Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Không mặc kệ em

Bên ngoài tiếng mưa rơi dường như lớn hơn, tay Trần Kỳ Chiêu vô thức đặt lên vai Thẩm Vu Hoài. Sau câu nói "sẽ không" kia, không khí giữa hai người dường như rơi vào im lặng, tưởng chừng như rất lâu, nhưng cũng có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi.

Trần Kỳ Chiêu hơi rũ mắt, lòng bàn tay vuốt ve trên vai Thẩm Vu Hoài, qua lớp áo, cậu cảm nhận được xương quai xanh của anh. Trong sự tĩnh lặng, cậu dường như có thể cảm nhận được nhịp tim rất nhỏ từ lồng ngực, từng nhịp từng nhịp, mạnh mẽ và đầy sức sống.

Nóng bỏng lại mãnh liệt.

Người đàn ông không làm gì cả, chỉ để mặc cậu vuốt ve, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.

Khi động tác của cậu bắt đầu chậm lại, anh lên tiếng hỏi: "Ra ngoài không? Chúng ta ở trong này lâu lắm rồi."

Trần Kỳ Chiêu nhìn Thẩm Vu Hoài, đột nhiên nói: "Quần áo của em ướt rồi."

Thẩm Vu Hoài khẽ ngẩn người, để ý đến bồn rửa mặt ướt sũng và những vết nước trên quần áo Trần Kỳ Chiêu.

Ngoài phòng bệnh, Trần Thời Minh gọi điện thoại xong, vừa bước vào thì bỗng nhiên nhìn thấy cửa nhà vệ sinh cách đó không xa đang mở, Thẩm Vu Hoài từ bên trong đi ra nhưng lại không thấy Trần Kỳ Chiêu. Anh ấy nhìn thấy tình huống này thì hơi ngạc nhiên, ánh mắt dò xét dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài một lúc, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Góc nhìn qua cửa bị hạn chế, không thể nhìn thấy phía nhà vệ sinh.

Anh ấy nhớ lại lúc vừa nghe điện thoại, hình như không nhìn thấy Thẩm Vu Hoài.

"Quần áo của em ấy ở đâu?" Giọng điệu của Thẩm Vu Hoài như thường nói: "Em ấy muốn tắm rửa một chút."

Trần Thời Minh nghe vậy đành phải đi lấy một bộ quần áo, đến cửa nhà vệ sinh gõ cửa, ngay sau đó thì Trần Kỳ Chiêu đưa tay ra lấy. Anh ấy kìm nén cảm giác kinh ngạc trong lòng, quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Trương Nhã Chi trở về, đi qua nói vài câu.

Trong nhà vệ sinh rất nhanh truyền ra tiếng nước, thấy Trương Nhã Chi ở lại trong phòng bệnh, ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Thẩm Vu Hoài một lát.

Thẩm Vu Hoài chú ý thấy ánh mắt anh ấy, thấy anh ấy đi ra ngoài, "Dì Trương, cháu ra ngoài một lát."

Trương Nhã Chi đáp: "Được rồi, các con cứ đi đi, ở đây có mẹ trông nom là được rồi."

Ban đêm hành lang tương đối yên tĩnh, ít người qua lại.

Bên ngoài phòng bệnh cao cấp chỉ có quầy y tá ở xa, sau khi Trần Thời Minh gọi người ra, giọng nói không khỏi trầm xuống vài phần: "Lúc nãy cậu đến chỗ bác sĩ, bác sĩ có nói gì không?"

"Không có." Trước đó không lâu Thẩm Vu Hoài và Trương Nhã Chi đã đi đến phòng khám bệnh, bác sĩ đề cập đến tất cả những phản ứng khi dùng thuốc và biến hóa cảm xúc của Trần Kỳ Chiêu trong khoảng thời gian này, rõ ràng đã phối hợp dùng thuốc một khoảng thời gian nhưng biểu hiện của Trần Kỳ Chiêu không khác gì so với ban đầu, ngược lại thì tác dụng phụ của thuốc bắt đầu có biến hóa rõ ràng.

Thẩm Vu Hoài nghĩ đến ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu trong nhà vệ sinh lúc nãy, đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy Trần Thời Minh nói.

"Hình như em ấy rất sợ chúng ta xảy ra chuyện." Ánh mắt Trần Thời Minh dừng lại trên ghế nghỉ đối diện, "Nói ra thì có chút khó tin nhưng em ấy thật sự rất để ý những điều này."

Trần Thời Minh đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên nhân gây ra nỗi lo lắng của Trần Kỳ Chiêu. Ban đầu, họ cho rằng nguyên nhân lớn nhất có lẽ là chuyện y tế Lâm Thị và chuyện của nhà họ Cố. Trần Kỳ Chiêu đã dồn quá nhiều tâm sức vào những việc đó cho nên anh ấy cố gắng hết sức mang đến một số thông tin liên quan cho Trần Kỳ Chiêu, hy vọng có thể giảm bớt sự lo lắng của cậu đối với những việc này nhưng trên thực tế không có nhiều chuyển biến tốt đẹp. Cho đến hôm nay, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên có phản ứng, anh ấy liên tưởng đến một số chi tiết trước đây đã xem nhẹ.

"Em ấy thực sự lo lắng tôi sẽ gặp tai nạn xe cộ, sẽ bị liệt, cũng lo lắng bố tôi sẽ bị xuất huyết não, đột quỵ." Giọng điệu Trần Thời Minh mang theo vài phần chần chờ, nhưng lúc này lại như từng chút từng chút lột tả những chi tiết này ra để tìm hiểu, "Rất nhiều lần em ấy đã kích động khi nói về những giả thiết này."

Trần Thời Minh hồi tưởng lại tình huống lúc đó, dù chuyện đó đã êm xuôi nhưng Trần Kỳ Chiêu lại nghĩ rằng nó là một yếu tố không xác định có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Em ấy luôn đưa vấn đề theo hướng cực đoan, đáng sợ, rồi tự định ra một kết cục xấu nhất cho tất cả mọi chuyện. Trần Kỳ Chiêu đã từng nghĩ đến việc anh ấy gặp tai nạn xe cộ bị liệt, cũng nghĩ đến việc bố anh ấy bị xuất huyết não không thể cứu được, thậm chí còn suy nghĩ đến việc tập đoàn Trần thị cuối cùng sẽ phá sản dưới sự chèn ép của Lâm thị và nhà họ Cố.

Trong khi họ vẫn đang suy nghĩ để tìm ra phương án giải quyết ổn thỏa nhất, Trần Kỳ Chiêu đã hình dung ra kết quả đáng sợ nhất, để không cho kết quả này xảy ra nên đành áp dụng những phương thức càng cực đoan hơn, cứ như thể em ấy thực sự đã trải qua cái giấc mơ đáng sợ hoang đường kia và đang nỗ lực xoay chuyển kết cục của giấc mơ đó.

Thẩm Vu Hoài hơi rũ mắt, nghĩ đến câu hỏi đột ngột của Trần Kỳ Chiêu trong phòng vệ sinh, anh trả lời: "Nỗi lo âu của em ấy có thể không phải là chuyện của Lâm thị, mà là sự an toàn của mọi người."

Lòng Trần Thời Minh chùng xuống, "Tôi đi tìm bác sĩ nói chuyện."

Tối nay bác sĩ vẫn còn trực ban, sau khi nghe Trần Thời Minh nói, ông ấy hiếm khi trầm mặc một lát rồi mới mở miệng: "Tình huống của cậu ấy có chút không giống với những bệnh nhân tôi từng tiếp xúc. Phần lớn bệnh nhân tôi từng tiếp xúc có nguyên nhân lo âu từ chính họ, chẳng hạn như là cái chết, một số bệnh nhân có thể rất lo âu về cái chết của chính mình và sinh ra sợ hãi đối với tất cả các yếu tố khả nghi dẫn đến cái chết của họ. Trường hợp như cậu ấy, lo âu vì sự an nguy của người khác, thật sự là khó mà khẳng định được."

"Tình huống của cậu ấy hiện tại thật ra chưa tính là nghiêm trọng, ít nhất là khi phối hợp điều trị, có thể dùng thuốc để kiềm chế một số cảm xúc." Bác sĩ nhìn hai người trước mặt, đành phải nói: "Nhưng các cậu cũng biết thuốc chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có thể tìm ra nguyên nhân lo âu chủ yếu của cậu ấy rồi tìm cách giảm bớt nỗi lo lắng và sợ hãi của cậu ấy."

Bác sĩ đã gặp qua rất nhiều người bệnh khó tính, cũng gặp qua rất nhiều người bệnh không phối hợp.

Nhưng một bệnh nhân hợp tác như Trần Kỳ Chiêu, thật ra ông rất ít khi gặp. Nhìn qua thì có vẻ là hợp tác nhưng trên thực tế, tâm cảnh giác và dục vọng khống chế của đối phương rất mạnh. Sự hợp tác chẳng qua là thủ đoạn để đối phương khống chế quá trình trị liệu này, kết quả ngược lại có thể sẽ vì tác dụng phụ của thuốc mà kích phát những mặt tối hơn của cậu.

-

Bên ngoài mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách cực kỳ giống tiếng nước trong nhà vệ sinh.

Đường xe chạy bên cạnh bệnh viện tư nhân tương đối yên tĩnh, tiếng máy thu phí bãi đậu xe vang lên một tiếng, Thẩm Vu Hoài chậm rãi lái xe rời khỏi bệnh viện, cảnh phố xung quanh lùi lại phía sau, con đường không dài mà lại có cảm giác đi mãi không hết.

Một lát sau, anh dừng xe.

Trên đường có những chiếc xe khác nối đuôi nhau đi đi lại lại, Thẩm Vu Hoài ngồi trên ghế lái trầm mặc hồi lâu, tay vô thức hướng đến chỗ hộp số vuốt ve, sờ đến ví tiền. Anh dừng lại, khi mở ví tiền ra thì nhìn thấy ở ngăn giữa có một tấm ảnh chụp.

Pháo hoa trên bờ biển, còn có Trần Kỳ Chiêu.

Thẩm Vu Hoài nhìn một hồi, lấy tấm kẹp ở dưới ra, là ảnh chụp lúc còn bé. Trần Kỳ Chiêu hồi nhỏ ngồi bên cạnh anh, khi cười về phía ống kính thì lộ ra một chiếc răng nanh rất đáng yêu, lần trước anh đi in hai tấm ảnh này, sau khi sửa lại kích cỡ thì đặt trong ví tiền.

Phía xa có tiếng "bíp", có người bấm còi ô tô. Thẩm Vu Hoài hoàn hồn, ngẩng đầu thì thấy cách anh hai cửa hàng, có người bất chấp mưa chạy vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, lúc ra thì vội vàng chạy vào xe.

Mở cửa xe ra, Thẩm Vu Hoài cầm ô đi vào cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng nhỏ ven đường không có nhiều đồ lắm, nhưng những đồ cần thiết thì đều có. Anh lang thang không mục đích đi hết một vòng, cuối cùng dừng lại ở kệ hàng gần cửa. Anh cầm một gói kẹo bạc hà, đến quầy tính tiền.

"Chỗ này có bán bình thủy tinh không?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

Nhân viên thu ngân dừng lại một lát, từ dưới quầy lấy ra một chiếc bình thủy tinh, "Không bán, anh có muốn loại bình thủy tinh này không? Lần trước làm sự kiện còn dư lại."

Đồng hồ chỉ chín giờ tối, toàn bộ bệnh viện đều yên tĩnh trở lại.

Trần Kỳ Chiêu tắm rửa xong ra ngoài thì không thấy Thẩm Vu Hoài, cơn buồn ngủ cũng ập đến. Cậu nằm trên giường chưa được bao lâu thì đã thiếp đi. Trong giấc mơ, hoàn cảnh rối rắm phức tạp, lúc thì là biển nước đen mênh mông, lúc thì là đủ loại tình huống hỗn loạn. Đến khi hình ảnh dừng lại ở một khung cảnh nào đó, Trần Kỳ Chiêu chợt tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc đèn màu cam ấm áp không xa.

Trần Kỳ Chiêu nằm trên giường không động đậy, đôi mắt máy móc nhìn xung quanh, cho đến khi nhịp tim dần dần bình phục trở lại, cậu nghe thấy tiếng gõ rất nhỏ truyền đến từ phía không xa. Ánh mắt cậu liếc sang một bên, nhìn thấy Trần Thời Minh ngồi ở ghế sofa, không biết từ đâu tìm được chiếc đèn bàn nhỏ, chỉ chiếu sáng một vùng nhỏ, lúc này anh ấy đang cau mày thao tác trên bàn phím laptop.

Công việc còn chưa xử lý xong, Trần Thời Minh bảo Trương Nhã Chi đi nghỉ, để anh ấy ở lại đây vừa làm việc vừa trông Trần Kỳ Chiêu.

Chỉ là đêm nay không hiểu vì sao, vừa bắt đầu làm việc chưa bao lâu thì laptop đã có chút trục trặc, hiện tại thì hoàn toàn bị đơ. Anh ấy đang cân nhắc xem giải quyết tình huống này như thế nào thì bỗng nhiên nghe được âm thanh từ phía không xa.

"Đang làm gì thế?"

Trần Thời Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, đang nhìn về phía anh, "Không có gì, em muốn uống nước không?"

"Không cần." Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu hơi dừng lại, "Laptop bị sao vậy?"

"Đơ máy rồi." Trần Thời Minh vẫn đứng lên, đi rót cho Trần Kỳ Chiêu một cốc nước. Khi đến gần, anh ấy chú ý thấy tóc mái của Trần Kỳ Chiêu hơi ướt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, anh khẽ nhíu mày: "Gặp ác mộng à?"

Trần Kỳ Chiêu không trả lời, cậu uống một ngụm nước, liếc nhìn chiếc laptop của Trần Thời Minh, giọng nói bình thường: "Mang lại đây."

Trần Thời Minh: "Cái gì?"

"Laptop." Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn anh ấy, "Đơ máy mà anh định để trợ lý thức đêm mang máy khác đến cho anh chắc?"

Trần Thời Minh á khẩu không nói một lời, khi anh đến đây đúng là không mang theo bất cứ cái gì để làm việc, chủ yếu là do Trần Kỳ Chiêu không thích bọn họ buổi tối đem công việc đến đây xử lý, chiếc laptop quả thật là Tiểu Từ đưa đến. Anh đi qua lấy lại máy tính, đưa cho Trần Kỳ Chiêu rồi nói qua tình hình.

Trần Kỳ Chiêu nhìn một lát, "Hồi đại học anh không phải học qua môn khoa học máy tính à? Sao cái này cũng không giải quyết được?"

"Học khoa học máy tính thì nhất thiết phải biết sửa máy tính à? Anh học phần mềm." Trần Thời Minh hơi dừng lại, "Sao em biết anh học khoa học máy tính ở đại học?"

Trần Kỳ Chiêu giọng điệu bình thường, "Anh từng đề cập rồi."

Trần Thời Minh không nhớ đã từng đề cập chuyện này với Trần Kỳ Chiêu. Quan hệ giữa hai anh em trước đây không tốt, những chuyện đã nói có thể đếm trên đầu ngón tay, Trần Kỳ Chiêu cũng không tò mò về chuyện học đại học của anh ấy. Anh nén lại nghi hoặc trong lòng, tiếp tục nói: "Cái máy này hôm qua đã có chút vấn đề rồi, anh vừa thử sửa nhưng chưa được."

"Có thể là vấn đề phần cứng, cái laptop này... Anh đi tìm hộ lý bên ngoài mượn cái tua vít." Trần Kỳ Chiêu lật chiếc máy tính lại, đưa phần chốt ốc phía sau laptop cho anh ấy xem, "Cái này nhỏ, lấy cái nhỏ là được."

Hộ lý không biết họ lấy tua vít để làm gì, khi đến nơi mới phát hiện là để sửa máy tính. Cô đưa tua vít cho Trần Thời Minh, nói dùng xong thì để ở quầy là được. Tua vít vừa đưa đến tay Trần Kỳ Chiêu, cậu liền thuần thục tháo vỏ lưng của laptop ra, "Bật đèn lên đi."

Trần Thời Minh đi qua bật đèn, sau đó đứng bên cạnh nhìn Trần Kỳ Chiêu thuần thục "mổ" chiếc laptop.

Chàng trai mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi xếp bằng, cúi đầu xử lý máy tính, phần lưng hơi nhô lên những đốt xương rất rõ ràng. Cậu như thể rất am hiểu việc này, khi xử lý không hề do dự chút nào, sau khi mở lớp vỏ ngoài của laptop liền lần lượt kiểm tra các bộ phận bên trong.

Cảnh tượng như vậy không khỏi khiến Trần Thời Minh nhớ lại những năm khi Trần Kỳ Chiêu học cấp hai, cấp ba. Lúc đó quan hệ giữa hai anh em vừa mới bắt đầu xấu đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những lúc hòa thuận. Điều anh ấy thường xuyên nhìn thấy nhất chính là Trần Kỳ Chiêu ngồi chơi máy tính. Em trai anh có hứng thú với trí tuệ nhân tạo không phải nhất thời, từ nhỏ đã rất thích các sản phẩm thông minh, chơi máy tính có thể chơi rất lâu. Chỉ là sau này có chút nghiện game, anh ấy vì ngăn cản nên đã từng cãi nhau với Trần Kỳ Chiêu vài lần.

Tâm tư thời niên thiếu thật khó mà đoán được, anh chỉ sợ em trai mình đi sai đường.

Nhưng giờ nghĩ lại, có những lúc anh ấy cứ cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng, muốn dùng uy nghiêm của người anh cả để áp chế tính tình của Trần Kỳ Chiêu, kết quả là chỉ khiến mối quan hệ ngày càng xa cách.

Rắc một tiếng.

Sau khi được Trần Kỳ Chiêu "chữa cháy", chiếc laptop lại hoạt động trở lại. Cậu vặn chặt ốc rồi nói: "Máy của anh tản nhiệt không tốt lắm, dữ liệu ổ cứng nên sao lưu sớm đi nếu không đợi đến khi hỏng thật thì việc khôi phục dữ liệu sẽ rất chậm. Việc khôi phục dữ liệu em không làm được, anh phải tìm người chuyên nghiệp. Đêm nay chắc là vẫn có thể dùng tạm, đừng mở quá nhiều ứng dụng cùng một lúc."

Trần Thời Minh không đáp lời, đột nhiên hỏi: "Đại học em chỉ tính học tài chính thôi sao?"

Tay Trần Kỳ Chiêu hơi khựng lại, "Chứ sao nữa, học gì chẳng được."

Cậu nhìn Trần Thời Minh: "Sao thế?"

"Em có thể thi bằng kép, các chuyên ngành liên quan đến máy tính của Đại học S cũng thuộc hàng đầu trong nước."

Trần Thời Minh nhận lại laptop, "Có thể học nghiên cứu sinh, hoặc là học bằng thứ hai, nếu thật sự cảm thấy hứng thú thì cứ học đi."

Trần Kỳ Chiêu tránh ánh mắt anh, "Để sau rồi nói."

Cậu nói thêm: "Anh làm việc đi, lần sau đừng đến làm phiền em ngủ."

"Buổi chiều em hỏi anh một câu, lúc đó anh chưa trả lời."

Trần Thời Minh không rời đi, "Lúc đó thiết bị định vị quả thật có khả năng không ai phát hiện ra, mà chúng ta cũng không thể để ý đến từng vấn đề của mọi chuyện được. Nếu tai nạn xe cộ thật sự xảy ra, anh có thể sẽ bị liệt, nhưng anh nghĩ mọi chuyện cũng không đến mức không thể giải quyết được."

"Sao anh biết là không?" Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ta, tâm tình hiếm khi bình tĩnh như vậy, "Cảm xúc khi bị bệnh rất khó kiểm soát, bị liệt, thành phế vật, người cũng không đứng dậy nổi, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn, tất cả mọi người sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác thường."

Con người khi tạo ra tình huống giả thiết thì đều nghĩ mọi thứ sẽ hoàn hảo, Trần Thời Minh cũng vậy. Anh ấy vốn nên tự tin kiêu ngạo đứng trước mặt mọi người, anh ấy là niềm kiêu hãnh của nhà họ Trần, cũng là người có thể một mình gánh vác mọi việc. Nhưng đau ốm giày vò đâu có đơn giản như vậy, người kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ có ngày bị mài mòn góc cạnh, cậu đã từng thấy Trần Thời Minh đứng trên đỉnh của sự thành công, cũng từng thấy anh suy sụp thành bộ dạng tiều tụy...

"Con người luôn có những lúc không thể chịu đựng được. Anh nghĩ mình tự tin như vậy, hậu quả thì sao?" Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thời Minh, từng bước ép hỏi: "Nếu có một ngày anh không thể chịu đựng được nữa, thì sao? Anh sẽ tự sát à?"

Có một số việc khó mà xác định được, chuyện Trần Thời Minh tự sát ở kiếp trước như một cái gai treo lơ lửng. Dù hiện tại Trần Kỳ Chiêu cho rằng Trần Thời Minh không thể nào tự sát, kết cục như vậy ở kiếp trước rất có thể là do nhà họ Cố gây khó dễ, nhưng một khi tồn tại một khả năng nào đó, Trần Kỳ Chiêu liền sẽ cố chấp mà suy xét đến hậu quả này. Nếu ở kiếp trước không phải nguyên nhân do nhà họ Cố mà Trần Thời Minh chết vì một nguyên nhân khác thì sao? Nếu anh ấy thật sự tự sát thì sao?

Trong phòng bệnh dường như chỉ còn lại tiếng nói của Trần Kỳ Chiêu. Cậu gần đây gầy đi, lúc cảm xúc kích động thì ngực sẽ hơi phập phồng, đôi mắt nhìn người vừa hung dữ vừa sắc bén. Trần Thời Minh ngày đó ở phòng nghỉ đã thấy Trần Kỳ Chiêu khàn cả giọng chất vấn bố mình, cũng từng thấy bộ dạng Trần Kỳ Chiêu kích động hơn thế.

Sau ngày hôm đó, anh ấy thật ra càng hy vọng Trần Kỳ Chiêu có thể thông qua cách đó để phát tiết ra, bất mãn cũng được, đau khổ cũng được, nhưng Trần Kỳ Chiêu đã không làm vậy. Tất cả những bùng nổ của cậu dường như sau ngày hôm đó đã hoàn toàn biến mất, không có bất mãn, không có chất vấn, chỉ còn lại sự bình tĩnh hoàn toàn không phù hợp với cậu. Cậu như một người trưởng thành bình tĩnh lý trí, biết những ảnh hưởng mà cảm xúc tiêu cực mang lại, cố gắng hết sức để kiểm soát, đè nén tất cả vào đáy lòng.

Nhưng em trai anh không phải là một người bình tĩnh, cậu bướng bỉnh, kiêu ngạo, lại mang dáng vẻ kiêu căng được nuông chiều quá mức. Cái kiểu kiêu căng ấy dường như từ ngày nào đó đã trở thành chiếc mặt nạ trên mặt Trần Kỳ Chiêu. Đến khi không cần mang lớp mặt nạ ấy nữa, thứ lộ ra chỉ là sự bình tĩnh vỡ vụn như mặt nước lặng im.

Trần Kỳ Chiêu lo lắng cho họ nên lúc trước đã dùng giọng điệu cứng rắn và khó nghe để đưa Trương Nhã Chi đi kiểm tra sức khỏe, lo lắng Trần Kiến Hồng không khỏe mạnh, nên đã mua máy đo huyết áp về nhà, thậm chí lo lắng cho cả anh ấy nên mới để ý đến những chi tiết liên quan đến chiếc xe, phát hiện ra một số âm mưu đằng sau.

Rất có thể cậu đã sớm biểu hiện ra rồi, chỉ là họ chưa từng để ý, cho rằng đó chỉ là thời kỳ nổi loạn của cậu đã kết thúc và họ được đón nhận một cậu em hiểu chuyện khiến mọi người vui mừng.

Trần Thời Minh đã từng tự hào vì em trai mình hiểu chuyện, nhưng hiện tại sự hiểu chuyện này anh ấy tình nguyện không cần.

Ít nhất là trước mặt người nhà, anh không muốn để Trần Kỳ Chiêu phải chịu đựng gánh nặng.

Trần Kỳ Chiêu nói xong, Trần Thời Minh không nói gì thêm.

Rất lâu sau, khi cảm xúc của Trần Kỳ Chiêu đã bình phục trở lại, cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời.

Trần Thời Minh lên tiếng.

"Sẽ không tự sát." Trần Thời Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc, giống như anh ấy đã thừa hưởng sự nghiêm nghị từ Trần Kiến Hồng, những lời anh ấy nói ra dường như đã trải qua sự cân nhắc cẩn thận, vô cùng nghiêm túc.

Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ta, "Nói năng tự tin như vậy, chưa trải qua thì sao anh biết?"

Giọng Trần Thời Minh rất vững vàng, khi nói ra không hề do dự: "Trong trường hợp giả thiết của em có thể xảy ra, nếu anh thật sự gặp tai nạn xe cộ và bị liệt đến mức không thể chữa khỏi được, rồi thật sự có ý nghĩ đó... thì dù có đi đến cực đoan, anh cũng sẽ không."

"Nếu quan hệ của em và anh không tốt, bố mẹ cũng không còn, em và anh mỗi ngày cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì thì nhà họ Trần sẽ không thể đứng vững được." Giọng Trần Kỳ Chiêu hơi phập phồng, "Anh không có đường lui, nhà họ Trần cũng không có."

Trần Thời Minh hỏi: "Không phải còn có em à?"

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại: "... Em thì có gì tốt, không chọc tức anh đến chết đã là không tệ rồi."

Trần Thời Minh khẽ nhíu mày, chỉnh lại cách nói của cậu: "Nếu anh thật sự mặc kệ em thì anh đã chẳng nói một lời nào rồi. Chính vì lo lắng cho em nên anh mới lần nào cũng quản em."

Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ấy.

"Tự sát là một hành vi vô trách nhiệm."

Trần Thời Minh: "Anh là anh trai em, nếu thật sự rơi tình huống cực đoan đó, thành phế vật..."

"Anh có thể sẽ không nói lời nào tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không mặc kệ em."

Trần Kỳ Chiêu tránh ánh mắt Trần Thời Minh, như thể nhớ lại mỗi lần cậu say rượu trở về căn hộ nhỏ kia, Trần Thời Minh ngồi xe lăn với vẻ mặt buồn bã ở cửa chờ cậu.

"Những điều này đều do giả thiết của em dựng lên. Mà hiện tại sẽ không có chuyện cực đoan như vậy xảy ra, dù là anh hay những người khác, đều sẽ không để tình huống xảy ra đến mức em giả thiết."

Trần Thời Minh nói xong thì dừng lại một chút, "Có lẽ đã từng có khả năng xảy ra, nhưng chỉ là đã từng thôi. Mẹ nghe lời em, đã đi khám sức khỏe đầy đủ. Về việc thuốc của bố, anh đã bảo trợ lý để mắt tới rồi, ai đổi thuốc, bác sĩ nào kê đơn anh đều có ghi lại. Còn về tai nạn xe cộ, anh sẽ không chạy quá tốc độ, cũng sẽ sắp xếp người kiểm tra sức khỏe định kỳ cho tài xế."

"Em không cần lo lắng."

Trần Kỳ Chiêu không nói gì, Trần Thời Minh cầm máy tính đứng một lúc, "Anh đi làm việc, sẽ không làm ồn em."

"Làm việc cả ngày, không gặp tai nạn xe cộ thì anh sớm muộn gì cũng sẽ mắc bệnh vì làm việc quá sức."

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên mở miệng: "Kiếm tiền đủ chưa? Anh đã nghĩ đến chuyện sau 30 tuổi sẽ như thế nào chưa?"

"Chưa nghĩ tới, cũng chẳng muốn nghĩ." Trần Thời Minh mở máy tính, giọng điệu nhẹ nhàng hơn chút, "Trước 12 giờ sẽ nghỉ ngơi, em yên tâm."

Trần Kỳ Chiêu không nói gì, cậu dứt khoát không để ý đến Trần Thời Minh, xoay người quay lưng về phía anh ấy mà ngủ.

Cảm giác buồn ngủ đè nặng ở ngực nhưng cậu lại không muốn ngủ chút nào.

Ánh đèn trong phòng đã được chuyển sang màu cam ấm phù hợp cho giấc ngủ, phía sau cũng không có ánh sáng quá chói mắt. Chiếc đèn bàn nhỏ dùng cho công việc vững vàng chiếu sáng một góc. Trần Kỳ Chiêu mở to mắt, nhìn bàn tay mình trên chiếc chăn màu trắng.

Ánh sáng chiếu trên tay cậu phản chiếu lại một chút ánh sáng, một bóng nhỏ ngả xuống chăn.

Một lát sau, cậu nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng gõ bàn phím cố ý hạ thấp từ phía xa.

Cậu thầm nghĩ thật ồn ào, cuối cùng cậu cũng trải qua một đêm không mộng mị gì cho đến bình minh.

-

Sau một đêm mưa, ban ngày trời nắng.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, buổi sáng sớm có cảm giác hơi ấm áp.

Buổi sáng, bác sĩ theo thường lệ kiểm tra phòng bệnh. Sau khi đo đường huyết xong và hỏi han về các vấn đề, bác sĩ điều trị chú ý đến một cuốn sách đang mở trên tủ đầu giường, một bên còn đánh dấu trang. Có thể thấy là vừa mới có người đọc cuốn sách này.

Ánh mắt bác sĩ lộ ra vài phần hiền hậu, ngoài ý muốn phát hiện nội dung trả lời mấy câu hỏi hôm nay phong phú hơn so với trước đây.

Trần Kỳ Chiêu nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc đèn bàn gấp đặt trên bàn nhỏ cạnh ghế sofa.

Hình dáng như chiếc hamburger, chất liệu vẫn là nhựa, là loại đèn bàn học sinh mà Trần Kỳ Chiêu đã từng nhìn thấy trong cửa hàng văn phòng phẩm ở trường đại học.

"Chiếc đèn bàn nhỏ kia ai mua vậy?"

Ăn xong bữa sáng, Trương Nhã Chi thu dọn rác, nghe vậy liền nói: "Ý con là cái này á? Tiểu Từ mua, ở cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh bệnh viện."

Bà nói xong thì dừng lại một chút, "Ánh sáng của cái đèn này có bị chói quá không?"

"Không, ánh sáng vừa đủ."

Trần Kỳ Chiêu vừa đánh giá qua loa một câu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Qua lớp kính trong suốt trên cửa, cậu nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Vu Hoài ở bên ngoài.

Một lát sau, cửa mở, Thẩm Vu Hoài xách theo một chiếc túi đi vào.

"Vu Hoài, hôm nay sao đến sớm thế?" Trương Nhã Chi có chút ngạc nhiên.

"Hôm nay thứ bảy, cháu được nghỉ ạ."

Thẩm Vu Hoài đặt chiếc túi lên bàn, lấy ra một chậu cây nhỏ, trên chậu cây có một cây sen đá nhỏ.

Trương Nhã Chi nhìn qua, "Cây sen đá à? Cây này được chăm sóc tốt thật."

Trần Kỳ Chiêu ngẩn người, dừng mắt trên động tác của Thẩm Vu Hoài. Thẩm Vu Hoài lúc trò chuyện với cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi ảnh sen đá, mà chậu cây anh đang cầm trên tay là bức ảnh mới nhất mà cậu nhận được vào buổi sáng lúc rời giường. Một giờ trước, cậu còn khen chậu sen đá này đẹp.

Chậu cây nhỏ xíu, còn không lớn bằng lòng bàn tay đàn ông, ở giữa là một cây sen đá nhỏ, phía dưới còn lót một lớp nilon trong suốt, xung quanh được buộc bằng dây thun màu hồng nhạt.

Màu sắc cũng tương đối tươi tắn, khi ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, những chiếc lá dường như lấp lánh những tia sáng.

Trần Kỳ Chiêu thầm nghĩ, một chậu nhỏ như vậy, chỉ cần sơ ý một chút là có thể làm đổ đầy đất.

Thẩm Vu Hoài đặt chậu cây lên chiếc tủ cạnh cửa sổ, gần chỗ Trần Kỳ Chiêu hơn.

Ánh mặt trời dường như càng chói chang, chói đến mức khó hiểu.

"Em không biết trồng cây." Trần Kỳ Chiêu nói, "Sẽ làm nó chết mất."

Thẩm Vu Hoài: "Không sao, anh sẽ dạy em."

Trương Nhã Chi rất thích cây sen đá này, sau khi Thẩm Vu Hoài đặt vào chỗ xong, bà còn đi qua nhìn ngắm vài lần.

Thẩm Vu Hoài trở lại bên giường bệnh, thấy Trần Kỳ Chiêu cúi đầu, trên đùi còn đặt một quyển tạp chí.

Tóc có vẻ hơi dài, che cả mắt, đuôi mắt còn hơi đỏ.

Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đến gần, khi ngẩng đầu lên thì không tự chủ được chớp mắt mấy cái, rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Vu Hoài: "Tóc hình như dài quá rồi."

"Chọc vào mắt." Hôm nay Trần Kỳ Chiêu đọc sách cũng để ý đến vấn đề này, vốn dĩ muốn tìm kéo cắt tóc mái nhưng ngăn tủ đầu giường không có, ngăn kéo cạnh ghế sofa cũng không có, không biết bị Trương Nhã Chi cất đi đâu rồi, cậu nói: "Để sau cắt cũng được."

Lúc này Thẩm Vu Hoài nghiêng người, tiến lại gần cậu hơn, ánh mắt dừng lại trên trán cậu.

Tiếp đó tóc của cậu bị chạm vào, vài sợi tóc bị gạt sang một bên, Thẩm Vu Hoài tiến lên phía trước một chút, "Đừng nhúc nhích."

Bàn tay người đàn ông đặt lên giữa trán, ngón cái mang theo một tia lạnh lẽo, dường như còn có cả hương vị bùn đất.

Tươi mát như là hương vị đồng ruộng. Đầu ngón tay lạnh lẽo ấn lên trán cậu, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Vu Hoài ở cự ly gần. Hôm nay anh không đeo kính, đáy mắt dường như có thêm chút ánh nắng mặt trời, đặc biệt sáng.

Tóc mái được vén gọn lên, ngón tay người đàn ông tinh tế vuốt ve nhưng không có động tác tiếp theo, dường như đang lấy gì đó trong túi áo khoác.

Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, tầm mắt cũng theo động tác của anh ta nhìn về phía túi áo, cậu không kìm được mà nghiêng người về phía trước, "Lấy gì vậy?"

"Đừng nhúc nhích." Đầu ngón tay lạnh lẽo đổi thành lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên giữa trán cậu rồi ấn xuống, "Sắp xong rồi."

Trước mắt Trần Kỳ Chiêu không còn những sợi tóc vướng víu kia, cậu nói: "Để đó rồi em cắt sau cũng được mà."

Cậu nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc bình thủy tinh không biết từ lúc nào đã được đặt trên tủ đầu giường.

Bên trong bình thủy tinh chứa đầy kẹo màu xanh nhạt, hình như là được mang đến cùng với chậu cây.

Trần Kỳ Chiêu hơi nghiêng tầm mắt, "Anh mua à?"

Thẩm Vu Hoài nói hơi ngập ngừng, động tác trên tay nhanh hơn một chút, "Uống thuốc xong miệng sẽ khô và đắng, dạo này em lại ăn kiêng, kẹo có thể giảm bớt vị đắng."

"Vu Hoài, sen đá này của cháu..."

Trương Nhã Chi nói được một nửa thì quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng bên giường bệnh.

Thanh niên ngồi xếp bằng, trên đùi để tạpchí, lúc này cậu hơi cúi đầu, mái tóc rối bời được người đàn ông ngồi bên giường bệnh vén lên, vén phần tóc mái che mắt và hơi xoăn lên thành một búi nhỏ hơi cong trên trán, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi.

"Lúc nãy anh xin dây thun từ chỗ y tá, cô ấy cho nhiều hơn mấy cái."

Thẩm Vu Hoài buông tay ra, "Như vậy là được rồi, không bị chọc vào mắt nữa."

Trần Kỳ Chiêu sờ soạng trán mình, không nhịn được cầm điện thoại lên nhìn.

"...?"

Màu hồng nhạt á?!

Mí bồ cho tui 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro