Chương 56: Bị chiếm đóng 7
Nhật Quỹ chó má gì chứ, cứ đi chết đi!
---
Chiếc xe chở hàng rời đi quá sớm rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi bị Tô Hối kiểm tra, vì mãi đến tám giờ tập hợp mà vẫn không thấy bóng dáng Tống Tụ Bình đâu.
Mà nhóm người vội vàng quay về, ai nấy thần sắc khác thường, nhất là đội trưởng Tần Mạc. Khi đứng trước mặt Tô Hối, đối phương thậm chí còn cảm thấy một luồng lạnh lẽo ập tới.
Tô Hối: "Đội trưởng Tần, không có gì muốn giải thích sao?"
Ông ta quan sát kỹ hắn, Tần Mạc cũng không định giấu giếm, thẳng thắn nói:
"Tôi đưa chỉ huy Tống đi rồi, bây giờ tôi cần ông giúp đỡ."
Phía sau ông ta là sáu, bảy mươi đội viên của căn cứ, hàng trăm ánh mắt nghi hoặc đồng loạt đổ dồn vào.
"Đội của chúng tôi có người bị Thiên Cầu bắt đi."
"Vậy thì sao?"
Tô Hối cau mày nhìn anh, hỏi tiếp:
"Vậy chỉ huy Tống đang ở đâu?"
"Tôi đưa ông ấy đi rồi... để đổi lấy người của chúng tôi..."
Sự khiếp sợ trên mặt Tô Hối chỉ lóe lên trong chớp mắt, sau đó lập tức bị một tia vui mừng khó nén thay thế.
Phía sau hai người là phần lớn đội viên của Nhật Quỹ, câu nói của Tần Mạc vừa dứt, ai nấy đều hoảng hốt.
Tần Mạc, cánh tay đắc lực bên cạnh Tống Tụ Bình, người mà ông ta tin tưởng và trọng dụng nhất, cuối cùng lại phản bội, bán đứng chính người của mình.
Tô Hối: "Ai cho phép cậu làm vậy?"
Tần Mạc đã không còn đường lui, đặt hết hy vọng cứu Lạc Bàn vào ông ta:
"Chuyện này là tôi tự quyết định. Tôi vốn nghĩ rằng mình có thể đưa tất cả họ về... Bây giờ đội viên của tôi cần được cứu, ông chỉ cần giả vờ bị tôi khống chế, bố trí vài người mai phục, nắm chắc thời cơ, nhất định có thể cứu họ ra..."
Lời còn chưa dứt, một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt anh, mang theo cả vệt máu bắn ra.
"Cậu có biết mình đang nói linh tinh gì không? Chỉ vì một đội viên mà bắt chúng tôi mạo hiểm theo cậu?"
"Nhưng cậu ấy cũng là người của Nhật Quỹ!"
"Cứu viện không cần thiết chỉ dẫn đến tổn thất lớn hơn, đội trưởng Tần quên điều này rồi sao?"
"Vậy chỉ huy Tống..."
"Chuyện của lão Tống tôi sẽ tự nghĩ cách. Còn bây giờ, tôi sẽ toàn quyền tiếp quản vụ này, còn cậu—"
Ông ta tùy ý gọi mấy đội viên phía sau:
"Nhốt bọn họ lại."
Lập trường của Tần Mạc đã rõ ràng, trong mắt người khác, anh chẳng khác nào kẻ phản bội. Khúc Thành Lâm, Hạo Tử cùng những người khác cũng bị liên lụy. Tần Mạc đỏ hoe mắt, vùng vẫy thoát khỏi những cánh tay đang trói chặt mình.
Nếu anh bị giam lại, thì sẽ không còn ai sẵn sàng mạo hiểm để cứu Lạc Bàn nữa. Cậu sẽ vĩnh viễn bị bỏ lại trong tay Thiên Cầu, trở thành con tin, lá chắn, thậm chí có thể là công cụ để xả giận...
"Coi như tôi xin ông! Chỉ cần xong chuyện này, tôi sẽ tự biến mất! Xin ông đi cùng tôi một chuyến..."
Bốp—
Lại một cú đấm nữa khiến đầu anh lệch hẳn sang một bên, khóe miệng rỉ máu, nhưng dường như anh chẳng còn cảm thấy đau đớn. Những giọt nước mắt căm hận hòa lẫn vào mưa, ngày càng nhiều người vây lại giữ chặt cơ thể anh, bẻ hai tay ra sau, nhưng anh vẫn giãy giụa điên cuồng như một con mãnh thú sắp chết, khiến bốn, năm người cũng phải vất vả mới ghìm chặt được.
Tô Hối đứng đó dửng dưng nhìn. Niềm hy vọng cuối cùng tan vỡ, thứ chờ đợi anh chỉ còn tiếng sét vọng giữa trời mưa.
---
"Giờ chắc họ Tần đang hận anh đến chết rồi đó. Dù sao cũng là anh em mười năm, anh thật sự không nể tình chút nào à?"
Dương Nhiên bước ra từ một góc khuất, nhìn đồng hồ, cách mười giờ còn nửa tiếng.
Dương Nhiên: "Anh thật sự nghĩ anh ta sẽ đưa cả Tô Hối đến đây sao?"
Đường Miên cười khẩy, chậm rãi bước tới bên cạnh Tống Tụ Bình, kéo chặt dây trói trên tay chân ông ta.
"Tôi cần ông ta làm gì chứ? Giờ này tám phần mười Tần Mạc đã bị coi như nội gián mà nhốt vào phòng rồi. Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, tôi đây chỉ là đang bảo vệ cái mạng nhỏ của cậu ta thôi."
Hắn tháo miếng vải đen che mắt Lạc Bàn xuống, chỉ vào Dương Nhiên:
"Cậu không được cứu có một nửa phần là nhờ công cô ta, đừng chỉ đổ hết lên đầu tôi."
Ánh mắt Lạc Bàn lạnh lẽo đến mức gần như sắp tràn ra ngoài. Đường Miên hoàn toàn không nghi ngờ rằng nếu tay chân cậu không bị trói, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà đấm thẳng vào mặt mình.
Cậu đã thấy Tống Tụ Bình bị ném vào góc tường, cũng đại khái nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, hiểu rõ Tần Mạc đã làm ra chuyện tày đình thế nào đối với Nhật Quỹ.
Anh mà quay về chắc chắn sẽ bị coi thường thậm tệ, người của Nhật Quỹ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Bớt giận bớt giận nào..."
Dương Nhiên thấy bầu không khí căng thẳng, vội làm người hòa giải, đỡ Lạc Bàn đứng dậy, dìu đến bên lan can của đài quan sát:
"Nè, nhìn bên đó đi."
Cô ta chỉ về phía trung tâm của mười hai căn cứ, là viện nghiên cứu. Lạc Bàn xuyên qua màn mưa dày đặc nhìn theo hướng tay cô ta.
"Chúng ta sắp đến đó rồi, để tôi nói sơ qua kế hoạch nhé."
"Cửa chính thì khỏi nghĩ đi, đó là nơi có chết cũng không vào nổi. Nhưng trong tòa nhà y tế có một đường hầm bí mật dẫn thẳng vào phòng thí nghiệm, thứ chúng ta cần lấy ở ngay đó."
"Có điều, không ngoài dự đoán thì bên trong đường hầm đó sẽ đầy rẫy xác sống. Hai chúng ta chắc chắn không đối phó nổi, nên đến lúc đó cậu phụ trách dẫn dụ bọn chúng ra, tôi sẽ vào lấy thuốc thử, sau đó tập hợp ở điểm đỗ trực thăng."
Môi Lạc Bàn bị dán băng keo, không nói được gì, nhưng cậu hơi nhíu mày.
Đánh lạc hướng xác sống là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, Dương Nhiên cứ thế đẩy cho cậu một cách hiển nhiên như vậy.
"Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng chỉ có tôi biết mật mã mở tủ đông chứa số hàng bán thành phẩm đó. Nên cậu đành phải liều một phen thôi, ai bảo tôi cũng có chút tư lợi chứ, cậu đẹp trai thông cảm nhé."
Cô ta nở một nụ cười lịch sự, rồi nói tiếp:
"Để bù đắp cho cậu, lát nữa trực thăng sẽ dừng ở căn cứ nông nghiệp mười phút, cho hai người các cậu có cơ hội nói lời tạm biệt."
---
Cánh cửa phòng bị khóa bên ngoài, súng và dao găm đều bị tịch thu, trong phòng thậm chí không có lấy một ô cửa sổ, trước mắt chỉ còn là bóng tối vô tận.
Xung quanh bất chợt trở nên yên tĩnh, buộc hắn phải bình tĩnh lại, nhưng giờ có bình tĩnh cũng vô dụng, dù có phá cửa xông ra cũng sẽ bị bắt lại ngay.
Anh không thể chống lại cả căn cứ. Thái độ của Tô Hối đã quá rõ ràng, mọi sự vùng vẫy chỉ là phí công.
Hai cú đấm mạnh khiến tai anh ong ong, đầu óc quay cuồng. Giữa bóng tối và tiếng mưa ầm ĩ, anh dần dần rơi vào tuyệt vọng.
Phải làm sao đây?
Lẽ ra anh không nên quay lại. Anh đáng ra phải liều mạng giành lấy Lạc Bàn từ tay Đường Miên, rồi cứ thế mà rời khỏi nơi quỷ quái này như kế hoạch ban đầu.
Anh nghĩ đến gương mặt của Tô Hối, nghĩ đến những lời vô tình ông ta đã thốt ra, nghĩ đến những nguyên tắc mà trước đây anh cũng từng tin tưởng, giờ chỉ thấy ghê tởm.
Nhật Quỹ là một cỗ máy vận hành bằng sinh mạng con người, kẻ bị vứt bỏ đâu chỉ có một. Sao anh lại có thể hy vọng Tô Hối sẽ liều mình cứu một người vô dụng như vậy chứ?
Không có Lạc Bàn, Nhật Quỹ vẫn sẽ tiếp tục hoạt động. Nhưng anh thì không.
Dù sao bây giờ anh cũng đã mang danh phản đồ, hoặc là chết đói trong phòng biệt giam này, hoặc là bị đuổi khỏi Nhật Quỹ, lang thang như một con chó hoang chờ ngày chết. Nếu Lạc Bàn không thể quay lại, vậy chẳng bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ gặp nhau dưới âm phủ.
Coi như giúp Lạc Bàn hoàn thành tâm nguyện. Coi như đã rời khỏi nơi này.
Nhật Quỹ chó má gì chứ, cứ đi chết đi!
---
9 giờ 55 phút.
"Đến giờ rồi, gọi lão già đó dậy đi."
Đường Miên lôi Tống Tụ Bình ra khỏi mái hiên gỗ. Người đàn ông bên cạnh múc một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu ông ta.
"Ngủ ngon chứ, chỉ huy Tống?"
"Mày..."
Giận dữ, kinh hoàng đến cực độ, Tống Tụ Bình trợn mắt, chưa kịp phản ứng, kính mắt đã bị mưa xối ướt nhòe.
Đường Miên tháo kính xuống, lấy một tờ giấy khô lau sạch, rồi kiên nhẫn đeo lại cho ông ta.
"Cái này không thể mờ được, nếu không lát nữa sẽ không xem được trò hay đâu."
"Đồ súc sinh! Mày định làm gì?!"
Đáp lại ông ta là một cái tát giòn giã.
Nếu không phải vì lát nữa còn cần ông ta mở mắt xem "món quà" mà hắn đã dày công chuẩn bị, cái tát này e rằng đã có thể đánh ông ta ngất xỉu rồi.
Đường Miên vòng ra phía sau, dùng lực thúc mạnh vào đầu gối Tống Tụ Bình. Ông ta không chống đỡ nổi, ngã quỵ xuống đất.
"Trò này, ông nên quỳ mà xem."
---
9 giờ 59 phút.
Tiếng nổ đầu tiên vang lên, tựa như mặt đất cũng rung chuyển theo.
Tại bức tường của nông trường Thân Vị, một cột lửa bùng lên giữa màn mưa, cháy dữ dội đến mức ngay cả những hạt mưa gần đó cũng bị bốc hơi.
"Cái... cái gì..."
Ầm ầm ầm—
Tường thành Tý Sửu sụp đổ, ngay sau đó là dòng xác sống đen kịt tràn vào như triều dâng, hòa với đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời. Dưới sự dẫn dắt của một nhóm liều chết, bọn xác sống điên cuồng lao về phía căn cứ.
"Có lẽ ông không nhìn rõ, để tôi giải thích—người chạy đầu tiên chính là Vương Tùng, gã đàn ông cụt một tay. Tôi nhớ không lầm, không lâu trước ông đã ném hắn trước cửa ga tàu điện ngầm. Tiếc là, hắn được bọn tôi cứu về."
Đám xác sống cuồng loạn đuổi theo hơi thở của những sinh mạng mới, từ trên đồi nhìn xuống, trông thật hùng vĩ.
Hàng ngàn cơn sóng đen tràn qua đường phố, phá tan tường rào, cũng nghiền nát chút lý trí cuối cùng của Tống Tụ Bình.
"Tại sao?! Tại sao?! Nhật Quỹ đã nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm! Nếu không có tao, mày đã chết từ lâu rồi!"
Ông ta gào thét điên cuồng, nhưng thứ đáp lại chỉ là những tiếng nổ kinh hoàng.
Bức tường Thân Vị bị phá thủng từ giữa, khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Đường Miên: "Ông xem, bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu sinh mạng ông giết hại để xây dựng nên trật tự này, vậy mà nó sụp đổ dễ dàng quá."
Hắn cười khẩy:
"Lúc ông đẩy bọn họ xuống biển, đáng lẽ nên giết cả tôi luôn."
Ầm—
Lần này là Mậu Hợi.
"Nhưng tao đã cứu bao nhiêu người! Không có Nhật Quỹ phân phát vật tư, mày nghĩ mày có thể sống đến bây giờ sao?!"
"Ồ, vậy tôi phải cảm ơn ông rồi."
Tiếng nổ vang dội liên hồi, át cả tiếng sấm và tiếng mưa. Mười chín năm gây dựng cơ đồ, giờ đây trong chớp mắt sụp đổ hoàn toàn. Tống Tụ Bình quỳ rạp xuống đất, thất thần đến mức nước mắt giàn giụa.
Nhưng Đường Miên biết rõ, đó không phải nước mắt của sự hối hận. Tống Tụ Bình chỉ đang hối tiếc vì năm đó không giết hắn trước khi quá muộn.
Đường Miên nhìn xuống ông ta, chậm rãi nói:
"Giết người xong, bố thí cho họ chút đồ ăn thì có thể chuộc tội sao? Trên đời này làm gì có chuyện mua bán dễ dàng như vậy."
ẦM——
ẦM——
ẦM——
Tống Tụ Bình rống lên:
"Dừng lại! Dừng lại đi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!"
Nếu bây giờ ngừng lại, có lẽ vẫn còn đường cứu vãn. Nếu tiếp tục, toàn bộ Đông Nhật Quỹ sẽ biến thành một đống hoang tàn.
Nhưng Đường Miên chỉ nghiêng đầu, mỉm cười nói:
"Màn kịch hấp dẫn nhất vẫn còn ở phía sau."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ngay trước cổng chính.
Mất đi viện nghiên cứu chẳng khác nào Nhật Quỹ bị khoét đi trái tim. Đến lúc đó, không chỉ Đông Nhật Quỹ, mà cả hai phân khu còn lại cũng sẽ hỗn loạn. Toàn bộ hệ thống sẽ trở thành một cái xác rỗng tuếch.
Trong cơn cuồng nộ tột độ, Tống Tụ Bình gào lên chửi rủa điên loạn:
"Chính tao đã cho các ngươi quyền được sống! Một lũ con hoang vong ân bội nghĩa... đều đáng chết! Đều phải chết!"
"Không phải ông cho chúng tôi quyền được sống sao, không có kẻ như ông, nhân loại mới có thể tồn tại."
Đường Miên nhìn lên bầu trời xám xịt, tự giễu nói:
"Tiếc là tôi cũng chẳng sạch sẽ gì. Tôi cũng đang dần trở thành một kẻ như ông rồi."
Nói rồi, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tống Tụ Bình, chậm rãi thì thầm:
"Vậy nên... xem xong màn kịch này rồi, chúng ta cùng xuống địa ngục thôi."
---
Nửa tiếng trước.
Cánh cửa phòng mở ra, một bóng người bước vào giữa bóng tối.
Tần Mạc nằm trên sàn, mắt vẫn nhắm nghiền.
Chỉ có một ý nghĩ trong đầu anh—
Tô Hối đến giết anh rồi.
Nhưng lưỡi dao lạnh lẽo anh tưởng tượng không xuất hiện.
Thay vào đó, hắn được ôm vào một vòng tay ướt lạnh.
Lạc Bàn đang quỳ trước mặt anh. Người anh nghĩ rằng không thể cứu ra, giờ đang quỳ trước mặt anh.
"Lạc Bàn..."
Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức siết chặt người trong vòng tay.
Cơ thể căng cứng thoáng chốc thả lỏng, anh không muốn hỏi bất cứ điều gì.
Lạc Bàn nâng mặt anh lên, hôn đi vết máu bên khóe môi.
"Không sao rồi... ở đây an toàn."
Cậu nhét vào tay anh một mẩu giấy, sau đó đứng dậy.
"Đợi em quay lại."
--Kết thúc quyển 5--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro