ.
“Nhị ca!!!”
Hiên Viên Liệt Thiên kinh hô một tiếng, thẳng đứng dậy, vỗ vai Huỳnh Quang hoàng đế, đoạt lấy khăn tay trong tay hắn, mở ra, mặt trên chiếc khăn đã nhiễm rất nhiều vết máu.
“Nhị ca... Ngươi... Ngươi...”
Hiên Viên Liệt Thiên luôn luôn kiên cường, luôn luôn khí phách, thậm chí chỉ có một chút nhân tính cũng đột nhiên sợ hãi, thân thể hắn run lên.
Toàn bộ Huỳnh Quang hoàng thất, hắn chỉ thân cận với nhị ca hắn là đương kim hoàng đế này, chỉ coi mình hắn là thân nhân, nếu nhị ca đi rồi, hắn liền không có người thân.
Huỳnh Quang hoàng đế nỗ lực ngừng ho khan, thở hổn hển, vươn tay xoa đầu Hiên Viên Liệt Thiên: “Thiên nhi, trẫm... Ta không sao...”
Nói xong hắn thở dài một tiếng: “Trẫm cả đời này, có lỗi nhất, chính là lão đại, tiểu thất, và...”
Nói, thanh âm của vị đế vương này dĩ nhiên có chút nghẹn ngào...
Trên khuôn mặt nho nhã nhã nhặn mang theo thống khổ và hối hận sâu sắc.
”Nhị ca... Người kia đã qua đời, chuyện quá khứ, để nó qua đi đi, người phải nhìn về phía trước.”
Huỳnh Quang hoàng đế nghe xong thân thể ngay ngắn, yếu đuối uể oải trước đó nhanh chóng giấu đi, trong mắt hắn lóe ra tia sáng sắc bén mà khẩn thiết: “Lý Đức Hải!!!”
Huỳnh Quang hoàng đế đột nhiên vung lên thanh âm dọa tới Hiên Viên Liệt Thiên.
Chờ sau khi Lý Đức Hải tiến đến, Huỳnh Quang hoàng đế mới nói: “Vì trẫm nghĩ chỉ, trẫm bệnh nặng quấn thân, quốc sự tạm giao cho nhiếp chính vương chủ trì, mặt khác, hạ lệnh triệu hồi đại hoàng tử của chúng ta, Hiên Viên Bất Kinh!”
C194: Vân Khuynh rời đi
Lễ đầy tháng của Đại Bảo và tiểu Bảo, cũng không mời quá nhiều người.
Đều là người của Tần gia, còn có các trưởng lão của Cô Sa trấn.
Các trưởng lão đối với một đôi tiểu oa nhi nhỏ nhất hiện nay của Tần gia, đều phi thường yêu thích, tranh nhau đòi thu làm đồ đệ hoặc là nhận làm tiểu kiền tôn.
Đối với chuyện nhận làm tiểu kiền tôn, Liên Duyệt và Tần Du Hàn tự nhiên sẽ không phản đối, thế nhưng sư phụ của hai oa oa xác thực phải chọn kỹ.
Hơn nữa, còn phải đợi đại Bảo tiểu Bảo đến một tuổi làm lễ trảo chu xong mới có thể quyết định rốt cuộc nên chọn kiểu sư phụ nào cho bọn hắn.
Lễ đầy tháng, là một nghi thức chính thức lấy tên.
Người xưa nói: “Danh dĩ chính thể”, danh là dùng để làm ký hiệu, tỏ rõ danh phận, cực kỳ quan trọng.
Cho nên lễ đầy tháng, là quyết không thể bỏ qua.
Người Tần gia luôn luôn ngạo nghễ, ngoại trừ tổ tiên trưởng bối ra thì không quỳ trời không quỳ đất, cho nên quy trình ở trong ý thức đều lược đi không ít trình tự.
Lúc Tần Du Hàn rửa tay dâng hương hành lễ với tổ tiên, Tần Vô Song ôm đại Bảo, Vân Khuynh ôm tiểu Bảo, chậm rãi đi ra, lúc này các trưởng lão thường ngày cực kỳ hoạt bát đều đứng trang nghiêm nghênh tiếp.
Mặc dù có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng hai người oa oa, Vân Khuynh một mình ôm thực sự là vất vả.
Đám lão đầu này là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khuynh, chỉ cảm thấy Vân Khuynh ăn mặc một thân trường bào màu trắng bạc, thân hình nhỏ bé, mặt mày như tranh, ôn nhuận như ngọc, cửa tay áo và cổ áo đều mang theo lông tơ nhung nhìn qua rất giống một cô nương thanh tú...
Không, hoặc là nói, ngay cả cô nương cũng không đẹp như thế.
Thế nhưng, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Tần Du Hàn và Liên Duyệt kiên quyết nói hai oa oa này là xuất từ y.
Nếu vấn đề con nối dòng đã được giải quyết, đám lão đầu này đương nhiên sẽ không lưu ý giới tính của y.
Sau khi nhìn thấy Vân Khuynh, đám lão bà lão đầu này, dưới đáy lòng thậm chí còn nghĩ thân thể Vân Khuynh quá gầy yếu, đều hạ quyết tâm sau đó có cơ hội phải chăm sóc y thật tốt...
Để y sinh thêm cho Tần gia mấy oa oa đáng yêu.
Sau đó Tần Vô Song đọc tên của đại Bảo tiểu Bảo, Tần Kính Huyền, Tần Kính Quân.
Hôm nay tâm tình mọi người đều là vạn lý trời quang phi thường vui mừng, chỉ có Vân Khuynh một mình lộ vẻ cười yếu ớt, mặt mày có chút u buồn.
Tâm tình Tần Vô Song hẳn là tốt nhất, hai oa oa này, tuy rằng đều rất nhỏ, nhưng lại khiến hắn yêu thích kiêu ngạo đến cực điểm.
Hắn ôm tiểu oa nhi đi tới đám trưởng lão nhất nhất vì đại Bảo trong tay nhận thức từng người.
Lúc này Vân Khuynh còn lại là nhìn bóng dáng Tần Vô Song bị đàn người bao phủ, đem tiểu bảo bảo trong lòng đưa cho Liên Duyệt, ánh mắt y ưu thương lướt qua Liên Duyệt đã có tôn tử, nhưng như trước mỹ lệ không hiện lão, trong ánh mắt mang theo một tia hâm mộ và lưu luyến.
“Nương... Tỷ, ngày hôm nay đứng lâu, thân thể ta có chút không khỏe, muốn đi về nghỉ ngơi một chút, tiểu Bảo đành nhờ ngươi.”
Còn sợ Liên Duyệt nhìn thấu tâm tư của mình, Vân Khuynh không dám nhìn lâu, chỉ phải buông xuống đôi mắt nhìn tiểu oa nhi quơ quơ bàn tay nhỏ trắng noãn, nhếch miệng cười với y.
Sau đó, Vân Khuynh lại quay đầu nhìn về phía đoàn người, không biết đại Bảo trong tay Tần Vô Song lúc này bị người vây quanh có dáng dấp như thế nào.
Liên Duyệt nhìn Vân Khuynh mất hồn mất vía, không khỏi hơi hơi trầm tư, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Nàng gật đầu: “Thân thể quan trọng, tiểu Khuynh đi trước nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho ta là được.”
Vân Khuynh lưu luyến tạm biệt Liên Duyệt rời đi.
Sau khi bóng dáng Vân Khuynh biến mất, Liên Duyệt lập tức đem tiểu oa nhi đưa cho Tần Du Hàn, đi tới hậu đường giương giọng nói: “Long Liễm.”
Long Liễm gần đây trên cơ bản vẫn làm ám vệ tư nhân cho Vân Khuynh lập tức xuất hiện.
Một thân áo đỏ, lạnh lùng mà diễm lệ: “Phu nhân?”
“Tiểu Khuynh sợ là muốn rời khỏi Tần gia...
Long Liễm, trong lục đại ảnh vệ, ta đối với ngươi là quen thuộc nhất, thân cận nhất, tiểu anh nhi năm xưa nhặt được bên bờ sông, hôm nay đã lớn như vậy, còn đẹp như thế.
Ta biết trong sáu đại ảnh vệ Tần gia, trừ ngươi và Long Khiêm ra, bọn họ đều đã có người mình nhận định.
Nếu ở Tần gia tìm không được người muốn ở bên suốt đời, như vậy ngươi liền ra ngoài tìm đi...
Chút nữa thông tri cho Long Khiêm, ngươi và Long Khiêm hai người, đều phải theo tiểu Khuynh rời đi.
Sau khi rời đi Tần phủ, các ngươi phải bảo vệ tiểu Khuynh, chăm sóc tiểu Khuynh không cho bất cứ kẻ nào làm khó y...
Nói chung, trước khi quay về Tần gia, tiểu Khuynh chính là chủ tử của các ngươi, bất luận là yêu cầu dạng gì, cũng không được trái ý tiểu Khuynh...”
Liên Duyệt vừa nói, trên khuôn mặt vừa hiện lên toàn bộ lo lắng, nàng thậm chí có chút cấp thiết vươn tay cầm tay Long Liễm: “Tiểu Khuynh với ta mà nói là rất quan trọng, ta đối với y, thậm chí còn để bụng hơn so với tiểu Phong tiểu Song, mong muốn ngươi và Long Khiêm có thể chăm sóc cho tiểu Khuynh thật tốt.”
Long Liễm có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn như cũ gật đầu nói: “Phu nhân xin yên tâm, trước khi trở lại Tần phủ, thuộc hạ và Long Khiêm nhất định sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt.”
Liên Duyệt giật mình, vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Đi đi, chờ đến khi Khuynh nhi muốn trở về liền dẫn y trở về...”
Nói như thế nào cũng ở chung với Vân Khuynh hai kiếp, nàng đối với tính tình Vân Khuynh, hiểu rất rõ.
Vân Khuynh từ đời trước đã là một người cực kỳ dễ rơi vào ngõ cụt, sau lại bị Ngụy Quang Hàn chối bỏ tình yêu của y, dưới đáy lòng y càng ẩn sâu tự ti và phủ định chính mình.
Đối mặt với Tần Vô Song ưu tú, Vân Khuynh sợ là sớm đã có ý tự ti, sau lại Tần Vô Phong xen vào, càng khiến y kéo thêm vài phần tự trách.
Thế nhưng, Liên Duyệt nghĩ, nguyên nhân chân chính Vân Khuynh rời đi, và là nguyên nhân quan trọng nhất, sợ rằng không phải những điều này, mà là ——
Y không thể đối mặt với tâm của mình.
Vân Khuynh đối với ái tình, vẫn ôm khát vọng, ôm ước mơ, thậm chí y là người tin tưởng và ngưỡng mộ ái tình.
Sợ là chính y, cũng đã nhận ra y đối với cảm tình của Tần Vô Phong cũng không phải là thờ ơ.
Điều này hẳn là làm y rất khó chấp nhận!!!
Chắc hẳn y không thể tin, cũng không thể đối mặt với chuyện mình song song yêu hai người, cho nên mới rời đi.
Dù sao, một người vẫn luôn khát vọng và tín ngưỡng gì đó, bị chính mình phá vỡ, là chuyện rất khó chấp nhận...
Giống như là phản bội chính mình...
Nghĩ vậy, Liên Duyệt liền không tự chủ được nguyện ý thả y đi.
Ra ngoài kiến thức thế giới, mở mang tầm mắt, rồi giải giải sầu cũng tốt.
Dù sao Vân Khuynh sẽ không chân chính tách rời Tần gia, Liên Duyệt tin tưởng, Vân Khuynh trọng cảm tình, nhất định sẽ trở lại Tần gia.
Chỉ cần y qua được cửa ải của mình, chỉ cần y nghĩ thông suốt...
Y sẽ lại trở về...
Liên Duyệt thu hồi tâm tình, nặng nề thở dài một tiếng.
Nàng biết rõ Vân Khuynh muốn rời đi, không chỉ không ngăn cản, trái lại còn phái Long Liễm và Long Khiêm giúp y.
Nàng chỉ là không muốn làm khó Vân Khuynh, không muốn y thống khổ, cũng không nỡ để Tần Vô Song và Tần Vô Phong từng bước ép sát y, cho nên, nàng lựa chọn như vậy.
Mong muốn đây là sự lựa chọn chính xác, mong muốn ngày sau nàng sẽ không hối hận vì sự lựa chọn này.
Vân Khuynh cầm lấy hành lý không quá nhiều, nhìn quanh trong phòng, y thực sự rất không muốn.
Y biết cửa sau của Tần phủ có lẽ thưa thớt người, y dự định từ cửa sau, lén lút ra ngoài.
Đáng tiếc y nghĩ quá giản đơn, cho dù tôi tớ Tần gia không nhiều lắm, thế nhưng đối với thủ vệ các nơi vẫn là tương đương nghiêm khắc.
May là vừa vặn y chưa đi, Long Liễm và Long Khiêm liền đi tới.
Hai người quỳ một gối xuống trước mặt Vân Khuynh: “Thỉnh nhị thiếu phu nhân mang theo chúng ta.”
Vân Khuynh khiếp sợ lui về phía sau một bước, trợn tròn một đôi con mắt thật to, vươn ngón tay có chút run run chỉ vào bọn họ: “Các ngươi...”
Các ngươi làm thế nào biết ta muốn rời đi???
Vân Khuynh còn chưa nói ra miệng, Long Liễm liền nói: “Phu nhân muốn thuộc hạ hai người bảo hộ an toàn cho nhị thiếu phu nhân, sau đó nhị thiếu phu nhân chính là chủ nhân của thuộc hạ hai người.”
Vân Khuynh giật mình, lẩm bẩm nói: “Tỷ...”
Tâm trạng xoay chuyển trăm lần, Liên Duyệt quả nhiên là hiểu y...
Thế nhưng, Long Liễm và Long Khiêm rốt cuộc có nên mang theo không???
Mang theo, chẳng phải là bại lộ hành tung chính mình???
Long Liễm như là nhìn ra tâm tư Vân Khuynh: “Phu nhân từng căn dặn thuộc hạ, trước khi quay về Tần gia, chúng thuộc hạ tất cả chỉ nghe nhị thiếu phu nhân phân phó...
Lúc nào nhị thiếu phu nhân muốn trở về, chúng thuộc hạ mới có thể mang nhị thiếu phu nhân trở về.”
Vân Khuynh nghe xong hơi nhíu mày.
Ý của Liên Duyệt, là cho phép y rời đi, nhưng tuyệt không cho phép y cả đời cũng không trở về.
Thoáng trầm tư một chút xong, Vân Khuynh hỏi Long Liễm: “Nếu là ta mang theo các ngươi, người Tần gia tìm ta, ta muốn các ngươi dẫn dắt người rời đi, hoặc là che chở ta không bị Tần gia phát hiện, các ngươi có bằng lòng hay không???”
“Điều này...”
Long Liễm giật mình, nghĩ lại lời Liên Duyệt nói, gật đầu: “Rời khỏi Tần phủ, chúng thuộc hạ chỉ có nhị thiếu phu nhân một người chủ tử, tự nhiên nguyện ý.”
Vân Khuynh lặng lẽ thở ra một hơi, trầm tĩnh lại.
Một mình y, khuôn mặt vẫn không thể che giấu, chỉ có một chút nội lực, võ công thì không có chút nào, có thể nói là tay trói gà không chặt, không thể nói là không xung động, không thể nói là không nguy hiểm, mang theo Long Liễm Long Khiêm, biết đâu cũng tốt.
Đáy lòng Vân Khuynh chỉ nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩ tới, có lẽ ở trong tiềm thức của y muốn lần thứ hai trở lại Tần phủ, cho nên mới để người Tần gia giữ ở bên người.
Lúc ba người chuẩn bị rời đi, Vân Khuynh lại hỏi Long Liễm có biết thuật dịch dung.
Y không biết, nhưng Long Liễm thân là người đứng đầu lục đại ảnh vệ Tần gia, hẳn là tương đối toàn năng chứ nhỉ???
Long Liễm quả nhiên trả lời là có, sau đó lại giản đơn dịch dung cho Vân Khuynh.
Làm như vậy cũng rất hợp ý Long Liễm, lúc ban đầu, nàng đã cảm thấy dung mạo của nhị thiếu phu nhân này quá mức bắt mắt, sau đó muốn không bị tìm ra cũng rất khó.
Cũng không nghĩ Vân Khuynh không thèm để ý đối với bề ngoài, lại chủ động kêu nàng dịch dung cho y.
Liên Duyệt chủ động để Vân Khuynh rời đi, tự nhiên là ở phía trước ngoài sáng trong tối giúp y lôi kéo mọi người, cho nên thời gian cũng coi như có nhiều.
Long Liễm hỏi Vân Khuynh muốn ra ngoài như thế nào, Vân Khuynh nói ra ý kiến, ý kiến của y khiến Long Liễm đen mặt.
Cuối cùng Long Liễm cũng bất chấp đại bất kính gì gì đó, trực tiếp nắm áo Vân Khuynh, dựa vào tuyệt đỉnh khinh công, dễ dàng tránh thoát Tần gia nàng hiểu biết quen thuộc không gì sánh được này, ba người dễ dàng ra khỏi Tần phủ.
Ra khỏi Tần phủ, Vân Khuynh liền cảm thấy thương cảm không muốn, y ở đây dĩ nhiên đã chừng một năm, từ lâu đã sinh ra cảm tình...
Hơn nữa, đại Bảo tiểu Bảo của y, y đến bây giờ còn đang áy náy và hổ thẹn với chúng.
Hai hài tử đáng thương vừa đầy tháng...
Y làm ba ba, nhưng lại lựa chọn rời đi...
Mong muốn Liên Duyệt Vô Song Vô Phong bọn họ có thể bảo vệ bọn họ nhiều hơn...
Tần Vô Song và Tần Vô Phong, thậm chí là Tần Du Hàn, nằm mơ cũng không ngờ tới Vân Khuynh lại rời đi, càng thật không ngờ Liên Duyệt lại giúp y rời đi.
Chờ cho đại Bảo nhận biết với tất cả mọi người, lúc Tần Vô Song đi tìm tiểu Bảo, hắn mới biết được tiểu Bảo ở trong lòng nương hắn, mà Vân Khuynh từ lâu đã không có hình bóng.
Tần Vô Song đổi lại tiểu oa nhi ôm trong lòng với Liên Duyệt, có chút lo lắng nói: “Nương, Khuynh nhi đâu?”
Liên Duyệt tương đương trấn định, nét mặt nàng dáng cười như trước, nhìn không ra một chút khác thường: “Tiểu Khuynh nói thân thể khó chịu, đã xuống dưới nghỉ ngơi rồi.”
Tần Vô Song nhướng mày, trong lòng thấp thỏm, lập tức liền biến mất ý niệm muốn chơi đùa với tiểu Bảo, mở miệng nói: “Khó chịu sao... Để ta đi xem.”
Liên Duyệt lắc đầu, mở miệng ngăn cản: “Tiểu Khuynh trở lại chưa được một hồi, hẳn là vừa mới ngủ, ngươi hiện tại đi, sợ là sẽ quấy rối y...
Huống hồ, ngày hôm nay là lễ đầy tháng hài tử của ngươi và tiểu Khuynh, tiểu Khuynh đã không ở, ngươi lại rời đi, chẳng phải là thất lễ sao???”
Tần Vô Song chỉ phải ngừng lại cước bộ, vừa lúc người ở một bên nổi lên hăng hái đối với tiểu Bảo trong lòng hắn, hắn liền mang theo tiểu Bảo đi gặp các vị trưởng bối.
Tần Vô Phong lúc này cũng không ở đại sảnh, hắn cùng với Tần Vô Song gần như không song song xuất hiện trước mặt Vân Khuynh.
Hôm nay là lễ đầy tháng của đại Bảo tiểu Bảo, lúc mới cử hành nghi thức hắn vẫn còn ở, sau lại nhìn Vân Khuynh và Tần Vô Song mỗi người một oa oa vui cười hạnh phúc bình yên, liền cảm thấy tâm có chút khó chịu.
Sau đó hắn đem một phòng náo nhiệt này để lại cho người khác, còn mình trở lại xử lý sự vụ.
Bởi vậy, khi mọi người phát hiện Vân Khuynh rời đi, Vân Khuynh đã ở ngoài trăm dặm.
C195: Đi không từ biệt
Chờ náo nhiệt ngừng hết, Tần Vô Song thực sự nhớ mong Vân Khuynh, liền đem tiểu Bảo giao cho người khác, còn mình đi tìm Vân Khuynh.
Tần Vô Song đương nhiên không tìm thấy Vân Khuynh.
Tìm không được Vân Khuynh, tâm Tần Vô Song, trong nháy mắt liền ập xuống một tầng lo lắng, trong óc hắn lóe ra ý niệm đầu tiên trong đầu, chính là Vân Khuynh và Tần Vô Phong đang ở bên nhau.
Khuôn mặt luôn luôn ôn hòa mang cười của hắn âm trầm xuống, lẳng lặng ngồi ở trong phòng, yên lặng chờ Vân Khuynh trở về.
Thế nhưng hắn đợi thật lâu, chén trà trong tay hắn không hề động một ngụm, nước trà đã lạnh.
Tần Vô Song nhìn sắc trời tối mịt bên ngoài, tâm cũng có chút lạnh.
Vân Khuynh, dĩ nhiên không hề cố kỵ ở bên Tần Vô Phong lâu như vậy...
Nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy trong lòng mọc lên một cỗ buồn bực.
Lại đợi nửa ngày, như trước không có ai.
Tâm Tần Vô Song đã bị vây trong trạng thái luống cuống.
Tay hắn chậm rãi nắm thành đấm, đứng lên, quyết định tự mình đến chỗ Tần Vô Phong đón Vân Khuynh.
Ngoại trừ Tần Vô Song một người quấn quýt, đáy lòng Liên Duyệt cũng có thấp thỏm, nàng đang đợi Tần Vô Song nói ra tin tức Vân Khuynh mất tích.
Thế nhưng đợi nửa ngày, lại không thấy cái bóng của Tần Vô Song, không thấy Tần Vô Song nàng liền không biết Vân Khuynh rốt cuộc đang thế nào.
Trên khuôn mặt Vân Khuynh hôm nay lưu luyến và thương cảm đều quá rõ ràng, cho nên nàng mới đoán được tâm tư Vân Khuynh, nghĩ nghĩ như vậy, lẽ nào Vân Khuynh còn chưa đi sao???
Nàng bất an, cũng đi tới ‘Vô’ viện Vân Khuynh ở, vừa lúc đụng phải Tần Vô Song đi ra ngoài.
“Tiểu Song, muốn đi ra ngoài sao??? Tiểu Khuynh thế nào rồi???”
Khuôn mặt Tần Vô Song bình tĩnh, nhìn Liên Duyệt: “Khuynh nhi đang ở chỗ đại ca.”
Liên Duyệt nghe xong nhíu mày, nhất thời có chút không rõ Vân Khuynh vì sao lại ở chỗ Tần Vô Phong.
“Nương.”
Tần Vô Song nghiêm túc nhìn Liên Duyệt: “Chuyện giữa ta, Khuynh nhi và đại ca, ta mong muốn nương không nên nhúng tay.”
Liên Duyệt ngẩn ra, không đáp ứng cũng không phản đối: “Tiểu Song, vô luận như thế nào, không nên làm khó tiểu Khuynh, ngươi và tiểu Phong ta thật ra không lo lắng, chỉ là tiểu Khuynh tâm tư nhẵn nhụi, nếu xảy ra sai lầm, nương sợ ngươi sẽ hối hận không kịp.”
Tần Vô Song gục đầu xuống, hơi thở dài một tiếng: “Ta biết, nương, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì cả, chỉ là đến chỗ đại ca đón Khuynh nhi về mà thôi.”
Liên Duyệt gật gật đầu, lập tức biết Tần Vô Song cho rằng Vân Khuynh ở chỗ Tần Vô Phong chỉ là một suy đoán.
Nàng tùy ý Tần Vô Song đi tìm Tần Vô Phong, còn mình ở tại chỗ gọi Long Liễm gọi nửa ngày cũng không thấy người, liền biết chắc nàng đã thực sự rời đi với Vân Khuynh.
Sắc mặt Liên Duyệt có chút bi thương, nghĩ tới hai hài tử vừa mới đầy tháng, càng thêm có chút thương tâm.
Nàng hiểu tâm nguyện muốn rời đi của Vân Khuynh, cũng đồng ý để y đi, thế nhưng...
Nàng vẫn khống chế không được bản thân có chút oán hận và thương cảm.
Nàng biết tính tình và thế lực của hai nhi tử nàng, bọn họ nhất định có thể tìm được Vân Khuynh, nhưng nàng càng mong Vân Khuynh có thể tự mình trở về.
Lần thứ hai thở dài một tiếng, nàng liền đi tìm Tần Du Hàn.
Phỏng chừng, một hồi nữa, Tần gia sẽ bởi vì Vân Khuynh rời đi mà ầm ĩ ngất trời.
Liên Duyệt suy đoán không phải không có lý, cũng cực kỳ chuẩn xác.
Tần Vô Song mang theo ẩn nhẫn, gõ mở ‘Yên tuyền cư’ nơi Tần Vô Phong ở.
Tần Vô Phong cả ngày này, tuy rằng đang xử lý công vụ nhưng vẫn luôn mất hồn mất vía, luôn luôn đờ ra thất thần.
Nghi thức lễ đầy tháng của đại Bảo tiểu Bảo vừa mới bắt đầu, hình ảnh hoàn mỹ lúc Vân Khuynh và Tần Vô Song mỗi người ôm một oa oa.
Hắn cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, trong lòng có một loại đau nhức không thể ức chế đang lan tràn.
Lúc nghe thấy có người gõ cửa, Tần Vô Phong lập tức thu hồi vẻ đau thương hiếm có của mình, chỉnh lại sắc mặt, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Tiến đến.”
Tần Vô Song đẩy cửa ra, một đôi mắt màu mực tìm kiếm bóng dáng Vân Khuynh chung quanh.
Đáng tiếc, toàn bộ trong phòng chỉ có Tần Vô Phong một người, hơn nữa, bởi vì chỉ có Tần Vô Phong, trong phòng cũng có vẻ có chút lạnh lẽo, tâm Tần Vô Song không tự chủ được co quắp một chút.
Ánh mắt rơi xuống Tần Vô Phong đang ngồi ngay ngắn, Tần Vô Song giương giương mày nói: “Đại ca.”
Đây là mấy ngày nay, Tần Vô Song lần đầu tiên không phải ở dưới tình thế cấp bách mà gọi nhầm, mà là nghiêm túc thực sự gọi đại ca.
Tần Vô Phong giật mình, thực tại là nghĩ mình làm đại ca, làm thật thất bại, trong lòng hổ thẹn lại sâu thêm một phần.
Thế nhưng hổ thẹn thì hổ thẹn, cái gì cũng không ngăn được quyết tâm muốn ở bên Vân Khuynh.
“Khuynh nhi đâu???”
Tần Vô Song tuy rằng đáy lòng che lấp, thế nhưng giọng điệu lại không tính là bình thản.
Nét mặt Tần Vô Phong hiển hiện một tia kinh ngạc, hắn có chút nghi hoặc nhìn Tần Vô Song: “Hôm nay không phải là lễ đầy tháng của đại Bảo tiểu Bảo sao, Vân nhi tự nhiên là ở cùng với ngươi và đại Bảo tiểu Bảo... Sao có thể ở lại chỗ ta???”
Vân Khuynh chưa từng chủ động đi tới gian phòng của Tần Vô Phong, luôn luôn đều là hắn đi tìm Vân Khuynh, mà Tần Vô Song hẳn là biết điểm này mới đúng, tại sao hôm nay lại tìm tới đây.
Nghe xong Tần Vô Phong nói, Tần Vô Song hô hấp cứng lại.
Tần Vô Phong nói Vân Khuynh không ở đây, hắn liền nghĩ có thể là ở chỗ nương hắn hay không, thế nhưng vừa rồi nương hắn còn hỏi hắn Vân Khuynh thế nào...
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song hoảng sợ cực kỳ, tim đập của hắn mất tần suất.
“Khuynh nhi không ở đây?”
Tần Vô Phong gật đầu, tinh tế suy nghĩ ý tứ của Tần Vô Song, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng thoáng hiện lên một tia kinh hoảng: “Vân nhi cũng không ở chỗ các ngươi???”
Thân thể Tần Vô Song mềm nhũn, dựa lên lưng ghế dựa, có chút thất thần nói: “Đúng vậy, không ở chỗ ta, không ở chỗ ngươi, cũng không ở chỗ nương... Đại Bảo và tiểu Bảo ở chỗ nương...”
Tần Vô Phong vừa nghe, tăng một chút đứng lên: “Như vậy, Vân nhi người đâu???”
Tần Vô Song lắc đầu: “Ta không biết.”
Tần Vô Phong bước qua bàn làm việc, kéo Tần Vô Song: “Không biết vậy mau đi tìm!!!”
Tần Vô Song tâm loạn như ma, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Liên Duyệt vừa nói với hắn, ‘tiểu Khuynh tâm tư nhẵn nhụi, nếu xảy ra sai lầm, nương sợ ngươi hối hận không kịp’...
Lẽ nào Vân Khuynh thật sự rời khỏi Tần gia???
Rời xa hắn???
Tần Vô Song thân thể run rẩy, không không không, sao có thể???
Vân Khuynh từng nói y thương hắn, sao có thể rời xa hắn???
Cho dù Vân Khuynh cam lòng rời xa hắn, nhưng y cũng không nhất định bỏ được đại Bảo tiểu Bảo!!!
Hay là... Vân Khuynh xảy ra ngoài ý muốn, cho nên mới không gặp bóng người???
Trong nháy mắt Tần Vô Song nỗi lòng trăm chuyển, người đã theo Tần Vô Phong bước nhanh ra khỏi phòng.
Tần Vô Song lập tức triệu tập ám vệ Tần gia phân tán trong Tần phủ, hỏi tung tích Vân Khuynh.
Đáp án có được là Vân Khuynh sau khi vào gian phòng ở ‘Vô’ viện, chưa từng đi ra.
“Thực sự là hoang đường!!!”
Đôi mắt Tần Vô Song tràn đầy âm hàn, hung hăng đâm thẳng vào mấy người ám vệ: “Người không ra ngoài, vậy là đi nơi nào??? Lẽ nào một người sống còn có thể hư không tiêu thất sao???”
Lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt.
Thân thể Vân Khuynh không tốt, còn rất yếu, một người có tướng mạo như vậy lại không có võ công, có thể đi đâu được???
Sao y có thể tránh thoát tai mắt ám vệ???
“Tiểu Song.”
Tần Vô Phong đi đến chỗ Liên Duyệt hỏi Vân Khuynh tung tích, Liên Duyệt chỉ nói không biết, đem đại Bảo tiểu Bảo thu xếp xong, liền cùng Tần Vô Phong tìm đến Tần Vô Song.
Tần Vô Song nâng mi, có chút bất lực nhìn Liên Duyệt: “Nương... Khuynh nhi không thấy...”
Liên Duyệt rất ít khi nhìn thấy nhị nhi tử yếu đuối như thế, tâm của nàng mềm nhũn.
“Ngươi trở lại, vào phòng tiểu Khuynh xem có vết tích gì không, xác nhận một chút xem tiểu Khuynh là tự mình rời đi, hay là... Xảy ra ngoài ý muốn???”
Liên Duyệt nói khiến Tần Vô Song và Tần Vô Phong đồng thời thay đổi sắc mặt, hai người bọn họ trong nháy mắt biến mất, trở lại ‘Vô’ viện Vân Khuynh ở.
Hai người quan sát trong phòng trống trải một phen, quần áo trong tủ thiếu một ít, Tần Vô Song lại phát hiện bức thư Vân Khuynh lưu lại ở trên giường.
Tay Tần Vô Song cầm thư run rẩy, dưới chân hắn một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Loại dấu hiệu này đều nói rõ... Vân Khuynh là tự mình rời đi...
Tâm Tần Vô Song giống như bị người xé rách, hắn không rõ, hắn không rõ hắn yêu y như vậy, yêu Vân Khuynh của hắn như vậy, vì sao Vân Khuynh lại chẳng biết tại sao để lại một phong thư đi không từ biệt???
Hắn không rõ, làm sao Vân Khuynh bỏ lại đại Bảo tiểu Bảo được???
Hắn không tin tất cả sự thực xảy ra trước mắt, sự thực nhìn thấy mà đau lòng này, khiến hắn sợ, khiến hắn vô thố, khiến hắn kinh hoảng bất an.
Hắn thậm chí không dám mở phong thư Vân Khuynh lưu lại, hắn chỉ là run run đem bức thư ôm vào trong ngực, có chút mờ mịt thì thào tự nói: “Khuynh nhi... Khuynh nhi...”
Tần Vô Phong đứng ở bên cạnh, đưa tay vỗ lên bờ vai hắn.
Tần Vô Song quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Tần Vô Phong.
Nét mặt Tần Vô Phong không có một chút vẻ tự nhiên thường ngày, mà là hơi hơi trắng xanh, đáy mắt có một ít tơ máu, lông mày của hắn gắt gao nhíu lại, hơi thở rất nặng, như là đang ẩn nhẫn gì đó.
“Mở ra.”
Thanh âm đông lạnh của Tần Vô Phong gần như là mệnh lệnh nói ra.
Tần Vô Song mím môi, ánh mắt thoáng cái mang theo địch ý, lẽ nào là Tần Vô Phong tồn tại bức Vân Khuynh rời đi???
Nghĩ tới khả năng như vậy, đôi mắt hắn lóe lóe, mang theo sắc bén, trừng mắt Tần Vô Phong, cúi đầu, nhẹ nhàng cẩn thận mở ra bức thư Vân Khuynh lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro