Chương 30: Lạc đường 6
Báo ứng đã đến, đã quá muộn.
---
Được, đoán mò cũng đúng rồi, đây là câu trả lời chính xác.
Lạc Bàn: "Lái xe cẩn thận đi."
Đại học Công nghệ Tập Thành, bãi đậu xe ngầm.
Tống Tụ Bình và Tô Hối đứng trong phòng họp với vẻ mặt nặng nề, xung quanh im lặng như tờ
Tống Tụ Bình: "... Còn lại bao nhiêu người?"
Các đội viên nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước. Tô Hối đếm số người, nói nhỏ:
"Khoảng bảy, tám mươi người."
Tống Tụ Bình thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm:
"Bảy, tám mươi... bảy, tám mươi..."
Căn cứ ban đầu có bốn, năm trăm người, trong chớp mắt chỉ còn lại một phần năm. Tống Tụ Bình rít một hơi lạnh, cơ thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngất, may mà có Tô Hối bên cạnh đỡ kịp.
Tống Tụ Bình: "Hôm nay... ai là người trực ở kho vũ khí?"
Trong đám đông có người đáp:
"Đội 001, Đường Miên và Phương Chân Hạo."
Người đó nói xong, nhìn xung quanh, những người khác cũng nhanh chóng tìm kiếm gương mặt của hai người này trong đám đông.
"Nhưng hình như... họ không có ở đây."
"Tốt..." Tống Tụ Bình dường như vẫn chưa hoàn hồn, động tác hơi chậm chạp, "Tôi biết rồi, các cậu về trước đi."
Sự hỗn loạn trên mặt đất vẫn tiếp diễn, từ cửa ngầm còn có thể nghe thấy tiếng động của lũ xác sống, nhưng không còn nghe thấy tiếng la hét của con người. Những đội viên đó hoặc đã trở thành xác sống, hoặc tìm được chỗ trú ẩn để trốn, nhưng phần lớn là trường hợp đầu tiên.
Toàn bộ mặt đất của căn cứ đã bị lũ xác sống xâm chiếm, rời khỏi nơi ngầm này là đường chết. Giờ chỉ còn cách chờ trung tâm phái đội cứu viện đến.
Hòn đảo Mạt Lị mới vừa gửi tới ba, bốn mươi người, giờ đây lại mất đi ba, bốn trăm người. Tống Tụ Bình trở lại văn phòng, tháo kính xuống, cau mày đến nỗi thành hình chữ Xuyên (川), kiệt sức ngồi xuống ghế.
"Tại sao..."
Một cánh tay ông đặt lên bàn, trên chiếc bàn gỗ cũ đầy vết trầy xước nằm im một cuốn sổ tay màu đen.
Tống Tụ Bình cầm cuốn sổ lên với vẻ hoài nghi, cuốn sổ này không phải của ông, ông cũng chưa từng để tài liệu nào trực tiếp lên bàn.
Tống Tụ Bình mở trang đầu tiên của cuốn sổ, nét chữ non nớt ghi tên của chủ nhân cuốn sổ: "Đường Bì."
Ông tiếp tục lật ra sau, mỗi trang chỉ có vài câu ngắn ngủi, ở góc phải dưới của trang còn ghi rõ ngày tháng.
"[Hôm nay ba mang về cho con một bó hoa linh lan màu tím, con đặt nó trong chậu hoa ở tầng hai, nhưng mẹ không cho con tưới nước, nên nó nhanh chóng chết khô.]"
"[Sáng nay ba đi ra ngoài, hôn lên má con, lâu rồi ba chưa cạo râu, đâm vào đau quá. Lần sau con không cho ba hôn nữa. Nhưng đến giờ ba vẫn chưa về, mẹ nói ba bị lạc đường, nhưng con biết, ba sẽ không trở về nữa.]"
[... ]
Tống Tụ Bình lật từng trang, cho đến trang cuối cùng, trang này được viết kín chữ, và nét chữ hoàn toàn khác với trước.
Trên đó ghi lại những việc ông đã làm, những hành vi mà ông tự cho là có thể qua mắt người khác.
Nét chữ càng nhìn càng quen thuộc, mực đậm trên trang giấy như sợi dây vô hình bóp nghẹt hơi thở của ông.
"Trương Cửu An..."
Đột nhiên, "bộp" một tiếng, cuốn sổ trên tay rơi xuống bàn, Tống Tụ Bình đứng đó, nhìn chằm chằm vào bìa màu đen, cảm xúc trong mắt phức tạp, dường như vừa kinh ngạc, vừa có chút bi thương.
"Xin lỗi..."
Ông mấp máy môi, một giọt nước mắt trượt dài theo nếp nhăn nơi khóe mắt.
---
Năm 2028, năm đầu tiên thành lập tổ chức Nhật Quỹ.
Lúc bấy giờ, Tống Tụ Bình vẫn còn mái tóc đen dày, ở độ tuổi ngoài ba mươi, dựa vào khả năng và đầu óc của mình, ông đã tập hợp một nhóm người sống sót, đồng thời đạt được thỏa thuận hợp tác với Trung tâm nghiên cứu phòng chống dịch bệnh Tập Thành. Nhóm người sống sót chịu trách nhiệm bảo vệ, đổi lại, viện nghiên cứu sẽ ưu tiên cung cấp lô thuốc hồi phục đầu tiên cho họ. Hai bên đạt được đồng thuận, cùng nhau thành lập tổ chức Nhật Quỹ.
Tổ chức Nhật Quỹ mới thành lập chưa hoàn thiện về nhiều mặt, không ít người xem nó như nơi trú ẩn, dắt cả nhà đến nương nhờ.
Nhưng Nhật Quỹ không có đủ nguồn lực cho những người chỉ biết ăn chờ chết, họ cần những người có giá trị.
Tống Tụ Bình mỗi ngày đều dẫn người ra cổng, và mỗi lần ông đến, trước cổng đều chật kín người.
Ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông, ông chỉ tay vào một cậu thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi cách đó không xa, ra hiệu cho cậu đến. Chàng trai xúc động đứng dậy, đỡ một bà cụ tóc bạc đến gần.
Tống Tụ Bình phớt lờ ánh mắt đầy khẩn cầu của cậu thanh niên, nói với cậu: "Muốn vào đây cũng được, nhưng chỉ một mình cậu thôi."
"Còn bà nội tôi thì sao..."
"Rất tiếc, nơi này không thu nhận người già."
Câu này vừa dứt, ngay lập tức có người muốn lên tiếng tranh luận, nhưng bà cụ lại không nghe thấy gì, chỉ liên tục gật đầu, đẩy cháu trai đến trước mặt Tống Tụ Bình.
Tiêu chuẩn tuyển người của Nhật Quỹ rất đơn giản, hoặc biết đánh nhau, hoặc biết làm việc.
Dù vậy, số người vào được Nhật Quỹ cũng không ít. Trong khoảng một tháng, dân số trong nội bộ Nhật Quỹ đã đạt đến mức bão hòa. Tống Tụ Bình lại đến cổng một lần nữa, nói với những người sống sót tìm đến đây:
Tống Tụ Bình: "Từ hôm nay, nơi này sẽ không thu nhận thêm bất kỳ ai nữa, mọi người về đi."
"Chúng tôi đến đây không dễ dàng! Anh nói không thu là không thu nữa sao!"
Tống Tụ Bình không tranh cãi: "Đúng, tôi nói không thu, thì không thu nữa."
Lúc ông nói những lời này, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, từ chối dứt khoát, nói xong liền quay đầu bước đi, đóng cửa sắt lại. Mọi người không còn cách nào, đành rời đi trong lòng đầy bất mãn.
Sau đó mỗi ngày vẫn có người chờ trước cổng, nhưng Tống Tụ Bình không còn xuất hiện nữa. Theo thời gian, số người tìm đến ngày càng ít, nhưng vẫn có những kẻ gan dạ trèo tường vào, nhưng chỉ sau hai ngày sẽ bị phát hiện và không thương tiếc đuổi ra khỏi căn cứ.
Thế lực của Nhật Quỹ ngày càng lớn mạnh, còn Tống Tụ Bình thì bắt đầu thực hiện việc thanh lọc bí mật hàng tháng với các thành viên trong căn cứ. Bất cứ ai bị thương, tàn tật, kể cả những người vì bảo vệ ông mà bị thương, một khi mất đi giá trị, sẽ biến mất không một tiếng động, trở thành hồn ma chết thảm dưới miệng xác sống.
Sau đó, khi lương thực cạn kiệt, ông lại dẫn người đi đến các cánh đồng và trang trại xung quanh, không quan tâm chủ nhân có đồng ý hay không, tất cả đều bị thu vào túi của Nhật Quỹ. Những người sống sót may mắn tìm được đường sống, chỉ muốn tự bảo vệ mình, đều bị cưỡng ép trở thành lao động cho Nhật Quỹ.
Những thủ đoạn không thể lộ ra ánh sáng này ông chưa bao giờ nhắc tới trước mặt mọi người. Những người biết sự thật cũng giữ kín như bưng. Tống Tụ Bình hứa rằng, chỉ cần họ giữ kín miệng, Nhật Quỹ sẽ cung cấp sự bảo vệ trong bất kỳ tình huống nào.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad @Upehehe và wordpress @upehehe.
---
Tháng 7 năm 2029, vào một buổi hoàng hôn mùa hè mưa như trút nước, một người đàn ông toàn thân ướt đẫm bám trước cổng, bất chấp có thể thu hút đám xác sống xung quanh, lớn tiếng hét lên:
"Tống Tụ Bình! Tôi muốn gặp Tống Tụ Bình!"
Nhân viên bảo vệ từ chòi canh chạy ra, ra hiệu cho người đàn ông ngậm miệng lại, nhưng người đàn ông như không nghe thấy, vẫn tiếp tục la hét. Trời sắp tối, nhân viên bảo vệ lo sợ sẽ thu hút đám xác sống, đành phải đưa hắn vào trong.
"Anh Tống, có người đang gây náo loạn, muốn gặp anh."
Nhân viên bảo vệ lấy ra bộ đàm, lúc này Tống Tụ Bình đang đứng trên tầng cao của tòa nhà trong sân, từ xa nhìn thấy cảnh hỗn loạn.
Tống Tụ Bình: "Không gặp, nhanh chóng đuổi anh ta ra."
Người đàn ông nghe thấy giọng Tống Tụ Bình, vội vàng giật lấy bộ đàm từ tay nhân viên bảo vệ:
"Tôi là Trương Cửu An đây, tôi là Trương Cửu An!"
Nghe thấy cái tên này, Tống Tụ Bình cau mày, cẩn thận quan sát người đàn ông đứng trước cổng.
Trương Cửu An là người bạn thân nhiều năm của ông, họ đã cùng nhau trải qua sinh tử trong quân đội, nhiều người đều biết quan hệ của hai người rất thân thiết. Lợi dụng tên của Trương Cửu An để lừa đảo ăn uống.
Trương Cửu An thân hình cao lớn, còn người đàn ông trước mặt lại gầy yếu, giọng nói cũng không giống với Trương Cửu An trong ký ức của ông. Tự nhiên, Tống Tụ Bình cho rằng đây là một kẻ lừa đảo. Ông tiếp tục ra lệnh:
"Người ở gần cổng, còn chờ tôi nói sao?"
Nhân viên bảo vệ thu lại bộ đàm, người đàn ông hoảng hốt:
"Tôi chỉ cần một miếng ăn, chỉ cần một miếng ăn tôi sẽ đi, anh ra đây!"
Người đàn ông trừng mắt giận dữ, thấy cầu xin không thành, liền đổi bộ mặt khác, giận dữ mắng:
"Tống Tụ Bình, đồ súc sinh, mày cướp đất của mẹ tao, mày sống sung sướng trên máu của người khác, có giỏi thì ra đây!"
Đáng tiếc, nhân viên bảo vệ đã cắt đứt liên lạc, cơn mưa to che lấp tiếng hét của người đàn ông. Tống Tụ Bình chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông bên dưới bị kéo ra khỏi cổng, không nghe rõ hắn nói gì.
Khi màn kịch này kết thúc, trời đã gần tối, người đàn ông cuối cùng cũng ra đi tay trắng, trước khi đi còn quay lại nhìn sâu về phía Tống Tụ Bình.
Tống Tụ Bình bị ánh mắt đó ghim chặt tại chỗ, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cuối cùng hắn cũng nhận ra, vội vàng lấy bộ đàm, quay người chạy xuống tầng:
"Cho anh ta quay lại, mau cho anh ta quay lại!"
Nhận được lệnh, nhân viên bảo vệ định mở cửa sổ, nhưng đột ngột đối mặt với một xác sống, vội vàng dừng tay, nét mặt lộ vẻ khó khăn.
Năm phút sau, Tống Tụ Bình chạy xuống dưới, nhưng đã quá muộn, bóng dáng người đàn ông đã biến mất trong màn đêm đen kịt.
Mẹ của Trương Cửu An vốn dựa vào một mảnh ruộng để sống qua ngày, nhưng đất bị Nhật Quỹ cưỡng chế thu hồi. Bà cũng vì già yếu mà bị bỏ rơi, cuối cùng chết thảm tại nhà, hóa thành một đống xương trắng.
Là Nhật Quỹ giết bà, là Tống Tụ Bình giết bà.
Trương Cửu An biết rõ điều này, nhưng khi rơi vào đường cùng, hắn vẫn phải cắn răng cúi đầu cầu xin sự cứu trợ của Tống Tụ Bình, vì vợ hắn đã nhiều ngày không ăn, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt.
Nhưng Tống Tụ Bình từ chối, thậm chí không thèm ra gặp hắn.
---
Kể từ đó, Trương Cửu An không bao giờ đến nữa, cho đến mười bảy năm sau, trên cây cầu vượt biển, hắn cũng chết dưới tay của Tống Tụ Bình.
Vệt máu mà mũi tên tạo ra vẫn còn hiện rõ trước mắt, máu đỏ tươi hòa vào đất bùn, trong vũng máu phản chiếu dáng vẻ kiêu ngạo của Tống Tụ Bình.
Ông là một nhà lãnh đạo quyết đoán, đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp tước đoạt mạng sống của vô số người vô tội. Ông tin rằng đó là sự hy sinh cần thiết, là sự lựa chọn hợp lý khi nguồn tài nguyên hạn chế.
Cho đến lúc này, khi đám xác sống tràn vào, những thành quả mà ông khổ tâm gây dựng trong nhiều năm đã bị phá hủy trong vòng chưa đầy một giờ, còn ông trở thành kẻ chỉ có thể trốn dưới đất chờ người khác cứu giúp. Quả báo mà ông gieo suốt bao năm nay cuối cùng cũng trở lại với ông.
Ông tự nói với chính mình:
"Cửu An... Là tôi có lỗi với cậu..."
"Tôi đã sai rồi... Xin lỗi..."
Nhưng lời xin lỗi muộn màng này không kịp gửi tới bất kỳ ai.
Báo ứng đã đến, đã quá muộn.
---
Chiếc xe tải vẫn đang lao về phía vô định. Lúc này hoàng hôn đã tới, Tần Mạc vốn định lái xe đến căn cứ gần đó, nhưng tốc độ xe ngày càng chậm, xăng trong bình sắp cạn.
Tần Mạc: "Xem ra chúng ta phải tìm chỗ qua đêm rồi."
Phản ứng của Lạc Bàn với thế giới bên ngoài ngày càng ít đi. Trên đường Tần Mạc liên tục nói không ngừng, từ phong cảnh ở Tập Thành đến đạo đức của xác sống, cứ vài phút lại thử kiểm tra hơi thở của người bên cạnh, xác nhận rằng người này còn sống.
Lạc Bàn tự cảm thấy ngoài việc đau đớn thì không có vấn đề gì, chỉ là không muốn để ý đến Tần Mạc mà thôi, dù sao anh thật sự quá ồn ào.
Tần Mạc: "Mẹ kiếp, sao vẫn chưa ra khỏi thành phố chứ? Khu dân cư trước đây ở đâu nhỉ? Tiểu Lạc, cậu có nhớ không?"
Hỏi cậu còn chẳng bằng đi hỏi chuột trong cống đi.
Lại tiếp tục lái thêm mười mấy phút, không tìm thấy khu dân cư, lại mò mẫm đến ngoại ô.
Tần Mạc: "Xem ra không phải là không tìm thấy, mà là tôi không nhìn thấy... Thực ra ở trên xe cũng có thể qua đêm, cậu nói xem có đúng không?"
Ngoại ô có lợi thế của ngoại ô, số lượng xác sống xung quanh ít, mức độ an toàn cao hơn nhiều so với khu dân cư đông đúc.
Tần Mạc tìm một nơi dừng xe, như đã có ý định từ trước, kéo Lạc Bàn lại gần, không nói hai lời hôn một cái lên mặt người ta.
Lạc Bàn: "... Anh nghĩ tôi bây giờ đánh không lại anh à?"
—
Editor muốn nói: Mấy chương trước mình đánh lộn tên Đường Bì thành Tang Bì, mình sẽ sửa lại từ từ nha :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro