Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Lạc đường 10

"Hay là cậu hôn tôi một cái? Tôi thấy cái đó có hiệu quả hơn."

---

Mũi đao cắm sâu vào bả vai, đâm chính xác vào vết thương cũ của Tần Mạc, sắc mặt anh tái nhợt, đưa tay nắm chặt lưỡi dao, máu tươi theo lưỡi dao chảy xuống. Lạc Bàn không màng đến đau đớn ở chân, lao thẳng về phía gã đàn ông, đẩy hắn lùi lại hai bước, áp hắn ngã vào giá treo quần áo.

Cậu giơ dao định đâm thẳng vào tim hắn, nhưng gã đàn ông buông đao và dùng hai tay chặn lại, rồi lật người đè Lạc Bàn xuống dưới, có ý đồ bỉ ổi muốn đưa tay chạm vào mặt cậu. Đột nhiên, cổ hắn lạnh toát —

Cột máu từ vết thương ở cổ gã phun trào, Tần Mạc đẩy gã đàn ông sang một bên rồi đỡ Lạc Bàn đang nằm trên đất dậy, cả hai vừa thở dốc vừa ngồi xuống góc tường cách xa khỏi vũng máu.

"Sau này tôi không dám nói bậy nữa," Tần Mạc cởi áo, nửa người bị máu nhuộm đỏ, "Ai mà ngờ thật sự bị đâm chứ."

Vết thương vẫn đang chảy máu, may mà anh cản kịp, nếu không đã bị đâm xuyên qua. Lạc Bàn nhíu chặt mày, lấy nửa cuộn băng gạc còn lại đưa cho Tần Mạc.

Trong lúc này, Tần Mạc vẫn không quên chiếm chút tiện nghi, thản nhiên chỉ vào vai mình: "Tôi không với tới, cậu làm đi."

Lạc Bàn không tranh cãi với anh, làm thì làm, ai mà không biết làm chứ.

Chỉ là tay nghề của cậu không tốt, băng bó trông không đẹp mắt lắm, nhưng may sao cũng băng được vết thương, không lãng phí gạc, còn buộc thành một chiếc nơ bướm ở trước ngực.

Lòng bàn tay phải cũng bị cắt, nửa cuộn băng gạc được chia làm hai, Lạc Bàn cẩn thận băng lại, rồi xé một mảnh vải từ quần áo để buộc cầm máu.

Tần Mạc miễn cưỡng hài lòng, lại tìm một chiếc áo có in hình Bạch tuộc Squidward* mặc vào, thở dài hỏi:

*nhân vật trong phim Spongebob

"Bây giờ phải làm sao đây?"

Hỏi Lạc Bàn chỉ là hình thức, thực chất là anh tự hỏi mình.

Bên ngoài vẫn mưa như trút nước, tình trạng của hai người họ cũng không mấy khả quan, giờ tiếp tục đi e rằng không ổn.

Lỡ mất cứu viện thì lỡ rồi, cùng lắm đi thêm vài cây số nữa đến căn cứ nông nghiệp, trong tình huống thế này mà vẫn cố chấp chạy ra ngoài, sợ rằng sẽ gục ngã giữa đường.

Tần Mạc đứng dậy, bước vào phòng kín, vừa rồi gã đàn ông này từ trong đó đi ra, có khả năng bên trong khá an toàn. Anh mở cửa phòng, trước mắt là một bậc thang bê tông dài dẫn lên tầng hai. Lạc Bàn lo lắng không yên để anh một mình vào đó, cũng chống một chân đi theo.

Tần Mạc: "Tôi lên trên xem, cậu đợi tôi một chút."

Anh nhấc chân bước lên bậc thang, Lạc Bàn cũng theo sau.

"?"

"Tôi đi cùng anh."

Tần Mạc: "Được thôi, giờ cậu rời khỏi tôi không được nữa đúng không?"

Nói rồi, anh nắm tay Lạc Bàn, tiếp tục bước lên trên.

Khu vực trên không rộng lắm, trông giống như một gác xép để đồ không bán được, có dấu hiệu sinh hoạt. Trên bàn còn bày vài quả và rau dại, bên cạnh giường thậm chí còn có một chiếc nồi điện nhỏ, ổ cắm của nó được nối với một tấm pin năng lượng mặt trời.

Tần Mạc: "Trông bề ngoài thì thô thiển mà sống lại khá đầy đủ đấy chứ."

Ngoài ra, dưới gầm giường còn có vài món đồ không tiện nói ra. Tần Mạc cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt đỏ lên, vội vàng nhét lại vào dưới gầm.

Chẳng trách muốn ngủ với Lạc Bàn, hóa ra là quá cô đơn đến nỗi cả thứ này cũng có thể tìm ra.

Lạc Bàn: "Đó là gì vậy?"

Cậu làm động tác định đưa tay ra lấy xem thử, nhưng Tần Mạc nhanh chóng đá một cú khiến chiếc hộp bị đá vào sâu trong gầm giường.

Lạc Bàn còn chưa kịp chạm vào cái hộp: "???"

Tần Mạc: "Không cẩn thận đá phải thôi... không có gì đâu, không cần xem."

"Ồ."

Tần Mạc: "Chờ mưa tạnh rồi đi, lỡ không kịp cứu viện thì chịu thôi."

Nói rồi, anh cởi giày ngồi lên giường, vừa ngồi xuống liền dựa vào tường, giả vờ đau đớn than vãn:

"Đau chết mất, phải làm sao đây?"

"..."

Đúng là đau thật, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng, không cần thiết phải làm ra vẻ thế này. Chỉ thấy anh nhìn Lạc Bàn với ánh mắt đầy ngụ ý, vẫy tay bảo lại gần.

Lạc Bàn: "Vậy anh ngủ đi, ngủ là ổn thôi."

Tần Mạc không động đậy, vỗ vào chỗ bên cạnh mình, Lạc Bàn cảm thấy mình có lỗi, luôn cho rằng Tần Mạc bị thương cũng liên quan đến mình, do dự một lát rồi vẫn bò lên giường.

Tần Mạc: "Hay là cậu hôn tôi một cái? Tôi thấy cái đó có hiệu quả hơn."

"..."

Cái phương pháp giảm đau kỳ cục gì thế này, rõ ràng chỉ là muốn kiếm cớ ăn đậu hủ*.

*kiểu như chiếm tiện nghi, lấy lợi ích

"Anh..."

Lạc Bàn đỏ mặt, lời từ chối đã đến bên miệng, nhưng nhìn thấy vết thương bị máu nhuộm đỏ thì không nói ra được.

"... Chỉ một cái thôi."

Cậu nghiêm túc quy định số lần, Tần Mạc lập tức đồng ý.

Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh, Tần Mạc từ từ tiến sát môi người bên cạnh, hơi thở phả lên bên má, Lạc Bàn nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của mình, căng thẳng nhưng lại mang theo một chút mong đợi không rõ ràng. Trong khoảnh khắc, cậu lại có chút xao xuyến muốn tiến lên, nhưng Tần Mạc đột nhiên dừng lại.

Tần Mạc: "Tôi với không tới, cậu làm đi."

Đây là lần thứ hai trong ngày anh nói câu này, nói xong liền tựa vào tường, làm vẻ đợi người ban ân, còn nhướn mày nhìn Lạc Bàn.

Lạc Bàn nhắm mắt, cắn răng một cái rồi chống tay lên giường tiến lại gần. Chưa kịp chạm vào môi, Tần Mạc đã ngửa cằm, không kìm được đưa tay ra sau gáy Lạc Bàn, mạnh mẽ kéo người về phía trước, đôi môi mềm mại chạm vào nhau. Tần Mạc không đứng đắn thè lưỡi, cố gắng cạy mở hàm răng của Lạc Bàn.

Khi đầu lưỡi mềm mại ấy xâm nhập vào, tim Lạc Bàn giật thót, trong khoảnh khắc não như ngừng hoạt động, theo phản xạ định đẩy ra, nhưng vô tình lại ấn trúng vai của Tần Mạc. Nghe thấy Tần Mạc hít một hơi lạnh, hai người lập tức tách ra, Lạc Bàn vội vàng rời tay, chống lên tường.

Dường như Tần Mạc đã đạt được ý đồ, càng hôn càng mãnh liệt, rất nhanh môi cả hai đã phủ lên một lớp nước óng ánh, tiếng nước khe khẽ vang lên. Lạc Bàn bị hôn đến mềm nhũn cả người, cánh tay vốn chống lên tường cũng vòng ra sau cổ Tần Mạc, ý thức mơ hồ, chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào này.

Nụ hôn trở nên sâu đậm, Tần Mạc bỗng buông tay, lùi lại một chút, kéo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Một sợi bạc từ môi rơi xuống, anh đưa tay lau đi rồi nói:

"Được rồi, hôn một cái thôi, không hôn nữa."

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad @Upehehe và wordpress@upehehe113

Lạc Bàn cảm thấy khó chịu, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, rõ ràng anh ấy cố tình làm mình khó chịu mà. Lạc Bàn không hài lòng nhích tới trước một chút, Tần Mạc liền lập tức ấn đầu cậu lại:

"Sao vậy? Không phải nói chỉ một lần thôi sao?"

Lạc Bàn không nói gì, đôi môi đã bị hôn đến đỏ bừng, đầu ngẩng lên, có chút không cam tâm mím môi, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Lạc Bàn: "Không hôn thì thôi."

Tần Mạc nghĩ thầm sao có thể bỏ qua dễ dàng thế được, cá đã sắp cắn câu sao có thể để vuột mất, đây chính là cơ hội tốt để giả vờ đáng thương cầu xin sự thương cảm, bỏ lỡ rồi là không còn nữa.

"Cậu không phải không thích đàn ông sao? Không thích mà còn hôn?"

Lạc Bàn buông tay, muốn thoát khỏi người anh nhưng không thành công.

Tần Mạc: "Tôi đang hỏi cậu đó, đừng có nghĩ đến chuyện bỏ chạy."

"Anh cho tôi hôn mà."

"Tôi cho cậu hôn là cậu hôn? Nếu đổi thành Hạo Tử hoặc Đường Miên, họ cho cậu hôn thì cậu cũng hôn à?"

"Tôi..." Một số ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lạc Bàn, nhưng cậu lập tức dừng lại. "Tôi đau chân... Tôi muốn nằm nghỉ."

"Tôi cũng đau tay này, cậu thổi cho tôi đi."

Tần Mạc kéo tay Lạc Bàn bằng tay bị thương, cậu vừa rút ra là anh lại kêu "ối ối", cuối cùng Lạc Bàn đành bỏ ý định chạy, ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ. Nhưng cậu cũng không thỏa hiệp, coi mình như một người gỗ không có linh hồn, khóe miệng rũ xuống nhìn Tần Mạc.

Điều quan trọng là Tần Mạc giả vờ giả vịt rất giống, lần nào cũng làm cậu mềm lòng.

Dù biết tám phần là anh giả vờ, nhưng Lạc Bàn vẫn sợ có hai phần là thật, cứ bị Tần Mạc nắm chặt trong tay.

"Thôi vậy." Tần Mạc nhìn vẻ mặt Lạc Bàn như "Tôi không nói gì, anh muốn hỏi gì cũng được, tôi cứ ngồi đây đến lúc râu mọc thật dài", anh đau khổ nói:

"Tôi hiểu rồi, tôi chỉ là món đồ chơi của cậu, thỏa mãn nhu cầu xong là bị ném sang một bên, cậu vốn chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của tôi chút nào..."

Nghe Tần Mạc nói mà Lạc Bàn chỉ muốn trợn tròn mắt, không quan tâm đến cảm nhận của anh ấy sao? Nếu thực sự không quan tâm, mình đã sớm không còn ngồi ở đây rồi.

Lạc Bàn thề với trời, hiện tại cậu quan tâm đến cảm nhận của Tần Mạc hơn bất kỳ ai, thậm chí là hơn cả bản thân mình.

Không thể trách cậu lạnh nhạt, chỉ là sự quan tâm của cậu đối với bất kỳ ai ngoài Tần Mạc đều gần như bằng không.

Lạc Bàn: "Anh rốt cuộc muốn gì?"

Thà cho cậu một cái kết nhanh gọn còn hơn phải nghe Tần Mạc âm dương quái khí nói bóng nói gió thế này.

Tần Mạc: "Tôi muốn nghe cậu nói thật."

Lạc Bàn: "Nói thật gì?"

"Tình cảm của cậu dành cho tôi là gì? Hoặc là... cậu xem tôi là gì của cậu?"

"Chỉ là..." Cậu tìm kiếm từ ngữ phù hợp trong đầu, cuối cùng chọn một từ không đáng tin nhất:

"Cấp trên và cấp dưới?"

Tần Mạc: "... Được rồi, tôi hỏi lại vậy."

Anh cố giữ bình tĩnh, cảm thấy cả đời mình chưa từng kiên nhẫn như thế này:

"Hạo Tử muốn hôn cậu, cậu có đồng ý không?"

Lạc Bàn lắc đầu.

"Hoa Bạch Anh muốn hôn cậu, cậu có đồng ý không?"

Lạc Bàn do dự.

Tần Mạc: "?!"

Giỏi thật.

Nhưng Lạc Bàn chỉ đang suy nghĩ xem Hoa Bạch Anh là ai, rất nhanh liền nói: "Không đồng ý."

Tần Mạc như được cứu thoát, thở phào một hơi:

"Vậy câu hỏi đặt ra là, trong số bao nhiêu người như vậy, tại sao cậu lại chỉ đồng ý hôn tôi? Điều này có nghĩa là gì?"

Câu trả lời đã sắp rõ ràng, trong mắt Tần Mạc như có ánh sáng hy vọng, anh khát khao nhìn đôi môi khẽ mở của Lạc Bàn, mong cậu nói ra những lời tử tế.

Lạc Bàn: "Có nghĩa là... Có nghĩa là mỗi lần thấy anh đầu óc tôi liền có vấn đề?"

Há, ha ha, ha ha ha.

Thật là một câu trả lời khiến người ta không biết phải phản ứng ra sao, nhất thời anh không biết cậu đang mắng ai.

Tần Mạc: "Tại sao lại là tôi? Tại sao thấy tôi thì đầu óc cậu liền có vấn đề? Trong căn cứ có bao nhiêu người, tại sao cứ phải, là, thấy, tôi?!"

Anh giơ tay chỉ vào mũi mình, Lạc Bàn cảm thấy nếu đầu anh mà có một cái ống khói thì lúc này chắc đã bốc khói đen rồi.

Cuối cùng Lạc Bàn nói một câu mà Tần Mạc muốn nghe:

"Vì anh... đặc biệt hơn."

Thoải mái rồi, nhẹ nhõm rồi, ôi bà nội ơi trời đất ơi, Tần Mạc cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng của bình minh, như thể quanh mình đã vang lên khúc nhạc đám cưới, giây tiếp theo sẽ được uống rượu giao bôi vậy.

Tần Mạc: "Nói tiếp đi."

Dưới sự ép buộc của anh, Lạc Bàn cũng đành suy nghĩ nguyên nhân, từ ngày đầu tiên gặp Tần Mạc lần lượt ngẫm lại, bỏ qua nỗi sợ chủ quan về đồng tính nam, khách quan nhìn nhận mọi chuyện giữa hai người.

Tần Mạc đẹp trai, dáng người xuất sắc, nhìn cũng rất vừa mắt.

Tần Mạc đối xử tốt với cậu, mang cơm cho cậu, còn mát xa cho cậu, lúc quan trọng cũng không bỏ rơi cậu một mình, sống cùng anh rất yên tâm.

Tần Mạc sẽ hôn môi cậu, hơn nữa còn hôn rất thoải mái, dù không nói ra nhưng cậu rất thích.

Lạc Bàn lẩm bẩm nhỏ giọng, có chút nghi hoặc nói:

"Hình như... tôi có chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro