Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Dì Hứa

Biên tập: Dưa Hấu

Chỉnh sửa: Thỏ┃Đọc kiểm: Bí Đao

Ông nội gọi điện nói ông chơi rất vui, còn gửi ảnh chụp chung trong tuyết của bốn người họ cho tôi. Ông đứng đầu trong tấm ảnh, tươi cười rạng rỡ, giang hai cánh tay giơ thành hình "Cái kéo".

Ông nội đã ở đảo Thanh Mai từ nhỏ nên luôn luôn hiếu kỳ và khao khát đối với khí hậu hoàn toàn khác biệt của phương Bắc. Đôi khi, loại tình cảm kì lạ này thậm chí đạt đến mức khó tin.

Mấy ngày trước bà cô còn nhắn tin cho tôi, nói ông nội vừa ra khỏi cửa đã ăn tuyết đến nghiện, thậm chí còn nắn tuyết thành một quả cầu rồi xem nó như que kem mà gặm. Tôi đọc mà răng đau từng đợt, không biết sao ông nội lại có thể ăn được nữa.

Tôi sợ ông bị tiêu chảy, gọi điện thoại nhắc ông chú ý vệ sinh, kết quả ông vờ như không thấy rồi treo điện thoại của tôi không trả lời, còn trách bà cô sao lại mách lẻo với tôi.

Thật là, còn trẻ con hơn mấy đứa bé nữa. So với ông, Nhạn Vãn Thu đúng là quá trưởng thành và hiểu chuyện.

Thứ bảy Nhạn Vãn Thu được nghỉ, tôi cũng được nghỉ nên ở nhà chăm sóc cô bé.

Sau khi ăn bữa trưa đơn giản, tôi đề nghị đi dạo siêu thị, Nhạn Vãn Thu đồng ý không chút nghĩ ngợi.

Mua chút đồ ăn vặt, đi dạo đến khu đồ tươi sống, tôi hỏi Nhạn Vãn Thu: "A Sơn thích ăn cái gì?"

Cô bé ngồi trong xe đẩy, nghĩ một lúc mới nói: "Cậu không đặc biệt thích thứ gì, cũng không đặc biệt ghét thứ gì. Nhưng mà..." Cô bé ngại ngùng cười một tiếng với tôi: "Em thích ăn Katsudon. Anh muốn làm ạ?"

Xem ra cô bé đã sớm nhìn rõ tính toán của tôi.

Sống ở nhà bọn họ mấy hôm, cơm nước đều do Nhạn Không Sơn nấu, cảm giác rất vất vả nên hôm nay tôi muốn làm xong cơm trước khi anh về đến nhà. Chờ khi anh vừa vào cửa là đã có cơm canh nóng hổi để ăn, xem như là quà đáp lễ vì anh đã cho tôi ở lại mấy ngày nay.

"Cơm thịt heo chiên xù à, có vẻ không khó. Được rồi, chọn món này đi." Tôi đẩy xe về hướng khu thịt gia cầm, dựa theo đề nghị của dì cân hàng, cuối cùng chọn một miếng sườn heo đen.

Lại mua ít nguyên liệu làm cà ri, tôi và Nhạn Vãn Thu dẹp đường hồi phủ.

Phòng bếp là nơi rất nguy hiểm, tôi bảo Nhạn Vãn Thu ra ngoài chơi game, mình thì đóng cửa phòng bếp nghiên cứu thực đơn.

May là Nhạn Vãn Thu thích ăn thịt heo chiên xù chứ không phải Tùng Thử Quế Ngư, nếu không đến lúc đó ôm chân Phật cũng vô dụng.

Một nồi nấu cà ri, một nồi khác cho dầu vào chuẩn bị chiên sườn heo. Phần đầu cũng không quá tệ, không xảy ra quá nhiều vấn đề, nhưng đến bước quan trọng nhất thì vấn đề lại ập tới. Rào cản mà tôi và tất cả người mới đều khó mà vượt qua —— sợ dầu bắn.

Lúc cho sườn heo vào chảo dầu để chiên, tôi quá gấp gáp nên không chờ đến khi nó hoàn toàn chạm vào đáy nồi mới buông tay, mà khi còn cách một khoảng nhỏ tôi đã vội rụt tay lại, dẫn đến việc sườn heo bị "quẳng" xuống, dầu văng lên tung tóe.

Đa phần số dầu cũng không bắn quá xa, vẫn rơi lại trong nồi, chỉ có một giọt dầu nóng, không nghe lời mà rơi lên mu bàn tay của tôi.

Làn da đau nhói lên trong thoáng chốc, tôi định lập tức chạy tới dội nước lên, đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông.

Tôi không thể làm gì khác hơn là vội vàng tắt lửa, chạy ra ngoài mở cửa.

"Ai vậy, chuyển phát nhanh ạ?" Nhạn Vãn Thu chuyên tâm chơi trò chơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không nhìn về bên này chút nào.

"Anh không biết nữa." Tôi đưa tay mở cửa, lúc nhìn thấy người phụ nữ trung niên xa lạ ngoài cửa thì hơi giật mình lo lắng.

Mặc dù bà ấy chưa mở miệng nhưng tôi chắc chắn rằng bà có quan hệ máu mủ với Nhạn Vãn Thu. Thậm chí, tôi cảm thấy lúc Nhạn Vãn Thu bốn mươi năm mươi tuổi có lẽ cũng có ngoại hình thế này.

Khi nhìn thấy tôi bà cũng hơi ngạc nhiên, chần chờ xác nhận: "Đây có phải nhà của Nhạn Không Sơn không?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Nhạn Vãn Thu nghe được động tĩnh ngoài cửa, đột nhiên kêu lên: "Bà dì! Có phải là bà dì không? Bà đến thăm con sao?"

Cô bé vội vã đứng từ dưới đất lên, chạy ra cổng, lập tức nhào vào trong ngực người phụ nữ.

"Ôi ôi cục cưng bé bỏng của bà." Người phụ nữ ôm Nhạn Vãn Thu vào trong ngực, âu yếm vỗ lưng của bé: "Bà dì nhớ con muốn chết, lâu quá không gặp con, con có nhớ bà dì không?"

"Nhớ chứ, con nhớ bà nhiều lắm."

Trị số cảm xúc trên đỉnh đầu hai người đều tăng vọt lên một khoảng lớn, nằm đâu đó 80.

Tôi hình dung 80 trở lên là hạnh phúc của người bình thường; 85 trở lên là hạnh phúc khi hôm nay đột nhiên được nghỉ ngơi; 90 trở lên là bị một triệu tiền trúng xổ số đập vào mặt; 95 trở lên thì trước mắt tôi còn chưa gặp được, nhưng nếu như gặp đó có lẽ là —— Niềm hạnh phúc tôi không thể tượng tượng nổi.

"Ngại quá, cậu là..." Xác định đây chính xác là nhà Nhạn Không Sơn, người phụ nữ không còn câu nệ, trực tiếp ôm Nhạn Vãn Thu vào phòng.

Tôi đi sau đóng cửa cho bà, nghe vậy nói: "Con ở sát vách, mấy ngày nay nhà con đang sửa lại mạch điện, ông nội lại đi du lịch nên tạm thời ở nhờ bên đây ạ."

Nhạn Vãn Thu gọi bà là "bà dì", vậy có lẽ bà là dì của Nhạn Không Sơn. Lần đầu tiên gặp người lớn trong nhà Nhạn Không Sơn, còn đột ngột đến vậy nên tôi hơi luống cuống chân tay, đóng cửa xong rồi cứ đứng ngốc ra ở đó, không biết nên làm gì tiếp.

"Ra là thế, dì đã nói sao chỗ A Sơn lại có thêm một đứa bé." Người phụ nữ ôm Nhạn Vãn Thu ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt ôn hòa nói: "Dì là dì của A Sơn, họ Hứa, con cứ gọi là 'Dì Hứa' đi."

"Dạ." Tôi chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn gọi bà một tiếng.

Bà khẽ cười híp mắt, có vẻ bà thích tôi.

"Con mặc thế này... Là đang nấu cơm à?" Bà đánh giá tạp dề trên người tôi.

Nhờ lời nhắc của bà tôi mới nhớ trong nồi còn một miếng sườn lợn chiên xù.

"Dì cứ chơi cùng Thu Thu trước đi ạ, con vẫn còn chút việc..." Nói xong tôi chạy vội vào phòng bếp.

May là vừa rồi trước khi ra mở cửa tôi có tắt bếp, sườn lợn chiên chỉ ngâm trong dầu chứ không có khét lẹt.

Lần nữa bật chảo dầu lên, vớt sườn lợn chiên xù đã vàng giòn ra, sau đó là miếng thứ hai, thứ ba, tiếp tục như thế. Đến khi giải quyết xong toàn bộ số sườn lợn, tôi nhìn thời gian cũng sắp tới giờ tiệm sách đóng cửa, bèn đi gọi điện thoại cho Nhạn Không Sơn.

Bên kia nhanh chóng tiếp điện thoại, trong giọng Nhạn Không Sơn mang theo tiếng cười dịu dàng: "Sao thế?"

Tôi đưa mắt ra ngoài phòng bếp, Nhạn Vãn Thu đang trò chuyện khí thế với bà dì trong phòng khách, hình như đã bắt đầu giới thiệu gamepad của mình với bà dì.

"Hôm nay em làm Katsudon, anh không cần mua thức ăn đâu, với lại... Dì anh tới."

Đầu bên kia im lặng, lúc trả lời lại thì sự nhẹ nhàng trong giọng nói đã biến mất.

"Anh biết rồi."

Cúp điện thoại, tôi thò đầu ra từ phòng bếp, hỏi: "Dì ơi, dì ăn cơm tối chưa?"

"Không cần, con không cần chuẩn bị thêm cho dì." Bà tranh thủ đáp lời tôi: "Cho dì hai miếng là được, dì đang giảm cân."

"Dì ăn được sườn heo chiên xù và cà ri không ạ?"

Bà cười một tiếng, nhìn về phía tôi: "Được, dì ăn được hết."

Tôi dọn cơm, cắt gọn sườn lợn chiên, rưới cà ri lên trên, làm xong vừa lúc Nhạn Không Sơn trở về.

So với sự nhiệt tình của Nhạn Vãn Thu với dì Hứa, anh cùng lắm cũng chỉ có thể xem là "Khách sáo". Lúc ăn cơm cũng không chủ động nói chuyện, phần lớn là dì Hứa hỏi, anh trung thực đáp.

"A Sơn, con cũng sắp ba mươi rồi còn chưa quyết định sao?"

Mi tâm Nhạn Không Sơn giật giật, vô cùng kiềm chế để không mất kiên nhẫn.

"Vấn đề này dì đã hỏi con rất nhiều lần rồi, đáp án của con vĩnh viễn chỉ có một. Con không định kết hôn, con cảm thấy ở một mình rất tốt."

Nhạn Vãn Thu ngoan ngoãn bới cơm, có vẻ như đã không còn bất ngờ với tình huống này.

Mặc dù hiện giờ tôi là bạn trai (thực tập) của Nhạn Không Sơn, nhưng tôi biết đây không phải chuyện tôi có thể xen vào, cũng đành phải cúi đầu xuống, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

"Con như thế này thì sao có thể khiến bố mẹ và Tân Vũ ở thế giới bên kia an tâm được?"

"Bọn họ sẽ không ép con làm chuyện con không thích."

"Con..." Dì Hứa hơi khó thở: "Quên đi, hôm nay dì không nói tới chuyện của con, con muốn thế nào thì cứ làm thế đó, dù sao con cũng không cần dì quan tâm. Hôm nay dì đến là muốn nói với con về chuyện của Thu Thu."

Nghe việc có liên quan đến Nhạn Vãn Thu, tôi bất giác trộm giương mắt nhìn sang.

"Đinh Bạch Châu chỉ ở trong nước hai tháng, chẳng mấy chốc sẽ đi..."

Không ngờ bà vừa mở miệng đã quăng một quả bom, lòng tôi run sợ quét mắt nhìn Nhạn Không Sơn, phát hiện ngoại trừ sắc mặt hơi trầm xuống thì không có dấu hiệu bộc phát, tôi âm thầm thở phào một hơi.

"Chờ chút." Anh đưa tay dừng câu chuyện của dì Hứa lại: "Chúng ta ra ngoài nói." Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hai người lần lượt ra ngoài sân, cách bức tường lại thêm cách một khoảng xa như vậy, tôi không nghe được gì cả.

Đột nhiên Nhạn Vãn Thu nhảy xuống từ trên ghế, nhanh chóng chạy đến dán tai lên cửa.

Tôi không cản cô bé được nên đành phải đi theo cô bé đến bên cửa.

"Em đừng nghe lén." Tôi ngồi xổm xuống, chịu đựng lòng hiếu kỳ nói: "A Sơn không muốn cho em nghe, chúng ta đi chơi trò chơi được không?"

"Suỵt!" Nhạn Vãn Thu giơ một ngón tay lên ý bảo tôi im lặng: "Em nghe bà dì bảo A Sơn cho họ Đinh thêm một cơ hội, nói dù sao em cũng là con gái của ông ấy..."

Như vậy mà cũng cho cơ hội? Dì cũng tốt bụng quá rồi đó?

Tôi nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được mà dán lỗ tai lên cùng Nhạn Vãn Thu, gia nhập vào đội ngũ nghe lén.

"Hắn không thể nào dẫn Thu Thu đi, vợ của hắn sẽ không đồng ý..."

"Cho nên? Hắn muốn gặp thì con nhất định phải cho hắn gặp?"

"Con có cản thì cũng cản được bao lâu? Giấu diếm được mấy năm? Đến khi Thu Thu lớn lên, hắn luôn có cách để tìm con bé. Lỡ như, Thu Thu cũng muốn gặp cha ruột thì phải làm sao bây giờ?"

Nhạn Không Sơn trầm mặc một lúc, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, nói: "Con sẽ không nhượng bộ."

Rốt cuộc dì Hứa bị sự ngoan cố của anh chọc giận: "Được rồi được rồi, là tôi xen vào việc của người khác, sau này tôi không quản các người nữa, tùy anh muốn sống thế nào thì sống đi!"

Đột nhiên, tôi cảm thấy cánh cửa dưới thân giật giật, tôi lùi lại một chút, cúi đầu xem xét thì phát hiện là Nhạn Vãn Thu mở cửa.

Cô bé mở cửa, cũng không ra ngoài mà chỉ đứng tại chỗ, nói xen vào hai người ngoài cửa: "Hai người đừng cãi nhau, con đi gặp ông ấy là được." Cô bé bình tĩnh nói: "Con muốn gặp ông ấy."

Dì Hứa đang định rời đi thì kinh ngạc nhìn lại, Nhạn Không Sơn lộ vẻ bất ngờ.

Những đứa trẻ khác thì tôi không biết, nhưng Nhạn Vãn Thu luôn luôn có suy nghĩ của riêng mình. Suy nghĩ này có đôi khi đến người lớn cũng phải sợ hãi thán phục, đồng thời mặc cảm.

Cô bé trấn định tự nhiên đứng trước mặt hai người lớn, không e dè nói ra "Con đi gặp ông ấy là được.", khiến người ta bất ngờ lại như thể... Không bất ngờ đến thế.

Nhạn Không Sơn có thể phớt lờ lời thuyết phục của dì, nhưng lại không thể phớt lờ lời yêu cầu của Nhạn Vãn Thu.

Tôi có thể nhìn ra anh cực kỳ miễn cưỡng, nhưng dù có miễn cưỡng đến sắp thổ huyết thì đến cuối cùng anh vẫn gật đầu, đồng ý cho Nhạn Vãn Thu gặp Đinh Bạch Châu.

Hai người được sắp xếp cho gặp nhau vào ngày mai, dì Hứa ở lại qua đêm, ngủ trong phòng Nhạn Vãn Thu.

Đêm đã khuya, vạn vật đều yên tĩnh lại. Nhạn Không Sơn vẫn chưa về phòng, anh nói đi hút một điếu thuốc, một điếu thuốc này đã hút hơn hai tiếng.

Tôi ra sân tìm anh, anh ngồi trên ghế dài, trên mặt bàn trước người có hai lon bia rỗng và chiếc gạt tàn vương đầy tàn thuốc.

Tôi yên lặng ngồi bên cạnh anh không nói gì cả, chỉ ở bên anh.

"Katsudon hôm nay ngon lắm." Anh chống khuỷu tay trên bàn, giữa ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, cũng không biết vì sao mà đột nhiên chợt nhớ phải khen tôi.

Nhưng tôi vẫn rất cao hứng vì được khen, cảm giác bị bỏng cũng đáng giá.

Tôi mím môi ngượng ngùng cười cười: "Lần này không được thành thạo cho lắm, có lẽ lần sau sẽ tốt hơn."

Trên mặt anh lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt anh bỗng rơi vào tay tôi.

"Tay em sao thế?" Anh cầm tay tôi lên, nhìn mụn nước trên mu bàn tay, hơi cau đôi lông mày.

Tôi muốn rút tay về, nhưng anh không cho.

"Em bất cẩn bị bỏng..." Tôi nhỏ giọng nói.

Khó khăn lắm mới nấu cơm một lần, còn làm bỏng tay, cảm giác vô dụng quá đi.

Có phải đây cũng nằm trong mục trừ điểm hay không? Tôi hơi lo âu một tí.

"Anh biết em không lâu, nhưng luôn thấy em bị thương." Anh vuốt ve ngón tay của tôi: "Em nói xem, vì sao em luôn luôn bị thương?"

Tôi không nói nên lời. Cái này bảo tôi phải nói thế nào?

Bởi vì em khá là xui xẻo hả?

"Em mà còn như vậy, thì anh phải nâng mức độ bảo vệ của em lên ngang với Thu Thu." Anh cúi đầu nhẹ nhàng dán môi lên mu bàn tay tôi, không chạm vào mụn nước mà là hôn sang bên cạnh.

Xúc cảm rõ ràng là mềm mại, bỏng người nhưng tôi lại cảm thấy nó giống như bị một cái lông vũ gãi, ngứa đến thấu tim.

"Ngang với Thu Thu... Là như nào ạ?"

Anh giương mắt nhìn qua, khi đang nói chuyện, hơi thở nóng ướt theo đầu lưỡi đụng chạm như có như không, khiến tôi muốn rút tay về mà không nỡ rút.

"Tất cả những vật nguy hiểm, sắc bén em cũng không thể tự tiện sử dụng. Làm gì cũng phải được anh cho phép, nhận được sự đồng ý của anh."

Tôi: "..."

Làm sao đây? Tôi hơi rung động rồi, cảm thấy đề nghị của anh rất có sức hấp dẫn.

Anh thấy tôi không đáp, có thể là hiểu lầm tôi đã bị dọa, anh ngồi dậy, dập điếu thuốc trong tay rồi cười nói: "Đùa thôi. Đi vào đi, để anh tìm cao trị bỏng cho em xem có hay không."

Nói đùa à...

Tôi được anh dẫn vào trong nhà, đầu tiên là trong lòng thoáng qua một xíu tiếc nuối, sau đó lại bị bản thân làm câm nín.

Dư Miên, mày khắc chế chút đi, đừng lúc nào trong đầu cũng chỉ có yêu đương như thế! Đầu óc mày vốn đã không tốt rồi, cứ tiếp tục như vậy không phải là càng không ổn hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro