C171---- 175
Edit:Huyết Vũ
C171: Trần ai lạc định
" Mặc.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp tà mị của Ám Ảnh Lâu lâu chủ Thương Vũ Túy mang theo dáng cười động nhân, nói với thủ tịch ( cấp cao nhất) sát thủ Độc Cô Mặc của Ám Ảnh Lâu: “Đi, mang hai đội nhân mã, cấp tốc xuất phát đi Bách Mạc Cung. Tà Vu cốc, Bách Mạc Cung, Ám Ảnh Lâu... Chậc chậc, đã sớm xem Tà Vu cốc và Bách Mạc Cung không vừa mắt, dựa vào cái gì có thể đánh đồng với Ám Ảnh Lâu của ta, lúc này rốt cục có thể đến Bách Mạc Cung chơi đùa một trận.”
Ám Ảnh Lâu lâu chủ Thương Vũ Túy càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt đào hoa hồn xiêu phách lạc mang theo vô tận chờ mong.
Trên khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh của Độc Cô Mặc như trước không có nửa phần biểu tình, chỉ là hơi cúi đầu nói: “Vâng.”
“Ai nha...”
Thương Vũ Túy nâng lên cước bộ mềm mại từ trên đài cao đi tới trước mặt Độc Cô Mặc, ngón tay trắng nhỏ nâng cằm hắn lên: “Mặc, dù thế nào ta cũng là vì ngươi, mới khuất phục đến Ám Ảnh Lâu đảm đương lâu chủ. Ngươi đối với ta, sao có thể lạnh nhạt như vậy, ta nhớ kỹ... Buổi tối, lúc ngươi trên giường muốn ta, không phải là hình dạng như vậy nga...”
Ám Ảnh Lâu thủ tịch sát thủ Độc Cô Mặc, bị đồn không có nhân tính, lãnh khốc không gì sánh được hé ra khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm đen lập tức nóng lên.
Lui về phía sau một bước, lễ độ cung kính nói: “Lâu chủ.”
Thương Vũ Túy mắt trắng dã: “Quên đi quên đi, nhanh đi chuẩn bị, một đoạn thời gian trước Mạc Nhật đến núi Thán Tức quyết đấu với tiểu sư thúc của ta, đến nay không về. Hôm nay Bách Mạc Cung chỉ còn lại một người Mạc Nguyệt, chúng ta lúc này, tranh thủ đem toàn bộ Bách Mạc Cung bắt lại.”
Thương Vũ Túy nói đến thoả thuê mãn nguyện, Độc Cô Mặc một mực đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đem lời hắn nói, tinh tế nhớ dưới đáy lòng, nhất nhất chấp hành.
Một lát sau, Độc Cô Mặc và Thương Vũ Túy liền đem sự tình làm thỏa đáng, bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh xuất phát về phía Bách Mạc Cung.
Mà Bách Mạc Cung bên này, Mạc Nguyệt chiếm được biến dị kim tàm cổ liền đắc ý vênh váo, công lực của hắn trong nháy mắt đích xác tăng cao không ít, quay người lại, trừng mắt nhìn lão nhân gầy khô kia: “Đại ca của ta bảo ngươi chiếu cố ta, ngươi lại lợi dụng còn muốn thương tổn ta???”
Lão đầu gầy khô kia thấy tình hình xấu đi, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng Mạc Nguyệt lúc này dường như trở nên lợi hại không gì sánh được, dễ dàng ngăn hắn lại, đồng thời không chút nào nương tay giết hắn.
Tần Vô Song mặt không đổi sắc, thờ ơ lạnh nhạt nhìn trò khôi hài này.
“Được rồi, Tần Vô Song, giải quyết hắn, liền tới phiên ngươi.”
Ai biết, hắn vừa mới dứt lời, liền đau bụng không ngớt, sau đó toàn thân bắt đầu lan tràn ra một loại đau đớn tê dại, giống hệt với lúc biến dị kim tàm cổ đâm rách da hắn.
Mạc Nguyệt kêu thảm, thân thể bắt đầu run rẩy.
Tần Vô Song chậm rãi đến gần: “Đây là biến dị kim tàm cổ trả thù, ngươi không nên vào lúc mượn lực lượng của nó, còn vọng tưởng gây bất lợi cho chủ nhân của nó.”
Tần Vô Song cười nhạt hai tiếng, cắn rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu xuống đất, trong máu của hắn tản ra một loại mùi thơm kỳ dị, tầng ngoài mu bàn tay của Mạc Nguyệt đột nhiên lồi lên một hình chữ nhật, hình chữ nhật kia, cấp tốc từ bên trong đâm rách mu bàn tay hắn.
Cổ trùng rất mẫn cảm với mùi máu của chủ nhân và người nuôi nó, chưa tới một hồi, biến dị kim tàm cổ liền bò ra thân thể Mạc Nguyệt.
Mạc Nguyệt mở to hai mắt, có chút không thể tin được: “Không... Biến dị kim tàm cổ, là của ta...”
Tần Vô Song ngồi xổm xuống, đem biến dị kim tàm cổ dẫn vào trong cơ thể, trong nháy mắt biến dị kim tàm cổ chui vào trong thân thể hắn, hắn liền cảm thấy có một cỗ lực lượng dâng trào dũng mãnh tiến vào trong người.
Tổn thương thân thể hắn phải chịu trong nháy mắt khôi phục, nhuyễn cân tán cũng dần suy yếu, lập tức biến mất.
Tần Vô Song một chưởng đánh bay Mạc Nguyệt: “Mạc công tử, không biết đã từng nghe câu này chưa, thỉnh thần dễ tiễn thần khó. Nay ngươi mang Tần Vô Song ta đến Bách Mạc Cung, cái gì cũng không làm đã muốn ta đi, như vậy cũng không phải dễ.”
Tần Vô Song nói xong, liền giương cao giọng nói: “Tiểu sư đệ, ngươi xem đủ chưa???”
Hầu như trong nháy mắt, một bóng dáng màu đen thổi qua, bóng dáng xinh đẹp tà mị của Thương Vũ Túy lập tức xuất hiện: “Nhị sư huynh, vài năm không gặp. Ngươi sao càng sống càng lùi bước vậy, dĩ nhiên rơi vào trong tay người khác như vậy... Thực sự là mất mặt, sau đó ngươi đi ra ngoài đừng nói ngươi là sư huynh của Thương Vũ Túy ta.”
Tần Vô Song nhíu nhíu mày: “Việc này nói khá dài, tiểu sư đệ, ngươi mang nhiều người không, ta muốn... Hủy đi Bách Mạc Cung.”
Trong thanh âm Tần Vô Song mang theo tàn độc.
Thương Vũ Túy giương giương mày: “Bách Mạc Cung làm chuyện ác tày trời gì, dĩ nhiên khiến nhị sư huynh tốt tính tức giận như vậy??? Nếu nhị sư huynh đã giao lại, tiểu sư đệ nhất định sẽ làm theo. Thế nhưng, nhị sư huynh, tiểu trùng vừa rồi là vật gì vậy, nhìn qua thật ghê tởm... Ngươi dĩ nhiên để nó chui vào trong người mình...”
Tần Vô Song sửa sang lại quần áo: “Là cổ, Bách Mạc Cung liền giao cho ngươi giải quyết, ta muốn cùng tên gia hỏa này đi tìm một thứ.”
Thương Vũ Túy hiếu kỳ Tần Vô Song vì sao lại đến Liệt Phong, lại vì sao ầm ĩ với Bách Mạc Cung đến loại trình độ này, hắn giương giọng với Độc Cô Mặc luôn luôn ở cạnh hắn, nói: “Mặc, để các huynh đệ động thủ đi, ngươi cũng đi đi —— ta muốn ở đây một hồi với nhị sư huynh.”
Tần Vô Song hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi dĩ nhiên còn thích đầu gỗ kia.”
Thương Vũ Túy cười mà không nói, nhắc nhở hắn: “Sư huynh ngươi không phải là muốn tìm gì đó sao, mau nhanh tìm đi, một hồi Bách Mạc Cung bị Ám Ảnh Lâu chúng ta hủy đi ngươi muốn tìm cũng tìm không được.”
Tần Vô Song dùng chân đá đá Mạc Nguyệt lúc trước bị hắn một chưởng đánh bay: “Lam ngân hoa đâu, ngươi đem lam ngân hoa để ở chỗ nào?”
Lúc ở hoang mạc, hắn chính là vì bảo vệ lam ngân hoa mới bị bắt đến nơi này, khi đó, Mạc Nguyệt thuận tiện để hạ nhân lấy đi lam ngân hoa.
Thân thể Mạc Nguyệt bởi vì tác dụng thần kỳ của biến dị kim tàm cổ, vẫn đang thống khổ không ngớt, lại bị Tần Vô Song đánh một chưởng, lúc này dường như chỉ còn nửa cái mạng.
Hắn trừng mắt Tần Vô Song: “Lam ngân hoa... Lam ngân hoa, ha ha ha, đã bị ta hủy...”
Tần Vô Song một cước đá bay hắn: “Thiên sát, lại lãng phí thời gian của ta!!!”
Nói xong Tần Vô Song lập tức xoay người muốn đi ra ngoài: “Tiểu sư đệ, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, ta muốn đi Tà Vu cốc một chuyến, tiếp đó sẽ trở về Huỳnh Quang, sau này nếu rảnh gặp lại.”
Thương Vũ Túy thất vọng thở dài một tiếng: “Được.”
Hắn còn tưởng rằng có trò hay gì đó để xem, đáng tiếc nhị sư huynh hắn gấp rút lên đường như vậy.
Nhưng mà... Trước đây không thấy sắc mặt nhị sư huynh thay đổi được mấy lần, hiện tại lại liên tiếp đại biến, đây là vì sao, nhị sư huynh hắn muốn lam ngân hoa làm gì???
Thương Vũ Túy hiếu kỳ không ngớt, hắn nghĩ, chờ chuyện Bách Mạc Cung kết thúc, hay là hắn cũng mang theo Mặc, đến Huỳnh Quang dạo chơi một chuyến.
Tần Vô Song đang muốn ra khỏi cửa lao, lại đột nhiên nhớ tới một việc, hắn quay trở lại, xách lên Mạc Nguyệt: “Đi, cùng ta đi Tà Vu cốc, cho Nhã nhi một cái công đạo.”
Mạc Nguyệt thống khổ không ngớt đi theo Tần Vô Song, dưới sự bức bách của Tần Vô Song gọi phi ưng cõng hai người bọn họ, nhanh chóng bay đến Tà Vu cốc.
Có phi ưng, tốc độ hai người cũng rất nhanh.
Lúc đến Tà Vu cốc, để bảo hộ Tà Vu cốc, Tần Vô Song không quên đem vải vóc trên người Mạc Nguyệt xé rách, bịt lại hai mắt của Mạc Nguyệt.
Chờ đến khi Tần Vô Song bình yên đến Tà Vu cốc, Tà Vu cốc cốc chủ kinh ngạc.
Sau khi biết được chân tướng sự tình, lập tức đi hái vài đóa lam ngân hoa cho Tần Vô Song.
Chờ lam ngân hoa cầm đến tay, Tần Vô Song mới tính thả lỏng lại, sau đó lập tức nói chuyện lúc trước biến dị kim tàm cổ tiến nhập thân thể Mạc Nguyệt cho Tà Vu cốc cốc chủ.
Tà Vu cốc cốc chủ lúc này cũng mới bắt đầu nhìn thẳng vào Mạc Nguyệt tồn tại, sau đó lấy máu của hắn đi nghiên cứu một lát, lại làm rất nhiều thực nghiệm xong, nói với Tần Vô Song: “Tần công tử, ngươi hãy thu nhận Mạc Nguyệt đi, từ nay về sau, để hắn ở bên cạnh ngươi!!!”
Tần Vô Song kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Mạc Nguyệt vẫn đang thống khổ rên rỉ.
“Cái này, vì sao???”
Tà Vu cốc cốc chủ thở dài nói: “Đây có thể là một loại tác dụng khác của biến dị kim tàm cổ, dưới sự ảnh hưởng của biến dị kim tàm cổ, Mạc Nguyệt đã trở thành tay sai trung thành nhất của ngươi, hắn nếu như hưng khởi một chút thương tổn ngươi, hoặc là có ý niệm phản bội ngươi trong đầu, sẽ sống không bằng chết.”
Tần Vô Song giật mình, sau đó cười ha ha: “Tốt lắm tốt lắm, như vậy sau đó ta có thể thoả thích tàn phá hắn, dằn vặt hắn, cũng dám phụ Nhã nhi...”
Tà Vu cốc cốc chủ kiểm tra Tần Vô Song và biến dị kim tàm cổ đã dung hợp tốt xong, Tần Vô Song và Tà Vu cốc cốc chủ lại hàn huyên một lúc, sau đó Tần Vô Song liền rời đi.
Kỳ thực mang theo Mạc Nguyệt có rất nhiều chỗ tốt, một trong số đó chính là cưỡi phi ưng quay về Huỳnh Quang tốc độ nhanh hơn không ít.
Chỉ là không nghĩ tới lúc Tần Vô Song và Mạc Nguyệt chuẩn bị rời đi, Nhã Sóc Lam đuổi tới, nhất định muốn đi cùng Tần Vô Song và Mạc Nguyệt.
Tà Vu cốc cốc chủ nhìn ra Nhã Sóc Lam còn muốn xoay chuyển tâm ý của Mạc Nguyệt, lại nghĩ có Tần Vô Song chiếu cố, liền đáp ứng.
Sau đó Nhã Sóc Lam ngồi trên phi ưng, Tần Vô Song và Mạc Nguyệt nắm chắc chân phi ưng, bay khỏi một mảnh quốc thổ Liệt Phong quốc này.
Tần Vô Song, cuối cùng cũng có thể mang theo lam ngân hoa, viên mãn quay về Huỳnh Quang, chỉ là, chờ đến khi hắn trở lại, mới phát hiện, rất nhiều chuyện đã là cảnh còn người mất.
C172: Chôn xuống mối hoạ
" Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy??? Sao lại trông nghiêm túc như thế???”
Từ xa, Liên Duyệt nhìn thấy Tần Vô Phong đang ở trong hàng lang, vẻ mặt ngưng trọng, hình dạng có chút suy nghĩ.
Tần Vô Phong giật mình lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười: “Nương, không có gì.”
Hắn buông xuống đôi mắt, im lặng thở dài một tiếng.
Liên Duyệt nhìn hắn dần dần nhíu lại mày liễu: “Tiểu Phong, có chuyện gì ngươi cứ nói với nương... Ta biết chuyện tiểu Khuynh có chút vướng tay chân, nhưng tiểu Phong ngươi cũng không cần ép mình quá chặt. Mọi việc đều có biến đổi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường.”
Tần Vô Phong lắc đầu: “Ta biết.”
Nương hắn không biết, hắn lúc này càng lo lắng, kỳ thực là Tần Vô Song, mà không phải chuyện giữa hắn và Vân Khuynh.
Tần Vô Song, dĩ nhiên vận dụng lực lượng Ám Ảnh Lâu ở Liệt Phong quốc, cái này ý nghĩa cái gì, ý nghĩa Tần Vô Song một đường trắc trở trùng điệp, gặp phiền phức tương đối lớn.
Dù sao tổ chức như Ám Ảnh Lâu, Bách Hiểu Lâu nằm trong các quốc gia, là phải đặc biệt cẩn thận, không thể bị triều đình quốc gia đó biết được thân phận nắm được nhược điểm.
Vậy nên Ám Ảnh Lâu và Bách Hiểu Lâu vẫn luôn bảo lưu thần bí tuyệt đối, lúc tiếp nhận nhiệm vụ cũng tương đương âm thầm.
Những tổ chức này vào lúc không bị uy hiếp đến lợi ích, hoặc là có xung đột quá lớn đối với thế lực bản quốc hoặc là chính sách triều đình áp dụng hắn đều sai bảo tránh đi phong mang.
Đây cũng không phải nhát gan sợ phiền phức, chỉ là vì giảm thiểu phiền phức không tất yếu mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Vô Song ở Liệt Phong quốc, lúc đầu vẫn không muốn sử dụng thế lực của Ám Ảnh Lâu.
Thứ nhất, vận dụng lực lượng Ám Ảnh Lâu, tất sẽ bị Tần Vô Phong, còn có Tần Vô Hạ hiện tại thay thế Tần Vô Phong chưởng quản công việc Tần gia biết được, sẽ khiến người nhà lo lắng, cũng sẽ im lặng nói cho Tần Vô Hạ hướng đi của hắn.
Thứ hai, Ám Ảnh Lâu, Tà Vu cốc, Bách Mạc Cung ba tổ chức dây dưa qua lại, cùng Liệt Phong quốc quốc chủ coi như là một loại cân bằng.
Nếu Ám Ảnh Lâu tùy tiện vì Tần Vô Song đối phó Bách Mạc Cung, tất sẽ khiến thượng vị giả khủng hoảng, cho rằng Ám Ảnh Lâu muốn bắt đầu tăng cường chiếm đoạt, đứng trên tất cả.
Lúc đó, thượng vị giả của Liệt Phong quốc nhất định sẽ muốn nắm giữ tuyệt đối Ám Ảnh Lâu, khiến Ám Ảnh Lâu rước lấy khá nhiều phiền phức.
Bởi vậy, trước khi bị bắt, Tần Vô Song vẫn không muốn sử dụng thế lực của Ám Ảnh Lâu.
Lúc hắn ở Tà Vu cốc dưỡng thương tốt lên, lần thứ hai rời đi, hắn liền tỏ rõ muốn dịch dung, lặng yên không một tiếng động rời đi, đáng tiếc phi điểu của Bách Mạc Cung một mực bay trên trời giám sát nhất cử nhất động của hắn, nắm giữ hành tung của hắn.
Cho dù sau đó bị nhiều người Mạc Nguyệt mang đến vây công, Tần Vô Song vẫn muốn tìm cơ hội lao ra vòng vây rời khỏi, đáng tiếc hắn vì bảo hộ lam ngân hoa, vậy nên vẫn bị địch nhân bắt.
Khi đó, Tần Vô Song cầm theo lam ngân hoa trở về lại bị chặn đường đã phi thường nôn nóng, hắn khó có thể lãnh tĩnh, liền oán hận Bách Mạc Cung dây dưa không ngớt làm lãng phí quá nhiều thời gian của hắn, rốt cục quyết định muốn vận dụng lực lượng của Ám Ảnh Lâu ——
Bởi vì khi đó Mạc Nguyệt và Bách Mạc Cung thật sự là chọc giận hắn!!!
Thế nhưng cũng may Tần Vô Song gần đây vẫn luôn xui xẻo, lại vừa lúc có được biến dị kim tàm cổ.
Biến dị kim tàm cổ kia khiến Mạc Nguyệt trở thành hoàn toàn vì hắn sở dụng, khiến hắn có thể lợi dụng phi ưng tiết kiệm lộ trình rất nhiều, cũng có thể cho hạnh phúc tương lai của Nhã Sóc Lam có cơ hội xoay chuyển.
Về lý luận, Tần Vô Song ở Liệt Phong quốc gặp muôn vàn khó khăn.
Nhưng Tần Vô Phong bên này, cũng không biết Tần Vô Song cách xa mấy nghìn dặm rốt cuộc đối mặt với tình huống thế nào, cho nên hắn rất lo lắng.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ tràn đầy tin tưởng Tần Vô Song, nhưng sau khi trải qua chuyện Ngụy Quang Hàn, trong lòng Tần Vô Phong liền có một loại cảnh giác ——
Kỳ nhân hoặc người có thiên tư thông minh trên toàn thế giới nhiều không kể xiết, cũng không phải chỉ có Tần gia huynh đệ bọn họ.
Bọn họ ở trong đám người cùng lứa đích thật là ưu tú, nhưng không nhất định là ưu tú nhất, lúc phải đối mặt với một bộ phận cường giả tuyệt đối thế hệ trước, tu vi của bọn họ, càng không thể coi là cường đại tuyệt đối.
Lấy tuổi tác của họ, thành tựu bọn họ đạt được, coi như là thượng thượng đẳng trong cao thủ, thường nhân khó có thể sánh kịp mảy may, nhưng dù sao trời cao biển rộng không thiếu cái lạ, biết đâu sau một khắc, bọn họ sẽ gặp phải một cao thủ hạng nhất còn cường đại hơn bọn hắn.
Nhiều lúc, người thua, không phải bởi vì hắn không phải là cường giả, mà chỉ là vì đối phương là cường giả mạnh hơn hắn thôi.
Tần Vô Song đụng với Ngụy Quang Hàn, chính là loại tình huống này.
Tần Vô Song lần đầu tiên rời khỏi Tà Vu cốc, rơi vào kết cục bị thương, cũng chỉ là vì hắn quá tin tưởng Nhã Sóc Lam đơn thuần thiện lương, chưa bao giờ hoài nghi lam ngân hoa sẽ bị thoa độc lên, cho nên hắn mới chật vật như vậy.
Lần thứ hai rời khỏi Tà Vu cốc, vì lam ngân hoa mà bị bắt, cũng may lúc này, Ám Ảnh Lâu tồn tại và biến dị kim tàm cổ làm hắn triệt để xoay chuyển cục diện.
Nói tóm lại, Tần Vô Song lần này đi tìm lam ngân hoa, coi như là một loại rèn luyện gian nan, cũng may trải qua muôn vàn khó khăn, thành công lấy được lam ngân hoa.
Xa xa ở Huỳnh Quang, Tần Vô Phong không biết chút nào về tình huống của Tần Vô Song, hắn chỉ biết Tần Vô Song sử dụng Ám Ảnh Lâu, nhất định là có tình huống quan trọng.
Tần Vô Phong thích Vân Khuynh, cũng muốn ở bên Vân Khuynh, nhưng hắn tuyệt đối không muốn “Tướng công” hiện tại của Vân Khuynh, đệ đệ của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, nếu như không phải không muốn nương hắn lo lắng, cũng bỏ không được Vân Khuynh cần người chăm sóc, hắn thậm chí còn muốn đích thân đi Liệt Phong quốc xem xét một chuyến.
Người Tần gia trọng tình, tình bạn, tình yêu, tình thân, tình thân sâu đậm giữa huynh đệ thường ngày che giấu, bình thản ở chung mạn bất kinh tâm, giữ gìn máu mủ tình thâm cho nhau.
Tần Vô Phong suy nghĩ trong chốc lát, cáo biệt Liên Duyệt, tìm đến Long Liễm đứng đầu lục đại ảnh vệ cùng với Long Ảnh và Long Dạ đứng sau Long Liễm, mệnh ba người bọn họ cùng nhau tức khắc xuất phát đi Liệt Phong quốc, tiếp ứng Tần Vô Song.
Hắn dặn mấy người nhất định phải cẩn thận, nhất định phải mang theo Tần Vô Song, bốn người bình an trở về.
Long Liễm mấy người vào lúc Tần Vô Phong biểu tình nghiêm túc, cao giọng trịnh trọng dặn dò liền đề cao cảnh giác, sau đó lập tức xuất phát.
Nhã Sóc Lam, Mạc Nguyệt cùng với Tần Vô Song dưới sự trợ giúp của phi ưng, cấp tốc rời khỏi Liệt Phong quốc, đi qua thổ địa của Tương Ly quốc nằm giữa Huỳnh Quang quốc và Liệt Phong quốc, rốt cục về tới thổ địa của Huỳnh Quang.
Trở lại Huỳnh Quang, trở lại quốc gia một nửa thuộc về Tần gia, tâm Tần Vô Song thoáng cái ổn định xuống.
Đến lúc thả lỏng, trải qua bão cát nóng bức ở Liệt Phong rồi lại cấp tốc tiến vào trời băng đất tuyết, khác biệt quá lớn, cộng thêm dây thần kinh vẫn luôn kéo căng, Tần Vô Song lúc đi bệnh còn không tốt lại bệnh càng nghiêm trọng.
Có lẽ do phi ưng quanh năm sinh hoạt trong bão cát nóng bức ở Liệt Phong quốc, vừa vào lãnh thổ Huỳnh Quang, tiến nhập khí trời tuyết lớn tung bay, tốc độ phi ưng liền chậm lại, thậm chí là khó có thể phi hành, trình độ suy yếu, so với Tần Vô Song còn nặng hơn.
Vì vậy ba người cũng không thể trông cậy vào phi ưng lớn đến kinh khủng kia, bắt đầu đi bộ hành tẩu, mà Tần Vô Song lại thêm dằn vặt toàn thân cùng với tinh thần nôn nóng.
Một đường đi này, hình tượng tựa như thần nhân của Tần Vô Song trong mắt Nhã Sóc Lam lại càng thêm vững chắc.
Mà Mạc Nguyệt vốn có ý nghĩ không an phận với Tần Vô Song, dưới dâm uy của biến dị kim tàm cổ, đối với Tần Vô Song là tránh như rắn rết, vừa nhìn đã sợ muốn chết.
Dưới sự giúp đỡ của biến dị kim tàm cổ, Tần Vô Song thực hiện chính sách cường quyền, cứng rắn đem tên Mạc Nguyệt đổi thành tên lúc Mạc Nguyệt ở Tà Vu cốc, Nguyệt Mạc, mà Nhã Sóc Lam dường như đã quên Nguyệt Mạc lúc trước phản bội, trước sau như một ngọt ngào kêu Nguyệt Mạc Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Mạc tự nhiên là khinh thường chẳng thèm, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Tần Vô Song, cùng với biến dị kim tàm cổ uy hiếp, hắn phải đối với Nhã Sóc Lam cũng kính cẩn lễ phép.
Ban đầu trong lòng Nguyệt Mạc còn không cam chịu, tìm cơ hội chạy trốn, thế nhưng biến dị kim tàm cổ này thực sự lợi hại, khống chế người, dĩ nhiên còn có hạn chế cự ly.
Nguyệt Mạc sau khi chạy trốn bị biến dị kim tàm cổ dằn vặt thống khổ không chịu nổi, rốt cục thành thành thật thật trở về.
Hiện tại ở trong lòng Nguyệt Mạc, đại ma đầu Tần Vô Song này so với tính cách của ca ca hắn Mạc Nhật còn vặn vẹo hơn, tàn nhẫn hơn.
Phụ mẫu của Nguyệt Mạc đích thật là người chưởng quản đời trước của Bách Mạc Cung, nhưng là bọn hắn bị phản bội, sau đó Mạc gia một nhà hơn một trăm bảy mươi người, ngoại trừ Mạc Nhật và Mạc Nguyệt học nghệ ở ngoài còn lại đều bị kẻ phản bội giết chết.
Mạc Nguyệt tuổi còn nhỏ, ký ức không rõ, nhưng Mạc Nhật lại bởi vậy mà tính tình đại biến, trở nên lãnh khốc vô tình, khát máu tàn nhẫn, coi mạng người giống như bùn đất.
Sau khi học nghệ thành công, hắn mang theo Mạc Nguyệt trở lại Bách Mạc Cung, ăn miếng trả miếng, thanh trừ kẻ phản bội, lấy chính sách sắt đá một lần nữa nắm Bách Mạc Cung trong tay.
Bách Mạc Cung mọi người, đối với Mạc gia huynh đệ này, là sợ hãi nhiều hơn thần phục kính nể.
Mà Mạc Nguyệt sống dưới sự che chở của ca ca hắn Mạc Nhật, nhân tính duy nhất của Mạc Nhật đều để lại cho đệ đệ của hắn, Bách Mạc Cung mọi người và toàn bộ thế lực của Bách Mạc Cung cộng vào nhau, cũng không quan trọng bằng một người Mạc Nguyệt.
Bởi vậy, Tần Vô Song nhân duyên vừa khớp dùng biến dị kim tàm cổ chế trụ Mạc Nguyệt, với Tần gia mà nói, cũng chôn xuống một tai hoạ ngầm, đó là Mạc Nhật.
Kỳ thực cho dù Ám Ảnh Lâu và Tần Vô Song hủy đi toàn bộ Bách Mạc Cung, Mạc Nhật tối đa cũng chỉ bởi vì vấn đề mặt mũi, trả thù một hồi liền thôi.
Nhưng Mạc Nguyệt là đệ đệ duy nhất của hắn, cũng là đệ đệ hắn từ nhỏ nuôi lớn, cũng xem như là nghịch lân duy nhất hiện nay của hắn, đụng chạm không được.
Tần Vô Song mang đi Mạc Nguyệt, Mạc Nhật nhất định tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!!!
Lúc Tần Vô Song mang theo Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt đi đến Tần gia, Mạc Nhật ở núi Thán Tức và Lưu Duyên ảo cảnh, cùng mấy vị sư thúc của Tần Vô Song và Tần Vô Phong theo ước định ba năm luận võ chấm dứt, liền chạy về Bách Mạc Cung.
Nghênh tiếp hắn, không phải sắc mặt mọi người của Bách Mạc Cung sợ hãi lại nịnh nọt, cũng không phải đệ đệ hắn tùy hứng làm bậy, mà là Bách Mạc Cung đổ nát thê lương cùng với Mạc Nguyệt không có tin tức.
Nhất khắc đó, Mạc Nhật gần như phát điên, huyết án hai mươi năm trước lần thứ hai hiện lên trước mắt hắn, hắn chỉ thiên phát thệ, không báo thù này thề không làm người!!!
C173: Dừng lại trên đường
Khi Tần Vô Song, Nguyệt Mạc, Nhã Sóc Lam cùng đi tới non nửa Huỳnh Quang quốc, liền gặp được Long Liễm, Long Ảnh, Long Dạ ba người đi hơn nửa Huỳnh Quang quốc tới đón Tần Vô Song trở lại.
Nhìn thấy Tần Vô Song, ba người ảnh vệ tới đón hắn đều thất kinh.
Ngay cả Long Liễm ít khi đem biểu tình lộ ra ngoài cũng lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ quả thực có chút không thể tin được người trước mắt này, chính là nhị công tử của bọn hắn.
Long Liễm và Long Dạ, là hai người lạnh lùng nhất trong đám ảnh vệ, cho nên sau khi hơi hơi ngạc nhiên liền khôi phục bình thường, mà Long Ảnh tương đối hoạt bát, còn lại là nhanh mồm nhanh miệng kinh hô: “Nhị công tử???”
Trời ơi, ai tới nói cho hắn, thân thể gầy gò không thành dạng người trước mắt này là ai??
Là nhị công tử của bọn hắn???
Sao có thể, Tần Vô Song sao có thể khiến mình chật vật như vậy???
Tần Vô Song không phải luôn luôn phong độ có thừa, dị thường tiêu sái sao???
Hiện tại tuy rằng hắn tuấn mỹ như trước, nhưng thân thể lại gầy đi không ít, nhưng thật ra nhìn qua so với trước đây càng thêm cao to, chỉ là thân hình gầy gò mà thôi.
Nhưng sắc mặt hắn, cũng là một mảnh trắng nhợt, hoàn toàn không có vẻ hào hứng lúc trước.
Tần Vô Song trông thấy Long Liễm ba người cũng là cả kinh, ngạc nhiên sau đó nhíu mày: “Ba người các ngươi, tới đây làm gì??
Vừa mới qua lễ mừng năm mới, sao lại đi ra ngoài, là xảy ra chuyện lớn gì sao???”
“Thật là nhị công tử.”
Long Ảnh vẫn không thể tin tưởng thở dài một tiếng.
Người tiều tụy trước mắt này, tựa như dân cờ bạc rơi vào thời kì thê thảm nhất trong đời, may là khí thế lúc nói chuyện vẫn vậy, bằng không, hắn thật cho rằng mình nhận sai người.
Thực sự không thể trách Long Liễm ba người, dáng dấp lúc này của Tần Vô Song, nhìn qua suy yếu cùng cực, tiều tụy đến dọa người.
Nhớ năm xưa, lúc mấy người bọn họ ở ‘Vô Gian luyện ngục’, Tần Vô Song cũng không tiều tụy như hiện tại.
“Nhị công tử, chúng ta không có việc, chỉ là phụng mệnh đại công tử đón ngươi về nhà mà thôi.”
Nhà...
Từ ngữ thật ấm áp, Tần Vô Song trước mắt mơ màng một chút, trong lòng mọc lên khát vọng trước nay chưa từng có.
Hắn cong môi, gian nan cười cười: “Xem ra chuyện Ám Ảnh Lâu, vẫn kinh động đến đại ca... Chỉ là...”
Tần Vô Song dừng một chút, Long Ảnh lập tức hỏi: “Ám Ảnh Lâu??? Nhị công tử là đi Liệt Phong quốc sao???”
Tần Vô Song không trả lời vấn đề của hắn, trái lại là mặt mày sắc bén, giọng nói vội vàng hỏi: “Chỉ là Khuynh nhi hôm nay thế nào, có phải vẫn mạnh khỏe hay không???
Y có biết chuyện này???”
Long Ảnh giật mình: “Nhị công tử nói chính là... Nhị phu nhân???”
Lúc trước Tần Vô Song rời nhà, lục đại ảnh vệ không biết Vân Khuynh đang ở Tần gia, sau đó bởi vì chuyện của thái tử, Tần Vô Phong nhiều lần tiếp xúc với lục đại ảnh vệ, lục đại ảnh vệ mới biết Vân Khuynh còn đang ở Tần gia.
Thế nhưng, sau đó Tần Vô Phong cố ý dặn dò, lục đại ảnh vệ, vẫn như trước giấu Tần Vô Hạ.
Dù sao ngoại trừ lúc đầu, Tần Vô Hạ cũng không tiếp tục phái người đi tìm đại ca nhị ca hắn.
Trái lại là mấy ngày hôm trước, đồng dạng bởi vì chuyện Ám Ảnh Lâu, Tần Vô Hạ liền biết tung tích của Tần Vô Song.
Tuy rằng Tần Vô Hạ không biết Tần Vô Song đi Liệt Phong quốc làm gì, nhưng sau khi hắn biết Tần Vô Song vận dụng thế lực Ám Ảnh Lâu, cũng phi thường lo lắng.
Lúc trước Tần Vô Phong nói cho hắn, Vân Khuynh và Tần Vô Song cùng nhau rời nhà, kể từ đó, Tần Vô Hạ ngoại trừ lo lắng Tần Vô Song, cũng vì Vân Khuynh lo lắng không ngớt.
“Đúng vậy, là Khuynh nhi, y hiện tại thế nào???”
Nghĩ lại chuyện đại công tử và nhị phu nhân quỷ dị ngủ cùng nhau, Long Ảnh trầm mặc một lát nói: “Nhị phu nhân y, rất tốt, đại công tử rất chú ý y.”
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm gật đầu: “Cổ độc của y có tái phát không??? Còn có, Liên Cừ biểu ca bình thường có chú ý thân thể của y hay không???”
Long Ảnh lắc đầu: “Điểm ấy Long Ảnh không biết, nhị công tử trở lại tự mình hỏi đi, về phần biểu thiếu gia, hắn rời khỏi Tần phủ chúng ta đã nhiều ngày.”
Tần Vô Song lần thứ hai nhăn chặt lông mày.
Liên Cừ dĩ nhiên rời khỏi Tần gia, vì sao vậy, nếu như hắn đi, thân thể của Vân Khuynh, do ai chăm sóc???
Là đại ca hắn Tần Vô Phong sao, thế nhưng Tần Vô Phong cũng không hiểu về cổ...
Tâm tình vừa thả lỏng của Tần Vô Song lần thứ hai banh chặt.
Giọng hắn lạnh lẽo nói: “Đi, chúng ta mau chóng trở lại.”
Long Ảnh chần chờ nhìn Tần Vô Song: “Nhưng nhị công tử, sắc mặt của ngươi nhìn qua rất không tốt. Ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút rồi lại đi không???”
Tần Vô Song quật cường lắc đầu: “Không, ta muốn trở về, lập tức trở lại.”
Đôi mắt Long Liễm lóe lóe, khuyên: “Nhị công tử, lão gia và phu nhân trước đó vài ngày cũng về đến nhà, phu nhân rất thích nhị phu nhân, nhị công tử hoàn toàn không cần lo lắng nhị phu nhân, phu nhân hiện tại cùng đại công tử chăm sóc nhị phu nhân rất tốt.
Nếu như...
Nhị công tử quả thật lo lắng nhị phu nhân, vậy nên dừng lại, dưỡng tốt thân thể mình trước, lấy diện mạo tràn đầy tinh thần đi gặp nhị phu nhân.
Nếu nhị công tử thực sự có việc gấp, cũng có thể giao cho bọn thuộc hạ đi làm.”
Tần Vô Song rất rõ ràng trạng huống thân thể của mình, nghe xong trầm tư nửa khắc, lấy ra lam ngân hoa đưa cho Long Liễm nói: “Ngươi và Long Ảnh trở lại, nhanh chóng đem lam ngân hoa giao cho Liên Cừ biểu ca...
Biểu ca chưa về vậy giao cho đại ca ta.
Đại ca và Khuynh nhi nếu là hỏi ta, các ngươi nhất định phải nói ta hết thảy mạnh khỏe, cứ nói là ta bởi vì đồng hành với nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, Nhã Sóc Lam lại không biết võ công, cho nên đi đường chậm một chút, sau đó sẽ về đến nhà.”
Tần Vô Song nói cũng là sự thực, võ công của Nhã Sóc Lam rối tinh rối mù, có thể coi như không có, hơn nữa nàng ở Liệt Phong quốc nóng bức đã quen, đi tới Huỳnh Quang quốc lần đầu tiên gặp tuyết, dựa vào cổ trùng nuôi nấng trong cơ thể từ nhỏ, nàng tuy không bị bệnh, nhưng vì thời tiết Huỳnh Quang quốc tương phản với Liệt Phong quốc cũng khiến nàng rất khó thích ứng.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất Tần Vô Song dự định dừng lại là, hắn muốn lấy dáng dấp tinh thần khác, thân thể khỏe mạnh trở lại gặp Vân Khuynh.
Long Liễm cẩn thận nhẹ nhàng tiếp nhận lam ngân hoa, đang định thu hồi, Tần Vô Song lại mở miệng ngăn cản nói: “Chờ một chút.”
Hắn lần nữa lấy lại lam ngân hoa trong tay Long Liễm, chia ra ba phần, Long Liễm và Long Ảnh mỗi người cầm một phần, một phần khác để lại trên người hắn.
Hắn đây là vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao, nếu như Long Liễm Long Ảnh mấy người mang theo lam ngân hoa xảy ra sự cố, hắn cũng không có thời gian quay trở lại Tà Vu cốc đi lấy lam ngân hoa khác.
Long Liễm và Long Ảnh thu hồi lam ngân hoa xong liền cáo từ mấy người Tần Vô Song.
Long Dạ thấy Long Liễm và Long Ảnh hai người hoàn toàn biến mất, nói với Tần Vô Song: “Như vậy, nhị công tử, chúng ta trước hết tìm một chỗ nghỉ tạm đi.”
Tần Vô Song thu hồi ánh mắt, gật đầu.
Lúc ở Liệt Phong quốc, hắn là cỡ nào muốn về nhà, đến khi chân chính về đến cửa nhà, hắn lại chùn bước.
Kỳ thực dưới đáy lòng hắn rất rõ ràng, đại ca hắn, trước khi hắn rời đi đối với Vân Khuynh đã...
Hắn vốn không muốn đi Liệt Phong quốc lấy lam ngân hoa, thế nhưng chọn ra người đi lấy lam ngân hoa, ngoại trừ hắn có chút giao tình với Tà Vu cốc ra, ai cũng không thích hợp, hơn nữa có Liên Cừ và Tần Vô Phong cùng nhau chiếu cố Vân Khuynh, hắn liền thỏa hiệp rời đi.
Chỉ là, không nghĩ tới, giữa đường Liên Cừ cũng rời đi.
Mong muốn... Trong nhà không nên xảy ra biến cố gì đó...
Tần Vô Song lấy lại tinh thần, trong lòng ra sức mắng chính mình, sao lại nghĩ đến chuyện như vậy???
Vân Khuynh là người thế nào hắn rất rõ, đại ca hắn là người thế nào, hắn càng rõ ràng, trong đầu hắn, sao lại xuất hiện ý niệm sai lầm như vậy???
Xem ra, mấy tháng trước, Liên Cừ tự mình xem chỉ tay cho Vân Khuynh, câu nói mệnh phạm đào hoa tình trái cũng nhiều kia, đích xác thành tâm bệnh của hắn, một bóng ma trong lòng luôn luôn không thể xóa đi.
Khiến hắn luôn luôn sợ hãi, thậm chí vào nửa đêm mộng trở về nhà, cũng sẽ mơ tới Vân Khuynh bị người khác cướp đi.
Rõ ràng... Vân Khuynh thương hắn, hắn biết, nhưng vì sao lại bất an như thế. Ngay cả chính hắn cũng xóa không được loại tâm tình này. Quả thực là khó hiểu.
Thế nhưng lúc ở Liệt Phong quốc đi lấy lam ngân hoa, hắn ngược lại đã quên chuyện này, khi đó, toàn bộ đầu óc đều là lam ngân hoa và cổ độc của Vân Khuynh.
Lúc sắp về nhà, cũng biết Vân Khuynh bình yên không việc gì, hắn lại có chút không muốn trở về???
Đây là vì sao???
Tần Vô Song im lặng thở dài một tiếng, người, quả nhiên là phức tạp dị thường, nhiều lúc, ngay cả mình cũng nhìn không thấu tâm tư của mình.
Sự thực chứng minh, Tần Vô Song lúc trước đem lam ngân hoa chia làm ba phần là cách làm cực kỳ chính xác.
Bởi vì, ai cũng nghĩ không ra, Long Liễm và Long Ảnh ở trên đường quay về Tần gia, thực sự xảy ra ngoài ý muốn.
Tam đại thần bộ, Hiên Viên Bất Kinh, Sở Tiếu Ca, Hoa Ly Phi ba người, kỳ thực đều tụ tập trong một quốc gia.
Một đoạn thời gian trước, vì chạy đến Phù Vân sơn trang xem Xích Huyết Kiếm, Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca liền cùng nhau chạy về Huỳnh Quang.
Chỉ là, sau sự kiện hai người bọn họ ở Khôn thành gặp phải Dạ Lạc Huyền, mục đích lúc đầu liền bị xáo trộn.
Sở Tiếu Ca tiếp tục chạy theo mục đích cũ, còn Hiên Viên Bất Kinh thì tách khỏi Sở Tiếu Ca, bắt đầu truy tra thân phận nam hoa khôi gặp phải ở Khôn thành kia.
Một đại thần bộ khác Hoa Ly Phi, còn lại là một mực ở trong Huỳnh Quang tận sức đuổi bắt sát thủ ở trên giang hồ kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật, ‘Tuyệt sát’.
Không khéo chính là, lần này Long Liễm rời khỏi Tần gia, chạy hơn nửa Huỳnh Quang, vừa lúc không cẩn thận bị Hoa Ly Phi phát giác một chút manh mối tăm hơi của nàng.
Càng khéo chính là, lúc Long Liễm và Long Ảnh trở về, Long Liễm vừa lúc đụng phải Hoa Ly Phi.
Từ đó về sau Hoa Ly Phi bám chặt truy đuổi nàng, Long Liễm phải đi đường vòng mà về, dù sao xưng hào một trong tam đại thần bộ của Hoa Ly Phi, không phải hư danh.
Long Liễm bị đuổi chật vật không ngớt, không thể cắt đuôi Hoa Ly Phi, tự nhiên không thể đem lam ngân hoa trong tay mang về Tần gia, bởi vậy người đầu tiên mang lam ngân hoa về Tần gia, là Long Ảnh.
C174: Vô Song trở về
Hơn nửa Huỳnh Quang, trong tốc độ không tính nhanh nhưng tuyệt không chậm của Tần Vô Song bọn họ, mất hơn nửa tháng mới về đến nhà.
Khi Tần Vô Song một lần nữa đứng trước cửa lớn Tần gia, phảng phất giống như đã mấy đời.
Lần này trở về, quản gia Tần phủ, Hồng thúc của bọn họ, như cũ là chờ ở cửa nghênh tiếp hắn, không lạnh lùng giống như lần hắn mang Vân Khuynh về nhà, lúc này đây, sắc mặt lão quản gia nhẹ nhàng chậm chạp nghênh tiếp Tần Vô Song.
Tần Vô Song khôi phục thần thái phi dương lúc trước. Hắn hơi cong môi, nhướng nhướng mày với lão quản gia: “Hồng thúc, ta đã trở về.”
Lão quản gia mỉm cười gật đầu: “Trở về là tốt rồi, nhị công tử, lão gia, phu nhân đều đang đợi ngươi.”
Tần Vô Song đè xuống tâm tình kích động, nói với lão quản gia: “Ta một hồi sẽ đi bái phỏng đa nương, Hồng thúc, cùng ta về đây, còn có một vị khách, nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, Nhã Sóc Lam.”
Sau khi nói xong hắn nói với Nhã Sóc Lam: “Nhã nhi, đây là tổng quản Tần phủ, ngươi gọi hắn Hồng thúc là được, sau đó có cái gì cần cứ nói với Hồng thúc.”
Ăn nói xong chuyện Nhã Sóc Lam, Tần Vô Song nhìn Nguyệt Mạc, hơi nhíu mày: “Về phần hắn, tùy tiện an bài là được, có chỗ nào cần hỗ trợ, tùy tiện sai sử hắn.”
Nói xong Tần Vô Song cáo biệt Nhã Sóc Lam, khẩn cấp chạy về ‘Phù Phong các’ của hắn.
Lão tổng quản Tần phủ nhìn bóng lưng hắn, hơi thở dài một tiếng: “Nhị công tử.”
Tần Vô Song dừng cước bộ, quay đầu lại: “Ân??? Hồng thúc còn có việc sao???”
Lão tổng quản do dự một chút: “Nhị công tử là muốn đi tìm nhị phu nhân sao???”
Tần Vô Song hơi chột dạ, vừa rồi lão tổng quản bảo hắn đi gặp đa nương, hắn từ chối, hiện tại lại vội vã đi xem Vân Khuynh...
Hồng thúc có thể nào nghĩ hắn bất hiếu không???
Thế nhưng, hắn thực sự rất nhớ Vân Khuynh, hắn hận không thể lập tức đem Vân Khuynh ôm vào trong lòng.
Tần Vô Song nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói với lão tổng quản Tần gia: “Đúng vậy!!! Ta muốn gặp Khuynh nhi.”
Sắc mặt lão tổng quản Tần phủ hơi đổi, cực kỳ chần chờ nói: “Nhị phu nhân hiện không ở ‘Phù phong các’ của ngươi, mà là ở... Trong ‘Vô’ viện, Hồng thúc hiện tại mang ngươi qua đó.”
Lúc này, Tần Vô Phong đang tâm thần không yên ngồi ở gian phòng của hắn trong ‘Vô’ viện, hắn nhìn Vân Khuynh ở trên giường mà có chút ngẩn người.
Hắn vẫn luôn ở bên Vân Khuynh, tự mình chiếu cố y, có thể tùy thời nắm giữ tình huống của Vân Khuynh, thế nhưng, đệ đệ hắn, Tần Vô Song đã trở về.
Lúc nhận được lam ngân hoa từ trong tay Long Ảnh, Tần Vô Phong đã bắt đầu sa vào, nôn nóng không thua chút nào Tần Vô Song đang ở nơi xa.
Hắn vừa hi vọng đệ đệ ở ngoài có thể an toàn trở về sớm một chút, vừa hi vọng Tần Vô Song đừng về sớm như vậy, cướp đoạt quyền lợi chiếu cố Vân nhi của hắn.
Vào lúc Tần Vô Phong đờ ra, Vân Khuynh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
Từ mấy ngày trước, Vân Khuynh bắt đầu nôn nghén, hơi một tí là nôn, bình thường nữ nhân mang thai nôn nghén là ở ba tháng đầu, Vân Khuynh hiện tại mang thai vượt quá ba tháng mới bắt đầu nôn nghén, hơn nữa nôn so với dựng phụ còn kinh khủng hơn.
Từ mấy ngày đầu năm mới, Liên Duyệt và Tần Du Hàn đều ở Tần gia chú ý coi sóc bọn họ.
Đặc biệt Liên Duyệt, bình thường sẽ đến chỗ bọn họ, Liên Duyệt vốn kiên trì để Vân Khuynh làm vận động vừa phải, nhưng từ mấy hôm trước Vân Khuynh bắt đầu nôn nghén, Liên Duyệt không còn để y đi đi lại lại nữa.
Bởi vì Vân Khuynh nôn nghén, thật sự là dọa người, y nôn liên tục, giống như là muốn đem toàn bộ tim phổi đều nôn ra ngoài.
Hiện tại Vân Khuynh vừa nôn xong nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy, nhưng đáy mắt lại lóe ra tia sáng nóng cháy.
Tần Vô Song trở về, Vô Song đã về nhà.
Nghĩ tới Vô Song trở về, tâm Vân Khuynh, kích động giống như là muốn nổ tung.
Y cuối cùng gian nan bình phục cảm giác buồn nôn trong ngực, quay đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tái nhợt mang theo thấp thỏm bất an nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca.”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng của y, lập tức đánh thức Tần Vô Phong đang đờ ra.
Tần Vô Phong bước nhanh đi tới bên giường. Nói: “Vân nhi, làm sao vậy???”
Hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Có phải lại muốn nôn không??? Ngươi chờ một chút, ta đi...”
“Không.”
Vân Khuynh lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt chậm rãi hiện lên một tia đỏ ửng: “Ta...”
Bàn tay dưới chăn bông của y, xoa bụng đã nhanh chóng to lên của mình, nói tiếp: “Ta hiện tại nhìn qua, có phải rất chật vật rất tiều tụy hay không???”
Y có chút thấp thỏm nghĩ, Tần Vô Song thấy y tái nhợt suy nhược như vậy có thể thất vọng hay không.
Tần Vô Phong giật mình, ở sâu trong đáy mắt xuất hiện đau đớn khắc cốt ghi xương, lông mi dày đặc của hắn run rẩy, giấu đi nỗi buồn nơi đáy mắt, miễn cưỡng cười nói: “Sao có thể, Vân nhi mặc kệ lúc nào, nhìn qua đều khiến kẻ khác kinh diễm.
Tuy rằng Vân nhi là nam tử.”
Vân Khuynh lúc này, con mắt rất sáng sủa, lông mi mảnh khảnh bởi vì vui vẻ mà cong lên độ cung xinh đẹp, bên môi mang theo dáng cười bao hàm hạnh phúc.
Căn bản là nhìn không ra chật vật, tiều tụy, mà là hạnh phúc khiến người ta đố kỵ.
Cho dù Tần Vô Phong nói như vậy, Vân Khuynh vẫn bất an như trước, y không quan tâm tướng mạo, không quan tâm người khác ca ngợi, thế nhưng, y lại muốn Tần Vô Song thấy y là một người tương đối tốt đẹp.
Hơn nữa, ca ngợi trong khắp thiên hạ, ở trong mắt y, đều không bằng một chữ đẹp Tần Vô Song nói.
Vân Khuynh như vậy, khiến Tần Vô Phong mày kiếm càng nhăn càng chặt.
Vân Khuynh, thực sự, rất quan tâm, rất yêu Tần Vô Song...
Mà hắn...
Cho dù Vân Khuynh có thiện cảm với hắn, thậm chí là thương hắn, thế nhưng, so với Tần Vô Song, hắn liền có vẻ phi thường bé nhỏ không đáng kể.
Tần Vô Phong càng nghĩ, đáy lòng càng đau nhức.
Thế nhưng, trên nét mặt, hắn vẫn phải cười, nỗ lực cười, miễn cưỡng cười.
Kỳ thực, sự thực cũng không bi quan như Tần Vô Phong nghĩ.
Thời gian Vân Khuynh đơn độc ở cùng hắn, thậm chí so với thời gian đơn độc ở bên Tần Vô Song còn dài hơn, chỉ là, khoảng cách hiện tại của bọn họ quá gần, quá mức quen thuộc, cho nên lúc này hắn bị Vân Khuynh đơn giản bỏ qua.
Tần Vô Song còn lại là mấy tháng không gặp, Vân Khuynh nhớ thương vạn phần, sau khi biết Tần Vô Song trở về, Vân Khuynh liền cả đầu óc đều là Tần Vô Song, toàn tâm toàn ý vòng quanh Tần Vô Song, chuyện gì cũng không thể tự hỏi.
Ngay khi hai người lần thứ hai rơi vào trầm mặc, lão tổng quản Tần phủ rốt cục mang theo Tần Vô Song đi tới trước cửa.
Tần phủ lão tổng quản nói với Tần Vô Song: “Nhị công tử, tới rồi, chính là ở đây.”
Nói xong hắn bắt đầu gõ cửa, Vân Khuynh và Tần Vô Phong ở trong còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Tần Vô Song cũng đã đẩy cửa đi vào.
“Khuynh nhi!!!”
Không thể khắc chế tình ý tưởng niệm của mình, Tần Vô Song vừa đẩy cửa ra liền mở miệng gọi tên người hắn yêu nhất.
Vân Khuynh nằm ở trên giường vừa nghe thấy thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ, phảng phất giống như mấy đời, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy: “Vô Song...”
Bụng của y lúc này đã rất lớn, cho nên muốn ngồi dậy cũng có chút bất tiện, thấy y muốn đứng lên, Tần Vô Phong liền lập tức vươn tay, nửa ôm thân thể Vân Khuynh giúp y ngồi dậy.
Tần Vô Song sải bước bước vào bên trong, nhìn thấy, chính là Vân Khuynh vẻ mặt đỏ ửng ( do mệt) tựa ở trước ngực Tần Vô Phong.
Cước bộ của hắn dừng một chút, trong nháy mắt vô số ý niệm hiện lên trong đầu, trong lúc nhất thời đứng tại chỗ, không bước tiếp đến.
Tần Vô Phong trông thấy vẻ mặt không thể tin tưởng, nghi hoặc nghiêm trọng của Tần Vô Song, buông xuống mặt mày, hơi thở dài một tiếng.
Bởi động tác của Tần Vô Phong, đã làm vô số lần, cho nên Vân Khuynh cũng không nghĩ có cái gì không thích hợp, y chỉ là vui mừng nhìn Tần Vô Song: “Vô Song Vô Song, ngươi rốt cục đã trở về.”
Tần Vô Song dường như mới lấy lại tinh thần, bước về phía trước, khóe miệng miễn cưỡng cong ra độ cung, ôn nhu cười nói với Vân Khuynh: “Đúng, ta đã trở về.”
Sau khi nói xong đường nhìn của hắn dời về phía Tần Vô Phong: “Đại ca, mấy ngày nay, khổ cực ngươi.”
Tần Vô Phong lập tức đem đệm mềm lót ở sau lưng Vân Khuynh, buông bàn tay đỡ vai Vân Khuynh, nói: “Không sao, đây là ta nên làm.”
Nói xong hắn đứng lên, lui về phía sau vài bước.
Hắn biết, Tần Vô Song trở về, ở chỗ Vân Khuynh, hắn phải lùi về thứ hai. Khoảng cách gần Vân Khuynh nhất, không bao giờ thuộc về hắn nữa.
Hắn vừa đứng dậy, Tần Vô Song liền thế chỗ lúc trước của hắn, tỉ mỉ chăm chú nhìn Vân Khuynh, dường như đã quên Tần Vô Phong tồn tại, cũng dường như quên một màn vừa rồi.
Hắn vươn hai tay nâng lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, một đôi mắt tối tăm, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đồng dạng ẩn chứa nồng đậm kinh hỉ và tưởng niệm của Vân Khuynh.
Nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ đã thật lâu không thấy, dung mạo hắn tâm tâm niệm niệm, chưa từng quên dù chỉ một khắc, Tần Vô Song cảm thấy nhân sinh của hắn, chỉ cần có người này làm bạn, liền viên mãn.
Đôi mắt sâu thẳm, chậm rãi lướt qua lông mi dày dài đen kịt của người nọ, lướt qua đôi mắt đẹp hơi nổi lên hơi nước, lại lướt qua cánh mũi hơi nhúc nhích hít thở, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng mở ra lại không biết muốn nói cái gì, hắn liền khắc chế không được, hướng về đôi môi anh đào kia, thật sâu hôn xuống.
Hai cánh môi mỏng, vừa gặp phải môi anh đào mềm mại, tâm Tần Vô Song liền mềm nhũn hóa thành một mảnh, hắn dường như là ở trong sa mạc khát nước quá lâu, đột nhiên gặp phải quỳnh tương ngọc dịch ngọt ngào, kịch liệt nạy mở đôi môi Vân Khuynh, đi sâu vào trong, chăm chú quấn mút.
Lúc này trong mắt hai người bọn họ, đều chỉ có lẫn nhau, từ lâu đã quên Tần Vô Phong tồn tại.
Tần Vô Phong đứng ở một bên, nhìn cử động say sưa của họ, nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay thon dài lập tức rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Hắn chậm rãi, từng bước lui về phía sau, cuối cùng xoay người rời đi.
Vào một khắc hắn khép lại cửa phòng cho Tần Vô Song và Vân Khuynh, tâm của hắn, ẩn ẩn đau nhức, thở dài thật sâu.
Trong phòng ngoài phòng, chỉ là khoảng cách vài mét, lại có hai loại tình hình hoàn toàn khác biệt, trong phòng tình ý nồng đậm, ngoài phòng đơn độc cô lãnh.
C175: Ôn nhu gặp lại
Vân Khuynh và Tần Vô Song hai người, tự nhiên là không phát hiện Tần Vô Phong rời đi.
Sau một nụ hôn kịch liệt triền miên, hai người rốt cục tách ra.
Tần Vô Song ôm Vân Khuynh vào lòng: “Khuynh nhi, ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây.”
Vân Khuynh vươn tay ôm thắt lưng hắn đem khuôn mặt chôn vào trong áo Tần Vô Song cọ cọ, lời Tần Vô Song nói, chính là lời y muốn nói.
“Ta cũng vậy...”
Tay Tần Vô Song càng nắm càng chặt: “Sau đó, chúng ta không bao giờ phải xa nhau lâu như vậy nữa. Lúc này hôn ngươi, ta mới biết được, trí nhớ lặp lại kém cõi nhất.”
Sắc mặt Vân Khuynh đỏ hồng, gật đầu: “Ân.”
Lúc này im lặng thắng âm thanh.
Hai người lẳng lặng ôm một hồi, chờ đến lúc tình tự hai bên đều thoáng bình phục, Tần Vô Song mới chậm rãi đẩy Vân Khuynh dời khỏi vòng tay hắn: “Trong khoảng thời gian ta rời nhà, Khuynh nhi sống thế nào???
Nhi tử của ta có nghe lời ngươi, bắt nạt ngươi không???”
Nói đến hài tử, Vân Khuynh lập tức vui vẻ: “Không có, hài tử ôn nhu giống đa đa hắn, chưa từng nghịch ngợm.”
Tần Vô Song nghe, chân mày khóe mắt cũng khắc chế không được toát ra ý cười tràn đầy: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn là nhi tử của ai.”
Nói xong, tay hắn chậm rãi xoa lên bụng Vân Khuynh, vì độ cao nổi lên mà cảm thấy giật mình và thần kỳ.
Hắn hiếu kỳ cúi đầu nói với Vân Khuynh: “Ta có thể nghe động tĩnh bên trong một chút, trò chuyện với nhi tử của ta không???”
Vân Khuynh gật đầu: “Đương nhiên là được, nhưng mà, Vô Song, sao ngươi biết là nhi tử, mà không phải nữ nhi???”
Tần Vô Song giật mình, nói: “Chúng ta Tần gia đều là nam hài... Cho nên, trong tiềm thức của ta liền cho rằng hài tử trong bụng Khuynh nhi, cũng là nam hài.
Thế nhưng nữ hài càng tốt, ha hả, vậy nó chính là nữ hài duy nhất trong vòng ba đời Tần gia chúng ta.”
Nói xong hắn từ trên giường đứng dậy, ngồi xổm trên mặt đất, xốc lên chăn bông trên người Vân Khuynh, đem tai mình chăm chú dán lên bụng Vân Khuynh.
Hắn một bên nghe động tĩnh bên trong, một bên vươn tay nhẹ nhàng vỗ về: “Nữ nhi ngoan, đa đa đã trở về, ngươi phải ngoan ngoãn, mau mau lớn nhanh đi ra, đến lúc đó đa đa đem ngươi đi ăn mứt quả, véo mặt người, chơi trống bỏi...”
Vân Khuynh lắc đầu: “Ngươi hiện tại nói như thế làm gì, nàng lại nghe không hiểu.”
Tần Vô Song nhíu mày, khóe miệng mang theo dáng cười thế nào cũng xóa không được: “Ta đây là đang bồi dưỡng cảm tình trước thời hạn với nữ nhi của ta, để nàng sau đó ngoan ngoãn, đừng cùng ta đoạt mẫu thân của nàng...”
Lời này vừa nói xong, hai người ớ ra.
Này...
Hài tử sau này, phải gọi Vân Khuynh là gì đây???
Chẳng lẽ cũng giống hài tử bình thường gọi mẫu thân sao???
Cho dù Vân Khuynh đồng ý, Tần Vô Song cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hai người đối diện nửa ngày, Vân Khuynh đánh vỡ trầm mặc đầu tiên: “Sau đó hài tử gọi ngươi đa đa, gọi ta ba ba.”
“Bạt bạt???”
Tần Vô Song nghi hoặc nhìn Vân Khuynh: “Đây là xưng hô kỳ quái gì vậy???”
Vân Khuynh nhẹ nhàng cười cười: “Nói chung là cũng giống như gọi đa đa.”
Vân Khuynh nói xong thở dài một tiếng, phỏng chừng tỷ tỷ của y – nương của Tần Vô Song, Liên Duyệt nghe đến xưng hô như thế cũng sẽ hai tay tán thành.
Đây, coi như là kỷ niệm đối với đời trước đi!!!
Nhớ tới Liên Duyệt, Vân Khuynh cúi đầu, nhìn Tần Vô Song vẫn dán lên bụng mình: “Vô Song, lúc ngươi trở về có gặp qua đa và nương bọn họ hay không???”
“Còn chưa... Ta tất cả đầu óc đều là nhớ Khuynh nhi, gặp đa nương cũng sẽ thất lễ, cho nên, ta quyết định đến chỗ ngươi trước, đúng rồi...
Long Liễm nói nương rất thích ngươi, đối với ngươi rất tốt???”
Liên Duyệt đối với Vân Khuynh, đích thật là rất tốt rất tốt, Vân Khuynh cười càng thêm thoải mái: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngươi đi, biểu ca, đại ca, và nương đều đối với ta rất tốt.”
Tần Vô Song lại bắt đầu mặt tươi như hoa: “Đương nhiên, Khuynh nhi của ta đáng yêu như vậy, ai không thích Khuynh nhi, không tốt với Khuynh nhi mới kêu kỳ quái!!!”
Vân Khuynh hoài nghi nhìn Tần Vô Song: “Vì sao Vô Song hiện tại dỗ ngon dỗ ngọt càng nói càng thuận miệng??? Lẽ nào Vô Song có âm mưu gì đó???”
Vân Khuynh khó hiểu, Tần Vô Song sao lại mở miệng khích lệ thân mật như vậy???
Tần Vô Song thanh thanh cổ họng: “Khụ khụ khụ, nào có âm mưu gì đâu, chỉ là, lần này, ta quay về Tần gia, còn có một cô nương đi theo...”
Nghe vậy tâm Vân Khuynh bỗng nhiên rụt lại, Liên Phù đối với Tần Vô Song tình sâu chân thành nổi lên trong óc y, sắc mặt y xoát một chút trắng.
Tần Vô Song rốt cục bồi dưỡng cảm tình xong với nữ nhi của hắn, ngẩng đầu, rời khỏi bụng của Vân Khuynh, đem chăn một lần nữa đắp lên người Vân Khuynh, lắc đầu thở dài: “Xem đi xem đi, ta chỉ biết ngươi sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên liền sớm nói cho ngươi, miễn cho ngươi hiểu lầm.”
Vân Khuynh giật mình, mở to hai mắt: “Cô nương kia là ai???”
Tần Vô Song một lần nữa ôm y vào lòng: “Nữ hài kia kêu Nhã Sóc Lam, là nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, nàng và ta không có nửa điểm quan hệ không thuần khiết, nàng là vì truy về phu quân của nàng mới theo ta đi đến Tần gia.”
Vân Khuynh có chút hiếu kỳ: “Phu quân của nàng là ai???”
Sắc mặt Tần Vô Song âm trầm: “Là một tên giang hồ rác rưởi đáng ghê tởm, hôm nay làm hạ nhân của Tần gia chúng ta, đang ở trong thay đổi triệt để.”
“Nga.”
Vân Khuynh gật đầu, trừng mắt Tần Vô Song: “Một cô nương đã thành thân mà thôi, ngươi sợ ta suy nghĩ nhiều cái gì???”
Y có hẹp hòi như vậy sao???
Tần Vô Song lặng lẽ không nói gì, vừa rồi hắn nói lần này trở về có một cô nương đồng hành với hắn, không biết là khuôn mặt nhỏ nhắn của ai lập tức liền trắng.
Lại dựa gần nửa ngày, Vân Khuynh đẩy ra Tần Vô Song: “Không được, ngươi đã trở về, sao có thể không gặp đa nương, ngươi chờ ta một chút, ta muốn đứng lên, chúng ta hai người cùng đi bái phỏng đa nương.”
Tần Vô Song mỉm cười: “Được.”
Sau đó hắn bắt đầu giúp Vân Khuynh mặc quần áo, ai biết mặc hơn nửa, Vân Khuynh đột nhiên sắc mặt đại biến, lấy tay che miệng, nhẹ nôn một tiếng liền không thể khống chế cảm giác buồn nôn nảy lên trong ngực.
Y lập tức đẩy ra Tần Vô Song, tiếc rằng bọn họ hai người dựa quá gần, Tần Vô Song không hiểu chuyện gì, Vân Khuynh cũng không đẩy hắn nữa, vì vậy, trong lúc Vân Khuynh ảo não và Tần Vô Song ngạc nhiên, Vân Khuynh bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Hơn nữa, phần lớn đều nôn lên người Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhìn quần áo mình, ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó lập tức lấy lại tinh thần vỗ lưng Vân Khuynh: “Khuynh nhi??? Ngươi sao vậy, có thấy dễ chịu chút nào không?”
Vân Khuynh bị vị chua trong miệng còn lại khiến cho buồn nôn thêm, y xin lỗi nhìn quần áo Tần Vô Song, đẩy đẩy hắn, lại chỉ chỉ ấm trà trên bàn gỗ, muốn súc miệng.
Thế nhưng Tần Vô Song lại bị y nôn mửa dọa đến mất bình tĩnh.
“Ô... Ọc... Trà...”
Vân Khuynh ghé vào đầu giường liên tục nôn mửa, lần này Tần Vô Song cũng coi như hiểu ý y, lập tức bưng trà tới luống cuống tay chân giúp y súc miệng.
Nôn nửa ngày, đến lúc trong bụng Vân Khuynh không còn gì để nôn nữa, Vân Khuynh mới suy yếu vạn phần ngừng nôn.
“Tìm Long Liễm... Hỗ trợ thu dọn ở đây một chút.”
Đối với tình huống đột phát như vậy, Vân Khuynh tương đương quen thuộc, y từng vô số lần nôn lên người Tần Vô Phong, mỗi lần đều là Long Liễm hỗ trợ thu dọn tàn cục.
Tần Vô Song gật đầu, lại cực kỳ lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thành một mảnh, cùng với hơi thở mong manh của Vân Khuynh: “Khuynh nhi... Ngươi... Ngươi có ổn không???”
Bất chấp bẩn thỉu trên người, hắn lo lắng hỏi: “Vừa rồi ngươi bị sao vậy???”
Vân Khuynh cười khổ một chút: “Không có việc gì, chỉ là nôn nghén mà thôi, là phản ứng bình thường, mỗi người mang thai, đều phải trải qua.”
Tần Vô Song nghe vậy, gắt gao nhăn chặt lông mày: “Thế nhưng... Ngươi nhìn qua rất suy yếu, sau khi ta đi, Khuynh nhi vẫn đều là thế này sao?
Thực sự là khổ cho Khuynh nhi...”
Vân Khuynh lắc đầu: “Không có, nào có kinh khủng như vậy... Đây là một đoạn thời gian trước vừa mới bắt đầu.”
Đôi mắt Vân Khuynh rơi xuống quần áo của Tần Vô Song, thật sâu xin lỗi nói: “Vô Song mau thay quần áo đi, một hồi, ngươi còn phải đi gặp đa nương.”
Tần Vô Song gật đầu, hỏi Vân Khuynh: “Nơi này có quần áo không???”
Vân Khuynh nhìn về phía tủ quần áo, có chút chần chờ nói: “Có... Của ta, và đại ca.”
Biểu tình Tần Vô Song cứng lại, thế nhưng hắn vẫn như cũ không nói cái gì, trực tiếp thay quần áo, mà Vân Khuynh có chút khó chịu cũng không chú ý tới động tác nhỏ này của Tần Vô Song.
Tần Vô Phong bước ra cửa liền không có mục đích bước đi, không đến bao lâu liền đụng phải Liên Duyệt.
“Nương.”
“Tiểu Phong?”
Nhìn hình dạng Tần Vô Phong có chút thất hồn lạc phách, Liên Duyệt không khó đoán ra là vì sao: “Tiểu Song đã trở về??? Đang ở chỗ tiểu Khuynh???”
Tần Vô Phong gật đầu.
Liên Duyệt vỗ vỗ vai Tần Vô Phong: “Không sao, dũng cảm đối mặt đi, đa ngươi và nương đều chi trì ngươi, lúc đầu có thể sẽ thống khổ, nhưng Vô Song là một hài tử thiện lương, ngươi nhất định sẽ khổ tận cam lai.”
Tần Vô Phong cười khổ: “Khổ tận cam lai... Có Vô Song, đáy mắt Vân nhi, căn bản là không có ta...
Hơn nữa, Vô Song trở về, ta liền không có lý do ở lại bên người Vân nhi.”
Liên Duyệt mắt trắng dã: “Sao ta lại sinh ra nhi tử ngốc như ngươi chứ.
Tiểu Song hắn vừa trở về, chiếu cố tiểu Khuynh đang mang thai hắn không thạo, rất khó chiếu cố toàn diện, cho nên, ngươi còn phải đi giáo dục tiểu Song làm thế nào chăm sóc tiểu Khuynh, thuận tiện, vào lúc thích hợp, ngươi nói rõ cho tiểu Song, xem thái độ của hắn thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro