Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoạn tình kết 97 - 98

97.

Bắc Đường Ngạo và Úc Phi Khanh mang theo nhân mã tìm đến một viện lạc hoang vu, xông vào bên trong chỉ thấy trống không, không một vết tích.

Úc Phi Khanh nhăn mày, lập tức lệnh cho Cấm vệ quân tìm kiếm kĩ càng, xó xỉnh nào cũng không được bỏ qua.

Hồi lâu, đám người tìm kiến đều nhao nhao báo cáo, không tìm được người hay vật nào khả nghi.

Úc Phi Khanh nhìn về phía Bắc Đường Ngạo, thấy hắn đứng giữa đại đường, diện vô biểu tình, không biết đang nghĩ gì.

"Vương gia..."

Bắc Đường Ngạo nói: "Không phát hiện ra gì." Lời này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

"... Vâng." Úc Phi Khanh cảm thấy vạn phần hổ thẹn. Bắc Đường gia phát sinh chuyện lớn, thực sự khiến người ta khiếp sợ. Hoàng đế đích thân lệnh Cấm vệ quân điều tra, ắt hẳn cũng muốn tìm vương phi và hai thế tử.

Tuy nhiên ba ngày nay, bọn họ đã lùng sục nhiều nơi đáng nghi, nhưng vẫn không có tung tích. Mà mục đích của bọn đạo tặc cũng không biết là gì, giấu vương phi và thế tử đến nỗi gần như tiêu thất trong hư không.

Bắc Đường Ngạo không dừng lại ở đây nữa, xoay người ly khai viện lạc. Úc Phi Khanh vội vã đi theo.

Bắc Đường Ngạo cưỡi lên Mặc Tuyết, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn viện lạc kia, có chút suy nghĩ.

Chuyện này thực sự rất kỳ quái. Đối phương tựa hồ biết hắn rất rõ, cướp người như có kế hoạch trước. Mà đám thị vệ hộ tống ba người Lâm Yên Yên đi dâng hương, chẳng phải chính là mười võ lâm cao thủ sao. Mỗi người đều có thể tung hoành giang hồ tùy ý, đều là kẻ có tiếng, sao đơn giản bị giết vậy?

Bắc Đường Ngạo cưỡi Mặc Tuyết phi nước đại, bỏ Úc Phi Khanh lại rất xa.

Chuyện này nhất định có quỷ kế!

Bắc Đường Ngạo khẳng định.

Vốn hắn nghi ngờ chuyện này do Ngột Kiệt làm. Cái gì mà bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (*) chứ! Ngột Kiệt dù trong cuộc chiến nơi Giản-Việt, bị mình chặt đứt hai chân, chạy về Điền quốc, nhưng vẫn là một đại tướng một quốc gia. Hắn lại là cháu trai Điền vương, thù này không thể không báo!

Điền nhân không nói tín nghĩa, không quan tâm tình cảm, chỉ có máu điên báo thù, sẽ vì trả thù mà làm liều, không từ thủ đoạn.

Vốn Bắc Đường Ngạo theo manh mối này mà truy tra, nhưng bây giờ lại không nhịn được mà hoài nghi, mánh khóe của Ngột Kiệt ngoại nhân, sao lắm thủ đoạn vậy? Huống hồ sách lược rất thận trọng, từng bước từng bước nhắm thẳng vào mình.

Bắc Đường Ngạo mơ hồ thấy có kẻ giật dây, tựa hồ rất quen thuộc với mình...

Ghìm cương lại, đợi người đuổi tới, Bắc Đường Ngạo phân phó: "Các ngươi về trước đi."

Úc Phi Khanh hỏi: "Vương gia, ngài muốn đi đâu? Hiện tại..."

Bắc Đường Ngạo phất tay, ngắt lời y: "Không cần lo lắng, không ai theo được ta!" Ngoảnh lại nói với người của vương phủ, "Các ngươi cũng không nhất thiết phải theo ta, quay về vương phủ đi!"

Nói xong vung roi khiến Mặc Tuyết tung bốn vó, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Mọi người không khỏi nghĩ: đừng nói vương gia một thân công phu, chỉ cần một mình Mặc Tuyết, cũng chẳng con ngựa nào đuổi theo được nó.

Bắc Đường Ngạo tới biệt viện nhìn thấy ám vệ canh phòng rất nghiêm ngặt cũng thoáng yên tâm. Bất quá vừa nghe Lăng Chu hồi báo, lại nhíu mày.

Đi vào nội viện nơi Ngôn Phi Ly ở, thấy cửa sổ để mở, ánh nến theo gió chớp nhoáng, mờ mịt yên tĩnh.

Bắc Đường Ngạo bước vào phòng, thấy Ngôn Phi Ly mặc một chiếc áo mỏng, ngồi trước bàn, tay cầm phong thư, ánh mắt lại nhìn ra ngoài khung cửa, không biết đang nghĩ gì.

"Ngươi đã trở lại." Ngôn Phi Ly không hề động, chậm rãi lên tiếng.

"Sao vẫn chưa ngủ?"

"Ta đang đợi ngươi." Ngôn Phi Ly đưa thư cho hắn, chăm chú nhìn hắn.

Bắc Đường Ngạo nhận thư, nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biến.

"Rốt cuộc là ai? Ngươi đã có manh mối gì rồi?" Ngôn Phi Ly hỏi.

Bắc Đường Ngạo thở dài, biết đã không lừa được y, ngồi xuống bên cạnh, đáp: "Ta không muốn làm người lo lắng."

Ngôn Phi Ly đau đến vỡ tâm, nói: "Ly nhi xảy ra đại sự, ngươi nghĩ ta có thể an tâm sao?"

Bắc Đường Ngạo vừa định nói, Ngôn Phi Ly đã cắt ngang: "Ngươi bảo ta xem Ly nhi là gì chứ? Ta đã mất công lực, cũng là một phế nhân. Ngươi không muốn để ta lo lắng, nhưng có nghĩ cho ta không?!"

"Phi Ly..." Bắc Đường Ngạo á khẩu.

Ngôn Phi Ly nhắm mắt, ổn định lại tâm tình, thấp giọng: "Hiện tại đừng nói đến chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi đích thân nói cho ta biết."

Bắc Đường Ngạo cầm tay y, nói: "Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng kích động." Nói rồi, chậm rãi kể lại đầu đuôi.

Ngôn Phi Ly cúi đầu trầm từ: "Mục tiêu của bọn chúng là ta."

Bắc Đường Ngạo lại nói: "Không, không chỉ có ngươi, còn có ta nữa. Thoạt nhìn, bọn chúng không chỉ biết quan hệ giữa chúng ta, còn có thể biết thân thế của Ly nhi."

Tâm Ngôn Phi Ly đập dồn dập, kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bắc Đường Ngạo bèn trấn an: "Đây chỉ là phỏng đoán của ta. Thân thế của Ly nhi, trên đời này chỉ có ta và ngươi biết."

Ngôn Phi Ly nhìn lá thư, vẫn trầm tư: "Không, bọn chúng chắc chắn phải biết gì đó, không thì sẽ không uy hiếp Ly nhi của ta. Khiêm Chi, ta muốn đến nơi hẹn."

Bắc Đường Ngạo biết y sẽ nói như vậy, kiên quyết: "Không được!"

Ngôn Phi Ly lại nói: "Chuyện này có thể là Ngột Kiệt. Hắn thù ta giết đệ đệ hắn, cùng có mối thù chặt chân với ngươi. Ở Hoa Thành lại biết quan hệ giữa chúng ta, chẳng qua hắn nhất định không biết chuyện Ly nhi..." Nói đến đây, chân mày lại cau lại, lộ ra vẻ khó hiểu.

Bắc Đường Ngạo cũng có cùng mối nghi ngờ.

98.

Bất quá bây giờ hắn không muốn bàn chuyện này với Ngôn Phi Ly: "Phi Ly, hôm nay muộn quá rồi, sớm nghỉ ngơi đi."

Ngôn Phi Ly mệt mỏi lắc đầu: "Không, ta không muốn ngủ."

Bắc Đường Ngạo nhíu mày: "Ngươi đừng như vậy. Cho dù không vì mình, cũng phải vì con chứ."

Như đồng tình với hắn, hài tử trong bụng chợt hung hăng đạp mạnh một cái. Ngôn Phi Ly biến sắc, ôm bụng, hơi khom lưng lại.

Bắc Đường Ngạo cuống quýt: "Sao vậy?"

Ngôn Phi Ly nhăn trán, không nói. Bắc Đường Ngạo nóng vội: "Ta gọi Thu Diệp Nguyên."

Ngôn Phi Ly kéo tay hắn lại, nói: "Không, không cần..." Nói rồi, nắm chặt lấy tay hắn hồi lâu mới ngồi thẳng được.

Bắc Đường Ngạo nói: "Ta đỡ ngươi đi nghỉ."

Lần này, Ngôn Phi Ly không phản đối nữa, để hắn đỡ mình, từ từ đi tới giường.

Bắc Đường Ngạo thấy y đã nằm xuống rồi, thần sắc vẫn không tốt, tái nhợt đến mệt mỏi, lo lắng không thôi.

Kỳ thực, Bắc Đường Ngạo sao không quan tâm đến Ly nhi và Huy nhi chứ, cả Lâm Yên Yên nữa, dù sao cũng là thê tử kết tóc của hắn. Ba ngày ba đêm rồi, không ngừng tìm kiếm bọn họ, bất luận manh mối gì cũng không tha, nhưng dường như là bị đùa bỡn vậy.

Bất quá, nếu cứ vậy mà nản chí thì không phải là Bắc Đường Ngạo hắn.

Bắc Đường Ngạo nói: "Phi Ly, ngươi đừng lo lắng quá. Ly nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng rất thông minh, sẽ không để ai bắt nạt đâu. Huống chi bọn chúng đã có gan viết thư khiêu khích, sẽ không làm gì bọn họ."

Ngôn Phi Ly im lặng nhắm mắt, không nói gì nữa.

Đêm đó, gió thu tiêu điều, rào rạt lá rơi. Hôm sau thức dậy, lá thu rơi đầy sân.

Sáng sớm, một vị phụ nhân dân dã, gõ cửa đại môn, nói là có người nhờ, đưa cho một vị họ Ngôn vật này.

Phó nhân mở cửa không biết nội tình, đem vật đó chuyển giao, đúng là thanh tiểu kiếm Hoàng mộc tùy thân của Bắc Đường Diệu Nhật. Ngôn Phi Ly rút kiếm ra khỏi vỏ, cây kiếm gỗ vỡ thành hai mảnh, mũi kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra một âm thanh thật thanh thúy.

Sắc mặt Ngôn Phi Ly tức thời trắng nhợt, người không còn kiên định nữa. Bắc Đường Ngạo lập tức ra ngoài, mệnh ám vệ đi tìm phụ nhân kia.

Bất quá, hai người đều thầm biết, đương nhiên sẽ không tra ra cái gì.

Ngôn Phi Ly trầm giọng: "Ta nhất định phải đi! Không thể để bọn chúng làm hại Ly nhi."

Bắc Đường Ngạo nói: "Ta đã để Lăng Chu an bài người rồi, dịch dung thành ngươi đến nơi hẹn."

Ngôn Phi Ly nắm chặt tiểu kiếm, chậm rãi gật đầu.

Bức thư ghi sau giờ ngọ ngày mai, gặp tại chân núi Phượng Tê, ngoại ô Diêu Kinh. Nhưng sao có thể đơn giản như thế.

Bắc Đường Ngạo dẫn người thủ nửa ngày, không thấy bóng ai, trong lòng mơ hồ thấy có điểm xấu, vội vã dẫn người về phủ, chạy đến biệt viện, đã thấy mười mấy ảnh vệ sắp đặt, thương vọng thảm trọng.

Chạy vào nội viện, sớm đã không còn bóng dáng Ngôn Phi Ly.

***

Khi Ngôn Phi Ly tỉnh lại, mê mê man man, không thấy rõ vật trước mặt, cảm thấy bụng hơi đau. Đưa tay muốn sờ, lại phát hiện cánh tay bủn rủn, toàn thân vô lực.

Cúi đầu rên một tiếng, Ngôn Phi Ly vất vả tập trung tinh thần, tỉ mỉ quan sát, tựa hồ mình đang ở giữa một sương phòng. Thật cố gắng động thân, bụng càng đau.

Két một tiếng, cửa nhẹ nhàng mở ra, có người đến.

Theo ánh sáng từ cửa hắt vào, thân ánh phía trước không rõ là ai. Nhưng hương nữ tử nhàn nhạt phảng phất, nói cho y biết thân phận của người này.

"Phu nhân." Ngôn Phi Ly chớp mắt, chậm rãi mở miệng.

Ánh nhìn của Lâm Yên Yên rơi xuống thân hình của y, phần bụng nhô cao, đôi mắt trở nên hung ác tàn độc, chán chường nói: "Ngôn tướng quân, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng a!"

Ngôn Phi Ly không nói gì, chỉ nhìn thân ảnh phía sau nàng, trầm giọng: "Lăng Chu!"

Lăng Chu đứng đó, vẫn vẻ mặt băng lãnh không đổi ấy.

Lâm Yên Yên mỉm cười, nhãn thần u thâm hàn lãnh: "Ngôn tướng quân không ngờ sao? Bị người ta phản bội, cảm thấy tư vị thế nào? Chắc giống ta lúc nằm mơ cũng không ngờ, ngươi lại có quan hệ thế này với hắn!" Sau đó, nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn của Phi Ly, "Đừng bảo với ta là ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma mới ra cái dạng này đó!"

Ngôn Phi Ly chống một tay đứng dậy, một tay che bụng, nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Lâm Yên Yên hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ tự hỏi. Tóc mai buông xuống, đung đưa đung đưa, quyến rũ động nhân. Hồi lâu mới nói: "Ta còn chưa nghĩ ra. Bất quá, ta đến xem một chút ngươi có thể sinh ra cái gì!" Thình lình bật cười khúc khích, lại nói: "Ta quên mất, ngươi không phải đã sinh đẻ một lần rồi sao? Khó trách sao ta cứ thấy tiểu tạp chủng Diệu Nhật kia trông giống giống ngươi, nguyên lai đúng là do nam nhân ngươi sinh hạ. Trước đây ta có nghe đến bộ tộc Ma Da, nam nữ đều sinh đẻ được, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, giờ đã mở mang kiến thức rồi."

Ngôn Phi Ly nghe nàng nói tới Ly nhi, lòng thắt lại, càng nhăn trán. Nghe rõ nàng oán giận thế nào, ngữ khí vẫn bình thản, tâm trạng thập phần bất an. Trong bụng, tự nhiên xao động dữ dội, khiến sắc mặt y trắng nhợt không còn chút huyết, tay càng ôm chặt bụng.

Lâm Yên Yên rất biết nhìn người, cẩn thận quan sát, thấy thế bèn nói: "Ngôn tướng quân hình như không thoải mái, có phải động thai khí? Nói cũng phải, thật vất vả mới đưa được ngươi từ biệt viện tới đây, bôn ba vậy sợ chịu không nổi. Bụng ngươi lại lớn như vậy rồi, không phải sắp sinh chứ?"

Bụng Ngôn Phi Ly đau thắt lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không chống cự nổi nữa, ngã xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro