Chương 54: Bị chiếm đóng 5
"Hay là em ở trên?"
---
Mặt tiền của ngôi nhà sử dụng cửa cuốn kiểu cũ, phía trên phủ một lớp bụi dày, nhưng tay nắm cửa lại sạch đến kỳ lạ.
Tống Tụ Bình kéo cửa cuốn lên, ánh sáng tràn vào, chiếu lên hai, ba gương mặt xám xịt. Ngay khoảnh khắc ấy dây cung bật trở lại, lũ xác sống lập tức đổ rạp xuống đất.
"Có xác sống tức là không có ai rồi nhỉ..."
Một đội viên hạ vũ khí xuống, vừa nói vừa nhìn về phía Tống Tụ Bình. Nhưng đúng lúc đó, từ căn phòng ở góc tường vang lên một tiếng động nhỏ, ngay sau đó là âm thanh "rầm" khi cánh cửa bị đá văng ra.
Một người đàn ông cầm dao, lao thẳng về phía Tống Tụ Bình—
Người này rõ ràng đã quyết tâm liều chết, trực tiếp bỏ qua các đội viên đứng bên cạnh, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên khuôn mặt của Tống Tụ Bình. Các đội viên định ra tay nhưng bị Tống Tụ Bình giơ tay ngăn lại. Ngay khi mũi dao của hắn gần như đâm trúng người, một viên đạn đã xuyên thẳng qua lồng ngực của hắn.
Người đàn ông đổ gục xuống. Sau đó, Tống Tụ Bình lấy mũi tên từ tay đội viên, cắm thẳng vào lỗ đạn trên ngực đối phương.
"Những người khác đâu?"
Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, nhẹ nhàng xoay thân tên, khiến mũi tên cắm sâu vào da thịt.
"Những người khác... Tôi không biết..."
Người đàn ông dường như vẫn muốn giãy giụa, nhưng bàn tay cầm dao của hắn đã bị giữ chặt.
Tống Tụ Bình giật con dao từ tay hắn, đặt mũi dao lên bụng đối phương.
"Người của Thiên Cầu đang ở đâu? Chỉ cần nói cho tôi một địa điểm, tôi sẽ cho cậu một cái chết nhanh gọn."
Vừa dứt lời, lưỡi dao trong tay ông ta đã cắt qua lớp da thịt. Tiếng gào thét xé ruột xé gan của người đàn ông bị bàn tay của Tống Tụ Bình chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị moi ruột.
Cảnh tượng này rõ ràng đã kích thích dây thần kinh của Lạc Bàn, cậu quay đầu đi, mặt trắng bệch, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.
Tần Mạc kéo cậu ra sau lưng, lùi về phía cửa, cố gắng để cậu tránh xa vũng máu dưới đất.
"Tôi không biết... A a a..."
"Tôi hỏi lần cuối, người của Thiên Cầu ở đâu?"
Lần này, chưa đợi Tống Tụ Bình ra tay, từ trong căn phòng lúc nãy lại có một người lao ra, vung dao chém về phía ông ta.
Tống Tụ Bình lùi hai bước, nhấc chân đá văng người đó ra. Chiếc dao rơi xuống đất, vang lên một tiếng lanh lảnh.
"Đừng đụng vào bà ấy... Đừng đụng vào bà ấy..."
Người đàn ông bị thương ôm lấy ống quần của Tống Tụ Bình, đôi mắt đỏ ngầu, cố gắng ngăn cản anh tiến về phía trước.
Kẻ bị đá văng ra là một bà lão tóc bạc, trông đã khá lớn tuổi, có lẽ là mẹ của hắn.
Người đàn ông gần như đã kiệt sức, không còn đủ lực cản trở. Tống Tụ Bình bước đến trước mặt bà lão, ngồi xổm xuống:
"Người già đáng được tôn trọng. Nếu bà chịu nói, tôi đảm bảo bà sẽ không có kết cục như cậu ta."
Toàn thân bà lão run rẩy, dường như đã sợ hãi đến cực hạn, co rúm vào góc tường. Sau một hồi do dự, bà ta khẽ nói:
"Tôi biết, tôi có thể nói, nhưng tôi muốn nói với nó một câu."
Tống Tụ Bình rộng lượng đứng dậy, phất tay:
"Dĩ nhiên là được."
Nói rồi, ông ta còn đỡ bà ta dậy, kiên nhẫn dìu đến bên cạnh người đàn ông. Nhìn bà ta cúi xuống, ghé sát tai hắn.
Ngay sau đó, một lưỡi dao giấu trong tay áo lộ ra, cắt ngang động mạch cổ của hắn.
"Mày sẽ gặp báo ứng! Mày nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Bà ta gạt bỏ vẻ sợ hãi giả vờ ban nãy, trong ánh mắt điên cuồng không che giấu chút căm phẫn nào.
Tống Tụ Bình còn định tiếp tục ra tay, nhưng Tần Mạc đã nhanh hơn—
Mũi tên xuyên qua đầu, bà lão trừng to mắt, ngã xuống đất.
Các đội viên xung quanh nín thở, ai nấy đều bị dáng vẻ lạnh lẽo của Tống Tụ Bình dọa đến tái mét. Sau đó, họ lại nhìn Tần Mạc với ánh mắt lo lắng.
"Giết bà ta, chẳng lẽ cậu định tự dẫn đường?"
Tống Tụ Bình bước đến trước mặt Tần Mạc, trong mắt tràn đầy sự hung hãn như dã thú.
Nhưng Tần Mạc không hề lùi bước, bình tĩnh đối diện với ông ta.
"Chỉ huy Tống, bà ta sẽ không nói đâu, đừng phí thời gian nữa."
Dù có bị nói là nhân từ hay vượt quyền, cậu cũng không thể đứng nhìn Tống Tụ Bình hành hạ một người già.
Dù đang đứng trước mặt bao nhiêu người, Tống Tụ Bình vẫn nén lại lời định nói, cố trấn tĩnh rồi ra lệnh:
"Lên xe."
---
Buổi tối.
Đèn trong phòng sáng trưng, Lạc Bàn ngồi trên giường, Tần Mạc tựa bên cạnh, trầm ngâm nhìn về phía trước.
"Hôm nay anh làm vậy, chỉ huy Tống chắc chắn sẽ kiếm chuyện với anh."
Tần Mạc thở dài: "Anh biết."
"Anh không sợ sao?"
Nói không sợ là nói dối. Hành động hôm nay của anh xem như đã công khai đắc tội với Tống Tụ Bình, sớm muộn gì cũng bị xử lý.
Bây giờ anh đã thấy rõ thủ đoạn của Tống Tụ Bình. Bị giam lại đã là kết cục nhẹ nhàng nhất rồi.
"Sợ cũng vô ích, chuyện gì đến cũng phải đến thôi."
"Chúng ta rời khỏi đây đi."
Lạc Bàn bỗng nhiên nói.
Sợ Tần Mạc không nghe rõ, cậu lại lặp lại lần nữa:
"Chờ em lấy được Khả Phù, chúng ta rời khỏi đây."
"Đi đâu?"
"Không biết... Nhưng em không muốn ở lại nữa."
"Là em không muốn ở đây, hay là..."
Tần Mạc ghé sát mặt cậu, thấp giọng nói:
"Hay là không muốn anh ở đây? Sợ Tống Tụ Bình tìm cơ hội lấy mạng anh?"
Hồi đó chính Lạc Bàn nằng nặc đòi theo anh. Giờ thì sao? Vất vả lắm mới quen với nơi này, vậy mà lại vội vã muốn rời đi, thậm chí còn chẳng nghĩ xem ra ngoài rồi sẽ sống thế nào. Cậu nói cứ như muốn kéo anh bỏ trốn vậy.
Tần Mạc cười khẽ: "Không sao đâu, lão Tống không giết anh đâu, cùng lắm chỉ giam một tuần cho anh chừa thói cứng đầu rồi thả ra thôi."
"Giam một tuần cũng đủ chết đói rồi."
Tần Mạc nghe vậy bèn véo mông cậu một cái: "Vậy có em để làm gì hả? Không biết mang cơm cho anh chắc? Mấy chuyện này lão Tống nhắm mắt cho qua hết. Giam một tuần mà không được tiếp tế thì không biết có bao nhiêu người chết đói rồi."
"Nhưng em vẫn muốn đi, em không muốn thấy ông ta ức hiếp anh."
Câu nói ấy khiến người nào đó vui vẻ ra mặt.
"Ồ, hôm nay sao thế? Nói chuyện dễ nghe quá vậy? Nói lại lần nữa anh nghe xem nào."
"Em nói là em không muốn thấy người khác bắt nạt anh."
Lúc này, nỗi oán hận của Tần Mạc với Đường Miên đã dâng lên đến đỉnh điểm. Đánh đâu không đánh, lại nhắm thẳng vào eo—mà eo đối với đàn ông quan trọng đến mức nào thì ai cũng biết.
Ví dụ như bây giờ, hiếm lắm mới thấy Lạc Bàn chủ động, ánh sáng và bầu không khí đều hoàn hảo, vậy mà anh chẳng thể làm được điều mình muốn làm.
Tần Mạc: "Vậy làm sao bây giờ, anh muốn làm quá đi."
Lạc Bàn vốn đã quen với mấy câu nói bừa của anh, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy anh nói trắng ra như vậy.
"Eo anh không được đâu."
Cậu suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là em ở trên?"
"Chó má."
Đây là giới hạn cuối cùng của anh. Đường đường là đại soái ca, sao có thể dễ dàng bị lật kèo? Cho dù có biến thành Ninja Rùa đi nữa thì vị trí này cũng không thể nhượng bộ.
Tần Mạc: "Thật ra anh có cách này, cũng có thể để em ở trên..."
Anh lẩm bẩm dụ dỗ cả buổi trời, cuối cùng Lạc Bàn cũng có được một suất trải nghiệm ngựa gỗ xoay vòng miễn phí lần nữa. Chỉ có điều lần này ngựa gỗ bất động, chỉ có cậu động.
Sau một đêm lăn lộn vất vả, may mà hôm sau đến phiên họ ở lại căn cứ trông coi. Lạc Bàn nằm lì trên giường cả ngày không xuống nổi. Tần Mạc thì hầu hạ cậu như tổ tông, hầu hạ một cách tâm phục khẩu phục, thậm chí không biết kiếm đâu ra một tờ báo, quạt cho cậu như thể quạt mát bằng quạt điện.
Đã vậy còn không biết xấu hổ mà hỏi: "Sau này có thể làm thêm mấy lần như vậy không?"
Lạc Bàn trở mình, quay lưng về phía anh.
"Anh biết cái này hơi tốn sức, nhưng anh chắc chắn sẽ hầu hạ em chu đáo, giống y như hôm nay. Em bảo anh làm gì anh làm nấy, bây giờ bảo anh cởi truồng chạy hai vòng cũng được."
"Thật không?"
"Tuyệt đối thật, lừa em anh theo họ em luôn!"
"Thế thì trước tiên ngậm miệng lại đi, em muốn ngủ rồi."
---
Ngày thứ ba của kế hoạch tìm kiếm, đoàn xe đổi tuyến, tiến về khu biệt thự lớn nhất ở Hồng Cảng.
Tin tốt là lần này Tống Tụ Bình không đi theo. Tin xấu là người đi cùng bọn họ lại là Tô Hối.
Đồng hành với họ còn có Đội 003, vì thế Khúc Thành Lâm nhân cơ hội thoát khỏi sự quản thúc của Tần Mạc, chạy tới trước mặt Hoa Bạch Anh mà tận tình lấy lòng.
Tô Hối ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát tình hình xung quanh. Tần Mạc liếc mắt ra hiệu cho Hoa Bạch Anh, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu.
Điều này đồng nghĩa với việc, phong cách làm việc của Tô Hối không khác gì Tống Tụ Bình.
"Rẽ trái."
Qua lỗ quan sát trên thùng xe, có thể thấy bên ngoài là một vùng cây cối rậm rạp, thoạt nhìn chẳng khác gì những nơi khác. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện lớp thực vật bên phía rẽ trái có dấu hiệu lún nhẹ, một số cành cỏ bị đè gãy.
Điều đó chứng tỏ gần đây có phương tiện đi qua con đường này.
Khu biệt thự này nằm sát biển, phong cảnh đẹp, giá cao, chất lượng xây dựng cũng tốt. Hiếm có nơi nào dù qua nhiều năm mà lớp sơn tường ngoài vẫn không bong tróc. Các căn biệt thự được xây cách nhau khá rộng rãi, chỉ có điều thiết kế bên ngoài lại hao hao giống nhau, khó mà phân biệt.
"Dừng xe."
Tô Hối mở miệng.
"Căn này có vấn đề."
Ông ta nhìn về phía một căn biệt thự chéo phía sau, nói tiếp:
"Lấy hết đồ theo, xuống xe."
Căn biệt thự này trông không có gì đặc biệt, điểm duy nhất đáng chú ý là cánh cửa ở tầng một sạch sẽ một cách bất thường. Đặt cạnh những căn bên cạnh, sự khác biệt càng rõ ràng—chứng tỏ có người ở đây thường xuyên.
Hơn nữa, một nơi như thế này có thể chứa nhiều hơn một hai người. Đây rất có thể là một trong những điểm tập trung quan trọng của Thiên Cầu.
Cửa lớn đóng chặt, trông như đã bị khóa. Tô Hối theo bản năng đẩy một cái, không ngờ cửa lại chậm rãi mở ra ngay trước mắt tất cả mọi người.
Cứ như có ai đó đã chờ sẵn họ từ lâu.
Bên trong là một đại sảnh rộng rãi.
Nội thất trong phòng, bao gồm cả bàn trà và ghế sofa đặt chính giữa đều có dấu vết đã qua sử dụng. Các thành viên lập tức cảnh giác, tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Tô Hối ra hiệu chia nhóm, lục soát từng phòng ở tầng một.
Không ngoài dự đoán, mỗi căn phòng đều có dấu hiệu từng có người sinh hoạt. Quần áo, chăn đệm chất thành đống, cốc nước, bát ăn dở còn sót lại thức ăn, thậm chí có cả nửa bao bột mì chưa dùng hết.
Dù không tìm thấy người sống nào sau mười phút tìm kiếm, nhưng ở căn phòng phía tây, họ phát hiện một cánh cửa bí mật dẫn xuống tầng hầm.
"Đội trưởng Tần dẫn một nhóm lên tầng hai, những người còn lại theo tôi xuống tầng hầm."
Tầng hầm có vẻ là nơi thích hợp để ẩn náu hơn cả. Tô Hối khóa chặt cửa, chuẩn bị tóm gọn những kẻ còn ở lại.
Cầu thang xoắn dẫn lên tầng hai trông đã cũ kỹ, nhưng lại không hề bám bụi.
Tần Mạc men theo cầu thang đi ra ban công, ngoảnh lại xác nhận Lạc Bàn vẫn theo sát phía sau.
Trên ban công chỉ có một chậu cây cải hoa vàng mọc um tùm và một con búp bê lấm lem bùn đất. Anh ra hiệu cho cậu, sau đó tiếp tục tiến về phía một phòng ngủ khác.
Vừa đặt tay lên nắm cửa, bên trong liền vang lên một tiếng động nhẹ.
Anh ra hiệu cho Lạc Bàn đứng yên bên ngoài, còn mình thì giương súng, vặn nắm đấm cửa rồi bước vào.
Một con mèo hoang hoảng hốt nhảy ra khỏi bệ cửa sổ. Tần Mạc vừa thở phào nhẹ nhõm, sau lưng bỗng vang lên tiếng cửa đóng lại.
"Không phải bảo em đứng ngoài..."
Anh quay đầu lại, nhưng câu nói còn chưa dứt thì cảnh tượng trước mắt đã khiến anh sững sờ tại chỗ.
Đường Miên giơ ngón trỏ đặt lên môi, nở nụ cười tinh quái.
Mà lưỡi dao trong tay hắn—đang kề sát vào cổ Lạc Bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro