Chương 95: Điều trị
Trần Kiến Hồng ngồi bên cạnh nhìn Trần Kỳ Chiêu, thấy cậu chần chừ một lúc mới bắt đầu uống nước.
Trần Kỳ Chiêu uống rất chậm, một lúc lâu sau mới uống hết cốc nước.
Trần Kiến Hồng thấy vậy thì dừng lại, nhận lấy cốc nước từ cậu rồi hỏi: "Còn uống nữa không?"
Trần Kỳ Chiêu: "Con không uống nữa."
Cốc nước được đặt lên tủ đầu giường, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, sự im lặng lại lan tỏa giữa hai người.
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ đã có từ mấy ngày trước. Sau khi Trần Kỳ Chiêu tỉnh dậy, cậu đã được tiến hành một số xét nghiệm gián đoạn, tình trạng tinh thần của cậu đã được xác định là có vấn đề. Trần Kiến Hồng nhận được tin này khi còn ở công ty, cùng ngày hôm đó, khi trợ lý đưa báo cáo chẩn đoán cho ông, ông đã im lặng một khoảng thời gian rất lâu. Trần Kỳ Chiêu được chẩn đoán là xuất hiện phản ứng lo âu mang tính sinh lý nhất định, cũng có thể có xu hướng trầm cảm. Điều này không giống với rối loạn lo âu và trầm cảm thông thường mà là một chứng bệnh hiếm thấy.
Lúc đó, trợ lý thuật lại lời của bác sĩ: "Bác sĩ nói cậu chủ có thể đã ở trong trạng thái lo âu trong một thời gian dài, về mặt sinh lý đã xuất hiện một số triệu chứng của bệnh lo âu nhưng lại không giống với trường hợp nghiêm trọng. Điều này có thể liên quan đến nguyên nhân gây ra lo âu cho cậu ấy. Ngoài ra, cậu ấy còn có cảm xúc căng thẳng và xu hướng trầm cảm. Bệnh lo âu không nhất thiết sẽ chuyển thành trầm cảm, nhưng không có nghĩa là người bệnh sẽ không mắc trầm cảm. Hiện tại tình hình chưa đến mức quá nghiêm trọng nhưng nếu không tiến hành điều trị bằng thuốc, rất có thể sẽ làm những cảm xúc này gia tăng, do đó biến thành tình trạng nghiêm trọng hơn."
"Bác sĩ còn nói, người bệnh xuất hiện các phản ứng sinh lý chắc hẳn đã một thời gian rồi. Các triệu chứng như tim đập nhanh, chóng mặt, run tay chắc hẳn đã từng xuất hiện. Việc cậu ấy ngất xỉu trong phòng nghỉ lúc đó chắc hẳn là do cảm xúc quá kích động gây ra, hơn nữa cơ thể bị suy dinh dưỡng và mệt mỏi quá độ, những điều này gây hao tổn rất lớn cho cơ thể. Chẩn đoán ban đầu cho thấy, việc xuất hiện các phản ứng sinh lý nên được can thiệp bằng thuốc. Khả năng điều tiết của mỗi người là khác nhau, hơn nữa việc dùng thuốc cũng sẽ dẫn đến một số tác dụng phụ."
Trần Kiến Hồng sau khi nghe xong liền đến bệnh viện, nhưng khi đến nơi thì Trần Kỳ Chiêu vẫn đang ngủ.
Do quá mệt mỏi, sau khi chuyện của Lâm thị và nhà họ Cố kết thúc, cậu như trút được gánh nặng, sợi dây căng thẳng bị đứt do đó dẫn đến những phản ứng nghiêm trọng hơn. Trong khi ông còn chưa kịp phản ứng lại, con trai ông đã làm rất nhiều việc nhưng cũng làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân. Theo lời bác sĩ, những cảm xúc đó, trên thực tế nếu họ có thể phát hiện sớm hơn, sớm hơn chút nữa tháo gỡ khúc mắc cho con trai thì những chuyện này có lẽ đã không trở nên nghiêm trọng như bây giờ.
Trần Kiến Hồng vẫn còn nhớ rõ sự lo lắng của vợ mình khi đi kiểm tra sức khỏe hồi đầu năm. Sau đó họ cũng đã đưa Trần Kỳ Chiêu đi tư vấn tâm lý, chỉ là con trai họ có tâm lý phòng bị quá nặng...
Và giờ đây khi Trần Kiến Hồng nhìn Trần Kỳ Chiêu đã tỉnh táo, cảm xúc trong lòng ông càng trĩu nặng.
Môi trường yên tĩnh và sự hiện diện của Trần Kiến Hồng khiến đầu óc Trần Kỳ Chiêu dần tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo, cậu cảm thấy không được tự nhiên một cách khó hiểu, đã rất lâu rồi cậu không ở cùng Trần Kiến Hồng trong một không gian như thế này.
Trước đây bên cạnh cậu luôn có Trương Nhã Chi hoặc Trần Thời Minh, khi nói chuyện cậu cũng tùy ý để hai người họ kiểm soát chủ đề và thời gian, nhưng khi ở cùng Trần Kiến Hồng, cậu không tìm được một chủ đề thích hợp để mở lời, mà Trần Kiến Hồng cũng không phải kiểu người chủ động bắt chuyện.
"Con có đói không?" Trần Kiến Hồng hỏi.
Trần Kỳ Chiêu vừa mới tỉnh lại, lại uống một cốc nước lớn, "Con chưa đói."
Trần Kiến Hồng nói thêm: "Đói thì cứ nói với bố, bố bảo nhà bếp làm chút gì mang đến bệnh viện."
Chiếc điện thoại trên bàn đằng xa dường như rung lên, màn hình máy tính xách tay vừa sáng cũng tối sầm lại.
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu bất giác nhìn về phía bàn làm việc nhỏ hẹp trong phòng bệnh. Cậu thầm nghĩ đã muộn thế này rồi mà còn làm việc, thật là không coi trọng sức khỏe của mình chút nào, nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói thẳng ra như trước đây.
Tiếng điện thoại rung thúc giục Trần Kiến Hồng bước tới, cuối cùng Trần Kiến Hồng lên tiếng: "Bố đi nghe điện thoại."
Trần Kỳ Chiêu đáp lời.
Trần Kiến Hồng không ra ngoài nghe điện thoại mà hạ giọng đứng cách giường bệnh một khoảng, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy người nằm trên giường.
Giọng người đàn ông nói chuyện công việc rất nghiêm túc, Trần Kỳ Chiêu nghe được vài từ đứt quãng nhưng không có sức lực để phân tích. Cậu nhìn lướt qua những vật dụng khác trong phòng, thấy một vài đồ vật được bày biện rải rác thì biết đó là do Trương Nhã Chi sắp xếp. Lần nhập viện trước cũng vậy, chỉ là nằm viện vài ngày mà Trương Nhã Chi đã làm ầm ĩ lên như thể dọn cả nhà họ Trần đến đây, bà luôn xử lý mọi chuyện một cách phóng đại lên.
Trần Kỳ Chiêu hơi cụp mắt xuống, chú ý đến vết kim tiêm trên mu bàn tay mình và cả những thiết bị y tế cấp cứu ở mép giường
Trần Kiến Hồng nói chuyện điện thoại xong thì thấy Trần Kỳ Chiêu đang ngồi trên giường, ánh mắt dừng lại ở một tấm thẻ dán bên cạnh giường bệnh.
Ông vừa bước đến gần vài bước thì nghe con trai lên tiếng.
Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Con bị bệnh sao?"
Cổ họng Trần Kiến Hồng nghẹn lại, nhìn đứa con ngay trước mắt, cảm xúc nặng nề không thể thốt ra.
Trần Kỳ Chiêu lúc bình tĩnh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt hơi to kia. Khi ngẩng đầu lên nhìn người khác, đôi mắt cậu đặc biệt sáng, cực kỳ giống đứa trẻ ngày bé lẽo đẽo theo sau ông, ham học hỏi mà hỏi ông đủ thứ chuyện.
Nhưng hiện tại con trai ông gầy gò, hai má không còn chút thịt nào, khuôn mặt vốn còn chút bầu bĩnh đã trở nên sắc sảo.
Trần Kỳ Chiêu thấy Trần Kiến Hồng không nói gì, vừa định hỏi lại thì bỗng nhiên có một bàn tay to đặt lên đầu cậu.
"Con bị bệnh rồi." Giọng Trần Kiến Hồng có chút trầm, "Không sao đâu, sẽ nhanh khỏi thôi, con đừng sợ."
"Con không sợ." Trần Kỳ Chiêu chỉ là có chút bất ngờ, lại cảm thấy thật vô lý.
Sau câu hỏi đó, cả hai lại im lặng. Trần Kỳ Chiêu tìm quanh tủ đầu giường nhưng không thấy điện thoại đâu, cậu lại nhìn Trần Kiến Hồng: "Điện thoại của con bị rơi ở đâu à?"
Trần Kiến Hồng im lặng một lát rồi lấy chiếc điện thoại từ ngăn tủ bên ghế sofa đưa cho cậu: "Mẹ con lo lắng cho con nên đã cất điện thoại lại."
Vì chưa xác định được nguyên nhân chính gây ra lo âu cho Trần Kỳ Chiêu, Trương Nhã Chi lại sợ những tin tức bên ngoài ảnh hưởng đến con trai mình nên sau khi xảy ra chuyện đã cất điện thoại của cậu lại. Mấy ngày nay Trần Kỳ Chiêu cũng không tỉnh táo lắm nên không để ý đến vị trí điện thoại của mình, nhưng Trần Kiến Hồng thì không nghĩ như vậy. Ông không muốn Trương Nhã Chi coi con trai mình như một món đồ dễ vỡ. Nếu Trần Kỳ Chiêu thực sự để ý đến tình hình bên ngoài, việc họ cố gắng kiểm soát cảm xúc của cậu có thể sẽ khiến tình hình trở nên khó kiểm soát hơn.
Điện thoại đã tắt nguồn, sau khi bật lên chỉ còn 30% pin.
Sau khi khởi động máy, Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy ngày hôm nay, cậu mới hoảng hốt nhận ra rằng đã một tuần trôi qua kể từ ngày Cố Thận bị bắt.
Trần Kỳ Chiêu cầm điện thoại lên, đầu tiên là cậu xem xét tình hình bên ngoài rồi chú ý đến hộp thư bí mật đã tích lũy hơn mười tin nhắn. Có quá nhiều tin nhắn, cậu chỉ có thể từ từ xem từng cái một.
Trần Kiến Hồng không ngăn cản cậu mà ngồi bên cạnh nhìn, cũng không hỏi thêm gì khác.
Hơn một nửa tin nhắn trong hộp thư là thư từ những người mà cậu ủy thác điều tra gửi đến, thậm chí còn có cả cuộc gọi nhỡ.
Khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, phản ứng đầu tiên của Trần Kỳ Chiêu là kiểm tra lịch sử trò chuyện. Cậu phát hiện lần trò chuyện cuối cùng là một tuần trước, cậu đã nhắn tin với bên đội cảnh sát hình sự, sau những cuộc gọi nhỡ này đều không có hồi âm.
Đến đây, Trần Kỳ Chiêu hơi ngẩng đầu nhìn Trần Kiến Hồng.
"Sao vậy?" Trần Kiến Hồng hỏi.
Trần Kỳ Chiêu cúi đầu, không trả lời.
Điện thoại tuy có cài mật khẩu nhưng nếu thực sự rơi vào tay người nhà, việc tìm nhân viên chuyên nghiệp để mở máy vẫn có thể. Chỉ là dung lượng pin của chiếc điện thoại này và thông tin phía sau cho thấy người nhà cũng không động đến quyền riêng tư của cậu, cũng không đi kiểm tra những tin nhắn chưa đọc.
Trong thư là hạng mục công việc điều tra tiếp theo, trong mấy dự án của nhà họ Trần trước đây có thể đề cập đến các bằng chứng khác, cùng với bố cục của Cố Chính Tung ở thành phố B. Xét từ tình huống Cố Thận bị bắt, thế lực của nhà họ Cố ở thành phố S không lớn như vậy, phần lớn là lợi dụng bối cảnh và sự thuận tiện của Lâm Sĩ Trung. Một khi nhà họ Lâm sụp đổ, các hành động của Cố Chính Tung ở thành phố S sẽ bị hạn chế, muốn tùy tâm sở dục như trước đây là điều không thể nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ không mạo hiểm.
Có rất nhiều tài liệu, Trần Kỳ Chiêu chỉ có thể từ từ xem.
Đến khi cậu xem xong thì pin điện thoại cũng gần hết. Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã tắt nguồn một lúc rồi đặt nó lên bàn. Cũng không biết có phải do quá mệt mỏi hay không, sau khi xem xong tài liệu, cậu không còn tỉnh táo như trước mà lại buồn ngủ, không thể tập trung được.
"Hết pin rồi à?" Trần Kiến Hồng hỏi.
Trần Kỳ Chiêu trả lời: "Vâng."
"Về phía y tế Lâm Thị sẽ không có vấn đề gì khác nữa, kết cục của Lâm Sĩ Trung đã được định sẵn. Chúng ta đã trình bày bằng chứng rất đầy đủ, hơn nữa những người của công ty chúng ta bị bắt đều đã cung cấp manh mối, tình hình nghiêm trọng đến mức thời hạn thi hành án của ông ta sẽ không ngắn." Trần Kiến Hồng im lặng một lát rồi nói tiếp: "Con lo lắng cho chuyện của nhà họ Cố, nhưng con cứ yên tâm, Cố Thận không thể ra được trong một sớm một chiều đâu."
Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Không có người nào đến bảo lãnh cho anh ta sao?"
"Có, Cố Thận tuy là con riêng của Cố Chính Tung, nhưng anh ta rất quan trọng đối với Cố Chính Tung. Ngày hôm sau khi bị bắt đã có người từ thành phố B cố ý đến đây, muốn bảo lãnh anh ta ra ngoài."
Nói đến đây, Trần Kiến Hồng không khỏi bội phục sự sắp xếp trước đó của Trần Kỳ Chiêu. Trong tình huống thiếu bằng chứng, Cố Thận rất dễ dàng sẽ được luật sư bảo lãnh ra ngoài bằng nhiều cách khác nhau, nên việc tạm giam Cố Thận ở cục cảnh sát thành phố S với những chứng cứ cần thiết là đủ để cảnh sát duy trì việc giam giữ. Việc Trần Kỳ Chiêu cung cấp bằng chứng khi báo nguy trước đó cùng với sự việc Cố Thận cầm súng sau này, cũng đủ để cảnh sát kéo dài thời gian tìm kiếm thêm chứng cứ đầy đủ hơn.
"Sau khi bảo lãnh không thành công, nhân viên cảnh sát đã tìm thấy một phần chứng cứ từ lời khai của Lâm Sĩ Trung. Phần chứng cứ này rất quan trọng, hẳn là những chứng cứ mà Lâm Sĩ Trung mới thu thập và chuẩn bị gần đây, được cất giấu khá kỹ, nó chỉ thẳng đến sự hợp tác giữa Lâm Sĩ Trung và nhà họ Cố." Trần Kiến Hồng nói tiếp: "Hiện tại cảnh sát đang tranh thủ thời gian để điều tra các nhân viên liên quan. Phía thành phố B có Cố Chính Huân đang theo dõi, còn phía thành phố S thì mọi việc đã ngã ngũ, thông báo của chính phủ cũng đã được đưa ra."
Chó cắn chó...
Trần Kỳ Chiêu không đoán trước được chuyện này, nhưng ngẫm lại kỹ thì việc Lâm Sĩ Trung phản bội cũng là điều có thể đoán được. Lâm Sĩ Trung là một thương nhân khôn khéo, dù đời trước nhà họ Trần và nhà họ Lâm có ân oán, Lâm Sĩ Trung vẫn có thể gác lại mối ân oán đó để mưu lợi cho đế chế thương mại của mình...
Trần Kỳ Chiêu ở đời trước đã thấy nhiều những thương nhân khôn khéo như vậy, tình cảm và thù hận có lẽ chỉ là khởi đầu cho hành động của họ, trên thực tế, điều họ đặt lên hàng đầu chính là lợi ích. Chỉ cần có đủ lợi ích, họ có thể điều chỉnh kế hoạch của mình, giống như việc Lâm Sĩ Trung từng bước từng bước chiếm đoạt con đường của nhà họ Trần để mở đường cho mình, cuối cùng đuổi kịp con thuyền giặc của nhà họ Cố.
Vì vậy, những người khôn khéo như vậy sẽ rất cẩn thận, vừa cẩn thận vừa nhạy bén.
Loại người như Cố Thận có thể tin, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Lâm Sĩ Trung có lẽ đã cân nhắc đến đường lui cho y tế Lâm Thị, để lại cho mình một nước cờ dự phòng, đạt được một thỏa thuận nào đó với cảnh sát, mới có thể đưa ra những chứng cứ đó.
Dù có thêm chứng cứ nào đi nữa, những tội danh đang đè nặng lên đầu Lâm Sĩ Trung cũng đủ để ông ta phải ở trong tù nửa đời sau, đừng hòng nghĩ đến chuyện ra ngoài.
Trần Kiến Hồng vẫn tiếp tục nói, nhưng khi ông còn chưa nói xong mọi chuyện thì người nằm trên giường đã nhắm mắt lại.
Ông khẽ dừng lại, hỏi: "Tiểu Chiêu?"
Trần Kỳ Chiêu đã ngủ rồi.
Trần Kiến Hồng chờ một lát rồi cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, bỏ lại vào ngăn tủ bên ghế sofa. Thấy Trần Kỳ Chiêu ngủ say, ông điều chỉnh ánh đèn ở đằng xa, rồi quay trở lại bên ghế sofa để xử lý công việc còn dang dở.
Thời gian nằm viện kéo dài, kể từ đêm tỉnh táo đó, chứng buồn ngủ của Trần Kỳ Chiêu đã giảm bớt phần nào. Sau khi tình trạng có phần thuyên giảm, Trần Kỳ Chiêu bắt đầu điều trị bằng thuốc. Ban đầu, thuốc có rất nhiều tác dụng phụ nhưng cậu không hề có cảm xúc mâu thuẫn với việc điều trị của bác sĩ mà ngược lại vô cùng phối hợp, điều này khiến Trương Nhã Chi vừa lo lắng vừa sợ hãi, thường xuyên hỏi thăm tình hình bác sĩ.
Lúc đầu dùng thuốc với liều lượng ít, Trần Kỳ Chiêu cũng xuất hiện một số phản ứng phụ của thuốc, chỉ là tác dụng phụ không rõ ràng như vậy. Trước khi cho Trần Kỳ Chiêu dùng thuốc, Trương Nhã Chi luôn tìm kiếm các phương án thích hợp, cả thuốc đông y và thuốc tây đều được cân nhắc. Trần Thời Minh thì càng phóng đại hơn khi thành lập hẳn một đội ngũ chuyên môn theo sát quá trình điều trị, nơi nằm viện cũng được chuyển từ bệnh viện Số Hai ban đầu sang một bệnh viện tư nhân yên tĩnh hơn, tiện nghi hơn cho việc điều trị.
Thẩm Vu Hoài đến thăm vài lần, nhưng mỗi lần đến thì Trần Kỳ Chiêu hoặc là đang ngủ, hoặc là đang điều trị.
Vụ việc liên quan đến sản nghiệp của nhà họ Cố cũng ảnh hưởng đến nhà họ Thẩm, trong việc cung cấp chứng cứ cũng có một phần đóng góp của nhà họ Thẩm, để xử lý những việc tiếp theo, nhà họ Thẩm cũng rất bận rộn trong thời gian này. Phòng thí nghiệm bên chỗ Thẩm Vu Hoài đến tháng 6 còn có một dự án quan trọng cần phải làm, Thẩm Vu Hoài xin nghỉ phép có thời hạn với giáo sư, nên khi bận rộn thường xuyên phải chạy đi chạy lại giữa hai bên, thời gian rảnh rỗi phần lớn đều là vào buổi tối nhưng Trần Kỳ Chiêu lại ngủ rất sớm.
"Mới đầu dùng thuốc phản ứng sẽ khá lớn, bác sĩ nói đó đều là bình thường, mấy ngày nay buổi tối ăn xong là nghỉ ngơi, thời gian ngủ tương đối nhiều." Trương Nhã Chi thấy Thẩm Vu Hoài đến thì liền kéo anh lại nói chuyện. Trong khoảng thời gian này Thẩm Vu Hoài thường xuyên đến thăm, việc điều trị của Trần Kỳ Chiêu cũng có sự hỗ trợ của anh, thậm chí còn liên hệ được với vài bác sĩ có uy tín.
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Chuyện ăn uống có khá hơn chút nào không ạ?"
"Không, vẫn còn ít." Trương Nhã Chi hơi cụp mắt xuống. Bà biết rằng với loại bệnh này, cảm xúc của người bệnh có thể sẽ kích động, cũng sẽ xuất hiện tình huống kháng cự điều trị, nhưng Trần Kỳ Chiêu thì không như vậy. Cậu biết mình bị bệnh nên uống thuốc là uống thuốc, nên điều trị là điều trị. Mấy ngày nay tâm trạng cậu rất bình tĩnh, cũng ít nói hơn.
Nhưng càng như vậy, Trương Nhã Chi lại càng lo lắng, "Đôi khi lại hy vọng nó làm ầm ĩ lên một chút, giống như trước đây."
Trương Nhã Chi nói: "Dạo này cháu bận lắm phải không? Lần trước mẹ cháu đến đây, nghe nói bên phòng thí nghiệm của cháu có rất nhiều việc."
Thẩm Vu Hoài: "Cũng tạm ạ, cháu vẫn có thể thu xếp đến thăm em ấy được."
Chuyện của Trần Kỳ Chiêu đã làm phiền Thẩm Vu Hoài quá nhiều, Trương Nhã Chi nhìn mỗi lần anh chạy đến đều rất vội vàng nên nói: "Nếu bận thì cứ lo công việc trước đi, đợi xong việc rồi hãy đến thăm nó, qua khoảng thời gian này chắc là sẽ không có nhiều phản ứng phụ như vậy nữa. Bác sĩ nói tình hình của nó có thể kiểm soát được, uống thuốc một thời gian chắc là sẽ ổn định."
Thẩm Vu Hoài nhìn người đang ngủ không xa kia, chăn được đắp trên người nên chỉ nhìn thấy mái tóc mềm mại lộ ra ngoài.
Anh thu lại biểu cảm trên mặt rồi nói: "Không sao đâu ạ, hôm khác cháu lại đến."
Việc chăm sóc ở bệnh viện luôn do Trương Nhã Chi lo liệu. Người nhà họ Trần rất coi trọng chuyện này, ngoài việc thuê người giúp việc, người nhà cũng thay nhau đến thăm mỗi ngày.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, không có người khác đến quấy rầy. Trần Kỳ Chiêu rất phối hợp giúp công việc của bác sĩ tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ là sự phối hợp này có hạn. Khi đề cập đến nguyên nhân gây ra những cảm xúc của Trần Kỳ Chiêu, đến nay vẫn chưa có kết quả xác thực. Trần Kỳ Chiêu không nói gì, khi được hỏi đến thì phần lớn đều sẽ lảng tránh sang chuyện khác.
Thời gian nằm viện kéo dài, vì người nhà họ Trần không muốn bị làm phiền quá nhiều nên việc hỏi han của cảnh sát và những việc khác đều do Trần Thời Minh lo liệu. Số người đến thăm bệnh viện cũng được kiểm soát, không để quá nhiều người đến. Nhưng Trương Nhã Chi lo lắng Trần Kỳ Chiêu quá buồn nên những người bạn của Trần Kỳ Chiêu đến thăm đều không bị người giúp việc ngăn cản.
Chỉ là khi hỏi đến nguyên nhân bệnh, người nhà họ Trần rất ít khi nói với người khác, chỉ nói là con trai họ có chút không khỏe.
Cố Thận sa lưới khiến rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, sự cảnh giác đối với anh em nhà họ Nhan cũng tạm thời được xóa bỏ. Nhan Khải Lân bị nhốt trong trường học khi rời khỏi trường thì suýt khóc thành tiếng, cùng ngày liền đi bar chơi bời một ngày một đêm, sau đó bị Nhan Khải Kỳ một lần nữa kéo về, phải đợi đến khi thi xong kỳ thi cuối kỳ mới được giải thoát khỏi cuộc sống địa ngục đó.
Sau khi thi xong cậu ta mới biết tình trạng của Trần Kỳ Chiêu, lúc đầu mọi thông tin vẫn luôn bị Nhan Khải Kỳ đè xuống, cứ nghĩ nhà họ Trần đã đưa Trần Kỳ Chiêu đi nơi khác để tránh bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Đến khi biết chuyện cậu bị bệnh, cậu ta liền ầm ĩ hỏi thăm Trần Kỳ Chiêu đang ở bệnh viện nào rồi lập tức chạy đến.
Gần một tháng không gặp, Nhan Khải Lân trước khi ra cửa còn tháo chiếc khuyên tai "hầm hố" của mình ra, ăn mặc chỉnh tề vào bệnh viện. Vượt qua một tầng bảo vệ, hắn đi vào phòng bệnh của Trần Kỳ Chiêu: "Anh trai của anh cũng quá phóng đại rồi, kiểu sắp xếp này, em bị "giam" trong trường học cũng chưa đến mức này, anh em nhiều nhất cũng chỉ phái ba người thôi."
Trương Nhã Chi thấy hai đứa nhỏ nói chuyện vui vẻ thì không làm phiền chúng nữa mà đi ra ngoài phòng bệnh.
Trần Kỳ Chiêu nửa nằm trên giường, thần sắc uể oải chơi điện thoại, trò chơi là game xếp hình Tetris: "Rồi sao nữa?"
"Còn sao nữa chứ, mấy ngày thi cuối kỳ vừa rồi, anh của em còn "chào hỏi" với trường học, lo lắng em nổi loạn trốn thi nên cho bảo vệ và giáo viên cao to đứng ở ngoài phòng học, khiến cả phòng em đến gian lận cũng không dám, một đám người thành thật làm bài thi."
Trần Kỳ Chiêu: "Gian lận?"
"Không thành." Nhan Khải Lân thở dài: "Mấy cái "phao" em chuẩn bị trước cũng không dùng đến. Em đã là sinh viên rồi, tại sao học hành còn thảm hơn hồi trung học vậy."
"À còn nữa, Trình Vinh chia tay với bạn gái rồi, anh biết không?" Nhan Khải Lân hạ giọng nói: "Tin sốt dẻo đây, Trình Vinh còn uống một đống rượu, ngồi khóc với bọn em cả buổi."
Trần Kỳ Chiêu nghe vậy hơi liếc mắt, sự chú ý không còn ở trò chơi xếp hình Tetris nữa, có chút ngạc nhiên nói: "Anh ta còn biết khóc à?"
"Đương nhiên! Vừa uống rượu vừa khóc, em quen anh ta lâu như vậy rồi mà lần đầu tiên thấy anh ta khóc như thế." Nhan Khải Lân vừa nói đến chuyện linh tinh là lại hăng say ngay: "Nhưng cũng đáng đời anh ta, lúc yêu đương cuồng nhiệt thì chiều chuộng người ta phát ngán, đến khi vừa làm việc vừa uống rượu thì lại quên béng người ta. Cô bé kia nói Trình Vinh quá lạnh nhạt với cô ấy, yêu đương mà nói toàn những điều vô nghĩa, sau đó thì đá Trình Vinh luôn."
"Lạnh nhạt à?" Trần Kỳ Chiêu không có ấn tượng gì về bạn gái của Trình Vinh, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là lần Trình Vinh tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái. Chỉ là bạn gái trước đây của Trình Vinh thay đổi rất nhiều, theo đuổi cũng rất nhiệt tình, hẳn là không tính là lạnh nhạt.
Nhan Khải Lân: "Anh không yêu ai nên không biết đâu."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
"Anh không hiểu mấy chuyện yêu đương này đâu. Ba tiếng không để ý đến người ta là đã không quan tâm rồi, hai ngày nhắn tin trả lời chậm như vậy cũng có thể coi là lạnh nhạt rồi! Mối quan hệ mà kéo dài ba bốn ngày như vậy thì xong đời, anh xác định là sẽ bị chia tay."
Nhan Khải Lân tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt thâm sâu khó dò nói: "Mấy cặp tình nhân yêu đương đều như vậy, hận không thể dính lấy nhau cả ngày, đặc biệt là trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cứ cách nửa tiếng là phải nhắn một câu "em yêu đang làm gì", "em yêu có khỏe không", "em yêu có chán không". Nếu anh nửa ngày không trả lời tin nhắn thì thôi xong, bạn gái chắc chắn sẽ cho rằng anh không đặt cô ấy lên vị trí số một trong lòng anh, thế là lại làm ầm lên đòi chia tay."
Tay Trần Kỳ Chiêu khẽ dừng lại. Cậu nghe Trương Nhã Chi nói Thẩm Vu Hoài đã đến phòng bệnh của cậu rất nhiều lần, có điều mỗi lần đến đều đúng lúc cậu đang ngủ. Mấy ngày nay trạng thái của cậu đã tốt hơn một chút, thời gian ngủ cũng đã ít đi, nhưng Thẩm Vu Hoài đã hai ngày không đến.
Nhan Khải Lân bên kia vẫn đang kể chuyện tình sử của Trình Vinh, sự chú ý của Trần Kỳ Chiêu đã không còn ở đó nữa. Buổi sáng cậu đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Vu Hoài, đến bây giờ vẫn chưa nhận được trả lời.
Ngoài phòng bệnh, Trương Nhã Chi đang dặn dò quản gia Trương: "Buổi tối nấu ăn thanh đạm một chút nhé, đứa nhỏ này thích ăn thịt nhưng không cần quá nhiều dầu mỡ."
Đang gọi điện thoại dở thì Trương Nhã Chi từ xa nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đến. Bà dặn dò xong việc thì thấy Thẩm Vu Hoài xách đồ đạc trên tay, lại nói: "Sao mỗi lần đến đều mang đồ thế này, hôm nay cháu rảnh rồi à?"
Thẩm Vu Hoài trả lời: "Vâng, cháu làm xong việc rồi."
Anh thấy Trương Nhã Chi ở bên ngoài thì liếc nhìn vào trong: "Sao dì lại ở ngoài này?"
"Khải Lân đến, đang nói chuyện với Tiểu Chiêu, dì thấy chúng nó nói chuyện vui vẻ nên không ở trong đó đợi." Trương Nhã Chi đưa đồ cho người giúp việc: "Cháu vào nói chuyện với chúng nó đi, dì xuống lầu lấy chút đồ."
Lúc Thẩm Vu Hoài bước vào phòng bệnh, anh liền chú ý thấy ánh mắt của chàng trai nhìn thẳng về phía mình.
Mấy ngày nay khi đến thăm, phần lớn thời gian anh đều thấy cậu nằm. Tác dụng phụ của thuốc có thể gây béo phì nhưng không có tác dụng trên người Trần Kỳ Chiêu. Hiện giờ Trần Kỳ Chiêu đang ngồi, bộ quần áo bệnh nhân trông có vẻ rộng thùng thình, khuôn mặt hình như cũng nhỏ đi một chút.
Tóc cũng dài quá rồi, che cả mắt.
Nhan Khải Lân: "Anh Hoài đến rồi à?"
"Ừm."Khi Thẩm Vu Hoài đến gần, Nhan Khải Lân có chút dè dặt, không dám kể chuyện quán bar và chuyện của Trình Vinh, chỉ sợ Thẩm Vu Hoài quay lại nói lại với anh trai cậu ta nên đành phải đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
Bên tai toàn là tiếng ồn ào của Nhan Khải Lân, Thẩm Vu Hoài đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền chú ý thấy ánh mắt từ đằng xa đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt nhìn thẳng không rời khỏi người anh.
"Anh, anh có đang nghe em nói không vậy?" Nhan Khải Lân hỏi.
Trần Kỳ Chiêu trả lời: "Có."
Người đàn ông ở đằng xa ngồi ở ghế sofa, trên người vẫn mặc bộ quần áo giản dị. Bộ quần áo này Trần Kỳ Chiêu đã thấy vài lần, mỗi khi làm việc Thẩm Vu Hoài đều thích mặc kiểu quần áo này. Thẩm Vu Hoài có vẻ không mấy hứng thú với những gì Nhan Khải Lân nói, Trần Kỳ Chiêu nhìn anh thì thấy đối phương đang cầm điện thoại, hình như đang nhắn tin cho ai đó.
Lúc Nhan Khải Lân đang nói chuyện rất hứng thú thì điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên tên Nhan Khải Kỳ.
"Alo anh? À đúng rồi, em đang ở bệnh viện... Gần đây á?" Nhan Khải Lân nói vài câu: "À được, vậy anh mấy giờ qua đây?"
Cậu nói xong cúp máy, rồi nói với Trần Kỳ Chiêu: "Anh trai em tan làm tiện đường qua đón em, mười lăm phút nữa là tới. Anh, ngày mai em lại đến thăm anh."
Trần Kỳ Chiêu liếc mắt nhìn về phía Thẩm Vu Hoài.
Sau khi thi xong Nhan Khải Lân rất rảnh rỗi, mấy ngày nay đều không có chuyện gì làm.
Rất nhanh đã trôi qua mười lăm phút, sau khi nhận điện thoại không lâu thì cậu ta cũng rời đi.
"Có muốn uống chút nước không?" Thẩm Vu Hoài hỏi.
Trần Kỳ Chiêu gật đầu.
Căn phòng ngay lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dõi theo bóng dáng Thẩm Vu Hoài, nhìn anh đi qua bên kia rót nước, rồi lại nhìn anh đi đến trước mặt mình.
"Sao cứ nhìn anh mãi thế?" Thẩm Vu Hoài đưa nước cho cậu, rồi ngồi vào vị trí mà Nhan Khải Lân vừa ngồi.
Trần Kỳ Chiêu nhận lấy cốc nước, miệng cốc hình như có dính một chút hương bạc hà, "Không có gì, chỉ là cảm thấy như lâu lắm rồi không gặp anh."
"Em đã uống thuốc chưa?" Giọng Thẩm Vu Hoài rất nhẹ nhàng.
Trần Kỳ Chiêu uống hai ngụm nước, thành thật trả lời: "Uống rồi ạ."
Hai người chạm mắt nhau, Trần Kỳ Chiêu khẽ chớp mắt.
Lúc này, Trương Nhã Chi từ bên ngoài phòng bệnh bước vào, "Khải Lân đi rồi à?"
Thẩm Vu Hoài thu ánh mắt lại, quay đầu đi: "Vâng, Khải Kỳ buổi tối có chút việc, vừa mới đón em ấy đi."
"Dì còn định giữ Khải Lân ở lại ăn tối." Trương Nhã Chi đặt đồ đạc lên bàn cạnh ghế sofa, "Dì sẽ bảo ông Trương tối nay nấu nhiều món hơn, cháu ở lại đây ăn cơm rồi về nhé."
Thẩm Vu Hoài vừa định đáp lại thì bỗng nhiên cảm thấy có một ngón tay hơi lạnh chạm vào cổ tay anh, ngón tay từ mu bàn tay anh trượt lên trên, nắm lấy cổ tay anh.
Lực rất nhẹ nhưng Thẩm Vu Hoài không tự chủ được mà bị bàn tay kia kéo về phía sau, ngón tay quấn quanh kẽ ngón tay anh, cuối cùng đặt lên mu bàn tay anh.
Thẩm Vu Hoài liếc mắt, nhìn thấy chàng trai đang cụp mắt,mái tóc có chút rối bời.
Bàn tay kia lại kéo tay anh vào trong chăn. Qua một lớp chăn, bàn tay kia vẫn như trước đây, không chút kiêng dè mà xoa nắn các khớp xương của anh. Có chút hơi ấm từ lớp chăn lan tỏa ra, Thẩm Vu Hoài cảm thấy đầu ngón tay mình nóng lên.
Trần Kỳ Chiêu nhéo nhẹ, cảm giác từ đầu ngón tay lan đến lòng bàn tay, vừa nhẹ nhàng vừa ngứa ngáy.
Tim Thẩm Vu Hoài cũng theo đó mà lỡ nhịp.
"Vu Hoài?" Trương Nhã Chi nhìn về phía bọn họ.
Thẩm Vu Hoài nắm lấy bàn tay kia, đáp lại: "Vâng."
—
Mí bồ cho tui 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro