Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96: Sẽ không

Trương Nhã Chi hơi nghi hoặc nhìn tình hình bên kia, Thẩm Vu Hoài ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, hơi khuất tầm nhìn vào người trên giường. Bà thấy Trần Kỳ Chiêu đang tựa người vào giường liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Hai bố con nhà họ Trần đều không rời công ty, còn Trương Nhã Chi tự mở văn phòng làm việc nên công việc có thể xử lý linh hoạt hơn.

Thẩm Vu Hoài thấy Trương Nhã Chi ngồi ở ghế sofa xem bản phác thảo thì mới khẽ quay đầu lại.

Qua một lớp chăn, hai người nắm tay nhau ở phía dưới.

Cảm giác lạnh lẽo đè lên lòng bàn tay, các khớp xương trên mu bàn tay nhô ra rõ ràng, chỉ cần khẽ động là có thể cảm nhận được những ngón tay đang đan vào nhau. Thẩm Vu Hoài không nhìn thấy bàn tay kia nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt hơi rũ xuống của chàng trai. Đối phương không nói chuyện, cũng không nhìn anh, tất cả động tác và sức lực dường như chỉ dừng lại ở bàn tay kia, cứ thế hết lần này đến lần khác dò xét một ranh giới không thể nói ra.

Đã là tháng bảy, kỳ thi của các ngành ở trường đại học S gần như đã kết thúc, thời tiết ở thành phố S đã vào hè.

Người đi trên đường đều đã mặc áo ngắn tay, nhưng dù trong căn phòng bệnh có nhiệt độ thích hợp, tay Trần Kỳ Chiêu vẫn lạnh.

Trên tủ đầu giường cạnh giường bệnh bày một ít đồ dùng lặt vặt, bộ sạc điện thoại vẫn còn cắm ở ổ điện, khăn giấy ở vị trí với tay là có thể lấy được, phía dưới phòng bệnh còn có một cái thùng rác.

Phản ứng thuốc lớn nhất mà Trần Kỳ Chiêu gặp phải là buồn nôn. Tình trạng buồn nôn của cậu nghiêm trọng hơn mọi người, thường xuyên xuất hiện nôn khan hoặc các tình huống khác... Chỉ cần không uống thuốc vài ngày là dạ dày đã bắt đầu kháng cự, bác sĩ buộc phải thêm thuốc dạ dày vào đơn thuốc hàng ngày của cậu.

Thẩm Vu Hoài đã từng gặp Trần Kỳ Chiêu khỏe mạnh. Trong đoạn video trò chuyện với Nhan Khải Lân năm ngoái, anh đã thấy thân hình cân đối của chàng trai, những đường cong cơ bắp săn chắc khiến người ta không thể rời mắt. Còn hiện tại, anh dù không nhìn thấy bên trong bộ quần áo bệnh nhân, chỉ thấy bằng mắt thường đã thấy cậu gầy đi. Cậu không ăn cơm đầy đủ, điều trị cũng chỉ phối hợp qua loa.

Người trước mắt thoạt nhìn không khác gì so với lúc bình thường, hay nói đúng hơn là trong quá trình điều trị mà Trương Nhã Chi đã giải thích, Trần Kỳ Chiêu là một bệnh nhân vô cùng hợp tác. Cậu không giống như những bệnh nhân khác xuất hiện cảm xúc cực đoan hoặc kích động, cũng không nổi giận vì các tác dụng phụ của thuốc trong quá trình điều trị...

Quá bình tĩnh.

Trần Kỳ Chiêu cũng không hiểu vì sao, khi Thẩm Vu Hoài ngồi bên cạnh cậu, cậu liền muốn nắm lấy tay anh.

Lòng bàn tay ấm áp, ngón tay cũng vậy, cảm xúc gần trong gang tấc, Trần Kỳ Chiêu dường như còn ngửi thấy mùi của quán nướng. Nhưng cậu biết Thẩm Vu Hoài không phải từ quán nướng đi ra, trên người anh ta có mùi đặc trưng không lẫn vào đâu được của phòng thí nghiệm, hòa lẫn với mùi bạc hà, có thể còn lẫn với mùi nước khử trùng của bệnh viện.

"Anh ra mồ hôi." Trần Kỳ Chiêu nói.

Thẩm Vu Hoài nhìn cậu: "Ừm, tay em lạnh quá."

Nhìn bề ngoài chăn không hề phập phồng, ở đằng xa có tiếng Trương Nhã Chi xử lý công việc, đầu bút chì di chuyển trên bản phác thảo, phát ra tiếng sột soạt nhỏ bé. Hai người không nói gì, tất cả cảm xúc như dừng lại ở sự động chạm trên đôi tay đang quấn vào nhau, từ mười ngón tay đan vào nhau, rồi lại một lần nữa tách ra.

Cho đến khi trong phòng bệnh vang lên tiếng rung ong ong, Trương Nhã Chi nhận điện thoại và đi ra ngoài.

Thẩm Vu Hoài khẽ liếc mắt nhìn lại, đúng lúc này, Trần Kỳ Chiêu, người ngồi bất động trên giường bệnh hồi lâu, chợt nghiêng người lại gần, trước khi Trương Nhã Chi kịp xoay người, đã lén lút hôn lên khóe miệng Thẩm Vu Hoài.

Cánh cửa phòng bệnh khép lại, giọng của Trương Nhã Chi bị ngăn cách ở bên ngoài.

Trần Kỳ Chiêu nói: "Hình như em hôn không đúng chỗ."

"Đừng nhúc nhích."

Thẩm Vu Hoài khẽ nói một câu, sau đó hơi cúi người xuống, từ dưới lên trên hôn lên môi Trần Kỳ Chiêu.

Trương Nhã Chi ra ngoài nghe điện thoại, không lâu sau thì thấy quản gia Trương từ xa đi tới, trên tay còn xách theo vài hộp đồ ăn, đều là bữa tối mà Trương Nhã Chi dặn dò chuẩn bị.

"Cậu cả nói lát nữa cũng qua đây nên tôi đã chuẩn bị thêm một phần hơn." Ông Trương nói.

Trương Nhã Chi nhận lấy hộp đồ ăn, dặn dò ông Trương thêm một số việc, lúc xoay người đẩy cửa vào thì nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng dậy từ cạnh giường bệnh.

Thẩm Vu Hoài đi qua giúp Trương Nhã Chi bày biện đồ ăn. Đồ đạc mang từ nhà đến rất nhiều, Trương Nhã Chi thu dọn đồ đạc làm việc sang một bên, vừa sắp xếp vừa nói chuyện với Thẩm Vu Hoài. Trong phòng bệnh náo nhiệt như thể chỉ giới hạn trong một góc nhỏ. Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh, cậu vén chăn xuống giường, vừa đi được hai bước thì bị Trương Nhã Chi gọi lại.

"Tiểu Chiêu, giày." Trương Nhã Chi bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, bước nhanh đến lấy dép lê ở dưới sàn đem đến bên chân cậu: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi?"

Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm đôi dép lê một lúc, "Con quên mất."

Thẩm Vu Hoài hơi nghiêng người nhìn Trần Kỳ Chiêu.

Bữa tối đều là những món tương đối thanh đạm, không có món dầu mỡ, ngay cả thịt cũng là thịt nạc. Khi ăn cơm, Thẩm Vu Hoài luôn chú ý đến Trần Kỳ Chiêu. Trương Nhã Chi gắp thức ăn cho Trần Kỳ Chiêu nhưng cậu chỉ ăn một nửa, cơm thì hầu như không động đến.

Lúc ở trường, Thẩm Vu Hoài thường xuyên cùng Trần Kỳ Chiêu ra ngoài ăn cơm, hiện tại sức ăn của cậu nhiều nhất chỉ bằng một phần ba so với lúc đó.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Nhã Chi đi lấy thuốc cho Trần Kỳ Chiêu. Vài viên thuốc được trộn lẫn với nhau, Trần Kỳ Chiêu nhìn cũng không nhìn, cho vào vào miệng rồi uống nước luôn.

Thẩm Vu Hoài đứng bên cạnh nhìn nhưng không nói gì, anh nhìn cậu uống thuốc từng bước một, rất ngoan ngoãn, không có phản ứng gì khác.

Không lâu sau, bác sĩ đến phòng bệnh để ghi chép tình hình, Thẩm Vu Hoài và Trương Nhã Chi lui ra ngoài phòng bệnh. Thẩm Vu Hoài xuyên qua lớp kính trên cửa quan sát vào trong, nhìn người đang ngồi trên giường bệnh. Anh khẽ liếc mắt, hỏi Trương Nhã Chi: "Gần đây em ấy không tập trung lắm à dì?"

Trương Nhã Chi dừng một chút, một lát sau mới nói: "Mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, thỉnh thoảng sẽ mất tập trung. Tác dụng phụ của thuốc rất nhiều, bác sĩ mỗi ngày đều đến thăm khám rất nhiều lần. Nó luôn phối hợp điều trị... Chỉ là có một số chuyện nó không thể nói."

Bà nói xong một lát sau, ngữ khí thả lỏng hơn một chút: "Không sao, không vội, cứ đợi đến khi nào đứa nhỏ này muốn nói thì nói."

Loại bệnh này không giống như những bệnh tật thông thường, không phải cứ uống thuốc là khỏi, dù có khỏi trong thời gian ngắn thì cũng có khả năng tái phát. Trương Nhã Chi không phải là người không hiểu biết gì, trong khoảng thời gian này bà đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu. Chuyện liên quan đến bệnh của con trai, bà không dám lơ là một chút nào, nhưng mỗi lần bà bày tỏ sự quan tâm của mình với Trần Kỳ Chiêu, cậu lại càng khiến bà lo hơn.

Thậm chí có lần nửa đêm khi bà ngủ trên ghế sofa trong phòng bệnh, trong lúc mơ màng bà nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu từ bên giường đi đến, đắp chăn lại cho bà.

Sau khi tìm kiếm thông tin trên mạng và hỏi thăm bác sĩ, bà đã cân nhắc đến tất cả những hậu quả mà căn bệnh này có thể mang lại. Nhưng Trần Kỳ Chiêu lại không biểu hiện ra những điều đó, cậu quá hợp tác, hợp tác đến mức không giống như một người bệnh.

Khi không có tất cả những ngụy trang, Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh lại còn giống một người trưởng thành hơn những gì bà dự đoán. Rõ ràng là chưa trải qua bao nhiêu sóng gió, cũng chưa trải qua quá nhiều chuyện, nhưng những gì cậu thể hiện ra bên ngoài giống như sự bình tĩnh đã vỡ vụn.

Trần Thời Minh ở độ tuổi của Trần Kỳ Chiêu cũng đã trưởng thành nhưng không phải kiểu trưởng thành vĩnh viễn không thể nhìn thấu này. Sự trưởng thành của Trần Kỳ Chiêu khiến Trương Nhã Chi cảm thấy bất an.

Đặc biệt là mỗi khi bà nhìn thấy ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu, bà luôn có cảm giác hoảng hốt, như thể người chăm sóc không phải là bà mà là Trần Kỳ Chiêu đang chăm sóc tất cả mọi người. Vì không muốn mọi người lo lắng nên cậu tích cực phối hợp với tất cả các liệu pháp điều trị.

Trương Nhã Chi nói: "Đôi khi dì tự hỏi, liệu nó có quá hiểu chuyện hay không?"

Thẩm Vu Hoài im lặng lắng nghe.

Không lâu sau, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Trần Thời Minh vừa tan làm về, trên tay còn cầm một số đồ đạc. Sắc mặt anh ấy mang theo vài phần mệt mỏi, khi nhìn vào thì thấy bên trong đang có người kiểm tra, anh ấy hỏi: "Vừa tan làm về đây à?"

"Buổi chiều tôi đã đến rồi." Thẩm Vu Hoài trả lời, để ý thấy trên người Trần Thời Minh dính chút nước, hỏi: "Trời mưa à?"

Trần Thời Minh gật đầu: "Có mưa nhỏ."

Trong phòng bệnh, Trần Kỳ Chiêu quan sát động tác của bác sĩ đồng thời trả lời các câu hỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng hỏi han của hộ lý, đầu óc Trần Kỳ Chiêu cũng thả lỏng hơn chút. Những câu hỏi lặp đi lặp lại mấy ngày nay thực ra đã khiến cậu hơi bực bội, cậu hiểu sao Trương Nhã Chi lại lo lắng. Lúc ở kiếp trước, cậu cũng từng có cảm xúc phập phồng, tình trạng lo âu so với hiện tại còn tệ hơn, lúc ấy cũng đã tìm bác sĩ tư vấn tâm lý.

Con người cậu không tốt, nói thẳng ra thì từ đầu đến cuối đều là khuyết điểm. Những việc làm hoang đường chiếm hơn nửa cuộc đời cậu, tính tình nóng nảy phải mất rất nhiều năm mới miễn cưỡng giảm bớt. Điều duy nhất có thể coi là thành tựu là hoàn thành những việc nên làm.

Khi tất cả mọi việc đã được định đoạt theo một hình thức nào đó, tâm tình của cậu không có cảm giác vui sướng tràn ngập như trước đây mà thay vào đó là một cảm giác trống vắng khó nói nên lời.

Chưa nói đến vui sướng, ngược lại có chút không biết phải làm sao, không biết sau này nên làm gì.

Trần Kỳ Chiêu trước nay chưa từng suy xét quá nhiều về vấn đề này. Ở kiếp trước, cậu liều mạng đưa Lâm Sĩ Trung vào tù, kết quả mơ màng mà ngủ ở nghĩa trang, vừa mở mắt ra đã trở lại tuổi 18, tất cả lại bắt đầu từ đầu. Còn hiện tại, khi miễn cưỡng coi như mọi việc đã xong xuôi, cậu lại không biết nên làm gì.

Bác sĩ kiểm tra xong liền đi ra ngoài, Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn qua cửa thấy hai người đang nói chuyện. Không lâu sau thì Trần Thời Minh đẩy cửa bước vào.

"Thẩm Vu Hoài đâu?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

Trần Thời Minh đặt đồ trên tay xuống, "Mẹ cùng bác sĩ đi đến văn phòng, cậu ấy cũng đi theo."

Anh ấy nói xong lại hỏi: "Hôm nay có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có." Trần Kỳ Chiêu ngồi ở mép giường, nói với Trần Thời Minh: "Hộp giữ ấm bên kia là đồ mẹ để lại, nói tối nay anh qua đây nên đã để lại cơm cho anh." Ánh mắt cậu dừng lại trên những đồ vật trong tay Trần Thời Minh, mơ hồ nhìn thấy bên trong có vẻ là giấy tờ, "Đừng mang công việc đến đây để thăm em."

Trần Thời Minh chú ý thấy ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên tay mình, anh ấy lấy đồ bên trong ra, "Đây là mấy quyển tạp chí, sợ em buồn chán nên mang đến."

Quá trình điều trị vẫn còn một khoảng thời gian nữa, thật ra cậu đã sớm có thể xuất viện về nhà điều trị nhưng Trương Nhã Chi không yên tâm, nhất định bắt cậuphải ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa. Trần Thời Minh biết trước kia Trần Kỳ Chiêu thích chơi máy tính nhất, lúc trước đã mang laptop cho cậu nhưng cậu dường như không có hứng thú, chỉ thích chơi game xếp hình Tetris.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu hơi khựng lại, khi nhìn thấy tập san là mấy quyển tạp chí về trí tuệ nhân tạo mà trước kia cậu hay xem, cậu hỏi: "Mua nhầm à?"

"Không mua nhầm." Trần Thời Minh nói: "Em hay xem mấy quyển này mà."

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên tay Trần Thời Minh một lúc lâu mới đưa tay nhận lấy tạp chí. Chỉ là động tác của cậu hơi mạnh, không cẩn thận đụng phải đồ vật trên tủ đầu giường, một lọ thuốc lạch cạch rơi xuống đất, hình như nắp bình không đóng chặt, những viên thuốc màu trắng rơi vãi đầy đất. Trần Thời Minh thấy vậy liền dừng lại, đặt túi giấy sang một bên rồi đi nhặt những viên thuốc rơi vãi trên mặt đất.

Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm những viên thuốc màu trắng rơi vãi kia, trước mắt cậu dường như hiện lên hình ảnh những viên thuốc rơi vãi trên thảm, cùng với gương mặt của Trần Thời Minh.

Cậu đột nhiên lên tiếng: "Đừng nhặt!"

rần Thời Minh khựng lại, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Trần Kỳ Chiêu hơi tái.

Trần Kỳ Chiêu dừng một lát, bỗng nói: "Anh nhặt đi."

Trần Thời Minh nhặt nốt mấy viên thuốc cuối cùng lên, xác định trên mặt đất không còn viên nào rơi vãi, đóng chặt nắp bình rồi thu dọn đồ đạc lại. Vừa đứng lên thì bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh lên tiếng hỏi.

"Trần Thời Minh, nếu lúc ấy không phát hiện ra thiết bị định vị trong xe, anh gặp tai nạn xe cộ và bị liệt, anh sẽ làm thế nào?"

Tim Trần Thời Minh thắt lại, biểu cảm Trần Kỳ Chiêu vẫn như bình thường, khi nói chuyện với anh không có gì khác biệt lắm, chỉ là sắc mặt hơi tái. Anh cẩn thận mở miệng: "Vì sao em lại hỏi thế?"

"Không có gì, chỉ là hỏi chút thôi." Trần Kỳ Chiêu cũng không xem mấy quyển tạp chí kia, đặt đồ đạc lên bàn rồi chán nản cầm lấy điện thoại.

Trần Thời Minh vẫn không rời đi, đứng bên giường bệnh của cậu, vẫn giữ nguyên vẻ mặt ủ rũ. Chuyện này trước đây Trần Kỳ Chiêu dường như cũng từng hỏi rồi, trong thư phòng của bố, Trần Kỳ Chiêu từng nói đùa về một giấc mơ kỳ quái, trong đó cậu nói anh ấy gặp tai nạn xe cộ và bị liệt. Lúc ấy anh không tin, cũng từng cho rằng Trần Kỳ Chiêu chỉ nói đùa, nhưng giờ lại nghe được câu nói này từ miệng Trần Kỳ Chiêu, Trần Thời Minh không khỏi hồi tưởng lại giấc mơ mà Trần Kỳ Chiêu đã kể.

"Anh che hết ánh sáng rồi." Trần Kỳ Chiêu nói.

Công tắc đèn ở bên kia.

Trần Thời Minh nói: "Anh đi bật đèn lớn cho em."

"..." Trần Kỳ Chiêu nhíu mày nhìn anh ấy, muốn hỏi người này có phải là hơi rảnh rỗi quá mức không?

Trần Thời Minh thật sự đi qua bật đèn lớn cho cậu, sau đó đi đến ghế sofa ngồi, không còn chắn ánh sáng của cậu nữa. Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Trần Kỳ Chiêu chơi game xếp hình Tetris, ánh mắt không rời khỏi vị trí của Trần Thời Minh, phát hiện anh ấy đang xem điện thoại, cậu nói: "Anh không ăn cơm thì đem đổ đi."

"Ăn." Trần Thời Minh lấy hộp cơm bên cạnh ra, "Buổi tối có phải tuyền nước không?"

"Không cần." Trần Kỳ Chiêu trả lời anh ta một câu, cúi đầu tiếp tục so tài cao thấp với một đối thủ khác trên Tetris.

Một người ăn cơm, một người chơi game.

Giữa người bệnh và người chăm sóc không có bất kỳ giao tiếp nào. Trần Thời Minh vẫn đang suy nghĩ về giấc mơ trước đó, muốn bảo trợ lý Từ đi tìm hiểu thêm thông tin thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh ấy chú ý thấy người bên giường bệnh động đậy, cầm điện thoại ra ngoài phòng bệnh nghe, đứng ở cửa quan sát tình hình bên trong.

"Alo? Anh nói đi." Trần Thời Minh hạ giọng, "Có chuyện gì ở thủ đô à?"

Trần Kỳ Chiêu đảo mắt nhìn xung quanh, chú ý đến hộp đồ ăn đã được dọn đi, người thì đang đứng bên ngoài. Khi xuống giường, cậu hơi chần chừ một chút, lấy đôi dép lê ở một bên xỏ vào rồi đi về phía phòng vệ sinh.

Cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, xung quanh hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.

Tất cả âm thanh đều bị ngăn cách, rất yên tĩnh, chỉ còn lại một mình cậu.

Trần Kỳ Chiêu mở vòi nước, nước chảy róc rách từ miệng vòi, dòng nước lạnh lẽo chảy qua đầu ngón tay, mang đi hơi ấm còn vương vấn trên ngón tay, sự bồn chồn dường như cũng theo đó tan biến. Cậu xòe tay hứng nước, hắt nước lên mặt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chính mình trong gương.

Tóc mái đã ướt, vài giọt nước chảy xuống mang theo một cảm giác không chân thực.

Trần Kỳ Chiêu nhìn chính mình trong gương, từ khuôn mặt gầy gò dường như nhìn thấy chính mình của kiếp trước. Trước kia mình có gầy như vậy sao? Hình như là không, cằm không nhọn như thế này.

Nước chảy róc rách, đôi mắt tĩnh lặng như nước của Trần Kỳ Chiêu nhìn chính mình trong gương.

Cậu đột nhiên không nhớ rõ trước kia mình trông như thế nào, hình như là giống như vậy, lại hình như là kém hơn bây giờ một chút. Cảm giác buồn nôn quen thuộc từ trong cổ họng trào lên, Trần Kỳ Chiêu cau mày, tay cậu nắm chặt lấy bồn rửa mặt bên cạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cố gắng đè nén cơn khó chịu đang dâng lên.

Sau khi cảm giác khó chịu qua đi, cậu nhận thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn.

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh dường như chỉ còn lại tiếng tim đập dữ dội kia, như thể vừa trải qua một cuộc chạy dài mệt mỏi và cả cảm giác mệt mỏi dâng lên từ bên trong cơ thể.

Trần Kỳ Chiêu cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên bồn rửa mặt, theo thói quen muốn sờ vào túi áo nhưng chỉ chạm vào bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, không có túi, cũng không có thuốc lá và bật lửa quen thuộc của cậu.

À đúng rồi, cậu đã gần một tháng không động vào thuốc lá rồi.

Bệnh viện không cho phép hút thuốc, lần trước cậu lén hút thuốc trong nhà vệ sinh, sau đó Trương Nhã Chi đỏ mắt tịch thu hết thuốc lá và bật lửa của cậu. Trần Kỳ Chiêu rất ít khi thấy Trương Nhã Chi khóc, nhưng rất nhiều lần nhìn thấy bà lo lắng đến đỏ mắt.

Lâm Sĩ Trung vào tù, nhà họ Cố cũng không chạy thoát được, tiếp theo sẽ là quá trình thẩm phán kéo dài và đưa ra kết quả cuối cùng.

Quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào đã biến mất, tất cả mọi việc hẳn là đã được giải quyết. Sau đó, công ty Trần Thị sẽ đi theo kế hoạch ban đầu của nhà họ Trần, Trần Kiến Hồng đến tuổi về hưu, Trần Thời Minh với năng lực xuất chúng sẽ kế thừa tập đoàn, Trương Nhã Chi có thể thoải mái cùng mấy cô bạn thân đi tụ tập... Thẩm Vu Hoài sau khi tốt nghiệp sẽ rời trường học để vào viện nghiên cứu Số 9 tiếp tục sự nghiệp của mình.

Nhà họ Trần ngày càng tốt hơn, Thẩm Vu Hoài sẽ trở thành một nhà nghiên cứu ưu tú, cả thế giới sẽ tiếp tục vận hành theo quy luật vốn có của nó, giống như là thiếu cậu, tất cả những điều này cũng không có gì thay đổi.

Tiếng nước chảy róc rách từ bồn rửa mặt xuống ống thoát nước, theo đường ống nước chảy xuống nghe càng lúc càng rõ ràng. Phòng vệ sinh vốn không rộng rãi trở nên chật chội, một mùi tanh tưởi khó chịu không biết từ đâu lan tới. Trần Kỳ Chiêu mở to mắt, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp, đầu óc cậu không tự chủ được mà nghĩ đến những chuyện khác.

Những ảo tưởng đáng sợ dường như từng chút một hiện ra, cảm giác bất an xâm chiếm giác quan của cậu. Cậu dường như nghe thấy tiếng xe cứu thương hú liên tục, tiếng cáng xe lạch cạch kéo lê, tiếng xẻng chạm vào bùn đất và cả tiếng mưa lớn trút xuống... Bên trong bồn rửa mặt trắng toát là máu tươi, gương mặt tái nhợt nhắm chặt mắt và cả tiếng nổ lớn chưa từng được nghe thấy.

Rầm ——

Bên ngoài trời giông bão.

Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, muốn qua cái cửa sổ nhỏ hẹp trên cao trong phòng vệ sinh để phán đoán tiếng sấm phát ra từ đâu, vừa ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên nhìn thấy người trong gương.

Ở phía bên trái ảnh phản chiếu trong gương, cửa phòng vệ sinh không biết từ lúc nào đã mở, Thẩm Vu Hoài với tay nắm cửa đứng ở bên đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên đôi mắt đeo kính của Thẩm Vu Hoài, không nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt đối phương.

Sự im lặng kéo dài, Trần Kỳ Chiêu người đầy mồ hôi lạnh tắt vòi nước, phòng vệ sinh trở nên càng tĩnh mịch.

Thẩm Vu Hoài đóng cửa phòng vệ sinh lại, nhìn chàng trai tóc còn đang nhỏ nước, vài giọt nước đã đọng lại ở cổ áo, chảy xuống bên trong quần áo.

Người kia vẫn không hề hay biết, mà vẫn luôn nhìn anh.

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh ấy đâu?"

Thẩm Vu Hoài: "Đang gọi điện thoại."

Anh nói xong lại bổ sung: "Dì Trương vẫn ở bên phòng khám bệnh."

Cửa đã đóng lại, bên ngoài cũng không có âm thanh nào khác.

Lúc Thẩm Vu Hoài vào trong phòng thì không thấy Trần Kỳ Chiêu, chỉ nghe thấy tiếng nước từ phía phòng vệ sinh. Anh đợi một lúc lâu ở cửa nhưng tiếng nước bên trong không ngừng, cũng không có âm thanh nào khác. Cuối cùng, anh đợi thêm một lát nữa rồi mới đẩy cửa bước vào, vừa vào thì đã thấy Trần Kỳ Chiêu đứng im trước bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn dòng nước chảy không ngừng.

Chàng trai chống tay lên thành bồn, xương quai xanh dưới bộ đồ bệnh nhân hơi nhô ra, khi nhìn thấy anh, đôi mắt tĩnh lặng như nước kia nhìn anh. Ánh mắt này Thẩm Vu Hoài đã từng gặp một lần vào buổi tiệc từ thiện của nhà họ Lâm trước đây, khi Trần Kỳ Chiêu uống nhầm loại rượu đã bị pha trộn và xuất hiện ảo giác cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.

Đôi mắt này quá cô độc.

Trần Kỳ Chiêu hỏi xong câu đó thì không nói gì nữa.

Thẩm Vu Hoài bước tới, nhưng anh vừa đi được vài bước thì Trần Kỳ Chiêu vẫn bất động lại đột nhiên cử động. Cậu như thể đã khóa chặt mục tiêu, sau khi đến gần thì bắt đầu hôn anh từ dưới lên trên.

Đầu tiên là chạm vào môi dưới của Thẩm Vu Hoài, rồi từ từ gặm cắn.

Không phải là không thuần thục mà là nôn nóng và khao khát.

Kỹ thuật vụng về không có bất kỳ động tác thừa thãi nào, làn da mềm mại cùng hàm răng sắc nhọn, số lần hai người hôn môi không nhiều lắm, mỗi lần đều là Thẩm Vu Hoài chủ động tiếp xúc một cách dịu dàng. Đây là lần đầu tiên không có bất kỳ màn dạo đầu tình cảm nào, dưới sự thúc đẩy của cảm xúc lỗ mãng, Trần Kỳ Chiêu cạy hàm răng của Thẩm Vu Hoài ra.

Sự hung ác và khó kiềm chế mang theo hương vị tanh ngọt, che đậy một chút vị chua xót như có như không cùng với hương bạc hà trên người Thẩm Vu Hoài.

Trần Kỳ Chiêu có một cảm giác khó nói nên lời, cậu mờ mịt vô định, không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Khi cầm tay Thẩm Vu Hoài kéo vào chăn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ đối phương đã mang lại cho cậu cảm giác an tâm.

Cậu không nghĩ quá nhiều, đầu óc hỗn loạn chỉ muốn hôn thêm một chút, hôn thêm một chút nữa...

Thẩm Vu Hoài đỡ lấy eo cậu, một tay khác vuốt lên sau cổ cậu, như là trấn an, lại như là dung túng. Anh để mặc Trần Kỳ Chiêu dựa vào người mình, chú ý đến cơ thể đối phương càng lúc càng mềm nhũn, cũng chú ý đến lực đối phương dựa vào người mình. Anh hơi dùng chút lực nâng người cậu dậy, để Trần Kỳ Chiêu ngồi lên bồn rửa mặt.

Trong không gian chật hẹp của bồn rửa mặt, Trần Kỳ Chiêu buông Thẩm Vu Hoài ra, hốc mắt cậu hơi đỏ, ngực phập phồng dữ dội.

Thẩm Vu Hoài nhìn cậu một lúc, hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Trần Kỳ Chiêu không trả lời mà hỏi: "Thẩm Vu Hoài, anh sẽ chết à?"

Sau khi im lặng một lát, Thẩm Vu Hoài chống tay lên thành bồn rửa mặt, hôn lên cằm Trần Kỳ Chiêu. Nụ hôn của anh không mạnh mẽ và quyết liệt như của Trần Kỳ Chiêu mà như dòng nước chảy róc rách, từng chút một xua tan lớp sương mù bao phủ ở một nơi nào đó không thể nhìn thấy. Thật ra anh thích nhất đôi mắt của Trần Kỳ Chiêu, thích đôi mắt mang theo sự tinh ranh và tính toán, thích cái cách cậu vụng về nói dối khi nghịch ngợm...

Thế nào cũng được, chỉ cần đừng như bây giờ.

Chìm đắm trong sự cô độc không một bóng người.

Sự yên tĩnh trong phòng vệ sinh dường như bị phá vỡ, lại giống như không phải.

Thẩm Vu Hoài buông lỏng cậu ra.

Trần Kỳ Chiêu thở nhẹ, mắt hơi khép hờ.

Thẩm Vu Hoài kiên nhẫn nâng khuôn mặt cậu lên, hôn lên đuôi mắt hơi phiếm hồng kia.

Cảm giác nóng ẩm đọng lại ở khóe mắt, xúc cảm ấm áp dường như truyền qua bàn tay đối phương đến làn da cậu. Hốc mắt Trần Kỳ Chiêu hơi nóng lên, trong lồng ngực tràn ngập đủ loại cảm xúc. Âm thanh ồn ào bên tai dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.

Âm thanh nhỏ vụn, tiếng thở dốc hỗn loạn không biết là của ai, cuối cùng khi trở lại sự yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Vu Hoài vang lên.

"Sẽ không."

Mí bồ cho tui 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro