Chương 47: Căn cứ nông nghiệp 10
Mục tiêu của hắn là cả tổ chức Nhật Quỹ.
---
Tần Mạc có thể nghe ra ngữ điệu của hắn, có thể phân biệt được câu nói này không phải là đang nói giỡn.
Đường Miên cúi xuống nhặt súng và đoản đảo, sải bước về phía cửa:
"Nhưng bây giờ tôi không thể nói chuyện với cậu được nữa, vì đã đến lúc rồi, tôi phải làm những việc mình cần làm."
"Cậu định làm gì, lão Đường..."
Đường Miên vặn tay nắm cửa, nhanh chóng bước ra hành lang, Tần Mạc lập tức đuổi theo, giữ chặt cổ tay hắn.
"Lão Đường, Đường Miên —"
Đoàng—
Tiếng súng vang lên.
Trước cả cơn đau là sự kinh ngạc tột độ, Tần Mạc cúi đầu nhìn vết máu trên bắp chân. Góc độ phát súng của Đường Miên rất hiểm, viên đạn chỉ cắt qua da thịt, tránh được xương cốt.
"Xin lỗi, sau này nếu có cơ hội, cậu có thể bắn lại tôi."
Nói xong, Đường Miên quay đầu tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Mạc cắn răng bước bước hai bước, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Đường Miên khuất dần trong bóng tối sau cánh cửa bí mật.
"Chết tiệt..."
"Có chuyện gì vậy, ai vừa nổ súng?!"
Cuối hành lang, Khúc Thành Lâm xuất hiện, nhìn thấy Tần Mạc đang tựa vào tường, ống quần thấm đẫm máu.
"Đậu má, đậu má, đậu má má má, cái quái gì đây?"
Anh ta ba chân bốn cẳng chạy tới, cõng Tần Mạc lên lao thẳng về phía phòng y tế. Trên lưng anh ta, Tần Mạc rút bộ đàm ra:
"Hạo Tử, lão Đường quay về rồi, mau chặn cậu ấy lại, đừng để cậu ấy làm chuyện ngu ngốc..."
Bên kia bộ đàm vang lên tiếng lạo xạo lẫn giọng nói kinh ngạc của Hạo Tử:
"Cái gì cơ? Lão Đường? Anh ấy quay về..."
"Bớt nói nhảm lại, mau tìm đi! Cửa bí mật số một, nhanh chóng lục soát! Tìm được thì đánh ngất ngay lập tức!"
Nghe giọng điệu của anh, Hạo Tử không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng.
Khúc Thành Lâm cõng Tần Mạc đến phòng y tế, trên đường đi nghe mà đầu óc rối bời.
Bác sĩ vẻ mặt bình thản lấy băng gạc và cồn ra, nhưng Tần Mạc lúc này lòng như lửa đốt, vớ lấy ngay, xắn ống quần lên đổ thẳng xuống, trong vòng một phút đã tự băng bó xong, sau đó vội vã rời khỏi phòng y tế, lao thẳng về hướng Đường Miên vừa đi.
Nỗi đau bị anh ném ra sau đầu, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Phải chặn Đường Miên lại trước khi có chuyện tồi tệ hơn xảy ra.
"Mẹ nó cậu đi cũng nhanh đấy."
Khúc Thành Lâm từ phía sau chạy theo, vỗ vai Tần Mạc:
"Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ra coi..."
Lời nói còn chưa dứt, anh ta đã sững sờ, lúc này mới nhận ra đôi mắt Tần Mạc đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trên trán.
Khúc Thành Lâm vốn đã ngu ngơ, bây giờ càng ngu ngơ hơn.
Tần Mạc tiếp tục tiến về phía trước, Khúc Thành Lâm không yên tâm để anh một mình, lại bám theo sát rạt.
"Đậu má, có xác sống——"
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ cuối hành lang, một thành viên trong đội mặc đồ tác chiến lao nhanh về phía cửa bí mật:
"Mau ra ngoài! Mau ra ngoài! Người trong ký túc xá biến thành xác sống rồi, mau ra ngoài!"
Chưa đầy một phút, Khúc Thành Lâm đã bị quay mòng mòng, Hoắc Bạch Anh cũng hốt hoảng chạy tới từ đầu kia hành lang, túm lấy Khúc Thành Lâm kéo ra ngoài.
Khúc Thành Lâm hét lên:
"Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
"Không kịp nói, ra ngoài rồi tính sau!"
Khúc Thành Lâm không nói hai lời liền cõng Tần Mạc lên, nhanh chóng chạy về phía cửa bí mật. Vừa chạy, anh ta vừa quay đầu hỏi Hoắc Bạch Anh:
"Mau nói đi! Anh mẹ nó như thằng ngu chẳng biết cái quái gì cả!"
Hoắc Bạch Anh đáp: "Nước trong máy lọc nước có vấn đề, chắc bị ai đó bỏ thứ gì vào rồi."
Tần Mạc lập tức hiểu ra. Nếu máu xác sống xâm nhập vào cơ thể con người, nó cũng sẽ gây ra lây nhiễm virus. Nói cách khác, trong máy lọc nước có khả năng đã bị pha trộn máu xác sống.
Với tình hình này, Tống Tụ Bình không thể không lộ diện. Mà một khi hàng loạt thành viên trong đội bị biến đổi, Đường Miên đang ép Tống Tụ Bình ra mặt.
Ba người nhanh chóng chạy lên mặt đất. Ở phía sau tòa nhà giảng đường, bóng dáng Đường Miên lướt qua trong màn mưa. Tần Mạc lập tức nhảy khỏi lưng Khúc Thành Lâm, chỉ tay về phía đó:
"Mau chặn cậu ấy lại!"
Khúc Thành Lâm không hiểu chuyện gì, nhưng rõ ràng lúc này Tần Mạc biết nhiều hơn anh ta. Anh ta và Hoắc Bạch Anh liếc nhau, sau đó cùng lao về phía bóng người kia.
Đường Miên nghe thấy động tĩnh, lập tức đổi hướng bỏ chạy.
Tần Mạc nhanh chóng xác định phương hướng, tiện tay nhặt một cây chổi trong phòng học làm gậy chống, trong đầu tính toán điểm chặn đường hợp lý nhất.
Tống Tụ Bình đã làm bao nhiêu chuyện xấu, anh không biết. Nhưng anh biết một điều: Là người có tiếng nói cao nhất trong tổ chức Nhật Quỹ, nếu Tống Tụ Bình bị Đường Miên mang đi, tổ chức này sẽ rơi vào cảnh rắn mất đầu, hỗn loạn chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Đường Miên chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó. Nếu mục tiêu của hắn chỉ là Tống Tụ Bình, hắn đã ra tay từ lâu rồi.
Mục tiêu của hắn là cả tổ chức Nhật Quỹ.
Từ khi xe lương thực bị nổ tung, ván cờ này đã được sắp đặt sẵn. Đưa Tống Tụ Bình đi chính là mấu chốt của bước đầu tiên.
Tuyệt đối không thể để hắn thành công.
Vừa nghĩ đến đây, Tần Mạc vừa lao về phía điểm chặn đã tính toán. Nhưng chưa kịp thấy bóng dáng Đường Miên, anh lại nhìn thấy Tống Tụ Bình trước.
Tống Tụ Bình thoáng sững người khi thấy anh, theo bản năng đưa tay ra định đỡ. Nhưng ngay giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ kéo ông ta ngã xuống đất.
Đoàng!
Một phát súng vang lên.
Cả hai người đều vội vàng né tránh, viên đạn sượt qua da.
Đường Miên đứng cách đó ba mét, súng còn bốc khói.
Ngay lúc đó, Khúc Thành Lâm và Hoắc Bạch Anh cũng vừa đuổi kịp, chĩa súng thẳng vào Đường Miên.
Không khí bỗng chốc căng như dây đàn.
Tần Mạc chắn trước Tống Tụ Bình, còn Đường Miên chĩa súng vào đầu anh. Trong khi đó, Hoắc Bạch Anh nhắm thẳng vào tim Đường Miên.
"Là cậu..."
Dù mưa lớn xối xả, Khúc Thành Lâm vẫn có thể nhận ra khuôn mặt kia.
Anh ta nhớ rất rõ, người này chính là kẻ từng tranh cãi với anh ta ở đảo Mạt Lị vì chuyện băng ép cầm máu.
Lẽ nào Đường Miên đến để báo thù vì chuyện đó?
"Anh bạn, tôi thật sự xin lỗi vì lần đó không đưa băng ép cho cậu. Nếu cậu có gì muốn tính toán, cứ nhắm vào tôi, bỏ súng xuống đi."
Đường Miên lạnh nhạt đáp: "Không liên quan đến anh."
Ánh mắt hắn găm chặt vào Tần Mạc, nhưng Tần Mạc có thể cảm nhận được, hắn không thực sự nhìn mình, mà đang nhìn xuyên qua anh để hướng về Tống Tụ Bình phía sau.
Tần Mạc cố gắng ổn định cục diện: "Cứ như thế này chẳng ai có lợi cả. Hay là hạ súng xuống trước, có gì bình tĩnh nói chuyện, được không?"
Mưa nhỏ xuống mắt, nhưng anh không dám chớp lấy một cái, ánh mắt vẫn bám chặt vào khẩu súng đã lên đạn kia.
Đường Miên bỗng khẽ cười, rồi thật sự chậm rãi dời nòng súng đi: "Được thôi."
Tần Mạc và Khúc Thành Lâm liếc nhau ra hiệu, bảo bọn họ lùi ra, bởi nếu họ còn ở đây, cục diện sẽ càng thêm phức tạp.
Khúc Thành Lâm do dự một chút rồi cũng hạ súng, nhưng vẫn quan sát chặt chẽ từng cử động của Đường Miên.
Cứ như có mắt sau lưng, Đường Miên cúi xuống đặt khẩu súng xuống đất, dùng chân đá nó đi xa năm mét, như thể đang bày tỏ thành ý.
Lúc này, Khúc Thành Lâm mới kéo Hoắc Bạch Anh rời đi, đồng thời giải tán những thành viên đội khác đang chạy đến. Anh ta trèo lên một lớp học trên tầng hai để theo dõi tình hình từ xa.
Trên con đường xi măng, chỉ còn ba người bọn họ.
Cửa bí mật của bãi đỗ xe ngầm đã đóng lại, lũ xác sống tràn ra cũng đã bị tiêu diệt.
Sau khi Khúc Thành Lâm rời đi, xung quanh chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Đường Miên cất giọng bình thản: "Chuyện tôi muốn nói rất đơn giản. Giao Tống Tụ Bình cho tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi căn cứ, từ nay về sau không quay lại nữa. Thế nào?"
Tần Mạc đáp ngay: "Cậu biết tôi sẽ không đồng ý."
Đường Miên đã lường trước điều này: "Nếu hôm nay tôi không thể đưa ông ta đi, cả căn cứ này sẽ gặp tai họa. Một người hay một đám người, tự cậu cân nhắc đi."
Tống Tụ Bình đã năm mươi tuổi, còn Tần Mạc lại đang bị thương ở chân. Nếu đánh trực diện, khả năng thắng của anh chỉ là năm mươi – năm mươi. Anh chỉ có thể trông cậy vào hai người trên lầu kia đáng tin cậy một chút.
Nhưng anh không dám hành động hấp tấp.
Từ giọng điệu của Đường Miên, có vẻ hắn vẫn còn giữ một quân bài chưa lật.
Ngay lúc Tần Mạc còn đang do dự, Tống Tụ Bình đột nhiên rút súng từ thắt lưng ra.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.
Cạch!
Khẩu súng lên đạn, ngón tay bóp cò trong nháy mắt, viên đạn xé gió lao thẳng đến Đường Miên.
Máu tươi hòa cùng nước mưa rơi xuống mặt đất.
Đường Miên bị lực đạn bắn ngã ra sau, rõ ràng không lường trước tình huống này.
Tống Tụ Bình vốn không mang súng. Nhưng sau khi trở về từ căn cứ nông nghiệp, ông ta đã đề phòng hơn, lén giữ lại một khẩu từ lô vũ khí được tiếp tế.
Chỉ là Đường Miên không ngờ rằng, đợt vũ khí đó lại đến nhanh như vậy.
Tống Tụ Bình đứng dậy, lau mưa trên mặt: "Tôi già rồi, nhưng chưa đến nỗi vô dụng."
Ông ta lên đạn lần nữa, từng bước tiến lên trong màn mưa dày đặc.
Thả hổ về rừng không phải việc ông ta nên làm. Trừ cỏ phải nhổ tận gốc mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro